Chương 2: Ải mỹ nhân


Đêm, ánh trăng sáng vằng vặc, thứ ánh sáng kì diệu ấy len lỏi qua những ngách lá phong còn xanh, chúng nhuộm màu mặt đất, chúng trải người trên thảm cỏ, thắp sáng những bông hoa nhỏ, và...chúng đậu trên đôi má ửng hồng vì lạnh của cô gái trẻ...
Xào xạc!~ Xào xạc!~
Tiếng rừng phong trong đêm mới lạnh lẽo và cô quạnh làm sao...Những âm thanh xung quanh khiến đầu óc trống trỗng bỗng trở nên có những ý thức mơ hồ...
- Ưm! Ưm!
Đôi mi dần cử động mọi thứ mờ nhạt như vô hình xuất hiện trước mắt, Sonoko sực tỉnh, cô khẽ cảm nhận cái cảm giác bất lực, yếu đuối. Ý thức dần rõ ràng, ký ức dần hồi phục, Sonoko nhớ đến lúc mình bị bắt cóc, đầu bỗng dưng đau ...
Cô đã tỉnh táo thật sự, nhận ra mình bị trói cạnh gốc cây, miệng bị nhét giẻ, và xung quanh là khung cảnh hoang vắng trong rừng...Sonoko hoang mang thật sự, khóe mắt cô tuôn trào những giọt lệ mặn chát, sánh được với những giọt nước muối mà tiếng sóng đằng xa kia vọng lại, đầu óc cô xuất hiện những suy nghĩ mông lung:
-Tại sao lại bắt tôi tới đây?
-Tại sao lại bỏ tôi lại một mình?
-Và, người đó rốt cuộc là ai?
...
Xào xạc !~ Xào xạc!~
Tiếng lá phong hoà mình cùng cơn gió mát lạnh vẫn cứ tiếp diễn trong nỗi buồn tuyệt vọng của Sonoko, nhưng lần này, hình như có gì đó ghê rợ hơn...nghe như một tiếng cười của ác quỷ...Bóng đen cao lớn từ phía xa, ẩn sau bóng đêm cứ lầm lũi tiếng tới,...nghe tiếng động lạ, Sonoko ngoảnh khuôn mặt rũ rượi, đầm đìa nước mắt,...con ngươi cô mở to, đầu óc trống rỗng, co chỉ biết giương mắt nhìn một người đàn ông cầm một con dao lạnh ngắt tiến tới cô...
Người Sonoko run lên bần bật, không phải vì đợt gió biển thổi mạnh hơn mà do sợ. Sonoko chỉ biết run lên, đầu óc chỉ có những suy nghĩ bất thường, khi cái tên ghê rợ ấy nhào vào người cô, hít một hơi thật sâu ở gáy của cô.Nhìn vẻ mặt hắn mà Sonoko đã không khỏi run sợ, vẻ ngoài tuy khá bảnh bao nhưng lại lạnh lẽo mang cái vẻ xấu xa , không tốt đẹp,...Sonoko muốn hét lên nhưng cổ họng cô đã nghẹn ứ lại, và đương nhiên miếng giẻ ở miệng cô đã không cho cô làm thế. Người đàn ông ấy bỗng liếc Sonoko một cái nhìn thật lạnh lẽo, rồi nâng cằm cô lên, ghé sát khuôn mặt xấu xa của hắn vào gương mặt xinh đẹp của cô. Những giọt nước mắt lại bất giác rơi xuống, lần này chúng còn cay đắng hơn lần trước, những suy nghĩ cũng tuôn rơi:
-Đừng mà, làm ơn...
Dường như đọc được suy nghĩ tha thiết ấy, người đàn ông đó dừng lại, nhưng không phải dừng lại ở đấy, hắn khóc...khóe mắt hắn xuất hiện những giọt nước mắt mặn chát, hắn dùng mũi dao tiếp tục nâng cằm của Sonoko lên cao, lưỡi dao lạnh lẽo...
- Những đứa con gái trẻ như cô không nên tới đây.Tất cả tại những đứa con gái tóc nâu như cô, tại sao cô lại đến đây, tại sao cô lại đến nơi đó, cô có biết rằng đấy là nơi mà ta và người vợ yêu dấu của ta sinh sống hay không hả! ...
Bỗng hắn trở nên điên cuồng, tuy đôi mắt vẫn chảy dài vệt nước mắt nhưng gương mặt hắn lại xuất hiện nụ cười ác quỷ, hắn cười:
-Chính vi cô ma vợ ta phải chết, ta phải giết chết cô!!!!
Hắn giơ con dao lên cao, giữa mặt trăng tròn huyền ảo, lưỡi dao lóe lên một tia sáng, dường như bao nhiêu sức lực còn lại Sonoko chỉ thầm cầu nguyện, hai mắt nhắm díp lại:
-Không được, tôi chưa muốn chết, tôi còn phải sống và thực hiện những ước mơ...tôi cần được sống!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tốc độ giáng xuống của con dao ngày càng nhanh, đôi môi của hắn vẫn cười, miệng thốt lời " Tạm biệt "...
....
Phập!~Máu tuôn ra giữa ánh trăng vàng," Vĩnh biệt mọi người" Sonoko buông xuôi, thả lỏng cả sức lực lẫn tinh thần, cô muốn thanh thản khi về trời...
...Chợt, tiếng đánh nhau vang lên bên tai, Sonoko kinh ngạc mở mắt, cảm thấy mình vẫn còn sức, cô kinh ngạc nhìn hình ảnh chàng thanh niên trên bắp tay cắm một con dao đang đánh người đàn ông khi nãy một cách tơi tả, rồi giật mình khi chàng thanh niên ấy quay khuôn mặt anh tú của mình nhìn vào mình, Sonoko hai má đỏ ửng, cô ngạc nhiên và tưởng tượng một khu vườn đầy hoa với những bông tuyết, đầy sương, hình ảnh chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng tiến đến bên mình , xòe bàn tay đón lấy bàn tay yếu ớt của mình...
...
Há!!!
Sonoko muốn hét lên và ôm chầm khuôn mặt của mình nhưng cô nhận ra mình vẫn đang bị trói, cô đưa mắt lén lút nhìn chàng thiếu niên mà đôi má đỏ ửng, ấy rồi cô lại cúi gầm mặt xuống khuôn mặt đỏ như gấc chín, chẳng ra là khi vừa ngước mặt lên Sonoko bắt gặp anh ta đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, hệt như một người bình thường nhìn kẻ điên mắc chứng ảo tưởng ...
- Cẩn thận!!!!!
Sonoko muốn hét lên nhưng đương nhiên là không được bởi miếng giẻ đang nằm trong miệng, nhận ra vẻ bất thường của cô gái, chàng ta sực tỉnh, quay sang phía sau, nhanh tay gạt phắt đi cây gỗ tên kia đang định đánh cậu, cậu dùng một cú dứt gót để hạ gục hắn trong khi hắn còn đang ngơ ngác...Hắn bị nốc ao, nằm bất tỉnh...
Cậu nhẹ nhàng tiếng bên Sonoko, khẽ cởi trói và giọng trầm ấm cất lên:
- Cô không sao chứ!
Được giải thoát, Sonoko ôm chầm chàng thanh niên ấy mà khóc nức nở, khiến cậu ta đơ như khúc gỗ, cậu ngẩn ngơ một lúc rồi gỡ tay Sonoko ra khỏi người mình, Sonoko lấy tay dụi mắt, nhưng vẫn nức nở:
- Có sao thì anh mới đúng chứ!
-À! Ý cô là con dao này ấy hả!
Cậu liếc nhìn con dao đang cắm trong bắp tay mình, rồi buộc miệng:
-Bình thường thôi mà!
Cậu nhìn ánh mắt đáng thương ướt đẫm nước mắt của Sonoko mà động lòng .Ấy rồi Sonoko tắt hẳn tiếng nức nở, cô xuýt xoa:
-Anh không sao chứ!
-À! à! Tôi không sao!
Sonoko vùng vằng:
- Sao lại không sao! Anh vì tôi mà bị thương thế này cơ mà,...ấy,máu chảy nhiều đến kia!
-Tôi không sao thiệt mà!
Cậu rút cánh tay của mình, má đỏ ửng, nhưng chắc vì trời tối mà Sonoko không hề nhận ra, vẫn cứ nắm chặt lấy...
Lần này cậu kiên quyết rút tay ra, cậu một mạch bỏ đi , bóng cậu dần khuất sau màn đêm,...Sonoko bỗng thấy trơ trọi, cô lo lắng và sợ sệt, lòng cô thúc đẩy một hành động liều lĩnh: Bám theo chàng thanh niên ấy...
END.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: