Phần 11 - Tẫn Tịch Hà Niên: Phong Tuyết Lai
【 TÁC GIẢ: NGHỊCH THỦY HÀNH CHU 】
❖ Translate: Bạch Vân Tịch
» Edit: D-Yang
❝Tuyển Tập "ONE-SHOT" Tẫn Tịch Hà Niên.❞
Bối cảnh: Nhân giới - Đại Chu (Cảnh Quốc)
Couple chính: Đạm Đài Tẫn x Diệp Tịch Vụ (Lê Tô Tô)
PHẦN 11: NÀNG VƯỢT QUA GIÓ TUYẾT MÀ ĐẾN
❝Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn hi vọng một người xuất hiện, và người đó đã thực sự xuất hiện. . .❞
------
Cuối tháng Đông Nguyệt, tiết trời ở Kinh Thành Đại Hạ hiếm hoi lắm mới có được một ngày nắng đẹp.
Những tia nắng mỏng manh xuyên qua song cửa sổ chiếu lên án thư trong Tàng Thư Các, tạo thành một vệt sáng trắng xóa, trông như một tấm gương lớn.
Đạm Đài Tẫn đưa tay ra, tia sáng ấy rơi vào lòng bàn tay hắn, nhưng hắn lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Bên cạnh có một chiếc áo choàng bông dày, đó là của Diệp Tịch Vụ tặng cho hắn, chỉ tiếc là đã bị Diệp Trạch Vũ rạch nát nhiều chỗ, vết rách lớn và nhiều đến nỗi không thể khâu lại để mặc tiếp được nữa.
Chiếc áo choàng này vốn đã không còn giá trị, theo lý mà nói thì nên vứt đi, nhưng không hiểu sao Đạm Đài Tẫn chẳng những không muốn vứt đi, mà còn muốn giữ lại.
Trên người hắn vẫn mặc một bộ y phục mỏng bằng vải lụa như thường ngày, trong tiết trời giá lạnh vào những ngày Đông như thế này, thì bộ xiêm y đó cũng chỉ đủ để che thân mà thôi.
Đạm Đài Tẫn lại nhớ đến: Bộ y phục trên người này cũng là do Diệp Tịch Vụ tặng cho ta. . .
Tháng thứ ba sau khi hắn vào Diệp Phủ, có lần bị mấy Nha Hoàn trong phủ bàn tán sau lưng, nói hắn là phu quân của nhị tiểu thư, thế mà ngay cả một bộ y phục tươm tất cũng không có, thật đúng là một tên nghèo túng.
Diệp Tịch Vụ sau khi nghe được chuyện này liền nổi trận lôi đình, đêm hôm đó, nàng dùng roi đánh hắn suốt nửa canh giờ, lâu hơn mọi khi, cho đến khi kiệt sức mới dừng tay, sau đó lại ném cho hắn một bộ y phục mới, nói là ban thưởng cho hắn, bảo hắn sau này đừng làm mất thể diện của Diệp Phủ.
Đạm Đài Tẫn có chút ngẩn người, hình ảnh Diệp Tịch Vụ trong ký ức của hắn lúc nào cũng kiêu ngạo, ngu ngốc và độc ác. . . Và những hình ảnh này đã và đang bắt đầu trở nên mờ nhạt đi, chúng dường như đã dần dần biến mất.
Giờ đây, chỉ còn lại hình ảnh Diệp Tịch Vụ mang cơm nóng canh ngon đến cho hắn, tặng xiêm y cho hắn khi trời lạnh, đắp chăn cho hắn khi hắn bị sốt.
Sự thay đổi này của nàng đến với Đạm Đài Tẫn quá đột ngột, khiến hắn có nghĩ trăm lần cũng không thể hiểu được, nếu nói đây chỉ là sự giả vờ của Diệp Tịch Vụ, thì nàng lại hoàn toàn không cần phải giả vờ trước mặt hắn. Nhưng dù sao đi nữa, thì hắn cũng rất vui mừng với sự thay đổi này, ít nhất thì, hắn đã có được thêm nhiều phần hi vọng để sống sót.
Đạm Đài Tẫn thu lại suy nghĩ trong đầu, quay lại nhìn những quyển kinh thư đặt ở trên án.
Trước mặt hắn là vài quyển《 Diệu Pháp Liên Hoa 》kinh, nội dung trong đó, không biết là đã bị hắn chép bao nhiêu lần, văn tự cũng đã sớm khắc vào trong lòng hắn.
Chỉ tiếc rằng. . .
Dù hắn có chép bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì hắn vẫn không thể hiểu được những kinh văn này.
Nếu như trên thế gian này thực sự có Thần Phật sẵn lòng cứu độ chúng sinh, vậy thì tại sao lại không cứu độ ta?
Hoặc có lẽ. . . Ta vốn là người mà ngay cả Thần Phật cũng ghét bỏ!
"Thật vừa lúc a ~ ! Nhị cô gia cũng đang ở đây sao?" Một giọng nói chói tai vang lên từ phía sau.
Dù trong lòng Đạm Đài Tẫn có cảm thấy phiền, khó chịu, thì hắn cũng phải đứng dậy và đối mặt với người đang đến: "Ngô quản sự, tìm ta có việc gì sao?"
Người đến chính là quản sự của Tàng Thư Các này, tướng mạo trông cũng hiền lành hòa nhã, gặp ai cũng cười tươi đến ba phần, nhưng Đạm Đài Tẫn lại hiểu người này rất rõ, trong lòng người này lúc nào cũng ẩn chứa toan tính mưu mô.
Đạm Đài Tẫn ngày thường ngoài khuê phòng của Diệp Tịch Vụ ra, thì Tàng Thư Các chính là nơi hắn lui tới nhiều nhất, kẻ hầu người hạ phần lớn đều thích nịnh bợ kẻ trên đạp kẻ dưới, vị Ngô quản sự này càng là kẻ chỉ biết toan tính mưu cầu lợi cho chính mình, trước đây Đạm Đài Tẫn đã bị hắn tra tấn và phải chịu không ít phiền toái do hắn gây ra.
Ngô quản sự cười híp mắt nhìn hắn, nói: "Nhị cô gia à, ngài xem, còn một tháng nữa là đến Trừ Tịch rồi, trong từ đường của phủ cần dâng kinh thư chép tay, năm sau lại đúng vào dịp minh thọ ba mươi năm của lão tướng quân, nghe nói vào ngày minh thọ, nếu dùng kinh thư được chép bằng máu tươi để dâng lên là linh nghiệm nhất. . ." Nói đến đây, hắn lại đảo mắt, ánh mắt lóe lên: "Nhị cô gia đã là cô gia của Phủ Tướng Quốc, sao không vì lão phu nhân mà giúp người chia sẻ vài phần phân ưu? Coi như thay nhị tiểu thư tận hiếu, cô gia thấy thế nào?"
Đạm Đài Tẫn cười lạnh trong lòng.
Với hiểu biết của ta về người này: Cái gì mà thay lão phu nhân lên tiếng? Hơn một nửa ý trong lời vừa rồi chỉ là cái cớ, phần lớn chỉ là muốn tìm lý do để phân phó công việc khổ sai cho ta mà thôi, sau đó hắn liền có thể cầm những kinh thư mà ta chép, để đi đến trước mặt lão phu nhân khoe công.
Nếu là trước kia, phần lớn là Đạm Đài Tẫn sẽ nhẫn nhịn thuận theo ý. Cùng lắm thì thể hiện thái độ cự tuyệt đối với Ngô quản sự, nhưng về sau thì hắn cảm thấy, càng lúc càng thêm phần khó chịu hơn mà thôi.
Nhưng không hiểu vì sao, trong đầu Đạm Đài Tẫn lại hiện lên hình ảnh vào ngày hôm đó - Diệp Tịch Vụ ở hậu đường cau mày trách phạt đám hạ nhân trong phủ.
Khiến cho hắn không ngăn được sự tò mò, thầm nghĩ: Nếu như hiện tại có Diệp Tịch Vụ ở đây. . . Vậy thì nàng có còn giúp ta như ngày đó không?
Đạm Đài Tẫn cười nhạt: "Ngô quản sự, nếu ta không chép thì sẽ thế nào?"
Ngô quản sự cũng không tức giận, trên mặt vẫn giữ được nụ cười tươi ban đầu: "Xem ra nhị cô gia nhất thời vẫn chưa nghĩ thông suốt, không sao. . . Nhị cô gia có thể ở lại đây để từ từ suy nghĩ!" Nói xong, hắn nhét một thanh đoản đao vào trong tay Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn đối phương rời đi, mơ hồ nghe thấy giọng nói âm trầm của Ngô quản sự từ dưới lầu các vọng lên: "Người đâu, đem cửa Tàng Thư Các khóa lại."
"Cạch" một tiếng, cửa lớn đã đóng sầm lại và bị khóa từ bên ngoài, cả tòa Tàng Thư Các lập tức trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng kim châm rơi.
Đạm Đài Tẫn tự giễu mà cười: "Thật đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Hắn chậm rãi quay trở lại ngồi trước án thư, cầm lấy thanh đoản đao mà Ngô quản sự đã đưa cho, vén tay áo bên trái lên, cứa một đường vào trên cánh tay đầy những vết bầm tím.
Lưỡi đao sắc bén cắt qua làn da mềm mại yếu ớt, để lại một đường thẳng chói mắt, cùng một vệt máu đỏ tươi.
Máu tươi tụ lại thành một dòng nhỏ, rơi xuống nghiên mực, loang ra rồi hóa thành một đóa hoa máu, lại chậm rãi hòa vào cùng với mực đen đặc quánh.
Mà hắn, dường như không cảm nhận được cơn đau đớn lan ra từ tay trái, thậm chí còn không thèm để ý đến vết thương trên cổ tay, chỉ tùy ý dùng ống tay áo lau đi, sau đó liền bắt đầu đề bút chấm mực và chép kinh thư.
Cách hắn hành thư là dùng chữ Khải, rất ngay ngắn. Trước đây không ai dạy hắn luyện chữ hay luyện thư pháp, hắn thường lén nhìn Tiêu Lẫm luyện chữ ở thư phòng, rồi sau đó cũng muốn học theo.
Đợi sau khi Tiêu Lẫm luyện xong, thì hắn sẽ đến nhặt những mảnh giấy đã được dùng xong rồi vứt đi, đối chiếu từng nét mà luyện tập. Chữ của Tiêu Lẫm là học từ danh sư, mỗi một câu chữ, mỗi một nét bút đều rất nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng lại có phong thái như cư sĩ ẩn mình giữa chốn núi rừng.
Đạm Đài Tẫn cũng không tốn nhiều thời gian, đã có thể viết ra được những nét chữ giống hệt với nét chữ của Tiêu Lẫm.
Sau đó, hắn bị người trong cung phát hiện có lối hành thư giống hệt với của Tiêu Lẫm, liền bị Ngũ Hoàng Tử - Tiêu Lương dẫn người đến đánh một trận, nói hắn như vẹt, không biết tự lượng sức mình, suýt nữa còn bị người đến dẫm gãy nát ngón tay, còn bị bọn họ xé nát hết những bản mẫu. . .
Từ đó về sau, Đạm Đài Tẫn đành phải bắt đầu luyện chữ lại từ đầu, cuối cùng luyện ra được một kiểu chữ Khải ngay ngắn không có nét nào sai sót.
Giờ đây, kiểu chữ này lại rất hợp khi dùng để chép kinh thư.
------
Thời gian thấm thoát đã đến giữa trưa, mấy ngày trước vào giờ Ngọ, hắn đều ở trong viện của Diệp Tịch Vụ, và dùng cơm cùng nàng.
Nhưng hôm nay, hắn đã bị nhốt trong Tàng Thư Các, chỉ sợ là. . . Nếu không chép xong kinh thư, thì Ngô quản sự sẽ không buông tha cho hắn.
Hắn nhớ đến lời mà Diệp Tịch Vụ từng nói với vẻ mặt ghét bỏ: "Đừng có suốt ngày ốm yếu gầy trơ xương như mang theo bệnh trạng như vậy, không cẩn thận là bệnh chết đấy!"
Xem ra, nhị tiểu thư lại sắp phải cảm thấy khó chịu rồi. . .
Bên ngoài cửa sổ dường như có tiếng người truyền đến, Đạm Đài Tẫn nghiêng người nhìn ra, liền thấy Xuân Đào như đang nói chuyện với Gia Đinh ở cửa, một lúc sau liền rời đi.
Ý nghĩ trong lòng Đạm Đài Tẫn vừa khẽ động, một con Ma Tước liền vỗ cánh bay từ cành cây lên, đậu đến bên bệ cửa sổ.
Thông qua lời của con chim này, Đạm Đài Tẫn biết được Xuân Đào đến hỏi hắn "tại sao không đến trong viện dùng cơm?", nhưng lại bị tên Gia Đinh kia nói qua loa vài câu cho qua, nói rằng: "Nhị cô gia muốn ở lại Tàng Thư Các chép kinh, sau khi chép xong sẽ đến dùng cơm sau."
Không lâu sau đó, lại thấy Xuân Đào quay lại, trên tay còn cầm theo một cái hộp bằng gỗ đỏ có chạm khắc hoa, nàng đưa hộp gỗ cho Gia Đinh, tên đó cười tươi nhận lấy rồi tiễn nàng đi. . . Sau khi Xuân Đào đi rồi, thì hắn liền lấy hết thức ăn bên trong hộp ra để đổ hết đi.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn tất cả, nhưng hắn cũng không làm gì cả.
Đóng cửa sổ lại, chậm rãi ngồi về vị trí cũ, thần sắc mỏi mệt đến đờ đẫn.
Phần mực pha lẫn máu trước đó đã dùng hết, hắn lại cầm lấy đoản đao, tiếp tục rạch vào vết thương vốn đã ngừng chảy máu, tiếp tục chép kinh.
Mặt Trời cũng dần dần chuyển hướng về phía Tây, trong khoảng thời gian này, Đạm Đài Tẫn đã có ba lần cắt tay lấy máu, kinh thư chép được cũng đã chất thành một chồng dày.
Mãi cho đến khi một trận gió mạnh thổi tung cửa sổ, một luồng gió lạnh lướt qua bên mặt, mới khiến hắn nhận ra rằng: "Tuyết lại rơi rồi. . ."
Bên ngoài là một màu đen kịt của màn đêm, không có lấy được một ánh sao trời, cũng không có ánh Trăng, chỉ có gió lạnh gào thét và tuyết rơi dày như lông ngỗng.
Đạm Đài Tẫn dừng bút, xoa xoa cổ tay đã đau nhức đến tê dại, lại thuận thế cắt ngắn một đoạn bấc đèn.
Sự mỏi mệt cùng sự đau đớn ập đến cùng lúc, khiến hắn phải ngồi thẳng dậy, nhưng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bụng đau đến quặn thắt dữ dội.
Từ khi Diệp Tịch Vụ thay đổi tính cho đến nay, hắn đã không còn bị người khác đối xử tệ bạc về chuyện cơm canh, cũng không bị thương hay bị phạt nữa, được nàng chăm sóc tốt một thời gian, thân thể này so với trước, quả nhiên đã trở nên quý giá hơn rất nhiều.
Chỉ là. . . Cả ngày không ăn không uống, lại còn mất chút máu, khiến cả người hắn cảm thấy rất khó chịu.
Không hiểu vì sao, hình ảnh của Diệp Tịch Vụ trong đầu hắn càng lúc càng rõ ràng, rõ đến nỗi chẳng thể xua tan đi được.
Phàm là người, thì ai cũng sẽ có tính lười biếng, một khi đã nếm được một chút ngọt ngào, thì liền không nhịn được mà muốn nếm thêm một chút nữa.
Giờ khắc này, sự quan tâm bất ngờ của Diệp Tịch Vụ giống như một viên kẹo ngọt hấp dẫn hắn, dù biết rõ viên kẹo ấy có thể là trí mạng, nhưng vẫn thu hút Đạm Đài Tẫn, khiến hắn muốn được chạm vào.
Không biết vì sao, Đạm Đài Tẫn lại đề bút viết lên trên giấy hai câu thơ:「 Thái Thái Quyển Nhĩ, Bất Doanh Khuynh Khuông. Ta Ngã Hoài Nhân, Trí Bỉ Chu Hành. 」
Sau đó hắn xé hai câu thơ này ra, cuộn thành một cuộn giấy nhỏ, rồi gọi một con Ma Tước đến, để nó ngậm lấy mẩu giấy này bay đến một nơi. . . Ánh mắt hắn dõi theo bóng chim bay, mãi cho đến khi nó biến mất trong màn đêm gió tuyết.
Hai câu thơ này, hắn từng thấy Diệp Băng Thường lén viết rồi gửi cho Tiêu Lẫm, sau khi Tiêu Lẫm nhận được liền lập tức đến gặp nàng.
Khi đó Tiêu Lẫm nắm lấy tay nàng, cười nói: "Viết thơ như vậy cho ta, là vì có việc muốn tìm đến ta sao?"
Diệp Băng Thường ngượng ngùng gật gật đầu, rồi sau đó lại lắc lắc đầu.
Đạm Đài Tẫn lại nghĩ: Nếu Diệp Tịch Vụ thấy mẩu giấy này, liệu nàng có đến tìm ta không?
------
Làm xong hết tất cả mọi việc, Đạm Đài Tẫn mới kịp lấy lại tinh thần.
Hắn thế mà lại đang mong chờ. . .
Hắn đã thực sự mong chờ sự xuất hiện của một người!
Đạm Đài Tẫn rũ mi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng nước nhỏ giọt như tiếng thời khắc đang dần trôi đi, mực trong nghiên cũng đã dần dần đọng lại. . . Hắn khẽ cười nhạo, tự giễu vì sự ngu xuẩn của chính mình trong khoảnh khắc vừa rồi.
Nhưng ở tại khoảnh khắc Đạm Đài Tẫn đưa tay muốn đóng cửa sổ lại, thì đột nhiên có một bóng người xông vào khoảng sân trống trước tòa lầu các.
Nàng khoác trên người chiếc áo choàng màu xanh lục, cổ áo có lông cáo trắng muốt vòng quanh, nàng đến trong đêm gió tuyết, bước chân nàng vội vã, để lại trên nền tuyết trắng những vết hằn thật sâu.
Áo choàng nàng bị gió đêm thổi bay phất phới, mái tóc đen nhánh cũng đã phủ đầy những hạt tuyết trắng, chiếc đèn lồng trên tay nàng như một thanh kiếm sắc bén, chém tan gió tuyết đêm đông, rồi tiến vào trong tầm mắt hắn.
Đạm Đài Tẫn bình tĩnh và chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy xuống lầu, đi đến trước cửa Tàng Thư Các. Không ngoài dự đoán, hắn nghe thấy tiếng Diệp Tịch Vụ đang gõ cửa:
"Đạm Đài Tẫn, Đạm Đài Tẫn! Ngươi có trong đó không?"
Cách một cánh cửa, hắn đáp lại bóng người bên ngoài: "Ta ở đây."
Lê Tô Tô thở phào nhẹ nhõm được một hơi: "Ngươi không sao là tốt rồi!" Vừa dứt lời, nàng lại lẩm bẩm: "Ngươi đột nhiên phát điên rồi viết mấy lời đó cho ta, viết cái kiểu. . . Ta còn tưởng là ngươi gặp phải chuyện gì, cho nên mới dùng lời ẩn ý để cầu cứu với ta!"
Nàng chợt nhớ ra điều gì đó, oán giận nói: "Đạm Đài Tẫn, chuyện gì xảy ra với cái khóa này thế? Ngươi còn ở bên trong mà sao quản sự lại khóa cửa lại rồi? Chẳng lẽ ngươi không ra ngoài được, cho nên mới bảo Tiểu Ma Tước kia đến truyền tin cho ta?"
Yết hầu Đạm Đài Tẫn khẽ động, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một chữ nhẹ nhàng: "Ừm."
"Hả? Đã muộn thế này rồi, ta biết đến nơi nào để tìm người mở cửa cho ngươi đây?"
Thời điểm mà Lê Tô Tô đang vò đầu bứt tai, thì giọng của Đạm Đài Tẫn từ bên trong vọng ra: "Nhị tiểu thư, tiết trời giá lạnh, xin hãy trở về đi. Ta ở lại trong các ngủ một đêm cũng được."
"Không được!" Lê Tô Tô lập tức phản bác.
Tàng Thư Các này lạnh lẽo như vậy, lại chẳng có chăn đệm gì, nếu mà ở lại đây ngủ một đêm, lỡ bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao?
Lê Tô Tô dậm dậm chân, cắn răng một cái, bắt đầu dùng vai tông cửa. Một cái, hai cái. . . Nàng đau đến mức nước mắt cũng phải rơi xuống.
Đạm Đài Tẫn cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, lập tức gọi: "Diệp Tịch Vụ, cô làm gì vậy!"
Vừa dứt lời, cửa đã bị tông đến mở tung ra, nàng lao thẳng về phía hắn, đâm sầm vào người hắn: "A ~ !"
Nàng xoa xoa chỗ bả vai đang bị đau nhức, rồi lui ra từ trong lòng ngực Đạm Đài Tẫn.
"Đạm Đài Tẫn, ngươi. . ." Lê Tô Tô vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện thân thể Đạm Đài Tẫn đang lảo đảo, môi tái nhợt: "Đạm Đài Tẫn, ngươi làm sao vậy?"
Nàng lập tức tiến đến đỡ lấy hắn, vừa sợ vừa lo lắng.
Đạm Đài Tẫn tựa vào lan can, giữ vững thân thể, bình tĩnh đáp: "Không có gì, chỉ là cả ngày không ăn gì, có chút đói."
Lúc này, nàng mới tinh mắt phát hiện ra vết máu trên ống tay áo trái của hắn, vội vàng nắm lấy tay trái hắn, sau đó phát hiện trên cổ tay hắn có một vết thương sâu đến tận xương.
Lê Tô Tô vừa tức vừa giận vừa lo: "Ngươi! Ngươi sao mà lại thành ra thế này?"
Đạm Đài Tẫn đành phải đem sự tình kể lại toàn bộ cho nàng nghe.
Lê Tô Tô càng nghe càng tức giận, không nhịn được đưa tay chọc vào trán Đạm Đài Tẫn, vừa chọc vừa mắng: "Ngươi có phải là bị lạnh đến ngốc luôn rồi không? Sao lại để người khác ức hiếp thành ra thế này? Ngươi không biết lấy tên của ta ra hù dọa bọn họ sao? Ngươi có hiểu thế nào là chó cậy thế chủ hay không vậy?" Vừa dứt lời, nàng mới nhận ra lời nói có chút không đúng, vội vàng sửa lại: "Ngươi không biết cáo mượn oai hùm à? Cái tính khí hay dỗi rồi hùng hổ dọa người dùng để đối phó với ta đâu rồi? Sao lại chỉ biết hung dữ với mình ta, còn đối với người khác thì lại chỉ biết ngoan ngoãn như cái tượng đất vậy?"
Đạm Đài Tẫn nắm lấy cái tay đang không an phận của nàng, rũ mắt nhìn nàng, trong mắt còn lộ ra vẻ ngây thơ vô tội: "Đừng chọc nữa, choáng lắm."
Lê Tô Tô trực tiếp nghẹn lời, tức giận lôi kéo tay hắn mà đi ra ngoài.
"Kinh văn vẫn còn chưa chép xong. . ."
"Chép cái gì mà chép? Ngày mai ta sẽ đi cáo trạng với tổ mẫu!"
Trên đường đi trở về viện của mình, Lê Tô Tô vẫn không ngừng lải nhải oán giận: "Ngươi nói xem, tại sao ngươi lại không nói với ta ngay từ đầu, mà phải cứ cố chịu đựng một mình cho đến tối?"
"Diệp Tịch Vụ." Đạm Đài Tẫn đột nhiên dừng bước chân.
Nàng có kéo mãi cũng không kéo nổi hắn, kinh ngạc quay đầu lại.
"Vì sao cô lại muốn đến?"
"Không phải ngươi bảo ta đến sao?" Lê Tô Tô kinh ngạc đến trợn tròn mắt: "Ngươi viết cái bài thơ gì gì đó, nhân vật chính trong bài thơ đó còn không phải là vì cách trở hiểm nguy, nên mới không thể gặp được ý trung nhân của mình sao? Đây còn không phải là đang nói ngươi gặp nguy hiểm, cho nên mới không thể trở về à?"
Đạm Đài Tẫn nhất thời bị nghẹn lời, hắn lại chưa từng học qua bài thơ này, làm sao biết được ý nghĩa của bài thơ?
"Cô. . . Vẫn là thôi đi!" Đạm Đài Tẫn vốn định hỏi nàng: Có phải nàng cũng thích hắn như Diệp Băng Thường thích Tiêu Lẫm không? Nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn là thôi đi, vì hắn cảm thấy chuyện này không có khả năng.
Nàng chán ghét ta như vậy, tra tấn ta còn không kịp, sao mà có thể thích ta cho được?
"Được rồi, mau về thôi!" Nàng lại kéo hắn đi về phía viện của Diệp Tịch Vụ, vừa đi vừa nói: "Lát nữa ta bảo Xuân Đào đi mang ít đồ ăn đến cho ngươi, rồi băng bó vết thương cho ngươi. Humm. . . Ngày mai lại bảo phòng bếp làm cho ngươi vài món ăn bổ máu. Ừm. . . Còn phải mua cho ngươi một bộ y phục thật dày nữa. . ."
Đạm Đài Tẫn nghe nàng lẩm bẩm đi đi lại lại không ngừng bên tai, đột nhiên hắn cảm thấy rất kỳ diệu.
Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn hi vọng "ai đó" xuất hiện, và người đó đã thực sự xuất hiện.
Cho dù có phải xuyên qua màn đêm đen tăm tối, cho dù có phải xuyên qua gió tuyết mịt mù.
Mà người đó, lại là Diệp Tịch Vụ?
Chuyện này thật đúng là vớ vẩn và phi lý đến nhường nào?
Nhưng liệu. . . Còn có lần sau không?
HẾT.
NGOẠI TRUYỆN: BĂNG BÓ VẾT THƯƠNG
Canh ba vừa qua, nhưng những ánh nến trong phòng Diệp Tịch Vụ vẫn còn chưa tắt.
Bên ngoài, có một bóng người đang ghé mắt cố nhìn qua khe cửa, người đó chính là Xuân Đào.
Xuân Đào càng ngày càng cảm thấy chủ tử của mình có gì đó không thích hợp: Dạo gần đây, ngay cả Lục Hoàng Tử đến mà tiểu thư cũng không thèm để ý, chỉ quấn quýt bên vị "cô gia" đó. . .
Chuyện này không kỳ quái sao?
Thực sự rất kỳ quái!
Đã muộn thế này rồi, thế mà tiểu thư còn bảo ta mang đồ ăn với thuốc trị thương đến, lại còn đem cửa đóng lại nhốt ta ở ngoài?
Chẳng lẽ. . . Tiểu thư lại nghĩ ra được trò gì mới để tra tấn cô gia sao? Hiện tại. . . Vào thời điểm này?
Chắc không phải là. . . Chuyện tình thú trong khuê phòng đó chứ?!
Xuân Đào lại ghé sát vào khe cửa lắng nghe, nhưng chỉ nghe được những câu như: "Đừng cử động!" Hoặc là: "Đau à? Thế để ta nhẹ tay hơn một chút!" Vân vân và mây mây. . .
Y~ ! Càng nghe càng giống. . .
Mà thời khắc này, người đang bị Xuân Đào suy diễn lung tung lại chẳng hề hay biết gì - Lê Tô Tô, nàng đang rắc thuốc bột lên trên cổ tay trái của Đạm Đài Tẫn, sau đó lại dùng vải gạc buộc lại thành một nút thắt.
Đạm Đài Tẫn đau đến nhíu mày, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng.
Rắc thuốc bột xong, Lê Tô Tô vẫn còn nắm lấy tay trái của hắn, liền nhìn thấy những vết bầm tím trên đó. Trước đó nàng đã từng thấy qua một lần, đây chắc hẳn là do Diệp Tịch Vụ của trước đây làm.
Lê Tô Tô biết rõ nàng không nên thương hại hắn, nhưng vẫn không kìm được lòng mà cảm thấy hơi chua xót: "Đau không?"
Đạm Đài Tẫn có chút nghi hoặc: "Cái gì?"
Nàng chỉ vào những vết bầm, hắn đáp: "Không sao, ta đã quen rồi, chuyện này không đáng gì."
Lê Tô Tô đột nhiên buột miệng thốt ra một câu: "Xin lỗi." Nàng nghĩ: Câu này là ta đang thay Diệp Tịch Vụ nói, đây là Diệp Tịch Vụ nợ ngươi!
Đạm Đài Tẫn cười nhạt: "Cô thật sự đúng là rất thích Tiêu Lẫm, ngay cả cách hành xử của hắn cũng học được và thể hiện giống được đến mười phần!"
Lê Tô Tô không để tâm đến lời châm chọc của hắn, chỉ nghiêm túc nhìn hắn: "Đạm Đài Tẫn, ngươi biết không? Một người nếu đã làm sai chuyện gì đó, thì bất kể là người khác có cần hay không, có tha thứ hay không, thì đều phải nói một câu xin lỗi với đối phương!"
Đạm Đài Tẫn cảm thấy vô vị nhếch môi không quản: "Phải không? Xin lỗi chẳng qua chỉ là lời nói suông từ miệng mà thôi, cô làm sao biết được người khác nghĩ gì trong lòng?"
Lê Tô Tô ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: "Ta không biết trong lòng người khác nghĩ như thế nào về ta, nhưng ta biết trong lòng của mình đang nghĩ gì! Ta không muốn trở thành loại người mà ngươi đang nghĩ đến, thế nên. . . Đạm Đài Tẫn, ngươi cũng đừng trở thành loại người mà ta đang nghĩ đến, được không?"
Những lời này nói ra từ miệng Diệp Tịch Vụ, vốn dĩ phải là những lời mang theo chút buồn cười, nhưng không biết vì sao, khi bị ánh mắt chân thành của nàng nhìn thẳng, thì trong lúc nhất thời Đạm Đài Tẫn lại chẳng thể nói nên lời.
Không hiểu sao, rõ ràng là Đạm Đài Tẫn không tin lời nàng nói, nhưng hắn vẫn cứ như bị Ma xui Quỷ khiến mà gật đầu: "Được!"
Lê Tô Tô lập tức nở một nụ cười.
Sau khi cười xong, nàng lại không kìm được nghĩ: Tiểu Ma Thần, cho dù ngươi có đang lừa ta, thì cũng được!
HẾT.
🌙 Collect date: 16.04.2023
【 ONE-SHOT: TẪN TỊCH HÀ NIÊN - END 】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro