Chương 87: An Nhiên quá đào hoa
Hai người vẫn còn đùa giỡn--- Béo ca cùng Thiệu Văn Cẩm cùng lúc ngừng lại, mọi hành động của người ở Thất ban đều cơ hồ dừng lại, ánh mắt nhìn vào một bóng người ở cửa lớp đang kêu gào.
Chỉ thấy một nam sinh cường tráng, với khuôn mặt dữ tợn nhìn vào lớp học, đứng phía sau người kia còn có mấy nam sinh tuỳ tùng, xem ra lai lịch không nhỏ.
Thấy không có ai đáp lời hắn, biểu cảm người nam sinh cường tráng này vặn vẹo, kêu gào càng lợi hại hơn, “ Các người nếu không nói ra ai là Phó An Nhiên, tôi có thể làm cho tất cả bị trục xuất ra khỏi Ngân Dực!”
“Ơ, xem nào, xem ai mà có uy vũ đến nổi có thể làm cho chúng ta bị trục xuất khỏi Ngân Dực.” Âm thanh chậc chậc vang lên, thì thấy lớp trưởng Hứa Anh Thiến đang đước trước bục giảng, gương mặt không tính là quá xinh đẹp nhưng lại hết sức nhu hoà lại lộ ra một tia xem thường.
“ Tôi đây cũng đã lâu rồi chưa thấy cái loại này, không tới cũng tốt, làm cho chúng ta vui mừng?” Béo ca hiện lên một mặt ngại ngùng, thấy vẻ mặt như vậy Thiệu Văn Cẩm liền hung hăng đá một đá.
“Tên béo đáng chết, làm sao mà càng ngày càng buồn nôn như vậy?”
“ Chán ghét, trái tim của người ta đều thuộc về anh, anh làm sao có thể nói như vậy với người ta.” Thuận tiện còn đá mắt một cái.
Thiệu Văn Cẩm chịu không nổi, câm nín.
Trong lòng Béo ca đắc ý, đấu cùng cậu? Còn hơi non!
Mọi người trong lớp đều nhìn Béo ca, nhìn hành động của cậu, không chút nể tình mà cười phá lên.
Nhưng người còn đang kêu gào đứng ở ngoài cửa không kiên nhẫn được nữa, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên không ai để ý đến hắn.
“ Các người quả thật là….. “
“ Ôi, cậu không biết là đánh gãy lời người khác nói là không có lịch sự hay sao ? Cậu lại không có chút phép lịch sự nào, người nhà có biết cậu vậy không ? “ Thiệu Văn Cẩm cười thật xán lạn, nhưng Béo ca khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy, trực tiếp lựa chọn lui binh nhượng bộ.
Hằng ngày tuy Thiệu Văn Cẩm thoạt nhìn rất lẫm liệt như một ánh mặt trời nhưng khi hắn cười như vậy thì chuẩn bị có chuyện xảy ra.
Hằng ngày quả thực chính là một phúc hắc, là lão tổ của phúc hắc.
Muốn cùng hắn đùa giỡn, không biết bản thân “ chết “ thế nào.
Tựa như người đến biết Thiệu Văn Cẩm nhưng cũng chỉ là “ biết “ mà thôi.
Người đang kêu gào bắt đầu lên mặt, “ Cậu giống như gà mẹ, nhà cậu có biết không ? “ Cho rằng cái gì hắn cũng không biết sao.
Mọi người nghe người đó hỏi thế, hầu như mọi người ở Thất ban đều nở nụ cười.
“ Ha ha, biết, người nhà của anh ta khẳng định là biết. “ Béo Ca quàng qua cổ của Thiệu Văn Cẩm, toàn thân nặng nhọc áp trên người Thiệu Văn Cẩm, “ Nếu là mẹ hắn, người nhà hắn là không biết thì sống hẳn là phí rồi, có phải không hả ? “
Ngoài ý muốn, Thiệu Văn Cẩm không nổi nóng, hắn cười hề hề nhìn Béo ca, trong lòng Béo ca lạnh từng trận, hắn mới dời tầm mắt nhìn lên người nam sinh cường tráng, toàn thân toả ra khí thế bá vương.
“ Thế nào ? Nếu như là người nhà tôi biết, thì bọn họ cũng phải ủng hộ tôi. “ Cái này có phải gọi là châm chọc hay không đây !
Gương mặt của người nam sinh trong nháy mắt vặn vẹo, hắn hít sâu, “ Tôi là đến tìm Phó An Nhiên, các người là loại….. “
“ Khi anh ở đây sẽ có loại ? Lợi hại lắm sao ! “ Hứa Anh Thiến không biết khi nào đã đi đến bên cạnh của Thiệu Văn Cẩm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó chịu.
“ Bằng không làm sao có thể chạy đến phòng học của chúng ta ầm ĩ ? 18 năm sau người ta vẫn là một trang hảo háng, vì thế nên người ta không sợ. “ Lí Vi đứng bên cạnh An Nhiên, hừ lạnh.
Từ đầu đến giờ Cố Hữu không nói chuyện, cả người cậu đều ngồi ở trên ghế, ánh mắt cũng không nhìn đến người đang làm ầm ĩ ngoài cửa.
Theo cậu, đây chỉ là một chú hề, không cần thiết ra tay.
Thế nhưng, dưới ánh mắt tò mò của Tô Nặc lại không cho là vậy, hiện tại cô rất tức giận, đặc biệt nóng giận, thật vất vả tiểu Nhiên mới về lớp học, đã có người tới tìm phiền toái, thật đáng ghét.
“ Anh là ai, anh làm gì mà tìm Tiểu Nhiên, tôi nói cho anh nha, nếu anh dám khi dễ Tiểu Nhiên, tôi sẽ nói với chú nhỏ, sau đó làm cho chú nhỏ đem anh bắt lại mà đánh ! “ Tiếng nói ôn nhu trong trẻo của Tô Nặc vang lên.
Nghe được âm thanh của Tô Nặc, mọi người rất là …. Không chịu nổi phải che mặt, Tô nãi nãi, cô làm sao lại lên tiếng lúc này.
Người nam sinh cao to tất nhiên cũng nghe được âm thanh của Tô Nặc, tầm mắt của hắn dừng trên người Tô Nặc.
“ Trước hết nói cho tôi biết Phó An Nhiên là ai, tôi liền nói cho cô biết vì sao tôi tìm cô ấy. “
Người nam sinh cao to vừa dứt lợi, mọi người đồng thời ngây ngẩn.
Ai mà tin được ! Anh ta cho rằng đang nói chuyện với những đứa bé mới 3 4 tuổi hay sao ?
Lúc mọi người đang châm chọc hắn, tiếng nói mềm yếu ôn nhu của Tô Nặc vang lên, cô chỉ là gương mặt lạnh nhạt của An Nhiên nói, “ Cô ấy chính là Phó An Nhiên, là Tiểu Nhiên nhà tôi, anh muốn gì, nói mau. “
Mẹ nó ! Mẹ nó ! Tô Tiểu Nặc, đầu óc của nha đầu này chỉ bày trí thôi sao ? Cô muốn náo loạn gì nữa đây !
Cố Hữu ngồi ở một bên, biểu cảm không thay đổi, nhưng tay lật sách của cậu hơi dừng lại một chút, nhưng cũng chỉ dừng lại một lát.
An Nhiên cũng bật cười, cô biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Người nam sinh cường tráng lướt qua biển người, tầm mắt rơi trên người An Nhiên.
Bị phản chiếu ánh sáng nên hắn vẫn chưa thấy rõ dáng vẻ của An Nhiên, hắn chỉ thấy một bóng người, nhưng chỉ cần một bóng hình cũng làm tâm hắn run lên.
Hắn đẩy đám người ở Thất ban ra, nghênh ngang bước đến chỗ của An Nhiên, nhìn An Nhiên từ trên cao xuống.
Đến gần, hắn thấy rõ được ngũ quan của An Nhiên.
Sau một lát thất thần, người nam sinh cường tráng ho nhẹ ra tiếng, rồi sau đó nói, “ Phó An Nhiên, tôi là Đổng Diệp, ở khoa kinh tế quản lí. “
Mọi người đều sửng sờ, đây là người đâu tiên đến gây chuyện là thông báo lai lịch ?
“ Sau đó ? “ Trong tay An Nhiên vẫn cầm truyện cổ Grimm, chưa bao giờ thay đổi.
Không nghĩ đến âm thanh lại dễ nghe như vậy.
Tâm tư của Đồng Diệp không biết bay đến nơi nào, khi hoàn hồn lại thì sắc mặt của hắn lại không tự chủ đỏ lên.
“ Uy, sao mặt anh lại đỏ lên, anh tìm đến Tiểu Nhiên nhà tôi làm gì ? Tôi nói cho anh biết, Tiểu Nhiên nhà tôi đã có người trong lòng, anh không thể so sánh với sự lợi hại của anh Phó, cũng không đẹp trai như anh Phó, anh đừng có ý đồ gì với Tiểu Nhiên ! “ Bộ dáng Tô Nặc giống như gà mẹ bảo hộ gà con, đem An Nhiên bảo vệ chặt chẽ kĩ càng.
Hiện tại, người ở Thất ban biết được anh Phó trong miệng Tô Nặc là ai, khi nữ thần không có ở đây, họ biết được nhiều chuyện từ trong miệng của Tô Nặc.
Khi mới nghe được, bọn họ rất kinh ngạc.
Phó An Nhiên chính là người họ Phó, là tiểu thư họ Phó trong truyền thuyết.
Như vậy, Mã Tịnh Như trước kia tự cho mình là tiểu thư họ Phó, sao cô (An Nhiên) lại không ra mặt làm rõ ? Mà càng làm cho họ không thể tiếp thu được chính là Mã Tịnh Như kia không biết đã biến mất nơi nào, hẳn là không muốn mất mặt khi nói mình là tiểu thư họ Phó.
Ai… Quả nhiên là muốn tiền đến muốn điên rồi chúa ơi.
Ngẫm lại, Thất ban bọn họ thật đúng là nơi ngoạn hổ tàng long.
Trước có tiểu thư họ Phó Phó An Nhiên, sau là thiếu gia họ Cố Cố Hữu, lại còn Tô Nặc không biết có bối cảnh thế nào, bọn họ có hỏi qua cô (Tô Nặc), cô nói cô cũng không biết, chỉ biết có một chú nhỏ rất lợi hại.
Được rồi, bọn họ không thể cùng nha đầu này so đo nhiều, có điểm đơn thuần, cũng là tốt, phải không ?
Đổng Diệp ho khan một tiếng, không còn có bộ dáng khí phách lúc trước nữa, ngược lại có chút ngại ngùng.
Cả người Thiệu Văn Cẩm dưa trên người Béo ca, ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại, “ Tôi nói bạn Đổng Diệp này, cậu là coi trọng nữ thần nhà chúng tôi, nên bước lên thổ lộ đi ? “
Nháy mắt mọi người kinh sợ !
Mẹ nó, đến thổ lộ ? Là lần đầu tiên bọn họ thấy màn thổ lộ đặc biệt như vậy !
Đổng Diệp còn đang sửng sờ nghe được lời nói này của Thiệu Văn Cẩm, hắn vội vã lắc đầu, nhưng lại trưng ra bộ mặt đã đỏ.
“ Không, không, không phải ! Tôi làm sao lại thích Phó An Nhiên ! “ Lắc đầu phủ định, kiên quyết không nói.
Ở Thất ban mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, khi nghe lời nói như thế, trong nháy mắt mặt đen xuống, “ Anh nói lời này là sao ? Nữ thần của chúng tôi không xứng với anh sao ? Anh là cái thá gì ? “
An Nhiên thở dài.
Đây rốt cuộc là sao? Cô chỉ mới không xuất hiện hai tháng thôi mà.
Trong nháy mắt, mặt của Đổng Diệp đỏ bừng.
“ Anh đến là muốn làm gì ? “ An Nhiên khép lại truyện cổ Grimm, ánh mắt thanh lãnh dừng trên người hắn ta.
Thân người của Đổng Diệp không tự chủ run lên, “ Tôi…bạn của tôi muốn gặp cô, không đúng, là cô phải đi gặp bạn tôi. “
“ Anh là ai ? Mà lại dám ra lệnh với nữ thần của chúng tôi ! “
“ Cút đi ! Nếu anh không muốn bị đánh, liền cút nhanh. ''
Nói tóm lại là các nam sinh ở Thất ban cảm thấy rất khó chịu.
Béo ca cất bước đến phía trước của Đổng Diệp, kéo lấy hắn, biểu cảm sâu không lường được.
” Nếu không cút, anh có tin tôi ngồi xuống cho anh chết? “ Thân thể của béo ca tuyệt đối là một vũ khí sát thương lợi hại.
Đổng Diệp nguyên bản sắc mặt còn đỏ lại biến chuyển, hắn xoay người, dùng thân thể cường tráng của bản thân đụng béo ca.
Nhất thời Béo ca vô ý, suýt nữa bị Đổng Diệp đụng ngã xuống đất.
Đây là hiện thực hung tàn thế nào! Béo ca vậy mà bị Đổng Diệp đụng sắp ngã!
” Thế nào, chạy đến lớp chúng tôi để gây chuyện? “ Nam sinh của Thất ban không ngồi yên, một đám người xông tới.
” Tôi không tìm các người, các người chạy đến đây làm gì! “ Đổng Diệp bày ra khuôn mặt dữ tợn, thoạt nhìn cực kì tàn bạo.
” Ôi, cậu không nên náo loạn! “ Đột nhiên, một âm thanh lo lắng hô lên, là một nam sinh có vóc người nhỏ bé từ phía sau Đổng Diệp chạy đến, giữ chặt tay của Đổng Diệp, vẻ mặt chỉ trích.
Đổng Diệp nhất thời hạ xuống, xem ra núi này cao còn núi khác cao hơn? Có vẻ là thế.
Nam sinh có vóc người nhỏ kéo Đổng Diệp ra phía sau lưng, sau đó áy náy nhìn An Nhiên, “ Bạn học Phó, thật sự có lỗi, Đổng Diệp này là nhất thời sốt ruột, mới làm như vậy, tính cách của cậu ấy rất đơn thuần. “
Mày của An Nhiên cũng không nâng lên.
” Các người muốn làm gì? “ Cố Hữu nguyên bản còn đang đọc sách lúc này đã khép sách lại, ánh mắt lạnh lẽo, trong con ngươi là một tia cao thâm khó dò, người bình thường không thể biết là cậu đang suy nghĩ cái gì.
” Chúng tôi chỉ muốn bạn học Phó giúp một chuyện, là một chuyện rất nhỏ mà thôi. “
” Cái gì. “
Nói đến chỗ này, nam sinh có vóc người nhỏ này cũng giống như Đổng Diệp, bắt đầu ngại ngùng.
” Không nói? Vậy cút đi. “ Cả người Béo ca nóng nảy, “ Thật đúng là chưa từng thấy, đến nhờ giúp nhưng không nói muốn giúp cái gì. “ Béo ca không khách khí cười ha hả.
” Có một bạn học của tôi rất thích cô, hi vọng cô có thể đến gặp mặt cậu ấy một lát. “ Đổng Diệp cuống lên, lập tức nói.
Sau khi Đổng Diệp nói, trong lớp học yên tĩnh được vài giây, lập tức phát ra một trận cười vang lên.
Mặt của đám người của Đổng Diệp toàn bộ đều đen xuống, bọn họ biết trước kết quả sẽ là như vậy.
” Người ở Ngân Dực toàn bộ đều thích nữ thần, không thấy Thiệu Văn Cẩm thiếu gia là tự mình đi gặp nữ thần của chúng tôi sao? Bạn của anh là cái gì? Mà để nữ thần của chúng tôi phải đến gặp anh ta? Anh ta rất lớn sao? “ Béo ca cười cười đi đến chỗ Thiệu Văn Cẩm quàng qua cổ hắn (Thiệu Văn Cẩm), vẻ mặt châm chọc.
” Thế nào? Chẳng lẽ nữ thần của chúng tôi không đi, các người tính động thủ sao? Đến đây đến đây, chúng ta hoạt động xương cốt, chúng tôi đã lâu không vận động rồi. “
Nam sinh ở Thất ban không phải là không có phần tử bạo lực.
Nam sinh có vóc người nhỏ hiển nhiên không nghĩ đến người của Thất ban lại nghĩ như vậy, tuy rằng lúc đầu bọn họ dự định như vậy.
” Không… “ Nam sinh có vóc người nhỏ vừa định giải thích, lo sợ tính tình nóng nảy của Đổng Diệp không kiên nhẫn chờ.
” Muốn động thủ sao? Phó An Nhiên, tôi mặc kệ cô là nhân vật phong vân gì của Ngân Dực, có bối cảnh thần bí gì, hôm nay cô cần phải đi theo tôi, bằng không… “
” Bằng không thế nào? “ An Nhiên cười cười, khoé môi nhè nhẹ cong lên, Cố Hữu không biết vì sao lại lùi về sau một bước.
Bình thường khi An Nhiên lộ ra biểu cảm như vậy, thì chính là lúc cô tức giận.
An Nhiên hoàn toàn không nghĩ đến, trải qua nhiều việc như vậy, lại có người không biết sống chết lại đến uy hiếp cô, thậm chí còn đe doạ cô.
Đổng Diệp nhất thời cứng miệng, chính hắn cũng không biết làm sao.
Nếu là lúc bình thường, chỉ cần thân mình cứng rắn của hắn hướng về người đối diện thì người đó sẽ nhũn xuống, làm sao là Phó An Nhiên trong truyền thuyết này lại không có phản ứng nào, thậm chỉ ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn hắn.
Nếu không phải vì tiểu tử kia, hắn cũng không đến Thất ban để tìm Phó An Nhiên trong truyền thuyết? Nực cười!
Hắn nghe nói không ít chuyện của Phó An Nhiên, nhưng chưa thấy qua cô, thậm chỉ đến cả ảnh chụp của cô cũng chưa thấy, Nhưng mà tiểu tử kia lại bất đồng, không biết đứa nhỏ đó thế nào, lại đối với Phó An Nhiên yêu mến, còn kém là tìm sống chết.
Ngày đó, sáng sớm không biết từ nơi nào hắn nhận được tin Phó An Nhiên trở lại học, hắn kích động chỉ thiếu chút nữa giơ chân, thế nhưng trong lớp bọn họ không biết người nào nói một câu châm chọc:
Mày như vậy mà muốn có được Phó An Nhiên? Cũng không tự xem bản thân của mình có tài đức gì.
Một câu nói, trong nháy mắt đã kích hắn nặng nề.
Họ Đổng của hắn cũng là gia đình giàu có, nhưng ở Ngân Dực không ít tiểu thư thiếu gia nhà giàu, thật đúnglà không có gì để xem, một câu nói của người đó làm tâm tình của em trai hắn trong nháy mắt ngã xuống vực, thậm chí còn muốn nhảy lầu tự sát.
Mẹ nó! Hắn muốn đến xem Phó An Nhiên là người thế nào, mà có thể làm em trai của hắn mê luyến như thế!
Hắn đã đáp ứng em trai của hắn. sẽ làm Phó An Nhiên chủ động đến lớp của bọn họ để tìm hắn (em trai của Đổng Diệp), như vậy thì em trai của hắn mới đem mặt mũi trở về, còn để cho bọn người đó xem.
Nhưng mà hắn nghĩ chuyện quá đẹp, thật sự là không hoàn mỹ như hắn nghĩ.
Hắn đi đến Thất ban, là Thất ban rất thần bí trong truyền thuyết, không ai có thể dễ dàng đối phó, thậm chỉ ngay cả nhân vật phong vân của khoa pháp luật PVC cũng ở nơi này, trong khoảng thời gian ngắn hắn không hiểu, Phó An Nhiên đến cùng là có ma lực đến mức nào mà người trong trường lại vây đỡ.
Đào tạo SEO TOP#1 Google
Lập kế hoạch SEO hoàn hảo đưa website thống trị Google. Học cùng những người chuyên nghiệp
Tìm hiểu thêm
” Phó An Nhiên, nếu cô không đi, thì cậu ấy có khả năng sẽ chết. “ Đổng Diệp thật sự không biết nên nói cái gì, nghẹn thật lâu mới nói rõ.
Một câu nói, nhát mắt xung quanh yên tĩnh.
Mà lúc này có một tiếng cười như chuông bạc vang lên.
Tầm mắt mọi người hướng đến nói phát ra tiếng cười, chỉ thấy cả ngời Tô Nặc nằm trên bàn mà cười, chờ Tô Nặc cười đủ, Tô Nặc mới lau nước mắt ở khoé mắt bản thân vì cười quá độ nên mới chảy nước mắt, chậm rãi nói:
” Anh thật thú vị, người đó muốn chết, Tiểu Nhiên cũng cứu không được. Tiểu Nhiên không phải tử thần, không phải nói anh ta không chết thì anh ta sẽ không chết. Tôi nói anh có phải xem phim hoạt hình nhiều quá phải không? “
Nhát mắt mọi người chảy hắc tuyến.
Ôi không, cô ấy có phải là người cùng hành tinh với mình hay không?
Cô ấy không biết cái nào là đúng cái nào là nói đùa!
Thế nhưng, ở Thất ban khi nghe Tô Nặc nói vậy cũng hoàn hồn trở lại, thậm chí còn có không ít người bật cười.
” Đúng vậy, nữ thần của chúng tôi không phải là tử thần. “
” Không phải là không biết xấu hổ đến tìm nữ thần? Chúng tôi khuyên anh, nếu về sau anh còn xuất hiện ở lớp chúng tôi, đứng trách chúng tôi không khách khí! “
……
Thiệu Văn Cẩm giống như là đang xem diễn tuồng, cả người dựa trên người đầy thịt của Béo ca, Béo ca đẩy Thiệu Văn Cẩm mềm như bún ra, vẻ mặt ghét bỏ.
” Nhanh cút đi, anh hôm nay không có giờ học sao? “
Thiệu Văn Cẩm nở nụ cười, “ Nữ thần đã đến lớp, lớp của tôi tự nhiên cũng không có giờ. “ Bản thân cảm thấy không chút xấu hổ mà trả lời.
” Bạn học Phó An Nhiên, thật sự là cần sự giúp đỡ của cô, chúng tôi… “ Thấy đề tài ngày càng lệch lạc, nam sinh vóc người nhỏ hít một hơi thật sâu, nhìn An Nhiên mà trịnh trọng nói.
” Sống chết của anh ta, cùng tôi có quan hệ gì? “ An Nhiên nhàn nhạt nhìn nam sinh có vóc người nhỏ, “Đến cả sinh mệnh của bản thân cũng không cần, thì có cái gì lại không chịu được? Ít nhất, tôi cũng không có dũng khí đi tự sát. “
An Nhiên nói lời này làm mọi người càng thêm tôn sùng cô.
Đúng vậy, nếu dám đi tự sát, thì còn cái gì mà người nọ chịu không nổi? Cho rằng chết là xong hết mọi chuyện? Quả thực là đáng chê cười! Nếu dám đi tự tử, thì một mình đối mặt với mọi thứ trên đời thì có gì đáng sợ?
Nam sinh có vóc người nhỏ sửng sờ, Đổng Diệp cũng ngẩn ra.
Nam sinh có vóc người nhỏ sủng sốt không nghĩ đến Phó An Nhiên lại nói như vậy, Đổng Diệp ngẩn ra là do ------
” Phó An Nhiên, cô chính là một người máu lạnh! Anh em của tôi cũng vì cô mà chết, cô ở đó mà còn mạnh miệng! “
Bụp----
Một quyển sách một chút khách khí ném vào ót của Đổng Diệp.
Đổng Diệp còn muốn mở miệng nói thì sửng sốt, hắn ta quay đầu nhìn, nhìn thấy Cố Hữu một mặt lạnh nhạt đi đến phía trước hắn, cúi người nhặt quyển từ điển Oxford lên, khoan thai mở miệng:
” Thật có lỗi, lỡ tay. “
Lỡ tay? Lỡ tay là bay đến đầu của hắn? Xem hắn là kẻ ngu sao?
Nhưng hắn còn chưa phát tiết, thì trên người hắn mọi nơi đều tiếp một đóng sách vỡ, mà mỗi một lời nói đều giống nhau:
Thật có lỗi, lỡ tay.
Tô Nặc nhìn thấy cảm thấy rất thú vị, thuận tay cầm lấy quyển sách của bản thân muốn ném qua chỗ Đổng Diệp, nhưng cô vừa mới đem sách giơ lên, thì Đổng Diệp bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt không chớp nhìn Tô Nặc.
Tô Nặc nhất thời ngẩng người, trên mặt là biểu cảm ảo não, nhưng khi nhìn mấy ánh mắt của mọi người, cô hít một hơi thật sâu, không chút lưu tình ném quyển sách trong tay đi.
Khi quyển sách bị trúng mặt, Đổng Diệp không thể tin nhìn một cô gái thoạt nhìn mềm yếu.
Cô cũng dám trắng trợn mà ném sách vào hắn.
” Ha ha, thực xin lỗi nha, lỡ tay. “
Đổng Diệp tức muốn hộc máu, mà mọi người ở Thất ban bất đắc dĩ che mặt, biểu thị rằng mình cũng bất đắt dĩ với màn này.
” Phó An Nhiên, cô không biết là các cô …………” Nam sinh có vóc người nhỏ không chịu đừng được nỗi giận, nhìn An Nhiên quát lên.
Nhưng lúc này, có một âm thanh trung khí mười phần từ ngoài cửa sổ truyền vào!
------” Phó An Nhiên, tôi thích cô!”
--- ---“ Phó An Nhiên, nếu cô nghe được, thì cô ra đây một chút!”
Nghe được âm thanh đó, Đổng Diệp cũng nam sinh có vóc người nhỏ nhất thời nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng người ở trước lớp, trong nhất thời bọn họ hỗn loạn.
Cái này là cái quái gì? Người này không phải là ở trong lớp học nói muốn tự sát hay sao?
“Khổng Vũ Trạch, cậu lại muốn làm cái gì?” Đổng Diệp nhìn ngoài cửa, lớn tiếng nói.
Nam sinh có vóc người nhỏ cũng cả kinh, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến Khổng Vũ Trạch vậy mà có thể cầm cái loa khuếch đại mà đến, người này không ngại mất mặt hay lời nói kia làm hắn bị kích thích?
Không ít người đứng ở phía sau Khổng Vũ Trạch xem hắn, trong đó không ít người của khoa bọn hắn, hiển nhiên là đến xem náo nhiệt.
Khi nghe Khổng Vũ Trạch hét như vậy không chỉ riêng học sinh của Thất ban, mà hầu như cả nửa trường đều nghe được, trong Ngân Dực không ít người thích Phó An Nhiên, nhiều đến nổi đếm không hết, nhưng dám thổ lộ như vậy đến nay chỉ có mình Khổng Vũ Trạch.
An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ lớp học, thấy bu đầy người, bọn họ hưng phấn không thôi, xem ra có một vở kịch hay của năm.
“Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, người kia đang gọi tên của cậu kìa.” Tô Nặc hưng phấn nói.
Cố Hữu một mắt hắc tuyến, thậm chí ngón tay cầm sách trở nên trắng xanh.
Tô Vô Ưu không biết từ khi nào đã đứng ở trước cửa phòng học, ánh mắt rơi vào bóng người ở trước lớp, con ngươi ẩn phía sau cặp kính dày làm người ta không nhìn thấu được biểu cảm.
Thiệu Văn Cẩm nắm thịt trên người Béo ca, “Béo ca, cậu nói xem nếu như nữ thần bị ai đó đoạt đi, chúng ta nên làm thế nào?”
“ Lột da hắn, ăn thịt hắn, sau đó đem xương của hắn đốt thành tro!” Dám đoạt nữ thần của hắn thì hắn cho biết mùi.
Thấy vẻ mặt của Béo ca như vậy, Thiệu Văn Cẩm an tâm, ít nhất khi hắn không có ở đây, có Béo ca cùng mọi người bảo vệ mọi hành động của cô?
-----“Phó An Nhiên, tôi thích em! Thật thích.”
-----“ Tôi hát cho em nghe một bài nha, tôi hát rất êm tai.”
-----“ Ánh trăng đại biểu lòng của tôi tặng em.”
Cái này được gọi là hét khàn cả giọng, nhưng đây cũng là một bài hát, Khổng Vũ Trạch hắn hát ca khúc “Không sai”
Khi hắn hát được một nửa, có người nhịn không nổi nữa ném sách giáo khoa của bản thân đi.
“Nếu anh muốn hát thì hát cẩn thận, nếu nói làm loạn thì cút đi!”
“ Nữ thần là một người nổi tiếng, anh không rõ sao? Cút đi!”
“Nếu như không muốn bị ném cà chua cùng trứng gà thì liền chạy nhanh một chút! Cút ngay!”
Đã có người đầu tiên ném sách, quyển sách tuỳ tiện bay tới chỗ của Khổng Vũ Trạch.
Nhưng Khổng Vũ Trạch giống như có một quyết tâm rất lớn, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, trong tay là cái loa khuếch đại âm thanh, hướng đến chỗ của An Nhiên trong lớp, lớn tiếng hô:
“Phó An Nhiên, tôi vì em, tuyệt đối sẽ không dao động, tôi rất thích em, không có ai có thể làm cho tôi dao động! Tôi sẽ luôn luôn yêu em, giống như ánh trăng, vĩnh viễn ôn nhu mà nhìn em!”
Lời này vừa nói ra, giống như là đang thi đấu?
Mọi người đồng loạt ngã xuống đất mà phụt cười.
Học sinh ở Thất ban không khách khí mà lớn tiếng bật cười.
Tô Nặc nằm nhoài trên người An Nhiên mà cười, “Người này thật dễ thương nha, là giống với ánh trăng? Không trách được mặt của anh giống như một hồ nước, ha ha ha.”
Đổng Diệp cùng nam sinh có vóc người nhỏ không chịu được nữa, Đổng Diệp là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp học, đầu tiên là hắn phải đem người không biết mất mặt này tóm đi.
Làm bản thân mất mặt trong khoa còn chưa tính, hiện giờ còn kéo cả trường đến, cái này đến cùng là sao đây.
Khi hội học sinh cùng Ám bộ nhận được tin tức đã đồng loạt xuất hiện ở hiện trường, chính là lúc Khổng Vũ Trạch đang điên cuồng, hắn đang hát rất hào hứng, thì sao có thể nghe người khác khuyên bảo?
An Nhiên một lần nữa mở quyển truyện cổ Grimm, cô không khỏi suy nghĩ có phải là cô trở lại trường là một sai lầm không?
Khổng Vũ Trạch cuối cùng cũng bị Ám bộ mang đi do tội làm náo loạn công viên trường, Đổng Diệp cũng bị mang đi.
Lấn thứ hai trong trường khôi phục lại yên tĩnh.
Nhưng cũng có chỗ bất đồng chính là khi Khổng Vũ Trạch kia bị mang đi, thì không ít người lại học theo Khổng Vũ Trạch, bọn họ đứng ở trước lớp học khàn giọng hét:
Phó An Nhiên, tôi thích bạn.
Nhưng những người đó chỉ kêu một lần, sau đó bỏ chạy, nhóm phóng viên trường học mới phỏng vấn những người chạy đi, nhưng bọn họ cũng chỉ cười, sau đó nói:
“Thầm mến tuy rằng cũng có một chuyện rất đẹp, nhưng cũng là một chuyện rất đau khổ. Tuy rằng chúng tôi không biết có được đáp lại hay không, nhưng ít nhất chúng tôi cũng muốn cho cô ấy biết chúng tôi thích cô ấy.”
Nhìn xem, nhìn xem, đây lại là một chuyện nhỏ nhặt tồn tại.
Phóng viên trường học không muốn nhẫn tâm nói cho bọn họ biết, mặc dù các cậu hô rằng các cậu thích cô ấy, nhưng khi Phó An Nhiên nhìn thấy các cậu, cũng không hẳn nhớ được các cậu là ai.
Ngày hôm nay, có thể nói ở Ngân Dực có một truyền kì được tạo nên.
Kết thúc một ngày, có hơn trăm người cùng tạo nên truyền kì thổ lộ, nhưng từ đầu đến cuối nữ chính đều không có xuất hiện.
Nhìn thấy bản tin, Tô Nặc sùng bái nhìn An Nhiên, “Tiểu Nhiên, tại sao không có ai thổ lộ với tớ? Chẳng lẽ bọn họ không thích tớ?”
An Nhiên mặt chảy hắc tuyến, âm thanh của Cố Hữu vang lên:
“Bởi vì cậu có một chú nhỏ rất lợi hại.”
Nghe thế, mắt của Tô Nặc sáng lên, “Đúng vậy, tớ đã có chú nhỏ.”
Mọi người đồng thời cười ngất.
Ở Thất ban mọi người chưa từng thấy qua chú nhỏ của Tô Nặc, nhưng cũng cảm nhận được chú nhỏ của cô ấy là một người đàn ông khí phách cùng bá đạo, nếu không cũng sẽ không canh giữ nha đầu ngốc này rồi.
“Không đến bốn ngày nữa sẽ thi, các cậu đã chuẩn bị thế nào rồi?” Lời này của An Nhiên là hỏi Lí Vi cùng Hứa Anh Thiến.
Lí Vi cùng Hứa Anh Thiến cũng không tệ lắm, ít nhất tâm tư của các cô rất tốt, nếu đem so sánh với người khác thì An Nhiên vẫn rất thích các cô ấy.
“ Đã chuẩn bị tốt, yên tâm, không thành vấn đề.” Hứa Anh Thiến xua tay, đối với việc từ nhỏ đã chăm chú học tập mà nói, các kì thi như thế này đối với cô mà nói đều là chắc chắn.
Lí Vi thở dài, “ Tớ tính đi tính lại vẫn có thể miễn cưỡng mà qua.”
“Nữ thần, đến lúc đó, cậu đừng hẹp hòi, mà phải cứu lấy chúng tớ.” Béo ca không biết từ khi nào chen tới, nháy nháy đôi mắt nhỏ, hướng đến chỗ An Nhiên mà nháy mắt.
“ Đừng làm mọi người thấy ghê!” Hứa Anh Thiến đánh một cái một mặt của Béo ca, “Đừng làm điệu bộ giống nha đầu thuần khiết này ( chỉ Tô Nặc).
“Thế nào? Chẳng lẽ nha đầu nhỏ thuần khiết được, thì tớ không thể tinh khiết thế sao? Tớ nói cậu nha, cậu chính là đang kì thị giới tính, cậu không đúng nha!” Tứ chi cùng thân xác to lớn của Béo ca kháng nghị.
An Nhiên không muốn náo loạn với mấy người này, Lí Vi một mặt đồng tình nhìn Béo ca, “Tớ nói Béo ca này, vóc người của cậu đã to đến vậy mà còn muốn làm người thuần khiết, cậu không sợ doạ người khác sao? Doạ người là có đúng không?”
Béo ca bày ra vẻ mặt vô cùng uỷ khuất, “ Nha, Vi Vi thân ái, sao cậu cũng thay đổi rồi? Nhanh nhanh trốn thoát khỏi yêu nghiệt này nha! Nếu không, cậu sẽ bị lệch lạc!”
Người bị gọi là yêu nghiệt không chút lưu tình đá một đá vào đùi của Béo ca, Hứa Anh Thiến cười như không cười nhìn Béo ca, “Thế nào? Tớ đây là yêu nghiệt, cảm giác thế nào hả?”
Béo ca ôm cẳng chân bị thương, một mặt nghẹn đỏ, “Rất tốt, rất tốt.”
“NOZUONODIE, cậu có hiểu không vậy Béo ca?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro