PART 2

6.1.2013

Hôm nay, định ra ngoài đi mua kem thì mình thấy một con mèo nằm trước cửa nhà. Có vẻ là một con mèo hoang, sau cơn mưa to ngày hôm qua, có vẻ như nó đang yếu dần đi. định bụng bế mèo con về chăm sóc thì một cô nhóc từ đâu chạy đến bế mèo đi. Thế là bé mèo con bị cướp đi một cách trắng trợn như thế.

10.1.2013

Mình lại gặp lại bé mèo hôm bữa. Hình như vẫn là cô bé hôm trước. đứng từ xa nhìn lén về phía này, mình mới thấy cô bé cũng xinh đấy chứ. Dưới ánh nắng, hình ảnh bé con với chú mèo tự nhiên đẹp đến lạ thường.

12.1.2013

Hôm nay trên đường chuẩn bị lên xe đi học thì mình lại gặp cô bé hôm nọ. Hóa ra là đi xe bus đi học, hình như còn mặc đồng phục cùng trường. Nhờ bác tài chạy thật nhanh đến trường đợi cô bé xem có đúng không. Thì quả thật, cô bé đó, học chung trường. đi từ xa ngắm nhìn cô bé, ừm, cô bé xinh thật chỉ có điều chưa thấy cô bé cười bao giờ. Cũng chả thấy đi chơi với bạn bè. Hỏi đám bạn thì chúng nó cứ trêu trêu rất khó chịu. Chúng nó bảo cô bé là Park Ji Yeon, lớp 2 năm 1, ít hơn mình một tuổi là đai đen taekwondo. Gia đình, bố mẹ li hôn, sống với mẹ, ít nói chuyện không có bạn bè. Mặc dù xinh đẹp nhưng tính cách bí ẩn, không ai dám đến gần. Vậy là ít nhất mình biết được điều gì đó của cô bé rồi.

13.1.2013

Hôm nay mình đã dậy từ rất sớm để chạy ra bến xe bus đón tuyến 37. Không phải bến gần nhà, mà là bến trước đó một lượt để chờ cô bé lên xe. Chắc chắn cô bé đi tuyến này mà. Mình đã phải giả vờ ngồi một mình 2 chỗ để người khác không ngồi vào. Thật ngại quá.

cuối cùng thì cô bé cũng lên xe, rồi mình lại giả vờ ngủ chừa lại một chỗ trống bên cạnh cho cô bé. Chỉ là mình thấy ngại quá. Chẳng biết nói gì mà chưa gặp bao giờ tự nhiên nói thấy vô duyên. Cô bé đeo tai nghe rồi như chìm vào thế giới khác vậy. Kể cả khi mình nhìn chằm chằm từ khi lên xe đến khi xuống xe cũng chẳng hề biết. Cô bé này thú vị thật.

20.1.2013

Mấy ngày trước mình đều dậy từ rất sớm để ra giữ chỗ cho cô bé. Hôm nay cũng vậy, mọi chuyện vẫn như bình thường cho đến khi bác lái xe phanh gấp. Cô bé như sắp ngã nhào về phía trước thì mình vòng tay giữ cô bé lại.

Thế mà cái cô bé đền đáp lại là một cái tát đau điếng. thực sự là lúc đấy mình không nghĩ được cái gì cả. Chỉ biết ôm má nhìn cô bé đến ngỡ ngàng thôi. Cho đến khi cô bé nói sẽ báo cảnh sát vì tội sàm sỡ thì mình mới hiểu ra. Hóa ra là thế, cô bé cũng giỏi tưởng tượng nhỉ. Chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết giải thích ra sao, mình chỉ biết im lặng nhìn cô bé. Bác gái bên cạnh nói gì đó thì mình không biết, chỉ biết là nghe xong mặt cô bé đỏ hết cả lên. Xe dừng một phát là chạy biến đi luôn. Hình như cô bé xấu hổ. Xấu hổ mà thấy đáng yêu thế nhỉ.

Hôm nay mình cố tình đi tìm cô bé mấy lần mà cô bé toàn chạy trốn đi đâu. Cứ nhìn thấy là lại biến mất dạng luôn. định hôm nay về sớm thì lại thấy cô bé ở trong lớp trực nhật. Ngồi dưới mái hiên nhìn cô bé chạy ngược chạy xuôi, tự nhiên muốn đến giúp mà thấy ngại, chỉ biết đứng chờ.

Mình đã phải nói dối vì trời mưa để ko bị bắt quả tang là đang đợi cô bé. Cũng nhờ thế mà cô bé chịu nói chuyện với mình. Trước khi về cô bé còn đưa cho mình một mảnh giấy, “Mình xin lỗi”, xem xong thì chỉ biết cười. Càng ngày càng muốn ở bên cạnh cô bé này rồi.

8.2.2013

Đã lâu lắm rồi lại không viết nhật kí. Mình và cô bé đã nói chuyện nhiều lắm rồi. Mỗi lần lên xe cô bé lại chạy xuống ngồi cạnh mình. Nói chuyện và cười đùa. Mình thích nụ cười của cô bé,giá như ngày nào cũng được nhìn cô bé mỉm cười.

“carpe diem” của mình còn bị cô bé phản đối mà. Nhăn nhăn cái mũi, lắc đầu tỏ vẻ không tin nhưng xong rồi cũng gật gật lắng nghe. Lâu lắm mới có một người ngày nào cũng lắng nghe “carpe diem” của mình, chỉ mong cô bé sẽ luôn nắm bắt hạnh phúc, luôn mỉm cười giống như một thiên thần.

10.2.2013

Biết sao không? Cô bé mời mình đi ăn kem. Đương nhiên là mình sẽ đi. Cho đến giờ mình mới biết sự thật sau cái vỏ bọc lạnh lùng của cô bé. Cô bé bảo rằng mình giống bố cô bé, bởi vì mang đến cho cô bé cảm giác bình yên và ấm áp. Mà cô bé thì rất nhớ cái cảm giác đấy. Bố bỏ đi từ khi cô bé lên 6, một đứa con gái 6 tuổi từ đó trở đi mang một vẻ lạnh lùng u ám khiến mọi người đều tránh xa, kể cả mẹ. Mặc dù cố giấu, nhưng mình vẫn thấy cô bé khóc, hốc mắt đỏ ửng như sắp trào đến nơi, nhưng vẫn cố nuốt nước mắt vào trong. Cô bé đó quả thật rất kiên cường. Mình muốn sẽ được thay người bố, mang cảm giác ấm áp đến bên cô bé một lần nữa. Mình sẽ bảo vệ cô bé.

12.2.2013

Bố mẹ bảo mình phải đi du học. ừ thì với mình du học không có gì to tát, bạn bè thì cũng có internet, nếu nhớ đều có thể gặp nhau. Dù gì cũng chỉ là 3 năm rồi lại quay về. Nhưng còn cô bé. Mình đã lo rằng cô bé sẽ lo lắng, sẽ hụt hẫng khi không có mình ở bên. Nhưng cô bé vẫn thế, như chưa từng có gì xảy ra. Khi không có mình, cô bé vẫn là cô bé, không hề yếu đuối mà chính là càng ngày càng kiên cường. Cô bé hàng xóm của mình mạnh mẽ hơn rồi. ít nhất là mình có thể yên tâm được rồi. Chắc chắn 3 năm sau mình sẽ tìm cô bé, chắc chắn. JiYeon à, chờ anh nhé.

14.2.2013

Cô bé chạy đến gặp mình…

Nó đi tìm cậu. Nó cứ thế cắm đầu chạy về nhà. Cậu bảo nó là hàng xóm của cậu mà, sao nó vô tâm không hề biết cơ chứ. Chỉ mong rằng cậu chưa đi, nó muốn nói hết cho cậu biết rằng:

“Kim MyungSoo, em thích anh”

Nó chạy nhào vào vòng tay ấm áp ấy, nó thực sự thích anh mất rồi. Cậu bất ngờ,rồi cũng vòng tay ôm nó. Cậu cười nhưng nó nước mắt nó rơi. Cậu bảo rằng nước mắt rơi là khi ta được hạnh phúc, hãy khóc để được là chính mình. Vậy thì nó đang khóc để được là chính mình. Nó không muốn che giấu cảm xúc thật của nó nữa, khóc đâu phải là nhụt trí, khóc chỉ là cảm xúc của con người thôi mà. Nó sẽ khóc vì cậu, vì người nó thích.

“ 3 năm sau, anh chắc chắn sẽ tìm em” – Cậu khẽ thì thầm vào tai nó

“ 3 năm sau, em sẽ đợi anh ở đây”

————–

“Vì sao khi đó em biết mà chạy đến tìm anh” – cậu từ phía sau vòng tay ra ôm nó khiến nó suýt nữa làm rơi cái chảo.

“Quyển nhật kí của anh. Anh gửi cho em còn gì” – nó giận giận trả lời

“ Anh có gửi đâu. Anh cất vào vali cẩn thận rồi mà”

“ Làm sao em biết, con bạn cùng bàn nó đưa cho em”

“ Con bạn cùng bàn của em là ai? Có phải Bae Suzy không?”

“Sao biết hay vậy? Chính nó đó. Nó là fan cuồng chính hiệu của anh luôn đấy. Ngày xưa á, lúc nào nó cũng lảm nhảm bên tai chuyện của anh.” – nó nhăn nhăn cái mũi tỏ vẻ hiểu biết

“ Hâm quá, Suzy là em họ của anh. Con bé này bày đủ thứ trò” Anh cốc đầu nó một cái đau điếng

“ Hớ, không có con bé đó thì anh cũng không đứng ở đây đâu đấy.”

“Biết rồi, biết rồi. Vợ yêu, nấu cho anh nhanh lên.” Rồi hai người cùng nở một nụ cười.

Từ bây giờ nó và anh đã là một, cùng cười, cùng khóc, cùng trải qua khó khăn cho đến đầu bạc răng long.

.—–

……. Hãy dũng cảm nói lên suy nghĩ của bạn. đừng để khi nó qua đi rồi mới hối tiếc thì đã quá muộn màng. Với tôi, nếu không có cuốn nhật kí ấy, tôi sẽ không có cô ấy như bây giờ. Can đảm giành lấy hạnh phúc cho riêng mình. Bởi Hạnh phúc là điều giản đơn nhất mà mọi con người đều muốn có.

“Hạnh phúc tuyệt đỉnh của cuộc đời là được yêu thương

Victor Hugo”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: