Day 5

Bài phát biểu của Daniel trong buổi họp báo khiến cậu trở nên nổi tiếng trong ngành, chủ tịch cười đến mắt cũng không thấy nữa, vỗ vỗ vai cậu nói hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy (kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh).

Tiểu cô nương trong văn phòng vụng trộm nói cho cậu biết: "Phía trên hình như đã đưa ra quyết định rồi, tháng sau sẽ thăng chức cho anh lên làm phó chủ tịch."

Mẹ ở nhà gọi điện tới, lớn giọng nói cho cậu biết chị gái ở nhà đã sinh được một tiểu tử mập mạp, bà sảng khoái mà cười to: "Con làm cậu rồi!"

Jaehwan ghen ghét đến get ugly: "Toàn bộ thế giới này đảo lộn rồi, không ngờ cậu như vậy mà có hết được những thứ tốt nhất, đem toàn bộ may mắn hút hết đi nữa chứ."

Tất cả mọi người cảm thán vận may của cậu. Daniel ngược lại có chút nhàn nhạt, một bộ dạng khán phá hồng trần (thấu rõ được bộ mặt của thế gian, hiểu ra đời chỉ là hư ảo, không còn mong muốn gì hơn), Jaehwan thiếu chút nữa đối với cậu chắp tay trước ngực nói một câu A Di Đà Phật.

Những sự tình này đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là không có Seongwu, không có người cùng chia sẻ niềm vui hạnh phúc, giấu ở trong bụng cũng sắp thành một ly khổ rượu rồi.

Daniel lúc ăn cơm tối có uống chút rượu, tựa hồ lần này có chút say, một mình uể oải ngồi trên mặt thảm trước ghế sô pha, coi một bộ phim mà trước đó muốn xem cùng Seongwu.

Cậu nhìn đôi nam nữ chính gặp nhau, yêu nhau, nhìn họ ôm ôm ấp ấp một vòng lại một vòng ngọt ngào, nhìn bọn họ vì yêu mà cãi lộn, sau đó lại tách ra, nhìn bọn họ gặp lại nhau lần nữa, trao nhau một cái nhìn thật sâu.

Phòng không bật đèn, trong bóng tối, cậu không chút kiêng kỵ gì mà rơi lệ.

Phim đã hết, màn hình trầm mặc tối tăm.

Daniel nhấn gọi Jaehwan.

"Tớ chia tay rồi." Cậu ngửa đầu trên ghế salon, nhìn lên trần nhà, "Seongwu không muốn tớ nữa."

Đầu dây bên kia chỉ im lặng chốc lát, âm thanh Jaehwan như có chút không thể tin được: "Hai người chơi ác thật... Tại sao? Cậu có người khác? Anh ấy có người khác?"

Đều không phải.

Dưới lầu có người uống say, gào thét bài hát không nhịp điệu gì đó: "Bắt đầu từ giây phút chia tay cũng không thể nói! Ai cũng cho rằng nhiệt huyết vĩnh viễn sẽ không giảm! Ngoại trừ kích tình rút đi, sau đó mới phát hiện ra mọi thứ từng chút một đều mệt mỏi!"

"Là tớ." Âm thanh Daniel dần dần trầm xuống, "Là tớ lòng tham không đáy."

Seongwu giống như một ly sữa tươi nóng. Cuộc sống vạn bất đắc dĩ, nhưng sự tồn tại của Seongwu khiến cậu cảm thấy được trấn an, trở nên quyến luyến. Vậy mà thời gian càng dài, sữa nóng cũng trở nên vô vị, cậu chán ghét.

Con người có phải hay không đều như vậy? Dù đã từng có được hạnh phúc tâm tâm niệm niệm, lâu ngày, vẫn không có biện pháp thấy đủ.

Lúc trước, cậu cảm thấy chỉ còn lại tình yêu, mà yêu lại là thứ vô dụng nhất.

Hiện tại mới hiểu được, đã có tình yêu rồi, thì còn cần gì nữa đây?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro