7

Daniel vào cửa đổi giày, đem hộp cơm giữ ấm trong tay đặt lên bàn, lại quẹo vào phòng bếp tìm bát. Chàng trai nhận ra được bầu không khí không đúng nên đã sớm chạy, Seongwu tay chân luống cuống đứng tại chỗ. Anh cảm thấy mình cần giải thích, nhưng nhìn Daniel không nói một lời mà bận rộn như vậy, anh không biết nên nói gì.

"Hai ngày trước nhìn anh có chút bị cảm, nên nấu một chút cháo gà." Daniel mở nắp hộp cơm, mùi thơm cháo gà lập tức xông tới, "Nhân lúc còn nóng anh uống đi."

Dáng vẻ thật giống như không có gì phát sinh khiến cho Seongwu cảm thấy sợ, anh đi tới kéo lấy tay áo Daniel: "Em đừng như vậy."

"Em đừng thế nào cơ?!" Hộp cơm bị hung hăng đập trên bàn, nước canh đậm đà tràn ra. Daniel nhắm mắt lại, thở sâu thật dài một cái, "Seongwu, anh đem em làm cái gì?" Cậu nhìn Seongwu, "Gậy đấm bóp sao?"

"Anh không —— "

"Em cũng là người có cảm giác." Daniel cắt ngang Seongwu.

Cậu không nháy mắt nhìn anh, giống như muốn cố gắng ghi nhớ lại dáng vẻ của anh, dùng sức ôm lấy anh. Seongwu nghe cậu nói bên tai mình: "Nhớ sấy tóc khô rồi đi mới đi ngủ. Chiếu cố bản thân thật tốt."

Sau đó đẩy anh ra.

"Chấm dứt tại đây đi."

Khóa cửa ở sau lưng ken két một tiếng khép lại. Seongwu đứng ở nơi đó, không có cách nào quay đầu. Rõ ràng là một ngày nắng nóng, nhưng anh cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Muốn uống một chút rượu, anh lấy ra một lon bia trong tủ lạnh, ngồi trên nền sân thượng từ từ uống. Xuyên qua lớp thủy tinh nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài, quanh đi quẩn lại là dòng xe đang chạy, ánh đèn đường, còn có gió đêm. Thành phố bên kia không biết đang ăn mừng cái gì, bắt đầu bắn pháo bông. Anh nhìn một khối ánh sáng phóng lên trời, cùng đêm tối gặp nhau, trong nháy mắt liền cháy đến mức tận cùng, sáng chói chỉ một khắc, sau đó rất nhanh dập tắt.

Anh bỗng nhiên liền biết, ngay từ khi bắt đầu, anh đã sai lầm rồi.

Daniel chưa bao giờ giống với anh.

Mọi thứ đều tan thành mây khói, không còn pháo hoa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro