[ Oneshot ] Chuyến xe bus 37_Myungyeon

Nó – Park Ji Yeon- con bé học cấp 3 lạnh lùng ít nói, chả quan tâm điều gì, nó chỉ biết rằng cuộc sống là phải ăn, phải ngủ, tắm rửa, rồi đi học. Bố nó, trước khi ông ra đi, đã từng nói rằng “Một người thông minh giống như một dòng sông, càng sâu thì càng ít gây ồn ào.” đấy là lí do nó ít khi mở miệng nói với ai cho đến bây giờ, kể cả người mẹ rứt ruột đẻ ra nó. Cuộc sống của nó đầy cái sự nhàm chán như thế.

Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên nó làm là lăn lội trên giường rồi chạy thục mạng vào nhà tắm rồi ba chân bốn cẳng chạy ra bên xe bus, bữa sáng còn chẳng kịp ăn, để đón chuyến xe bus cuối cùng đến trường cho kịp giờ.

Thường thì mỗi khi lên xe nó đêu bị người ta chèn ép đẩy xuống tít dưới cùng, mà đương nhiên sẽ chẳng còn chừa cái ghế nào cho đứa con gái bé tí tẹo như nó. Thế nhưng hôm nay lại khác, vẫn bị người ta đẩy tít xuống cuối xe, nhưng may mắn thay vẫn còn một chỗ trống gần cửa sổ. Nó nhanh chân chạy đến ngồi, bên cạnh là một cậu trai, có vẻ như cậu ta đang ngủ vì nó thấy cả cái mũ lưỡi trai trùm lên mặt cậu. Bộ đồng phục của cậu là chung trường với nó nhưng hình như nó chưa gặp cậu ta trên chuyến xe bus này bao giờ. Thắc mắc một hồi rồi cũng mặc kệ, đeo cái earphone vào tai nó lại chìm vào bản ballad buồn. Nó chính là thích nhất những bản nhạc buồn, nó thấy cái đó hợp với nó hơn là mấy bài hát vui nhộn rồi giả vờ yêu đời, cute. Cuộc sống mà, có bao giờ vui bao giờ đâu, suy nghĩ của một đứa con gái 16 tuổi như nó là thế đấy. Cũng vì thế mà nó chẳng có lấy một người bạn ở trường, cũng chẳng có anh bạn nào dám bén mảng đến gần mặc dù nó thấy sắc đẹp của mình cũng không đến nỗi tồi tệ. Nhưng mà nó cũng mặc kệ hết tất thảy những thứ đó, cứ sống là được rồi, với nó những thứ đấy thật hoa mĩ và xa xi.

Ngày hôm sau, rồi những ngày tiếp theo đó, vẫn là cậu trai đó dưới lớp mũ lưỡi trai gục đầu vào khung của sổ, bên cạnh là một chỗ trống còn chừa lại cũng chẳng ai ngồi vào. Ngày qua ngày 2 chỗ trống cuối cùng của chuyến xe bus số 37, cạnh khung cửa sổ, như thể chỉ dành riêng cho nó và cậu. điều đó dần trở thành một thói quen không thể thiếu mỗi buổi sáng và cuối mỗi buổi chiều của nó, kể cả khi thậm chí nó còn chưa biết tên cậu, chưa nhìn thấy mặt cậu bao giờ. Nhưng thế là quá đủ rồi, coi như là bạn cùng đường vậy. ít nhất nó cũng có một người bạn, ít nhất là nó nghĩ thế.

*Két*

Chiếc xe bỗng nhiên phanh lại khiến cả thân mình nó đổ nhào về phía trước. Nó đưa tay ôm đầu và nhắm thật chặt mắt vào đón chờ cái thanh sắt trước mặt mình. Nhưng sau một lúc lâu, vẫn chẳng có việc gì xảy ra nó mới dám từ từ mở mắt. Hơi thở ấm nóng phả lên mặt nó, phía hông trái là bàn tay của gã trai nào đó. Không biết lấy can đảm ở đâu, nó giơ tay tát một phát rõ đau cho tên biến thái ngồi bên cạnh . Nó tức giận, 16 năm nay, nó chưa bị ai sàm sỡ bao giờ, vậy mà cậu ta dám lợi dụng cơ hội để làm những việc như thế ư.

Mọi người xung quanh bắt đầu tập trung về phía nó. Còn cậu chỉ biết trưng trưng mắt nhìn , tay ôm má.

- Cậu vừa làm gì thế hả? ở đây có rất nhiều người, có cần tôi báo cảnh sát không hả?

Cậu cũng vẫn không nói gì, vẻ mặt ngơ ngơ như chưa hiểu gì của cậu ta khiến nó bực mình. Cái kiểu giả vờ ngây thờ để đánh lạc hướng người khác đây mà, tưởng người ta sẽ tin cậu chắc.

- đừng giơ cái vẻ mặt đó ra đây với tôi. Tôi sẽ báo cảnh sát vì tội sàm sỡ trẻ vị thành niên.

Nghe nó nói xong rồi cậu ta à một cái ra vẻ như bây giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn bà cô bên cạnh nó thi khẽ bật cười. “Thế 2 cháu không phải là người yêu à. Cậu ta giữ cháu khỏi đập đầu vào thanh sắt mà.” Nó nghe tiếng ai đó nói nhỏ bên tai. Mặt nó bắt đầu đỏ ửng hết cả lên.

Nó xấu hổ, thực sử xấu hổ, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.

Cũng may thay, đúng lúc đó chiếc xe dừng lai ngay trước cổng trường. Nó chạy thật nhanh ra ngoài để không phải đối mặt cái sự việc đầy xấu hổ đấy nữa. Nó chạy một mạch vào lớp rồi gục mặt xuống bàn. Đám bạn thấy lạ lùng những cũng chả đứa nào buồn hỏi. Nó cũng chẳng cầu bọn bạn nó quan tâm, nó thích một mình.

Nó chợt nhớ lại vẻ mặt của cậu ta. Lần đầu tiên nó nhìn thấy cậu ta, cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy có người con trai đẹp như thế. “Hẳn là một hotboy nào đó của trường rồi” – nó nghĩ.

Không biết là may mắn hay đen đủi, từ khi gặp sự cố trên xe, nó liên tục đụng mặt cậu ở trường. Lúc trước thậm chỉ còn chẳng biết mặt biết tên, thế mà bây giờ nó biết từng sở thích, gia cảnh của cậu, thậm chí là số đo ba vòng, chiều cao cân nặng, từng đường nét trên mặt cậu, nó đều biết rõ. Không phải là nó tìm hiểu, chỉ là những thông tin đó cứ đập vào tai nó hằng ngày lặp đi lặp lại như một cái máy từ đứa bạn ngồi cùng bàn.

Cậu – là Kim Myung Soo, hotboy số 1 trường nó. Cao 178cm, nặng 62 kg. Cậu lớn hơn nó 1 tuổi, sinh ngày 13 tháng 3. Cậu học giỏi nhà giàu, sở trường là côn nhị khúc. Hát hay đánh guitar rất cừ. Gương mặt hoàn hảo lạnh lùng không tì vết chính là đặc điểm khiến tất cả mọi cô gái yêu mến.Nhóm máu O, gia đình 4 người, một em trai nhỏ tuổi đang học cấp 2. Đó là những gì nó biết được về cậu từ những đứa con gái hám trai trong lớp nó. Tự nhiên nó thấy khâm phục mấy đứa đấy quá, cũng chẳng phải họ hàng gia đình thân thích gì mà biết rõ từ đầu đến chân người ta như thế.

Nó ngại không muốn lên xe đi về đành kiếm cớ ở lại trực nhật chờ cậu về trước rôi nó bắt chuyến xe sau. Mà số nó cũng thật đen đủi đi, đúng hôm đấy trời lại mưa, mưa to ngập cả sân trường khiến nó muốn về cũng chẳng dám . Định chờ cho đến khi nào tạnh mưa rồi mới về thì nó lại thấy cậu. cậu đứng dưới mái hiên cạnh lớp nó, mặt đăm chiêu lơ đãng nhìn về khoảng không vô định. “Một bức tranh đẹp”, nó đã thầm nghĩ như vậy rồi lại chìm vào cái cảnh vật buổi hoàng hôn dưới mưa mà không biết rằng cậu đã quay sang nhìn nó từ lúc nào.

Cho đến khi nó tỉnh ra thì trời cũng đã tạnh mưa và cậu vẫn đứng đó, bên cạnh nó.

- Sao giờ này cậu vẫn chưa về? – Cậu cất tiếng phá tan sự ảm đảm xung quanh hai đứa

- Hôm nay mình phải trực nhật.- ngại ngùng cất tiếng mà chẳng dám ngẩng mặt lên – Thế còn cậu, cậu làm gì ở đây giờ này?

- À, ờ, mình chờ mưa tạnh rồi mới về. Cùng về nào. – Rồi cậu nở nụ cười, hướng tới nó, nụ cười đã lâu lắm rồi nó không được nhìn thấy, nụ cười ấm áp mà cũng thực chân thật. Cậu lại làm nó nhớ ông ấy rồi.

Rồi cậu cởi chiếc áo đồng phục bên ngoài trùm lên đầu 2 đứa rồi chạy một mạch ra bến xe bus gần đó. Nó bất ngờ, rồi cũng chẳng biết làm gì, chỉ biết chạy theo cậu trong vòng tay cậu lại khiến nó thèm cái hơi ấm đấy biết nhường nào.

Chiếc xe bus số 37 lại một lần nữa xuất hiện. Nó và cậu vẫn ngồi cạnh nhau bên khung cửa sổ đó. Rồi nó khẽ đưa một mảnh giấy nhỏ sang cho cậu. Cậu bất ngờ quay sang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu. Rõ rang là 2 đứa ngồi cạnh nhau, thế mà tự nhiên con nhỏ này đưa tờ giấy, tự nhiên nó thấy bản thân nó ngớ ngẩn dễ sợ.

Cậu mở mảnh giấy ra rồi cười, một nụ cười mỉm trên môi. Nó biết là cậu đã chấp nhận rồi.

Sáng hôm sau, nó lại gặp lại cậu, nhưng hôm nay tâm trạng nó khác hẳn ngày thường. Nó vui, nó chờ mong đến buổi sáng để ngồi cạnh cậu như thế. Cậu hôm nay không ngủ, chiếc mũ lưỡi trai cậu vẫn cầm trên tay nhưng ko úp lên mặt như bình thường.

Nó với cậu lại một lần nữa nói chuyện. Cậu cười, nó cũng cười, lâu lắm rồi mới có người khiến nó muốn ở bên như thế. Nó thỉnh thoảng cũng gặp cậu một vài lần trong trường, nhưng những lần như thế đều chỉ là lướt qua nhau như những người xa lạ. Nó cũng không quan tâm, thực thì nó chỉ muốn giữ cái tình bạn đó cho riêng nó thôi, chỉ nó và cậu trên chiếc xe bus số 37.

Câu nói ưa thích của cậu là “carpe diem” hay có nghĩa là “Hãy sống cho ngày hôm nay”. Mỗi khi cậu nói về “carpe diem”, nó lại thấy cậu không khác gì một nhà triết học đại tài. Cậu nói rằng cuộc đời của con người có thể chấm dứt bất kì lúc nào, cuộc đời của nó, cuộc đời của cậu đều không thể biết trước được. Dù có là đau khổ triền mien hay là những tháng ngày hạnh phúc thì nó đều có thể đột ngột chấm dứt, bởi thế con người phải cố gắng tận hưởng mỗi ngày trong cuộc đời như là ngày cuối cùng để đến khi nhắm mắt xuôi tay mới không thấy uổng phí. Lúc đầu là nó không tin, nó thấy cậu nhiều lúc cũng khó ưa như mấy đứa bạn cũng lớp nó. Nhưng riết rồi thành quen , nhờ những lời nói đó của cậu, nó muốn sống hơn, nó muốn hòa nhịp với cuộc sống, nó muốn nắm bắt mọi hạnh phúc trong từng phút giây. Nó chỉ muốn rằng khoảng thời gian đó đừng bao giờ trôi qua.

Khoảng một thời gian sau đó, nó không thấy cậu nữa, nó không còn thấy cậu ngồi bên khung cửa sổ hằng ngày nữa. Chắc cậu chuyển nhà rồi. Thực ra nó và cậu cũng chẳng là gì của nhau. Nhưng có cảm giác hụt hẫng và thiếu vắng len lỏi vào trong nó. Nó vẫn là đứa con gái bé nhỏ bị người ta đẩy tít xuống cuối xe, giắt cái earphone vào tai rồi quên hết sự ồn ảo của xã hội bên ngoài. Nó lại là chính nó.

Cho đến khi, người ta đưa một cuốn sổ đến cho nó. Nó đọc rồi nó khóc. Cảm giác như bị mất một thứ gì đó rất quen thuộc. Nó chạy ra khỏi lớp, nó đi tìm cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: