Chương 41 : Trò chơi nguy hiểm
Tôi ngồi trong góc, hai tay bị trói, đầu tựa vào tường lạnh buốt. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng cười nói vọng lại từ ngoài cửa.
“Con nhỏ này nhìn cũng ngon đấy chứ.”
“Tụi mình mà được động vào, chắc sướng hơn cả ông Lucas.”
Tôi nhắm mắt, cố lờ đi. Nhưng giọng bọn chúng càng lúc càng trơ trẽn.
“Cô em, có cần tụi anh giúp đỡ chút không?”
“Ngồi một mình cũng buồn lắm nhỉ? Hay cho tụi anh vào chơi cùng?”
Tôi mở mắt, lạnh giọng: “Mấy người mà dám bước vào đây, tôi hứa sẽ cắn đứt lưỡi từng thằng.”
Tiếng cười khục khặc vang lên. Một tên nói: “Ghê thật, chắc ông Lucas thích cái miệng sắc bén này.”
Tôi nhìn ra khe cửa, ánh mắt đầy căm ghét. Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một điều: Lucas, anh dám để tôi một mình với mấy tên bệnh hoạn này… thì cứ đợi đấy.
Tôi nghiến răng, chửi thầm trong đầu: Tất cả là tại anh, James. Nếu không vì anh, tôi đâu rơi vào tay đám điên này. Cái đồ chồng tồi, không đáng tin, không xuất hiện đúng lúc, không bảo vệ được ai cả.
Tôi hậm hực đá nhẹ vào chân ghế bên cạnh, rít lên trong cổ họng: Ngày cưới thì ép buộc, bây giờ lại để tôi bị trói bỏ như con mồi. Giỏi lắm, ông trùm gì mà vô dụng đến thế…
James, nếu lần này tôi sống sót mà anh không đến cứu tôi… tôi thề sẽ đốt trụi biệt thự của anh luôn.
Một tên liếc tôi từ đầu đến chân, khoé môi nhếch lên:
“Hay tụi mình chia nhau ra chơi một chút nhỉ?”
Tên còn lại liếc sang, có chút chần chừ:
“Ông chủ mà biết được… thì không xong đâu.”
“Biết gì chứ?” – Tên đầu tiên nhún vai, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi như thể tôi là món đồ ngon hiếm có – “Chắc hắn chẳng quan tâm đâu. Dù gì cô ta nuột thế này… để tuột mất thì phí quá.”
Tôi lùi mạnh về phía góc tường, ánh mắt đầy căm phẫn xen lẫn sợ hãi. Từng lời bọn chúng nói như lưỡi dao cứa vào da thịt.
Hắn ta nhìn tôi với ánh mắt khát khao đầy đáng sợ, rồi chậm rãi cúi đầu xuống cắn nhẹ vào cổ tôi. Tôi cảm nhận hơi thở hắn phả vào cổ, sống lưng như bị một luồng điện lạnh chạy dọc. Một cảm giác buồn nôn trào lên. Tay hắn không để yên mà từ từ luồng vào phần dưới áo tôi.
Tôi giật mạnh người, nhưng hai tay bị trói nên không làm gì được. Khi hắn ta vừa định áp sát hơn nữa, tôi bất ngờ nhấc chân lên thật mạnh đá thẳng vào chỗ hiểm.
Hắn gầm lên đau đớn, ngã khuỵu xuống sàn. Tôi thở dốc, ánh mắt đỏ hoe vì giận và sợ. Những tên còn lại thì đứng sững người, không ngờ tôi lại liều đến thế.
“Đụng vào tôi lần nữa, tôi sẽ cho hoạ mi của anh không còn ngất đầu lên nổi.” Tôi gằn từng chữ, giọng run nhưng đầy căm phẫn.
Hắn ôm bụng, khuôn mặt vặn vẹo vì đau. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn lao tới, tát mạnh vào má tôi.
“Con khốn này! Mày dám đá tao à?” – Giọng hắn gằn lên, giận dữ.
Má tôi rát bỏng, cả người loạng choạng suýt ngã. Tôi cắn chặt răng, nhìn hắn đầy căm phẫn.
“Tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.” Hắn rít qua kẽ răng, tay siết lấy cằm tôi.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, tim đập loạn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “Anh mà chạm vào tôi thêm lần nữa, tôi sẽ giết chết anh.”
Hắn cười khẩy. “Cứ thử xem.”
Cả đám không để tôi kịp phản kháng, lập tức nhào tới, giữ chặt hai tay tôi. Một tên túm tóc tôi kéo ngược ra sau, ép tôi ngẩng đầu lên.
“Vẫn còn mạnh miệng hả? Để tao xem mày chống cự được tới đâu…” – hắn vừa bị tôi đá giờ đã lấy lại bình tĩnh, gằn giọng.
Tôi vùng vẫy điên cuồng, chân đá loạn xạ, miệng hét lên: “Thả tôi ra! Đồ khốn!”
Bọn chúng cười cợt, siết tay tôi chặt hơn. Không khí trong phòng trở nên đặc quánh, căng thẳng tới mức nghẹt thở…
Cánh cửa bất ngờ bật mở. Giọng Lucas vang lên lạnh tanh:
“Các người đang làm trò mèo gì vậy?”
Cả đám khựng lại. Tôi thở dốc, ánh mắt lập tức nhìn về phía hắn.
Lucas bước vào, ánh mắt quét qua tôi rồi nhìn lũ thuộc hạ đang giữ tay tôi. Giọng hắn trầm thấp, rít qua kẽ răng:
“Đúng là một lũ bệnh hoạn.”
Một cái búng tay vang lên. Mấy người bên ngoài lập tức xông vào.
Lucas không thèm nhìn đám kia nữa, chỉ lạnh lùng ra lệnh:
“Đánh gãy tay từng đứa. Không cần tha.”
“Không! Tha cho tôi!” – một tên gào lên.
“Tôi sai rồi! Xin ông chủ…”
“Chúng tôi không dám nữa!”
Tiếng cầu xin vang dội nhưng Lucas đứng im, mặt không đổi sắc.
Hắn chỉ nói gọn một câu: “Chúng mày đụng vào người của tao, thì đừng mong còn nguyên vẹn.”
Tôi đứng im, vẫn chưa hoàn hồn… nhưng bất giác lại bật cười thành tiếng. Không phải vì vui. Chỉ là nực cười.
Lucas quay sang nhìn tôi, nhướng mày:
“Không phải đang cảm động quá đó chứ?”
Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào hắn, môi cong cong:
“Anh không thấy mấy tên đó giống anh sao? Bệnh hoạn chẳng kém. Mà anh lại mở miệng chửi họ.”
Lucas khựng một giây, rồi khẽ bật cười, tiến lại gần tôi…
Lucas nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười lười nhác:
“Em yên tâm đi. Ngày mai chồng em sẽ đến, và chúng tôi sẽ có một cuộc giao dịch thú vị.”
Tôi nhíu mày, hơi nghiêng đầu:
“Vậy là anh sẽ thả tôi chứ?”
Hắn bật cười khẽ, giọng trầm thấp như đang cố tình dán vào tai tôi:
“Tôi nghĩ… mình nên thưởng thức vẻ đẹp của em trước, rồi mới trả em về sau.”
Tôi lùi lại nửa bước, lạnh giọng:
“Ý anh là gì?”
Lucas nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Ở bên em một đêm.”
Tôi trừng mắt:
“Anh muốn gì? Anh điên à?”
Hắn bật cười thành tiếng, chậm rãi cúi sát lại gần tôi, thì thầm bằng giọng nói vừa quyến rũ vừa nguy hiểm:
“Ý tôi là… tôi muốn ăn tươi nuốt sống em.”
Tôi siết tay, nghiến răng nhìn hắn:
“Đúng là cầm thú.”
Lucas bật cười khẽ, ánh mắt như đang cố tình khiêu khích:
“Tôi nghĩ… nếu ngủ với tôi một đêm, em sẽ thích hơn so với chồng của em đấy. Có khi lúc đó em lại muốn bỏ hắn mà theo tôi.”
Hắn cúi sát hơn, thì thầm tiếp bằng chất giọng đầy tự mãn:
“Nhưng đừng lo, vì em đẹp… nên tôi cho phép em được ở bên tôi.”
Tôi giận đến đỏ mặt, không thể kìm được:
“Đồ bệnh hoạn! Đồ rác rưởi! Anh nghĩ ai cũng dễ dãi như mình chắc?”
Hắn chỉ nhìn tôi, cười nhạt với ánh mắt đầy dâm dê như thể đang chiếm thế thượng phong. Không nói thêm gì, hắn quay người, thong thả bước ra khỏi phòng rồi cạch—khóa cửa lại.
Tôi nhìn theo, toàn thân run lên vì giận dữ.
“Đồ điên...” tôi nghiến răng chửi thầm, tim đập thình thịch vì sợ lẫn tức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro