4
Một người bạn hỏi Seongwu, Daniel là người như thế nào.
Là người như thế nào sao? Hình như có rất nhiều định nghĩa. Tỷ như so với mình cao hơn một chút, tỷ như có răng thỏ rất đáng yêu, tỷ như là bác sĩ khoa tim mạch, tỷ như mặc áo blouse trắng rất đẹp trai.
Seongwu suy nghĩ một chút, cuối cùng anh nói: "Là người rất đáng yêu."
Daniel rất dễ thương. Là kiểu người có thể giải quyết cuộc sống bằng cách khiến cho người khác kinh ngạc vui mừng, cùng cậu ở chung một chỗ thật giống như luôn có chuyện để vui vẻ.
Chứng mất ngủ của Seongwu là bệnh cũ. Bởi vì tính chất công việc, anh thường xuyên ngày đêm đảo lộn, sử dụng giờ Hàn giờ Mỹ thay phiên nhau, sự nghiệp chưa thành công, người đã phát điên trước rồi. Cho nên anh thường xuyên dự sẵn thuốc ngủ ở đầu giường.
Daniel tới mấy lần cũng không phát hiện, sau đó có lần Seongwu đi tắm, thời điểm điện thoại ở tủ đầu giường reo, cậu cầm lên, vừa vặn đụng rơi túi đựng thuốc.
"Đây là cái gì?" Chờ Seongwu tắm xong đi ra, Daniel cau mày, dùng hai ngón tay cầm vỉ thuốc tên "Estazolam", hướng anh quơ quơ.
"Thuốc ngủ." Seongwu cười nhạo cậu, "Em là bác sĩ mà còn không biết cái này hả."
Daniel không nói gì, mím môi an tĩnh lại nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ba giây, sau đó dứt khoát đem túi thuốc trong tay ném vào thùng rác.
"Không thể uống." Lần đầu tiên cậu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, "Thuốc này không tốt. Sau này nếu anh không ngủ được thì tìm em, em giúp anh."
Dáng vẻ nghiêm trang như vậy thật là đáng yêu mà, Seongwu che ngực, không cho phép mình bị manh, không nhịn được tiến tới hôn lên cằm Daniel: "Phải giúp anh thế nào nha..."
Theo lý thuyết, việc kế tiếp nên đi theo xu hướng dữ dội, nhưng không. Daniel chỉ ôm lấy anh. Seongwu cảm nhận được một chiếc hôn êm ái đáp xuống tóc mình.
Kết quả không quá hai ngày, thật sự vẫn mất ngủ. Seongwu theo thói quen đưa tay đi tìm thuốc, không sờ được gì mới nhớ tới chuyện Daniel đã vứt chúng đi.
Màn hình điện thoại sáng lên trong bóng tối, anh tìm tên Daniel trong danh bạ. Quả thực đầu thật choáng váng đến lợi hại, chờ anh phục hồi tinh thần, ngón tay đã tự tiện nhấn gọi.
Daniel nghe máy rất nhanh, âm thanh bởi vì chưa tỉnh ngủ mà có chút khàn. Seongwu nắm chặt điện thoại, nghe cậu dùng âm thanh như vậy gọi tên mình, cảm thấy có chút không kiềm chế được cảm giác tệ hại.
Vốn cho là cậu sẽ đến làm một pháo gì đó, kết quả Daniel không mang theo áo mưa bảo hộ, mà là mang vé xem phim đến.
Lần đầu tiên Seongwu xem phim vào nửa đêm. Là bộ phim tình tay ba cẩu huyết lại nhàm chán gần đây, nữ chính không biết vì bệnh gì, sau khi chia tay thì tự ngược, cuồng ăn xoài. Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhất giống như hai tên ngốc cười lớn, chọc cho tiểu cô nương ở hàng ghế trước mắt ngấn lệ quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc như dao găm nhìn họ.
Trên đường trở về, Seongwu bắt chước nam chính nói những lời tỏ tình ngu ngốc khi về đến nhà, đi được một nửa, cảm thấy người bên cạnh an tĩnh dị thường, vì vậy quay đầu tìm kiếm ánh mắt đối phương. Daniel đút tay vào trong túi áo khoác ngoài, khăn quàng màu xám tro cản trở, nhưng ánh mắt cong cong có thể thấy được là đang cười.
"Nhìn cái gì?"
"Nhìn anh a..."
Gió đêm thổi tới, ánh trăng dịu dàng. Daniel kéo tay anh. Seongwu nhắm mắt lại, trên con phố không người, đáp lại nụ hôn ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro