Ngoại truyện 4
"Ê, người này trông quen quá."
"Người nào?" Diệp Diệp, một người nổi tiếng trên mạng, đang chỉnh sửa video trên máy tính.
Đoạn video này bắt đầu quay khi cả nhóm đến Danh Thành chơi. Người hỏi là bạn của cô, một chàng trai, gọi cô là "chị em" mặc dù là nam.
"Em cuộn lại một chút đi, đúng rồi, ngay chỗ này" anh ta nói.
Diệp Diệp nhìn vào màn hình, đó là cảnh quay lúc họ vừa ăn lẩu xong.
"Cái gì? Em nói về đứa trẻ này à? Chúng ta chỉ quay được một nửa thôi, chẳng có gì đặc biệt đâu. Chỉ là một người qua đường. Em đăng lên mạng thì họ cũng không thể nhận ra em đâu."
"Không, có vẻ như đó là ông chủ của Lộ Dương," anh chàng Zero nói.
(mẻ là thụ)
Lời này khiến Diệp Diệp giật mình. Lộ Dương? Cậu ta hiện tại đang nổi, những video của cậu ta luôn có chất lượng tuyệt vời. Studio chỉ có một mình cậu ta, bọn họ đang đổ rất nhiều tiền vào việc quảng bá. Nghe nói cậu ta trước đây còn tham gia show truyền hình.
Cao cấp như vậy trong giới influencer thì chỉ có Lộ Dương. Trước đây còn có Dịch Nhiên, nhưng Dịch Nhiên lại dấn thân vào giới giải trí và giờ chỉ là diễn viên hạng 18 đang lo kiếm sống.
Trước đây, video và ảnh của Dịch Nhiên luôn mang cảm giác có không khí, anh ta luôn xuất hiện như một mỹ nam. Nhưng khi xuất hiện cùng các ngôi sao thực thụ trên truyền hình, ai cũng nhận ra anh ta đã phẫu thuật. Mũi quá cao, mặt hơi lớn, các đường nét trên khuôn mặt không sắc sảo như trong ảnh. Cộng thêm diễn xuất kém.
Fan của anh ta không thể tiếp tục nói rằng anh ta diễn giỏi và đẹp nữa.
Dịch Nhiên đã bị fan của Lộ Dương "dìm hàng" mất rồi. Diệp Diệp nghĩ Lộ Dương là một người rất thông minh, chắc chắn có thủ đoạn, rất giỏi trong việc nịnh nọt người khác. Không ai biết cậu ta làm thế nào mà ông chủ chỉ ký hợp đồng với mỗi mình cậu ta, và mỗi lần quay video đều chọn những địa điểm đắt đỏ.
Trong giới influencer, không ai không ghen tỵ với thành công của Lộ Dương. Những chị em ngồi cạnh cũng rất ghen tị, đặc biệt là những người hiểu rõ tính hình của Lộ Dương nhưng lại không thể đạt được thành công như vậy. Khi không đạt được điều mình muốn, sẽ bắt đầu chê bai 'nho không ăn được'.
Ông chủ Cam chính là quả nho ấy.
[ Nếu tôi có ông chủ giàu có như vậy, tôi đã nổi tiếng từ lâu rồi. ]
[ Có thể tiền không nhiều đâu, chỉ là giả vờ giàu thôi. Khi nổi tiếng, chắc chắn sẽ vơ vét tiền từ Lộ Dương. ]
[ Nhìn xem, giờ còn phát bưu thiếp nữa? Quả nhiên là nghèo rồi bắt đầu vắt sữa kiếm tiền. ]
Sau đó, khi bưu thiếp được phát hành, giá bán không cao, nhưng các địa điểm quay video lại càng ấn tượng hơn. Họ đã đến nhiều quốc gia ở Châu Âu, chi phí cho những cảnh quay đó không phải là số tiền bán bưu thiếp có thể trang trải nổi.
Lúc này, những người ghen tỵ càng thêm cay cú.
[ Chắc chắn ông chủ Cam là một thằng ngu.] Một người bí mật nhắn tin cho Tề Trừng, tự giới thiệu mình và hỏi liệu studio có tuyển người không. Dĩ nhiên, bị từ chối.
[ Hóa ra đã kết hôn. Tôi biết ngay mà.]
[ Chồng của anh chắc khổ lắm, cưới phải một đứa ngu như vậy. Tiền chồng kiếm chắc là vứt đi hết.] Đây là thông tin từ một diễn đàn nhỏ, nơi người ta phát hiện ra rằng thu nhập chồng ông chủ Cam một năm chỉ có vài triệu.
Mặc dù vài triệu là số tiền khá tốt đối với một influencer, nhưng nó là gì so với các ông lớn giàu có. Nó giống như việc so sánh điểm số 0 và 10 — khoảng cách có vẻ nhỏ, vẫn có hy vọng vượt qua, nhưng so với 0 và 10.000 thì khoảng cách đó là không thể vượt qua, nên mọi ý nghĩ theo đuổi cũng mất hết.
Chỉ có thể thừa nhận người ta thật sự rất giỏi.
Ở giai đoạn này, nhóm này tự cho là vài năm nữa sẽ vượt qua được Lộ Dương và ông chủ Cam, vì vậy vừa ghen tỵ vừa cay cú.
"Đúng rồi!" Zero mở thiết bị thông minh của mình chiếu nó lên màn hình máy tính của Diệp Diệp. Một bức ảnh cũ của ông chủ Cam trùng khớp với ảnh hiện tại. "Anh ta nhuộm tóc đen, anh đã nói mà, không nhận ra luôn, nhìn quê quá, tóc đen nhưng da lại trắng như vậy ..."
Giọng điệu đầy ghen tỵ, Zero hàng ngày chăm sóc da, nhưng kết quả cũng chẳng khá hơn.
Diệp Diệp không biết nói gì, chỉ đáp lại: "Em đã dùng filter, không đẹp bằng anh, da cũng không trắng như anh, mà máy quay cũng khá xa."
"Ừm." Zero trả lời.
Tin này nhanh chóng được chia sẻ trong nhóm chat của họ.
Sáu người trong nhóm đã thuê một biệt thự, giá 12.000 một đêm. Nhưng chia ra cho sáu người cũng không phải là quá đắt, nhất là khu vực này có không gian đẹp để chụp ảnh, làm nổi bật cho các influencer. Chụp những bức ảnh này đăng lên mạng sẽ khiến họ trông như những quý cô xinh đẹp, giàu có.
Nhóm chat bùng nổ.
"Thật à? Nếu gặp được, nhất định phải bắt chuyện."
"Không biết Lộ Dương có ở đây không?"
"Con trai của ông chủ Cam ? Không phải nói anh ta là gay sao? Sao anh ta lại có con được?"
"Tôi nghe thấy thằng bé gọi ông chủ Cam là 'ba'. Thằng bé rất đẹp trai, tôi đã chú ý thêm một chút, không thể nhầm được."
Tề Trừng với Phạn Phạn ngủ trưa, lần này cậu thông minh hơn, đã cắm bình xịt đuổi muỗi, cửa lưới cũng đã đóng kín. Trong phòng, có một mùi hoa nhẹ nhàng kết hợp với hương từ bình xịt, không quá khó chịu mà lại mang đến cảm giác mát mẻ, vì nơi này nằm trên núi, dù là giữa trưa nhưng không quá nắng, còn có gió nhẹ thổi vào.
Rất mát mẻ.
Kể từ khi mang thai, nhiệt độ cơ thể của Tề Trừng hơi cao, cậu rất sợ nóng, nhưng lần này dù ở nhà hay ở đây, cậu không cảm thấy khó chịu về mặt thể chất, chỉ là trong lòng cảm thấy buồn chán hơn.
Cậu cảm thấy cô đơn, ông xã thì không ở bên cạnh. Dù mát mẻ, nhưng lại bắt đầu nhớ những buổi tối nóng bức khi mang thai, không ngủ được, ông xã sẽ dỗ dành rồi quạt cho cậu.
"Nhớ ông xã quá đi ."
"Haizzz, quả thật mang thai bỏ trốn như trong tiểu thuyết thì chẳng phải ai cũng làm được, nữ chính thật sự quá vất vả mà."
Tề Trừng thức dậy, tự lẩm bẩm, vẫn không muốn dậy, nằm lười trên giường một chút. Cậu xoa bụng nhỏ đã nhô ra của mình, thì thầm một cách nhẹ nhàng: "Ba đã cho con thêm một ngày tăng trí thông minh rồi đó, con nhớ nha, ba gần như chịu không nổi rồi."
Tề Trừng lại nhắn tin cho ông xã hỏi buổi trưa ăn gì, còn bảo Phạn Phạn vẫn đang ngủ, cậu cảm thấy rất buồn chán, hỏi ông xã đã tìm thấy bộ đồ ngủ chưa. Gửi tin nhắn xong cậu mới nhớ ra là trước khi ngủ trưa, cậu đã nhắn tin với ông xã rồi, ông xã còn đang ở công ty, ôi ôi ôi...
Sao mà thời gian dài thế nhỉ?
Tề Trừng gửi mặt khóc thì ông xã gọi đến.
"Trừng Trừng, em có thể gọi video không? Anh muốn biết thêm vài manh mối."
Tề Trừng: ! À đúng rồi.
"Ông xã chờ một chút, em mở chế độ toàn cảnh trên trí não, Phạn Phạn đang ngủ." Tề Trừng bật trí não trên cổ tay, hình ảnh ông xã liền xuất hiện. Đôi mắt Tề Trừng trở nên mềm mại, giọng nói cũng có chút nũng nịu: "Nhớ ông xã quá đi."
"Vậy mà Trừng Trừng lại chạy đi chơi." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng: "Chẳng phải em nói là vì... à, em nói là vì trời nóng nên mới dẫn Phạn Phạn đi chơi vài ngày sao? Ông xã, anh khi nào đến?"
Bạch Tông Ân lúc đầu nghĩ sẽ ở lại ba bốn ngày, nhưng giờ xem ra, thêm một ngày nữa cũng khó.
"Anh phải tìm ra manh mối mới có thể xác định được vị trí, nếu không thì Trừng Trừng, em nói cho anh biết em đang ở đâu?"
"Không được, không thể nói." Tề Trừng kiên quyết từ chối.
Bạch Tông Ân nói: "Vậy ngày mai đi, nếu em để lại manh mối về đồ ngủ khó quá..."
"Sao có thể khó được! Ông xã à, trong từ điển của anh không có từ 'khó'!" Tề Trừng lập tức vung tay lên, rất tin tưởng vào ông xã mình.
Sau đó nghĩ một chút, ngày mai đến cũng tốt, cậu cười nói: "Ông xã xem, cảnh vật ngoài kia đẹp quá, mát mẻ nữa, chỉ là đồ ăn hơi nặng, nhưng mà trưa nay em ăn một nồi lẩu bổ dưỡng, chăm sóc bản thân rất tốt..."
Cả hai nói chuyện video một lúc, Tề Trừng đã vơi đi nỗi nhớ ông xã.
Khi Phạn Phạn tỉnh dậy, cậu lại tràn đầy năng lượng, vui vẻ nói: "Nga tử tranh thủ ba lớn chưa tới, con muốn làm gì nè?"
"Kem, bánh ngọt ạ."
"Được, ba mua hết."
Phạn Phạn rất thích, vì khi ngủ, chiếc quần short nhỏ xíu của bé bị tuột xuống, lộ ra chiếc bụng tròn tròn, vung những cánh tay trắng mập mạp, nhảy lên trên giường, vui vẻ nói: "Yeahhh, baba tốt nhất!"
Tề Trừng vẫy tay một cái, Phạn Phạn nhìn thấy ba đồng ý thì vui mừng lao vào vòng tay của ba. Như một quả pháo nhỏ, khiến Tề Trừng bị đẩy lùi lại một bước. Cậu ôm con, nói: "Được rồi, được rồi, đứng yên nào, để ba thay đồ cho con, rồi chúng ta sẽ đi. Nghe nói ở đây có bảo tàng mẫu vật, chúng ta sẽ đi tham quan một chút."
(mẫu động vật, xương, da, hoặc các loài thực vật hiếm gặp)
Khách sạn nằm trên núi, ngoài việc tránh nóng, đương nhiên phải có thêm những điểm thú vị khác.
Như là bảo tàng côn trùng, và một số bức tượng thú nhồi bông.
Phạn Phạn từ trên giường trượt xuống, mang đôi dép nhỏ của mình, đi tìm trong vali, lấy ra một chiếc áo thun đặc biệt yêu thích, trên đó có hình con bướm đầy màu sắc. "Ba, con muốn mặc cái này."
"Được, đưa đây ba mặc cho con." Tề Trừng nhận lấy chiếc áo, thấy nó nhăn nhúm thành một cục, rồi nhìn vào hai vali lớn đã mở, quần áo lộn xộn, cậu ngẩn người một giây.
Trước đây, cậu rất giỏi việc xếp đồ, áo quần gấp gọn gàng, đó là thời gian cậu còn làm công nhân. Nhưng giờ chỉ mới vài năm, thói quen đó đã trở nên xa lạ. Tề Trừng nhớ lại những lần đi chơi cùng Studio, à không, là công việc, hành lý đều do ông xã sắp xếp.
Từ đó cậu không còn quan tâm nữa. Lần này xếp hành lý, cậu đã gấp áo quần nhưng dường như hiệu quả không cao, vẫn cứ lộn xộn.
"Baba?"
"Aizz, ba đang ngẩn người." Tề Trừng mặc áo cho Phạn Phạn, áo của cậu cũng hơi nhăn, nhưng đều là đồ sạch, đồng thời lấy ra một chiếc áo khoác chống nắng, đều là áo giống nhau!
Phạn Phạn ngồi lên ghế nhỏ tự mang tất, tự mang giày da nhỏ.
Thu xếp xong xuôi, hai ba con lên đường.
Bảo tàng mẫu vật côn trùng cách khá xa, đi từ khách sạn này, có hai lựa chọn: một là đi xe điện tham quan khách sạn, hai là lái xe. Tề Trừng chọn xe điện, như thế sẽ thú vị hơn, giống như đi du lịch vậy.
Phạn Phạn đã từng đi tàu lửa nhỏ ở công viên giải trí, loại này bé rất thích. Bây giờ đội một chiếc mũ vàng, vành mũ che gần hết khuôn mặt, trên người đeo một bình nước nhỏ, nắm tay ba, ngoan ngoãn chờ xe đến.
Xe điện có tiếng chuông leng keng, trang trí rất đẹp, đúng phong cách của khách sạn.
Khi nghe tiếng chuông, Phạn Phạn rất vui, háo hức lắc lắc tay ba, "Xe đến rồi!!!"
Bé không kìm được lại phát âm sai. Tề Trừng cười, giả vờ trêu, bắt chước nói: "Xe xe a"
"Chính là xe đó!" Phạn Phạn cũng biết bé nói sai, nhưng vẫn ngẩng đầu vui vẻ "Như vậy ba sẽ không cười con nữa."
"Con thông minh thật đó."
Xe tham quan dừng lại, hai ba con lên xe, đều mặc áo khoác chống nắng giống nhau, đội mũ giống nhau, đeo bình nước giống nhau. Một số khách du lịch nhiệt tình, cười tán gẫu: "Ba con trẻ tuổi, nhìn đẹp thật."
"Đây là con của anh à? Bao nhiêu tuổi rồi? Thật đáng yêu."
Tề Trừng cười gật đầu, không trả lời, chỉ nói cảm ơn. Cậu nhớ rõ lời cảnh báo về việc không nên trả lời câu hỏi của người lạ về tuổi của con cái.
Bảo tàng mẫu vật côn trùng nằm hơi thấp một chút, xe vừa chạy vừa có thổi qua mặt. Phạn Phạn vui vẻ đung đưa chân, nói: "Baba, bao giờ chúng ta cùng ba lớn tới đây chơi? Ở đây vui quá."
"Ngày mai ba lớn sẽ đến." Tề Trừng cũng vui vẻ đáp.
Ba con vui vẻ chơi đùa, nhưng không biết rằng nhóm sáu người nổi tiếng đang đội nắng lớn đi từ vị trí thấp nhất của khách sạn, tìm từng phòng một. Vì họ đẹp và biết làm nũng, dù có gõ nhầm cửa, mọi người cũng chỉ cười vui, không trách móc gì.
Chủ yếu là vì quá nắng.
Có một số phòng còn không có người. Đứng đợi cả ngày mà không có hiệu quả.
Tề Trừng thì cùng Phạn Phạn tham quan bảo tàng mẫu vật, ăn kem và kẹo bông gòn, đã ra ngoài rồi thì đương nhiên chọn đi ăn ở nhà hàng. Buổi chiều không ăn lẩu nữa, phải ăn món xào thôi.
Đến nhà hàng, gọi món.
Hôm nay Phạn Phạn cực kỳ vui, trên ngực bé là huy hiệu con bướm, tay nhỏ xoa xoa, balo còn có ba chiếc, mỗi chiếc khác nhau, có con chuồn chuồn, con bướm đêm, là do tiểu đệ trong lớp mang đến.
Ai bảo bé là đại ca chứ.
Tề Trừng giúp Phạn Phạn bỏ mũ vàng, lau mặt và tay, cho bé uống nước, thì thấy nhóm những người nổi tiếng mà sáng nay gặp cũng vào nhà hàng. Nhưng trông họ có vẻ mệt mỏi, makeup đã lem, mặt bóng nhẫy không biết là mồ hôi hay là kem highlight, quần áo cũng có vẻ bị ướt.
Không biết họ đã chơi gì mà vui đến thế?
Hay là xung quanh có cảnh đẹp gì mà nhóm này đi chụp ảnh công việc? Thật vất vả.
Tề Trừng nhanh chóng rút mắt về, nhớ lại khách sạn này rất nổi tiếng, nhưng lần trước vừa chụp xong bộ ảnh về tinh linh trong rừng, nên thôi, không chụp ảnh cảnh núi nữa. Thật ra cũng hơi tiếc.
Mà cậu không biết rằng, nhóm sáu người "chuyên nghiệp" kia thấy cậu rồi, đã nổi điên.
Dưới cái nắng gay gắt, trang điểm lem luốc, chân gần như kiệt sức, họ thấy Tề Trừng ngồi trong nhà hàng, thong dong nhàn nhã tận hưởng điều hòa, làm cho mọi lời phàn nàn giữa trưa đều hóa thành tức giận.
Họ không có xe, nếu xe điện đón thì sẽ phải dừng lại ở từng phòng, người quản lý khách sạn sẽ nghi ngờ và hỏi họ đang làm gì, nếu là quấy rối thì sẽ báo cảnh sát. Vậy nên nhóm sáu người chỉ có thể đi bộ.
"Tôi không chịu nổi nữa, tôi phải đi hỏi anh ta!" Anh chàng Zero nói.
Diệp Diệp nhắc nhở: "Anh kiềm chế một chút, makeup lem rồi, đi qua đó chẳng phải lại bị chửi sao?"
Những lời khuyên trước đó, anh chàng Zero không nghe vào, nghe đến phần sau lập tức nói: "Đúng đúng đúng, tôi đi makeup lại."
Nhóm người này vào nhà vệ sinh makeup, chỉnh lại kiểu tóc.
Đồ ăn được mang lên, thật tuyệt vời, ăn thôi!
Mang thai nhóc thứ hai, Tề Trừng đặc biệt thích ăn hải sản, nhất là cá và tôm. Chỉ là, tôm phải lột vỏ nên Tề Trừng thấy phiền, lần này không gọi. Thay vào đó, gọi cá vược hấp, cá hoa cúc sốt cà chua, cá phi lê nấu canh chua và cá phi lê nấu cay tê.
"Baba, toàn cá thôi ạ?"
Tề Trừng vui vẻ vung đũa lên, gật đầu: "À, kia không phải có rau xào nấm đó sao? Ba sẽ gắp cho con một miếng nấm nha."
Phạn Phạn cũng không kén ăn, há miệng ăn một miếng lớn, ngon quá!
Ba con ăn uống vui vẻ, chơi cả buổi chiều cũng đói rồi, Tề Trừng ăn ngon miệng thì nghe có người hỏi: "Xin chào, anh có phải là ông chủ của Lộ Dương không?"
"Đúng vậy." Tề Trừng nhìn qua, là nhóm sáu người kia, nhưng vì đang ăn, cậu không muốn giao tiếp, nên lịch sự nói: "Xin lỗi, chúng tôi đang ăn, không muốn trò chuyện."
Diệp Diệp cười ngọt ngào:......
Những người khác đằng sau:......
Trở lại chỗ ngồi, nhóm người bắt đầu chế nhạo, học lại cách Tề Trừng nói: "...... Anh ta nghĩ mình là ai chứ? Cho anh ta mặt mũi mà không biết cảm ơn, thật tức chết tôi."
"Không được, tôi không nuốt trôi cục tức này, tôi phải tung tin lên mạng."
Có người thờ ơ khuyên: "Thôi đi, người ta có thể kiện đó."
"Sợ gì, không làm gì sai mà, còn là diễn đàn ẩn danh, tôi không tin, anh ta là đồng tính mà có thể có con? Còn cái vẻ mặt tự cao lúc nãy các cậu không thấy tức sao? Còn muốn ký hợp đồng với studio của người ta, người ta chẳng thèm để mắt đến chúng ta..."
Vậy là chẳng ai khuyên nữa, tất cả lấy điện thoại ra, bắt đầu tung tin về ông chủ Cam.
Cá vược hấp
Cá hoa cúc sốt cà chua
Cá phi lê nấu canh chua
Cá phi lê nấu cay tê
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro