Em không còn bên cạnh nữa

Đây là 1 fic chuyển ver từ truyện Đoản văn Bách Hợp - Đoản 13 của bachhopgiatrang

Tác giả : ZP.

Người chuyển ver : Hajima Kotori

--------------------------------------------------------------

Tôi chống cằm nhìn Tú từ phòng khách.

Nhìn dáng vẻ bận rộn rửa chén của Tú.

Nhìn bóng lưng ấm áp của Tú.

Nhìn Tú cẩn thận quét từng hạt bụi trên sàn gỗ.

Nhìn Tú say đắm cứ ngỡ như ngày mai sẽ không được nhìn nữa vậy.

Mãi lâu sau đó Tú mới đi vào phòng ngủ, thay đổi một bộ vest nghiêm chỉnh. Tú chống tay lên tường, đứng trước cửa nhà mà mang vào đôi giày thể thao hàng ngày.

"Bé Gấu, Tú đi làm đây"

"Nhớ mua bánh về cho em nha"

Tôi đứng bên cạnh Tú nói, ngữ điệu vừa như làm nũng cũng vừa như ra lệnh.

"Tú sẽ không quên mua bánh của em như hôm qua đâu !"

Tú vừa nói xong đã đóng cửa đi mất khiến tôi có chút ngoài ý muốn đứng nhìn. Trong đầu không hiểu vì sao lại có chút khó hiểu. Hôm qua Tú có quên bánh của tôi sao ?

Ngày hôm đó như mọi ngày, tôi lại đợi Tú trở về.

Chơi đến chán nản.

Tôi hừ mũi, chán ghét quăng cuốn tiểu thuyết lên sofa rồi đi vào thư phòng của Tú.

Tôi nhìn.

Nhìn một vòng kệ sách cao cao.

Nhìn một vòng những hồ sơ làm việc.

Nhìn những cuốn sách dày cộm với những thứ tiếng mà tôi chẳng hiểu.

Nhìn những tập tài liệu lộn xộn với biểu đồ chằng chịt chữ.

Và rồi tôi phát hiện cuốn nhật kí của Tú.

Tôi cao hứng ngồi xuống bàn làm việc, ngắm ngắm ngó ngó cuốn sổ màu nâu làm bằng da đơn giản. Chậm rãi chạm đến, tôi lật bừa đến một trang mà đọc.

"Ngày 11.8

Trời lại mưa rồi. Nhi à, em có lạnh lắm không ? Tú xin lỗi vì không thể ở cạnh em được. Em không giận Tú mà đúng không ? Mà nếu có giận Tú thì cũng đừng giận lâu nhé. Sáng mai Tú lại mua bánh đến dỗ em. Yêu em, Gấu ngốc."

Tôi tự hỏi, lúc đó là lúc nào ? Tú không phải lúc nào cũng ở cạnh tôi sao ?

Tôi lại lật bừa mấy trang, lại bắt đầu đọc

"Ngày 22.9

Thùy Nhi, Tú nhớ em, nhớ em đến điên dại. Sao em lại có thể bỏ đi như vậy chứ ? Nếu Tú sai em không phải chỉ cần nói thôi sao ? ..."

Tim tôi đau nhói một hồi, chẳng hiểu gì mà nhìn trang giấy như bị nhàu nát trong tay. Giấy trắng khô cứng mà nhăn nheo, nét chữ xinh đẹp mà run rẩy, màu mực đen huyền loang lố khắp nơi, tựa như bị nước làm cho nhàu cũ vậy. Tôi nhíu mày ngày một sâu, cố nhớ xem đã lúc nào rời khỏi Tú...

Kết quả, lại chẳng thể nhớ.

Tôi lại lật, lật đến trang mới nhất, nhìn chăm chú nét chữ mềm mại, xinh đẹp kia.

"Ngày 22.11

Bé Gấu, đã là 2 tháng Tú không thấy em rồi. Em có biết Tú nhớ em đến thế nào không, em có biết Tú sắp điên vì em hay không ? Nhi à, Tú thật sự nhớ em. Đôi lúc cũng rất muốn đến nơi đó cùng em gặp mặt, nhưng Tú lại sợ. Sợ em lại mắng Tú là đồ ngốc, sợ em nhìn thấy Tú mà lại bỏ đi, sợ em nhìn thấy Tú lại giận dữ. Thùy Nhi, nếu như Tú đến với em, gặp mặt em, em có giận Tú không ? Liệu em có mắng Tú khi Tú ....."

"Nguyễn Thùy Nhi... E-Em... Em đang ở nơi nào.... Thùy Nhi !!"

Tiếng hét khàn khàn của Tú làm tôi giật mình, vội vã gấp quyển nhật kí mà chạy ra.

Tú ở đó, gương mặt đỏ bừng với mùi bia nồng nặc.

Tôi kinh ngạc tột độ, toan đến đỡ Tú thì từ bên ngoài lại chạy vào một chàng trai khác.

Chàng trai đó cau mày, không hài lòng xốc Tú qua vai mà đem quăng lên sofa.

"Nguyễn Thùy Nhi.... Nguyễn Thùy Nhi... Em mau mau... mau mau đến... "

"Thanh Tú, cậu tỉnh lại cho tôi. Thanh Tú !!!"

Chàng trai kia giận dữ hét, đem áo của Tú xốc lên và quát. Lòng tôi đau nhói, toan chạy đến đẩy chàng trai kia ra thì lại nghe Tú thì thào như khóc.

"Không... Không thể được... T-Thùy Nhi.... B-Bé Gấu không thể chết. Bé Gấu của tôi không có chết ..."

Tôi giật mình nhìn họ trân trối. Bé Thỏ của tôi đang nói cái gì ?

"Thanh Tú. Bé Gấu của cậu mất rồi. Thùy Nhi chết rồi. Tại sao cậu không chấp nhận sự thật đi ?"

Chàng trai điên cuồng xốc áo Tú mà quát. Từng câu từng chữ rõ ràng đâm vào tim tôi, vang vọng khắp căn phòng khiến tôi nhất thời hóa đá. Trước mặt như mờ ảo, âm thanh la hét điên cuồng giữa hai người cũng chẳng nghe thấy, tất cả tối đen rồi lại sáng bừng như bị chiếu đèn vào mắt.

Ký ức đó...

Kỷ niệm đó...

Nỗi nhớ đó...

Nỗi đau đó...

Những giọt nước mắt của Tú...

Những câu nói đau đớn của Tú...

Và cả...

Ngày định mệnh ấy.

Nhớ cả rồi.

Tôi nhớ cả rồi.

Một giọt nước mắt rơi xuống, rồi lại một dòng nước mắt chảy xuống, tim tôi như thắt lại. Đau đớn, khổ sở và áy náy đứng đó nhìn Tú và chàng trai kia gào thét, nhìn Tú đau khổ giãy dụa khỏi người con trai kia. "Thanh Tú..." Tôi như muốn gọi nhưng lại không tài nào mở miệng được.

Thanh Tú...

Em xin lỗi, thật sự xin lỗi

Tú đừng khổ sở, đừng đau lòng.

Tú chờ em, chờ em về.

Tú, em chắc chắn sẽ về.

Kiếp sau, em sẽ đến tìm Tú.

Cho dù Tú không nhớ em...

------END-----

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #gilenchi