Tình Yêu Tìm Thấy Part 2 End


Thu


Nhìn con đường dưới chân ngập đầy lá vàng rơi, Yuri thấy vô cùng thích thú khi được giẫm chân lên đó để nghe những tiếng kêu xào xạc giòn tan phát ra từ những chiếc lá, nghe thật vui tai. Nắng mùa thu dịu nhẹ không quá gay gắt như mùa hè, bầu trời trong xanh không âm u như mùa đông, thời tiết se se lạnh khô ráo, không khí trong lành không ẩm ướt như mùa xuân đó là lý do khiến cô rất thích mùa thu. Người ta nói mùa thu luôn mang lại cảm giác buồn nhưng Yuri lại thấy nó như một bản nhạc nhẹ nhàng dễ dàng ru con người ta vào một giấc ngủ thật sâu không mộng mị. Hít thật sâu tận hưởng bầu không khí trong lành sau đó cô liền bước vào một tiệm bánh kem. Khóe môi khẽ cong lên một nụ cười, Yuri nâng ngón tay trỏ lướt nhẹ trên mặt tủ kính, cô ngắm nhìn những chiếc bánh kem được bày bên trong đủ có các hình dạng, kích cỡ vô cùng đáng yêu làm Yuri không thể rời mắt, cảm giác của cô lúc này là chỉ muốn ôm hết số bánh này mang về mà thôi.

"Quý khách muốn mua loại bánh nào ạ?"

Ngẩng đầu nhìn cô nhân viên đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh,  Yuri nhoẻn miệng cười thật tươi làm cô nhân viên phải ngẩn người vì nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai của cô. Yuri đưa tay sờ cằm khẽ mím môi rồi lại mỉm cười đưa ngón tay chỉ vào ba chiếc bánh kem dâu nói:

"Tôi lấy ba chiếc bánh này."

Cô nhân viên sau khi trấn tĩnh lại vội vàng đi lấy hộp bánh để bỏ bánh vào. Từ khi làm nhân viên ở đây cho tới bây giờ, cô đã gặp qua rất nhiều vị khách có vẻ ngoài hoàn hảo đến khí chất cao sang nhưng chưa một ai khiến cô bị thu hút như cô gái trước mặt này, mặc dù cô cũng là con gái nhưng không tài nào cưỡng nổi nụ cười kia. Đưa ba hộp bánh cho Yuri, cô nhân viên mỉm cười đưa thêm một hộp quà nói:

"Vì đang trong dịp khuyến mãi nên nếu mua hai chiếc bánh trở lên sẽ được tặng kèm thêm một món quà. Thế nên, đây là món quà nhỏ mà cửa hàng gửi tới quý khách. Hy vọng lần sau quý khách sẽ tiếp tục tới ủng hộ cửa hàng chúng tôi."

Yuri mở to mắt ngạc nhiên đón lấy hộp quà mở ra xem, đó là một chiếc móc khóa hình chiếc chìa khóa cùng vài chiếc chuông hình ngôi sao được treo kèm theo trông vô cùng lạ mắt, cô thích thú cầm lên lắc nhẹ tạo thành những tiếng leng keng nghe rất vui tai. Đúng là món quà tuyệt vời, lấy tiền thanh toán rồi cầm bánh mang đi. Trước khi ra ngoài cô còn không quên quay đầu mỉm cười nhìn cô nhân viên nói:

"Cám ơn vì món quà. Tôi thích lắm. Chúc cửa hàng sẽ luôn đông khách nhé."

Yuri không biết bản thân vô tình đánh rơi chùm chìa khóa của mình trong lúc mang ba hộp bánh rời đi. Khi cô nhân viên phát hiện thấy liền vội vàng cầm lấy chạy theo ra ngoài để gọi cô quay lại lấy nhưng đáng tiếc đã không thấy bóng Yuri đâu. Lắc nhẹ đầu, cô nhân viên nhìn chùm chìa khóa trong tay khẽ mỉm cười khi nhìn thấy móc treo chùm chìa khóa toàn là hình Yuri, cái thì là cô ấy đang phồng má thổi nến bên chiếc bánh kem được trang trí toàn là dâu tây, cái thì cô ấy đang biểu hiện nét mặt nhăn nhó, cái thì thì là cô ấy đang mỉm cười rạng rỡ đứng bên đài phun nước, cái thì là hình cô ấy với gương mặt thích thú vui đùa với chú cún con. Cô nhân viên khẽ lẩm bẩm vừa nói vừa để chùm chìa khóa lên mặt kính của tủ bánh:

"Cô ấy đáng yêu thật. Mong rằng sẽ được gặp cô ấy lần nữa. Hy vọng cô ấy sẽ quay lại để lấy chùm chìa khóa."

Leng keng... Leng keng....

Tiếng chuông gió ở trước cửa tiệm vang lên, cô nhân viên vội rời tầm nhìn khỏi chùm chìa khóa ngẩng đầu nhìn lên. Một lần nữa cô phải ngây người bởi vẻ ngoài của người trước mặt. Cô gái xinh đẹp trong bộ vest sang trọng được cắt may tỉ mỉ ôm lấy vòng eo thon gọn, dáng người cao, gương mặt lạnh lùng, cả người toát ra khí chất áp bức người khác khiến người ta không dám nhìn trực diện lâu. Cô nhân viên trấn tĩnh bản thân tự hỏi ngày hôm nay có phải ngày may mắn của cô khi được gặp hai khách hàng nữ vừa xinh đẹp lại nổi bật vô cùng. Có điều hai người này như hai đầu nam châm khác cực đối lập nhau hoàn toàn, một người như mùa xuân ấm áp còn một người như mùa đông lạnh giá. Nếu được chọn cô vẫn muốn được gặp lại vị khách đầu tiên hơn là vị khách này. Cúi đầu chào mỉm cười hướng vị khách vừa tới, cô nhân viên nhẹ giọng nói:

"Quý khách muốn mua gì ạ?"

Seohyun quét mắt nhìn một lượt trong quán thấy những chiếc bánh dâu tây được bày trí trong tủ bất giác khiến cô nhớ tới Yuri. Mỗi lần thấy bánh kem có dâu tây là đôi mắt Yuri sẽ sáng lên luôn đòi mua thật nhiều mặc dù bản thân chẳng bao giờ ăn hết được từng đó, nếu mà có Yuri ở đây có lẽ chị ấy sẽ rất thích. Đôi môi vẽ lên một nụ cười buồn, giá mà hôm đó cô không để Yuri lại một mình thì cô sẽ không đánh mất chị ấy như vậy. Nhìn cô nhân viên, Seohyun mở miệng nói giọng lạnh lùng:

"Tôi lấy chiếc bánh hôm qua mà Seo thị đã đặt trước, lấy thêm cho tôi hai chiếc bánh dâu tây trong tủ nữa."

Cô nhân viên mỉm cười gật đầu đáp:

"Vâng quý khách chờ chút tôi sẽ đi lấy. À vì quý khách đã mua hai chiếc bánh trở lên nên cửa hàng sẽ gửi tặng quý khách một món quà nhỏ. Hy vọng lần sau quý khách sẽ tiếp tục ủng hộ cửa hàng của chúng tôi."

Nói xong cô nhân viên đưa cho Seohyun hộp quà, lúc Seohyun mở ra bên trong là chiếc móc khóa hình một cái ổ khóa bằng trái tim. Vừa nhìn thấy món quà của Seohyun thì trên nét mặt cô nhân viên hiện lên sự ngạc nhiên, những hộp quà này đều là những món quà cô ngẫu nhiên bốc tặng những khách hàng mua nhiều bánh ở cửa hàng. Tất cả đều được đặt trong hộp quà không biết được bên trong là gì nhưng thật kỳ lạ, hôm nay có hai vị khách cùng đến cách nhau vài phút lại cùng chọn bánh dâu tây, phần quà được tặng lại là móc chìa khóa đôi. Cái thứ nhất vị khách để quên chùm chìa khóa giữ rồi, cái còn lại không ngờ lại thuộc về vị khách này. Thật sự có nhiều chuyện trùng hợp đến kinh ngạc.

Trong lúc chờ cô nhân viên đem bánh đi gói lại, Seohyun lơ đãng nhìn lướt qua mặt tủ kính vô tình thấy chùm chìa khóa vừa rồi cô nhân viên để đó. Đập vào mắt Seohyun toàn là hình Yuri khiến cô ngây người, run run cầm chùm chìa khóa lên khóe mắt có chút ẩm ướt, đôi môi mấp máy không thể nói thành câu, cảm giác nghẹn ngào đầy xúc động. Cô không mơ, là thật. Lúc cô nhân viên bước ra nhìn thấy Seohyun đang nắm chặt chùm chìa khóa liền vội vàng nói:

"Quý khách thật xin lỗi. Đây là đồ của vị khách vừa rồi bỏ quên nên mong quý khách đưa lại cho tôi được không?"

Seohyun ngẩng đầu nhìn cô nhân viên khiến cho cô nhân viên giật mình khi thấy biểu cảm của Seohyun, chưa kịp hiểu chuyện gì thì cổ tay đã bị siết chặt lại, giọng Seohyun đầy khẩn trương:

"Tôi hỏi cô, chủ nhân của chùm chìa khóa này có phải là người giống như trong hình treo ở chùm chìa khóa không?"

Cô nhân viên sợ hãi trước sự thay đổi của Seohyun vội vàng gật đầu, run giọng nói:

"Vâng, cô ấy vừa mua bánh kem ở đây, mới rời đi được một lúc nhưng lại đánh rơi chùm chìa khóa này."

Seohyun vội nhả tay cô nhân viên ra, cô lao ra khỏi tiệm bánh nhìn hết các con đường rồi chạy đi tìm kiếm miệng không ngừng gọi:

"Yul!  Yul à! Chị ở đâu? Yul đừng trốn em nữa. Em cầu xin chị đó."

Cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng người cũng không tìm thấy, nỗi đau đớn như quặn lại Seohyun ngồi sụp xuống mặt đường, cười cay đắng lẩm bẩm một mình:

"Tại sao em không đến sớm hơn một chút. Nếu đến sớm hơn thì em đã tìm thấy chị rồi."

Thất thểu quay lại cửa hàng, Seohyun liền để lại danh thiếp và không quên dặn dò cô nhân viên ở đây chỉ cần Yuri tới lấy chìa khóa thì hãy giúp cô giữ chân Yuri lại và gọi ngay cho cô. Có điều hết mùa thu nhưng Yuri vẫn không hề quay lại cửa hàng, Yuri lại mất tích như chưa từng tồn tại mặc cho Seohyun tìm kiếm khắp nơi nhưng tất cả đều vô ích.


______


Đông


Yuri xoa xoa lòng bàn tay nhìn những bông tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ mà thở dài, mùa đông ở đây thật lạnh, cái lạnh nó cứ ăn sâu vào tâm hồn cô khiến cô luôn cảm giác cô độc, có chút gì đó buồn man mác trong lòng. Qua Hàn chỉ có một mình đôi khi khiến Yuri thấy lạc lõng vô cùng, những mảng ký ức vẫn luôn mập mờ khiến cô tỉnh giấc giữa đêm. Cố nhớ nhưng cuối cùng đổi lại chỉ là cơn đau đầu dai dẳng. Cầm tách cà phê lên nhấm nháp, vị đắng cà phê cùng vị béo gậy của sữa chạm vào đầu lưỡi, lan tỏa trong miệng giúp Yuri cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Ngày mai, cô sẽ trở về Mỹ hôm nay đã bàn giao xong công việc ở đây rồi . Ba nuôi có lẽ cũng sắp đi du lịch về rồi, cô không muốn để ông một mình cô độc trong căn nhà rộng lớn. Gần một năm ở đây mọi thứ luôn khiến Yuri mơ hồ, có lẽ đến lúc phải nói tạm biệt Hàn Quốc rồi. Đặt tách cà phê xuống bàn lấy khăn và áo khoác choàng vào người để đi ra ngoài. Vậy là từ nay cô sẽ không còn làm việc ở đây nữa, lòng có chút không lỡ rời xa, với tay cầm chùm chìa khóa bỏ nhanh vào túi. Lần trước đánh mất một lần rồi may mà có chùm chìa khóa dự phòng nên cô cũng không muốn tìm lại chùm chìa khóa đã mất kia, căn bản là vì cô không nhớ là mình đánh mất lúc nào, ở đâu nên dù có luyến tiếc với mấy cái móc treo thì cô cũng không còn cách nào khác.

Bước đi dọc trên hành lang nơi cô đã gắn bó gần năm qua, Yuri cảm thấy mỗi bước chân ngày hôm nay cô đi có phần nặng nề hơn. Chợt phía sau có tiếng gọi:

"Cô Yuri ơi, chờ con với."

Yuri quay đầu lại là cậu bé Jonghuyn 5 tuổi vừa vào viện tuần trước được cô thực hiện ca mổ, mỗi lần rảnh cô đều qua phòng chơi đùa với cậu bé nên cậu bé rất quý cô. Khom người bế cậu bé lên, Yuri mỉm cười nói:

"Sao con không nằm trong phòng nghỉ ngơi mà chạy ra đây thế?"

Cậu bé ôm lấy cổ Yuri, mắt ngấn nước thút thít nói:

"Con nghe mấy cô y tá nói cô không điều trị cho con nữa mà về Mỹ. Huhu sao cô lại về Mỹ vậy ạ?"

Xoa nhẹ đầu cậu bé, Yuri đặt cậu bé xuống đất vươn tay lau nước mắt cho cậu bé rồi nhẹ nhàng đáp:

"Cô phải về chăm ba cô nữa. Con ở lại nhớ ăn uống khỏe mạnh để mau ra viện nhé."

" Vậy cô có quay lại thăm Jonghyun nữa không? Hic Hic." 

"Có thời gian cô sẽ quay lại. Mà cô tặng Jonghyun cái này làm quà kỷ niệm nè."

Cậu bé đón nhận cái móc khóa có hình Yuri và cậu bé cùng hình quả dâu tây giọng vui sướng:

"Woa hình con với cô nè, đẹp quá."

"Con thích là cô vui rồi. Nhớ mau khỏe nhé." Nhìn cậu bé mang vẻ mặt đầy thích thú với món quà của mình làm Yuri cũng thấy vui bất giác mỉm cười theo.

_____


Sáng hôm sau, Seohyun vội vã bắt xe từ sân bay tới thẳng bệnh viện. Suốt hai tuần qua bận công tác nên cô không thể tới thăm cháu trai của cô được, thằng bé phải mổ ruột thừa thật may là không sao. Đối với Seohyun, thằng bé như thiên thần nhỏ vậy luôn ríu rít bên cạnh cô, nhờ có thằng bé mà Seohyun mới vơi đi một chút nỗi đau mỗi lần nhớ đến Yuri. Có điều, Seohyun không ngờ rằng ngay lúc cô ngồi vào xe chạy khỏi sân bay thì một chiếc taxi khác chạy tới, từ trong xe Yuri bước ra mang theo hành lý đi thẳng vào sân bay.

Về phía Seohyun, khi tới bệnh viện thấy Jonghyun cháu trai của cô  đang ngồi nghịch cái gì đó liền bịt mắt cậu bé mỉm cười nói:

"Jonghyun con đoán xem ai đến thăm con nè?"

Cậu bé nghe tiếng của Seohyun liền reo lên sung sướng:

"Ya cô Seohyun. Con nhớ cô lắm."

Cậu bé quay đầu ôm lấy Seohyun, vô tình khiến chiếc móc khóa trong lòng rơi xuống đất khiến mấy quả chuông nhỏ treo ở đó kêu lên mấy tiếng len keng. Seohyun khom người định nhặt lên nhưng sững sờ khi thấy ở đó treo hình Yuri mặc bộ đồ bác sĩ đang ôm Jonghyun mỉm cười. Cầm chiếc móc khóa giọng Seohyun run run:

"Jonghyun, sao con lại có cái móc khóa này?"

"Là của cô Yuri tặng con đó. Cô ấy tốt lắm mà cô ấy cũng có chiếc nhẫn y chang của cô luôn nhưng con chưa kịp giới thiệu với cô thì cô ấy phải về Mỹ rồi. Cô ấy xinh lắm cô à."

Seohyun lập tức lao nhanh ra khỏi bệnh viện đón taxi không ngừng thúc giục tài xế đi nhanh hơn trong lòng cô không ngừng cầu nguyện là đến sân bay kịp thời. Cô không thể để vụt mất Yuri lần nữa được. Tại sao cùng sống ở Seoul mà Yuri không tìm gặp cô, lẽ nào Yuri vẫn không nhớ cô là ai? Yuri của cô,  ông trời xin đừng để cô đánh mất Yuri lần nữa. Trong lòng Seohyun không ngừng cầu nguyện. Đáng tiếc khi tới nơi thì chuyến bay của Yuri đã cất cánh được 15 phút rồi. Đó là ngày đông buồn đầy đau đớn của Seohyun, cô chỉ biết lặng người nhìn theo bóng chiếc máy bay khuất xa tầm mắt.


****


Tại Mỹ


Chủ nhật một ngày cuối đông, trong lúc Yuri vừa nhấm nháp cà phê vừa coi phim thì nghe tiếng chuông cửa, cô vội đứng lên xỏ đôi dép bông vào trong lòng thấy lỳ lạ. Yuri tự hỏi ai đến giờ này bởi bình thường chẳng có ai tới cả, ba nuôi cô thì mới đi du lịch nên càng không thể mà ba nuôi cũng có chìa khóa. Khi cánh cửa vừa mở đập vào mắt Yuri thì người con gái xinh đẹp, dáng cao gầy có gì đó rất thân quen giống như hình dung mờ nhạt luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cô khiến cô không thể diễn tả thành lời. Trong lòng là mớ cảm xúc hỗn độn, trái tim đập nhanh hơn mà ánh mắt cô gái này nhìn cô cũng ngập tràn cảm xúc xúc động xen lẫn hạnh phúc. Thật lâu Yuri mới ngập ngừng mở lời:

"Cô là ai vậy? Chúng ta có quen nhau không?"

Seohyun mỉm cười dịu dàng bất ngờ ôm thật chặt Yuri nhẹ nhàng đáp:

"Em là Seohyun, Seo Johyun là người yêu của Yuri, Kwon Yuri. Cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi. Nhất định sẽ không để Yul rời xa em thêm lần nào nữa đâu."

Mùa đông năm ấy có hai trái tim cùng chung một cảm giác ấm áp.


The End.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro