CHƯƠNG CUỐI
ÔNG CHỒNG BIẾN THÁI CỦA TÔI <3
Chap cuối
Mễ Lam lắc đầu nguầy nguậy, nắm chặt tay anh:
" Không, tôi yêu anh mà. Nên anh đừng có chết "
Âu Dương Lục Phong khoé môi vẽ lên đường cong mãn nguyện, ngập ngừng:
" Thật sao? Lam Lam, nếu tôi khoẻ lại, em sẽ vẫn là vợ tôi chứ? "
Mễ Lam không suy nghĩ gì, lập tức gật đầu
" Không đòi ly hôn nữa, cùng tôi sống chung? "
Mễ Lam gật đầu.
" Cùng ngủ chung? Ngoan ngoãn nghe lời tôi? "
Mễ Lam lại gật đầu.
" Chỉ cần anh đừng chết. Sau này tôi sẽ ngoan. Được không? " Mễ Lam mếu máo.
Âu Dương Lục Phong cười nhạt, sau đó gật đầu cái rụp:
" Được "
Dứt lời, anh ngồi dậy, gọi với ra ngoài, giọng nói đã thay đổi hoàn toàn:
" Con trai, gọi bác sĩ tới gỡ mấy thứ này ra cho ba. Đeo nãy giờ khó chịu muốn chết "
Mễ Lam ngớ người, trợn mắt hoá đá tại chỗ:
" Anh... Anh... "
Âu Dương Lục Phong sau khi gỡ hết mấy miếng bó bột, cả người lại toát ra khí thế cao ngạo. Anh kéo Mễ Lam ôm cô vào ngực, cười ôn nhu:
" Lam Lam à, anh không làm thế này, sao biết được em yêu anh như thế chứ? "
Mễ Lam trong ngực anh tức giận nghiến răng quát:
" Chết tiệt, tại sao anh dám lừa gạt tôi chứ? "
Nhưng trái tim cô như vừa trút được một tảng đá, nhẹ nhõm hẳn lên. Cô thật sự mừng... Vì anh ấy không chết.
Âu Dương Lục Phong cúi đầu hôn lên môi cô, nhỏ giọng cảnh cáo:
" Tôi đã ghi âm hết những lời em nói rồi. Nhớ lấy. Ngoan ngoãn làm vợ của tôi nghe chưa? "
Mễ Lam há mồm nhìn anh, á khẩu không nói được lời nào.
Người đàn ông này.... Anh thật nham hiểm...
Âu Dương Lục Phong khẽ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ:
" Lam Lam à, anh nhớ em. 7 năm rồi, anh nhớ em 7 năm rồi. Cuối cùng em cũng trở về. Đừng rời xa anh nữa! Lam Lam, anh yêu em "
Mễ Lam mím môi, nước mắt trào ra. Cô vùi đầu vào ngực anh, gật đầu:
" Ừm. Không đi đâu nữa "
~ End ~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro