1.

Mọi người đều bị bức thư đe dọa ám sát kia làm cho kinh sợ. Nó được in đậm trên trang nhất của "A Liar", trang tin tức điện tử lớn nhất trong Liên bang, thậm chí tiêu đề "Assassinate" cùng tên tuổi của vị thiếu tướng tuổi trẻ tài cao Kim Doyoung còn được tô màu đỏ đậm nổi bật.

Ai ai cũng đều rõ, cục diện nội bộ nguyên bản của Liên bang đang trong tình thế chẳng mấy khả quan, lung lay sắp sụp đổ, các đảng chính trị khác nhau trong Liên bang và quân đội trong tay họ bắt đầu hoảng loạn và nghi ngờ lẫn nhau. Là thế lực nào lại như vậy đủ can đảm dám khiêu chiến người đứng đầu Liên bang hơn hai mươi năm nay tức Kim Kangwon, thậm chí còn ngang nhiên gửi thư công khai tuyên bố sẽ ra tay ám sát đứa con sau này thừa kế toàn bộ tài sản của ông là Kim Doyoung, đây rõ ràng chính là sự khiêu khích mỉa mai và khinh miệt nhất đối với những người giữ nắm quyền lực.

Ở trước cửa cục quản lý trung tâm tuyết rơi thành một lớp dày, họ tập trung suy đoán theo những dấu vết có sẵn để tìm ra kẻ chủ mưu trong truyện này, cũng vẽ nên những biểu đồ phân tích thiệt lợi của cục diện hiện tại, nhưng thật ra chẳng ai quan tâm phong thư đe dọa này có hay không gợi ra manh mối nào đó, cả việc tính mạng của đương sự Kim Doyoung hiện tại có được đảm bảo an toàn không. Thậm chí đến chính cha anh Kim Kangwon cũng vẫn chưa đem sự việc này để vào mắt, phái mấy bảo lãnh viên theo sát Kim Doyoung cho đúng với hình thức. Trọng điểm là buổi lễ trao huân chương thiếu tướng sắp diễn ra, Kim Kangwon một chút ý định hủy bỏ hay hoãn lại thời gian địa điểm cũng không có, ông thậm chí còn cảm thấy hài lòng vì nhờ vào phong thư này, lại đẩy sự chú ý tới buổi lễ tăng lên nhanh chóng.

Bạn bè bình thường và cả những trợ thủ luôn cận kề bên Kim Doyoung đều tỏ vẻ đầy căm phẫn, nhưng Kim Doyoung so với Kim Kangwon còn muốn không thèm để ý đến hơn. Mỗi ngày cứ theo lẽ thường xử lý quân vụ, học thuộc toàn bộ trình tự trao giải và làm đại diện đọc bài phát biểu của buổi lễ.

Ngày được thông báo trong phong thư kỳ thực trùng với ngày buổi lễ trao huân chương diễn ra, nhưng nội dung chi tiết về lần ám sát này lại không được người gửi thông báo trong thư. Bởi vậy, vừa lúc chủ tọa tuyên bố chấm dứt buổi lễ, trong nháy mắt, ngay trước màn hình phát sóng trực tiếp, không ít người tại địa điểm trao giải đem ngụm khí ủ rũ kìm nén trong lồng ngực thở ra thật mạnh.

Kim Doyoung trở thành thiếu tướng omega đầu tiên trong lịch sử Liên bang, ý nghĩa của sự kiện này chính là sự khẳng định mạnh mẽ về quyền bình đẳng của omega trong Liên bang. Chuyện này không chỉ tác động đến quyền bình đẳng trong xã hội, ngoài ra còn trích xuất một số tuyên bố chính thức từ Kim Kangwon, âm thầm chứng minh địa vị của ông tại nơi đây. Cho dù các cuộc đấu tranh chính trị có phức tạp đến đâu, công chúng cũng không thể đánh giá được, nhưng các bài viết chính trị về các lãnh đạo đấu đá lẫn nhau đã xuất hiện trong nhiều tháng qua, phía truyền thông lặn lộn nhiều nơi cũng coi như có chút kinh nghiệm phân tích, hiểu rằng ngăn chặn điều này xảy ra sẽ chỉ đẩy nhanh tiến độ của vụ ám sát.

Ngay sau khi buổi lễ kết thúc, Kim Doyoung phải từ nhà ga quân sự bay vào thủ đô để nhậm chức, và anh cũng quyết định ở lại hẳn thủ đô để làm việc. Tất cả hành lý đều được cận vệ vận chuyển vào bên trong phi cơ tư nhân, Kim Doyoung cúi đầu kính cẩn chào phụ thân Kim Kangwon, theo lên phi cơ cùng anh còn có một người vận đồ đen điểm xuyết đỏ, hẳn là Kim Kangwon đã sớm tính toán giao cho người này nhiệm vụ nào đó, tên của Kim Doyoung hiện lên rõ ràng trên thân phi cơ. Kim Doyoung liếc nhìn từng chiếc huy chương đính trên áo người nọ, công trạng quân sự trong quá khứ hẳn là không hề tầm thường. Quay đầu nhìn Kim Kangwon cùng vài thiếu tướng đứng cạnh bên tiễn anh lần cuối cùng, từng bước tiến vào phi cơ, Kim Doyoung thậm chí còn nghĩ rằng bản thân đang ở trên một cỗ quan tài có tên mình trên đó.

Cận vệ thả lỏng cảnh giác sau khi đã an toàn lên phi cơ, nhỏ giọng hỏi Kim tướng quân vì sao cùng con trai tách ra riêng biệt trở về thủ đô. Kim Doyoung nhìn thoáng qua vị cơ trưởng với chiếc mũ màu xanh trong tay đang cúi đầu lịch sự chào hỏi mọi người trong cabin, ngữ khí lúc đáp lời cùng với tầm mắt lãnh đạm dời đi giống nhau, "Đại khái là bên này còn có việc cần xử lý."

Lúc phi cơ đã cất cánh Kim Doyoung mới nhắm mắt rơi vào mộng. Tỉnh lại là bởi vì nghe được tiếng súng, thời điểm anh mắt mở ngay lập tức cảm nhận được nắm đấm chính diện đang hướng về phía này, thân thể theo phản xạ chặn lại đòn đánh của đối phương rồi nhanh chóng phản công. Anh vươn tay cầm lấy ly rượu vang uống dở của bản thân đập vỡ, thủy tính bén nhọn tại bả vai đối phương đâm thẳng vào. Kim Doyoung đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhận ra bên đối thủ còn lại ba tên, hai tên trúng đạn đã sớm ngã vào vũng máu, chỉ còn một tên đang cùng anh đấu tay đôi.

"Tại sao lại làm điều này?" Kim Doyoung trên tay dùng sức, đối phương nháy mắt ăn đau lùi về phía sau, nhưng lại mỉm cười, "Kim thiếu tướng, lên làm thiếu tướng ngày đầu tiên đã bị ám sát, thật đáng thương. Mày hẳn là cũng biết đi, cha mày cuối cùng cũng có một đứa con trai là alpha, ông ta liệu còn muốn trao quyền thừa kế cho mày nữa hay không? Mày quả là ngu xuẩn, mấy ngày trước tao đã khéo nhắc nhở, nhưng mày lại không nghe. Chỉ có thể nói mày là xứng đáng bị thế thôi."

Hai người vờn qua mấy chiêu, ly rượu nọ đập lên vách tường vỡ thành vô số mảnh nhỏ, sượt qua mặt Kim Doyoung, cổ cũng có chỗ bị cứa qua bật máu. Sau khi bị thương Kim Doyoung mất đi kiên nhẫn trực tiếp đem đối phương nhấn lên mặt sàn thượng vài quyền, thẳng đến khi đối phương không thể nhúc nhích được nữa lại dùng chân dẫm lên mặt, "Mày thế nhưng lại bị một omega không có quyền bình đẳng giết?"

Người nọ mặt dán lên mặt sàn biểu tình mông lung, tuy vậy trong thanh âm vẫn mang theo khinh miệt, "A, bại trận trước omega quả thực mất mặt, tao chính là không thể nhìn mày, cha mày cũng không thể nhìn mày, cho nên khi đã có được một người thừa kế chính thức rồi ông ta chẳng phải sẽ buông tha cho mày sao. Bất quá cái chết của mày cũng có chút giá trị lợi dụng, giúp cha mày xây dựng hình ảnh là một người ủng hộ quyền bình đẳng, mặt khác hình tượng chính mình là bên thiệt hại bị các đảng phái khác công kích cũng được củng cố, coi như có thể được người người nhớ kỹ."

Gót giày Kim Doyoung dùng sức nghiền nghiền mặt người nọ, lạnh giọng cười cười, "Mày căn bản không phải đối thủ của tao."

Trong phút chốc đối phương không biết từ khi nào đã kịp vói tay vào quần túi lấy ra thứ gì đó, Kim Doyoung đảo mắt nhanh nhẹn đá vào cổ tay người nọ, kết quả đối phương thế nhưng cố tình đánh lạc hướng. Tay kia rút ra kim tiêm nháy mắt đâm vào mắt cá chân Kim Doyoung, người nọ nhe răng cười, chứng kiến thân thể Kim Doyoung dần có phản ứng lại càng thêm phần hài lòng, hắn nói, "Kim Doyoung mày cũng có hôm nay, mỗi ngày đều dựa vào thuốc ức chế vờ làm một omega thanh cao, tao chơi mày đủ rồi liền bung dù nhảy xuống, còn mày thì cùng cái phi cơ này rơi xuống đáy biển đi."

Kim Doyoung thân thể vô lực ngã ngồi trên ghế, người nọ giãy dụa đứng dậy, nhưng anh không rảnh bận tâm, hạ thân khác thường làm cho anh cảm giác chính mình dường như là bị ép đến kì rồi. Anh thử nhắm mắt hít thở để bình phục về thể trạng ban đầu, lần thứ ba lặp lại hành động này thì nghe được tiếng súng.

Anh mở mắt ra trông thấy Jung Jaehyun đang đứng trước mặt, cười cười đem khẩu súng trong tay ném đi, đồng thời nhặt lấy khẩu súng của xác chết nằm trên mặt đất, "Quả nhiên nhân vật phản diện chết vì nói nhiều. Vốn đã không muốn giết mày, đáng tiếc lời cuối cùng của mày tao nghe không lọt tai."

Jung Jaehyun một tay đem Kim Doyoung ôm vào trong ngực, phóng thích tin tức tố alpha trấn an nam nhân bị ép phát tình, tay còn lại bận rộn thiết lập thiết bị nhảy dù.

"Hừ ... Nhưng thật em ra vẫn tới chậm một chút, coi như được xem ... chút phim hành động đi." Kim Doyoung vùi đầu vào áo khoác cơ trưởng xanh lam trên người Jung Jaehyun, cà-vạt cạ nhẹ lên mặt Kim Doyoung, anh một bên nghiêng đầu né tránh một bên oán giận. Jung Jaehyun tự trang bị thiết bị cho chính mình cùng Kim Doyoung, sau đó tiến lại gần hôn lên môi Kim Doyoung, hắn nói giữa nụ hôn ngọt ngào, "Anh đừng cọ nữa, bằng không em sẽ nhịn không được ở trong này làm anh."

Sau đó lại cúi đầu một bên chuẩn bị thiết bị một bên giải thích, "Em vốn muốn trực tiếp cài đặt hệ thống để tránh xảy ra sự cố, nhưng bọn họ nhanh hơn một bước khóa quyền truy cập rồi, cho nên càng phức tạp. Trước kia em cũng không để tâm lắm đến tiết huấn luyện lái phi cơ ở trường học, hiện tại chỉ có thể nhảy dù xuống thôi." Jung Jaehyun đem hai người cố định thiết bị hoàn hảo, lùi về sau một chút nghiêng đầu cùng Kim Doyoung đối diện, đôi mắt cười đánh thẳng vào thần kinh Kim Doyoung, "Cùng lắm anh ôm em thật chặt là được, em sẽ không để anh bị thương."

Cửa thoát hiểm lúc sau bật mở, Jung Jaehyun đem Kim Doyoung gắt gao ôm lấy, cậu vùi đầu vào sau gáy anh, tại tuyến thể hít một hơi thật sâu. Trước khi rời khỏi máy bay, cậu nhẹ hôn lên vành tai Kim Doyoung rồi lặng lẽ nói, "Kim Doyoung anh thật sự thơm quá."

Thiếu tướng omega đầu tiên trong lịch sử Liên bang, con trai tướng quân Kim Kangwon là Kim Doyoung sau khi kết thúc lễ trao huân chương bay về thủ đô nhậm chức. Phi cơ bay được nửa lộ trình, xảy ra sự cố gần núi LP trong nội thành thành phố HT. Trước mắt quân cứu viện đã tiếp cận được hiện trường, theo tin vắn mới nhận được, xét về mức độ thiệt hại của máy bay, phi hành đoàn vẫn có cơ hội sống sót, nhưng tướng quân Kim Kangwon khóc rống thương tâm, tăng số người cứu viện, cũng kiên trì yêu cầu hỗ trợ viên quanh núi LP triển khai tìm kiếm phạm vi rộng. Ông lúc tiếp nhận phỏng vấn bày ra bộ dáng, con trai mình tuyệt đối sẽ không bỏ mình đi trước, ông sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm. Đồng thời ông còn hướng phóng viên vừa rơi lệ vừa bày tỏ những lời chân thành, đời này của ông có được một đứa con trai làm thiếu tướng omega thập phần tự hào. Niềm tự hào của ông sẽ không gục ngã vì sinh mạng ngã xuống này của con trai -- Thông tin chính xác từ tờ báo điện tử đáng tin cậy nhất "A Liar"

[Này tướng quân đang diễn trò gì vậy? Ban đầu không phải bảo là sẽ không tin thiếu tướng đã chết sao, như thế nào còn nói sinh mệnh ngã xuống? Trước sau cũng quá mâu thuẫn rồi]

[Đừng phán bừa, tướng quân là bởi vì quá mức bi thương mới thành ra như thế. Quyết tâm bình đẳng xã hội của tướng quân còn không đủ rõ ràng sao? Còn muốn hoài nghi? Bên trên hẳn là có âm mưu đi]

[Mấy người bớt bàn tán đi, thảo luận quá sâu chuyện bên Liên bang không phải việc làm đúng đâu]

Tin tức vừa ra trong vài giờ ngắn ngủn liền khiến dư luận xôn xao, nhưng thật ra nó không truyền đến được căn phòng nhỏ nằm ở biên giới giữa Liên bang và Cộng hòa CT, bị che khuất bởi ngọn núi.

"Về sau biết chuyện anh đem kí hiệu của em xóa sạch, em đã khổ sở thật lâu." Jung Jaehyun một bên phóng thích tin tức tố trấn an một bên bảo trì khoảng cách. Omega trên giường tiến vào kì phát tình, bọc chăn quanh người phát run, ga giường đều đã phủ đầy vết nước chứng minh xúc cảm mãnh liệt của kì phát tình lần này. Hốc mắt anh đỏ bừng, trừng lớn nhưng lại khó có thể tập trung, giống như thỏ con chỉ muốn trốn thoát khỏi sư tử sau khi say khướt, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Rõ ràng là đã muốn như vậy, Kim Doyoung làm cho tâm Jung Jaehyun một trận nhói đau, vì anh kháng cự lòng tốt muốn chăm sóc cho anh của Jung Jaehyun, "Chuyện một năm trước rồi, nhắc lại làm gì. Chúng ta hiện tại ... Chỉ là hợp tác mà thôi, chuyện khác ... Cùng cậu không có quan hệ."

Hai bàn tay Jung Jaehyun siết chặt thành nắm đấm, cậu muốn làm cho Kim Doyoung tự nguyện buông bỏ phòng bị. Nơi này rừng núi hoang vắng căn bản không thể có thuốc ức chế, mà trợ lý của cậu còn đang ở bên ngoài thay cậu giám sát chặt chẽ cục diện bên phía Liên bang. Chính cậu cũng ẩn giấu tư tâm, phân phó bên dưới nếu không phải tin khẩn thì không cần quấy rầy bọn họ. Cho dù hiện tại có gọi người mang thuốc đến, e là phải đợi qua ít nhất mười ngày thuốc mới tới nơi.

Muốn cậu trơ mắt nhìn Kim Doyoung khó chịu trong vài ngày mà lực bất tòng tâm, Jung Jaehyun tuyệt đối không làm được. Cậu chỉ có thể kiên trì giải thích, nhưng vì biết sai lầm của bản thân quá lớn nên không thể không nói cặn kẽ, "Anh hẳn là về sau cũng biết rồi đi, chuyện em là gián điệp bên Cộng hòa CT phái tới, cho nên anh mới xóa sạch kí hiệu phải không? Em lúc ấy quả thật được bên trên giao nhiệm vụ, cũng quả thật đã lợi dụng anh, nhưng yêu thương anh không phải nhiệm vụ, là thật lòng. Sau này người bên em điều tra ra anh không phải con ruột của Kim Kangwon, thậm chí còn biết được kế hoạch của Kim Kangwon, tổ chức đem em gọi trở về, vì không muốn khiến em quá kinh ngạc. Mà anh ở cạnh ông ta, thật ra có rất nhiều người núp trong chỗ tối muốn ám sát anh, em ... Em là thật lòng muốn bảo vệ anh, em lần đầu tiên phát hiện chính mình thì ra lại vô dụng như vậy, ngay cả muốn bảo vệ anh thì điều kiện tiên quyết trước tiên cũng là phải tổn thương anh. Anh, thực xin lỗi ... Thực xin lỗi."

"Chuyện đó ... Vì cái gì, cái gì cũng không nói, liền biến mất? Cậu lợi dụng tôi, cậu cho rằng tôi điều tra không được? Thân phận của tôi, chuyện Kim Kangwon muốn ám sát tôi, cậu nghĩ tôi không biết sao?" Kim Doyoung lúc nói được vài từ phải dừng lại dùng sức hít vào một hơi, phòng ngừa thanh âm kì quái lúc anh mở miệng, trong một khắc không thể khống chế sẽ phát ra, "Nếu cậu thật sự yêu tôi, sẽ không có chuyện cái gì cũng không nói liền biến mất tận một năm trời. Tôi biết cậu theo dõi tôi, chỉ là cậu không lộ diện ... Cho nên tôi mới xóa bỏ kí hiệu, nhưng cậu cư nhiên vẫn là, không muốn gặp tôi."

Jung Jaehyun trước lời chất vấn gian nan của anh trầm mặc thật lâu, sau đó cậu đi tới bên giường, dùng lực xốc chăn lên, đem Kim Doyoung ôm vào trong ngực, chôn mặt vào cổ anh cọ xát, sau đó rầu rĩ nói, "Anh không cần tự tổn thương mình để trừng phạt em, thay vì tra tấn em còn có cách khác không khiến anh khó chịu, nhưng là hiện tại, đừng cự tuyệt em nữa."

Lý trí Kim Doyoung chẳng còn lại bao nhiêu sau lời này của cậu, bị Jung Jaehyun ôm chặt như vậy, tin tức tố người nhỏ hơn bao lấy, hạ thân lại lớn thêm một vòng.

"Jung Jaehyun, em, thủ đoạn thật nhiều ..." Anh ngửa đầu đón nhận một trận hôn cắn tại cần cổ trắng ngần từ Jung Jaehyun, nhưng vẫn đủ sức phàn nàn một câu.

"Anh kỳ thật cũng muốn cùng em làm phải không. Thuốc ức chế anh để trong vali, nhưng trước khi cùng em nhảy dù hoàn toàn không đề cập tới cũng không đi lấy, anh chẳng phải là kiểu người không có thuốc ức chế bên cạnh thì không thể an tâm sao." Jung Jaehyun mỉm cười di chuyển lên ngắm nhìn khuôn mặt Kim Doyoung, thấy rõ cặp mắt thỏ long lanh mời gọi kia, liền cúi đầu ôn nhu hôn anh, "Anh tốt nhất là nên nhớ kỹ, kí hiệu lần này, chính là vĩnh viễn."

end.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro