Chương 4
Môi lưỡi của Lục Thiên Yết công kích đến, hơi thủ của Vu Kim Ngưu càng trở nên hỗn loạn, dục vọng càng trở nên kịch liệt, không tự chủ dùng đôi chân mảnh khảnh của mình cuốn lấy phần eo của hắn, không ngừng dùng lửa nhiệt nóng bỏng ở nơi ẩm ướt của cô cọ xát vào thân thể của hắn.
Lục Thiên Yết không khỏi bật cười, chọc giận tiểu yêu tình này thật khiến bản thân vui vẻ, cô đã không kịp đợi nữa, vội vã như vậy, hai mắt mang theo khát vọng nồng đậm.
Nhưng hắn cho rằng thời gian còn chưa tới.
. . . . . .
Vốn muốn trả thù hắn, hiện tại cự nhiên chính mình gặp nạn. . . . . Cô che mặt, không biết nên nói gì.
Tên đàn ông đáng ghét này vẫn đang cười, "Như thế nào? Nếu tôi đem đoạn phim này đăng lên mạng, cô nghĩ cô nên làm sao bây giờ?"
Vu Kim Ngưu không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, trải qua một đêm chiến đấu, dục vọng đã tiêu tán một chút, cô muốn cướp máy ảnh trong tay hắn, thế nhưng hắn lại giơ lên thật cao: "Thế nào? Sợ sao?"
Vừa lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị người nào đó mở ra . . . .
Anh họ Lăng Tuân của Vu Kim Ngưu, cứ như vậy ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn thấy hai người lõa thể tựa hồ đang chơi đùa, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, liền nhanh chóng đóng cửa lại, không để cho đám bằng hữu phía sau phải lúng túng.
Lăng Tuân nghe nói Vu Kim Ngưu cả đêm không về, liền đến đây tìm, bất quá vừa rồi vẫn không có ai tới mở cửa, cho nên mới nhờ nhân viên phục vụ tới mở cửa, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không nghĩ tới bọn họ vừa mới quen nhau cư nhiên có thể phát triển đến trình độ này.
Vu Kim Ngưu đỏ bừng mặt, á một tiếng, vội vàng kéo chăn che kín cơ thể mình, cũng hiện lên một tia kinh ngạc, đến lúc này mới phát hiện trinh tiết của mình đã khó giữ, thanh danh cũng khó giữ, thậm chí còn phải lo lắng đến đoạn phim tình ái của mình . . . . Nghĩ như vậy liền nhào lên giường ôm chăn, ô ô khóc lớn.
Lục Thiên Yết vốn cảm thấy cô là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, có mấy phần khác những cô gái khác, lúc này lại thấy cô khóc thành bộ dạng này không khỏi có chút kinh ngạc, ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ đầu của cô: "Này, đừng khóc."
Vu Kim Ngưu vẫn tiếp tục khóc, khóc đến hoa lê đái vũ, Lục Thiên Yết nghe có chút phiền não liền xóa đoạn phim kia đi: "Được rồi, được rồi, dù sao tôi cũng chiếm tiện nghi của cô, phim tôi cũng đã xóa, chúng ta không ai nợ ai nữa."
Vu Kim Ngưu cũng không biết mình khóc bao lâu mới hết tức giận, khóc đến mệt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Thiên Yết một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại cầm một điếu thuốc, lông mày nhíu chặt không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn thấy cô ngừng khóc, thấp giọng nói: "Cô đi tắm đi rồi mặc quần áo vào, tôi đưa cô về nhà."
"Hả?" Vu Kim Ngưu khó hiểu.
Lục Thiên Yết cũng không để ý tới cô, tự mình đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền ra ngoài thay quần áo trước.
Vu Kim Ngưu vẫn bất động, Lục Thiên Yết trừng mắt liếc cô một cái: "Cô nghĩ cứ như vậy về nhà sao?" Hắn ngụ ý nhìn chằm chằm vào bắp đùi của cô, Vu Kim Ngưu theo tầm mắt của hắn nhìn lại, trên đùi có rất nhiều chất lỏng không biết tên . . . .
Cô vội vàng ôm cái chăn đơn chạy vào phòng tắm, nhìn trên người đầy những vết xanh xanh tím tím, không khỏi đỏ mặt xấu hổ, đành phải vội vàng tắm rửa một phen.
Sau khi đi ra, Lục Thiên Yết liền dẫn cô xuống lầu ăn cơm, chẳng qua Kim Ngưu ăn không vô, chỉ qua loa vài miếng liền buông đũa xuống, cô cảm thấy ngực cô rất buồn bực, rất khó chịu.
Lục Thiên Yết thì tâm tình rất vui vẻ, cũng không quản cô, ở trước mặt cô ung dung thong thả ăn, còn ăn thêm một chút thức ăn của cô, ăn xong tâm tình càng tốt hơn.
Lục Thiên Yết đưa cô về đến cửa nhà, đưa máy ảnh giao vào tay cô, thản nhiên nói, "Về sau làm chuyện gì đều phải suy nghĩ kỹ càng xem, chuyện đó rốt cuộc có đáng làm hay không."
Vu Kim Ngưu không vui khi nghe hắn thuyết giáo, lạnh lùng hừ một tiếng, tiện nghi gì cũng bị hắn chiếm hết rồi, hắn đương nhiên cái gì cũng có thể nói!
Cô dùng sức giật lấy cái máy ảnh, vẻ mặt âm trầm không biết phải nói gì. Lục Thiên Yết còn muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, thở dài một cái: "Tùy cô vậy."
Đứng trước cửa nhà, Vu Kim Ngưu kéo cao cổ áo lên che đi những dấu hôn xanh xanh tím tím.
Nhớ tới mình trong đoạn phim kia, trước mặt đàn ông cư nhiên phóng đãng như vậy, không khỏi có chút xấu hổ, lại cảm thấy có chút tuyệt vọng! Bất quá cô tự an ủi bản thân mình, là do cô trúng phải xuân dược nên mới như vậy.
Kỳ thực đối với lần đầu tiên cô cũng không coi trọng như vậy, dù sao lúc học đại học các chị em xung quanh đều không còn là xử nữ rồi, nhưng trong lòng cô cũng có đồng thoại lãng mạn, muốn đem lần đầu tiên của mình tặng cho người mình yêu thương, cô thở dài một cái, ai bảo mình vận khí không tốt đây!
Quên đi, không nghĩ nữa. Cô chuẩn bị len lén vào nhà thay một bộ quần áo khác, nghỉ ngơi một chút buổi chiều còn phải lên lớp.
Nhưng cô vừa mới vào cửa liền bị mẹ bắt được.
A? Vẻ mặt của mẹ là vẻ mặt gì đây, còn có dì út cư nhiên cũng ở đây nữa, hai người này đang làm gì, làm sao nhìn cô cười như vậy?
Vu Kim Ngưu cảm giác giống như có gì bị người khác nhìn thấu, cầm túi xách che kín mặt mình, muốn đi về phía phòng mình, nhưng vừa đi vài bước liền nghe mẹ một bộ thương tâm nói, "Kim Ngưu a, chuyện tình yêu cũng không nói với mẹ, thật đúng là nuôi không con!"
Dì út cũng tiếp lời: "Chị có đứa con gái như vậy, e còn hâm mộ chị! Nó cư nhiên nói chuyện yêu đương với Lục Thiên Yết a."
Gáy Vu Kim Ngưu bắt đầu đổ mồ hôi, trời ạ, bọn họ sẽ không nhìn thấy dấu vết gì chứ . . . .
Nhưng dì út không nói gì bất chợp bước nhanh tới, cướp lấy túi xách của cô, cười híp mắt nói: "Lục phu nhân, Lục lão thái thái đều gọi điện tới, hỏi hai đứa khi nào thì kết hôn, chúng ta liền thay cháu tự tiện làm chủ, đã định cuối tháng này, khó có ngày tốt nha."
"Ách . . . . . " Vu Kim Ngưu dừng lại, đầu óc đột nhiên có chút khó có thể hoạt động, cô nhíu mày: "Hai người . . . . nói gì?"
"Chúc mừng, chúc mừng, Kim Ngưu con phải kết hôn."
Vu Kim Ngưu chần chừ một chút: "Dì út à, dì không phải đang nói giỡn chứ?"
Mẹ cô thở dài một cái: "Kim Ngưu, con sớm nói cho chúng ta biết con cùng Lục Thiên Yết đang quen nhau không phải tốt sao? Hại mẹ lo lắng vô ích! Bất quá tốc độ của các con có chút quá nhanh, nhưng điều này cũng không có vấn đề gì, dù sao hiện tại hai nhà cũng đã biết, hai con nên kết hôn đi. Nếu không có người thúc giục, không biết các con sẽ kéo dài đến khi nào?"
Đến lúc Vu Kim Ngưu đi vào phòng mình, thay quần áo ngủ, hung hăng nhảy lên chiếc giường mềm mại, trong đầu suy nghĩ lung tung, cô than thở một tiếng, đây không phải là sự thật chứ.
Cô cau mày, ôm gối đầu điên cuồng đánh: "Đều do tên Lục Thiên Yết chết tiệt, khốn khiếp."
Lúc này cô thật sự không dám nghĩ chuyện gì đã xảy ra với mình, làm sao có thể cứ như vậy đem lần đầu tiên của mình hủy trên tay tên đàn ông mình oán hận chứ? Làm sao có thể cứ như vậy mơ mơ màng màng bị một tên đàn ông nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của mình? Làm sao có thể cứ như vậy bị người bắt được gian tình của hai người . . . .
Tâm tình bi thương bỗng nổi lên, nước mắt lần nữa giàn dụa rơi xuống, đối với một cô gái, đây không thể nghi ngờ là một đả kích thật sâu, vừa lúc đó, điện thoại cô vang lên, cô bắt máy: "Ai đó?"
Sau khi đối phương tự báo tên họ, trầm mặc một chút, lạnh nhạt nói: "Cô biết rồi chứ?"
"Ừ."
"Bởi vì Lăng Tuân đã nói với mọi người, cho nên mọi người đều biết quan hệ của chúng ta rồi, giấu giếm cũng không giấu giếm được . . . . . cho nên chúng ta kết hôn đi."
Vu Kim Ngưu cảm giác mình nhất định bị sét đánh rồi, há to miệng, trong khoảng thời gian ngắn có chút không cử động được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro