5
Năm thi thể này đều là thợ thủ công chết bất đắc kỳ tử ở nơi đất khách quê người, oán khí rất nặng.
Dưới sự điều khiển của bùa thao túng, chúng duỗi hai tay sắc bén như lưỡi dao ra.
Dù xà yêu rất mạnh nhưng hai nắm đấm khó mà đánh bại bốn tay.
Bị năm cương thi bao vây tấn công, rất nhanh trên người xà yêu đã đầy thương tích.
Một trong những cương thi rạch một nhát lớn trên bụng cô ta.
Tôi nằm dưới đất, cổ vũ cho năm người chú.
"Mấy chú cố lên! Nếu mấy chú thua, Cửu Cửu sẽ không thể đưa mấy chú về nhà đâu!"
Như cảm nhận được sự khích lệ của tôi, mấy ông chú càng đánh càng hăng.
Xà yêu bị đuổi giết phải lăn lộn dưới đất, cuối cùng cũng nhận ra tôi là chìa khóa của vấn đề, lập tức trừng mắt nhìn tôi.
"Con bé chết tiệt! Thì ra là mày gây rắc rối! Bà đây ăn thịt mày!" Hai mắt cô ta chuyển sang màu đỏ như máu.
Tôi bị dọa sợ, nhẹ răng khóc.
"Hu hu hu! Chị gái kinh dị quá!"
Thấy tôi khóc, ông tôi vô cùng đau lòng, giãy giụa muốn bảo vệ tôi.
"Con xà yêu kia! Không được dọa cháu gái của ta!"
Xà yêu cười khẩy, giơ tay hút tôi tới, sau đó thè cái lưỡi dài ra liếm mặt tôi.
Cái lưỡi lạnh đến nỗi tôi cảm thấy mặt mình nhớp nháp, một luồng khí lạnh chạy từ đầu đến chân.
Xà yêu bật cười: "Ha ha ha... Làn da nõn nà quà! Dù mày là con gái nhưng dương khí nặng, ăn mày chắc còn bổ hơn hút tinh khí của mười tên đàn ông nữa!"
Dứt lời, cô ta bắt đầu chảy nước bọt làm ướt chiếc áo bông nhỏ của tôi, bất ngờ há cái miệng đầy máu, cúi đầu xuống.
Tôi sợ quá, vội cắn vào cổ tay cô ta.
Lúc đó dù mới hơn một tuổi nhưng tôi đã có hơn chục cái răng, thế nên dùng hết tất cả sức lực vẫn rất có sát thương.
Xà yêu bị tôi cắn, đau đớn gầm lên.
"Á! Đau quá!"
Ánh mắt cô ta càng trở nên hung tợn, móng vuốt sắc bén cào vào mặt tôi làm trán tôi đổ máu.
Tôi cứ tưởng mình chết chắc rồi.
Không ngờ ngay giây sau, tay xà yêu chạm vào máu của tôi như bị bỏng, tay cô ta bốc cháy, mới chớp mắt nửa cánh tay đã bị ăn mòn, khói đen bốc lên nghi ngút.
Ông tôi cũng sốc trước cảnh tượng này.
"Chuyện... Chuyện gì đây? Cửu Cửu, máu của cháu..." Sau đó, như hiểu ra vấn đề, ông đột nhiên cười, "Ha ha ha, quả nhiên là cháu gái của Hứa Hữu Đức ta! Không hổ là bát tự thuần dương, Chu Tước nhập mệnh. Tốt! Tốt! Máu thuần dương quả nhiên là báu vật khắc chế tà ma!"
Nói đến đây, cơn đau trên thắt lưng ông như không còn đau nữa, chân cũng hết đau, vết thương trên người cũng như được chữa lành.
Ông đứng dậy, rút thanh kiếm gỗ ra, phun ngụm rượu lên, sau đó dán một lá bùa trừ tà lên rồi đâm về phía xà yêu.
Xà yêu kia vừa bị một đám cương thi tấn công, bị thương vô cùng nghiêm trọng, lại bị huyết mạch thuần dương của tôi làm cho bị thương, bây giờ đã không còn là đối thủ của ông tôi.
Cô ta lập tức bị ông đẩy ngã xuống đất.
Ông chủ Bạch nghe thấy tiếng động vội chạy tới xem.
"Ông Hứa, có chuyện gì vậy? Ông không sao chứ?"
Ông tôi đã sắp thu phục xong xà yêu, thấy ông chủ Bạch, sắc mặt ông bỗng tối sầm, quát: "Đừng qua đây!"
Nhưng mà đã muộn.
Xà yêu vung đuôi hất tung ông tôi rồi lao thẳng về phía ông chủ Bạch, bắt lấy tay anh ta.
Ông chủ Bạch sợ hãi run rẩy, kêu la: "A! Có yêu quái! Cứu tôi với!"
Ông tôi gào lên: "Yêu nghiệt, buông cậu ấy ra!"
Xà yêu cười lạnh, ánh mắt nhìn ông tôi như hận không thể ăn tươi nuốt sống ông ấy: "Thả người? Nằm mơ! Ta không chỉ bắt anh ta, ta còn phải ăn anh ta!"
Dứt lời, cô ta há to cái miệng đầy máu cắn vào cổ ông chủ Bạch, một thanh niên như ông chủ Bạch lập tức bị hút cạn tinh khí, da co lại, tóc chuyển sang màu bạc, tinh thần suy sụp rõ rệt.
Ông tôi khó thở công tâm, phun ra ngụm máu: "Yêu nghiệt to gan, dám ở trước mặt ta làm ra chuyện độc ác như vậy! Hôm nay dù có phải liều mạng, ta cũng phải diệt trừ ngươi!" Sau đó ông hỏi ông chủ Bạch, "Thi thể của những người bị yêu nữ này hại chết ở đâu?"
Lúc này, ông chủ Bạch đã không thể hít thở, nghe vậy chỉ biết giơ tay chỉ về một hướng.
Ông tôi giơ kiếm gỗ đào, nhảy lên rồi đáp xuống tầng một.
Xà yêu muốn đuổi theo thì bị nhóm cương thị cản đường.
Tận dụng cơ hội này, ông tôi thi triển thuật cản thi, niệm chú vào những thi thể trong nhà kho, đeo bùa cản thi lên người họ.
Giây sau, tiếng chuông gọi hồn vang lên, chú ngữ được đọc ra, mấy thây khô lập tức đứng dậy.
6
Trong cơ thể con người có ba hồn bảy vía. Trong đó ba hồn chi phối trí tuệ của con người, còn bảy phách chi phối cơ thể. Sau khi con người ta tắt thở, ba hồn tan biến, cơ thể trở thành một cái xác vô dụng.
Thuật cản thi thông qua bí thuật và bùa cản thi điều khiển bảy hồn còn lại trong thi thể.
Mấy thi thể trước mặt chúng tôi tuy đã mất đi ba hồn, nhưng oán khí vẫn còn lại trong cơ thể.
Họ biết xà yêu này hại họ, thế nên oán hận thấu trời.
Thời điểm tấn công xà yêu, họ cũng cố hết sức.
Xà yêu vốn không đánh thắng ông tôi và năm cương thi kia, bây giờ thấy những thây khô bị mình hại chết cũng đứng về phía ông cháu tôi, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.
"Đạo sĩ thúi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, sao ông hung hăng vậy? Thế này đi, chúng ta mỗi người lùi một bước. Tôi sẽ tha cho thanh niên này, ông để tôi đi, tôi hứa sẽ không hại ông và cháu gái của ông được chưa!"
Mặc dù rất quan tâm đến tính mạng của ông chủ Bạch, nhưng ngoài mặt ông tôi lại giả vờ không để ý.
"Thả cô đi? Để cô tiếp tục giết người vô tội hả? Mơ đi! Hứa Hữu Đức tôi hôm nay dù có chết ở đây cũng sẽ không để cô có cơ hội làm hại thế giới này nữa!"
Xà yêu thấy cầu xin vô ích, tức giận mắng to: "Ông già ngu ngốc kia, ông không quan tâm đến mạng sống của mình, chẳng lẽ mạng sống của cháu gái ông cũng không quan tâm sao? Nếu tôi không nhìn lầm thì nó chỉ mới cai sữa thôi đúng không? Nếu ông chết ở nơi hoang dã này, ông nghĩ một đứa bé như nó có thể tự sinh tự diệt à?"
Lời xà yêu nói chạm đến trái tim ông.
Ông quay đầu, lo lắng nhìn tôi.
Không ngờ tôi lại không ở nơi mình nên ở, mà cưỡi lên lưng một cương thi, chỉ về phía xà yêu: "Chú ơi, đánh đi, đánh đi!"
Cương thi nghe theo hiệu lệnh của tôi, lập tức lao về phía xà yêu, vươn móng tay sắc bén đâm thẳng vào ngực cô ta, xuyên qua cơ thể.
Ông chủ Bạch ở gần đó, suýt thì bị thương, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Xà yêu không kịp phòng bị nên bị thương rất mạnh, buông tay thả ông chủ Bạch ra.
Ông chủ Bạch ngã xuống đất.
Tôi thấy trong người xà yêu có một hạt châu màu tím phát sáng trông rất đẹp nên không nhịn được mà giơ tay nắm lấy, sau đó đưa đến trước mặt mình.
Xà yêu khi nãy còn hung dữ đột nhiên ngã xuống như thể tủy sống bị kéo ra ngoài. Cô ta mở to mắt, chỉ vào tôi, thở hổn hển, muốn nói gì đó nhưng không thể.
Tôi thấy cơ thể cô ta nhanh chóng teo lại, sau đó hoàn toàn tắt thở, cơ thể dạng người lập tức biến thành một con rắn khổng lồ, toàn thân một màu đen đầy vết thương khiến người ta sợ hãi.
"Cửu Cửu, cháu không sao chứ?" Ông hét lớn gọi tên tôi, vội chạy tới.
Tôi cưỡi trên cổ chú cương thi, mỉm cười vô hại: "Ông ơi, hạt châu!"
Thấy tôi không sao, ông mới thở phào.
Nhìn hạt châu trong tay tôi, ông bất ngờ nói: "Đây là... Nội đan của xà yêu kia?
Làm sao tôi biết đó là nội đan của xà yêu? Tôi chỉ thấy nó trông đẹp mà thôi.
Bây giờ nguy cơ đã được loại bỏ, tôi muốn cho nội đan vào miệng thì bị ông giật lấy.
"Trời ạ, thứ này không thể ăn! Nội đan này chứa tinh khí mà xà yêu hút của những người kia, ông chủ Bạch còn cần thứ này để cứu mạng đấy!"
Dứt lời, ông cầm hạt châu đi về phía ông chủ Bạch, sau đó dùng pháp thuật đẩy linh lực trong hạt châu ra, lấy lại tinh khí của ông chủ Bạch bị hút đi về.
Ông chủ Bạch vốn đang già nua teo tóp liền lấy lại vẻ ngoài trẻ trung ngay lập tức.
Anh ta giãy giụa ngồi dậy, chắp tay với ông: "Cảm ơn ông Hứa, nếu không nhờ có ông, hôm nay chắc tôi đã chết ở đây rồi."
Ông tôi đáp lễ: "Ông chủ Bạch quá khách sáo, là do mệnh của cậu chưa đến đường cùng thôi. Sau đó ông nhìn mấy cương thi bị hút khô, "Tiếc là họ không may mắn như vậy. May mà xà yêu đã bị diệt trừ, nếu không sẽ không biết còn bao nhiêu người vô tội bị hại."
Dứt lời, ông ngồi xếp bằng đọc kinh, siêu độ cho mấy thây khô bỏ mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro