5. twintuition (3)
Nhắc lại: Jimin là Jihoon / Jihoon là Jimin rồi nha.
Jimin ngồi trong im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ chiếc Toyota khá tồi tàn của Taehyung khi những dặm đường trôi qua. Rất ít lời được nói ra kể từ khi họ rời khỏi nhà bố mẹ Jimin. Thật lòng mà nói, Jimin bắt đầu tự hỏi liệu sự im lặng có phải là trạng thái mặc định giữa Taehyung và Jihoon hay không. Cậu không khỏi cảm thấy hơi buồn khi nghĩ đến ý tưởng đó. Ngay khi cậu bắt đầu suy đoán ý nghĩa của sự tĩnh lặng đó đối với mối quan hệ của họ, Taehyung thở dài thật lớn.
Theo bản năng, Jimin xoay người nhìn anh. Khuôn mặt Taehyung lộ rõ vẻ mệt mỏi, căng cứng vì cảm xúc chưa được bộc lộ.
"Anh thấy Jimin vẫn không ưa anh," anh nói, những lời đó đột ngột bật ra khỏi môi.
Jimin sững sờ. Cậu luôn cố gắng lịch sự với Taehyung. Rõ ràng là cậu đã không làm tốt như mình hy vọng. "Không, anh ấy có thích anh" Jimin bắt đầu, rồi tự ngắt lời.
Taehyung cười khẩy, một âm thanh gay gắt, châm biếm. "Nhưng sao?"
"Không có 'nhưng' gì cả, anh là em rể của anh ấy mà. Hơn nữa, lý do gì mà anh ấy không thích anh cơ chứ?"
Taehyung rên rỉ. "Nghe này, Ji," anh bắt đầu, nhắc nhở Jimin rằng Taehyung luôn thích cái tên gọi tắt ít phổ biến hơn của em trai mình, "Em biết anh đã cố gắng với Jimin thế nào mà. Anh luôn cố gắng. Thế mà, mỗi lần anh cảm thấy như cậu ấy có thể mềm mỏng hơn với anh thì bức tường lại dựng lên ngay lập tức. Thành thật mà nói, anh gần như đã quá mệt mỏi rồi. Có lẽ bọn anh không được sinh ra để hòa hợp," anh nói rồi bỏ lửng.
Ồ, Jimin nghĩ, một hơi nóng khó chịu len lỏi ở đáy dạ dày. Mình đã khiến anh ấy cảm thấy tồi tệ, mà mình còn không nhận ra.
"Anh biết hai đứa thân nhau thế nào, nên anh đã cố gắng hết sức," Taehyung tiếp tục. "Nhưng anh thực sự không biết mình còn có thể làm gì khác để làm tan băng người lạnh lùng đó nữa," anh bất lực thú nhận.
Dạ dày Jimin như thắt lại khi lời nói của Taehyung thấm sâu vào tâm trí cậu. Cậu không nói gì, vì cậu không có lời nào có thể thay đổi cảm nhận của Taehyung. Lời nói của em rể đã làm tổn thương Jimin sâu sắc, nhưng cậu cũng phải thừa nhận rằng chúng có phần đúng. Tuy nhiên, một tia quyết tâm nhỏ bé chợt lóe lên từ sâu bên trong. Trong suốt một tháng ở bên Taehyung, cậu sẽ đối xử tử tế, kiên nhẫn và học cách thích anh.
Dù không dễ dàng, Jimin sẽ tìm ra cách. Và khi họ trở lại với danh tính thật của mình, Jimin sẽ cố gắng ấm áp hơn với Taehyung. Thậm chí có lẽ cậu có thể thay mình nói tốt vài lời với Taehyung trong khi đang đóng giả Jihoon.
Đúng vậy, đó là điều cậu sẽ làm. Cậu sẽ bắt đầu ngay khi họ đến nông trại. Nhưng trước tiên, cậu chỉ muốn nhắm mắt lại một lát thôi.
Một lúc sau, bàn tay đặt lên vai làm Jimin giật mình tỉnh giấc. "Em yêu, mình về đến nhà rồi," Taehyung nói với cậu. "Anh sẽ mang hành lý vào nhà rồi đi kiểm tra tình hình công việc, được chứ?"
"Được," Jimin lầm bầm. Ngái ngủ, cậu đi theo Taehyung vào trong. Mặc dù đã từng đến đây, Jimin vẫn bất ngờ trước sự nhỏ bé của căn nhà gỗ của họ. Cậu dừng lại ở phòng khách bé xíu để lấy lại thăng bằng. Vài phút sau, Taehyung huých nhẹ cậu ra khỏi cơn mơ màng. Mặc đồ bảo hộ lao động, anh rõ ràng sắp sửa rời đi.
"Anh sẽ về trong một hoặc hai giờ nữa. Đói thì cứ ăn đi, đừng đợi anh."
"Ồ. Chắc là mình cần phải nấu ăn..."
Taehyung nhìn cậu với vẻ thắc mắc. "Ji? Em đang nói gì vậy? Em đã làm món gà hầm trước khi chúng ta đi, giống như em luôn làm khi chúng ta đi vắng. Em chỉ cần hâm nóng lại thôi."
"Ồ!" Jimin reo lên vui vẻ. Ít nhất thì cậu sẽ có nhiều thời gian hơn sau đó để đảm bảo việc nấu nướng của mình đạt yêu cầu. "Đương nhiên rồi, đồ ngốc này," cậu thêm vào, cười một cách gượng gạo và lắc đầu.
Taehyung nhìn cậu lạ lùng rồi rõ ràng quyết định không nói gì về chuyện đó. "Dù sao thì. Anh đi đây. Lát gặp lại," anh nói chậm rãi. "Gặp lại em trong vài giờ nữa," anh thì thầm, ngả người vào định hôn. Jimin không khỏi giật mình lùi lại.
"Trời ạ, Jihoon. Anh biết sáng nay chúng ta đã cãi nhau, nhưng anh đã bảo anh xin lỗi rồi, được chứ?" Taehyung buột miệng nói trong sự bực bội. "Anh chỉ muốn hôn em một cái trước khi ra ngoài làm việc thôi... Em biết không? Thôi bỏ đi." Sự giận dữ rõ ràng rời khỏi Taehyung khi tay anh buông thõng xuống hai bên và rời khỏi nhà gỗ mà không nói thêm lời nào.
Jimin cảm thấy mình giống như một đứa trẻ hư. Sau khi sự thất vọng của Taehyung phai nhạt đi đôi chút, Jimin chớp mắt. Họ đã cãi nhau ư? Jihoon không hề đề cập đến chuyện đó, cậu tự nhủ.
Giờ đây, Taehyung đã đi rồi, nên cậu thậm chí không thể xin lỗi thay cho Jihoon được. Một sự pha trộn kỳ lạ giữa nhẹ nhõm và xấu hổ cuộn xoáy trong bụng cậu. Xấu hổ vì Taehyung nghĩ Jimin không thích anh. Nhưng đồng thời, cũng xấu hổ về hành vi của em trai mình, vì có vẻ như Jihoon không hề đối xử công bằng với chồng mình. Và kể từ khi ở vào vị trí của Jihoon, Jimin nhận được sự tử tế không gì khác ngoài sự tử tế từ Taehyung.
Tình huống này đặt ra một nan đề cho Jimin. Cậu không ở đây để sửa chữa hôn nhân của em trai. Cậu ở đây để sống thay chỗ em trai, nghĩa là cậu cần phải giống em ấy nhất có thể. Với một cơn thắt lại trong ruột, Jimin thừa nhận rằng cậu cần phải áp dụng thái độ xa cách của Jihoon đối với Taehyung để tránh bị nghi ngờ. Ít nhất, là cho đến bây giờ.
Cảm giác cơ thể mình như quá khổ so với làn da, Jimin lắc lắc các chi và quyết định sẽ khám phá căn nhà gỗ. Với kích thước của nơi này, việc đó không mất nhiều thời gian. Có một căn bếp cổ điển với chiếc bếp lò trông rất cũ kỹ (cậu kiểm tra thấy nó vẫn hoạt động và ngạc nhiên trước sức nóng dữ dội tỏa ra từ các bộ phận), một chiếc tủ lạnh lớn và một bức tường treo đầy nồi niêu xoong chảo đủ kích cỡ. Mở tủ lạnh ra, cậu nhìn thấy một nồi lớn đựng thứ chắc chắn là dakjjim (gà hầm kiểu HQ). Bỗng nhiên, bụng cậu bắt đầu réo lên. Ít nhất mình sẽ ăn uống tử tế ở đây, cậu nghĩ. Lấy nồi ra khỏi tủ lạnh, cậu đặt nó lên bếp ở chế độ lửa nhỏ và bắt một ít cơm.
Aha. Thời gian để khám phá sâu hơn.
Một luồng cảm giác rợn chạy dọc sống lưng Jimin. Cảm giác gần như thể cậu đang thực hiện một hành vi lừa gạt, mặc dù cậu có mọi quyền được ở đây. Phòng tắm, dù đơn giản và chật chội, đã xua tan phần nào cảm giác đó, thay thế bằng thứ gì đó hoàn toàn tầm thường hơn. Đó chỉ là một phòng tắm. Một căn phòng nhỏ, lỗi thời. Bước vào phòng ngủ của Taehyung và Jihoon, Jimin không khỏi đỏ mặt vì sự thân mật khi ở trong không gian thiêng liêng của một cuộc hôn nhân. Mặc dù những gì Jihoon kể cho cậu về đời sống tình dục của họ, hay sự thiếu vắng nó, vẫn đau đớn vang vọng trong tâm trí Jimin. Cậu ép cảm giác đó xuống thật mạnh, và tiếp tục chuyến thám hiểm của mình.
Dù không gian nhỏ bé, cách bài trí lại toát lên sự ấm cúng và thân thuộc. Chiếc giường được trang bị rộng rãi với những chiếc gối trông mềm mại, một chiếc chăn lông ngỗng và một chiếc chăn dệt kim dày dặn, tự làm. Jimin đoán rằng nó được bà của Taehyung đan bằng tay. Nhưng cậu biết mình không thể hỏi câu đó vì sợ bại lộ thân phận kẻ mạo danh. Có vô số câu hỏi Jimin muốn hỏi, nhưng cậu biết mình không thể.
Hàng tỷ suy nghĩ ùa qua tâm trí cậu, nhiều điều liên quan đến sự mềm mại của gối và hơi ấm của chiếc chăn. Tuy nhiên, trên hết, Jimin bị choáng ngợp bởi sự tương phản giữa phòng ngủ bóng bẩy, hiện đại của mình và không gian ấm cúng này trông như thể được nhấc ra từ tạp chí Country Living.
Mặc dù có sự khác biệt lớn, Jimin nhận ra rằng cậu thích nơi này. Cậu không thể kiềm chế việc đưa tay ra chạm thử vào chiếc chăn. Mặc dù vẫn cảm thấy mình như kẻ xâm nhập, Jimin biết rằng cậu sẽ phải quen với việc sống trong không gian này. Và wow. Sự ấm áp và mềm mại của chiếc chăn đan dệt gần như khiến mắt cậu lịm đi vì sung sướng. Bằng cách nào đó, nó có cảm giác như được làm ra bằng tình yêu thương. Jimin không thể xác định được lý do tại sao, nhưng cuối cùng điều đó không quan trọng vì cảm giác quá mạnh mẽ. Ồ, sự sung sướng khi cuộn mình dưới một chiếc chăn như vậy sau một ngày dài.
Tiếp theo, cậu quyết định thử độ thoải mái của chiếc giường. Jimin khá kỹ tính về nệm và chỉ có thể hy vọng rằng cậu sẽ đủ thoải mái ở đây. Khoảnh khắc nằm xuống, Jimin phát ra một tiếng rên rỉ vô thức. Chiếc giường này thật tuyệt vời!
Khám phá thêm, cậu tìm thấy một bộ đồ ngủ flanen dưới gối. Một tràng cười sảng khoái bật ra từ cậu. Jimin đã không mặc loại đồ ngủ này kể từ khi còn là một đứa trẻ, và ý nghĩ đó khiến cậu cảm thấy hoài niệm hạnh phúc. Cậu lén lút nhìn xuống dưới gối của Taehyung và lại cười khi thấy một bộ đồ đôi ton-sur-ton.
Chăn ấm cúng, vô số gối, đồ ngủ đôi? Nếu Jimin không hiểu rõ hơn, cậu sẽ nghĩ phòng ngủ này phác họa bức tranh lý tưởng về một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Nhưng Jimin biết rõ hơn, và có một sự tương phản rõ rệt giữa vẻ ngoài của mọi thứ và sự thật đang diễn ra.
Trước khi cậu có thể quá đắm chìm vào suy tư, mùi thơm của món hầm đang nóng dần từ bếp len lỏi vào. Cậu vội vã chạy vào bếp để tắt lửa cho món dakjjim. Cơm trong nồi đã chín hoàn hảo và tơi xốp. Tự phục vụ một phần lớn, cậu ngồi xuống bàn bếp và ăn, hơi ngạc nhiên về cách cậu bắt đầu xúc từng muỗng liên tục, hoàn toàn khác xa với phong thái ăn uống tao nhã thường ngày của mình.
"Park Jihoon, em là một đầu bếp tài ba!" cậu thốt lên ngay khi có thể tạm dừng đủ lâu để suy nghĩ. Đến khi đã ăn sạch đĩa của mình, Jimin thực sự lo lắng. Làm thế nào cậu có thể nấu ăn ngon đến mức này chứ? Cậu đã luyện tập tất cả các công thức Jihoon gửi cho cậu, nhưng không cái nào ra được thành phẩm như thế này.
Mình nên gọi cho Jihoon, ôi không, ý mình là 'Jimin', Jimin nghĩ. Lấy điện thoại của Jihoon ra khỏi túi, cậu nhấn vào số liên lạc của chính mình.
"Hoonie!" Jihoon bắt máy, giọng đầy tiếng cười. "Anh đã đến nhà em rồi à?"
"Đúng vậy, Minnie," Jimin đáp. "Anh đã đi tham quan lớn và mọi thứ rồi."
Jihoon khịt mũi. "Chắc tốn khoảng ba mươi giây thôi, em đoán thế."
Có điều gì đó trong Jimin khó chịu với giọng điệu coi thường của em trai. Dù sao đây cũng là nhà của nó mà... "Ừ," cậu đáp cụt lủn. "Dù sao thì, em sao rồi? Mọi thứ ở đó ổn chứ?"
Jihoon cười lớn. "Ổn hả? Anh ơi, đây là thiên đường. Em cảm thấy hơi tội lỗi vì đã đẩy phần khó khăn về phía anh..."
"Đừng nói vậy," Jimin cắt lời. "Anh đồng ý với chuyện này nhiều như em vậy," cậu khăng khăng, ruột gan cuộn lại khó chịu.
"Vậy, ngày mai em có một buổi hẹn với Hobeom," Jihoon nói một cách e thẹn. "Em sẽ làm theo hướng dẫn của anh một cách triệt để."
Jimin nghĩ rằng có lẽ Jihoon nên lo lắng hơn về việc đi làm thay Jimin hơn là bất cứ điều gì sẽ xảy ra sau đó. Nhưng cậu giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.
"Kể cho anh nghe mọi chuyện thế nào nha?" cậu trả lời một cách lấp lửng.
"Ồ, em sẽ báo cho anh biết," Jihoon thở dài hạnh phúc. "Em cũng mong chờ được sử dụng bộ não của mình nhiều hơn một chút trong công việc nữa," cậu ta thừa nhận.
Thế này thì tốt hơn rồi, Jimin nghĩ một cách đắc thắng. "Còn anh thì mong được nghỉ ngơi đầu óc. Này, em nói cháu gái bà Yang mới sinh em bé tuần trước à?"
"Ừ," Jihoon kéo dài giọng một cách chán chường. "Chắc chắn bà ấy sẽ bắt anh xem ảnh mới nhất của đứa bé. Cố gắng tỏ ra hứng thú là được."
Jimin nghĩ rằng mình sẽ không cần phải cố gắng nhiều vì một đứa cháu chắt đầu lòng là một chuyện khá thú vị. Nhưng lần nữa, cậu không nói gì về điều đó, chọn cách đổi chủ đề. "Hoon, món dakjjim của em ngon tuyệt. Anh hơi lo lắng về bữa ăn mà em sẽ chuẩn bị sau cuộc trò chuyện này," cậu thừa nhận.
Jihoon khịt mũi. "Em không nói với anh là Taehyung thực sự không quan tâm đồ ăn có vị thế nào, miễn là có đủ để nuôi dưỡng những cơ bắp cuồn cuộn của anh ta sao?" Sự khinh miệt nhỏ giọt trong giọng nói của cậu ta.
"Ừ, nhưng anh thích làm mọi thứ thật tốt," Jimin phản bác, cố lờ đi vòng xoáy bất mãn nhỏ bé lắng xuống trong bụng cậu trước những lời lẽ xem thường của Jihoon. Chưa kể đến cơn rùng mình bất ngờ chạy dọc sống lưng khi cậu nghĩ đến cơ bắp cuồn cuộn của Taehyung. Cậu đoán làm nông dân là công việc đòi hỏi thể chất cao, nên việc anh ta vạm vỡ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Anh sẽ ổn thôi," Jihoon trả lời thờ ơ. "Thật đấy, Min, ý em là, Hoonie, nếu anh chỉ cần làm theo công thức em đưa thì không thể sai được đâu."
"Được rồi, anh tin em," Jimin thở dài. "Chà, anh đoán mình nên đi thôi để chuẩn bị bữa sáng ngày mai và cho vào tủ lạnh trước khi Taehyung về tối nay. Chúc em may mắn ngày mai nhé. Em biết anh luôn ở ngay đây nếu em cần gọi điện hoặc nhắn tin," cậu trấn an Jihoon.
"Em biết mà, anh trai," Jihoon cười đáp lại. "Nhưng em nghĩ em sẽ ổn thôi. Và em biết anh cũng sẽ ổn thôi. Nói chuyện sau nha?"
"Chắc chắn rồi!" Jimin đáp.
"Chúc vui vẻ với việc sống trọn vẹn ảo mộng về người vợ nội trợ truyền thống của anh đi," Jihoon trêu chọc. "Tạm biệt, Min."
"Tạm biệt, Hoon," Jimin thì thầm, kết thúc cuộc gọi.
Lời nói của Jihoon thấm vào tâm trí cậu, hơi muộn màng. Ảo mộng về người vợ nội trợ truyền thống? Jimin cau mày. Việc khao khát một điều gì đó khác biệt so với những gì cậu đang có thực sự đáng xấu hổ đến vậy sao?
Đẩy ghế ra khỏi bàn, Jimin mang đĩa và đũa đến bồn rửa và rửa sạch chúng. Đặt tay chống hông, cậu thở ra một hơi thật lớn và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai. Một nồi gyeranjjim (trứng hấp) sớm được làm xong, chỉ trông hơi méo mó một chút và Jimin để sang một bên cho nguội trước khi cho vào tủ lạnh. Tiếp theo là hai cuộn kimbap trứng và xúc xích, món mà Jimin ban đầu gặp khó khăn nhưng cuối cùng đã cứu vãn được. Cuối cùng, Jimin lấy một ít kim chi từ tủ lạnh kim chi và múc nó ra một cái nồi, sẵn sàng để ăn vào buổi sáng. "Thế này là được rồi," cậu lẩm bẩm.
Đột nhiên, Jimin bị cơn mệt mỏi ập đến. Cố gắng chống lại ý muốn ngồi xuống chiếc ghế sofa sờn cũ nhưng trông có vẻ thoải mái, cậu quyết định đi tắm. Nước nóng trên da thật dễ chịu đến mức Jimin không còn để ý thời gian. Cậu vừa mới xả hết những vệt xà phòng cuối cùng trên cơ thể thì giọng Taehyung gọi "Em yêu?" theo sau là tiếng cửa trước đóng sầm lại.
"Trong phòng tắm," Jimin theo bản năng đáp lại. Cậu tắt vòi nước, biết rằng Taehyung sẽ muốn làm sạch sau khi làm việc ngoài nông trại. Cậu vừa bước ra khỏi vòi hoa sen và đang với lấy khăn tắm thì cánh cửa mở ra.
"Aah!" Jimin hét lên, vội vàng che đậy cơ thể.
Taehyung cười, ấm áp và bao dung, đưa khăn tắm cho Jimin. "Chỉ là anh thôi! Xin lỗi, Ji, anh không cố ý làm em hết hồn. Chỉ là thực sự cần rửa tay bằng loại xà phòng tốt trước khi chạm vào bất cứ thứ gì quan trọng."
Tất nhiên Taehyung đã thẳng thừng bước vào phòng tắm khi chồng mình đang tắm. Bởi vì đó là điều mà các cặp vợ chồng làm, dĩ nhiên rồi.
Sau khi quấn chiếc khăn tắm quanh eo, Jimin lấy lại được nhịp thở. "Em hơi mơ màng một chút," cậu đưa ra như một lời giải thích cho phản ứng thái quá của mình.
Taehyung rửa tay rồi rời khỏi phòng tắm, để lại Jimin sững sờ và hơi ửng hồng mặt. Sau khi lau khô người và bôi một ít sản phẩm chăm sóc da bán ổn của Jihoon, cậu lững thững quay lại phòng ngủ và đẩy cửa mở ra mà không suy nghĩ.
Chỉ để bắt gặp cảnh mông trần của Taehyung. Ôi Chúa ơi anh ấy khỏa thân, bộ não Jimin hữu ích thông báo.
Chà, tất nhiên Taehyung khỏa thân rồi, anh ấy sắp đi tắm mà. Trong nhà của anh ấy.
Đừng nhìn, đừng nhìn, đừng nhìn, Jimin tự nhủ một cách kiên quyết. Thật không may, Taehyung lại chọn đúng khoảnh khắc đó để cúi người xuống lục lọi ngăn kéo tìm một chiếc quần đùi.
Jimin biết mình nên quay đi, nhưng cậu đơn giản là không thể cưỡng lại được. Cảnh lưng Taehyung từ phía sau gợi cho cậu nhớ đến một bức tượng thần Hy Lạp, đầy cơ bắp và gân guốc thon dần xuống vòng eo săn chắc. Nhưng mông anh ấy? À, đó là một chuyện hoàn toàn khác. Đầy đặn, tròn trịa và mời gọi một cách ngon lành, Jimin thấy mình muốn...
"Này, em yêu. Tắm rửa vui vẻ chứ?" Taehyung nói chậm rãi khi anh quay người lại.
Và ôi, Chúa ơi. Jimin phải dùng sức ngăn chặn hàm mình không bị rơi xuống khi cậu thu trọn vào tầm mắt thứ mà Taehyung đang sở hữu. Ngay cả khi hoàn toàn không cương cứng, nó vẫn dài, dày, cong và có màu nâu hơi đỏ ở đầu. Miệng Jimin bắt đầu chảy nước không tự chủ. Tâm trí cậu bị đẩy ngược trở lại một dịp lễ Chuseok hai năm trước, một ngày ấm áp bất thường. Ấm đến mức cả gia đình đã dành cả ngày ở bãi biển. Taehyung khi đó mặc một chiếc quần bơi màu sáng. Anh đang đùa giỡn với Jihoon, và Jimin đã cố gắng giữ mắt ở những nơi đoan trang hơn, nhưng sự dao động xảy ra trong chiếc quần đó đã khiến cậu hoàn toàn bị mê hoặc.
Thực tế là, đến mức cậu đã cất giữ hình ảnh đó vào bộ sưu tập những hình ảnh tinh thần mà cậu dùng để tự giải tỏa.
Nhìn xem, nó cũng không tệ lắm. Trong khoảng thời gian sau đó, cậu đã quản lý được việc tách rời dương vật tuyệt vời đó ra khỏi thực tế là nó thuộc về em rể mình. Thật sự là cậu đã làm được. Không phải là cậu đã tự giải tỏa vì Taehyung, cụ thể là vì anh ấy.
Nhưng nhìn Taehyung bây giờ, trong toàn bộ sự khỏa thân vinh quang đó, có nghĩa là hai điều đó lại gắn kết không thể tách rời một lần nữa.
Chết tiệt.
Nhìn đi chỗ khác, NHÌN ĐI CHỖ KHÁC! Jimin tự ra lệnh, cuối cùng cũng cố gắng kéo mắt mình sang nơi khác. Ồ, nhìn kìa, rèm cửa có hoa văn hoa lá xinh xắn. Thật cổ điển.
"Ừm. Vâng. Vòi sen thật tuyệt," Jimin cuối cùng lẩm bẩm, má cậu nhuộm một màu đỏ thẫm.
"Anh đi tắm đây," Taehyung thông báo với cậu một cách nhẹ nhàng. "Sau đó anh sẽ ăn, rồi chúng ta có thể xem gì đó cùng nhau trước khi ngủ, như thường lệ. Em thấy ổn chứ?"
"Ừm," Jimin đáp, cảm thấy như lưỡi mình quá to trong miệng, "Vâng. Được thôi."
Taehyung rời khỏi phòng và Jimin đột nhiên có thể thở lại được. Cậu loạng choạng đi đến giường và ngồi xuống. "Cái quái gì thế này," cậu lẩm bẩm dưới hơi thở.
Một hình ảnh quen thuộc buộc phải quay trở lại tâm trí cậu.
Một cái rốn rám nắng, với một vệt lông mảnh mai dẫn xuống một chiếc quần bơi màu sáng. Một sự nhô lên, những chi tiết mà suốt nhiều năm chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cậu, nhưng giờ đây cậu đã tận mắt chứng kiến... Và nó không chỉ đẹp hơn những gì cậu từng tưởng tượng, mà nó còn thuộc về em rể cậu.
Nhìn xuống, Jimin đau khổ nhưng không ngạc nhiên khi nhận thấy mình đã nửa cương cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro