2
Vậy nên ngay cả tên cũng chưa trao đổi, hai người liền cút lên giường. Bạn bè đánh giá: Cái này rất Ong Seongwu.
Seongwu quay sang cậu ta: "Cậu cho là Kang Daniel thì tốt lắm chắc?"
Nếu là nói Seongwu là cầm thú, thì Daniel chính là mặt người dạ thú, tiến hóa thành cầm thú kiêu ngạo.
Quần áo đã cởi sạch hết như dê bị lột da, trước khi tiến vào chuyện chính, Daniel còn nhìn Seongwu hỏi: "Có thể không?"
Seongwu thiếu chút nữa không nhịn được đạp cậu một cước: "Còn phải để tôi mời vào sao?"
"Thật chẳng dịu dàng chút nào." Daniel một bên cười một bên cúi đầu cùng anh hôn môi. Lúc này động tác tiến quân thần tốc thẳng vào, một chút cũng không khách khí, môi hôn nóng bỏng, ngón tay ôm chặt eo không để anh có đường sống mà lui về phía sau. Nơi nào đó bị khi dễ khiến anh nghẹn ngào nức nở, Daniel cũng không có ý bỏ qua cho anh chút nào, chỉ là hôn nhẹ vào khóe mi đã tràn ra nước mắt sinh lý, ở bên tai anh nói: "Trẻ ngoan không thể khóc nha."
Bạn bè luôn nói với Seongwu, người như anh, sau này cũng sẽ gặp được người giống anh vậy. Mặc dù Seongwu không rõ kiểu người như anh rốt cuộc là loại người thế nào, nhưng anh có thể kết luận Daniel và anh tuyệt đối là một loại người.
Không cần nghi ngờ gì, Daniel thật giống như rất thích ôm, mỗi lần làm xong đều phải dính lấy anh ôm một hồi, nói những lời ngốc nghếch tràng giang đại hải không biên giới. Việc này quả thực quá mức ôn nhu. Nhưng rất nhanh, hoài nghi luôn không thể tránh khỏi, anh cũng không muốn vạch trần. Nhất định là ảo giác, Seongwu nghĩ vậy —— dẫu sao lần đầu tiên gặp mặt đã cùng mình về nhà, không có khả năng là tiểu xử nam thuần khiết gì đó đi. Hơn nữa, sau khi làm xong, hai người nằm trên giường hưởng thụ, anh cầm tay Daniel, tùy tiện nghịch ngón tay cậu, thuận miệng nhắc một câu: "Hai chúng ta ở cùng một chỗ khá lâu rồi đấy", Daniel cũng rất sảng khoái đáp ứng.
Seongwu không hiểu đêm đó rốt cuộc Daniel nhìn trúng mình cái gì. Mặc dù anh rất tự tin với khuôn mặt của mình, nhưng lúc đó ói thành cái dáng vẻ kia, gương mặt dễ nhìn đến mấy cũng chỉ còn lại vẻ thảm hại đi. Còn về tính cách mà nói —— trò chuyện đôi câu rất tùy ý như vậy đâu thể nào đạt được hiệu quả vậy chứ.
Anh tự mình đi hỏi Daniel. Lúc đó cậu đang thái cà rốt. Âm thanh đốc đốc đốc dừng lại, Daniel thả lỏng, tay kia sờ cằm một cái, tựa hồ đối với vấn đề này cũng thật khổ não.
"Đại khái là ——", cuối cùng cậu nói, "Dáng vẻ anh đứng ở ven đường cong người lên ấy, lúc đó rất giống với Rooney khi khạc lông."
"Rooney?"
"Em nuôi mèo." Nhắc tới mèo, Daniel thật cao hứng. Cậu thích thú hớn hở để dao xuống, hai tay tùy tiện lau hai cái trên tạp dề, sau đó lấy điện thoại ra cho Seongwu xem hình, "Anh nhìn này."
Trên màn hình là một con mèo ôm lấy cuộn len, lộ ra cái bụng mập mập. Dễ thương tất nhiên là rất dễ thương rồi, nhưng là, "Anh làm sao có thể giống nó?"
Daniel mỉm cười thần bí, ngón tay cái hoạt động trên màn hình, nhấp vào một bức ảnh. Anh nhìn thấy dáng vẻ chính mình đang cuộn thành một khối, khăn trải giường bởi vì động tác của anh mà nhăn dúm dó, vạt áo ngủ cũng bị lật lên, lộ ra một đoạn eo. Vừa an tĩnh lại ngu ngốc.
"Này, em lại chụp lén anh..."
Seongwu cắn răng, lập tức đưa tay muốn cướp máy, bất quá động tác của Daniel nhanh hơn, anh chỉ chạm được vào viền kim loại lạnh như băng, điện thoại liền bị bỏ vào túi. Daniel lộ ra nụ cười đắc ý thắng lợi, chọc cho anh không cam lòng trừng cậu một cái.
Daniel cười càng vui vẻ hơn, thậm chí nhẹ nhàng điểm một cái lên chóp mũi anh: "Bộ dáng bây giờ của anh cũng rất giống." Cậu suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Rất đáng yêu."
"Đáng yêu gì chứ..." Seongwu có chút mất hứng. Nhưng Daniel tựa như rất thích dáng vẻ nũng nịu của anh như vậy, không thuận theo mà hôn anh. Seongwu né hai lần đều không tránh được, cũng chỉ có thể chiều theo cậu. Anh cảm giác được đầu lưỡi Daniel đang thăm dò bên trong, bàn tay sau lưng đỡ anh cũng không an phận, bắt đầu trượt dần xuống dưới.
Cuối cùng nói chưa xong, chính mình ngược lại là bị ăn sạch từ trong ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro