Chờ em nói yêu anh
Đây chỉ là Fanfic về cặp Kaishin. Tình tiết trong truyện không giống với nguyên tác. Tất cả những địa dang trong truyện chỉ là do tác giả bịa ra không có thật. Vậy thôi vào truyện nào .....
---------------------------------------------------------------
"Khi những bông tuyết nhuốm máu
Tại tháp đồng nơi hai ta hội ngộ
Tôi sẽ khiến thế giới em tràn ngập huyết sắc "
Đây là bức thư thứ 10 mà siêu trộm KID đã gửi đến cục cảnh sát Beika trong suốt một tháng nay. Suốt một tháng này không biết xảy ra bao nhiêu phi vụ của tên đạo chích này nhưng lạ lùng nhất là kì phùng địch thủ của KID - Thám tử lừng danh Kudo Shinichi lại không hề tham gia bất cứ phi vụ nào. Có lẽ vì vậy mà dù có thành công cướp được những viên đá quý thì KID vẫn chán nản trả về lại chỗ cũ.
" Chết thật, sao bây giờ Shinichi vẫn chưa tới " Ngài thanh tra Megure cứ cách vài phút lại nhìn đồng hồ đeo tay , trong giọng nói không khó nhận ra sự lo lắng
Cái tên Kudo này, không phải cậu ta vẫn luôn muốn tự tay bắt được tên KID sao? Thế làm quái gì mà suốt tháng nay không thấy mặt mũi đâu ?
Những lần trước cục cảnh sát đều gọi điện nhờ giúp đỡ nhưng người bắt máy lại là cha của cậu - Kudo Yusaku. Ông ấy giúp cục cảnh sát giải mã các thông điệp rồi nói một câu là Shinichi không thể tới. Lần này chính miệng Shinichi đã đáp ứng đến hiện trường mà sao bây giờ vẫn chưa tới ?Đúng là làm người ta lo lắng mà
" Thanh tra Megure có cần gọi lại cho Kudo không ?" Thiếu úy Sato đứng bên cạnh cũng nhận ra sự gấp gáp của ngài thanh tra không khỏi lên tiếng hỏi
" Gọi. Tất nhiên là phải gọi "
" Vâng "
" Ngài thanh tra à, sao lại lo lắng thế ? Cháu đến rồi đây " Phía cửa ra vào vang lên giọng nói ngạo nghễ của cậu con trai. Cái nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo kia thật không thể nhầm lẫn được.....
" Kudo ... Sao bây giờ mới tới ? Làm ta lo chết được" Thanh tra Megure mừng đến suýt khóc
" Cháu xin lỗi tại trên đường có chút chuyện . Bây giờ cháu xin giải mã thông điệp của KID luôn " Shinichi ngại ngùng gãi gãi sóng mũi nhìn mọi người đầy hối lỗi
" Cháu cứ nói "
" Đầu tiên là ' Khi những bông tuyết đẫm máu ' . Câu này là chỉ đến những viên đá quý Snow Blood sắp được trưng bày ở bảo tàng Haiko"
" Thế thì liên quan gì đến chuyện 'đẫm máu' không phải nó vốn đã màu đỏ hay sao ? " Takagi đột ngột lên tiếng nói ra nghi vẫn của mình cũng như mọi người quanh đây
" Anh Takagi, anh có biết hiện tượng mặt trăng máu hay không ?" Shinichi không những không trả lời mà hỏi ngược lại Takagi
"Biết chứ , theo truyền thuyết thì 1000 năm nó lại xuất hiện một lần, mà hôm nay là ngày đó. Khi đồng hồ điểm 12h, mặt trăng sẽ bị nhuốm màu đỏ rực kéo dài cho đến bình minh nên người ta gọi đó là hiện tượng mặt trăng máu "
" Đúng vậy. Những viên Snow Blood này là vật phẩm trưng bày cho hiện tượng mặt trăng máu này. Có điều mọi người đã nhầm lẫn màu hồng đào và màu đỏ. Những viên Snow Blood này vốn là màu lục bảo khi tương tác với ánh điện hay ánh trăng sẽ tạo ra màu giống với màu máu mà chúng ta vẫn thường thấy, đó là lí do mà bảo tàng được bao phủ bởi kính trong suốt. "
" Thì ra là vậy "
" Thứ hai ' Tại tháp đồng hồ nơi hai ta hội ngộ ' . Cháu nghĩ bức thư này là dành cho cháu, bởi vì tháp đồng hồ là nơi đầu tiên cháu và KID chạm trán . Còn về ý nghĩa câu cuối vẫn không có bất cứ điều gì để chứng minh nó sẽ xảy ra. Chỉ có thể đến đó gặp hắn mà thôi "
" Shinichi lần này KID là nhắm vào cháu đấy " Thanh tra Megure nhíu mày nói
Bức thư này chính là ngầm ám chỉ Shinichi phải một mình đến gặp hắn không ai được phép xen vào. Tất nhiên không một ai muốn để cho Shinichi mạo hiểm nhưng vấn đề là ở bản thân cậu. Cho dù họ có ngăn cản thì với tính cách bướng bỉnh kia của cậu chưa chắc đã đồng ý
" Vâng, cháu biết " Vẫn là nụ cười nửa miệng đó nhưng không thể làm giảm sự bất an trong lòng mọi người
" Vậy cháu vẫn muốn đi gặp hắn ? "
" Có một số chuyện không thể không làm" Shinichi nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm
" Được rồi, ta tôn trọng ý kiến của cháu nhưng nhớ phải cẩn thận đấy " Thanh tra Megure vỗ vỗ vai cậu nói
"Vâng. Cháu đi đây " Nói rồi Shinichi quay người bước đi bỏ lại những con người lo lắng bất an cho cậu.
Vừa ra khỏi phòng cả người Shinichi ngư muốn ngã nhào, cậu phải dựa vào tường may ra mới giữ được thăng bằng. Chết tiệt, vết thương lại nứt ra rồi.
Hai tháng trước cậu vướn vào một vụ ám sát hàng loạt, ai biết được rằng chính cậu lại là đối tượng lớn nhất mà hung thủ nhắm tới. Trong quá trình phá án, cậu bị hắn phục kích rơi xuống vực . Cũng may là có đoàn khách du lịch tìm thấy nên đã đưa cậu vài bệnh viện kịp thời. Từ lúc đó cậu đã lâm vào hôn mê vừa mới tỉnh dậy được hai ngày thì nghe tin về các phi vụ của KID.
Lúc đó có trời mới biết cậu sốt ruột đến thế nào. Vì vậy cậu bất chấp sự ngăn cản của cha mẹ và tiến sĩ Agasa trốn viện đến đây. Cái tên KID đó nhất định phải do cậu tự tay bắt được. Đối với KID cậu luôn xem hắn là kì phùng địch thủ hơn nữa hắn có gì đó rất giống với một người mà cậu yêu quý. Do đó bất cứ giá nào cậu cũng phải bắt cho bằng được tên KID
12h 5' . Tại tháp đồng hồ
Trên đỉnh tháp một bóng trắng bay phấp phới trong màn đêm tạo nên kì bí khó tả. Dần dần bóng trắng đó xoay người, gương mặt ẩn trong bóng đêm chỉ thấy môi nở nụ cười tà mị nhìn người mới đến
" Ngài thám tử, trể mất 5' rồi đấy " Giọng nói đầy giễu cợt vang lên nhưng lại ẩn ẩn chút gì đó hờn giận.
" Ngươi cũng chưa đi mà. Siêu trộm KID" Shinichi cũng không kém cạnh đáp lại lời KID
" Tất nhiên rồi chưa gặp được cậu tôi sao có thể đi chứ " Đúng vậy, hắn luôn làm việc một cách tỉ mỉ không bao giờ trể lỡ nhưng vì cậu, vì cậu mà hắn tình nguyện chờ đợi. Bởi hắn biết cậu nhất định sẽ đến, đến giải thích với hắn mọi chuyện
" Ồ, xem ra lần này cậu nhất quyết phải vào tù bốc lịch mới tha cho tôi đúng không ? " Shinichi gật gù như vẻ đã hiểu lấy trong túi ra chiếc còng số 8 sáng bóng hướng KID cười đầy thân thiện
" Cậu biết ý tôi không phải như vậy mà phải không ? Ngài thám tử ? " Siêu trộm KID vẫn giữ vững nụ cười trên môi, trong lòng lại không ngừng chửi bới Shinich.Cái tên cuồng phá án này, cậu đây là cố ý hiểu sai lời tôi đúng không ? Cậu bắt tôi phải hỏi rõ mới vừa lòng phải không?
" Chẳng lẽ ý ngươi không phải vậy? Thế thì phải nói rõ ra chứ " Oi, Oi sao không mau hỏi đi. Hỏi rồi ta trả lời cho biết
" Với trí thông minh này mà không đoán ra được thật uổng phí danh xưng thám tử lừng danh a" Ta không hỏi cũng phải biết đường mà tự trả lời chứ
" Biết làm sao được, chất xám phải dùng để dự trữ cho những vụ án hốc búa đâu thể dùng vào những trò không đâu được "
Im phăng phắc .... Câu nói của Shinichi đã thành công chặn họng KID. Có điều sự in lặng này có phải là đuối lý hay không ? Ha ha ha .. Câu trả lời tất nhiên là không phải, ai chứ tên này là chuyện gia đổi trắng thay đen, không có cũng nói được thành có. Hắn như vậy chỉ là vì quá tức giận mà thôi. Lần đầu tiên cậu có một phi vụ của hắn mà cậu không đến đã khiến hắn rất tức giận rồi, liên tục như vậy đến hôm nay mới được gặp cậu. Hắn mong sẽ nhận được câu trả lời thích đáng nhưng cái tên này không hiểu được nỗi lòng của cậu, đã vậy còn bảo đó là trò không đâu.
Được rồi ngài thám tử của tôi, em đã thật sự chọc tức tôi rồi đấy. Phải phạt em như thế nào đây ?
" Ha ha ha ha ..... Ngài thám tử à, nếu em ngại không thể nói được vậy chúng ta đến nơi khác để nói chuyện nhé ?! " Giọng nói của KID vang vọng trong đên khuya thanh vắng nghe vào vô cùng quỷ dị khiến Shinichi không khỏi rùng mình
" Này, ta chỉ.... " Chưa kịp nói hết sau gáy chợt truyền đến cảm giác đau buốt, trước mắt cậu mờ dần rồi hoàn toàn mất đi ý thức
" Shin-chan em đúng là độc ác mà. Làm tôi phải ra tay đánh em rồi " Ánh mắt KID nhìn Shinichi vô cùng dịu dàng, giọng nói còn mang theo vẻ thương tiếc. Sau đó hắn mang theo cậu bay đi hòa vào màn đêm vô tận
________________________________________________________________
Tại vùng ngoại ô Kutou
Phía sâu trong khu rừng, một tòa biệt thự trắng muốt dần dần xuất hiện trên các tán lá cây. Đây là một tòa biệt thự trên không trung do chính tay siêu trộm KID đời thứ nhất tự tay thiết kế. Và bây giờ nó đã được trao lại cho con trai hắn cũng chính là KID.
" Jii-san Giúp cháu chuẩn bị một ít đồ ăn nhé " KID vừa ôm Shinichi bước vào căn biệt thự vừa nói với quản gia lâu năm của mình
" Vâng" Quản gia Jii cung kính tuân mệnh
Trong phòng của KID
" Ư... Đau quá " Shinichi tỉnh dậy không khỏi ôm cái cổ đau buốt đáng thương của mình. Cái tên KID đó sao lại ra tay mạnh như vậy chứ ? Chờ chút bộ áo quần này là sao ? Vết thương cũng đã được băng bó kĩ càng. Là ai đã làm chứ ?
Hơn nữa, cậu đang ở đâu? Căn phòng này là một màu đỏ rực trông vô cùng chói mắt, cứ như..... máu vậy ! Hế, máu ? Không lẽ đây là nơi mà KID ám chỉ trong câu cuối thông điệp ? Nếu vậy ....
"Oh, ngài thám tử em tỉnh rồi à ? " Một chàng trai bước vào cất giọng hỏi thăm, trên tay còn cầm một khay thức ăn còn bốc khói. Điều đáng chú ý nhất ở cậu con trai này là gương mặt giống Shinichi như đúc chỉ có đầu tóc hơi xoăn mà thôi
" Kaito ?" Hế, sao Kuroba lại ở đây? KID đâu ?
" Ngài thám tử à, cách nhìn người của em cũng thật kém " Chàng trai nhìn gường mặt ngơ ngác của Shinichi thì không khỏi thở dài.
" Kaito cậu.... cậu là KID ? Không phải, đúng không ? Kaito trả lời tớ đi " Đầu óc Shinichi không khỏi hỗn loạn. Kaito là KID, KID là Kaito ? Không, không thể như vậy được. Kaito cùng cậu lớn lên cậu hiểu rõ hắn hơn bất kì ai, dù cho hắn có chút nghịch ngợm, ương bướng nhưng sẽ không làm những chuyện trộm cắp này nọ.
"Shin-chan, đừng tự lừa mình dối người nữa, em cũng nhận ra từ rất lâu rồi đúng không ?" Kaito đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt tái nhợt của Shinichi, trong mắt là một mảnh đau lòng. Shin-chan, tôi biết em hiểu những gì tôi nói, vốn dĩ tôi định sẽ không nói cho em biết nhưng sắp đến thời gian hạn định rồi. Đến lúc đó để em phát hiện ra thì mọi chuyện sẽ không kịp cứu vãn nữa
Shinichi đờ đẫn nhìn người con trai giống mình như đúc này, trong lòng cậu đang cực kì mâu thuẫn. Đúng, cậu đã sớm nhận ra KID chính là Kaito dù vậy cậu lại không thể nào chấp nhận được nên cứ lần này đến lần khác chối bỏ sự thật đó. Một bên là người cậu yêu thương, một bên là người cậu muốn bắt giữ. Vốn dĩ mọi chuyện sẽ không xảy ra cục diện rối rắm này nếu hai người không phải là một. Cậu là thám tử, có nhiệm vụ đưa mọi bí ẩn ra ngoài ánh sáng nên không thể chấp nhận một tên đạo chích. Nhưng cậu yêu Kaito , rất yêu, rất yêu
Cậu nên làm thế nào mới tốt đây ?
"Shin-chan, từ trước đến nay tôi luôn hiểu em cũng như em luôn hiểu tôi. Tôi hiểu vì sao em muốn bắt KID, vì sao em không thể chấp nhận thân phận này của tôi. Nhưng em thử suy nghĩ xem, với thân phận là một đạo chích tôi vẫn là Kaito , điều đó chưa từng thay đổi. Tôi đánh cắp đá quý chỉ để được gặp em, được bên cạnh em nhiều hơn mà thôi" Shin-chan hãy vứt bỏ cái công lí đó qua một bên đi, đối diện với tình cảm của mình đi. Em làm như vậy không chỉ tôi mà em đều phải đau khổ
"Kaito cậu đừng tiếp tục với thân phận là KID nữa, chúng ta là bạn như trước kia không tốt sao ?" Tớ biết, tớ biết chứ Kaito . Nhưng đó là điều không thể,
" Bạn ư ? Shin-chan tôi chưa bao giờ coi em là bạn, trước đây không bây giờ lại càng không. Tôi yêu em Shin-chan, tôi yêu em. Shin-chan em là một người thông minh, em cũng cảm nhận được nhưng em luôn phớt lờ tình cảm của tôi. Tại sao? Tại sao vậy chứ ?" Kaito nắm lấy vai Shinichi mà thét lên, rồi từ từ gục xuống vai cậu miệng cứ lẩm bẩm hai chữ tại sao
Tớ xin lỗi,Kaito . Tớ xin lỗi. Vì tớ quá hèn nhát, tớ không đủ dũng khí để tiếp nhận tình yêu của cậu, càng không đủ dũng khí chấp nhận thân phận của cậu. Tình yêu giữa hai người con trai được kết nối chỉ bằng một sợi chỉ đỏ mỏng manh, chẳng may đứt đi thì tớ biết phải làm thế nào đây ? Tớ yêu cậu Kuroba nhưng mà hãy để nó chôn vùi theo thời gian đi
" Được rồi Shin-chan, chuyện tình cảm tôi sẽ không ép buột em nhưng có một vấn đề em phải thành thật nói cho tôi biết. Tại sao em không tham gia vào phi vụ của tôi" Sau một thoáng trầm mặt, Kaito ngẩn đầu lên nghiêm túc nhìn Shinichi. Vấn đề này hắn đã biết nguyên nhân dù vậy vẫn muốn được nghe từ chính miệng Shinichi
" Hai tháng trước tớ vướn vào một vụ ám sát hàng loạt, sau đó bị hung thủ sát hại cũng may là chỉ bị thương vài chỗ. Rồi tớ được đưa đến bệnh viện, vừa mới xuất hiện cách đây hai ngày " Shinichi từ tốn trả lời. Giọng nói nhẹ nhàng của cậu cũng xoa dịu đôi chút sự đau lòng của Kaito
" Tôi hiểu rồi, lúc nãy vết thương của em bị rách ra tôi đã băng bó lại rồi, đêm nay em cứ nghĩ ngơi ở đây. Sáng mai Jii-san sẽ đưa em về nhà " Kaito nói rồi đứng lên bước ra ngoài để lại Shinichi với tâm trạng bối rối
___________________________________________________
Sáng hôm sau
"Shinichi-sama, ngài đã dậy chưa?"Quản gia Jii đứng trước của phòng Shinichi gọi
" Vâng tôi ra ngay " Shinichi đứng trước gương chỉnh đốn lại quần áo, nhìn mình trong gương lại không khỏi thở dài. Rốt cuộc thì đêm qua mãi suy nghĩ cậu chẳng chợp được tí nào thành ra bây giờ nhìn chẳng khác gấu trúc là bao
"Jii-san, chào buổi sáng "Shinichi ra khỏi phòng lịch sự chào quản gia Jii. Sau đó lại ngó trái ngó phải như muốn tìm cái gì đó
" Kaito-sama đêm qua không về nhà " Như biết Shinichi muốn làm gì quản gia Jii liền tốt bụng nhắc nhở
" Hả ?"
" Đêm qua, khi ra khỏi phòng cậu ấy liền bảo có chuyện gấp cần làm nên đã chạy đi, đến bây giờ vẫn chưa về "
"Thế ông có biết cậu ấy đi đâu không ?"
"Tôi không biết thưa cậu. Có điều này tôi muốn nói với cậu rằng:Tình yêu của Kaito-sama sẽ không bao giờ thay đổi. Về phần thân phận thì Kaito-sama rất thích cảm giác khi được cậu rượt đuổi, những viên đá quý cậu ấy cướp đều được trả lại cho chủ của nó. Vì vậy mà trên bất cứ phương diện nào,cậu đều có thể tin tưởng Kaito-sama "Vừa nói quản gia Jii vừa dẫn đường cho Shinichi ra ngoài khu rừng rồi một mình trở lại căn biệt thự
Đứng trên vùng đồi núi hoang vắng, Shinichi ngẩn đầu lên nhìn vùng trời rộng lớn, môi nở nụ cười tự giễu. Shinichi mày thật quá ích kỉ
Bệnh viện Beika
"Shin-chan, cái đứa con ngốc nghếch này sao lại tự tiện trốn viện chứ ? Nhỡ có chuyện gì thì sao ? Thật làm người ta lo lắng chết được " Trong bệnh viện không ngừng vang lên tiếng trách móc của người phụ nữ xinh đẹp
"Mẹ à con xin lỗi " Shinichi cực kì hối lỗi cúi đầu liên tục
" Em bình tĩnh lại đi, dù sao nó cũng không có chuyện gì " Ông Kudo nở nụ cười giảng hòa trấn an bà vợ của mình
" Anh... Thôi được, bỏ qua chuyện này đi. Bây giờ nói cho mẹ biết con đã đi đâu cả ngày hôm qua " Mẹ của Shinichi nghĩ ngợi một lát rồi thở dài hỏi
" Bắt KID "
" Hử ? Kaito?"
" Sao mẹ biết được Kaito là KID ?" Shinichi vô cùng bất ngờ khi mẹ mình biết được thân phận thật của KID nhưng làm thế nào chứ
" Shin-chan, chính con hồi nhỏ đã đặt cái tên đó cho Kaito mà " Bà Yukiko ngạc nhiên nói
" Con ư ?"
" Phải, lúc nhỏ hai đứa vẫn thường chơi trò 'thám tử bắt trộm'. Hơn nữa con còn tự mình đặt cho hắn cái tên là Kaito KID còn hứa hẹn lớn lên sẽ dùng thân phận ' Thám tử-Kẻ trộm ' để đối đầu nhau " Ông Kudo lên tiếng giải thích. Đứa con trai này của ông trông có vẻ rất thông minh nhưng trong chuyện tình cảm thì mù tịt, còn Kaito thì lại quá thâm tình. Nhìn qua liền biết Kaito đã bị cậu ngốc này làm cho đau khổ đến thế nào
" Vậy là....." Mọi chuyện đều do cậu mà ra ? Lời hứa đó cậu vẫn tưởng chỉ là một trò đùa của thời trẻ. Ai biết được tên ngốc Kaito đó vẫn còn nhớ rõ như vậy, không những thế còn thực hiện rất tốt nữa. Kaito ngốc
" Shin-chan, nếu con đã nhớ lại rồi thì mau đi tìm Kaito đi. Để cậu ta chạy trốn thì đừng mong tìm được" Bà Yukiko lôi ra một tấm thẻ từ trong túi đưa cho Shinichi
" Của Kaito ?" Nhận tấm thẻ từ tay mẹ Shinichi không khỏi hoảng hồn . Sao Kaito lại gửi tấm thẻ này cho mẹ cậu ?
"Đọc nó đi "
" 'Tạm biệt, Shin-chan'. Cái này... cái này là sao? Tạm biệt ? Cậu ấy muốn đi đâu chứ ? Sao không nói cho con biết "
" Cho dù có nói con cũng đâu chấp nhận tình cảm của nó. Tránh phải bị tổn thương thêm nữa nó đã nhờ mẹ gửi tấm thẻ này cho con sau khi nó lên máy bay"
"Vậy sao mẹ lại..."
" Vì con và Kaito, sau khi biết được mọi chuyện con sẽ tiếp nhận tình cảm của nó tất nhiên không muốn nó rời đi, mà Kaito cũng không hạnh phúc khi rời xa con " Bà Yukiko dịu dàng vỗ đầu Shinichi
" Thế bao giờ cậu ấy lên máy bay ?" Đúng, mẹ cậu nói đúng cậu không hề muốn rời xa Kaito một lần nào nữa. Không bao giờ...
" 20' nữa máy bay sẽ cất cánh sang Mĩ. Tại sân bay Beika"
"20'? Không đủ thời gian ?" Bây giờ đến sân bay sẽ mất khoảng 15', chưa kể bây giờ lại là giờ cao điểm
"Không cần phải lo, ta có mang quà cho cháu nè " Bác tiến sĩ Agasa tiến vào bệnh viện trên tay còn mang theo ván trượt năng lượng
" Oa, bác tiến sĩ, cám ơn bác nhiều.... Mọi người con đi đây " Shinichi mừng rỡ nhận ván trượt từ tay bác tiến sĩ rồi lập tức phóng đi
" Em có cần nói sai thời gian cho nó thế không ?" Ông Kudo đúng bên cạnh vợ hỏi
" Cần chứ, vì con rể tương lai "
______________________________________________________________
Tại sân bay Beika
" Cô ơi, chuyến bay sang Mĩ cất cánh lúc mấy giờ ?" Vừa đến nơi Shinichi chạy nhanh đến quầy tiếp tân. Chết tiệt từ nãy đến giờ cũng mất gần 15' rồi, không còn nhiều thời gian nữa
" À, nó sẽ cất cánh sau 30' nữa "
"Hế ? 30'"
" Vâng, có chuyện gì không ạ ?"
"A.. À không có gì em cảm ơn " MẸ....... Dám báo sai thời gian làm cậu lo lắng chết được
"Còn bây giờ thì..... để coi tên Kaito đó đang ở đâu " Cũng may là vừa nãy bác tiến sĩ đưa cho cậu chiếc kính định vị nên việc này cũng khá đơn giản
" A, thấy rồi "
Tại quầy lưu niệm
Kaito đứng trong quầy lưu niệm ngẩn ngơ nhìn những món đồ chơi được bày quanh phòng, lâu lâu lại nhìn đồng hồ đeo tay. Cái tên này sao lâu vậy chứ ? Chẳng lẽ em thật sự vô tâm vậy sao, Shin-chan
" KAITO.......... " Khi Kaito vừa muốn quay người đi thì đằng sau vang lên giọng nói mà hắn vẫn đang chờ đợi, hắn không quay người chỉ đứng im như vậy và.....
" Kaito tớ xin lỗi, là tại tớ không tốt cậu đừng đi Mĩ nữa có được không ?" shinichi lao đến ôm chầm lấy Kaito không thèm quan tâm đến những ánh mắt kì thị của mọi người xung quanh
" Tại sao cậu.... "
" Không tại sao cả, chỉ vì tớ không muốn xa cậu mà thôi "
" Nhưng cậu đã nói.... "
" Đó chỉ là ngụy biện. Tớ yêu cậu Kaito, tớ yêu cậu "Shinichi gần như hét lên nói ra tất cả những gì giấu kín trong lòng
"Shin-chan, cuối cùng tôi cũng chờ được câu nói này của em " Kaito quay người đối diện với shinichi, trên môi nở nụ cười đắc thắng. Chuyện cậu đi Mĩ vốn chỉ là một cái bẫy để tên ngốc này nói ra sự thật mà thôi. Kaito hắn mà chấp nhận buông tay dễ dàng vậy sao ? Mơ đi
" Vậy cậu sẽ không đi Mĩ nữa chứ ?" Shinichi được Kaito ôm trong lòng nhỏ giọng hỏi
" Tôi vốn không có đi Mĩ " Kế hoạch thành công, không nhất thiết phải tiếp tục nói dối nữa
" Nhưng mà tấm thẻ ..."
" Shin ngốc trí thông minh của em bay đi đâu hết rồi ? Đây chỉ là một cái bẫy mà thôi" Kaito rất tự nhiên mà nói không để ý đến gương mặt đang dần đen lại của ai kia
" Oh, chỉ là cái bẫy thôi sao ? Tốt, rất tốt, các người lừa dối tôi như vậy vui lắm sao ? Tôi đã rất lo lắng đấy, Kaito ngốc. Lỡ như không thể gặp lại cậu thì tôi phải làm sao đây ?" Mồ đủ rồi, thì ra lo lắng của cậu chỉ là một trò hề . Thật uổng công cậu chạy đến đây nói hết cho hắn biết
"Shin-chan, chuyện đi Mĩ là có thật nhưng tôi sẽ không đi cho đến khi em nói yêu tôi " Kaito nhẹ nhàng nói rồi hôn lên gương mặt trắng hồng của cậu
" Kaito.... cậu dám... Ế ? " Bây giờ Shinichi mới ý thức được mọi người đang nhìn mình. Hai thằng con trai ở nơi công cộng mà ôm với ấp hỏi sao không bị dòm ngó
" Ha ha ha ha ..... em thật đáng yêu a.. Bây giờ chúng ta đi thôi" Nhìn gương mặt đỏ ửng của Shinichi hắn thật muốn hôn lên đó nhưng vì hắn sợ cậu ngại nên liền bế cậu nhảy lên trời đi đến khoảng không chỉ dành cho hai người
" Á, khoan... Đi đâu ?" Bị ôm bất ngờ cậu không tự chủ mà vòng hai tay lên cổ của Kaito mặc cho hắn ôm cậu bay đến nơi đâu
Trên bầu trời trong xanh kia, lúc ẩn lúc hiện hình ảnh đôi tình nhân hôn nhau nồng nhiệt. Tháng đó là tháng tư, cũng là tháng kết nối hai sinh mệnh lại với nhau. Sống chết không rời
________________________________________________
Trong đầu Shinichi lúc bấy giờ chợt hiện ra một câu hỏi nhưng sau đó đã bị dập tắt bởi nụ hôn nồng nàn của Kaito. Mấy năm sau , cậu chợt nhớ ra liền hỏi Kaito
" Tại sao cha mẹ chấp nhận hai đứa con trai kết hôn với nhau ?"
Và câu trả lời mà cậu nhận được là
" Mẹ chúng ta là hủ "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro