Hội ngộ
Tác giả: Nhà vô địch cuộc thi leo tường
Link: http://yeyajintianyenisizaizhuzhao.lofter.com
Thể loại: Gương vỡ lại lành, luật sư, hiện đại, HE
Editor: Nakki
Beta-er: Lam
|Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, xin vui lòng không mang đi nơi khác|
---
Trợ lí luật sư Lee Haechan một mặt thở dài đem tài liệu sắp xếp lại và cất chúng vào tệp công văn, một mặt len lén quan sát luật sư biện hộ của bị cáo.
Đó là một vụ án đã chắc thắng một trăm phần trăm, thế nhưng cậu không thể ngờ vị luật sư phía đối diện kia miệng lưỡi vô cùng tài hoa, chỉ bằng một lần biện hộ liền trực tiếp giúp bị cáo giảm đến mười năm hình phạt, khiến cho cậu sửng sốt không thôi, đến cả những người có mặt tại phiên tòa cũng đồng dạng sững sờ và choáng váng mất một lúc.
Sau khi kết thúc phiên tòa, đối phương tháo xuống mắt kính gọng vàng, nhuệ khí tàn sát bốn phía trong lúc thẩm vấn cũng theo đó thu liễm lại, mi mắt cong cong lộ ra điểm vui vẻ, "Cuối cùng cũng được tan làm rồi."
Lee Haechan hạ giọng hỏi trực tiếp cấp trên của mình, "Luật sư biện hộ cho bị cáo có lai lịch gì vậy ạ?"
Seo Youngho không trả lời, chỉ hướng ánh mắt phức tạp đến cấp dưới Lee Haechan, sau đó nhìn về phía Jung Jaehyun bên cạnh, "Em có biết trước luật sư biện hộ của bị cáo là Kim Doyoung không?"
Chỉ sau khi nghe thấy câu hỏi, công tố viên trưởng Jung mới từ dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ mà hoàn hồn, ngữ khí đặc biệt vui vẻ, "Không, em không biết, nếu như em biết trước từ sớm thì mười năm giảm hình phạt này cũng sẽ không để anh ấy giành đến tay, thật đáng tiếc." Nói xong, ánh mắt lại quay trở về đặt lên người Kim Doyoung, "37 chiến thắng với 36 chiến thắng, không tệ."
Lee Haechan trông thấy Jung Jaehyun bình thường mặt lạnh như tiền kết án những tên biến thái quấy rối tình dục, hiện tại trong một giây tiếp theo cũng có thể bị kết án ngay tại chỗ vì ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Kim Doyoung kia, liền hảo tâm mở miệng khuyên nhủ, "Công tố viên trưởng, tròng mắt anh sắp dính vào người ta rồi."
Nhìn lén bị bắt tại trận, Jung Jaehyun thế nhưng chẳng hề tức giận, câu được câu không cùng Seo Youngho và Lee Haechan trò chuyện, có thể nhìn ra tâm trạng hắn hiện tại khá tốt.
Seo Youngho nhịn không được bản tính ưa bát quái liền hỏi, "Jaehyun, thật lòng mà nói thì hôm nay nhìn thấy Kim Doyoung, em có cảm nhận được ngọn lửa tình yêu trong lòng một lần nữa bùng lên mãnh liệt và sẵn sàng bắt đầu lại mối quan hệ yêu đương say đắm với em ấy không?"
Jung Jaehyun nhìn một lớn một nhỏ hướng ánh mắt săm soi tò mò tới chính mình, có chút không nói nên lời, "... Em chỉ là vì lại thắng Kim Doyoung lần nữa nên vui vẻ thôi."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng khi đến bãi đỗ xe, Jung Jaehyun tiêu sái lưu lại một câu, "Buổi tối có việc, không thể đến dự tiệc được." Sau đó liền lái xe rời đi.
Lần này đến lượt hai người Seo Youngho cùng Lee Haechan đứng ở bãi đỗ xe xem công tố viên Jung soái ca không nói nên lời.
Ha ha, Jung Jaehyun, chúng tôi có ngu mới đi tin cậu.
Jung Jaehyun bảy lần quẹo tám lần rẽ, cuối cùng đậu tại một nơi gần quán trà sữa, ngay sau đó liền nhìn thấy Kim Doyoung cầm một ly chocolate bạc hà đẩy cửa bước ra.
Áo khoác vest cởi ra vắt trên cánh tay, nới lỏng cà vạt, áo sơ mi bên trong vẫn chỉnh tề, chỉ trừ hai cúc áo trên cùng được bung ra, một mảnh da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh thon gầy thấp thoáng bại lộ, trong trí nhớ của Jung Jaehyun thì xuống chút nữa hẳn là vòng eo nhỏ mềm mại rồi. Người đang bị theo dõi tuyệt nhiên chẳng hề hay biết, cúi đầu hút một ngụm đồ uống, hai má phồng lên, một bên cảm nhận vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, một bên vui vẻ híp mắt, trông như một bé thỏ nhỏ dễ thương.
A, hai năm rồi mới gặp lại mà vẫn đáng yêu như vậy.
Jung Jaehyun đưa tay sờ lên lồng ngực mình. Seo Youngho nói không sai, mình quả thật lại nổi lửa trong lòng rồi, không, chính xác mà nói, ngọn lửa tình yêu đối với Kim Doyoung căn bản chưa bao giờ dập tắt, chỉ là hiện tại nó càng mãnh liệt hơn thôi.
Kim Doyoung cùng Jung Jaehyun với tư cách là học trưởng và hậu bối của Học viện luật, hai người lúc đứng trong tòa án mô phỏng luôn đối đầu nhau, từ khi Jung Jaehyun nhập học đến khi Kim Doyoung tốt nghiệp. Có rất nhiều người lén đồn rằng mối quan hệ giữa cả hai không được tốt, nếu không thì như thế nào lại cứ một mực làm đối thủ của nhau? Thỉnh thoảng hai người sẽ gặp nhau trong căn tin hay thư viện, bạn học xung quanh liền đồng lòng lén lút tránh khỏi bọn họ, hi vọng hai vị học bá chuyên ngành pháp luật này nếu như có đánh nhau cũng xin đừng liên lụy đến mình.
Chỉ có hai người họ và một số ít bạn bè thân thiết mới biết rằng cả hai đang yêu nhau.
Câu chuyện tình yêu của bọn họ bắt đầu như thế nào Kim Doyoung đã quên mất rồi, có thể là trong trận bóng rổ do trường tổ chức, Jung Jaehyun ở trên sân quá chói mắt, hay bởi vì dáng vẻ anh tuấn thông minh của hắn khi ở trên toà án mô phỏng, hoặc vào một đêm nào đó trong thư viện, Jung Jaehyun ghé sát tai anh thì thầm một câu, "Doyoung, em thích anh."
Ten, bạn cùng phòng của anh đã từng hét lên, "Tiền Côn!!! Nhanh nhanh tới quản cậu ấy đi, tớ không muốn nghe kể chuyện tình yêu với học đệ của cậu ấy nữa!!!"
Bạn cùng phòng khác của anh, Tiền Côn chỉ nhún nhún vai an ủi, "Lâu hạn gặp can lâm(*), cậu ấy muốn show ân ái thì cứ để cậu ấy thể hiện đi."
(*): Thành ngữ Trung Quốc, đề cập đến một đợt hạn hán kéo dài và một cơn mưa đến bất ngờ. Mô tả cảm giác của niềm vui được chờ đợi từ lâu và cuối cùng đã được toại nguyện. Có thể hiểu là ế lâu năm lại bất ngờ gặp được một người yêu tốt.
Thế nhưng câu chuyện tình yêu của bọn họ kết thúc thế nào Kim Doyoung nhớ rất rõ, tất cả những ảo tưởng về tương lai tràn ngập hạnh phúc hậu tốt nghiệp hết thảy đều bị hiện thực phá tan. Cuộc sống của một luật sư quá bận rộn, hai người đều muốn tạo dựng chỗ đứng thật vững chắc cho riêng mình, một lòng dốc sức thăng tiến trong sự nghiệp, lại không phát hiện rằng tình cảm của cả hai dần xuất hiện khe hở, muốn vãn hồi đã không còn kịp nữa rồi.
Là Kim Doyoung nói lời chia tay.
Nếu bắt đầu là Jung Jaehyun, vậy thì để anh kết thúc đi. Nghĩ thế, Kim Doyoung nhấn gửi đi tin nhắn chia tay. Thế nhưng, qua rất lâu vẫn không có hồi âm.
Hắn sẽ đến tìm anh níu kéo chứ? Hắn sẽ gọi cho anh chứ? Thật giống như một bộ phim ngôn tình đầy cẩu huyết. Hiện tại hắn đang làm gì? Kim Doyoung ngã xuống giường suy nghĩ, sau đó ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Kim Doyoung bật điện thoại lên và chỉ nhận được một câu trả lời ngắn ngủn, "Được."
Kim Doyoung tắt di động đi rồi nhắm mắt lại, sau đó đem trái tim mình một lần nữa đóng kín.
Ừm, vì hắn bắt đầu, do anh kết thúc, đây là kết cục tốt nhất rồi.
Sau khi hoàn thành vụ án khó nhằn của khách hàng, Kim Doyoung quyết định cho phép chính mình thả lỏng một chút. Dùng điện thoại tra được một tiệm trà sữa bản thân rất thích ở gần toà án, trong lòng vui vẻ mừng thầm, ngay khi kết thúc phiên tòa liền vội vàng phi như bay đến.
Về phần các công việc cần giải quyết khác, trước tiên hãy để anh uống hết ly chocolate bạc hà này rồi hẵng đề cập sau!
Đẩy cửa ra ngoài, Kim Doyoung trông thấy một người ngoài dự tính nhưng lại nằm trong mong đợi - Jung Jaehyun.
Rất khó để khiến người khác không chú ý tới hắn, xế hộp sang trọng cùng với một thân tây trang anh tuấn ngời ngời dựa người vào thân xe, thân hình cao lớn trông qua liền biết chính là kiểu người mang quần áo thì cao gầy khí chất, thoát y ra thì xôi thịt đầy đủ. Hơn nữa với khuôn mặt đẹp trai kia cũng đủ để chinh phục hết 80% trái tim của tất cả những ai vô tình trông thấy hắn, thành công thu hút gần như toàn bộ ánh mắt các cô gái lướt ngang qua, không ít nữ sinh một bên đỏ mặt xấu hổ một bên điên cuồng chụp hình.
Kim Doyoung bất ngờ, cắn ống hút, đôi mắt tròn xoe mở lớn, để ý lúm đồng tiền trên má nam nhân trước mắt lại sâu thêm vài phần.
A, Doyoung của hắn quả nhiên rất đáng yêu, khi sợ hãi cũng rất đáng yêu.
Thời điểm Kim Doyoung vẫn còn đang căng não suy nghĩ vì cái gì Jung Jaehyun lại xuất hiện ở đây vào lúc này, Jung Jaehyun đã mở miệng lên tiếng trước, "Luật sư Kim, cùng ăn một bữa cơm nhé?"
"A ... A ..." Kim Doyoung phục hồi lại tinh thần, thận trọng trả lời, "Như vậy không tốt đâu, vạn nhất có người phát hiện tôi và bên đối thủ một mất một còn của khách hàng cùng nhau ăn cơm, bọn họ sẽ cảm thấy chúng ta đã hợp tác làm xằng bậy trong phiên tòa, như vậy thanh danh trong giới của cả hai đều đi đời rồi."
"Phiên tòa đã kết án rồi mà anh vẫn lo chuyện này ư?" Jung Jaehyun đối với việc Kim Doyoung chính miệng nói ra hai chữ "chúng ta" thì trong lòng thập phần vui sướng, "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, anh Doyoung?"
Một tiếng "anh Doyoung" này đối với Kim Doyoung mà nói có sức công phá cực lớn, chờ đến khi anh kịp phản ứng mới nhận ra chính mình đã ngồi trên ghế phó lái từ lúc nào không hay. Đối với chuyện bản thân thế nhưng vẫn rung động trước bạn trai cũ và chưa thể quên được đối phương, hiện tại còn ngồi trên xe của hắn chuẩn bị cùng nhau dùng bữa, Kim Doyoung đột nhiên cảm thấy gấp gáp lo lắng, nên làm sao mới phải bây giờ?
"Em tiết kiệm tiền để mua chiếc xe này trước, hiện tại đang thuê một căn nhà, còn anh?"
Kim Doyoung vừa gửi cho Ten cùng Tiền Côn một tin nhắn cầu cứu, hơi bất an trả lời, "À ... Anh đã thanh toán tiền đặt cọc căn nhà, vẫn đang trả số tiền còn lại."
"Ừm ... Nhất định là rất vất vả."
"Cũng không đến nỗi nào, anh bây giờ được coi là con át chủ bài của Sở vụ sự, mức lương đãi ngộ cũng rất tốt." Kim Doyoung giận dữ đến mức huyệt thái dương lập tức co giật khi trông thấy hồi âm từ nhắn Ten. "Nhớ mang bao", quả nhiên anh vốn không nên hỏi cậu ta.
"Anh hiện tại đang sống một mình? Và vẫn độc thân?"
"Đúng vậy." Lời này có ý gì? Kim Doyoung nghiêng đầu suy nghĩ, lúc này tin nhắn của Tiền Côn cũng vừa tới, "Doyoung, cậu không phải vẫn nhớ thương người ta sao? Nắm chắc cơ hội nha kkkk." Kim Doyoung vô cùng tức giận, nhưng lại chẳng thể phủ nhận lời Tiền Côn.
Kim Doyoung trộm liếc nhìn Jung Jaehyun, nam nhân này đúng là luôn có thể khiến anh động tâm, bất kể là khuôn mặt hay là áo sơmi xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay nam tính. Các cô gái trong văn phòng luật sư thường xuyên rì rầm rằng nam nhân khi lái xe trông rất đẹp trai, hôm nay được tận mắt chứng kiến quả thực không phải nói đùa.
Cảm nhận được ánh mắt đối phương chiếu lên người mình, Jung Jaehyun nghiêng đầu sang nhìn Kim Doyoung rồi nở nụ cười.
Jung Jaehyun vừa rồi chắc chắn đã hạ độc mình.
Con thỏ nhỏ đỏ mặt.
Câu chuyện của bọn họ mở đầu như thế nào Jung Jaehyun nhớ rất rõ ràng.
Vào ngày nhập học đầu tiên, học tỷ đưa hắn đi làm thủ tục nhập học, khi nghe hắn nói mình là sinh viên của khoa luật liền chỉ chỉ vào Kim Doyoung đứng ở đằng xa rồi nói, "Em nhìn thấy người đứng đó không, đó chính là Đại thần của tòa án mô phỏng trong khoa luật Kim Doyoung. Từ lúc cậu ấy nhập học đến nay chưa từng thua dù chỉ một lần."
Jung Jaehyun nhìn Kim Doyoung ôn nhu mỉm cười giải thích cho học muội thủ tục nhập học, sờ cằm một chút, nhìn sao cũng rất giống con thỏ.
Trên thực tế những gì học tỷ nói quả thật không sai, lần đầu tiên hắn cùng tiền bối khóa trên tham gia một toà án án mô phỏng đã bị Kim Doyoung đánh đến không còn một mảnh giáp. Điều này lập tức kích động lòng hiếu thắng trong hắn. Kể từ dạo ấy, hắn bắt đầu tập trung tinh thần học hành, sẵn sàng giành lại chiến thắng từ tay Kim Doyoung.
"Một chiến thắng với sáu chiến thắng." Jung Jaehyun nói thầm, không tệ, lần thứ nhất mình thắng Kim Doyoung.
Mang theo niềm vui chiến thắng của thiếu niên, sau khi tòa án mô phỏng kết thúc hắn liền đi tới bên cạnh Kim Doyoung. Với lòng hiếu kì muốn trông thấy vẻ mặt thất vọng ủ rũ của Kim Doyoung khi thất bại, cùng chút tâm tư nhỏ mọn muốn nhận được sự công nhận và khen ngợi từ anh.
Khóe miệng xinh đẹp của đối phương khẽ cong lên, cặp mắt thỏ con lóe sáng, "Jaehyun à, làm tốt lắm."
Từ bé tới giờ trái tim Jung Jaehyun chưa từng đập nhanh đến vậy.
Người thực sự động tâm trước cuối cùng lại là mình.
Về sau sự tình phát triển thuận lợi đến nỗi làm cho hắn có chút lâng lâng, điều duy nhất khiến Jung Jaehyun rất không hài lòng chính là Kim Doyoung luôn giấu diếm chuyện hai người đang yêu nhau.
"Lỡ như sau khi biết chúng ta đang yêu nhau bọn họ nói anh thua em ở tòa án mô phỏng là vì anh cố ý nhường em, thì em có vui không? Hơn nữa Seo Youngho và Ten, hai người bọn họ không phải là đã biết rồi sao."
"... Được rồi."
Kỳ thật loại lý do này cũng không thể triệt để dập tắt hi vọng của Jung Jaehyun, mỗi khi hắn bắt đầu phàn nàn với đàn anh thân thiết Seo Youngho, đối phương chỉ đơn giản đưa ra vài câu trấn an cho có lệ, sau đó nhất định sẽ bồi thêm một câu, "Hay là em hỏi Doyoung giúp anh cách thức liên lạc với bạn cùng phòng tên Ten của em ấy đi?"
Jung Jaehyun vốn cho rằng khoảng thời gian ngọt ngào êm đềm này sẽ kéo dài thật lâu.
Thời điểm nhận được tin nhắn chia tay từ Kim Doyoung, Jung Jaehyun đã sớm kiệt sức sau khi kết thúc một cuộc họp dài, nghĩ đến gần đây dạ dày Kim Doyoung không được tốt lắm, liền chuẩn bị tìm hiểu vài món bồi bổ để cuối tuần trổ tài với Kim Doyoung. Người này ăn uống quá mức tùy tiện rồi, cứ tiếp tục như vậy làm sao có thể chấp nhận được chứ.
Mở ra điện thoại điều đầu tiên hắn nhìn thấy lại chính là tin nhắn chia tay từ Kim Doyoung, chẳng phải Jung Jaehyun không đoán được, kỳ thật hắn ít nhiều cũng đã nhìn ra được vết nứt giữa hai người, cảm thấy ảo tưởng của mình quá ngây thơ, đem thực tế đặt trước mặt liền chịu không nổi đả kích. Jung Jaehyun hít một hơi thật sâu rồi cố gắng đem cảm xúc đang mãnh liệt trào dâng trong lòng đè xuống, thế nhưng hắn phát hiện thời điểm chính mình thu dọn đồ đạc lúc tan tầm, cả hai tay đều phát run.
Jung Jaehyun không trực tiếp về nhà mà bắt taxi đến trước nhà Kim Doyoung.
Đứng dưới ở lầu ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ đã tắt đèn, Jung Jaehyun không biết mình nên làm gì tiếp theo. Hắn hiểu rõ Doyoung của hắn tuy bình thường sẽ không chủ động thể hiện tình cảm trước mặt người khác, nhưng kỳ thật anh yêu hắn nhiều không kém gì hắn yêu anh. Hắn đấu tranh vật lộn với chính mình một hồi, rốt cuộc bản thân có nên níu kéo Kim Doyoung hay không. Nếu thực sự làm như vậy, thì chẳng phải là đang ép buộc Kim Doyoung cùng mình ở chung một chỗ sao, đối với anh là chuyện tốt?
Trong lòng Jung Jaehyun đã có câu trả lời.
Vậy thì hãy để anh ở cạnh hắn lâu thêm chút nữa được không, rồi cuối cùng hắn sẽ cùng anh vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
Jung Jaehyun đột nhiên chán ghét bản thân vì cái gì lại không hút thuốc, có lẽ bây giờ hút hết một bao thuốc lá mới có thể giảm bớt thống khổ cùng bi thương đang đè nghiến cổ họng.
Con thỏ nhỏ đỏ mặt. Kim Doyoung của hắn quả nhiên không hề thay đổi.
Kim Doyoung thích ăn lòng nướng và dồi, không thích rau sống và ớt chuông. Dù khoảng thời gian yêu đương với Kim Doyoung đã kết thúc được mấy năm rồi, thế nhưng toàn bộ sở thích của anh Jung Jaehyun vẫn luôn khắc ghi thực rõ ràng. Hắn có thể không nhớ được sở thích của Seo Youngho, người hắn gặp hàng ngày khi đi làm và còn ăn cơm chung vô số lần, nhưng những chuyện này hắn có muốn quên cũng không quên được. Có lần hắn uống say rồi chỉ chỉ vào một đĩa rau trên bàn, nói rằng Doyoung của em không thích ăn rau sống đâu, làm Seo Youngho kinh ngạc đánh rơi đôi đũa trên tay, tức giận mắng to nếu thích thì giành lại đi đồ đần.
Jung Jaehyun nhớ rất rõ những lời lần đó Seo Youngho nói với hắn, một bên gọi món một bên liếc mắt quan sát phản ứng của Kim Doyoung. Thoả mãn khi trông thấy biểu tình bé thỏ con nhà hắn lộ ra kinh ngạc. Lúc ở trên phiên toà nét mặt anh luôn khiến người khác không thể nhìn thấu, thế nhưng khi không còn ai thì tất thảy những gì anh nghĩ đều viết hết lên trên mặt. Cúi đầu nhìn đến tin nhắn Seo Youngho vừa gửi tới, ý cười trên mặt Jung Jaehyun càng đậm hơn.
"Tennie nhà anh nói, hôm nay tỏ tình xin quay lại xác xuất thành công là 100%."
Bữa cơm này Kim Doyoung ăn không yên lòng, đối phương thi thoảng dùng ánh mắt nhìn không ra ý vị gì hướng về phía anh, lại nhớ tới cuộc đối thoại vừa rồi trên xe của hai người, trong lòng liền có chút khẩn trương. Anh đoán già đoán non Jung Jaehyun là muốn quay lại với anh, thế nhưng Kim Doyoung lại không dám mở miệng xác nhận, sợ rằng bản thân chỉ đang tự mình đa tình.
Đối phương hết lần này tới lần khác một bộ không phát hiện ra dáng vẻ lo lắng mất tự nhiên của Kim Doyoung, làm cho anh có chút xấu hổ.
Jung Jaehyun lái xe đưa Kim Doyoung đến dưới lầu, thời điểm anh tháo dây an toàn ra chuẩn bị trốn về nhà liền bị Jung Jaehyun nhanh hơn một bước bắt được bàn tay. Nhiệt độ lòng bàn tay Jung Jaehyun khá cao, ôn nhu làm ấm đầu ngón tay lành lạnh của Kim Doyoung. Kim Doyoung hoảng hốt, cảm giác giống như đang trở về khoảng thời gian còn yêu nhau, khi đó Jung Jaehyun luôn nắm chặt tay anh rồi nói em yêu anh.
"Em ..." Ngay khi Kim Doyoung chuẩn bị mở miệng, Jung Jaehyun đã đem cái nắm tay này biến thành mười ngón tay đan xen. Kim Doyoung liền im lặng.
Anh quay đầu nhìn về phía Jung Jaehyun, gương mặt đối phương dưới ánh đèn mờ ảo ngược lại trông càng đẹp đẽ và thập phần mê hoặc.
"Doyoung, sau này em có thể cũng không buông tay anh được không?"
Thanh âm trầm thấp phát ra, Kim Doyoung nhìn thẳng, ánh mắt người nọ chứa rượu sao, nếu không thì vì cái gì bây giờ mình lại muốn khóc như vậy? Ánh mắt nghiêm túc này của Jung Jaehyun từ đó đến giờ anh là lần đầu thấy qua.
Jung Jaehyun rất khẩn trương, nơi lòng bàn tay đang cùng làn da Kim Doyoung tiếp xúc đổ chút mồ hôi. Hắn sợ rằng bản thân lại một lần nữa đánh mất bé thỏ con nhà mình, càng sợ hãi chính mình một lần nữa bị bé thỏ con vứt bỏ.
Thời điểm hắn đang run rẩy lo lắng, nháy mắt liền trông thấy khuôn mặt Kim Doyoung tiến sát lại gần. Trên môi một trận ấm nóng.
Thỏ nhỏ hắn giấu trong lòng vừa trao hắn một nụ hôn.
37 chiến thắng và 37 chiến thắng, Kim Doyoung cầm hòa và trở về bên hắn.
end.
"Doyoung, em có thể chuyển đến sống cùng anh không?"
"Ừm... khi nào em thắng anh 38 trận và anh thắng em 37 trận đi."
"???"
Thực sự end.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro