Khám Tổng Quát.

Ngoài trời mưa lớn, tiếng mưa rơi đều đều lên mái nhà khiến không gian trong căn phòng riêng càng thêm yên tĩnh.

Thi thoảng, từng đợt gió lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi ẩm và mùi đất ướt, khiến khung cảnh ngoài kia như xa vời và lặng lẽ.

Ở phòng làm việc, ánh đèn vàng hắt xuống bức tường phủ đầy kệ sách, tạo nên những mảng sáng tối đan xen, dịu dàng và mộc mạc.

Một chiếc máy khuếch tán tinh dầu đặt ở góc bàn, tỏa ra mùi hương oải hương và gỗ tuyết tùng thoang thoảng, khiến cả căn phòng như được ủ ấm giữa cơn mưa xối xả.

Trên bàn, vài tập hồ sơ được đánh dấu cẩn thận bằng giấy ghi chú, bên cạnh là ly cà phê đã nguội phân nửa và chiếc iPad sáng màn hình.

Không có tiếng ồn nào khác ngoài tiếng mưa rơi đều đặn như một bản nhạc nền đơn điệu nhưng êm ái, tách biệt Offroad khỏi thế giới ngoài kia.

Từng giọt nước lăn dài trên ô kính cửa sổ phía sau, phản chiếu ánh đèn phòng nhòe mờ như một bức tranh loang màu.

Trong cái không khí tĩnh mịch ấy, mọi thứ đều chậm lại thời gian, nhịp thở, và cả những mỏi mệt âm thầm tích tụ suốt ngày dài.

Tiếng cửa mở nhẹ trong tiếng mưa rơi đều đặn ngoài kia.

Daou bước vào, bóng dáng cao lớn phủ một lớp ánh sáng vàng từ đèn trần khiến cả căn phòng như dịu hẳn đi.

Cậu mặc chiếc áo thun đen đơn giản, quần jogger vải mềm, vai rộng, tay dài dáng người thẳng thớm, bước đi trầm ổn và dứt khoát.

Trên tay cậu là một ly nước ấm và vỉ thuốc.

Đôi mắt sâu, hàng mi dài với sống mũi cao tạo nên một gương mặt đẹp sắc nét nhưng không lạnh lùng. Là kiểu đẹp khiến người ta dễ bị thu hút, nhưng lại không dám đến gần nếu không được anh cho phép.

Daou không nói gì.

Anh đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt lướt qua màn hình iPad sáng nhòe vì ánh đèn phản chiếu.

Rồi anh bước ra sau Offroad, khẽ cúi người, đôi tay rắn rỏi nhưng ấm áp đặt lên vai cậu bắt đầu xoa bóp.

Mùi hương bạc hà nhè nhẹ lan ra từ tay anh, cùng với sức ấm vừa đủ khiến Offroad hơi rùng mình.

Động tác của Daou không quá vội vàng.

Anh làm chậm, đều tay, như đã quá quen với việc chăm sóc người kia mỗi khi trái gió trở trời.

Vai Offroad khẽ chùng xuống khi áp lực từ bàn tay Daou truyền vào là cảm giác an toàn, tin cậy.

Offroad thở hắt ra, như thể trút được gánh nặng vô hình suốt ngày dài.

Cậu đưa tay lấy ly nước và thuốc, uống vào.

Khi đặt ly về chỗ cũ, Offroad lặng lẽ đặt iPad sang một bên, rồi xoay ghế lại, đối diện với người đàn ông vẫn đứng đó, gương mặt trầm ổn, ánh mắt dịu dàng xen lẫn mỏi mệt mà vẫn đủ kiên nhẫn để lo cho cậu từng chút.

Ánh mắt Offroad dừng lại nơi gương mặt dịu dàng đang nhìn cậu chăm chú.

Gương mặt ấy quen thuộc đến độ chỉ cần đối diện thôi, cậu đã thấy mình muốn buông xuôi mọi mệt mỏi.

Cậu hơi nghiêng đầu, khoé môi cong lên, giọng vừa như than thở, vừa như cố tình chọc vào lòng người đối diện:

"Bác sĩ, hình như em lại không khỏe rồi."

Daou mỉm cười, tay vẫn xoa đều nơi bả vai, giọng trầm mà dịu:

"Lại không khỏe ở đâu đây? Phải nói rõ thì bác sĩ mới khám cho em được."

Offroad nghiêng đầu liếc nhìn anh, đôi môi cong cong nửa thật nửa trêu:

" Thì...Toàn thân."

Cậu nói như đùa, nhưng ánh mắt lại đượm chút gì đó rất thật giống đang chờ mong.

Như thể thử lòng, như thể đang ngầm nói rằng: "Anh có còn muốn ở lại không?"

Ánh đèn vàng phản chiếu lên khóe mắt long lanh, khiến gương mặt Offroad càng thêm mong manh dưới lớp vỏ thiếu gia quen được nuông chiều.

Daou bật cười, tiếng cười trầm trầm vang lên bên tai Offroad như một loại sóng ấm.

Tay anh vẫn đặt nơi vai người kia, nhưng lòng bàn tay dừng lại lâu hơn, vững vàng và chiếm hữu.

Anh cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là hơi thở.

Giọng nói của Daou thấp và chậm, mang theo chút gì đó cưng chiều:

"Vậy để bác sĩ khám tổng quát cho em nhé."

Offroad nuốt khan một cái, mắt hơi mở lớn, vành tai đỏ ửng.

Nhưng cậu không quay mặt đi.

Ngược lại, ánh mắt cậu như bị giam giữ bởi đôi mắt đen sâu kia nơi vừa có dịu dàng, vừa có một kiểu áp lực vô hình khiến tim cậu loạn nhịp.

Không khí lúc ấy như ngưng lại.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi, đều đặn, như nhạc nền cho một khung cảnh chỉ có hai người.

Và trong khoảnh khắc tưởng chừng như không ai nói gì thêm, bàn tay Daou khẽ trượt từ vai xuống cánh tay cậu một cách vững chãi.

Offroad không trả lời, chỉ khẽ nghiêng người tựa vào lòng ngực Daou. Cái tựa rất nhẹ, nhưng Daou hiểu đó là sự cho phép.

Anh đưa tay vòng ra sau lưng Offroad, giữ lấy eo cậu bằng một lực vừa phải.

Ngón tay khẽ siết, như thể xác nhận người trong lòng là thật.

Hơi thở Daou phả vào tai Offroad ấm nóng, khiến cậu không khỏi rùng mình nhẹ.

Daou thì thầm, giọng trầm và khàn hơn khi nói chậm rãi:

"Bác sĩ kiểm tra cho em, chỗ nào không thoải mái thì nói với bác sĩ nhé. Offroad."

Offroad bật cười khe khẽ, một tiếng cười ngắn mà mang theo thứ gì đó vừa bối rối vừa mong chờ.

Cậu không nói gì thêm, chỉ đưa tay lên, đặt lên mu bàn tay Daou đang siết quanh eo mình một động tác nhỏ nhưng rất rõ ràng.

"Nhờ cả vào bác sĩ của em."

Không đợi lời xác nhận nào thêm, Daou cúi xuống, hôn lên bờ vai lộ ra dưới lớp áo lỏng tay.

Nụ hôn đầu tiên nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng rất nhanh sau đó trở nên sâu hơn, nóng hơn.

Offroad cảm nhận rõ hơi nóng phả ra từ Daou, hơi thở anh chạm vào da cậu nóng rực, kéo theo từng cơn rùng mình mơ hồ. Bả vai đỏ lên, rồi lan dần đến cổ, cả vành tai cũng ửng hồng.

Không có vị trí nào chưa qua dấu môi của Daou. Những vết hôn dọc theo đường xương quai xanh, thấp xuống bả vai, rồi trượt vào vùng da mềm nhất phía sau gáy.

Tất cả đều mang theo một cảm giác vừa âu yếm, vừa chiếm hữu.

Anh bất ngờ bế bổng Offroad lên, một tay đẩy mạnh khiến đống giấy tờ rơi lả tả khỏi bàn làm việc.

Tiếng giấy chạm sàn lẫn trong tiếng mưa ngoài kia, hỗn loạn nhưng không ai quan tâm nữa.

Offroad ngồi trên mặt bàn, áo lưng chừng, gương mặt đỏ bừng, rõ ràng đến mức Daou không thể rời mắt khỏi đường cong quyến rũ trước mặt.

Một loại quyến rũ rất khó tả, không hẳn là gợi cảm theo kiểu thông thường, mà là thứ chỉ khiến riêng anh động lòng, đến mức phải gọi tên bằng một từ duy nhất là "yêu."

Offroad vòng tay ôm lấy cổ Daou, những ngón tay luồn vào tóc anh, xoắn nhẹ từng lọn như thể không nỡ buông.

Mi mắt cậu cúi thấp, ánh nhìn nghiêng nghiêng dịu lại, ấm áp và lặng lẽ, như gom hết những tình cảm chưa từng nói thành lời vào đúng khoảnh khắc này.

Daou đưa tay lên, miết nhẹ quanh cánh môi đỏ mọng của Offroad, ánh mắt chậm rãi lướt theo từng chuyển động.

"Chỗ này, có khỏe không?" – giọng anh trầm thấp, vừa như trêu chọc, vừa như thật lòng quan tâm.

Offroad không trả lời ngay.

Cậu ngước mắt lên nhìn anh, khẽ nghiêng đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhỏ, rồi hôn nhẹ lên ngón tay kia, giọng mềm ngọt đến gần như tan chảy:

"Không khỏe ạ."

Lời vừa dứt, đầu lưỡi cậu liếm nhẹ nơi đầu ngón tay như một cái dẫn lối ngầm, mở ra toàn bộ khao khát còn chưa nói.

Daou hơi nheo mắt lại, rút tay về, chuyển sang nâng cằm Offroad lên.

Anh cúi xuống, đặt môi lên môi cậu trong một nụ hôn tưởng như dịu dàng nhưng chỉ vài giây sau đã nhanh chóng trở nên cuồng nhiệt.

Offroad ôm chặt lấy cổ anh, ghì sát như sợ anh sẽ rời đi mất.

Daou không vội.

Anh kiên nhẫn tách môi cậu ra, luồn lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng ấy, nơi mềm mại, ngọt dịu với vị cà phê còn sót lại và thứ dịch vị rất riêng của người cậu yêu.

Nhưng quan trọng nhất là có lưỡi của Offroad bên trong. Mềm, ẩm và đón lấy anh không chút kháng cự nào.

Daou giữ lấy đầu lưỡi cậu, quấn chặt bằng chính lưỡi mình, đưa đẩy đầy chủ ý.

Tiếng mút không lớn, chỉ vương vấn quanh hai người như một bí mật chỉ họ nghe được.

Offroad không còn sức phản kháng, chỉ có thể thuận theo, tay siết chặt lấy áo Daou, nắm níu như thể đó là nơi duy nhất để bám víu giữa tất cả mọi thứ đang dần tan chảy.

Tay anh vòng ra sau, giữ lấy cổ gáy của Offroad, kéo cậu sát vào đến mức khoảng cách giữa hai người gần như tan biến.

Giờ đây, không còn gì ngăn giữa họ, chỉ còn lại tiếng thở gấp, những âm thanh âm u và ẩm ướt khiến cả căn phòng như đặc quánh lại.

Tay còn lại của Daou nhẹ nhàng siết lấy vùng eo thon của Offroad, rồi chuyển thành vuốt ve.

Những cái vuốt đều, chậm như thể anh đang muốn ghi nhớ từng đường nét, từng độ ấm da thịt mềm mại dưới lòng bàn tay mình.

Gương mặt của Offroad ửng đỏ, rõ ràng đến đáng yêu.

Phần vì ngượng, phần vì đang thiếu khí. Cậu rướn lên một chút như muốn đón lấy thêm oxi, nhưng Daou vẫn không buông.

Anh khẽ nheo mắt, thấy cậu bắt đầu run nhẹ.

Đến khi cảm nhận được Offroad sắp không chịu nổi nữa, Daou mới mút mạnh đầu lưỡi cậu lần cuối, rồi nuốt xuống một ngụm dịch vị hoà lẫn của cả hai, chậm rãi rời môi, để lại giữa hai người một sợi chỉ bạc mảnh dài, lấp lánh trong ánh đèn vàng như kéo căng cảm xúc chưa chịu đứt đoạn.

Offroad vừa tách khỏi nụ hôn sâu, thở hổn hển, gương mặt mơ màng.

Đôi mắt cậu phủ sương mờ, nhìn Daou mà chẳng rõ hình, nhưng vẫn nhận ra người trước mặt mình là ai.

Là người duy nhất khiến tim cậu bình yên trong cả cơn hỗn loạn.

"H-ha..."

Chỉ một tiếng thở đứt quãng, nhưng chứa cả sự vỡ òa không thể nói thành lời.

Daou lần tay lên, gỡ từng chiếc cúc áo của Offroad.

Động tác không vội vàng, nhưng lại mang theo sự dứt khoát không thể chối từ.

Ánh mắt cậu dán chặt vào từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt người đối diện.

Mỗi lần anh chạm vào, Offroad lại khẽ rùng mình, ánh mắt long lanh trốn tránh như cố ghìm lại thứ cảm xúc đang trào lên không cách nào cản nổi.

Ánh đèn vàng trong phòng vẫn dịu, tiếng mưa ngoài cửa sổ không ngừng rơi.

Mọi âm thanh ngoài kia dường như tan biến, chỉ còn tiếng thở gấp, tiếng quần áo sột soạt và nhịp tim đập dồn dập giữa hai người vang lên trong không gian kín đáo.

Daou cúi thấp, nắm hai tay Offroad vòng ra sau, giữ chặt lại khiến cậu bất giác ưỡn ngực về phía trước.

Offroad hơi ngẩn ra, gương mặt ửng đỏ trong ánh sáng mờ, cả người run lên khi Daou cúi đầu, đưa lưỡi chạm khẽ vào đầu ngực đỏ ửng của cậu.

Một lớp dịch mỏng nhanh chóng bao quanh điểm nhạy cảm ấy, khiến cậu không nhịn được mà khẽ thốt:

"Ưm... Daou, chỗ đó..."

Daou không trả lời, chỉ khẽ "Hửm?" một tiếng qua hơi mũi, như cố tình giả ngơ mà tiếp tục mơn trớn chậm rãi hơn.

"Đừng chọc... em nhột..." _  Offroad rên nhẹ, giọng lạc đi vì kích thích.

Cậu cúi xuống, nhìn thấy anh vẫn đang tập trung liếm mút nơi ngực mình, ánh mắt anh đậm sâu, chẳng mảy may xao động.

Anh siết nhẹ hai cổ tay cậu, giữ nguyên tư thế.

Miệng anh ngậm lấy đầu ngực, mút sâu với lực vừa đủ nhưng đủ khiến Offroad phải ngửa cổ rên khẽ, thân thể run lên từng đợt như sóng vỗ.

"Ưm... Daou..."

Mỗi lần cậu gọi tên anh, lồng ngực Daou lại nóng hơn một chút.

Như có hàng trăm ngọn lửa nhỏ chạy loạn bên trong, thiêu rụi mọi bình tĩnh mà anh gắng giữ.

Offroad vặn người, siết chặt đùi, cố né tránh mà chẳng thể đi đâu được.

Thân thể cậu đã bị kẹp chặt giữa cánh tay anh và mặt bàn lạnh, còn trái tim thì hoàn toàn bị người kia chiếm trọn từ lâu rồi.

"Offroad, anh đang khám."

Daou khẽ nghiêng đầu, giọng trầm khàn pha lẫn hơi thở gấp gáp.

"Đã gọi là khám tổng quát thì phải kỹ lưỡng. Huống hồ... người bệnh lại là em."

Vừa dứt lời, anh không cho cậu thêm thời gian để phản ứng mà cúi xuống, ngậm trọn lấy đầu ngực bên trái, nơi trái tim yếu đuối nhưng cố chấp ấy đang đập liên hồi dưới lớp da ấm nóng, nơi từng một lần dừng lại rồi được chính tay anh giành lại sự sống.

Daou hít sâu, mùi hương thân thuộc nơi lồng ngực Offroad khiến đầu anh như mụ mị đi một giây.

Anh nghiêng hàm, cạ nhẹ răng rồi day đầu ngực đang nhô cao ấy theo cách rất riêng vừa vặn đủ để khiến Offroad giật mình khẽ rên, cơ thể căng lên một chút vì hoảng, nhưng không vùng ra.

"Ah... anh… bác sĩ… đừng cắn mà…"

Lời cậu thốt ra mang cả nửa nũng nịu, nửa đầu hàng, như thêm lửa vào ngọn nhiệt đang bốc cháy trong mắt Daou.

Và thay vì dừng lại, anh càng cắn nhẹ thêm một chút nữa, vừa trêu vừa trấn an bằng lưỡi ấm áp xoay quanh.

Daou mơn trớn đều đặn, cho đến khi cả hai đầu ti của Offroad đều căng cứng nhô cao, đỏ ửng và ướt bóng bởi dịch miệng của anh.

Giờ đây, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đủ để khiến cậu nhăn mày, rên khẽ vì quá nhạy cảm.

Offroad như hoàn toàn mất hết sức lực.

Cả người mềm rũ trong vòng tay Daou khi anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế cậu lên khỏi mặt bàn.

Daou ôm cậu thật chắc, từng bước rời khỏi bàn làm việc, đưa cậu về chiếc giường lớn trong căn phòng ngủ ngay bên cạnh.

Cả quãng đường ấy, Offroad không nói gì, chỉ ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh, để mặc thân thể xộc xệch với chiếc sơ mi đã bung gần hết nút.

Nửa kín nửa hở, trông còn gợi cảm hơn bất cứ dáng hình nào.

Mưa ngoài trời vẫn rơi ào ào, từng đợt gió giật mạnh lùa qua khe cửa, nhưng trong phòng lại chẳng có chút lạnh lẽo nào.

Ngược lại, không khí đang nóng hừng hực từ da thịt, từ ánh nhìn, từ tiếng thở dốc hòa trộn với âm thanh ẩm ướt đầy kích thích.

Daou đặt Offroad nằm xuống nệm, cởi hẳn áo sơ mi của cậu rồi vứt sang một bên.

Không để cậu kịp phản ứng, anh cũng kéo áo thun của mình qua đầu, để lộ thân trên rắn chắc, cơ bắp gọn gàng đầy sức hút của một người đàn ông đã trưởng thành.

Anh phủ lên người Offroad, thân nhiệt cao áp xuống khiến cả hai người như hòa vào nhau.

Daou tiếp tục vuốt ve từng phần trên cơ thể cậu từ vùng ngực vừa được anh "chăm khám", xuống sườn mềm, rồi là vòng eo nhỏ.

Bàn tay anh chậm lại khi chạm đến đùi trong.

Không do dự, Daou tháo thắt lưng, mở cúc quần rồi kéo khóa xuống, từng thao tác quen thuộc nhưng vẫn mang theo sự kiềm nén chặt chẽ.

Offroad chỉ biết nhìn anh, ánh mắt vừa chờ mong, vừa bối rối.

Cậu vùi mặt vào gối, như muốn trốn khỏi đôi mắt đang thiêu cháy mình.

Gương mặt đỏ ửng, cả dáng người run nhẹ theo từng đợt va chạm nhỏ.

Đôi chân trắng mịn, thon dài lộ ra dưới ánh đèn vàng khiến hơi thở Daou khựng lại một nhịp.

Từng tấc da thịt nơi đó như tỏa nhiệt, như mời gọi, như khiến phần lý trí cuối cùng của anh bị nuốt trọn trong khoảnh khắc.

Daou nhẹ nhàng vắt một chân của Offroad lên vai mình, hôn dọc từ mắt cá chân mảnh mai lên tận đùi trong đầy nhạy cảm.

Mỗi nụ hôn như in dấu chủ quyền.

Càng hôn, anh càng siết chặt cậu hơn.

Và không chỉ là hôn, bàn tay rắn chắc đã sớm luồn xuống, dừng lại ở ngay trước miệng huyệt nóng ấm kia.

Đầu ngón tay anh chạm nhẹ một cái, cảm nhận rõ nơi ấy đang khẽ co lại, như hồi hộp chờ đợi.

"Offroad… thả lỏng người một chút."

Giọng anh vang lên trầm thấp, dịu dàng đến mức khiến Offroad càng thêm đỏ mặt.

Người cậu đúng là đang căng cứng, một phần vì hồi hộp, một phần vì xấu hổ, nhưng lời của Daou không hề mang tính ra lệnh hay thúc ép.

Chỉ là một câu nhắc nhở nhẹ nhàng, ân cần, đúng chất một "bác sĩ" quen thuộc với sự kiên nhẫn và chăm sóc.

"Daou… anh, chậm một chút… em…"

Offroad thốt lên, giọng ngập ngừng, nhỏ như tiếng thở.

"Không sao đâu, bác sĩ không làm em đau nhé."

Daou thì thầm, đặt một nụ hôn lên bụng dưới cậu như trấn an.

"Offroad, ngoan."

Cách anh dỗ khiến Offroad dần thả lỏng.

Cậu hít sâu một hơi, cố gắng thư giãn từng bó cơ đang siết lại vì ngại ngùng.

Nơi ẩm ướt kia từ từ giãn ra một chút, vừa đủ để Daou đưa nhẹ ngón tay đầu tiên vào trong.

Cậu khẽ co rút lại theo phản xạ, cảm giác lạ lẫm khiến toàn thân cứng lên, nhưng Daou đã nhanh chóng dừng lại, bàn tay còn lại xoa nhẹ lên đùi cậu như để làm dịu đi mọi căng thẳng.

"Không sao, Offroad." – Anh nhỏ giọng dỗ dành, rồi tiếp tục tiến vào thật cẩn thận, chậm rãi.

Chuyển động của Daou mềm mại, gần như nâng niu từng cảm giác của Offroad.

Mỗi chút anh xâm nhập đều được tính toán kỹ lưỡng, không để bất kỳ cơn đau nào xen vào.

Anh không vội, vì thứ anh muốn không chỉ là chiếm lấy, mà là để cậu hoàn toàn tin tưởng và mở lòng, từng chút một.

Offroad cảm nhận rất rõ ngón tay của anh đang ở bên trong, từng chuyển động nhẹ như tìm kiếm, rồi cong lên, ấn sâu vào từng vách thịt mềm mẫn khiến cậu không khỏi rùng mình.

Nhưng cảm giác lạ lẫm ban đầu nhanh chóng được thay thế.

Offroad dần quen với sự hiện diện ấy, không còn siết chặt như trước, mà thả lỏng toàn thân, mặc anh tùy ý. Như một kiểu tín nhiệm vô điều kiện mà chỉ dành cho duy nhất một người.

Daou rút nhẹ rồi lại đẩy sâu thêm, ngón tay thứ hai nhanh chóng luồn vào.

Hậu huyệt của cậu bị khuếch trương, vừa căng chặt vừa ướt át bởi dịch trơn tiết ra theo bản năng.

Cơ thể Offroad phản ứng rõ ràng cậu bắt đầu khẽ vặn vẹo, chân đặt trên vai anh lơi lỏng như sắp rơi xuống đệm. Gò má đỏ bừng, môi hé mở để phát ra tiếng rên khe khẽ:

"Ưm… bên trong… khó chịu…"

Nhưng Daou thừa biết, cậu đang đòi hỏi.

Bởi ánh mắt ấy, biểu cảm ấy, và cả thứ đang lớn dần giữa hai chân cậu cũng đã tố cáo tất cả.

Anh chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt đen sẫm lại.

Ngón tay di chuyển nhanh hơn, xoay tròn và ấn sâu, khiến cơ thể Offroad run lên từng đợt.

Hạ thân của cậu đã cương cứng rõ rệt, trướng lên trong sự kích thích lặng lẽ nhưng không thể kiềm nén.

Daou dời một tay xuống, vuốt ve nhẹ mép đùi đang run lên vì khoái cảm, rồi tiến đến bao lấy phần đầu khấc đỏ ửng.

Anh tuốt lộng chậm rãi, di chuyển tay đều đặn.

Mỗi lần lên xuống là mỗi lần khiến Offroad nghẹn lại tiếng thở, cổ họng chỉ phát ra được những âm thanh đứt quãng đầy ướt át:

"Ah… hưm… Daou… a…"

Cậu chẳng thể nói trọn một câu nữa. Cả người đã rơi vào trạng thái mơ hồ, mơ màng, chỉ còn lại phản ứng nguyên thủy nhất.

Daou tiếp tục nhịp tay, đồng thời cảm nhận rõ bên dưới đã dần nới rộng và ươn ướt vừa đủ.

Hậu huyệt của cậu co bóp nhẹ theo từng nhịp, đủ khiến Daou hiểu cơ thể này đã sẵn sàng.

Lúc này, Daou đổi thái độ.

Ánh mắt anh trở nên đậm đặc hơn, hơi thở cũng sâu và nặng nề hơn.

Cả giọng nói trầm trầm kia cũng mang theo dục vọng rõ rệt.

Không còn là bác sĩ nhẹ nhàng nữa mà là một người đàn ông đang khao khát chiếm hữu người yêu mình, ngay lập tức.

Dị vật dưới thân anh đã cương cứng đến khó chịu, phập phồng chờ được giải phóng.

Và anh cũng không cố giấu nó nữa.

Offroad mím môi lại, mi mắt ươn ướt, một giọt nước trượt xuống gò má đỏ bừng.

Cậu nhìn Daou, ánh mắt như nài nỉ, run rẩy đến mức từng chữ bật ra đều nghẹn lại trong cổ họng.

"A-anh… đừng… em ra mất… em không chịu nổi… ưm…"

Daou khẽ nhếch môi, nhưng không hề nuông chiều.

Ngược lại, anh bất ngờ dừng tay.

Dừng hẳn để mặc cậu trong trạng thái vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, như một sự trừng phạt nhẹ nhàng nhưng đầy trêu tức.

Không để cậu kịp phản ứng, Daou tự kéo khóa quần xuống, nhanh gọn vứt sang một bên.

Dị vật bật ra, lớn, dài, nóng hổi, khiến Offroad phải quay mặt đi né tránh ánh nhìn gương mặt cậu đỏ rực đến tận mang tai.

"Bây giờ chưa được."_ Anh nói, giọng trầm thấp. "Offroad muốn thì phải xin phép bác sĩ."

Cậu vốn là người chua ngoa, hay cãi, cái miệng lúc nào cũng lanh lợi.

Nhưng trong tình cảnh này lại chẳng khác gì một chú mèo con mềm nhũn không có lấy chút sát thương nào.

Daou thả cả người cậu xuống giường, hai tay giữ chặt eo cậu kéo lại sát mình.

Dị vật nóng rực kia áp thẳng vào miệng huyệt ướt mềm, cứng cáp đến nỗi chỉ một cái nhấn nhẹ thôi cũng khiến Offroad run rẩy.

Nhưng anh không tiến vào. Vẫn đứng yên đó, chờ.

"Offroad nói sao nào?"

Anh nghiêng đầu, ánh mắt nửa thách thức, nửa dỗ ngọt.

Offroad cắn môi dưới, tiếng đáp như nghẹn lại trong cổ:

"A-anh… giúp Offroad… Offroad muốn anh…"

Daou vẫn chưa hài lòng, dằn thêm một câu.

"Muốn anh làm gì?"

Cậu thở hổn hển, rồi khẽ rên rỉ, đầu vẫn vùi vào gối:

"Muốn anh...chữa đến khi… Offroad khỏi bệnh…ạ..."

Anh bật cười khẽ, cúi xuống hôn lên môi cậu.

"Offroad ngoan quá."

Lời khen buông ra nhẹ nhàng, nhưng như tín hiệu cuối cùng cho tất cả những gì sắp xảy ra.

Chỉ có Offroad vì ngượng đến mức không chịu nổi mới chỉ biết chôn đầu vào chăn, trốn đi như một chú mèo nhỏ bị trêu đến phát khóc.

Daou không để Offroad phải chờ lâu nữa.

Khi nghe được lời xin phép ngoan ngoãn kia, ánh mắt anh tối sẫm lại, dị vật đang áp sát cửa huyệt cũng khẽ giật lên, như đang chờ thời điểm chính xác để xâm nhập.

Đầu khấc nóng bỏng kia bắt đầu rẽ lối.

Daou đẩy nhẹ, chậm rãi tiến vào miệng huyệt đã được làm ướt và giãn sẵn từ trước, nhưng vẫn vô cùng chặt khít như nuốt lấy từng tấc thịt của anh.

Offroad khẽ rên lên một tiếng, cả người cứng lại trong khoảnh khắc dị vật to lớn ấy chen vào từng chút một.

Cảm giác vừa đầy, vừa nóng, vừa như bị lấp kín từ bên trong khiến cậu bất giác cong lưng, bấu chặt tay vào ra giường.

"Ưm… Daou… Lớn quá…"

Anh rút nhẹ rồi lại đẩy vào, động tác vẫn giữ nguyên nhịp điệu chậm và sâu.

Cảm giác từ đầu khấc cạ vào từng vách thịt bên trong khiến cả hai cùng rùng mình.

Đặc biệt là Daou, người luôn tự kiềm chế lúc này cũng không thể ngăn nổi tiếng thở gằn phát ra từ cuống họng.

"Chặt quá, Offroad..."

Cậu không trả lời, chỉ biết bấu lấy vai anh, cắn môi dưới đến đỏ bầm.

Mỗi lần Daou thúc nhẹ vào điểm sâu nhất, cả thân thể Offroad lại co giật vì khoái cảm ập tới từng đợt.

Anh cúi người, hôn lên môi cậu một nụ hôn dài và ướt át, vừa để trấn an, vừa như đánh dấu quyền sở hữu:

"Không sao… chậm thôi. Anh sẽ từ từ cho em quen…"

Từng cú nhấn sâu nhưng đều đặn.

Âm thanh ẩm ướt vang lên trong căn phòng đầy hơi nóng.

Tiếng mưa ngoài trời vẫn rơi không dứt, như dàn hòa với nhịp thở gấp gáp giữa hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau.

Daou vuốt nhẹ phần eo nhỏ đang run lên theo mỗi cú nhấn của anh, cúi đầu khẽ nói, như dỗ dành:

"Offroad ngoan, chịu thêm một chút nữa để bác sĩ chữa cho em đến tận gốc."

Offroad chỉ có thể thở dốc, rên khẽ mỗi lần anh tiến vào sâu hơn, đến khi không còn khe hở nào giữa hai người.

Cơ thể cậu đã hoàn toàn mở ra và anh, thì vừa vặn lấp đầy nơi ấy.

Daou giữ nhịp ổn định, vừa di chuyển chậm rãi vừa quan sát từng biểu cảm của Offroad.

Offroad cong lưng theo từng cú nhấn của anh, mắt ngập nước nhưng lại ánh lên tia sáng kỳ lạ giữa đau và thích, giữa mệt và ham muốn.

"Ưm… sâu quá… Daou… chỗ đó... cứ đụng vào mãi…"

Giọng cậu lạc đi, thở dốc giữa mỗi câu.

Daou cúi xuống, thì thầm bên tai cậu, hơi thở nóng rực phả vào làn da ẩm mồ hôi:

"Chỗ đó là nơi có em yếu nhất. Nên bác sĩ phải kiểm tra kỹ. Em hiểu không?"

Offroad khẽ cắn môi, cố nhịn tiếng rên, nhưng không nhịn nổi được lâu. Cậu vòng tay ôm lấy cổ anh, dụi mặt vào hõm vai:

"Ưm...aha... Nhưng mà em sắp… sắp chịu không nổi nữa rồi… Cứ như vậy em… sẽ hỏng mất…"

Daou bật cười nhẹ, mút lấy vành tai cậu:

"Không sao. Hỏng rồi, anh sửa. Khỏi bệnh rồi, anh giữ. Em chỉ cần thả lỏng, để anh khám cho đến khi nào em thật sự… khỏe hẳn."

Offroad run lên khi Daou đổi góc độ, đâm trúng nơi mẫn cảm sâu nhất khiến cả người cậu siết lại:

"Ahh… Daou… anh, h-ưm...em… chết mất..."

Anh nhấn hông sâu thêm một lần, mút lên phần xương quai xanh giờ đã hằn đỏ vết cắn.

"Bác sĩ đang giúp em hết bệnh, không chết được."

Offroad thở hổn hển, lưng cong lên không kiểm soát, mồ hôi ướt cả thái dương.

"Sâu quá...Anh...Daou...Nhưng mà, anh...chữa bệnh cho em thôi nhé...anh..."

Daou dừng lại một nhịp, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ánh mắt ấy, dù nhòe nước vẫn mang đầy sự tin tưởng và yếu mềm dành riêng cho anh.

Anh khẽ nói, giọng khàn như mang theo cả trái tim:

"Ừm, anh sẽ không đi đâu cả. Anh ở đây, từ đầu đến cuối. Vì em là bệnh nhân đặc biệt cũng là duy nhất của anh rồi."

Offroad siết chặt tay anh, môi mấp máy gọi khẽ:

"Daou… Daou…"

Càng về sau, nhịp của Daou càng nhanh, càng mạnh.

Cậu hoàn toàn bị lấp đầy đến tận cùng, mỗi lần anh rút ra rồi lại đâm vào đều khiến cả cơ thể Offroad bật cong như một phản xạ tự nhiên.

Âm thanh da thịt va chạm vang vọng trong căn phòng giữa tiếng mưa ngoài kia, hỗn loạn và ướt át đến nghẹt thở.

Offroad không còn đủ sức để kìm nén, miệng bật ra tiếng rên rỉ ngắt quãng.

"Ưm… Daou… sâu quá… em không chịu được… thật đấy…"

Daou thở gấp, trán đổ mồ hôi, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lấy gương mặt đang đỏ bừng của cậu.

Anh siết lấy eo nhỏ nhắn, hông thúc sâu một nhịp mạnh mẽ, ép Offroad bật tiếng nấc nghẹn.

"Chịu chút nữa thôi, Offroad. Anh biết em cũng sắp rồi mà."

Offroad không trả lời, chỉ biết co chân lại như bản năng.

Hai tay cậu run rẩy nắm chặt tấm ga trải giường, môi hé mở gọi tên anh trong tiếng rên nức nở:

"Daou… em… em tới rồi… anh…"

"Anh biết."

Anh thì thầm, cúi xuống hôn lấy môi cậu, nuốt trọn âm thanh rên rỉ đáng yêu kia.

Động tác của anh không ngừng lại mà càng thêm mãnh liệt, từng cú thúc vào nơi sâu nhất khiến cơ thể Offroad co giật dữ dội.

"Ra đi. Ra hết đi. Để bác sĩ kiểm tra xem có gì còn sót lại không."

Giọng anh khản đặc vì kìm nén, tay vẫn vuốt ve lưng cậu như xoa dịu.

Offroad chỉ kịp rên lên một tiếng thật khẽ, rồi cả người cậu run lên từng đợt.

Dưới thân cậu căng lên rồi bắn ra, dịch trắng đục dính cả lên bụng hai người.

Mỗi nhịp run của cậu đều co chặt lấy anh khiến Daou phải cắn nhẹ lên vai cậu, rên khẽ:

"Chặt quá… anh cũng… gr..."

Một nhịp sâu cuối cùng rồi anh cũng thả lỏng toàn thân, gục xuống người Offroad.

Dị vật của anh co giật liên tục, bắn vào tận bên trong, nóng rát đến run lên.

Cả căn phòng lặng lại, chỉ còn tiếng mưa gõ nhịp bên ngoài cửa sổ, như đang ru hai người vào một khoảnh khắc lặng yên hiếm có sau tất cả những cơn sóng tình.

Daou nhẹ nhàng rút ra, kéo chăn phủ qua người cả hai.

Offroad nằm nghiêng, mặt vùi vào hõm cổ anh, thân thể vẫn còn run nhẹ theo từng nhịp thở.

Daou vòng tay ôm lấy cậu, hôn khẽ lên trán, ngón tay vuốt nhẹ sống lưng như để xoa dịu dư âm còn sót lại.

Ngoài trời, tiếng mưa đã nhỏ dần.

Trong phòng, chỉ còn lại hơi ấm của hai người hoà vào nhau, lặng lẽ và an toàn.

"Daou…"

Cậu gọi anh khẽ khàng, như thể sợ nếu nói lớn hơn, giấc mơ này sẽ tan biến.

"Ừm?"

"Em đỡ mệt rồi. Nhưng… chắc là chưa hết bệnh đâu."

Daou bật cười nhẹ, siết tay lại ôm cậu sát hơn vào ngực:

"Ừ. Vậy mai khám tiếp."

Offroad cắn môi, không nói gì.

Nhưng cậu không giấu được nụ cười nhỏ hiện lên nơi khoé môi.

Daou cúi xuống, chạm trán vào cậu, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

"Từ giờ trở đi, em có mệt bao nhiêu thì cứ quay về đây. Có bác sĩ riêng, suốt đời ở với em."

Một câu nói chẳng cần thề non hẹn biển, cũng chẳng cần hoa lệ.

Nhưng Offroad lại thấy tim mình mềm ra nơi từng là căn bệnh yếu nhất giờ được chữa khỏi chỉ bằng một cái ôm.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa tạnh hẳn.

Mưa rơi tí tách như nhạc nền cho hai người đang nằm yên dưới ánh đèn vàng ấm áp.

Một cuộc "khám tổng quát" kết thúc nhưng rõ ràng, trái tim của cả hai đã lành lặn hơn bao giờ hết.

Sáng hôm sau, mưa đã tạnh.

Ánh nắng mỏng như lụa len qua rèm cửa, hắt lên chiếc giường còn hơi xộc xệch vì một đêm không yên.

Trong phòng, mùi tinh dầu nhè nhẹ vẫn thoang thoảng, trộn cùng mùi da thịt.

Offroad dụi mắt tỉnh dậy trong vòng tay quen thuộc.

Cậu không vội dậy, chỉ nghiêng đầu, áp mặt vào ngực Daou rồi nhích lại gần thêm chút nữa, bàn tay luồn vào áo anh như tìm hơi ấm.

Một lát sau, cậu ngẩng lên, giọng còn ngái ngủ nhưng không giấu được vẻ ranh mãnh:

"Bác sĩ… hình như em lại không khỏe nữa rồi…"

Daou vẫn nhắm mắt, môi hơi cong, tay siết nhẹ eo cậu lại gần hơn.

Giọng anh trầm khàn, như còn sót chút dư vị của đêm qua:

"Không khỏe ở đâu?"

Offroad cười khúc khích, ngón tay vẽ vòng trên ngực anh:

"Toàn thân luôn ạ."

Daou lúc này mới hé mắt, ánh nhìn lười biếng với đáy mắt ánh lên dáng vẻ quen thuộc.

Anh khẽ nghiêng người, đè nhẹ lên cậu:

"Vậy thì, để bác sĩ khám tổng quát cho em nhé?"

- THE END -

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro