[ONESHOT]

Đoàng.

Tiếng súng nổ vang trời.

Bộ đồng phục cảnh sát của anh nhuộm đỏ sắc máu tươi.

Máu ồ ạt chảy ra, màu đỏ đến nhức mắt.

Anh ngã khuỵu xuống trước mắt cậu, đôi mắt nâu thẫn thờ nhìn thẳng vào cậu.

Rầm.

Không. Anh ơi. Tỉnh lại đi. Đừng mà, Long, anh có nghe em nói không. Làm ơn nhìn em đi anh. Cậu hoảng hốt, gào loạn lên.

Nước mắt giàn ra trên gương mặt Phượng, máu từ trên người anh chảy mỗi lúc một nhiều.

Một màu đỏ tang thương...

...

KHÔNG !!! Cậu hét lên.

Em sao thế ? Có chuyện gì vậy ? Có vẻ vì tiếng hét thất thanh của cậu làm cho anh choàng tỉnh.

Long... Cậu bật khóc và ôm chầm lấy anh.

Anh dịu dàng ôm cậu và xoa xoa tấm lưng. Tuy là còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra nhưng anh cũng không đành lòng nhìn người yêu như vậy.

Em mơ thấy gì sao ? Đừng sợ, có anh đây rồi. Đừng khóc nữa, ngoan nào.

Thật may, chỉ là một cơn ác mộng. Em cứ tưởng đã mất anh rồi. Cậu nói, giọng khản đi vì khóc. Đôi tay yếu ớt càng xiết chặt anh hơn giống như sợ chỉ hơi buông lỏng một chút thôi, người kia sẽ biến mất.

Uống chút nước đi và bình tĩnh nào. Em lại mơ thấy cái gì rồi hả đứa ngốc này.

Không, không có gì đâu. Chỉ là một cơn ác mộng, qua rồi. Cậu lắc đầu và nhận lấy li nước từ anh.

Ừ, không muốn nói thì thôi. Ngủ đi nào, em nghĩ linh tinh ít thôi. Anh xoa nhẹ lên mái tóc đen nhánh của người trước mặt và kéo cậu vào lòng.

Cậu thở phào nhẹ nhõm. Cũng may vì chỉ là một giấc mơ. Nhưng đồng thời trong lòng cậu cũng dấy lên một nỗi bất an vì sự chân thật của nó...

Liệu đây có phải là một điềm báo hay không ?

...

Anh này... Cậu chần chừ đứng trước cửa níu tay áo anh.

Ừ ?

Hay là anh đừng đi được không ? Em thấy không an tâm lắm.

Thôi mà, bình thường anh vẫn đi suốt có sao đâu em. Anh cười xòa, vò vò mái tóc rối của cậu.

Nhưng... Chẳng lẽ không thể đổi cho người khác đi được sao anh. Em sợ...

Suỵt. Anh đưa ngón trỏ đặt lên môi cậu, ra hiệu im lặng.

Sở đang thiếu người mà em, thân là cảnh sát trưởng anh phải đi chứ. Với cả chỉ là nhiệm vụ đơn giản thôi mà, em đừng lo, anh tự biết bảo vệ mình.

Nhưng em không yên tâm, nếu như có bất trắc gì...

Thôi ngoan. Em đừng nghĩ nhiều. Đã làm cảnh sát thì thương tích một chút có sá gì. Anh sẽ về sớm mà. Nghe lời, nha.

Anh... hứa với em, lúc nào cũng phải ở bên cạnh em được không ? Cậu cau mày, sau đó đưa ngón út ra.

Trẻ con. Được rồi, anh hứa. Anh cười dịu dàng và móc ngoéo với cậu. Không còn sớm nữa, anh đi nhé.

Tối em ngủ trước đi, đừng chờ anh. Yêu em. Anh vội vã nói vọng lại khi đã ngồi vào xe.

Ô tô chở anh đã đi khuất nhưng Đan Phượng cứ tần ngần nhìn theo. Từ sau giấc mơ đêm qua, lòng cậu chẳng phút nào yên. Có cái gì đó cứ ngứa ngáy, bồn chồn dâng lên sâu trong cậu. Chưa bao giờ cậu lại lo đến như thế.

Hoàng Long là một cảnh sát, công việc của anh luôn phải đương đầu với hiểm nguy, điều này cậu hiểu rất rõ. Lúc mới yêu, không ít lần anh đến tìm cậu với cánh tay bó bột hay băng dán khắp người. Nhẹ thì một vài ngày, nặng hơn thì một vài tuần, nữa thì một vài tháng. Đã chọn cái nghề này thì thương tích là khó tránh khỏi. Hoàng Long là một cảnh sát trẻ có năng lực, chỉ mất một thời gian ngắn anh đã ngồi vào vị trí của cảnh sát trưởng. Cách anh làm việc và hành động chưa từng khiến cậu lo lắng nhưng lần này anh đi không hiểu sao cậu cứ đứng ngồi không yên.

Phượng có dự cảm về một điều chẳng lành sắp diễn ra nhưng cậu chẳng biết nguyên cớ do đâu. Nếu chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của riêng cậu thì thật tốt.

Đan Phượng vốn là đứa trẻ không cha không mẹ, họ hàng thân thích và những người khác đều cho cậu là sao chổi. Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn một thân một mình, ngậm đắng nuốt cay, trải qua bao sóng gió mà trưởng thành. Gặp gỡ và có được sự yêu thương của anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời cậu. Chính thế nên cậu ngày càng ỷ lại và dựa dẫm vào anh. Nếu thực sự Hoàng Long xảy ra chuyện gì thì cậu cũng chẳng biết nên làm sao đối mặt nữa.

Long, anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì nhé !

...

2h30 sáng...

Cơn ác mộng lại một lần nữa đến với Phượng và nó mỗi lúc một chân thật hơn. Lần này cậu lại thấy một nụ cười lạnh giá trên môi anh, đôi mắt anh xoáy sâu vào tâm trí cậu.

Cậu choàng tỉnh và cảm nhận được một đôi tay lạnh vòng qua eo mình.

Anh. Cậu quay lại và thở phào khi nhận ra người kia là Long.

Anh làm em tỉnh à ? Anh nói với chất giọng trầm của mình

À không, chỉ là em vừa mơ một cơn ác mộng thôi. Anh về lúc nào vậy ?

Vừa nói cậu vừa với tay toan bật đèn lên thì anh giữ chặt tay cậu lại.

Anh vừa về thôi. Đừng bật đèn. Anh mệt, muốn ngủ.

Nói rồi anh kéo tay cậu trở lại chăn và ôm chặt cậu vào lòng.

Cho là anh đang mệt nên cậu cũng chẳng nói gì, kéo chăn lên và tiếp tục ngủ.

Chỉ là... tay anh rất lạnh... lạnh như một xác chết vậy...

Đó chỉ là ảo giác của cậu thôi phải không ? Có lẽ vì còn ngái ngủ nên mới có suy nghĩ ấy.

Ừ, anh về rồi mà, cậu chỉ đang nhầm lẫn thôi.

...

7h30 sáng...

Xoạch.

Em làm gì vậy ? Mau kéo rèm lại cho anh. Chói mắt quá. Anh giận dữ quát và kéo chăn trùm kín đầu.

Ơ. Em xin lỗi. Phượng vội vã kéo rèm lại để căn phòng trở lại với ánh sáng đèn lay lắt.

Xin lỗi. Anh không định to tiếng với em, chỉ là mới sáng nên anh hơi mệt.

Không... không sao. Em xuống nhà trước. Cậu vội vã quay đi, trong lòng bỗng có một dấu hỏi lớn.

Bình thường sáng dậy anh vẫn luôn kéo rèm để nắng tràn vào phòng. Anh nói mặt trời sẽ giúp người ta thấy khoan khoái hơn. Nhưng... sáng nay anh lại gắt lên với cậu... Có gì đó không đúng phải không ?

Chỉ vì đi quá nhanh mà Phượng không hề để ý cánh tay đã cháy một mảng người yêu cậu cố tình giấu vội vào chăn...

...

8h sáng...

Anh, tay anh sao thế ? Cậu đặt vội ly sữa lên bàn và cầm cánh tay cuốn băng trắng của anh lên xem xét.

Không sao, bị thương nhẹ thôi. Anh giật lại cánh tay rất nhanh trước khi cậu kịp chạm vào lớp băng.

Có thật là không sao không ? Anh đưa em xem nào. Cậu cứng đầu muốn cầm tay anh.

Anh đã nói không sao rồi. Em đừng lắm chuyện thế được không.

Lần thứ hai trong ngày anh giận dữ với cậu. Thật lạ.

Em... chỉ muốn quan tâm anh thôi mà. Phiền lắm sao ? Cậu cúi đầu, thở dài.

Không. Anh không có ý như vậy. Chỉ là tay anh bị đau không muốn ai chạm vào thôi. Anh ôm cậu dỗ dành, giọng cũng mềm đi rất nhiều.

Sao người anh lạnh thế ? Cậu giật mình khi tiếp xúc với cái lạnh bất thường của người yêu.

Vậy sao... Chắc là nằm điều hòa lâu quá nên thế thôi. Anh buông cậu ra và trả lời một cách gượng gạo với nụ cười trừ.

Rõ ràng anh đang che giấu cái gì đó. Rất kì lạ nhưng Đan Phượng lại không cách nào nhìn ra.

Hôm nay rõ ràng Hoàng Long không giống bình thường...

Thấy cậu cứ ngồi ngẩn ra nhìn anh chăm chú, anh nhắc. Sao em không đi lấy bữa sáng đi, còn ngồi đó ngắm anh thế.

À, đợi em chút. Cậu đứng dậy đi vào nhà bếp với một bụng nghi hoặc.

Có phải do cậu nghĩ nhiều hay không ?

Phượng chẳng hề để ý đến đôi mắt nâu vẫn chăm chú nhìn theo cậu không rời.

...

8h30 sáng...

Hôm nay em có đi đâu không ? Vừa nói anh vừa ăn nốt lát bánh mì cuối cùng.

Không. Hôm nay em rảnh lắm, có gì sao anh.

À không tại anh được nghỉ phép nên mới hỏi thôi.

Vậy sao, tốt quá, mình ra ngoài chơi nhé. Lâu rồi em với anh không đi chơi. Anh có nhớ...

Mặc cho cậu huyên thuyên với vẻ mặt vui cười, anh bỗng ngắt lời.

Thôi, để khi khác đi, hôm nay anh mệt.

Vâng, em biết rồi. Cậu đáp, gương mặt xị xuống hệt như bánh đa nhúng nước.

Thôi đi, đừng có trưng ra cái mặt ấy với anh. Hôm nay anh thực sự không muốn ra ngoài đâu. Anh dịu dàng cười, véo nhẹ lên cái má bầu bĩnh của cậu.

Em biết rồi. Ở nhà cũng được. Có anh thì ở đâu chẳng được. Hì. Cậu nở nụ cười rạng rỡ, hai mắt híp lại cong cong như dấu huyền.

...

7h tối...

Hoàng Long một mình đứng trước tấm gương lớn được đặt trong nhà tắm. Đôi mắt nâu tựa hồ có chút hoảng hốt, anh đưa tay miết nhẹ lên tấm kính trước mặt, nụ cười như có như không ẩn hiện trên cánh môi.

Phượng thấy anh đứng ngẩn người vốn muốn tiến lại hù anh một phen nào ngờ chính mình lại thành kẻ bị dọa sợ.

Bóng anh hiện lên trong gương nhưng kì lạ lại giống như không phải anh. Gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, đôi mắt nâu vô hồn cùng khóe môi thâm tím lại. Người đứng trước mặt cậu dường như không phải Long. Những dòng máu đỏ tươi ồ ạt chảy xuống từ đỉnh đầu.

Phượng sợ hãi đưa tay che miệng. Cậu gần như đã hét lên khi nhìn thấy cảnh tượng kì lạ ấy. Vội vội vàng vàng dụi mắt và lắc đầu thật mạnh để trấn tĩnh lại. Kì lạ hình ảnh đấy đã biến mất, trong gương vẫn là anh của thường ngày chẳng chút thay đổi.

Là ảo giác sao ?

Phượng thở phào thầm trách bản thân nghĩ ngợi quá nhiều sinh hoang tưởng.

Anh. Cậu khẽ gọi.

Long quay lại mỉm cười dịu dàng. Ừ vẫn là anh mà, cậu nghĩ nhiều rồi.

Song có vẻ vẫn còn nghi ngại, cậu đưa tay chạm khẽ lên gương mặt người con trai đứng đối diện. Cái lạnh khiến tay cậu tê cứng, giống như một khối băng vậy, thế nhưng khi cậu chạm đến gần chiếc mũi cao cậu vẫn cảm nhận rõ hơi thở của Long, yếu nhưng vẫn có.

Anh cầm tay cậu hỏi Em sao thế ? Có gì lạ trên mặt anh à ?

À không. Tự dưng em thấy anh đẹp trai khác lạ thôi. Ngũ quan tinh xảo như vậy nè, trán cao nữa nè, đúng là người yêu em.

Cậu cười hì hì nhằm che giấu sự gượng gạo của chính mình.

Đứa ngốc, toàn nói linh tinh. Anh xuống nhà trước đây, kệ em đấy.

Anh gõ nhẹ lên trán cậu và bỏ đi.

Cậu cứ tần ngần nhìn theo bóng anh mãi. Lẽ nào lại nhìn nhầm sao ? Hôm nay cậu có vấn đề gì không biết. Phượng lại gõ nhẹ lên tấm kính trước mặt, rõ ràng là cái gương này không bị gì mà. Phượng khó hiểu nhìn một lúc lâu rồi mới bỏ ra ngoài.

Đôi mắt nâu vẫn một mực dõi theo từng hành động của cậu thế nhưng Phượng chẳng hề chú ý. Cậu còn bận đuổi theo những suy nghĩ rối ren trong lòng.

Miệng thì nói không sao nhưng trong lòng cậu lại cuộn lên những đợt sóng không yên...

...

9h45 tối...

Phượng ngả đầu lên vai Long cùng xem TV. Một buổi tối có vẻ yên bình trong căn nhà nhỏ.

(TV)

Cảnh sát thông báo vừa phát hiện một thi thể không rõ danh tính tại ngoại ô phía Tây thành phố. Tuy chưa thể điều tra rõ lai lịch nạn nhân song dựa vào bộ đồ nạn nhân mang trên người có thể thấy đây là một nam cảnh sát trẻ. Được biết nạn nhân chết...

Phụt TV đột ngột bị tắt khiến tin tức đứt quãng giữa chừng.

Cái anh này, em đang xem cơ mà. Phượng đánh lên vai người yêu, gắt.

Ừ. Anh xin lỗi, anh lỡ tay. Để anh mở lại.

Thôi khỏi em chán rồi. Cậu phụng phịu hạ tay xuống.

Nhưng mà... Đoạn video mờ ảo cùng những lời của biên tập viên khiến Phượng khẽ cau mày nghĩ ngợi.

Nếu như nói là ngoại ô phía Tây thì không phải là nơi tối qua anh đi làm nhiệm vụ sao. Trùng hợp vậy à ?

Anh này. Cậu lay lay vai anh.

Ừ ?

Hôm qua đội anh có người mất tích hả ?

À... ừ... có đấy em. Làm sao à ? Anh trả lời, tuy nhiên dường như trong giọng lại hàm chứa một sự lo lắng hay đúng hơn là tránh né.

Trên tin tức vừa đưa ấy, đáng sợ quá anh. Mà sao anh không kể với em ? Với cả hôm nay anh cũng không đi làm nữa, cậu ấy là ai thế ? Trông tội quá đi.

Cậu vừa nói vừa lắc đầu ra vẻ thương tiếc.

Ừ. Thôi em đừng hỏi nữa. Việc đấy không ảnh hưởng đến mình mà. Nghĩ ít thôi.

Ơ. Anh hay nhỉ. Đồng đội của anh cơ mà. Cậu giãy nảy, ra vẻ không hài lòng.

Người yêu cậu sao tự dưng lại vô tâm thế.

Mà anh này, hỏi anh một câu nhé !

Em cứ nói đi.

Nếu như... Em nói là nếu ấy... nếu mà anh không còn nữa thì em nên làm sao hả anh ? Cậu tựa vào vai anh, câu hỏi tưởng như vu vơ nhưng thực ra lại có phần dò xét.

Em nói xem. Anh đã hứa mình sẽ mãi bên nhau mà. Nếu ngày ấy xảy ra thì em có nghĩ là anh sẽ mang cả em theo cùng không.

Câu trả lời nửa đùa nửa thật của anh khiến cậu cứng người, chẳng rét mà run. Cậu ngước nhìn anh, mặt Long vẫn chẳng có chút biểu cảm gì, không giống như đùa nhưng ngẫm lại thì càng không giống thật.

Anh đang đùa em đấy à ? Cậu do dự hỏi lại.

Nhìn anh có giống nói đùa với em không ?

Anh quay lại ánh mắt có phần nguy hiểm. Chỉ mất một giây ngắn ngủi Long đã dễ dàng chế ngự Phượng dưới thân, tay nâng cằm cậu, thấp giọng nói.

Không khí dường như có phần không đúng khiến cậu có chút kinh sợ. Đôi mắt anh sâu như vực thẳm, xoáy tận vào tâm can cậu.

Này... Anh thôi đi. Bỏ em ra mau lên.

Được thôi.

Anh thu tay lại, tạo kẽ hở cho cậu lách ra khỏi cái tư thế mờ ám này. Nào ngờ, Phượng chỉ vừa đứng lên, anh đã nhanh tay kéo cậu ngồi gọn trong lòng. Trách cậu không đủ nhanh hay thói quen đã hình thành từ lâu mà động tác của anh chẳng cần quá lâu đã đủ ôm chặt cậu.

Phượng này, em có biết loài hoa cùng tên với em có màu gì không ?

Hơi thở ấm nóng kề sát ngay tai cậu, câu hỏi không đầu không đuôi của anh làm cậu một phen rùng mình.

Màu đỏ, nhưng có vấn đề gì sao ? Cậu nuốt khan một tiếng rồi ngập ngừng đáp. Cậu chưa hiểu ý định của anh người yêu.

Ừ. Phượng có màu đỏ. Đỏ như máu ấy em nhỉ. Vẫn là giọng nói trầm rất khẽ vấn vít ngay tai.

Phượng bắt đầu sợ, cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh. Nhưng anh vẫn bình tĩnh, đôi tay như gọng kìm kiềm chặt người yêu trong lòng.

Ngoan, đừng giãy. Nghe anh hỏi này, em có sợ máu không ?

Không. Bỏ em ra ngay, anh điên à. Anh còn như thế nữa em sẽ giận đấy.

Mọi thứ đi quá xa rồi. Phượng quát lên, hi vọng chấm dứt ngay câu chuyện kì quái ấy đi.

Thôi nào. Em có biết ngày nào anh cũng phải nhìn những dòng máu đỏ chảy đầy trên đất không. Cũng không đáng sợ lắm đâu, ha ha.

Anh cúi đầu cắn nhẹ lên vùng cổ trắng ngần của cậu, lưu lại trên đó một dấu hôn đỏ chói.

Anh điên à. Buông ra. Em không muốn nghe.

Cậu cáu gắt, vỗ mạnh lên cánh tay đang quấn quanh eo mình, chân đạp loạn xạ.

Em biết không. Dù là ở đâu, dù là lúc nào, anh cũng muốn mang em theo cùng. Anh rất yêu em. Anh đã hứa rồi mà. Anh sẽ không bao giờ lừa em... Không bao giờ...

Anh nhấn mạnh điều ấy như lẽ hiển nhiên. Cậu biết, anh chưa bao giờ thất hứa với cậu, nhưng...

Nào, anh thả em ra trước đã. Em biết anh không bao giờ hứa suông. Nhưng chuyện này dừng ở đây đi. Em mệt rồi.

Được rồi. Xem em kìa. Anh buông lỏng tay và phá lên cười. Anh chỉ đùa thôi mà, em làm gì mà nghiêm túc thế.

Đồ điên. Đùa chẳng vui gì cả. Gương mặt cậu đỏ bừng, cậu đánh anh một cái rồi giậm chân bỏ lên phòng.

Nhưng em biết không, anh sẽ không bao giờ bỏ em lại, dù thế nào anh cũng mang theo em cùng đi.

Anh cười, lời nói như gió thoảng qua, rất nhẹ nhàng và hẳn nhiên cậu không nghe được câu nói sau cùng ấy.

Thôi bỏ đi, hôm nay là một ngày quá kì lạ. Cậu cũng thấm mệt rồi, có lẽ nên đi ngủ sớm.

...

10h tối...

Đan Phượng đứng trước cửa sổ ngắm trăng. Trăng đêm nay sáng quá nhưng trời lại chẳng có một vì sao. Cô đơn thật... Lạnh nữa...

Cậu bắt đầu nghĩ về ngày hôm nay, về mọi thứ đã xảy ra. Liệu căn nhà nhỏ của cậu có thể bình yên được bao lâu nữa. Cậu bắt đầu sợ chính những ảo giác, hoang tưởng của bản thân. Thậm chí cậu đã có những suy nghĩ rất sai về người yêu của mình. Long của cậu có phải hôm nay anh cũng rất lạ không ?

Reng... Reng... Reng... Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt những dòng suy nghĩ mông lung trong cậu.

Alo. Cậu bắt máy rất nhanh khi nhìn thấy tên người gọi.

Anh Phượng, phải anh không ?

Ừ anh đây, sao vậy Thanh ? À mà anh nghe đội em có người chết, có sao không hả em ?

Em cũng định nói với anh chuyện này. Anh phải bình tĩnh nhé. Sếp... sếp Long... anh ấy... Đầu dây bên kia cơ hồ có chút gấp gáp.

Em tìm anh ấy à, đợi một chút. Cậu vốn muốn quay ra gọi anh thì Thanh đã ngắt lời.

Không. Anh nghe em nói và bình tĩnh nhé. Anh Long đã...

Cạch. Chiếc điện thoại trên tay cậu rơi xuống đất.

Alo. Alo. Ở đầu dây bên kia, Thanh vẫn cuống quýt gọi với theo.

Phượng nuốt khan một tiếng rồi vội vã nhặt chiếc điện thoại lên, cố gắng lấy chút can đảm cuối cùng hỏi lại.

Em nói lại một lần nữa đi. Long... anh ấy... anh ấy làm sao ? Nói mau đi.

Cậu đã gần như đã gào lên với Thanh vì mất bình tĩnh.

Em xin lỗi. Là lỗi của em. Là em không theo sát sếp Long để anh ấy... anh ấy một mình đối đầu với cả lũ cướp. Xin lỗi anh... Chàng trai trẻ tên Thanh vừa khóc vừa xin lỗi cậu.

Chiếc điện thoại trên tay một lần nữa rơi trên đất. Không cậu không muốn nghe câu xin lỗi. Cậu không tin điều đó. Thanh lừa cậu, anh lừa cậu, tất cả đều lừa cậu.

Phượng thẫn thờ, cậu gần như không thể tiêu hóa hết những điều vừa nghe. Thanh nói anh ấy, Long của cậu đã... Không phải sự thật phải không. Chỉ là trò đùa thôi. Không, hôm nay đâu phải cá tháng tư.

Chết sao...

Nếu anh chết rồi vậy người ở cạnh cậu suốt cả ngày hôm nay là ai chứ ? Rốt cuộc là đang đùa cái gì vậy. Phượng bật khóc, cậu chẳng muốn nghe thêm cái gì nữa. Nếu Thanh đang nói thật thì không phải những gì cậu nghĩ đều là thật sao. Ảo giác cái gì chứ, hoang tưởng cái gì chứ, rõ ràng là thật.

Em...

Cậu quay lại đã thấy anh đứng phía sau. Cậu gào lên trong vô vọng.

ANH LÀ AI ??? RỐT CUỘC ANH MUỐN CÁI GÌ ??? ANH LÀ AI, LÀ AI CHỨ !!! TRÁNH XA TÔI RA, LÀM ƠN.

Phượng khóc nức lên, nước mắt ướt đầm gương mặt xinh đẹp. Giận dữ ? Trống rỗng ? Thất vọng ? Hay đau đớn ?

Em sao thế ? Anh là Long, là người yêu em mà. Anh nhìn cậu với gương mặt khó hiểu và bước lại gần.

KHÔNG !!! KHÔNG PHẢI !!! ANH CÚT ĐI !!! Cậu điên cuồng gào thét, lùi lại phía sau.

Cậu đang rối loạn, cậu sợ, người trước mặt cậu là ai chứ. Mà không anh ta căn bản không phải là người...

Phải anh ta là một con quỷ, một con quỷ mang gương mặt của người cậu yêu...

Hoàng Long liếc mắt cầm chiếc điện thoại dưới đất lên, anh khẽ cười, nụ cười có phần chua chát. Vở kịch này đến lúc hạ màn rồi.

Em biết rồi sao. Thằng Thanh lại nhiều lời rồi.

Anh muốn gì ? Cậu khóc, bây giờ cậu chẳng dám nhìn thẳng vào anh nữa.

Có mùi gì đó thoảng qua cánh mũi cậu... Mùi của cái chết... Ngày một gần hơn và đậm hơn...

Một màu đỏ tươi loang ra trên sàn và lem luốc cả gương mặt người cậu yêu.

Anh bước mỗi lúc một gần cậu hơn, máu vẫn chảy dài từ đỉnh đầu anh xuống đất, bộ cảnh phục loang đỏ giống như cơn ác mộng của cậu.

Cậu sợ hãi lùi xuống, hai chân run rẩy vô lực ngã xuống sàn. Cậu muốn bỏ chạy, cậu muốn gào thét nhưng cậu lại không thể cử động, chỉ có thể giương mắt nhìn "người kia" tiến lại gần.

Anh ngồi xuống trước mặt cậu, đôi tay lạnh ngắt vuốt ve gò má người yêu.

Đừng khóc. Mình đi thôi. Anh đã ở đây rồi mà.

Cậu lắc đầu chẳng thể nói thêm lời nào. Không, đó không phải Long, anh ta là ai, là thứ gì, anh ta không phải người cậu yêu. Nụ cười đó không phải, tất cả đều là giả. Chuyện gì đang xảy ra thế này.

Phập.

Lưỡi dao sắc lạnh đâm xuyên qua cổ cậu. Phượng chẳng kịp kêu lên một tiếng, đôi mắt trợn trừng nhìn anh. Cậu yếu ớt đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng không thể. Máu chảy xuống từng giọt từng giọt. Anh vẫn cười với cậu nhưng xa lạ quá, đó không phải anh. Anh sẽ không làm thế với cậu.

Đừng nhìn anh như thế. Anh đâu có muốn vậy. Anh đã muốn chọn cách nhẹ nhàng hơn nhưng là em ép anh thôi. Không đau đâu, chỉ một chút thôi.

Phập.

Lưỡi dao thứ hai đâm xuyên qua tim cậu. Máu túa ra mỗi lúc một nhiều thêm. Phượng đã gần như mất đi cảm giác đau. Hai mắt cậu cũng mờ dần.

Long vẫn cười.

Anh ơi. Cậu chẳng thể cất tiếng gọi thành lời được nữa.

Đừng sợ. Anh đã hứa rồi mà. Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.

Long... Cậu bắt đầu mơ màng, hơi thở cũng yếu dần.

Em biết là anh rất yêu em mà. Nín đi em. Đôi tay vương đầy máu xoa lên má cậu. Máu và nước mắt... Mặn và đau...

Chỉ là ác mộng thôi phải không ? Ngày mai khi nắng lên, mọi thứ sẽ trở lại bình thường mà đúng không ? Cậu đang mơ thôi, tỉnh lại đi.

Trước mắt cậu chỉ còn là một màu tối đen, đôi tay vô lực buông thõng xuống đất.

Máu vẫn chảy...

Sắc đỏ lan trên sàn nhà...

Không khí đậm mùi tanh nồng...

...

Ngày x tháng y năm z

Cảnh sát trưởng Ngô Hoàng Long hi sinh khi đang làm nhiệm vụ.

Người dân Hoàng Đan Phượng mất tích bí ẩn tại nhà riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro