001 - 005 Bệnh viện thành phố số 2

Chương 001

Tui sẽ để công xưng em - anh với thụ (trong giời thiệu có đề cập công gọi thụ là anh). Còn thụ thì là tôi - cậu.

Lúc Uất Trì đến bệnh viện thành phố số 2 là một giờ bốn mươi bảy phút chiều, y đến để đưa tài liệu cho mẹ Chu Nghênh Xuân vì bà sắp có cuộc họp lúc hai giờ.

Vì bị ảnh hưởng của tình hình dịch bệnh, hôm nay bệnh viện thành phố số 2 cũng chật ních toàn người là người. Trong khi đứng xếp hàng chờ quét mã, Uất Trì lấy điện thoại ra chơi sudoku. Người phía sau chen lấn va vào y mấy lần. Khi y quay lại nhìn, đó là một ông lão lùn chỉ cao đến xương sườn của y, xem ra y không thể nói gì nặng lời với ông lão.

Kỷ Kinh Chập gửi tin nhắn WeChat đến: Trì Trì, mười phút nữa em đến.

Uất Trì nhìn thấy nhưng không trả lời. Sau khi quét mã đăng ký xong dưới sự giám sát của một y tá mũm mĩm đeo kính, điện thoại của y lại rung liên tục.

Kỷ Kinh Chập: Trì Trì, hôm nay chúng ta đi ăn Thục Cửu Hương* đi.

*Một nhà hàng lẩu cay có thật ở Trung Quốc

Kỷ Kinh Chập: Cực cay.

Kỷ Kinh Chập: Mỗi người ăn bốn bát thạch đông*.

*Thạch đông/冰粉粉/ice jelly flour

Kỷ Kinh Chập: Trì Trì.

Kỷ Kinh Chập: Có đến bệnh viện không?

Kỷ Kinh Chập: Gặp dì chưa?

Kỷ Kinh Chập: Trì Trì.

Kỷ Kinh Chập: Lại không xem điện thoại nữa à.

Kỷ Kinh Chập: [Hình ảnh]

Đồ thần kinh.

Thật phiền phức. Nội dung hình ảnh bị che mất bởi bong bóng tin nhắn. Uất Trì nhíu mày, do dự một chút rồi vẫn nhấn vào bong bóng sắp biến mất, nhìn thấy hình ảnh trong tin nhắn, là "Mèo con chán ghét.jpg."*

*Mèo con chán ghét

Uất Trì trả lời: Đã đến.

Suy nghĩ một chút, lại gõ thêm hai chữ: Im miệng.

Kỷ Kinh Chập là bạn thân từ nhỏ của Uất Trì, cả hai sống cách nhau hai căn nhà, bọn họ lớn lên cùng nhau từ mẫu giáo đến trung học, thân thiết như anh em ruột, không có gì giấu nhau, nói chuyện không hết đề tài, rõ ràng là anh em thân thiết cả đời... ít nhất Uất Trì đã nghĩ vậy. Cho đến năm năm trước, Kỷ Kinh Chập không nói một lời, phủi mông bay thẳng đến Anh, nói là đi du học, cứ thế năm năm biệt vô âm tín.

Có anh em nào như thế không?

Uất Trì thầm nghĩ, tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy.

Kết quả, sau khi gửi hai tin nhắn đó, một vòng tròn nhỏ xuất hiện xoay hai vòng, rồi biến thành hai dấu chấm than màu đỏ.

[Bạn có 2 tin nhắn chưa gửi được]

Không có tín hiệu?

Uất Trì giơ điện thoại lên lắc lắc, gửi lại một lần nữa nhưng vẫn không gửi được.

Đông người quá!

Uất Trì bực bội gãi đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Y quay lại nhìn nhưng sau lưng không có một ai. Đám người xếp hàng dài sau lưng y trước đó đâu mất rồi? Ông lão lùn mới vừa va vào y năm sáu lần cũng không thấy đâu. Uất Trì đã quay lại nhìn mấy lần, chắc chắn sau lưng mình mới nãy có một hàng dài. Nhưng bây giờ phía sau y không có ai cả. Ngay cả y tá mũm mĩm ở bàn đăng ký cũng biến mất ngay khi y vừa quay ra sau.

Uất Trì bước vào cổng bệnh viện, bên ngoài cổng chính là đài phun nước và vườn hoa, cảnh xuân rực rỡ.

Có lẽ họ mở một cửa khác, di chuyển nhanh hơn. Uất Trì nghĩ.

Uất Trì không cần xếp hàng lấy số mà đi thẳng lên lầu. Y đứng trên thang cuốn, vẫn không thể gạt bỏ cảm giác kỳ lạ kia trong lòng.

Đại sảnh của bệnh viện là một dạng giếng trời khổng lồ*, thang cuốn bao quanh giếng trời hướng lên trên. Phòng làm việc của Chu Nghênh Xuân nằm ở tầng bốn. Uất Trì nhìn đồng hồ, một giờ bốn mươi chín phút.

*Trần nhà dạng giếng trời

Y đi đi lại lại cả buổi mà chỉ mất có hai phút?

Ngay lúc này có chuyện xảy ra.

Đầu tiên là vài tiếng hét thảm thiết, vô cùng thê lương, Uất Trì sống đến từng này tuổi rồi mà chưa từng nghe qua tiếng thét nào thảm thiết đến thế ở ngoài đời thực. Hơn nữa không chỉ ở một nơi, tiếng thét phát ra gần như đồng thời từ nhiều hướng, cả tầng trên tầng dưới đều có khiến người ta có cảm giác chúng ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng.

Đám người trong đại sảnh tầng trệt bắt đầu xôn xao tán loạn, cuối cùng chen chúc tập trung ở giữa phòng. Còn Uất Trì rốt cuộc cũng thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, trong phút chốc y chỉ cảm thấy quá đỗi hoang đường, hoang đường đến mức vượt xa cả ác mộng —— Một đám đông hỗn loạn, người ở bên ngoài cố gắng chen vào, người ở bên trong thì cố đẩy ra, loạn như nồi cháo heo. Các y tá đều rời khỏi vị trí làm việc, bọn họ bước ra từ quầy lễ tân, phòng lấy số, trạm phòng dịch. Tay cầm dao phẫu thuật vây quanh hàng trăm người, bắt đầu giết từng người một tính từ vòng ngoài. Đầu tiên là bóp cổ, sau đó đâm dao vào tim rồi rút ra một cách gọn gàng dứt khoát, khuôn mặt của bọn họ vô cảm, tiến đến giết người tiếp theo.

Có người muốn chạy ra khỏi bệnh viện nhưng rất ít người có thể thoát khỏi vòng vây, chỉ cần tóm được là bị giết ngay. Một thanh niên mặc áo hoodie đỏ in chữ FILA khó khăn lắm mới tìm được khe hở để chạy ra ngoài, lao ra cổng. Nhưng khi vừa đạp lên ngưỡng cửa, cơ thể cậu ta đột nhiên nổ tung thành một đống máu thịt.

Tiếng hét thảm thiết vẫn tiếp tục vang lên, không chỉ ở tầng một mà ở các tầng khác cũng bắt đầu xuất hiện cảnh y tá giết người. Lúc này, Uất Trì đang ở thang cuốn nối giữa tầng ba lên tầng bốn, trước sau toàn là người. Người phía trước đột nhiên chạy xuống, cô gái bên cạnh Uất Trì không kịp phản ứng bị đẩy thẳng ra khỏi thang cuốn, rơi xuống từ giếng trời.

Cách đám đông hoảng loạn, Uất Trì thoáng nhìn thấy góc váy y tá ở đầu thang cuốn tầng bốn. Những người trên đó vẫn đang liều mạng chạy xuống, người phía sau chưa kịp phản ứng đã bị đẩy xuống. Uất Trì không kịp suy nghĩ, y nhảy ra khỏi thang cuốn xuống hành lang tầng ba. Vừa chạm đất Uất Trì lại đụng phải dòng người đang chạy thục mạng, thế là cũng chạy theo họ.

Chu Nghênh Xuân là bác sĩ ở đây. Khi còn nhỏ, Uất Trì thường vào phòng nghỉ của bà để làm bài tập, thế nên y rất quen thuộc với nơi này. Uất Trì quẹo trái quẹo phải một hồi rốt cuộc tìm được lối thoát hiểm, y leo cầu thang chạy lên tầng bốn, tìm được phòng làm việc của Chu Nghênh Xuân, y đẩy cửa vào.

Chu Nghênh Xuân đang nằm ngủ gục trên bàn, nghe thấy tiếng động, bà mơ màng ngẩng đầu lên: "Ừm... Tiểu Trì?... Mấy giờ rồi?"

Uất Trì thở phào nhẹ nhõm.

Uất Trì không kịp nói nhiều, chạy đến muốn kéo bà: "Nói sau đi, chúng ta chạy trước đã, mẹ đi với con..." Nói đến đây Uất Trì đột nhiên nghẹn lại, mắt y giật nhẹ, cảm giác lạnh lẽo từ xương cụt chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Mặt của Chu Nghênh Xuân xanh mét, giống hệt đám y tá giết người.

Sắc mặt của người bình thường không giống như nhựa đường khô thế này.

Chu Nghênh Xuân lại hỏi một lần nữa: "Mấy giờ rồi?"

Uất Trì liếc nhìn điện thoại, báo: "Một giờ bốn mươi chín phút." Y nuốt nước bọt trấn định bản thân rồi đặt tài liệu trong tay xuống trước mặt Chu Nghênh Xuân, nói: "Mẹ, mẹ rửa mặt trước đi, con đợi mẹ ở ngoài nhé."

Uất Trì lùi khỏi phòng làm việc, y nhìn chằm chằm cánh cửa, suy nghĩ ba giây rồi chạy trốn núp sau cầu thang thoát hiểm. Đây là nơi khá kín đáo, có thể nhìn thấy phòng của Chu Nghênh Xuân.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn còn rải rác nhưng không còn nhiều người chạy tán loạn trong hành lang, có lẽ những người khác cũng đã tìm được chỗ trốn.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, lúc này lại trở nên yên tĩnh, Uất Trì cảm nhận được nhịp tim của mình đập dữ dội. Y tự bấm vào tay mình một cái để chắc chắn không phải đang mơ, rồi lại nhìn vào điện thoại, vẫn là một giờ bốn mươi chín phút. Uất Trì hít thở sâu vài lần, trong đầu nhanh chóng tái hiện lại những chuyện vừa xảy ra, bắt đầu từ khi người phía sau biến mất...

Uất Trì đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng.

Lúc Uất Trì phát hiện người phía sau biến mất, y đã quay đầu nhìn cửa bệnh viện rất lâu. Ngoài cửa là đài phun nước và vườn hoa. Nhưng đài phun nước không có tiếng nước chảy.

Không có tiếng nước chảy, không có tiếng chim hót, lá cây không lay động, ánh mặt trời không di chuyển, không có gió thổi.

Một giờ bốn mươi chín phút.

Mọi thứ đều dừng lại.

Chợt, Uất Trì thấy Chu Nghênh Xuân mở cửa phòng làm việc, mẹ y bước ra, khuôn mặt xanh xao, biểu cảm lạnh lùng, bà nhìn quanh rồi đi về một hướng. Uất Trì chú ý thấy trong tay bà cầm một con dao.

Lưng Uất Trì bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Rốt cuộc chuyện này là sao...

Đột nhiên có người nhẹ nhàng vỗ vai y. Uất Trì cảm giác tim mình như muốn ngừng đập. Bây giờ y đang ngồi xổm núp sau cầu thang, nhìn ra ngoài qua ô cửa kính. Đèn ở đây là đèn cảm ứng âm thanh, vì lâu không có âm thanh nên đèn đã tắt, phía sau là một mảnh tối đen. Uất Trì suy nghĩ vài giây, không biết nên chạy hay quay lại nhìn, kết quả là lại thấy hai y tá đang đi về phía này thông qua cửa kính.

Người phía sau thấy Uất Trì lâu không động đậy, lại vỗ nhẹ y một cái.

Uất Trì hít sâu một hơi, quay đầu lại, đối mặt với y là một khuôn mặt non choẹt. Là một cậu nhóc da dẻ trắng trẻo, có vẻ vẫn còn là người. Uất Trì khó khăn lắm mới hít thở lại bình thường, chợt y thấy vẻ mặt của cậu nhóc kia đầy sợ hãi, nhìn chằm chằm phía sau y.

Sau lưng y chỉ là cánh cửa, có gì khiến cậu ta sợ đến thế?

Không kịp suy tính, Uất Trì theo bản năng kéo cậu nhóc lăn qua một bên, trốn vào góc sau thùng rác, vừa hay bên cạnh có một cuộn túi rác màu đen không dùng đến, hai người vô cùng ăn ý mỗi người xé một cái, trùm kín người.

Gần như chỉ sau một giây, cửa bị đẩy ra, hai y tá cười nói bước vào rồi đóng cửa. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí. Không gian hoàn toàn yên tĩnh, cả hai không thấy được bên ngoài, co rúm thành một cục.

Phựt.

Cậu nhóc giật mình định la lên, bị Uất Trì bịt chặt miệng.

Rồi lại một tiếng "phựt".

Tiếng bật lửa.

Hai y tá toàn thân đầy máu, bọn họ chạy ra hành lang để hút thuốc. Một y tá nói: "Hai giờ hai mươi sáu rồi, không biết hôm nay có được tan làm đúng giờ không."

Người kia nhả một làn khói: "Tôi còn ca đêm nữa, phải đến tuần sau mới được nghỉ."

"Trưởng khoa Đinh năm nay xét bậc lương ổn chứ?"

"Chắc là ổn."

"Hôm nay tan làm đúng giờ thì đi ăn lẩu nhé?"

"Được đó, Thục Cửu Hương được không?"

Hai người cứ thế tôi hỏi cô đáp bắt đầu trò chuyện.

Nghe đến Thục Cửu Hương, Uất Trì nhớ đến tin nhắn WeChat mà Kỷ Kinh Chập gửi hôm nay. Uất Trì có chút hối hận, tại sao mình không trả lời? Đó có thể là hai tin nhắn cuối cùng y để lại ở thế giới này, y nên trả lời mới phải.

Nhưng mà trả lời gì đây?

Hai y tá hút thuốc xong liền đi ra ngoài, Uất Trì và cậu nhóc đợi thêm một lát mới dám vén túi rác lên. Mùi máu trong không khí vẫn còn rất đậm, trên đất còn vài dấu chân máu.

Cậu nhóc lập tức ôm thùng rác bắt đầu nôn. Uất Trì nhìn một chút rồi vỗ nhẹ lên lưng cậu nhóc. Sau đó hai người làm quen, cậu nhóc tên Nguyên Kỳ, trông có vẻ nhỏ con nhưng thật ra đã hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn Uất Trì hai tuổi, cậu ta còn chưa nói xong đã bắt đầu khóc: "Hu hu hu hu, em chỉ đến lấy thuốc giùm bạn gái mà sao lại gặp phải chuyện này chứ, hu hu hu..."

Uất Trì cảm thấy đau đầu: "Đừng khóc nữa, trước tiên cậu nín đi... Lúc nãy cậu vỗ vai tôi sao không thấy cậu nhát gan như này? Tôi suýt nữa bị cậu dọa đến nôn ra đó, biết không? Sao lúc nãy cậu dám vỗ vai tôi?"

Nguyên Kỳ: "Anh mặc đồ collab với Pokémon, sau lưng có một con Pikachu lớn như vậy, người mặc đồ Pikachu sao có thể là người xấu được."

Cảm ơn Nintendo, Uất Trì nói: "Được rồi, cứ như thế, giữ nguyên, đừng khóc nữa."

Nguyên Kỳ: "Hu hu hu... Làm sao bây giờ, em còn chưa thi đỗ nghiên cứu sinh, sao lại gặp người xấu..."

Uất Trì cố gắng an ủi: "Có lẽ không phải người xấu đâu."

Nguyên Kỳ: "Đám này mà không phải người xấu?"

Uất Trì: "Có thể không phải con người."

Nguyên Kỳ: "Hu hu hu..."

Uất Trì: "Được rồi, cậu có mang điện thoại không?"

Nguyên Kỳ: "Em không tin."

Uất Trì: "Không tin cái gì?"

"Em muốn vào Đảng." Nguyên Kỳ nói, "Em là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật."

"..." Uất Trì gật đầu, nói, "Ừ, vậy cậu có mang điện thoại không?"

"Em có mang." Nguyên Kỳ lấy điện thoại ra, Uất Trì nhìn một chút, thấy trên đó hiển thị 1 giờ 49 phút, thậm chí trên chiếc đồng hồ Nguyên Kỳ đang đeo cũng chỉ 1 giờ 49 phút.

Nguyên Kỳ thấy sắc mặt của Uất Trì trở nên nghiêm trọng, cậu ta hỏi: "Sao vậy?"

Uất Trì: "Thời gian dừng lại lúc 1 giờ 49 phút."

Nguyên Kỳ: "Biết đâu điện thoại của em bị hỏng."

Uất Trì: "Của tôi cũng 1 giờ 49 phút."

Nguyên Kỳ: "Có thể cả hai chúng ta cùng bị hỏng."

Uất Trì: "Đồng hồ đeo tay của cậu?"

"Có lẽ cả ba cái đều..." Nguyên Kỳ nói nửa chừng cũng cảm thấy không thể tin nổi nữa, cậu ta lại bắt đầu khóc, "Hu hu hu, em là người kiên định theo chủ nghĩa Mác..."

Uất Trì nhìn hai dấu chân máu mà hai y tá vừa để lại. Hai người bọn chúng nói thời gian bây giờ là hai giờ hai mươi sáu.

Thời gian của chúng vẫn đang trôi bình thường.

Chương 002

Uất Trì và Nguyên Kỳ tránh trong cầu thang một lúc, sau đó lại gặp thêm hai bác sĩ nam đi ra hút thuốc, cả người cũng đầy mùi máu, bọn họ tán gẫu về chuyện thường ngày như không có gì xảy ra. Một người than phiền về chuyện bệnh nhân hôm nay quá nhiều khiến gã mệt chết đi được, để nhiều người đợi trong đại sảnh như vậy thật không chuyên nghiệp. Người kia an ủi rằng mai là được nghỉ, chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút, hút nhanh lên, sắp tập hợp rồi.

Lần này cả hai vẫn núp trong túi nhựa, Uất Trì còn đâm một lỗ trên túi để nhìn ra ngoài, làm Nguyên Kỳ sợ đến không dám thở.

Uất Trì chú ý kĩ vào khuôn mặt của đám bác sĩ, đúng là đờ đẫn xám đậm như nhựa đường, vạt áo blouse và ống tay áo của họ dính đầy máu. Tuy không kinh dị như quần áo của đám y tá nhưng rõ ràng, có điều gì đó đã thay đổi trên người đám bác sĩ này.

Đến khi hai bác sĩ đó cũng đi rồi, Uất Trì nhận ra không thể tiếp tục ngồi chờ chết như vậy được. Bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng khúc hành lang này lại là chỗ bí mật hút thuốc của đám nhân viên y tế, hoàn toàn không an toàn.

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Nguyên Kỳ thút tha thút thít lau nước mắt.

"Trước hết là sống sót, trong một bệnh viện lớn thế này, hẳn sẽ có người đến cứu chúng ta chứ." Uất Trì lại nhoài người đến gần ô kính để nhìn ra ngoài, sau một lúc lâu không có ai đi qua hành lang. Y suy nghĩ một chút, nhớ ra hình như hai bác sĩ vừa nãy có nói gì đó về việc tập trung... Không thể bỏ lỡ cơ hội này, Uất Trì nói với Nguyên Kỳ: "Tôi phải đến phòng làm việc của mẹ tôi một chút, nếu cậu sợ thì đợi ở đây."

Nguyên Kỳ hô lên rất nhỏ: "Không! Em muốn đi theo anh! Em sợ ở một mình!"

Uất Trì nói: "Vậy cậu không được khóc."

Nguyên Kỳ gật đầu như giã tỏi: "Em sẽ không khóc."

Hai người khom người đi qua hành lang, lan can hành lang được làm từ gạch men sứ, có thể che khuất người đi qua. Điều đáng sợ là hành lang của bệnh viện quá dài, xoay quanh giếng trời tạo thành chữ "井", chỉ liếc một cái là có thể nhìn hết từ đầu đến cuối. Nếu có ai đó xuất hiện trên cùng hành lang chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi sự chú ý.

May mắn là không gặp ai, hai người hữu kinh vô hiểm đi đến phòng khám phụ khoa số năm. Uất Trì khóa trái cửa, bắt đầu lục lọi bàn làm việc của mẹ mình. Uất Trì lục lọi cả buổi nhưng không tìm thấy đầu mối, ngược lại moi ra vài lá thư tình của chú Từ viết cho mẹ. Nguyên Kỳ cũng đang lục lọi cùng y, cậu ta vừa lục vừa hỏi: "Rốt cuộc chúng ta đang tìm cái gì thế?"

Thật ra Uất Trì cũng không biết mình đang tìm cái gì, chỉ cảm thấy toàn bộ nhân viên y tế trong bệnh viện này đều có vấn đề, chắc chắn là có nguyên nhân gì đó. Có lẽ do virus rò rỉ? Hoặc là do vaccine đột biến? Nhưng... Chu Nghênh Xuân làm việc bên phụ khoa, không liên quan quá sâu đến những vấn đề này, có thể sẽ không tìm được bất kỳ tài liệu bí mật nào...

Nguyên Kỳ quải theo một cái ba lô, Uất Trì bảo cậu ta đi lấy đồ trong tủ phòng nghỉ ở góc phòng, đồ ăn đồ uống cũng lấy theo. Trước đây, vào ngày nghỉ, Uất Trì thường đến bệnh viện để làm bài tập, y biết nơi đó để nhiều đồ ăn vặt. Sau khi lấy xong, họ quay trở lại lối thoát hiểm.

Ngay khi vừa đi vào, hai chân Uất Trì mềm nhũn, y quỳ thẳng xuống đất. Nguyên Kỳ vội vàng đỡ Uất Trì nhưng khi vừa chạm vào cánh tay y, cậu ta liền cảm thấy cơ thể Uất Trì run dữ dội, cậu ta cuống cuồng hỏi: "Anh bị sao thế?"

Uất Trì lắc đầu, y đờ đẫn trong chốc lát rồi nhoài người vào thùng rác gần đó, bắt đầu ói.

Trong lúc đó, Uất Trì hơi ngẩng lên nhìn giếng trời. Gần như ngay lập tức, ký ức thoáng qua trong đầu Uất Trì, cảnh tượng hiện ra càng lúc càng rõ ——

Xác chết trải dài khắp nơi, vì bị giẫm đạp rồi kéo lê nên nhiều xác chết không còn nhìn ra hình người. Đám nhân viên y tế đều tập trung ở tầng trệt, mỗi bác sĩ đi kèm một y tá hợp thành hai người một tổ, bốn tổ thành một đội, mỗi đội có một hộ lý phụ trách đẩy xe, trên xe đẩy có một cái bồn sắt, chính là cái nồi lớn dùng để đựng thức ăn chung trong nhà ăn nhân viên. Những lưỡi dao mổ nhỏ bé sắc bén, đám bác sĩ với kỹ thuật khéo léo. Thế là chỉ cần xoay nhẹ cổ tay trên ngực xác chết, y tá phía sau liền cúi xuống dễ dàng móc trái tim của xác chết ra rồi ném vào nồi sắt...

Ở giữa tầng trệt là một chiếc đồng hồ quả lắc màu trắng rất lớn, kim giờ chỉ vào ba giờ.

Uất Trì nôn xong, y vịn tường bò dậy cố gắng kiềm chế cơ thể run rẩy, khóe mắt đỏ bừng: "Đi, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây."

Hai người chạy theo cầu thang thoát hiểm xuống tầng một, ở đó có một cánh cửa nhỏ, ngày thường dành cho nhân viên vệ sinh ra vào. Cánh cửa nhỏ mở một khe hở, ánh sáng mùa xuân tươi sáng từ khe hở đó tràn vào, Nguyên Kỳ vui mừng đến mức muốn mọc cánh bay ra ngoài nhưng bị Uất Trì xách gáy lôi trở lại: "Chờ đã!"

Nguyên Kỳ thất vọng thấy rõ: "Sao vậy?"

Uất Trì nói: "Cậu không thấy cảnh mới vừa rồi sao?"

Nguyên Kỳ: "Thấy cái gì?"

Uất Trì: "Kết cục của người chạy ra ngoài."

Nguyên Kỳ lắc đầu: "Em lấy thuốc ở quầy thuốc tầng hai."

Uất Trì cầm cây chổi bên cạnh đẩy cửa, y nheo mắt cẩn thận quan sát một vòng. Cảnh ngoài cửa hiện lên rõ ràng, lá xanh, hoa đua nở, nắng xuân ấm áp, trên cành cây còn có một con chim khách. Nhưng mọi thứ im lặng một cách quái dị, giống như một cảnh phim bị tắt tiếng.

Y suy nghĩ một chút sau đó ném cây chổi ra ngoài. Cây chổi rơi xuống đất phát ra tiếng "bộp" như thể không có điều gì bất thường, trọng lực, lực cản và âm thanh lan truyền, tất cả đều bình thường.

Nguyên Kỳ hơi sốt ruột: "Anh làm gì thế? Chúng ta phải cẩn thận, từ đây chúng ta có thể ra ngoài không?"

Uất Trì thở dài, lôi ra một vật gì đó từ trong ngực mình, nó tròn tròn màu xanh lá cây, là một con rùa nhỏ được Chu Nghênh Xuân nuôi. Y vừa lấy nó trên bệ cửa sổ phòng làm việc của Chu Nghênh Xuân, tên nó là Uất Tiểu Trư. Vì khi còn bé biệt danh của Uất Trì là Uất Tiểu Trư, nhưng khi bước vào tuổi dậy thì, y không cho mẹ gọi cái tên đó nữa. Thế là mẹ y mua con rùa này, xem nó như thiên sứ nhỏ gợi lại thời thơ ấu của Uất Trì.

Nguyên Kỳ thấy sắc mặt Uất Trì không tốt, cậu ta do dự hỏi: "Anh Trì, anh có sao không?"

Uất Trì bất ngờ ném con rùa nhỏ ra ngoài cửa.

Sau đó, Nguyên Kỳ chứng kiến ​​một cảnh tượng kinh hoàng. Con vật nhỏ đó bay ra ngoài theo đường vòng cung bình thường, nhưng ngay lập tức, nó bất ngờ nổ tung thành một đống máu thịt lẫn lộn giữa không trung. Nếu không nhờ Uất Trì vừa kịp kéo cậu ta, bây giờ đám máu ấy chính là Nguyên Kỳ. Dĩ nhiên, tình cảnh của cậu ta chắc chắn sẽ "tráng lệ" hơn một chút.

Thấy thế, Uất Trì thở dài trong lòng, quả nhiên là thế.

Y mệt mỏi nói: "Không thể ra khỏi đây."

Nguyên Kỳ: "Em thấy rồi."

Uất Trì nói: "Đại sảnh tầng trệt cũng không ra được. Tôi đã thấy một người chạy ra khỏi cửa chính cũng chết như thế này."

Nguyên Kỳ sợ hãi: "Người?"

Uất Trì: "Ừ, ruột nổ văng đầy trời."

"Anh Trì..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Kỳ trắng bệch vì sợ, cậu ta lại khóc: "Hu hu hu, em chỉ đến đây để giúp bạn gái lấy thuốc thôi mà, sao lại gặp phải chuyện xui xẻo thế này, ngài Mác ơi làm ơn cứu con, hu hu hu..."

Khi sự cố xảy ra ở tầng một, Nguyên Kỳ đang ở tầng hai lấy thuốc, đeo tai nghe đánh Vương Giả. Lúc điện thoại của cậu ta bị đụng rớt, cậu ta mới nhận ra có chuyện gì đó, vừa nhìn lên thì thấy mọi người đang chạy tán loạn. Cô gái bên cạnh Nguyên Kỳ đang đợi lấy thuốc bị một y tá cao chưa tới một mét sáu nắm cổ tay kéo đi, cậu ta chuẩn bị xông lên làm anh hùng nhưng bạn trai của cô gái đó đã ra tay trước. Đó là một gã béo phì cao khoảng một mét tám, gã vung nắm đấm muốn đánh một cú nhưng cổ tay lại bị y tá kia bắt được, răng rắc bóp nát xương.

Rốt cuộc Nguyên Kỳ cũng biết sợ, cậu ta nhấc chân chạy trốn theo dòng người vào lối thoát hiểm. Nghe thấy trận chiến quá ác liệt, cậu ta liền chạy lên tầng trên, sau đó gặp được Uất Trì ở tầng bốn. Nguyên Kỳ cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc nhưng không ngờ thật sự có người chết.

Khóc cả buổi nhưng Uất Trì vẫn không mắng cậu ta, Nguyên Kỳ hít hít mũi nhìn sang, chỉ thấy anh Trì của cậu ta mặt vô cảm nhìn cửa sổ, để lộ nửa bên mặt lạnh lùng đẹp trai. Nguyên Kỳ hâm mộ nói: "Anh Trì, anh bình tĩnh thật đấy, thật lợi hại."

"Bình tĩnh cái đ!t." Anh Trì của cậu ta nói, "Tôi sợ đến mức chân bị chuột rút rồi." Nói xong, y ngồi xuống cầu thang, xụi lơ nói, "Tôi thấy mình xong đời rồi."

Nguyên Kỳ: "..."

Một lúc sau, Nguyên Kỳ thấy Uất Trì đưa một tờ giấy tới trước mặt mình, cậu ta nhận lấy lau nước mũi rồi nói: "Cảm ơn."

"..." Uất Trì nói, "Cậu không có cảm giác mũi mình bị cộm hả?"

Tờ giấy Uất Trì đưa là một tờ giấy xé ra từ sổ ghi chú, không phải giấy vệ sinh.

Nguyên Kỳ: "Em tưởng đó là biện pháp khẩn cấp... Vậy anh cho em tờ giấy để làm gì?"

Uất Trì nói: "Để cậu viết di thư."

Mắt Nguyên Kỳ lại ướt, có lẽ sắp khóc: "Em không muốn viết di thư!"

Uất Trì: "Lúc chúng ta toi đời, nhỡ đội cứu hộ tìm được di thư của cậu thì sao, đấy cũng xem như là cậu để lại một cái gì đó trên đời... Hoặc viết một lá thư cho bạn gái của cậu đi?"

Nguyên Kỳ suy nghĩ một chút, cũng không phải là không được, mặc dù cậu ta vẫn chưa sẵn sàng đón nhận cái chết nhưng viết một lá thư cũng không có gì đáng ngại. Đến lúc được cứu có thể đưa cho bạn gái đọc, dù sao dạo gần đây cô ấy đang ồn ào muốn chia tay. Nếu lần này mình sống sót vượt qua kiếp nạn, sau khi ra ngoài mình sẽ đưa lá thư này cho cô ấy. Rồi nói là lúc sắp chết, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cô! Liệu có khiến cô ấy cảm động đến mức lấy thân báo đáp không nhỉ?

Thế là cậu ta hỏi xin Uất Trì một tờ giấy, một cây bút, vừa viết vừa lẩm bẩm: "Đan Đan à, bây giờ anh đang ở bệnh viện thành phố số 2, mặc dù anh là một người kiên định theo chủ nghĩa Mác nhưng hình như anh vừa thật sự gặp quỷ. Anh rất sợ nhưng vừa nghĩ đến em, anh như có được sự dũng cảm vô biên..."

Viết một lúc, Nguyên Kỳ chợt nhận ra Uất Trì lười biếng ngồi xụi lơ không nhúc nhích, cậu ta nhín chút thời gian hỏi: "Anh Trì, anh không viết à?"

"Không ai nhận." Uất Trì nói.

Nguyên Kỳ: "À... em xin lỗi, em không biết chú dì... "

Uất Trì: "Hai người họ vẫn khỏe."

Nguyên Kỳ: "Vậy sao anh nói không ai nhận?"

Uất Trì: "Hai người bọn họ ly hôn hai mươi năm rồi, cha tôi đã không còn sống ở thành phố này nên không cần gây thêm phiền phức cho lão ta nữa... Mẹ tôi đang làm bác sĩ ở bệnh viện này, chắc có lẽ bây giờ cũng không còn là người. Hầy... Quên đi. Hai mẹ con chúng tôi nằm chung một chỗ, không chừng kiếp sau lại có duyên."

Uất Trì cầm cuốn sổ tay, đó cũng là đồ y tiện tay lấy trong phòng làm việc của mẹ. Hình như là sổ ghi chú của mẹ, phía trước viết công việc, phía sau viết cuộc sống sinh hoạt, trong phần cuộc sống sinh hoạt, dòng cuối cùng mẹ y viết là "Cuối tuần đi ngắm hoa anh đào cùng với nhóc con", một mũi tên chỉ lên cách đó mấy hàng "Đi lấy váy ở cửa hàng giặt ủi", bên cạnh còn vẽ một trái tim xấu xí.

Chiếc váy đó là Uất Trì gửi đi giặt, một chiếc váy liền thân màu đỏ rực, ren hoa rất đẹp. Uất Trì nhớ mẹ y nói cuối tuần đi ngắm hoa cùng bà, thái độ của bà như thể có hay không cũng được. Không ngờ bà lại muốn ăn mặc thật xinh đẹp để đi ngắm hoa đào cùng con trai.

Nguyên Kỳ lại hỏi: "Vậy anh không có người mình thích à?"

Uất Trì nói: "Không có."

"Thật đáng thương." Nguyên Kỳ nhìn y, "Độc thân từ mẹ?"

Uất Trì không hiểu: "Cái gì?"

Nguyên Kỳ: "Độc thân từ trong bụng mẹ, tức là chưa từng yêu ai từ lúc chui ra từ bụng mẹ."

Uất Trì suy nghĩ vài giây, gật đầu: "Đúng vậy."

Nguyên Kỳ kinh ngạc hít một hơi khí lạnh: "Không phải chứ anh Trì, anh đùa em à? Ngoại hình anh thế này mà không có tuổi xuân sao?"

Uất Trì vỗ cậu ta một phát: "Ai nói tuổi xuân phải có tình yêu?"

Nguyên Kỳ nói: "Vậy tuổi xuân anh làm gì?"

Uất Trì: "Học hành."

Nguyên Kỳ bị chọc cho cứng người nhưng không biết phản bác thế nào, thật lâu sau mới hỏi tiếp: "Vậy lúc anh không học hành?"

Nói đến đây, Uất Trì liền giận sôi máu: "Tìm người."

Nguyên Kỳ muốn nói thêm nhưng bị Uất Trì bịt miệng. Y nghe phía sau có tiếng bước chân, rất nhẹ, đã cách bọn họ rất gần.

Chương 003

Chổi đã bị ném ra ngoài, Uất Trì và Nguyên Kỳ cầm đồ hốt rác và cây lau nhà đứng ở góc tường sẵn sàng đón quân địch. Qua không tới nửa phút, có một người đi xuống tầng dưới cùng, nhìn ra ngoài cửa.

Nguyên Kỳ run lập cập từ nãy đến giờ, bị người này dọa sợ hết hồn, cậu ta vung cây lau nhà đập vào sau đầu người nọ.

Người nọ hét lên "Má nó" rồi quay đầu lại nắm lấy cây lau nhà, trừng đến muốn rách cả mí mắt, hung thần ác sát tựa như bị nỗi sợ uất ức chèn ép. Nguyên Kỳ sợ hãi buông tay trốn sau lưng Uất Trì, Uất Trì dùng đồ hốt rác chặn cây lau nhà đang vung tới của người nọ, y nói: "Ông anh, xin lỗi nhé, nếu là người thì hãy nói chuyện tử tế!"

Người nọ thật sự dừng lại, ngoài ra còn hai người một nam một nữ đi theo sau người nọ cũng dừng lại.

Mọi người giới thiệu với nhau, người đàn ông xuống đầu tiên tên là Lâm Phú Quốc, là tài xế xe tải, đến để khám đĩa đệm cột sống, đi xuống từ tầng ba. Đôi nam nữ là một cặp tình nhân, nam tên Trương Vũ Phàm, nữ tên Lí Hạ, là sinh viên, đến để siêu âm, đi xuống từ khoa phụ sản tầng bốn. Ba người bọn họ cũng gặp nhau ở cầu thang thoát hiểm, đều muốn xem liệu có thể ra khỏi đây từ lối này không.

Uất Trì kể cho bọn họ chuyện người đàn ông FILA và con rùa nhỏ, tiếc nuối nói cửa này không ra được.

Lâm Phú Quốc là một người đàn ông trung niên nóng tính, gã không tin lời Uất Trì, la hét muốn đi ra ngoài, Khi gã đi đến cửa, vừa quay lại nhìn thì thấy mọi người đều đứng yên, không ai ngăn cản gã. Gã sợ hãi hùng hổ quay lại, chửi rủa họ là đồ nhát gan.

Những người trẻ tuổi không ai để ý đến gã. Uất Trì lại hỏi bọn họ về thời gian, quả nhiên thiết bị của bọn họ đều không ngoại lệ, tất cả dừng ở một giờ bốn mươi chín phút. Trương Vũ Phàm hỏi Uất Trì: "Vậy bây giờ làm gì tiếp?"

Giọng điệu của cậu ta khá bất lịch sự, Uất Trì nhìn cậu ta, nói: "Sao tôi biết được."

Trương Vũ Phàm: "Những thứ đó rốt cuộc là gì?"

Uất Trì: "Không biết."

Trương Vũ Phàm im lặng một lúc, rồi nói: "Anh vừa nói mẹ anh làm việc ở đây?"

Uất Trì: "Đúng vậy."

Trương Vũ Phàm: "Vậy đi tìm bà ấy đi?"

Uất Trì: "Có lẽ bà ấy đã biến thành thứ đó rồi..."

Trương Vũ Phàm: "Nhưng biết đâu hổ dữ không ăn thịt con."

Uất Trì: "Nhưng nếu bà ấy ăn thì sao? Tôi tìm ai để nói lý đây?"

Lí Hạ nói: "Thôi được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi."

Thực sự bọn họ vừa mệt vừa sợ, lúc này yên tĩnh lại mới nhận ra cả người mệt như vừa chạy ba nghìn mét. Bọn họ không nói gì thêm, đều ngồi xuống đất. Uất Trì và Nguyên Kỳ, Trương Vũ Phàm và Lí Hạ, Lâm Phú Quốc một mình, chia ra chiếm ba góc.

Nguyên Kỳ ôm ba lô trước ngực, cậu ta im lặng được dăm ba phút thì chợt nhớ trong ba lô có đựng một ít đồ ăn vặt. Cậu ta nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Uất Trì, đưa tay kéo khóa kéo: "Anh Trì này, nhân cơ hội lúc này rảnh rỗi, hay là chúng ta..."

Uất Trì liền đè cái tay đang kéo khóa của cậu ta xuống, khẽ lắc đầu không để ai nhận ra, nói tiếp: "Cậu mệt thì ngủ trước đi, tôi không dám ngủ."

Nguyên Kỳ liếc thấy ba người kia đều đang nhìn về phía này, cậu ta nhanh trí lấy ra một chai dầu gió từ ngăn ngoài của ba lô, nói: "Em muốn nói là xoa chút dầu gió, thời tiết này bắt đầu có muỗi rồi, có trời mới biết bị muỗi đốt có bị lây nhiễm virus kinh khủng nào không."

Trương Vũ Phàm: "Virus kinh khủng gì?"

Nguyên Kỳ: "Tôi nói bừa thôi, giờ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."

Lâm Phú Quốc đột nhiên chen vào, bằng không Nguyên Kỳ còn tưởng gã đã ngủ rồi: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với bệnh viện này vậy?" Giọng điệu vô cùng khó chịu, như đang thẩm vấn tội phạm.

Uất Trì phản ứng một lúc mới nhận ra Lâm Phú Quốc đang hỏi mình, y nhướn mày: "Tôi không biết."

Lâm Phú Quốc: "Mẹ mày là bác sĩ ở đây mà mày không biết?!"

Uất Trì giơ tay lên: "Tôi thật sự không biết."

"Mày!" Lâm Phú Quốc đứng bật dậy, mặt đỏ tía tai. Gã là tài xế đường dài, dầm mưa dãi nắng, da vừa đen vừa nhám, mặt đầy nếp nhăn, cặp mắt lồi ra, trông tướng mạo có thể thấy không dễ đụng vào. Nhưng Uất Trì không né không tránh mà còn nhìn thẳng vào mắt gã, ánh mắt y vô cùng bình tĩnh. Qua một lúc sau, Lâm Phú Quốc phun một bãi nước bọt, chửi một tiếng "Đụ mẹ" rồi ngồi trở lại.

Rất lâu không ai nói gì, tầm hơn ba giờ chiều, ánh nắng không còn quá gắt, vốn là lúc dễ buồn ngủ nhất, ngay cả Uất Trì cũng bắt đầu gật gù, kết quả bị đầu của đột ngột Nguyên Kỳ gác lên vai mà tỉnh giấc. Y bỗng ngồi thẳng dậy: "Không xong!"

Lí Hạ và Trương Vũ Phàm cũng lập tức tỉnh lại, Lí Hạ hỏi: "Không xong chuyện gì?"

Uất Trì đứng lên, kéo Nguyên Kỳ dậy: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"

Lí Hạ và Trương Vũ Phàm cũng đứng lên theo, Lâm Phú Quốc cũng ngồi dậy nhưng vẻ mặt rất khó chịu: "Làm cái gì đấy hả?"

Uất Trì nhìn ông chú lôi thôi kia, tuy rằng không thích gã nhưng ít nhất gã cũng là người, y đành giải thích: "Tôi nhớ ba giờ rưỡi sẽ có một đợt vệ sinh đại sảnh bệnh viện, rất có thể công nhân vệ sinh sẽ đi vào từ cửa này."

Lâm Phú Quốc: "Vào thì vào đi! Giờ khắp nơi trong bệnh viện đầy bác sĩ y tá, mày chạy đi đâu? Bị chúng nó bắt mới chết!"

Lần này Lí Hạ và Trương Vũ Phàm cũng dừng lại nhìn Uất Trì, rõ ràng cũng có chút do dự.

Uất Trì không thèm quan tâm đến bọn họ, dù sao y cũng không chắc mình đúng, chỉ đành tự cầu may. Chẳng qua Uất Trì vừa chợt nhớ tới cảnh mình vừa nhìn xuống từ giếng trời, mấy người hộ lý đẩy xe chở tim đó không phải bác sĩ y tá, ai biết công nhân vệ sinh sẽ biến thành cái gì? Hơn nữa, bây giờ bọn họ ngơ ngơ ngáo ngáo tập trung ở đây thật sự không ổn, tuy có vẻ trống vắng không có bác sĩ y tá nào tới, nhưng cửa lại không ra được, có thể nói chính là một ngõ cụt. Nhỡ có biến cố xảy ra, muốn chạy cũng không có chỗ chạy.

Uất Trì kéo Nguyên Kỳ đi lên, Lâm Phú Quốc đột nhiên nắm lấy chân y, Uất Trì nhíu mày quay đầu lại, hỏi: "Ông muốn gì?"

Lâm Phú Quốc hung tợn nói: "Mày không được đi! Chắc chắn mày biết cái gì đó! Mày không được đi!"

Uất Trì cảm thấy nực cười, rốt cuộc là muốn sao đây? Y cố rút chân ra nhưng không được, đầu thì đau như búa bổ: "Buông tôi ra!"

Lâm Phú Quốc vòng hai tay ôm chặt chân y, dáng vẻ giống như một ông chủ lòng dạ đen tối muốn khất nợ: "Mày không được đi! Chắc chắn mày biết cái gì đó! Mày không được đi!"

Uất Trì: "Tôi không biết! Tôi chỉ cảm thấy nên rời khỏi đây! Ông không nghe thì tôi cũng đâu ép ông! Thả tôi ra, sắp không kịp rồi..."

Uất Trì đột nhiên cứng họng, vì y thấy một người bước vào từ cánh cửa mà bọn họ không thể đi ra. Nguyên Kỳ, Lí Hạ và Trương Vũ Phàm cũng nhìn thấy, bọn họ tức khắc câm như hến. Lâm Phú Quốc vẫn đang la hét nhưng có lẽ cảm nhận được bầu không khí không đúng, gã theo ánh mắt của mọi người nhìn ra sau, ngay lập tức câm miệng.

Đó là một bà già vừa gầy vừa đen, mặc đồng phục công nhân vệ sinh, đang trừng mắt nhìn bọn họ bằng đôi mắt trắng dã.

Bầu không khí đông cứng kéo dài khoảng một phút, đột nhiên Lâm Phú Quốc bật dậy, vung chân đá bà già lao công ngã xuống, sau đó leo lên người giơ nắm đấm to như búa tạ đánh vào đầu bà ta. Bà lao công ngã đập ót xuống sàn, cộng thêm mấy cú đấm liên tiếp làm bà ta chết ngay tại chỗ, mặt bị đấm tới lõm vào, máu chảy đầy đất.

Chuyện xảy ra quá nhanh, những người khác hầu như không kịp phản ứng.

Lâm Phú Quốc nhìn đôi tay dính đầy máu của mình, gào lên: "Đây chắc chắn không phải người! Chắc chắn không phải người! Bà ta đi vào từ cánh cửa đó! Không phải chúng mày nói đó là "quỷ môn quan" sao? Bà ta chắc chắn không phải người!" Gã căng thẳng, cặp mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như sắp sụp đổ, vừa lẩm bẩm "bà ta chắc chắn không phải người" vừa định nắm lấy chân Uất Trì.

Uất Trì tránh ra, kéo Nguyên Kỳ chạy nhanh lên trên.

Chỗ họ đứng thấp hơn sảnh bệnh viện nửa tầng, chạy lên là tới cửa thông với đại sảnh. Uất Trì không dừng lại, nhưng khi vừa đạp lên bậc thang cuối cùng, y đối diện với một khuôn mặt xanh xao. Có y tá mở cửa, rất khó chịu nói: "Ồn ào cái gì thế hả? Đã tới trễ còn làm ồn là sao?"

Uất Trì không nghĩ ngợi lập tức đá vào ngực cô ta, đạp cô ta văng ra ngoài rồi khóa cửa lại, quay đầu hét lên: "Còn không mau chạy đi!"

Một tiếng gầm thét truyền đến từ ngoài cửa, trên cửa sắt chợt có thêm vài dấu nắm đấm. Uất Trì không quan tâm, y dồn hết toàn bộ sức mạnh chạy lên trên, sau lưng là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thở dốc của những người khác. Lúc Uất Trì chạy đến giữa tầng hai và tầng ba, y nghe thấy tiếng cửa va vào tường cực mạnh, ả y tá kia đã mở cửa, tiếng đế giày mềm ma sát với mặt sàn vang lên, ả đang đuổi theo.

Lúc Uất Trì chạy đến tầng bốn, y ngoặt ra ngoài. Vì đến đây rất nhiều lần nên y theo bản năng cảm thấy tầng lầu này rất quen thuộc.

Hành lang quá dài, cứ chạy như vậy rất dễ bị bắt, ả y tá kia chỉ cách họ hai tầng lầu, bọn họ không đủ thời gian chạy hết một hành lang dài. Uất Trì lao vào nhà vệ sinh cách lối thoát hiểm năm mét, đá văng van nước rồi rẽ vào phía sau cột chịu lực bên cạnh nhà vệ sinh. Những người theo sau Uất Trì cũng dán sát vào tường, đứng thẳng hàng, Không ai bị bỏ lại, ngay cả Lâm Phú Quốc cũng thở hì hục chạy theo sau.

Chưa kịp thở, tiếng bước chân đã vang lên, tiếng "cộp cộp" tiến lại gần. Uất Trì nín thở, trước mắt dần dần biến thành màu đen, bên tai là tiếng tim đập thình thịch của mình. Y bỗng có hơi hối hận, vừa nãy đáng lẽ nên chạy trên hành lang, dù sao y cũng không phải người chạy cuối cùng. Cho dù ả y tá kia có đuổi kịp thì người bị bắt chắc chắn không phải y, dù sao để giết những người khác cũng tốn khá nhiều thời gian, y chắc chắn sẽ thoát được.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Tiếng bước chân đến trước cửa nhà vệ sinh... rồi đi qua... cách bọn họ rất gần... ngay trước mặt.

Chỉ cách một cột chịu lực.

Bây giờ bọn họ xếp thành một hàng, nếu góc độ mà lệch một chút, người cuối cùng là Lí Hạ sẽ bị y tá nhìn thấy.

Mười ngón tay của Uất Trì bấu chặt vào vách tường, khó khăn nuốt nước miếng.

Y tá đột nhiên quay đầu, vọt vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh có rất nhiều chỗ có thể ẩn nấp, các gian vệ sinh riêng, phòng chứa đồ, sau cánh cửa, xem xong nhà vệ sinh nam còn có nhà vệ sinh nữ, muốn kiểm tra hết sẽ tốn khá nhiều thời gian. Ngay khi y tá vừa bước vào, Uất Trì quyết định thật nhanh, y chạy ngược trở về chỗ cũ, theo cầu thang thoát hiểm chạy xuống tầng hai, đối diện với lối thoát hiểm chính là cửa sau của phòng phát thuốc, y qua đó xoay nắm cửa, không khóa, dẫn mọi người xông vào.

Phòng phát thuốc rất lớn, chiếm nửa tầng hai, các kệ bày đầy thuốc trải dài nhìn không thấy điểm dừng. Uất Trì đoán bây giờ tầng một có rất nhiều người chết, đám y tá bắt buộc phải đi xử lý, Có thể những kẻ ở tầng cao hơn sẽ lười đi xuống, nhưng những kẻ trực ban ở tầng một và tầng hai muốn trốn việc cũng không trốn được.

Uất Trì đã cược đúng, bây giờ trong phòng phát thuốc không có ai.

Mọi người chọn chỗ thuận lợi dễ chạy trốn cả trước lẫn sau trong phòng phát thuốc, rốt cuộc cũng có thời gian hít thở.

Nguyên Kỳ sống sót sau tai nạn, thê thảm nói: "Lúc đó tiếng tim em đập lớn cực, sợ dẫn cô ta tới."

Lí Hạ nói: "Tôi cũng vậy."

Lâm Phú Quốc vừa mới lấy lại hơi, gắt gỏng nói: "Chạy cái gì mà chạy? Chúng ta đông người như vậy, chẳng..."

Lí Hạ nói: "Nhỏ tiếng thôi!"

Lâm Phú Quốc đúng là có nhỏ tiếng hơn một chút, nhưng vẫn nói hết câu: "Chẳng lẽ không đánh lại cô ta sao?"

Trương Vũ Phàm nghe thấy vậy cười khẩy: "Vậy sao ông không đi đánh cô ta đi?"

Lâm Phú Quốc kích động đến cổ nổi gân xanh: "Tao, tao không đi? Được, tao sẽ đi ngay bây giờ!"

"Đừng! Đừng! Ông thật sự không đánh lại đâu!" Nguyên Kỳ nói, "Tôi vừa tận mắt nhìn thấy, một người đàn ông cao hơn một mét tám bị một y tá nhỏ bé thế này," Cậu ta vung tay mô tả chiều cao, "Chỉ cần bóp một phát là nát cổ tay, tôi còn nghe rõ tiếng xương gãy mà, đó lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy âm thanh đó..."

Lâm Phú Quốc hừ một tiếng: "Có gì mà chúng mày nói quá lên thế? Vừa rồi không phải tao mới giết được một tên sao?"

Trương Vũ Phàm đốp lại gã: "Vậy sao ông còn chạy theo chúng tôi? Ông đi đi!"

Sau đó hai người cãi nhau rùm beng, nhưng dưới sự kiềm chế của Lí Hạ, âm lượng tương đối nhỏ. Nguyên Kỳ nghe một lúc cảm thấy thật sự không nói nên lời, cậu ta quay đầu nhìn Uất Trì thấy y đang ngẩng đầu nhìn lên các kệ thuốc, thế là liền tiến lại gần hỏi nhỏ: "Anh Trì, anh đang nhìn gì vậy?"

Uất Trì nói: "Nhìn thuốc."

Bên kia, giọng Trương Vũ Phàm hơi cao lên: "Không dám đi thì câm miệng, đồ hèn."

"Đi!" Lâm Phú Quốc đứng dậy, "Đi thì đi! Ông đây sợ ai?" Nói xong gã thật sự đi ra ngoài.

Lí Hạ đánh Trương Vũ Phàm một cái: "Anh kích động ông ta làm gì?"

Trương Vũ Phàm nói: "Anh không ưa gã." Nói xong thấy Lí Hạ dẩu môi dáng vẻ không vui, cậu ta liền ôm eo cô ta, nịnh nọt nói: "Không sao, gã nhát gan như vậy, chắc chắn không dám đi đâu, dám chắc gã sẽ tìm một góc xó xỉnh nào đó trốn rồi. Anh nghĩ kiểu người hở chút là động tay động chân như gã sớm muộn gì cũng gây chuyện, tốt hơn hết là đừng kéo chúng ta xuống nước."

Nguyên Kỳ liếc nhìn eo hông họ dính sát vào nhau, thầm nghĩ thật chán ghét, ọe.

"Không." Uất Trì đột nhiên xen vào, lạnh lùng nhìn Trương Vũ Phàm, "Cậu muốn ông ta đi để thử xem có thật sẽ chết hay không."

Bầu không khi tĩnh lặng một lúc lâu, Trương Vũ Phàm nói: "Vậy thì sao?"

"Không cần thiết." Uất Trì chỉ vào một ô cửa sổ, nói, "Mấy người tự xem thì biết."

Thảm trạng trong sảnh phải nhìn qua giếng trời mới thấy được, thật ra Trương Vũ Phàm, Lí Hạ, hay kể cả Lâm Phú Quốc đều chưa từng nhìn thấy. Lúc bọn họ gặp phải hỗn loạn trong tòa nhà, đúng là có bắt gặp y tá làm hại người, nhưng người đến người đi, rất khó nhìn rõ tình hình, cứ thế bị cuốn theo bắt đầu chạy.

Trương Vũ Phàm nhìn Uất Trì vài giây, Lí Hạ thì đứng dậy bò về phía cửa sổ, Trương Vũ Phàm cũng đi theo. Nguyên Kỳ nhìn Uất Trì, Uất Trì nhún vai, cậu ta cũng đi tới.

Phòng phát thuốc xây rộng hơn các phòng khác, chiếm cả một hành lang, rất gần với giếng trời. Ba người ngồi xổm bên ô kính nhìn xuống dưới, Lí Hạ lập tức hoảng sợ thét lên nhưng nhanh tay tự bịt miệng mình. Nguyên Kỳ cũng bịt miệng nhoài người sang một bên ói. Trương Vũ Phàm đi về, gương mặt vặn vẹo dữ dội, trông hơi giống quỷ: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế?"

Uất Trì đang nhìn các loại thuốc trên kệ, không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một lần: "Tôi không biết."

"Anh không biết mà vẫn bình tĩnh như thế?" Trương Vũ Phàm túm lấy cổ áo Uất Trì, "Đừng coi tôi là Lâm Phú Quốc mà lừa."

"Bình tĩnh là sai sao?" Uất Trì ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói, "Hơn nữa tại sao cậu nghĩ mình khác Lâm Phú Quốc? Ít nhất có một điều ông ta nói đúng."

Trương Vũ Phàm hỏi: "Điều gì?"

"Chúng ta phải tìm một y tá hoặc bác sĩ để giết." Uất Trì nhặt vài ống thuốc trên kệ, "Thử xem có giết được không, và làm thế nào mới giết được."

Tay Trương Vũ Phàm run lên, buông Uất Trì ra.

"Bệnh viện không ra được, nếu muốn sống phải tìm ra điểm yếu của bọn chúng. Sau khi thu dọn dưới sảnh xong có lẽ chúng sẽ quay lại vị trí làm việc của mình, thời gian của chúng ta không còn nhiều." Uất Trì tiếp tục, "Ý tưởng ban đầu của tôi là... thử đập bằng vật nặng, đốt bằng lửa, dùng thuốc độc... Các cậu có đề xuất gì không?"

Nguyên Kỳ và Lí Hạ cũng tụ lại, sắc mặt rất khó coi. Trước đó Nguyên Kỳ còn rảnh rỗi đùa giỡn khoe tài, Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng dưới sảnh, bây giờ cậu ta không nói được câu nào, mở miệng ra chỉ muốn nôn.

Không ai nói gì, cũng không ai phản đối.

Uất Trì xác nhận lại chuyên môn của từng người. Nguyên Kỳ học mỹ thuật, Trương Vũ Phàm và Lí Hạ đều là sinh viên năng khiếu thể thao, một người học điền kinh, một người đẩy tạ. Uất Trì học kỹ thuật lập trình công nghệ sinh học, kèm thêm môn nguyên lý hóa học. Chẳng mấy chốc y đã pha chế xong một ống thuốc độc, sau khi vào cơ thể 15 giây sẽ tạo thành huyết khối, tối đa 30 giây có thể gây tử vong.

Kế hoạch cũng không quá chi tiết, Uất Trì nói sơ qua một lượt. Đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng thét thảm thiết cách đó không xa, hình như là Lâm Phú Quốc, lại còn ngay trong phòng thuốc!

Ở phía ngược lại với cánh cửa họ đi vào, mọi người chạy tới, thấy một cánh cửa kính bị đập vỡ. Lâm Phú Quốc đang bị một nữ bác sĩ bóp cổ nhấc lên, tay kia của bác sĩ cầm dao, sắp đâm vào ngực Lâm Phú Quốc.

Bác sĩ này chỉ có một mình, hai tay đều không rảnh, có thể nói là thời cơ rất tốt. Uất Trì chưa kịp nói gì, Trương Vũ Phàm đã dùng kỹ thuật chạy nước rút 50 mét lao tới, đập lọ thuốc lên bàn tay đang bóp cổ Lâm Phú Quốc của nữ bác sĩ. Lọ thuốc làm bằng thủy tinh, nặng ít nhất 20 cân, bên trong ngâm một con rắn đen. Lực đập của Trương Vũ Phàm khiến cái lọ vỡ tan, mảnh thủy tinh cắm vào cánh tay không mấy to khỏe của nữ bác sĩ, Nếu là người bình thường chịu cú đập này, ít nhất cũng sẽ bị gãy xương nghiêm trọng.

Nhưng tay nữ bác sĩ chỉ như bị thương ngoài da, thậm chí còn không thả Lâm Phú Quốc ra, cô ta quay đầu u ám nhìn Trương Vũ Phàm khiến cậu ta sợ đến ngồi bệt xuống đất. Ngay khi bác sĩ sắp lao về phía cậu ta thì Lí Hạ đứng phía sau đột nhiên lao đến, đụng ngã kệ thuốc cách bác sĩ gần đó. Chai lọ đổ văng khắp nơi, kệ sắt đè ngang lưng nữ bác sĩ.

Uất Trì và Nguyên Kỳ cũng chạy tới, Nguyên Kỳ luống cuống quẹt diêm, gấp gáp thúc giục Uất Trì: "Anh Trì! Nhanh lên!"

So với lọ thuốc, kệ sắt nặng đến nỗi có thể đè chết cả cọp, nhưng nữ bác sĩ chỉ dừng lại trong chốc lát rồi bắt đầu vùng vẫy, kệ sắt bị cô ta đẩy nâng lên!

Kế hoạch bọn họ bàn bạc từ trước là: Một đập, hai đè, ba độc, bốn đốt. Nguyên Kỳ đã chuẩn bị xong diêm quẹt, không hiểu sao Uất Trì lại do dự, cậu ta lại thúc giục: "Anh Trì!"

Trương Vũ Phàm cũng hét lên: "Uất Trì! Anh làm gì vậy!"

Gương mặt Uất Trì tái nhợt, thê thảm đến không còn ra nét người, cả người run rẩy.

Uất Trì tưởng mình đã chấp nhận vụ tai họa này, hơn nữa đã chuẩn bị đón nhận số phận bi thảm sắp tới - Một tai họa cực kỳ tồi tệ, nhưng khi đã xảy ra thì không có cách nào khác. Dĩ nhiên Uất Trì sợ chết. Y chỉ là một người bình thường, sống 24 năm thuận buồm xuôi gió, tất nhiên sẽ sợ chết. Nhưng trong thế giới hiện thực tại không có chấp niệm gì quá sâu sắc khiến y hối hận, không có khát vọng ý chí lớn lao nào để y tiếc nuối, không có người mình yêu khiến y quyến luyến. Kỷ Kinh Chập cũng đã trở về, cha y cũng có cuộc sống mới, điều duy nhất y không buông được chính là mẹ mình, nhưng thật không may, "người ở nơi nào hát, ta cũng lĩnh nhận"*, mẹ y lại ở cùng y trong vụ tai họa hoang đường này... Uất Trì nghĩ, có lẽ mình sẽ giãy giụa đến một khắc cuối cùng rồi chết cùng người phụ nữ sinh ra và nuôi dưỡng mình trong thế giới quái đản này - nhưng khi chuyện bày ra trước mắt, Uất Trì mới nhận ra mình yếu đuối biết nhường nào.

*Một câu trong bài hát Xích Linh/赤伶

Bác sĩ này là Chu Nghênh Xuân.

Dường như Chu Nghênh Xuân đã hoàn toàn mất trí, xương sống bị kệ sắt nặng cả nghìn cân đè lên thế mà như không có việc gì bò ra ngoài, Trong mắt bà dường như không mấy quan tâm tới việc thoát thân, chỉ để ý đến trái tim của Lâm Phú Quốc ở ngay gần đó. Bà ta kéo chân Lâm Phú Quốc, tay kia sắp đâm xuống --

"Anh Trì!" Nguyên Kỳ lại hét lên, nhưng không đợi y nữa, cậu ta tiến lên định châm lửa trước.

Rốt cuộc Uất Trì cũng động đậy, y quỳ xuống cạnh kệ sắt đè lên Chu Nghênh Xuân, giữ lấy đầu bà rồi tiêm thuốc độc vào ót.

Chu Nghênh Xuân thét lên một tiếng thảm thiết, giãy giụa mạnh hơn nhưng cuối cùng cũng buông Lâm Phú Quốc ra. Lâm Phú Quốc tè ra quần, lăn lộn đứng dậy, gã thực sự sợ đến nỗi không kìm được. Uất Trì loạng choạng lui về sau, thấy y sắp té, Lí Hạ vội đỡ lấy y.

Nguyên Kỳ không chần chừ nữa, cậu ta ném túi nhựa chứa hai mươi chai cồn lên người Chu Nghênh Xuân rồi lùi lại, sau đó tiếp tục ném que diêm đang cháy, lửa bùng lên ngút trời.

Mọi người đều nhìn ngọn lửa, nhìn người phụ nữ gào thét giãy giụa trong quần sáng đỏ rực, cơ thể bà dần cháy đen rồi bất động.

Trong lòng Uất Trì là một mảnh tĩnh lặng. Nhưng dường như có hai giọng nói vang dội bên tai y.

—— Bà ấy chết rồi, như vậy càng không còn gì đáng để luyến tiếc, mình càng có thể chết.

—— Nhưng ngay cả bà ấy mình cũng dùng làm vật hi sinh, sao mình có thể chết đây?

Uất Trì đang thất thần, chợt nghe thấy một tràn tiếng lập cập lập cập bên cạnh, y nhìn qua, là hai hàm răng của Nguyên Kỳ đang va vào nhau. Y phiền chết đi được, đang định mắng cậu ta lại thấy Nguyên Kỳ run rẩy chỉ vào ngọn lửa.

Uất Trì liền nhìn qua thì thấy người phụ nữ chìm trong ngọn lửa sau một lúc im lặng lại đột nhiên giơ tay lên, nâng kệ thuốc bằng một tay rồi khéo léo khom mình, co một chân tự mình thoát ra. Mọi người bắt đầu chạy, Uất Trì cũng theo bản năng chạy theo. Nhưng tốc độ của Chu Nghênh Xuân tái sinh từ ngọn lửa lại nhanh kinh người, đó không phải là tốc độ mà con người có thể đạt tới, gần như ngay lập tức đuổi kịp y. Bà ta chặn trước Uất Trì, một tay vươn ra dần chạm đến cổ y.

Trong khoảnh khắc đó, Uất Trì không biết mình đang nghĩ gì, y nhìn vào khuôn mặt méo mó, khô quắt của mẹ mình bị lửa thiêu cháy, dường như ngay cả đôi mắt cũng bị đốt thành hai hố đen. Uất Trì nghĩ, ít nhất một phần nào đó trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải gánh trọng tội giết mẹ, nhưng tràn ngập trong y là nỗi sợ cùng cực, sợ hãi đến tận cùng.

Nỗi sợ to lớn, cảm giác ớn lạnh từ cái chết đông cứng toàn bộ cơ thể.

Uất Trì chưa bao giờ nghĩ mình lại sợ chết đến vậy.

Cùng có suy nghĩ này trong thời khắc đó còn có một người khác —— Lâm Phú Quốc. Gã là một người thô thiển quê mùa, vừa keo kiệt vừa không thông minh, cho dù dãi gió dầm mưa thì đầu óc của gã cũng không thiện lương hơn là bao, Nhưng không biết lúc đó gã nghĩ gì, hoặc có lẽ không nghĩ gì, cũng có lẽ bị bác sĩ xuất hiện bất ngờ dọa sợ, hoặc va phải thứ gì đó làm chệch hướng —— Gã đang chạy bên cạnh Uất Trì thì đột nhiên nghiêng người, đẩy Uất Trì ra. Thế là cái cổ rơi vào tay Chu Nghênh Xuân không phải của Uất Trì mà biến thành của gã. Cổ bị siết đến nghẹt thở nhưng gã vẫn phát ra một tiếng gào như gà gáy: "Chạy mau!"

Uất Trì nhìn gã, y ngẩn ra một giây rồi loạng choạng bò lên bắt đầu chạy, Lúc chạy đến cánh cửa họ đi vào, y không thể kìm được mà ngoảnh lại, nhìn thấy Chu Nghênh Xuân cơ thể cháy đen cũng đang nhìn y, dường như bà muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói, thay vào đó đâm một nhát xuyên qua tim Lâm Phú Quốc.

Chương 004

Uất Trì chạy vào lối thoát hiểm, chỉ có Nguyên Kỳ còn đợi y, hai người còn lại đã chạy mất dạng từ lâu. Uất Trì không nghĩ nhiều, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, không đâm sau lưng đã là tốt lắm rồi.

Uất Trì dẫn Nguyên Kỳ lên tầng sáu rồi lại nhìn xuống giếng trời, phát hiện tất cả nhân viên y tế đã giải tán nhưng không ai thu dọn xác chết, chúng vẫn nằm ngổn ngang trong đại sảnh, chỉ có một nhóm nhân viên vệ sinh đang lau sạch vết máu dính trên đất.

Bọn họ chạy từ cầu thang tầng sáu thẳng đến khu điều trị nội trú. Bây giờ là hơn bốn giờ chiều ở thế giới này, khá nhiều bác sĩ trực phòng khám, do đó số nhân viên y tế ở khu điều trị nội trú sẽ ít hơn. Hai người cẩn thận vừa chạy vừa trốn, vọt vào khu điều trị nội trú. Khi nhìn vào một phòng bệnh, không ngờ lại thấy sắc mặt các bệnh nhân vẫn bình thường, bọn họ đang nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất như không có gì xảy ra.

Kết cấu tầng lầu khu điều trị nội trú phức tạp hơn, có khá nhiều ngã rẽ, không như khu khám bệnh vừa nhìn đã thấy hết từ đầu đến cuối. Uất Trì đang kiểm tra phòng bệnh thứ ba thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng chầm chậm ở góc rẽ đằng xa, là tiếng giày đế mềm đặc trưng của y tá. Da đầu Uất Trì tê rần, y gần như phản xạ có điều kiện mở cửa phòng bệnh trước mặt, kéo Nguyên Kỳ vào trốn, lúc mở cửa còn bị thứ gì đó chặn lại, không thể mở hoàn toàn.

Bọn họ vừa mới đóng cửa chưa tới ba giây, một chiếc mũ y tá màu trắng chợt lướt qua ô kính trên cửa.

"Má nó!" Đợi y tá đi qua, cậu thanh niên trẻ sau cánh cửa ôm đầu gối chửi một câu, đầu gối người nọ đỏ ửng, là do lúc nãy Uất Trì mở cửa đập vào.

Lúc Nguyên Kỳ và cậu thanh niên mới chửi thề trố mắt nhìn nhau, thì ông già mập đang nằm trên chiếc giường ở giữa đột nhiên nói oang oang: "Ồ! Hôm nay người chơi trốn tìm nhiều thế!"

Phòng bệnh này là phòng 4 người, giường bệnh xếp thành một hàng, trên đó có ba ông già đang nằm. Sau cửa có một thanh niên đang nấp, trong nhà vệ sinh thì có hai cô gái đang trốn, thêm Uất Trì và Nguyên Kỳ thì có tổng cộng tám người.

Thanh niên tên Hồ Khải, mười chín tuổi, bỏ học từ cấp hai, là một tên côn đồ cắc ké trong khu vực, hôm nay cậu ta theo đại ca đến đón ông bác ra viện. Lúc xảy ra chuyện, cậu ta đang ở ngay trong sảnh bệnh viện. Hai cô gái là bạn cùng lớp cấp ba, một người tên là Lưu Cầm, một người là Hứa Bạch Thi, đến làm xét nghiệm axit nucleic* để chuẩn bị cho chuyến du lịch tốt nghiệp. Theo lời cả hai, một nam sinh đi cùng họ đã "chết dưới tay y tá".

*NAT: (Nucleic Acid Testing) là một kỹ thuật sàng lọc máu nhằm loại bỏ các chế phẩm máu bị nhiễm các tác nhân vi sinh vật như HIV, HCV, HBV. Trong bối cảnh truyện thì xét nghiệm để chẩn đoán COVID-19.

Còn đám ông già dường như không biết có biến cố xảy ra, tai cũng không thính, thật sự nghĩ đám thanh niên này đến bệnh viện để chơi trốn tìm, họ nói vài câu với đám thanh niên "đừng cản trở công việc của nhân viên y tế", rồi tự mình trò chuyện.

Tình trạng của Hồ Khải rất tệ, cả người trong trạng thái căng thẳng, run rẩy liên tục đổ mồ hôi lạnh. Hứa Bạch Thi là một cô gái xinh đẹp, mặc váy trắng, đuôi tóc còn uốn xoăn, đang không ngừng khóc. Lưu Cầm thì có năng lực chịu đựng khá hơn, còn đi qua hỏi hai người Uất Trì có biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không.

Uất Trì nhìn cô, nói không biết, nhưng vẫn nói với cô những phát hiện của họ —— thời gian dừng lại, cửa không ra được, có thể giết nhân viên vệ sinh, không giết được bác sĩ. Trước mắt chưa biết phải làm sao, cứ sống sót trước đã.

"Các anh còn dám đi giết bác sĩ..." Lưu Cầm ngạc nhiên nói, "Thật lợi hại."

Uất Trì nói: "Chưa giết được."

Lưu Cầm: "Vậy cũng rất lợi hại rồi."

Đám người già đang nói về con cái của mình, từ giai đoạn ganh đua so sánh chuyển sang giai quở trách. Ông già mập ở giữa thở dài, nói: "Con trai tôi cái gì cũng tốt, chỉ có cái không coi cha nó ra gì! Nói chiều ba giờ đến thăm tôi, mà đã giờ này rồi! Chẳng thấy bóng dáng nó đâu!"

Ông già gầy bên phải cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Anh bạn yên tâm, bây giờ mới... một giờ bốn mươi chín phút thôi mà."

Ông già mập nói: "Đồng hồ đeo tay của ông hỏng rồi! Vừa nãy ông cũng nói một giờ bốn mươi chín phút!"

Ông già đeo kính bên trái nói: "Đúng! Đồng hồ của ông chắc chắn hỏng rồi! Ông nhìn đồng hồ của bệnh viện đi..." Ông ta chỉ vào chiếc đồng hồ điện tử treo bên cạnh cửa.

Ông già gầy nói: "Tôi không nhìn rõ!"

Ông già mập nói với Nguyên Kỳ: "Này, cậu bé, giúp ông xem mấy giờ rồi!"

Nguyên Kỳ nhìn, nói: "Bốn giờ ba mươi bảy."

Ông già mập đau lòng nói: "Thấy chưa! Thằng con hư này! Sớm quên cha nó ngoài chín tầng mây rồi!"

Mấy ông già người mắng người khuyên, rõ ràng chẳng nghe rõ nhưng vẫn trò chuyện sục sôi ngất trời.

Nguyên Kỳ ghé sát Uất Trì, nói nhỏ: "Anh Trì, một giờ bốn mươi chín..."

Uất Trì nói: "Ừ."

Vừa rồi Uất Trì còn đang suy nghĩ, có lẽ bệnh nhân nội trú có điểm khác biệt so với những người như họ — những người mới đến bệnh viện hôm nay, nên không bị tấn công. Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ như đều giống nhau, tất cả các thiết bị đo giờ giấc bên ngoài đều dừng lại ở cùng một thời gian.

Uất Trì cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Uất Trì bắt đầu quan sát phòng bệnh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ điện tử ở cạnh cửa. Đó là loại đồng hồ điện tử kiểu cũ, màn hình điện tử rất nhỏ, chỉ lớn chừng nửa chiếc điện thoại di động, chữ đen trên nền xanh xám, quả thật rất khó nhìn. Đừng nói mấy ông già nằm trên giường, ngay cả y cũng không nhìn rõ.

Chiếc đồng hồ treo ở đây có tác dụng gì?

Không phải để cho bệnh nhân xem, vậy là cho...

Lúc này, từ dư quang, Uất Trì nhìn thấy một bóng trắng lướt qua cửa kính, ngay sau đó là tiếng gõ cửa vang lên.

"Cộc cộc cộc", kèm theo giọng nói đầy nội lực của y tá: "Kiểm tra phòng!"

Chỉ trong một cái chơp mắt, cảm giác một luồng hơi lạnh thấu xương lại bao trùm lên Uất Trì, rất nhiều phương án giải quyết lộn xộn nhồi nhét vào đầu y nhưng không có cách nào giúp y chạy thoát — căn phòng này không có chỗ trốn.

Nguyên Kỳ kéo áo Uất Trì từ phía sau: "Anh Trì... anh sao vậy?"

Uất Trì hít một hơi sâu, lúc này mới nhận ra phòng bị gõ là phòng bên cạnh..

"Chúng ta phải đi!" Uất Trì nói, "Bọn chúng sắp đến kiểm tra phòng!"

Ba người kia nghe thấy vậy cũng lại gần. Hứa Bạch Thi hỏi nhỏ: "Vậy họ thì sao?" Cô chỉ vào ba ông già trên giường.

Hồ Khải nói: "Ai rảnh mà để ý đến bọn họ?"

Hứa Bạch Thi nghe lời ác ý như vậy. cô ta sợ hãi lại sắp rơi nước mắt.

Uất Trì đang nhìn ra ngoài thông qua ô kính, tình hình không tốt lắm. Có hai người kiểm tra phòng, một người vào kiểm tra, một người cầm túi nhựa đứng ở cửa. Bây giờ cả bọn mà đi ra ngoài sẽ bị y tá đứng ngoài nhìn thấy.

Uất Trì cân nhắc một chút, nếu bây giờ lao ra ngoài, đám y tá chắc chắn sẽ đuổi theo, người tụt lại phía sau sẽ bị bắt, người đi trước có thể chạy thoát... ít nhất chính bản thân Uất Trì có thể chạy thoát. Còn nếu bọn họ mai phục, thừa dịp y tá vào rồi đá ngã sau đó bỏ chạy, như vậy có thể tranh thủ thêm chút thời gian, dĩ nhiên người đi trước sẽ chạy thoát, nhưng người đá ngã phải là y, người chạy sau cũng phải là y, hơn nữa đạp được hay không lại là chuyện khác. Chẳng phải Nguyên Kỳ đã nói nhìn thấy y tá thấp bé có thể dùng một tay bóp nát cổ tay của một người đàn ông vạm vỡ sao.

"Anh Trì..." Nguyên Kỳ hơi sợ nhỏ giọng gọi y.

Uất Trì nhìn quanh, y nhấc thùng nước bên cạnh vác lên vai rồi nói với những người còn lại: "Lát nữa tôi sẽ quật ngã hai người đó, mọi người ra ngoài rẽ trái, chỉ cần tập trung chạy."

Sau đó là khoảng thời gian chờ đợi nghẹt thở.

Tiếng la hét thảm thiết vang lên ở phòng bên cạnh. Nhưng tiếng la thảm thiết là chuyện quá đỗi bình thường trong bệnh viện, ngày thường sẽ không gây chú ý gì.

Uất Trì tính toán thời gian, khoảng năm phút sau, ả y tá đi vào bước ra, ném vài thứ dính máu dầm dề vào túi nhựa trong tay y tá đứng ở cửa. Tiếp đó cả hai đi về phía phòng của đám Uất Trì, y có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng dừng lại bên ngoài.

Uất Trì giơ thùng nước lên —

Y tá cầm túi nhựa bất ngờ nói: "Không đủ chỗ, quay lại đổi túi khác đi."

Tiếng bước chân và tiếng túi nhựa loạt xoạt xa dần. Thật sự là vận may tốt đến không thể tin, Uất Trì nhất thời có hơi không phản ứng kịp.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nguyên Kỳ nói một câu vô thưởng vô phạt: "Làm em sợ chết khiếp."

Uất Trì lại nhìn ra ngoài rồi quay lại nói với mọi người: "Lát nữa đi theo tôi, bất kể thấy cái gì cũng không được phát ra âm thanh, hiểu chưa?" Thấy đôi giày cao gót nhọn của Hứa Bạch Thi, y nói với cô ta: "Cởi giày ra."

Ông già mập nhìn Uất Trì đặt thùng nước lại chỗ cũ, cười nói: "Này, đám thanh niên các cậu như con nít ấy, chơi trốn tìm thôi mà, có cần thù oán đến mức đó không? Còn định vác thùng nước chờ người ta? Không nên làm thế, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý."

Uất Trì nhìn chằm chằm ông ta một lúc lâu, nói: "Bác à, không phải con trai bác không đến thăm bác. Hôm nay trước cổng bệnh viện có một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, tắc đường rất dài, có lẽ anh ta bị kẹt trên đường."

Ông già mập giật mình: "Tai nạn giao thông? Có ai bị thương không?"

Uất Trì: "Không, chỉ bị tắc đường thôi."

Ông già gật đầu: "Không ai bị thương là tốt rồi, không ai bị thương là tốt rồi."

Hứa Bạch Thi đã cởi giày, Uất Trì mở cửa, đi ra ngoài.

Vốn mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy, trong đầu tự biên tự diễn đủ cảnh tượng thảm sát khủng khiếp khi gặp y tá trên đường. Hành lang của khu điều trị nội trú quanh co phức tạp, nhiều ngã rẽ thế này có trời mới biết phía sau khúc quanh có thứ gì đó đang chờ... nhưng thấy Uất Trì nhìn quanh hai lượt, chỉ mất chưa đến hai giây đã lẻn vào phòng bệnh bên cạnh.

Chính là phòng vừa bị kiểm tra.

Mọi người không hiểu Uất Trì định làm gì nhưng vẫn theo y lẻn qua. Nguyên Kỳ đi cuối cùng, chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đến lúc vào trong thì nghe Uất Trì nói: "Khóa cửa."

Nguyên Kỳ khóa cửa, đi vào bên trong, đầu tiên là thấy bóng lưng run lẩy bẩy của Hứa Bạch Thi và vệt máu đỏ sẫm trên mắt cá chân của cô. Có lẽ mới vừa nãy Hứa Bạch Thi không kiềm được muốn thét lên, bây giờ đang bị Lưu Cầm bịt miệng.

Nguyên Kỳ vượt qua vai của Hứa Bạch Thi nhìn vào trong phòng, cậu ta cảm giác cơ thể mình run rẩy dữ dội.

Đây là một phòng bệnh đủ người, bốn người chết xếp dài trên giường bệnh. Có hai người rõ ràng đã được đưa trở lại giường sau khi xong việc, trên sàn còn lưu lại vết máu kéo dài. Bọn họ một người chạy về phía cửa, một người chạy đến chỗ cửa sổ, để lại không ít dấu tay máu trên khung cửa và vách tường, vừa nhìn có thể tưởng tượng thảm trạng kinh hoàng lúc đó. Uất Trì đứng giữa hai giường bệnh xem xét các thi thể, một lát sau ngẩng đầu lên nói: "Tất cả đều không có tim."

Nguyên Kỳ chạy thẳng vào nhà vệ sinh bắt đầu ói, chưa kịp ói ra thì sau gáy đột nhiên bị một đôi tay lạnh như băng bóp cổ họng. Cậu ta theo phản xạ muốn hét lên, may mà còn chút lý trí nhận ra giọng nói của Uất Trì: "Im lặng, bọn chúng đang đến."

"Cộp cộp cộp", là tiếng giày đế mềm rất nhỏ mà bệnh nhân nghe hàng ngày nhưng chẳng ai để ý, bây giờ lại vang dội trong hành lang.

Mọi người đều trốn vào góc chết của ô kính trên cửa, im lặng như gà.

Nguyên Kỳ và Uất Trì cùng trốn trong nhà vệ sinh, có lẽ vì âm thanh trong nhà vệ sinh vọng lại nên Nguyên Kỳ cảm thấy tiếng bước chân ở đây nghe còn rõ hơn cả bên ngoài. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đến khi tới cửa phòng, Nguyên Kỳ thật sự nghi ngờ tim mình sẽ nhảy ra khỏi cổ họng ngay một giây kế tiếp.

May sao bọn chúng đi tiếp, hình như dừng lại trước cửa phòng của ba ông già. Sau tiếng gõ cửa là giọng oang oang của y tá: "Kiểm tra phòng!"

Từ đây có thể nghe được giọng của ông già mập: "Kiểm tra thì kiểm tra, cần gì to tiếng thế..."

Tiếp theo là tiếng hét kinh hoàng từ cổ họng già nua. Tiếng kêu thảm thiết kéo dài hai ba phút rồi im lặng vài phút, sau đó là tiếng lạch cạch sát vách.

Chờ thêm một lúc nữa, Uất Trì dẫn Nguyên Kỳ ra khỏi nhà vệ sinh. Mọi người đều co rúm trong góc phòng, sắc mặt xanh mét, không dám nói một lời.

"Phòng vừa kiểm tra xong, chắc sẽ không kiểm tra lại." Uất Trì nói, "Nghỉ ngơi một lát đi."

Hứa Bạch Thi gục mặt vào đầu gối khóc nức nở, Lưu Cầm nhẹ nhàng an ủi cô ta, Hồ Khải ngồi cạnh các cô, đưa cho Hứa Bạch Thi một tờ giấy.

Lần ngồi nghỉ một lát này lại thành ngồi mấy tiếng, trời tối dần. Bụng của mọi người bắt đầu réo, Nguyên Kỳ ôm ba lô đến gần Uất Trì, tay đặt trên dây kéo, ý đồ rõ ràng: "Anh Trì..."

Uất Trì gật đầu với cậu.

Nguyên Kỳ chia một ít đồ ăn vặt cho những người khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Bạch Thi nhợt nhạt ảm đạm, trong một căn phòng đầy xác chết thật sự khiến cô nuốt không vô, cô vốn muốn từ chối. Còn Lưu Cầm nhìn Uất Trì, muốn nói lại thôi, thì Uất Trì nói: "Không muốn ăn thì cất đi."

Lưu Cầm nói: "Cảm ơn anh Trì."

Uất Trì: "Không cần."

Nguyên Kỳ ôm ba lô trở lại chỗ ngồi, chia một gói mì ăn liền cùng Uất Trì.

Ban đêm, sắc trời tối dần, tiếng thét càng lúc càng ít so với buổi chiều, có lẽ công việc kiểm tra phòng đã kết thúc, hoặc có lẽ người đã chết gần hết rồi. Uất Trì không dám ngủ, Nguyên Kỳ thì ngược lại ôm ba lô nằm cạnh y ngủ thiếp đi.

Tất nhiên không ai dám bật đèn, cả căn phòng một màu đen kịt. Vì không thấy được xác chết trên giường nên Hứa Bạch Thi cũng im lặng một chút. Hai cô gái co ro ở góc khác, Uất Trì nghe thấy tiếng xé bao bì, có lẽ Hứa Bạch Thi đã chịu ăn. Thêm một lúc nữa, y nghe các cô nói về chuyến du lịch tốt nghiệp. Lưu Cầm nói ở Trường Bạch Sơn có một hồ nước có thể ước nguyện, còn linh thiêng hơn cả Thiên Trì, cô đã hỏi thăm kỹ rồi. Hứa Bạch Thi nói cô không bò lên nổi.

Uất Trì đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên y và Kỷ Kinh Chập leo núi — bọn họ trốn cha mẹ lén chạy ra ngoài, Kỷ Kinh Chập còn trộm tiền của cha hắn để mua vé xe lửa. Trước khi lên núi sắc trời đã xấu, leo được nửa chừng thì trời đổ mưa. Kỷ Kinh Chập nói núi bình thường y leo rồi, núi gặp mưa thì y chưa leo đúng không? Để thằng em đây dẫn y đi một lần! Càng leo đến cuối, bùn nước bắt đầu chảy xuống theo bậc thang, hai thằng nhãi con còn phấn khích chơi "đạp nước". Vừa leo đến điểm tham quan thì bị kiểm lâm xách xuống, còn gọi cha mẹ bọn họ đến phê bình. Cả hai tìm được thời cơ bỏ chạy, phải gọi là vắt chân lên cổ chạy bán sống bán chết, bọn họ không bị bắt, chỉ còn cảm thấy tự do. Lúc xuống núi chưa được bao lâu thì nghe thời sự địa phương nói khu du lịch gặp lũ quét quy mô nhỏ, cả hai mới biết sợ là gì, nhưng về sau nhắc lại chuyện này, bọn họ vẫn nghĩ đến sự tự do nhiều hơn.

Uất Trì lấy điện thoại ra ấn WeChat, mở khung chat với Kỷ Kinh Chập, nhìn chằm chằm hai dấu chấm than màu đỏ. Quỷ thần xui khiến thế nào y lại bấm vào.

Mình đang làm gì thế này? Y chán nản tự trách, đây không phải đang lãng phí pin điện thoại sao?

Tiếp đó, y nhận ra.

Hai dấu chấm than biến mất.

Y nheo mắt kiểm tra lại lần nữa ——

20:55

Gửi thành công.

Y bật dậy.

Đột nhiên, trong bóng tối hoàn toàn tĩnh mịch, một tràn âm thanh vang lên.

"Cộc cộc cộc."

Có người gõ cửa.

Sau đó giọng nữ đầy nội lực: "Kiểm tra phòng!"

Chương 005

"Cộc cộc cộc."

Có người đang gõ cửa.

Tiếp đó là giọng nữ đầy nội lực: "Kiểm tra phòng!"

Tim của Uất Trì đập "thịch" một cái, với tốc độ ánh sáng, đầu óc của y lập tức chất đầy một đống suy nghĩ - Y đoán sai sao? Y đoán phòng đã kiểm tra sẽ không bị kiểm tra lại, người trong phòng đã chết hết, cần gì phải kiểm tra lại? Nhưng bây giờ phải làm sao... nhảy cửa sổ? Nhỡ giống người nam mặc áo FILA nổ tung thì sao? Nhà vệ sinh... ngay cả cửa sắt của lối thoát hiểm cũng có thể bị y tá dễ dàng đấm bung cả bản lề, huống chi là cửa gỗ cũ kỹ của nhà vệ sinh... Vũ khí... Dụng cụ...

Y nghe y tá bên ngoài lẩm bẩm: "Sao cửa này lại bị khóa?"

Uất Trì lại hối hận: Có phải không nên khóa cửa?

Yên tĩnh trong chốc lát.

Y tá đột nhiên cười nham hiểm, hỏi lại một lần nữa: "Sao cửa này lại bị khóa?"

Uất Trì vô thức nhìn qua, trực tiếp đối diện với ánh mắt của y tá.

Cửa sổ thủy tinh trên cửa bệnh viện khá cao, Uất Trì cao một mét tám tư, nhìn từ đó vào trong lại vừa khớp. Nếu là nữ y tá bình thường đứng ở cửa thì chỉ có thể thấy một phần mũ y tá, nhưng không biết y tá này quá cao hay đứng nhón chân, một khuôn mặt xanh xám nhét vừa khít vào cái lỗ tròn trên cửa, nụ cười rộng hoác, khóe miệng gần như kéo đến tận mang tai.

Những người khác cũng đã thức, Hứa Bạch Thi rốt cuộc không chịu được nữa, hét lên chói tai.

Y tá bắt đầu đạp cửa, mỗi cú đá là một dấu chân trên cửa, chỉ với ba cú đá đã làm thủng cửa, một cái chân trắng ởn chen vào. Cô ta không đi đôi giày đế mềm đặc chế mà là đi một đôi dép lào.

Uất Trì gầm lên: "Nắm chặt lấy!"

Hồ Khải đang co rúc bên cạnh cửa vô thức ôm lấy cái chân đó. Nhưng sức mạnh của cái chân đó quá khủng khiếp, vừa giật một phát, cả người Hồ Khải bị kéo mạnh đập lên cửa, trán lập tức chảy máu, vậy mà vẫn không thể ngăn cái chân kia rút ra ngoài.

Uất Trì rút cái gối dưới đầu người chết, ném về phía cửa: "Chặn cửa lại!"

Hồ Khải còn đang mơ màng trên đất, Lưu Cầm ở bên cạnh cắn răng, lao tới dùng gối chặn cái lỗ trên cửa. Y tá không thấy được bên trong nhưng vẫn còn đá cửa, cánh cửa gỗ xanh không chịu nổi một đá của ả, chưa đầy một phút, ả đã đạp nát bấy cánh cửa!

Sau đó ả bị một cơ thể nặng nề đè lên.

Ả rất quen thuộc với cấu trúc cơ thể người, theo bản năng liền đâm một nhát vào ngực người đó, kết quả là lưỡi dao lại bị vật cứng cản lại, ghim vào xương sống cứng cáp.

Lồng ngực người này trống rỗng!

Ngay sau đó có thứ nặng nề hơn đè lên, rầm —— rầm —— rầm ——

Tất cả đều là xác nam, bốn cái xác cộng lại nặng hơn sáu trăm cân, tạm thời hạn chế được hành động của y tá. Mọi người trong phòng chia nhau chạy ra ngoài hai hướng hành lang. Hồ Khải và Nguyên Kỳ chạy hướng bên phải, Uất Trì dẫn theo hai cô gái chạy hướng bên trái.

Chia nhau chạy là ý kiến của Uất Trì, ít nhất một nửa có thể sống sót. Đương nhiên Nguyên Kỳ muốn chạy theo Uất Trì, nhưng bây giờ có hai cô gái mười bảy tuổi - Hứa Bạch Thi còn chưa đủ tuổi - kẻ hay khóc như Nguyên Kỳ bỗng không còn muốn khóc nữa, có chút ra dáng nam nhi, cùng Hồ Khải lao về phía trước mà không quay đầu lại.

Y tá bị đè dưới mấy xác chết, nhất thời không thể động đậy nhưng hai tay lại điên cuồng vung vẩy, ngay lập tức bắt được cổ chân của ai đó, kéo ngược lại...

Hứa Bạch Thi bị kéo lại, cô muốn gọi tên Lưu Cầm đã chạy xa nhưng không ngờ khi chìm trong nỗi sợ tột độ, cô không thể thốt ra một tiếng nào, chỉ có nước mắt điên cuồng trào ra. Trong sự căng thẳng khi đối mặt với cái chết, cô bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm, cô có thể cảm nhận được bàn tay nắm lấy cổ chân mình bỗng nhiên dồn lực. Hứa Bạch Thi nhớ lại Nguyên Kỳ từng nói những y tá này có thể dễ dàng bóp nát xương người ta ——

"Bốp ——"

Cảm giác đau đớn như trong dự đoán không đến, thậm chí bàn tay đó còn thả lỏng một chút. Hứa Bạch Thi vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Uất Trì dùng cả hai chân đạp mạnh lên cổ tay mảnh khảnh của y tá, còn nhảy thêm hai cái.

Uất Trì liếc nhìn cô ta, kéo cô ta chạy như bay: "Ngớ ra đó làm gì? Chạy mau!"

Màu sắc trong bệnh viện chủ yếu là màu trắng và xanh lá, ánh đèn màu xanh khiến khung cảnh trong lúc bọn họ chạy trốn trở nên âm u hỗn loạn. Tiếng bước chân của bọn họ vang lên trong hành lang dài, trống trải đến rợn cả người.

Khi tiếng bước chân nặng nề phía sau gia nhập vào, Hứa Bạch Thi từ tận trong thâm tâm cảm thấy trống trải một chút cũng tốt.

Chạy mãi, hành lang phía trước vẫn luôn chìm trong bống tối mờ ảo bỗng xuất hiện một chút ánh sáng. Hứa Bạch Thi không biết đó là gì, nhưng cảm nhận được tay Uất Trì đang kéo mình chợt siết chặt khiến cô cũng trở nên căng thẳng.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể cắn răng chạy về phía trước. Lúc lướt qua chỗ sáng đó, Hứa Bạch Thi liếc nhìn.

Đó là trạm y tá.

Một y tá đứng ở trạm y tá đang quay lưng về phía hành lang, đối diện ả là một người ngồi trên ghế, còn đang giãy giụa.

Chạy thêm vài chục mét, qua hai góc quẹo, Hứa Bạch Thi đột nhiên rút tay ra khỏi tay của Uất Trì.

Uất Trì dừng lại: "Sao vậy?"

Hứa Bạch Thi vừa khóc vừa nói: "Đó là Lưu Cầm!"

Người bị y tá đè trên ghế ở trạm y tá, là Lưu Cầm.

Uất Trì nhìn cô: "Thì sao?"

Hứa Bạch Thi: "Chúng ta phải quay lại cứu cậu ấy!"

Uất Trì: "Không cứu được đâu."

Hứa Bạch Thi: "Cậu ấy còn sống! Em thấy cậu ấy động đậy!"

Chưa kể đến thời gian bọn họ chần chờ lúc này, 80% Lưu Cầm đã không còn sống, Uất Trì lời ít ý nhiều nói: "Cô nói tôi nghe, cứu bằng cách nào?"

"Em không biết..." Hứa Bạch Thi dụi mắt rồi ngước lên nhìn y, "Nhưng anh rất giỏi, anh nhất định có thể cứu cậu ấy!"

Uất Trì bỗng hơi muốn bật cười, vừa nghĩ rằng mình cứu một kẻ phiền phức, vừa cảm thấy đau xót, Đúng vậy, sự thật là y không thể cứu cô gái mười bảy tuổi đó, chỉ có thể để mặc cô ta chết, giống như y không thể cứu ba ông già kia.

Không thể quay lại cứu, nhưng cùng lúc đó y vẫn đang nghĩ đến một chuyện: Tại sao trong khu nội trú lại có nhiều ngã rẽ như vậy, tại sao bọn họ đi sau mà lại chạy cùng một tuyến đường với Lưu Cầm?

Hứa Bạch Thi vẫn đang khóc: "Nhưng cậu ấy là bạn thân nhất của em..."

"Hứa Bạch Thi." Uất Trì cảm thấy giọng mình hơi run, y cố gắng bình tĩnh lại, "Tôi hỏi cô, Lưu Cầm có đeo bông tai hình thỏ ăn cà rốt phải không?"

Hứa Bạch Thi nhìn y, gật đầu: "Đúng vậy, chúng em cùng đi mua hồi kỳ nghỉ đông."

Uất Trì hỏi: "Có phải là cái đó không?"

Hỏi xong nhưng thật ra Uất Trì đã chắc chắn, loại trang sức nổi bật và trẻ con như vậy khó mà trùng hợp xuất hiện cái thứ hai trong bệnh viện này.

Một luồng khí lạnh chạy dọc từ xương cụt lên tận đỉnh đầu Uất Trì.

Lưu Cầm xuất hiện ở trạm y tá không phải vì cô ấy chạy cùng tuyến đường với họ, mà là... có rất nhiều tuyến đường khác nhau nhưng điểm cuối cùng đều dẫn tới trạm y tá.

Rất nhiều đường...

Uất Trì cúi xuống nhặt chiếc bông tai đó.

Hứa Bạch Thi nhìn sang lập tức nhận ra chiếc bông tai rơi bên cạnh hành lang, là hình thỏ ăn cà rốt, đúng là của Lưu Cầm, nghĩa là Lưu Cầm đã từng đi qua đây. Cô trả lời Uất Trì: "Đúng..."

Đó là từ cuối cùng cô ta nói trong cuộc đời này.

Hứa Bạch Thi không hiểu tại sao mình không thể nói được, cô vô thức đưa tay sờ miệng mình nhưng không sờ thấy gì, thay vào đó cô chạm vào một mảng thịt, hình dáng giống như hàm của con người, còn có nửa cái môi. Cô thấy mảnh hàm này rất quen, bên dưới cái cằm có một nốt ruồi, nhớ ra miệng mình cũng có một nốt ruồi ở vị trí đó...

Đèn hành lang đột nhiên nhấp nháy dữ dội.

Lúc này Hứa Bạch Thi mới cảm nhận được cơn đau.

Không thể nói rõ là đau ở đâu, hình như là xương hàm, có lẽ là mặt, hoặc là cổ họng, hay là lưỡi...

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cô ta muốn kêu lên nhưng chỉ phát ra thứ âm thanh trống rỗng, giọng nói khàn khàn, trầm thấp mà còn dinh dính, Cô chưa từng nghe thấy con người nào phát ra âm thanh này, càng không nghĩ rằng âm thanh này lại phát ra từ chính mình.

Cô đột nhiên thấy có người đứng trước mặt.

Đèn nhấp nháy dữ dội, giữa hai lần nhấp nháy cách nhau chưa tới 0.1 giây, khi đèn sáng lần đầu không có ai ở đó, nhưng khi đèn nhấp nháy lần sau thì lại có người, như thể người đó đã đứng ở đó từ trước.

Trong 0.1 giây ánh sáng đó, Hứa Bạch Thi nhìn thấy rõ mặt y tá kia, chính là kẻ mà họ đã lừa lúc nãy, ả y tá với nụ cười ngoác đến tận mang tai.

Giây tiếp theo, đèn tắt hoàn toàn.

Hứa Bạch Thi cảm giác được có một luồng khí lạnh như băng trút vào lồng ngực mình, nó nhanh chóng thấm vào toàn bộ cơ thể, thậm chí cô có thể cảm nhận được tim mình bị mũi dao xuyên qua, trái tim đang đập điên cuồng. Thình thịch, thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch thình thịch...

Phụt!

Con dao rút ra, cô ta ngã nhào về trước, nằm úp xuống đất, nhưng vì không còn cằm nên mô mềm của hàm trên và cổ họng tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà.

Mặt cô đối diện với một hành lang dài.

Trong một khắc cuối cùng của cuộc đời, cô hiểu tại sao y tá lại đột ngột xuất hiện ở đó —— bởi vì nơi này đúng lúc là một góc quẹo.

Nếu mới vừa rồi cô ta không kéo Uất Trì dừng lại nói chuyện, có lẽ họ đã chạy qua góc quẹo này từ lâu.

Uất Trì nghe thấy tiếng động, y không quay đầu lại mà lập tức đâm đầu về phía trước trong tư thế ngồi xổm. Cú đâm vừa rồi của y tá nhắm vào gáy của y, nhưng không ngờ y lại đột ngột cúi xuống nên lưỡi dao thuận thế cắt đứt nửa gương mặt của Hứa Bạch Thi.

Y tá này không mang giày đế mềm như thường lệ nên không tạo thành tiếng bước chân quen thuộc khiến người ta ê ẩm, nhưng dường như như thế lại chạy nhanh hơn, hơn nữa còn khó phán đoán khoảng cách. Trong một khắc đó, Uất Trì có cảm giác đầu mình sẽ bay đi ngay một giây kế tiếp.

Hình như chỉ có đèn ở hành lang này tắt, góc quẹo phía trước vẫn còn sáng.

Uất Trì nhìn chằm chằm vào ánh sáng đó, chạy như không còn mạng.

Y chợt nhớ lại mùa hè năm mười ba tuổi, y và Kỷ Kinh Chập đạp bùn chạy như điên trên con đường núi, mưa to tầm tã, y cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, phấn khích như vậy.

Chỉ cần chạy đủ nhanh ——

Không ai có thể bắt được y ——

Chỉ cần chạy đủ nhanh ——

Bỗng nhiên, y nghe thấy tiếng bước chân.

Không nhanh không chậm.

Tiếng giày đế mềm.

Rồi một người xuất hiện trong ánh sáng đó.

Đồng phục y tá, mũ y tá, kính gọng đen, tay phải cầm dao, toàn thân đầy máu.

—— Là y tá ở trạm y tá.

Đầu óc Uất Trì hoảng loạn, hai chân quấn vào nhau ngã nhào cách đó năm mét. Sau đó y nhìn thấy một đôi chân tái nhợt —— y tá phía sau cũng đã đuổi tới. Có lẽ ả thấy dép lào cản trở nên quyết định đi chân trần, cho nên lúc nãy khi ả đến gần bọn họ mới không nghe thấy.

Uất Trì ôm eo, khó khăn ngẩng đầu lên.

Y tá đó vẫn giữ nụ cười kinh tởm méo mó, giơ dao mổ lên thật cao ——

Uất Trì không nhắm mắt. Y muốn nhìn thấy cách mình chết như thế nào. Uất Trì từng làm một đề tài khoa học liên quan đến mức độ đau đớn, y muốn biết kết quả khi trái tim bị dao giải phẫu rạch ra trong lúc tỉnh táo, huyết áp thay đổi đột ngột, buồng tim co thắt, sẽ gây nên cảm giác đau đớn như thế nào. Hoặc là, có lẽ còn chưa kịp cảm nhận cơn đau, y đã chết ——

Thế nên y muốn lành lặn nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Chỉ thấy y tá đó dồn hết sức, nụ cười càng dãn rộng hơn, đâm dao xuống ——

Trong khoảnh khắc đó, đầu của ả đột nhiên bay đi!

Tiếng hét cuối cùng trong cuộc đời Uất Trì chuẩn bị ra khỏi miệng lại bị mắc kẹt trong cổ họng.

—— —— cốp cốp

Đó là âm thanh khi cái đầu rơi xuống đất.

Sau đó, con dao mổ mất khống chế rơi xuống, cắt vào tay của Uất Trì làm rách một đường chỗ hổ khẩu*. Tiếp đó, cơ thể không đầu của y tá ngã xuống, đè lên người Uất Trì, máu từ động mạch cổ phun đầy mặt và cổ y.

*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ

Xung quanh quá tối, mắt bị máu che phủ, Uất Trì không thấy rõ, chỉ cảm nhận được một luồng gió lướt qua mặt, dường như có thứ gì đó nhanh chóng đi qua trước mặt y nhưng lại không phát ra tiếng động.

Cạch cạch cạch cạch ——

Uất Trì nghe thấy tiếng giày cao gót đập xuống đất, y quay đầu lại thấy y tá ở trạm y tá cuối hành lang đang lao về phía mình ——

Lúc chạy đến chỗ nào đó ở nửa đoạn đường, đầu của cô ta cũng bay đi. Cơ thể không đầu tiếp tục chạy thêm hai bước, sau đó ngã xuống trượt một đoạn dài, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh Uất Trì.

Uất Trì không để ý, nheo mắt nhìn vào bóng tối nơi có thứ gì "đó" rất bí ẩn. Thứ đó hẳn là vừa bén vừa nhẹ, lúc di chuyển không hề phát ra tiếng động, ẩn mình trong góc khuất, như thể hòa làm một với bóng tối.

"Nó" đi đến đâu thì đó chính là bóng tối. Vì để chặn đường y tá đang lao tới, "nó" bước vài bước tới cuối hành lang nơi có ánh sáng, rồi ánh sáng nơi đó cũng tắt phụt.

Uất Trì lại cảm nhận được một luồng gió. Y nhận ra, "nó" đã quay lại.

Uất Trì cúi đầu, đột nhiên y không dám nhìn thẳng vào "nó", dù đang ở trong bóng tối chẳng thể nhìn thấy gì...

Sau đó y cảm giác được có thứ gì đó chạm nhẹ vào mặt mình, vừa lạnh vừa cứng.

Trong lòng Uất Trì bỗng nảy lên một suy đoán tức cười ——

— "Nó" đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt của y.

Không hiểu sao suy đoán bất ngờ đó lại làm dâng lên dũng khí trong lòng Uất Trì, y ngẩng đầu —

Một cơn gió quái dị thổi qua hành lang trống trải, "nó" như bị thứ gì đó cuốn đi, đột nhiên bị lôi đi mất. Có vẻ "nó" không muốn rời đi nhưng không còn cách nào khác, Uất Trì nghe thấy có tiếng gì đó cọ mạnh với mặt sàn, như thể "nó" đang cố bám lấy mặt đất.

Chỉ trong một khoảnh khắc, "nó" biến mất.

Ba đến năm giây sau, ánh đèn tắt ngấm lại bật sáng.

Bên cạnh Uất Trì là hai cái xác lìa đầu, nhưng y không phản ứng chút nào.

Y vẫn đang nghĩ về thứ vừa rồi.

Ở nơi có "nó" hiện diện, tất cả ánh sáng đều bị tắt, nhưng có một thứ không tắt.

Đèn chỉ thị an toàn ở góc tường.

Tại thời khắc ngắn ngủi, Uất Trì nhìn thấy chân của "nó" bị ánh sáng xanh lục chiếu vào.

Đó là một cái chân không có thịt. Giống như — giống như —

Chân của một bộ xương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro