016 - 019 Bệnh viện thành phố số 2 (Kết thúc)
016
Ba vị trưởng khoa tim mạch: Lý Thái Nguyên, Lục Quốc Bình, Đinh Vân Gián.
Nối liền lại không phải là...
Nhà xác*.
*Thái/太 + Bình/平 + Gián/间 = 太平间/Thái Bình Gian = Nhà xác. (Trường hợp này chữ 间 không đọc là Gián mà là gian (phòng))
Uất Viễn vô cùng nghi ngờ, với cái đầu chỉ đạt 280 điểm thi đại học của mình mà cũng có thể nghĩ ra chuyện này... thật đấy à?
Uất Viễn quay sang hỏi anh trai, anh trai nhướn mày nhìn cậu ta, khen cậu ta thông minh.
Uất Trì khen Uất Viễn không phải là dối lòng, thật sự cảm thấy Uất Viễn nghĩ rất hay —— vừa rồi y đang xem học vấn, tiểu sử và hướng nghiên cứu của ba bác sĩ, định tìm ra manh mối từ đống thông tin cá nhân dày đặc đó, đúng lúc Uất Viễn ở ngay bên cạnh lẩm bẩm: "Thái, Bình, Gián..." Xong rồi không chắc chắn hỏi y, "Anh... có phải như ý em nghĩ không? Liệu có quá đơn giản không?"
Uất Trì cảm thấy thằng nhóc này thật nhạy bén.
Bản thân y trầm ngâm suy nghĩ, cẩn thận đắn đo trong biển thông tin đó, tuy rằng có lẽ một lúc nữa y cũng có thể nhận ra cụm "nhà xác" ẩn giấu trong đó, nhưng cái đầu trống rỗng của Uất Viễn lại có thể nhìn ra ngay lập tức.
Uất Trì nói: "Dù sao đi nữa, trước cứ đến đó xem sao."
Nhà xác của bệnh viện thành phố số hai nằm ở tầng hầm của khu nội trú, ba người tìm tới đó mất hơn hai mươi phút.
Nguyên Kỳ sợ không chịu nổi, đi giữa Uất Trì và Uất Viễn, luôn nắm chặt tay hai người. Cậu ta nhát gan nhưng lại thích xem phim ma. Những nơi như nhà xác thế này chỉ nghe một lần đã khiến cậu ta tưởng tượng ra hơn một trăm tám mươi cảnh tượng khác nhau... cậu ta sợ đến phát khóc... vậy mà còn phải đích thân qua đó.
Cậu ta quyết định sau này không bao giờ xem phim ma nữa.
Bọn họ không đi thang máy xuống tầng hầm mà dùng lối thoát hiểm, Khi xuống đến tầng hầm, Nguyên Kỳ cảm thấy nhiệt độ giảm đột ngột, thậm chí càng đi càng lạnh.
Nguyên Kỳ càng đi càng ôm chặt tay của hai anh em, cả người cúi gập lưng, trốn sau hai người.
Kết quả có người vỗ vai cậu ta từ phía sau.
Cậu ta sợ đến mức nhảy dựng bật người về phía trước, nhưng trải qua mấy ngày nay, dù sao cũng có chút tiến bộ, không kêu ra tiếng.
Ba người quay đầu lại, thấy một cô y tá đứng phía sau bọn họ.
Khí lạnh màu trắng bay lơ lửng trong không khí, ánh sáng ở tầng hầm dường như lạnh hơn, khi chiếu vào mặt y tá khiến cô trở nên u ám.
Nguyên Kỳ run lập cập: "Cô... cô..." Cậu ta muốn hỏi cô là người hay ma, nhưng mãi không nói rõ được.
Cô y tá thế mà lại mở miệng trước: "Các anh đang làm gì ở đây?"
Nghe giọng vẫn giống con người, còn có vẻ rất tức giận.
Hệ thống tán gái của Uất Viễn lại kích hoạt, cười tươi như một đóa hoa: "Chị ơi, bọn em bị lạc đường á."
Y tá: "Lạc đường mà lạc đến tầng hầm?"
Uất Viễn giả vờ ngốc nghếch: "Ây da, đây là tầng hầm sao..."
Nguyên Kỳ run rẩy nấp sau Uất Trì quan sát cô y tá, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, quầng mắt xanh đen, dáng vẻ vô cùng tiều tụy dễ nổi cáu. Với gương mặt thế này, một là ma, hai là một loại sinh vật đáng thương khác —— nô lệ tư bản.
Nghĩ vậy, cậu ta miễn cưỡng cảm thấy mình không còn sợ nữa.
Đột nhiên một tiếng khóc kéo dài truyền đến từ đầu bên kia hành lang, như tiếng khóc tang của nữ quỷ.
Đều là ảo giác! Nguyên Kỳ ôm chặt cánh tay của Uất Trì, cảm thấy càng lạnh hơn.
Y tá kia "chậc" một tiếng, chỉ đường cho mấy người Uất Trì, chính là hướng bọn họ vừa đi vào, "Từ nơi này đi đến cuối hành lang, rẽ trái lên thang máy là có thể ra ngoài." Sau đó nhanh chóng đi về phía tiếng khóc, vừa đi vừa phàn nàn, "Vẫn chưa xong à..."
Nguyên Kỳ vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã thấy anh Trì ra hiệu "suỵt" một tiếng rồi theo sau y tá.
Bọn họ cố gắng không gây ra tiếng động bám theo, ba người chia ra áp sát tường mà đi, Nguyên Kỳ ngay cả cùi chỏ cũng không nắm được, cậu ta càng sợ hơn, muốn khóc mà không khóc được, chỉ có thể đi theo phía sau.
Lại đi qua thêm hai ngã rẽ, Uất Trì dừng lại ở một góc ngoặc.
Qua góc ngoặc là đến nhà xác.
Có tiếng nói chuyện ngắt quãng truyền tới, tiếng của một người phụ nữ đang khóc và một người đàn ông, xì xà xì xồ bằng tiếng địa phương, Nguyên Kỳ nghe không hiểu lắm. Cậu ta thấy Uất Trì và Uất Viễn một cao một thấp ló đầu ra quan sát tình hình, vì vậy cậu ta cũng thò đầu ra nhìn theo.
Chỉ thấy cửa nhà xác mở rộng, vài nhân viên y tế đang đẩy một chiếc giường cáng vào trong, một người phụ nữ giữ tay vịn của giường không cho vào, người đàn ông bên cạnh cô ta mặt đỏ đến cổ đang tranh luận gì đó với bác sĩ.
Có lẽ là gây rối y tế*.
*Gốc là Y nháo/医闹: Đề cập đến việc thu lợi bất hợp pháp bằng cách thổi phồng các tranh chấp y tế.
Bám góc tường nghe lén một lúc, ước chừng cuộc náo loạn sắp kết thúc, Uất Trì dẫn bọn họ tìm một cột chịu lực có góc khuất tầm nhìn để trốn. Chốc lát sau, một nam một nữ kia rời đi, Thêm một lúc nữa, các nhân viên y tế khác cũng lần lượt đi ra. Uất Trì đếm số người, đợi mọi người đi hết, y đến gần nhà xác.
Cửa nhà xác không khóa, còn để hở một khe nhỏ, hơi lạnh trắng phả ra mang theo mùi của một loại dược phẩm hóa học kỳ lạ.
Nguyên Kỳ đi theo Uất Trì và Uất Viễn bước vào, trái tim gần như nhảy lên cổ họng.
Cảnh tượng trong nhà xác... không lạ lẫm cho lắm, đã thấy nhiều trong phim ma, chẳng qua trong không khí có một mùi lạ... là mùi thúi từ vật thối rữa bị đè ép bởi hóa chất cực mạnh...
Uất Trì và Uất Viễn bắt đầu kiểm tra các thi thể chưa được đặt vào tủ. Nguyên Kỳ không tham gia, chỉ đứng thôi mà cậu ta đã sợ đến tay chân cứng đờ.
Đột nhiên, cậu ta nghe thấy có tiếng động phía sau bên trái.
Cậu ta điên cuồng tự nhủ trong lòng đó chỉ là ảo giác, là ảo giác mà thôi, mình là một đảng viên kiên định, tin vào chủ nghĩa duy vật Mác, trên thế giới này không có ma...
Sau đó cậu ta lại nghe thấy một lần nữa.
Uất Viễn nhỏ giọng nói với Uất Trì: "Anh... tất cả đều còn tim."
Uất Trì trả lời: "Ừ."
Tình trạng chết của các thi thể khác nhau, không ít người chết rất thảm, có lẽ do tai nạn giao thông, nhưng đều chết bình thường, lồng ngực nguyên vẹn, trái tim vẫn còn bên trong.
Nguyên Kỳ tập trung nghe động tĩnh phía sau bên trái, cũng không lâu lắm, cậu ta nghe thấy âm thanh đó lần thứ ba, giống như tiếng vải vóc ma sát.
Cậu ta sợ đến mức không dám động đậy, càng không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể khóc thút thít gọi Uất Trì: "Anh Trì..."
Rồi cậu ta cảm thấy sau ót đau nhói, trước mắt tối sầm.
Uất Trì quay lại thì thấy cảnh tượng như thế này —— Nguyên Kỳ bị một y tá cầm khay đập ngã.
Boong —— Đây là tiếng khay đập vào đầu.
Đùng —— Còn đây là tiếng Nguyên Kỳ ngã đập xuống đất.
"Đợi..." Uất Trì muốn nói nhưng cô y tá đã tông cửa chạy ra ngoài.
Uất Trì và Uất Viễn vừa mới nâng Nguyên Kỳ lên đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trong hành lang, ngay sau đó một nhóm người xông vào.
Ừm, là nhân viên an ninh.
Ông chú bảo vệ dẫn theo một nhóm thanh niên cầm khiên và dùi cui chặn ở cửa, sau lưng là cô y tá vừa đập ngã Nguyên Kỳ, mắt đỏ hoe tố cáo bọn họ.
Giọng của ông chú bảo vệ oang oang hùng hổ, vang dội như tiếng chuông: "Này! Tôi thấy từng người các cậu cũng đàng hoàng tử tế! Sao lại làm chuyện thất đức thế hả?" Rồi vung tay lên, "Bắt hết đi!"
Bộ phận an ninh nhìn thấy ba người này lén lút vào nhà xác thông qua camera giám sát, tưởng rằng bọn họ là những kẻ biến thái đến trộm xác. Trong lúc bọn họ mang vũ trang đầy đủ chạy xuống thì gặp ngay cô y tá đúng lúc bắt quả tang ba nghi phạm đang lanh trí tháo chạy. Thế là cả bọn bị đưa vào phòng bảo vệ, một người trong số đó còn ngất xỉu.
Nguyên Kỳ mơ màng tỉnh lại, thấy cảnh Uất Viễn đang ăn nói lưu loát, khẩu chiến với đám bảo vệ.
Uất Viễn thực sự không phụ lòng với đống danh xưng cả nhà đặt cho cậu ta: "Hai mặt", "Miệng lưỡi không xương", Với cái mồm mượt như nước chảy, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cậu ta đã biên soạn ra một câu chuyện thấm đẫm nước mắt: Đầu tiên cậu ta nói ba người có duyên gặp gỡ như thế nào, trở thành bạn tri kỷ vào sinh ra tử ra sao. Còn nói Nguyên Kỳ là sinh viên trường mỹ thuật, vì đồ án thiết kế tốt nghiệp mà không ăn không ngủ. Hai người anh này không nỡ nhìn, thừa dịp gần đây mình đang thực tập ở bệnh viện thành phố số hai, mẹ của anh cả cũng là bác sĩ trong bệnh viện, nên nảy ra ý định đi cửa sau, dẫn em trai đến nhà xác học giải phẫu cơ thể người. Cậu ta biết làm như vậy là hoàn toàn sai, hy vọng các chú bảo vệ có thể vì tình anh em sâu nặng mà rộng lòng tha thứ, mở một mặt lưới. Khi ba người bọn họ trở về nhất định sẽ nghiêm túc kiểm điểm, làm lại từ đầu.
Vừa nói vừa lấy thẻ sinh viên của Nguyên Kỳ ra, thẻ thực tập của mình và ảnh Uất Trì chụp chung với mẹ làm chứng.
Đám bảo vệ nghe mà hơi ngẩn người, nhưng dù sao cũng tin bọn họ thật sự không phải biến thái đến dâm ô xác chết.
Uất Trì đứng bên cạnh xem, cảm thấy sau khi thoát ra có thể gợi ý cho bác cả đưa Uất Viễn đi diễn Talk Show.
Không ngờ ông chú bảo vệ lại là người quang minh chính trực, cả đời ghét nhất chính là loại mặt dày mồm dẻo như Uất Viễn. Nghe xong không những sắc mặt không thay đổi, mà còn dạy dỗ Uất Viễn gần một tiếng.
Lúc thả bọn họ ra, ông ta còn không quên quở trách Uất Trì: "Cậu nói xem! Đường đường là nhân tài! Lại đi cùng cái đám quậy phá này!"
Vượt qua trận dày vò đã là ba giờ chiều, trong đại sảnh nằm đầy thi thể chết vào ngày thứ nhất.
Nhóm Uất Trì lại đến khoa tim mạch. Ba trưởng khoa chỉ có Đinh Vân Gián ở đó, hai người kia vừa làm xong ca phẫu thuật lớn, đang nghỉ ngơi.
Họ định đăng ký khám của bác sĩ Đinh để vào phòng khám quan sát một chút. Nhưng thời buổi này, ngày nào bệnh viện cũng đông người, quả thực không thể đăng ký khám trong ngày như ý muốn nên bọn họ từ bỏ ý định này, chỉ ngồi yên trong phòng chờ.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc bác sĩ Đinh ra ngoài đi vệ sinh, Uất Trì mặc đồng phục y tá của Uất Viễn lén vào phòng khám của bác sĩ Đinh, lục soát một lúc nhưng không thấy vật gì đặc biệt có giá trị, tài liệu liên quan đến việc mổ lấy tim lại càng không. Bác sĩ Đinh này chuyên về điều trị bảo tồn* và điều trị xâm lấn tối thiểu**, thậm chí không thể dùng dao.
*Điều trị bảo tồn là các phương pháp điều trị không mổ xẻ, không cắt bỏ.
**Phẫu thuật xâm lấn tối thiểu là một nhóm các phương pháp phẫu thuật ứng dụng dụng cụ đặc biệt. Với mục đích giảm kích thước vết mổ, giảm lượng mô lành bị tổn thương trong cuộc phẫu thuật.
Bên ngoài vang lên tiếng náo loạn tưng bừng, là do Uất Viễn và Nguyên Kỳ gây ra. Có lẽ bác sĩ Đinh đi vệ sinh xong trở về.
Uất Trì liền mang theo mấy quyển tài liệu chưa kịp xem kỹ, chạy ra ngoài.
Sau đó bọn họ ngồi trong phòng nghỉ xem hết mấy quyển tài liệu đó, cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Chẳng lẽ nghĩ sai sao?
Uất Trì tĩnh tâm lại, bắt đầu suy nghĩ.
Đến tận bây giờ, y vẫn luôn có một cảm giác mạnh mẽ: Thế giới này là sự kết hợp của hai thế giới —— giả sử thế giới ban đầu của y là A, thời gian dừng lại ở 1 giờ 49 phút, mọi người đều chết và bị móc mất trái tim, có bác sĩ y tá quái vật và buổi tối kinh hoàng; còn thế giới kia gọi là B, là một thế giới bình thường, thời gian bình thường, sự kiện bình thường, có ban ngày bình thường. Người nơi này đến bệnh viện vì lý do hoàn toàn giống thế giới A, và thay thế những người chết của thế giới A vào ban ngày.
Nếu thực sự tồn tại một con đường có thể đưa bọn họ trở về thế giới A ban đầu...
Có lẽ... phải vào ban đêm.
Chỉ có ban đêm, nơi này mới thuộc về thế giới A.
Uất Trì vừa mới nghĩ ra, Nguyên Kỳ đúng lúc hỏi: "Giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Uất Trì nói: "Tôi muốn quay lại nơi đó sau bảy giờ để xem một lần nữa."
Nguyên Kỳ nghe thấy không ổn, nuốt nước bọt: "... Xem gì ạ?"
"Nhà xác."
017
Sau đó Uất Trì dẫn hai người đi loanh quanh bệnh viện, đến khoa xương, khu nội trú và điểm xét nghiệm axit nucleic, định tìm Lâm Phú Quốc và Hồ Thiên Kỳ hỏi thêm một chút tình hình, tốt nhất là tìm được Hồ Khải.
Nhưng rất tiếc, một người cũng không tìm thấy.
Uất Trì còn bảo Uất Viễn đi tìm bảng phân công trực nhà xác, Uất Viễn khẳng định trên đời không có thứ đó. Cậu ta bị ép đi lừa một vòng quả nhiên không lừa được, còn bị y tá trưởng nắm đuôi sam mắng vì không nghe giảng trong giờ học —— thời gian chết không cố định, thời gian trực nhà xác sao mà cố định được?
"Anh thấy chưa! Anh, em đã nói là không có mà." Uất Viễn đáng thương xoa đầu bị đánh, cậu ta mù quáng tin tưởng ông anh tài giỏi của mình. Xem ra là không được rồi, con người vẫn nên có chính kiến của mình.
Uất Trì nhìn đồng hồ lớn treo trong sảnh bệnh viện, sáu giờ hai mươi, thời gian cũng không còn nhiều.
Trong sảnh bệnh viện đã nằm đầy xác chết, giống y như ngày đầu tiên.
Uất Trì: "Được rồi, đi thôi."
Nguyên Kỳ khóc thút thít: "Em muốn đi vệ sinh."
Uất Trì: "Nhanh lên."
Nguyên Kỳ: "Hu hu hu hu em không dám."
Ba người liền kết bè đi vào nhà vệ sinh, Uất Trì chờ bên ngoài, nghiên cứu bản đồ tổng thể của bệnh viện treo trên tường đối diện. Uất Viễn thì đi vào cùng Nguyên Kỳ.
Nguyên Kỳ vừa mở cửa đã thấy một xác chết nằm ngay trước mặt, xung quanh cửa sổ còn có vết máu văng tung tóe, có lẽ có người muốn chạy trốn bằng đường cửa sổ rồi bị nổ tung.
Nguyên Kỳ vừa khóc vừa đi vệ sinh, khóc nhiều đến nỗi suýt nữa không kìm được mà tè ra quần.
Rửa tay xong ra khỏi cửa, Uất Viễn hỏi Nguyên Kỳ: "Sao cậu lại khóc?"
Nguyên Kỳ quệt nước mắt, lau mãi vẫn không khô hết: "Em không biết... em chỉ là sợ thôi."
Uất Viễn: "Lúc cậu ngồi đối diện với xác chết ăn bánh quy sao cậu không sợ?"
Nguyên Kỳ: "Em không biết... em... em..." Cậu ta lau cả buổi mãi vẫn không sạch, thế là mặc cho nước mắt rơi lã chã, hít hít mũi, "Em không kìm được."
Uất Trì nghe tiếng họ nói chuyện, thò đầu vào dò xét: "Còn chưa ra à?"
"Em ra ngay đây." Uất Viễn trả lời. Cậu ta vẫy tay cho khô, nghe thấy Nguyên Kỳ nhỏ giọng nói phía sau: "Em cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra."
Uất Viễn không nghe rõ, quay lại hỏi: "Cái gì?"
Nguyên Kỳ lắc đầu: "Không có gì."
Mắt Nguyên Kỳ rất to, sau khi khóc giống như hai viên bi thủy tinh bị nước làm ướt, lúc cậu ta nhìn nhìn người trông rất đáng thương như con nai con. Uất Viễn cảm giác tim mình rung động, vươn tay xoa đầu cậu ta: "Đừng sợ, sắp ra ngoài rồi."
Ba người xuống tầng hầm có nhà xác lúc sáu giờ bốn mươi, rất may, trên đường đi đến nhà xác không gặp bác sĩ hay y tá.
Đi đến đây Nguyên Kỳ mới nhớ ra, hỏi Uất Trì: "Anh Trì, nếu chúng ta lại bị ông chú bảo vệ nhìn thấy thì sao?"
Uất Trì nói: "Yên tâm, tôi đã tắt camera giám sát khu vực này rồi."
Nguyên Kỳ rất ngạc nhiên: "Hả? Anh tắt lúc nào thế?"
"Chính là lúc tôi đứng đó chém gió." Uất Viễn nói, "Nếu không cậu nghĩ tại sao tôi lại đứng đó lải nhải lâu như vậy?"
Uất Trì: "Suỵt."
Ba người vẫn trốn ở góc cũ nhìn về phía nhà xác. Đèn nhà xác đang sáng, cửa không đóng chặt, có chút hơi trắng lọt qua, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong có một bóng người đang di chuyển
Nguyên Kỳ cảm giác một cơn ớn lạnh từ xương cụt bò lên da đầu, bàn tay đang nắm cánh tay của Uất Trì siết chặt hơn.
Ba người đợi ở đó một lúc lâu, nhóm Uất Trì không nhìn thấy thời gian hiện tại, cảm giác có lẽ đã qua hơn mười phút. Lúc bọn họ đi xuống là sáu giờ bốn mươi, lúc này có lẽ gần đến bảy giờ.
Rốt cuộc người đó cũng ra ngoài, mặc đồng phục lao động màu xám, cầm chổi và túi rác, có lẽ là người dọn dẹp nhà xác.
Sau khi ra ngoài ông ta không đi ngay lập tức, mà đứng ở cửa lục lọi gì đó.
Uất Trì nghe được tiếng kim loại va chạm, chỉ trong một giây, y nhận ra ——
"Ông ta định khóa cửa!"
Uất Trì vừa dứt lời, Uất Viễn đã xông ra ngoài, ba chân bốn cẳng vọt tới sau lưng công nhân vệ sinh kia, nói: "Chú ơi! Cảm phiền! Đừng khóa cửa!"
Người dọn dẹp quay đầu lại, một khuôn mặt già nua, con ngươi hơi u tối, trông dáng vẻ không mấy dễ chịu, cực kỳ đáng sợ. Ông ta rất thấp, phải ngẩng đầu mới nhìn thấy mặt của Uất Viễn, nhưng ông ta không ngẩng lên mà chỉ đảo mắt, hỏi: "Tại sao?"
Nhất thời Uất Viễn không nói được lý do, vừa nãy cậu ta lao ra vì nóng vội, hoàn toàn không kịp nghĩ bước kế tiếp, chỉ biết không thể để cửa nhà xác bị khóa.
Cậu ta nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng, chợt cậu ta nghe anh trai nói sau lưng: "Bệnh viện vừa nhận một xe cấp cứu, là một vụ tai nạn giao thông lớn, lát nữa cần dùng đến nơi này."
Uất Trì mặc đồng phục y tá của Uất Viễn bước tới. Nguyên Kỳ không dám ở một mình, cũng theo sau.
Công nhân vệ sinh kia lại nhìn Uất Trì với tư thế kỳ quái ấy, sau đó chậm rãi quay lại, định tiếp tục khóa cửa.
Uất Viễn đưa tay cản ông ta: "Chú ơi! Đừng khóa cửa!"
Công nhân vệ sinh vẫn cứng đầu khóa cửa, nói bằng tiếng địa phương: "Khóa trước, khóa trước, tui muốn đổi ca. Tí nữa rồi mở, xíu kêu Lưu Lão Ngũ mở cho."
Uất Viễn thấy ông ta nhất quyết muốn khóa cửa, cậu ta dứt khoát giật lấy ổ khóa.
Lão già ngay lập tức ngẩng lên nhìn Uất Viễn, ánh mắt khiến cậu ta lạnh sống lưng nhưng vẫn cố gắng giữ mặt mày vui vẻ, tỏ ra bình thường: "Thế này nhé, chú, chúng cháu sẽ giúp chú khóa cửa, chú đi trước, đi trước đi."
Sau đó cậu ta nghe thấy giọng nói run run của Nguyên Kỳ: "Anh Viễn... ổ khóa... ổ khóa..."
Uất Viễn cúi đầu liếc nhìn thứ trong tay mình, rõ ràng một giây trước còn là ổ khóa mới giật từ tay ông già, nhưng giờ đây nó lại là một nắm tóc, chắc là tóc phụ nữ, dài và xoăn, còn hơi ẩm ướt.
"Má nó!" Uất Viễn kinh hãi hét lên, vứt nắm tóc đi, nhưng nhiều sợi vẫn còn quấn quanh tay cậu ta, không gỡ ra được. Tiếp đó, cậu ta cảm thấy có một tia sáng trắng lóe lên trước mắt, làm chói lòa mắt cậu ta.
Rồi Uất Viễn nghe thấy tiếng dao cắt vào da thịt.
Uất Viễn rất ghét âm thanh này. Lúc học ở trường y, có lần trường mời một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng đến giảng bài trước toàn thể sinh viên, cậu ta được xếp ngồi hàng đầu vì có ngoại hình ổn áp. Rõ ràng là giảng về cách hỗ trợ bác sĩ trong ca phẫu thuật, nhưng bác sĩ nổi tiếng đó chỉ lo thể hiện, phô bày kỹ năng mổ suốt cả buổi. Đúng là kỹ năng mổ của ông ta rất điêu luyện, vừa ổn trọng vừa dứt khoát, một dao hạ xuống là một tiếng "phụt" rất nhỏ, sau đó máu chảy ra. Buổi học đó làm cậu ta bứt rứt khó chịu, khiến cậu ta không thể ngủ gật được.
Rồi cậu ta mò mẫm thấy máu, ấm áp, tanh tưởi, ngay sau đó là một cơ thể ngã lên người cậu ta.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, có lẽ là một tích tắc lúc kim đồng hồ của thế giới này chỉ đúng bảy giờ, mọi thứ trở nên khác biệt —— ổ khóa mà Uất Viễn vừa giật được biến thành một nắm tóc, còn ổ khóa thật đã khóa chặt cửa nhà xác. Lão công nhân vệ sinh cũng biến thành quái vật mặt xanh trong nháy mắt, rút dao phẫu thuật từ trong túi đâm về phía Uất Viễn.
Còn Nguyên Kỳ đã dùng lưng mình đỡ dao cho Uất Viễn.
Uất Viễn theo bản năng đỡ lấy cơ thể Nguyên Kỳ, không đứng vững, cả hai cùng ngã xuống đất.
Uất Viễn ngẩng lên, đúng lúc thấy anh trai mình rút ống tiêm ra khỏi cổ công nhân vệ sinh.
—— Lâm Phú Quốc đã từng giết một công nhân vệ sinh, vậy tên này cũng có thể giết.
Công nhân vệ sinh xoay người vung dao về phía Uất Trì, Uất Trì lùi vài bước, mặt bị rạch một vết. Dao phẫu thuật vừa bóng loáng vừa sắc bén, phản chiếu ánh đèn trắng xanh âm u. Mấy lần Uất Trì tránh thoát nguy hiểm suýt chết, rốt cuộc, thuốc độc bắt đầu phát tán trong cơ thể công nhân vệ sinh.
Công nhân vệ sinh ngã xuống đất, bắt đầu thở hổn hển, gân xanh nổi lên, mặt xanh chuyển đỏ rồi tím, cực kỳ đáng sợ.
Chưa đến một phút, không còn động đậy.
Uất Trì thở gấp lau máu trên mặt, quay lại bên cạnh Uất Viễn và Nguyên Kỳ.
Uất Viễn ôm Nguyên Kỳ, ngẩng mặt nhìn Uất Trì, nước mắt đột nhiên chảy xuống: "Anh..."
Nguyên Kỳ nằm sấp trên người Uất Viễn, thở nhiều hơn hít, hô hấp vô cùng hỗn loạn. Uất Trì ngồi xuống kiểm tra thương thế của Nguyên Kỳ, vết thương trên lưng nằm lệch bên phải, không chảy nhiều máu nhưng từ độ sâu chắc chắn đã đâm tới phổi.
Uất Trì cởi áo cuộn lại, ấn vào vết thương, nói với Uất Viễn: "Ấn chặt."
Uất Viễn làm theo, lại gọi một tiếng "anh".
Nguyên Kỳ bỗng ho khẽ vài tiếng, nhổ ra một ít máu. Lúc này cậu ta thế mà không khóc, Uất Viễn còn nhìn thấy cậu ta nở nụ cười: "Anh Trì... có phải em... sắp chết không?"
"Không." Uất Trì xoa đầu cậu ta, "Sau khi ra ngoài sẽ không sao nữa."
"Anh nói dối." Nguyên Kỳ nói, "Sao anh biết?"
Uất Trì: "Tôi chỉ biết thế."
Nguyên Kỳ còn định nói gì đó nhưng bị Uất Viễn quát: "Cậu có thể bớt tranh cãi được không!"
Uất Trì đứng dậy nhìn ổ khóa trên cửa nhà xác. Đó là dạng ổ khóa mật mã bốn số màu xanh, vừa lớn vừa nặng, chắc chắn không thể phá hư bằng bạo lực, phải đoán ra mật mã.
Hơn nữa... phải đoán được trong hôm nay.
Nguyên Kỳ không đợi được đến ngày mai.
Y thử dùng thời gian một giờ bốn mươi chín phút, 0149, sai.
1349, sai.
Y tiếp tục thử thời gian 7 giờ sáng và 7 giờ tối.
0707, sai.
0719, sai.
Y thử thêm vài mã số nhân viên của bác sĩ khoa tim, đều sai.
Lúc này, có tiếng giày đế mềm đặc chế vọng đến từ xa trong hành lang.
Uất Trì không đoán ra mật mã, gấp đến độ mồ hôi túa ra, giờ phải chia một phần tâm trí để chú ý tiếng bước chân. Rất tiếc, tiếng đó càng lúc càng gần, còn có tiếng bánh xe lăn, có lẽ y tá đang đẩy xác chết về phía này.
Uất Trì thử thêm vài mật mã nữa, nhưng tâm trí không còn tập trung ở đó.
Y bắt đầu suy xét địa hình tầng hầm, từ thang máy đến đây... có mấy ngã rẽ... có bao nhiêu chỗ trốn... thời gian chênh lệch...
Bây giờ chạy, còn có thể thoát.
Y quay lại nhìn Nguyên Kỳ, dường như cậu nhóc đã mất ý thức, đầu nghiêng sang một bên, máu rỉ từ khóe miệng rơi từng giọt từng giọt.
Còn Uất Viễn không biết tại sao lúc này mình đột nhiên nhạy bén, hiểu được ý trong mắt anh trai. Cậu ta ôm Nguyên Kỳ lui lại một chút, vừa khóc vừa lắc đầu: "Anh... em không đi."
Uất Trì nói nhỏ: "Ba người chúng ta sẽ chết ở đây."
Uất Viễn lau mặt: "Anh có thể cứu cậu ấy!"
Trong thoáng chốc Uất Trì tựa như nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Bạch Thi, y không hiểu tại sao mọi người lại có lòng tin vô hình vào y như vậy...
"Bây giờ đi trước, mai còn thời gian tìm mật mã." Uất Trì nói, "Tôi không thể chết ở đây."
Nguyên Kỳ đột nhiên co giật, giống như tỉnh dậy từ ác mộng, mí mắt khó nhọc chớp chớp, hỏi: "Anh... em sắp chết phải không?"
Lần này Uất Trì không trả lời.
Nguyên Kỳ khóc thút thít: "Nhưng em không muốn chết, anh cứu em với... anh ơi..."
Uất Trì siết chặt tay thành nắm đấm, do dự một lúc mới nói: "Tôi chỉ là người bình thường, xin lỗi, không cứu được cậu, Tiểu Nguyên."
Nguyên Kỳ nói: "Nhưng anh không phải người bình thường mà."
Giọng cậu ta yếu đến mức gần như không nghe thấy, Uất Trì phải kề sát cậu ta: "Cậu nói gì?"
Nguyên Kỳ đã đến trạng thái không nghe được tiếng nói chuyện, như hồi quang phản chiếu, tuôn ra tất cả những gì muốn nói: "Anh bảo em viết di thư, nói mình muốn chờ chết... nhưng sao lại bảo em mang theo nhiều đồ ăn như vậy? Anh còn chuẩn bị rùa để làm vật sống thí nghiệm... còn, còn dẫn mọi người... giết bác sĩ... còn..." Giọng càng lúc càng nhỏ.
Lúc Uất Viễn nghĩ cậu ta sắp chết.
"Anh thật sự không bình thường..." Cậu ta đột nhiên tăng âm lượng, Nguyên Kỳ không còn biết gì nữa, vừa khóc vừa cười, "Người bình thường phải giống như em này, cứ khóc suốt thôi..."
Uất Viễn ôm đầu Nguyên Kỳ, thê lương gọi Uất Trì: "Anh ơi..."
Uất Trì chửi thề, đứng lên quay lại chỗ ổ khóa.
Y tập trung cao độ, không nghe tiếng giày cao gót, cũng không nghĩ cách trốn thoát, mạch não chạy thật nhanh, bắt đầu lật lại những chuyện đã xảy ra từ khi vào bệnh viện —— giết người, móc tim... trái tim, ám chỉ khoa tim... khu nội trú, lịch trực... theo lịch trực của bác sĩ... thẻ tên của Chu Nghênh Xuân... bác sĩ trưởng... lịch trực... lịch trực...
Uất Viễn đặt Nguyên Kỳ nằm thẳng, nhặt dao của công nhân vệ sinh rồi đi tới khúc quanh, dựa lưng vào tường chờ đợi. Cậu ta không giúp được gì, chỉ có thể thử đối đầu với y tá giúp kéo dài chút thời gian.
Khi nhặt dao, cậu ta thấy trước ngực của công nhân vệ sinh lòi ra một góc của thứ gì đó, màu hồng phấn rất nữ tính, giống như một món quà, chắc là muốn vội vàng tan ca để về tặng cho cô bé nào đó... cháu gái chăng?
Cậu ta suy nghĩ mông lung trong trạng thái căng thẳng cực độ.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cậu ta nghe thấy tiếng va chạm rất nhỏ, như tiếng bánh xe đụng vào góc tường lúc quẹo.
Cậu ta không dám thúc giục Uất Trì, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Uất Trì bỗng nhào tới bên cạnh Nguyên Kỳ, lấy ra một cuốn sổ trong ba lô —— Là lịch trực khoa tim được kẹp trong tập tài liệu của Đinh Vân Gián mà Uất Trì trộm trước đó —— tuần này khoa tim chỉ có Đinh Vân Gián là bác sĩ trưởng trực. Thứ hai ca đầu buổi sáng, thứ ba ca 3 buổi trưa, thứ tư nghỉ, thứ năm ca 4 buổi trưa, thứ sáu ca 6 buổi tối, thứ bảy ca đầu buổi sáng, chủ nhật nghỉ. Lịch trực chỉ đến đây.
Hôm nay là thứ năm, từ thứ năm bắt đầu tính...
—— 4610.
Két cạch.
Cửa mở ra.
Trước mắt là một vùng ánh sáng trắng.
Uất Trì quay đầu gọi Uất Viễn một tiếng, kéo Nguyên Kỳ nhảy vào vùng ánh sáng đó.
018
Bị bao bọc bởi ánh sáng trắng chói lóa, đầu tiên Uất Trì trải qua một cơn choáng váng.
Sau đó, thế giới dần trở nên rõ ràng.
Uất Trì chớp mắt, nhận ra ánh sáng trắng chói mắt đó là ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua giếng trời. Đó chắc chắn là mặt trời ban trưa, sáng đến mức có thể làm mù mắt người.
Y nghe được giọng nói huyên náo lộn xộn vọng lên từ đám đông dưới sảnh. Trước sau toàn là người, dưới chân đang chuyển động, y đang đứng trên thang cuốn. Cô gái bên cạnh đang gọi điện thoại. Uất Trì nhớ, lúc mọi chuyện mới bắt đầu rõ ràng cô ta bị người khác chen lấn đẩy khỏi thang cuốn, rơi thẳng xuống dưới.
Dường như thời gian quay lại thứ ba, là ngày y vội vàng đến đưa tài liệu cho Chu Nghênh Xuân.
Uất Trì lấy điện thoại ra xem giờ, vừa lúc con số nhảy đến một giờ năm mươi ngay trước mặt y.
Chợt, một cuộc điện thoại gọi đến, y theo phản xạ nhận cuộc gọi.
Giọng nói của Kỷ Kinh Chập cách đường dây điện thoại, tuy đầu bên kia nghe có vẻ mơ hồ nhưng vẫn nhận ra được sự lo lắng: "Uất Trì, Uất Trì, là anh hả?"
Uất Trì bị kẹt trên thang cuốn chịu đựng ánh nắng gay gắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trả lời rất nhỏ: "Là tôi."
"Anh đang ở đâu?" Kỷ Kinh Chập nói, "Em đến bệnh viện rồi!"
"Tôi đang ở..." Uất Trì nhìn tầng của mình, "Trên thang cuốn từ tầng ba lên tầng bốn."
Kỷ Kinh Chập: "Thang cuốn nào?"
Uất Trì: "Thang cuốn ở đại sảnh."
Kỷ Kinh Chập: "Em sẽ lên ngay, anh đến tầng bốn thì đợi em."
Nói xong liền cúp máy.
Uất Trì đứng ngây ra vài giây, huyệt thái dương có hơi đau, y lắc lắc đầu.
Lúc này, cô gái bên cạnh đã gọi điện thoại xong, y thuận thế hỏi: "Cảm phiền, cô có nhớ chuyện vừa xảy ra không?"
Cô gái nhìn y, hỏi: "Chuyện gì?"
"... Chuyện xảy ra ở bệnh viện." Uất Trì không biết phải diễn tả thế nào, hiện tại y vẫn còn rất mơ hồ, không có tâm trí để suy nghĩ về việc có xúc phạm hay không, chỉ hướng sau lưng cô gái, "Chuyện cô rơi xuống từ chỗ đó."
Sắc mặt cô gái thay đổi, tay nắm chặt tay vịn hơn. Cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì?"
Uất Trì lại ấn huyệt thái dương: "Xin lỗi."
Thang cuốn đến tầng bốn, Uất Trì đi trên hành lang. Y không biết Kỷ Kinh Chập sẽ đi lên từ chỗ nào nên đứng dựa vào tường chờ. Vừa trải qua một sự kiện khác thường rồi đột nhiên trở lại thế giới thực, khiến y có cảm giác như mình vừa bật người tỉnh dậy sau khi bị hụt chân trong mơ, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Y lấy điện thoại ra, theo phản xạ mở WeChat, khung trò chuyện với Kỷ Kinh Chập ở ngay trên cùng. Y nhấn vào, nhanh chóng lướt qua những tin nhắn ngắn ngủi đó.
[Shiba Mỉm Cười]: Trì Trì, hôm nay chúng ta đi ăn Thục Cửu Hương đi
[Shiba Mỉm Cười]: Cực cay
[Shiba Mỉm Cười]: Mỗi người ăn bốn bát thạch đông
[Shiba Mỉm Cười]: Trì Trì
[Shiba Mỉm Cười]: Có đến bệnh viện không?
[Shiba Mỉm Cười]: Gặp dì chưa?
[Shiba Mỉm Cười]: Trì Trì
[Shiba Mỉm Cười]: Lại không xem điện thoại nữa à
[Shiba Mỉm Cười]: [Mèo con chán ghét.jpg]
[Đầu Mèo Đen]: Đã đến
[Đầu Mèo Đen]: Im miệng
[Đầu Mèo Đen]: Cậu đang ở đâu?
[Đầu Mèo Đen]: Kỷ Kinh Chập
[Đầu Mèo Đen]: Tôi sợ quá
[Đầu Mèo Đen]: Kỷ Kinh Chập
[Đầu Mèo Đen]: Thế giới sắp tận diệt rồi
[Đầu Mèo Đen]: Tôi tha thứ cho cậu
[Đầu Mèo Đen]: Không có lần sau
Tất cả đều đã gửi thành công.
Uất Trì không phải chờ lâu, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy có người gọi tên mình. Y nhìn về hướng đó, Kỷ Kinh Chập đang chạy thật nhanh về phía y. Hồi nhỏ Kỷ Kinh Chập gầy tong gầy teo, nhưng đến năm mười sáu tuổi lại phát triển nhanh như ăn chất kích thích. Ngày nào cũng đau chân, thường xuyên quấn lấy đòi ngủ chung với Uất Trì, có những lúc ban đêm đau đến tỉnh giấc. Uất Trì đổi cho hắn mười mấy loại sữa, đặt hết thùng này đến thùng khác, tiền mừng tuổi để dành không được bao lâu đã lấy ra, nghèo đến mức phải vay tiền của Uất Viễn.
Kết quả rất khả quan, chỉ trong năm đó Kỷ Kinh Chập đã cao vọt lên mười mấy cm, chẳng mấy chốc đã vượt qua y, sắp chạm tới một mét chín.
Thoáng chốc nhiều năm trôi qua, chiều cao của Kỷ Kinh Chập không tăng thêm nữa, nhưng khí chất đã thay đổi đến long trời lở đất. Dáng vẻ gầy yếu non nớt của tuổi mười sáu đã biến mất, hắn hoàn toàn trưởng thành thành một người đàn ông, thân cao chân dài vai rộng. Tóc và mắt của hắn nhạt màu hơn, ngũ quan sắc bén. Trải qua nhiều năm, con người của hắn giờ đây mang một sự kiêu ngạo và quý phái của người Anh Quốc.
Rõ ràng hôm nay hắn dày công phối đồ rất kỹ lưỡng, áo sơ mi màu đỏ sẫm kết hợp với quần tây, bên ngoài khoác áo khoác màu be, ngón tay cái bên trái quấn băng gạc. Trong ánh nắng xuân chiếu xuống hành lang bệnh viện, dáng chạy của hắn như đang đóng phim.
Trong nhất thời, Uất Trì không biết trưng vẻ mặt gì để đối diện với hắn.
Còn Kỷ Kinh Chập không để Uất Trì phải suy nghĩ lâu về vấn đề này, hắn chạy đến gần, ôm Uất Trì vào lòng.
Tim Uất Trì đập loạn nhịp trong chốc lát, nói: "Cậu đến nhanh thật."
Bây giờ y mới phản ứng lại, nếu nói ba ngày y trải qua trong thế giới kinh dị chỉ là một khoảnh khắc trong thế giới này, vậy Kỷ Kinh Chập chạy cũng nhanh phết, không phải nói còn mười phút nữa mới đến bệnh viện sao? Hơn nữa, Kỷ Kinh Chập còn chạy từ tầng một lên tầng bốn bằng cầu thang bộ, quá nhanh.
Vòng tay của Kỷ Kinh Chập càng siết chặt hơn, nói: "Ừ."
Kỷ Kinh Chập là hàng xóm của Uất Trì, chuyển đến cạnh nhà y lúc ba tuổi. Uất Trì lớn hơn Kỷ Kinh Chập một chút, y sinh vào mùa đông lạnh giá, còn hắn sinh vào giữa xuân năm sau, vào ngày kinh trập*.
*Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch.
Tuy nói hai người là hàng xóm nhưng không khác anh em là mấy, từ mẫu giáo đến trung học, ngày nào cũng cùng đến cùng đi. Uất Trì thân với Kỷ Kinh Chập còn hơn cả với Uất Viễn. Năm Uất Trì tám tuổi cũng là năm y đánh người lần đầu tiên, nguyên nhân là vì Uất Viễn gọi Kỷ Kinh Chập là "bà vợ lùn". Lần thứ hai đánh người là vì bài văn viết năm lớp năm đoạt giải nhất toàn thành phố của Kỷ Kinh Chập, với tiêu đề "Anh trai đần độn ở sát vách".
Năm mười lăm tuổi, cha mẹ của Kỷ Kinh Chập qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, từ đó hắn ăn chực ở nhà Uất Trì, Uất Trì đối tốt với hắn gần như không có điểm dừng, vừa làm anh vừa làm mẹ, chỉ cần trong khả năng là dung túng vô hạn. Thời gian đó Kỷ Kinh Chập đã gầy còn trắng, như cục bông mềm, nhận hết sự tốt đẹp của Uất Trì, không ít lần ỷ thế bắt nạt Uất Viễn ngay trước mặt y.
Cứ thế cuộc sống tốt đẹp kéo dài đến năm mười tám tuổi, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Kỷ Kinh Chập đột nhiên biến mất.
Uất Trì trực tiếp phát điên, cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, phát tờ rơi, dán thông báo, đăng bài viết, mua hotsearch, náo loạn ầm ĩ một thời gian dài, tiêu hết tiền mừng tuổi dành dụm suốt mười năm, còn mượn của Chu Nghênh Xuân một mớ. Nếu không vì được đặc cách vào lớp thanh thiếu niên của Đại học Khoa học và Công nghệ Quốc gia Đài Loan, đoán chừng ngay cả thi cao đẳng y cũng không có tâm trí để thi. Kết quả, khi câu chuyện rơi vào thời điểm "nóng sốt" nhất trên mạng, Uất Trì nhận được cuộc gọi từ cô của Kỷ Kinh Chập, nói rằng y đừng tìm nữa, hắn đã sang Anh du học, không muốn gặp lại y.
Đi một lần đi suốt năm năm, không một tin tức.
Không phải Uất Trì chưa từng nghi ngờ lời của cô Kỷ Kinh Chập, nhưng khi đó y mới trưởng thành, về mặt pháp lý chẳng có quan hệ huyết thống gì với Kỷ Kinh Chập, chỉ là hàng xóm mà thôi. Kỷ Kinh Chập cắt đứt liên lạc, Uất Trì không có cách nào vượt qua cô Kỷ, người giám hộ hợp pháp, để tìm hắn. Đến khi Uất Trì lớn hơn một chút, y còn sang Anh tìm kiếm nhưng không tìm được. Sau đó, y thậm chí còn sử dụng một số thủ đoạn phi pháp để thăm dò tài khoản ngân hàng của cô Kỷ, điều tra ra được đúng là bà ta có gửi tiền hai lần mỗi năm sang Anh, thời gian và số tiền ăn khớp với chi phí du học.
Quá khứ của Uất Trì và Kỷ Kinh Chập gắn kết chặt chẽ, hầu hết bạn bè của họ đều là bạn chung, vậy mà Kỷ Kinh Chập lại biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của y. Có thể là đã chết, hoặc chủ động tránh mọi liên lạc.
Dĩ nhiên y không tin Kỷ Kinh Chập đã chết, chỉ có thể tin mình là một thằng hề.
Y từng thề rằng, nếu Kỷ Kinh Chập dám xuất hiện trước mặt mình một lần nữa, nhất định sẽ không hỏi, cũng không cần câu trả lời.
Hai tuần trước, Kỷ Kinh Chập thật sự xuất hiện.
Kéo một chiếc vali đỏ chói, ăn mặc lịch lãm, xác người dạ chó đứng trước mặt y. Như thể chỉ vừa đi du lịch ngắn ngày, ung dung tùy tiện, mây nhạt gió nhẹ nói: "Em về rồi."
Đó là lần thứ ba trong đời Uất Trì đánh người, vung quyền đấm Kỷ Kinh Chập ngã lăn ra đất. Sau đó hất mặt bỏ đi.
Y không dám nghĩ Kỷ Kinh Chập đã chết, lại ước gì hắn chết thật. Y không tài nào chấp nhận nổi việc Kỷ Kinh Chập vẫn còn sống mà suốt năm năm không liên lạc với mình.
Biết Kỷ Kinh Chập vẫn sống khỏe, điều đó rất tốt nhưng y không có ý định tha thứ.
Phải nói rằng, tưởng tượng rất phong phú.
... Y vốn dĩ không có cách nào chống lại sự níu kéo của Kỷ Kinh Chập.
Tài khoản WeChat mà y độc thoại suốt nhiều năm hoạt động trở lại, bắt đầu đổi thành người khác độc thoại —— trong hai tuần qua Kỷ Kinh Chập gửi hàng ngàn tin nhắn cho y, gửi từ tờ mờ sáng đến đêm hôm khuya khoắt, gửi từ chuyện bông hoa ven đường đến mặt trăng giữa ban ngày, thậm chí là cắt xước móng chân, tỏ vẻ đáng thương, chụp ảnh mèo bên đường, làm bộ đáng yêu, nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến năm năm mất tích đó.
Uất Trì còn chưa kịp chuyển nhà, Kỷ Kinh Chập đã chuyển tới ở cạnh nhà y, Ngày nào cũng kiếm cớ làm như vô tình đi ngang nhà y đưa chút quà bánh. Uất Trì chịu không nổi, chuyển sang ở ký túc xá trường.
Hôm trước, Kỷ Kinh Chập gửi cho y một bức ảnh ngón tay cái bị quấn băng gạc kín mít, kèm theo một bức selfie khóc hu hu.
Y không nhịn được, hỏi một câu: "Sao thế?"
Kỷ Kinh Chập nói bị cắt vào tay lúc xắt thức ăn.
Không còn cách nào khác, cứ thế bắt đầu trò chuyện. Kỷ Kinh Chập gửi hàng trăm tin nhắn một ngày, y thỉnh thoảng mới trả lời một hai câu.
Thật kỳ lạ, năm năm như một vết sẹo không thể vượt qua trong lòng y nhưng đối với Kỷ Kinh Chập như thể nó không tồn tại. Kỷ Kinh Chập vẫn cư xử thân thiết, gần gũi, ngay cả cách nói chuyện cũng không khác gì năm năm trước, vẫn hoạt bát, hài hước, thú vị, khiến y vui vẻ... Như thể hai người chưa từng xa cách.
Ước chừng hai tuần, y đã phá vỡ phòng bị, nửa muốn nửa không đồng ý đi ăn Thục Cửu Hương cùng Kỷ Kinh Chập.
Một khi vết sẹo hở miệng, y biết mình sẽ không thể ngăn được, nhưng y không có biện pháp.
Cho tới bây giờ, y vẫn không có cách nào giữ cho lòng dạ mình kiên định trước Kỷ Kinh Chập.
Sau khi nhận rõ sự thật này, y chỉ có thể lùi bước và theo đuổi một việc khác —— ít nhất không thể dễ dàng tha thứ cho hắn, phải cho hắn một bài học nhớ đời.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện này?
Quái vật thần bí xuất hiện.
Vòng tay của Kỷ Kinh Chập vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Hai cậu nhóc lớn lên cùng nhau, mặc dù thường xuyên ôm vái bá cổ nhưng ít có những thời khắc mặt đối mặt ôm nhau thế này... Lần cuối họ ôm nhau... là vào năm mười lăm tuổi.
Trong cơn mưa lớn, dưới ngọn đèn đường bên ngoài nhà tang lễ, Kỷ Kinh Chập như một bóng ma nhợt nhạt ôm bình tro của cha mẹ. Y giúp Kỷ Kinh Chập đặt bình tro lên xe rồi quay lại ôm chặt thiếu niên vào lòng, giống như Kỷ Kinh Chập đang ôm y bây giờ.
Uất Trì ngửi thấy mùi trên người Kỷ Kinh Chập, một mùi hương quen thuộc chỉ một mình hắn có, còn có mùi thơm, tên nhóc này trưởng thành thật rồi, bây giờ còn học cách dùng nước hoa.
Uất Trì biết mình đang run rẩy nhưng y không muốn giải thích bất cứ điều gì, Kỷ Kinh Chập cũng không hỏi.
Y nghiêng đầu, vùi mặt sâu hơn vào vòng tay ấm áp đó.
Thật ra Uất Trì có chút nghi ngờ, tại sao Kỷ Kinh Chập lại đến nhanh như vậy, lo lắng, gấp gáp rồi ôm chặt lấy y, như thể hắn biết y vừa trải qua chuyện gì... Nhưng Uất Trì vừa mới cận kề cái chết, thoát khỏi thế giới kinh hoàng, y không muốn suy nghĩ nữa.
Uất Trì giơ tay ôm lấy lưng Kỷ Kinh Chập, hơn nữa đổ hết sức lực lên người hắn.
Y biết điều này có nghĩa là gì, giống như hai tin nhắn cuối cùng mình gửi trong tuyệt vọng: Tôi tha thứ cho cậu, không có lần sau.
Uất Trì nghĩ rằng hai tin nhắn đó sẽ mãi mãi không được gửi đi, nhưng thật ra chúng chỉ xoay vòng một phút rồi nằm trong khung WeChat của Kỷ Kinh Chập.
Khóe miệng y giật nhẹ, được rồi, cứ thế đi. Chứ còn cách nào nữa?
019
Từ trước đến giờ bệnh viện luôn là vùng đất tràn ngập chuyện sống chết vui buồn nên khi thấy hai người đàn ông ôm nhau cũng không có gì lạ. Bọn họ ôm nhau rất lâu, liên tục có người quay đầu nhìn nhưng không phải vì ngạc nhiên mà là vì muốn nhìn gương mặt họ. Dù sao chiều cao và phong cách ăn mặc của Kỷ Kinh Chập quá bắt mắt.
Một lát sau, Uất Trì cảm thấy cảm giác hư ảo dần biến mất, trái tim cũng đập bình thường trở lại. Khi có lại sức chú ý đến những việc trong thế giới bình thường này, y bèn nhẹ nhàng đẩy Kỷ Kinh Chập ra: "Tôi phải đi xem mẹ một chút."
Vừa lúc đang ở tầng bốn, vì thế bọn họ cùng đi thẳng đến tìm Chu Nghênh Xuân.
Đến trước cửa phòng khám phụ khoa số năm, Uất Trì hơi do dự nhìn chằm chằm cánh cửa. Kỷ Kinh Chập đỡ vai y, y hít một hơi sâu, đẩy cửa vào.
Chu Nghênh Xuân đang gục đầu ngủ trên bàn, nghe thấy tiếng động, bà mơ màng ngẩng mặt lên: "Ưm... Tiểu Trì? ... Mấy giờ rồi?"
Đôi mắt bà còn lim dim buồn ngủ, dưới mắt có quầng thâm xám xanh mệt mỏi, nhưng da dẻ hồng hào, rất khỏe mạnh.
Uất Trì nhanh chân bước tới, vòng qua bàn, ngồi xổm xuống trước mặt Chu Nghênh Xuân. Y ôm lấy eo bà, nước mắt rơi lã chã như một đứa trẻ chịu oan ức, giọng nói khàn khàn, thảm thương gọi một tiếng "Mẹ".
Chu Nghênh Xuân luống cuống ôm lấy đầu y, có chút gấp gáp nhưng lại có phần buồn cười: "Ôi chao, hôm nay con sao thế?"
Uất Trì úp mặt vào bụng bà, hít mùi hương quen thuộc, lắc đầu, không nói lời nào.
"Bao lớn rồi còn... làm nũng." Chu Nghênh Xuân cười xoa đầu y, sau đó bất ngờ kinh hô, "Thôi chết! Mấy giờ rồi? Có phải con quên mang tài liệu cho mẹ nên mới khóc ở đây không? Mẹ sắp họp rồi!"
"Một giờ năm mươi lăm, vẫn còn kịp." Kỷ Kinh Chập bước đến trước bàn, đưa tài liệu cho Chu Nghênh Xuân. Lúc hắn xông tới ôm Uất Trì, trạng thái của Uất Trì rất hỗn loạn, bị ôm mà đồ trong tay rơi xuống cũng không phát hiện. Hắn cười với Chu Nghênh Xuân, ngoan ngoãn gọi, "Dì."
Chu Nghênh Xuân nhìn hắn, nhận lấy tài liệu, gật đầu: "Tiểu Kỷ."
Uất Trì cảm thấy khi Chu Nghênh Xuân gọi Kỷ Kinh Chập, giọng bà có chút cứng nhắc, thái độ vô cùng xa cách, nghĩ trong bụng không hổ là mẹ mình, hiểu được cùng chung kẻ địch với con trai.
Chu Nghênh Xuân lại xoa đầu Uất Trì, ghé sát vào y, hỏi: "Uất Tiểu Trư, rốt cuộc con làm sao vậy?"
Uất Trì vẫn lắc đầu, ôm chặt hơn.
Chu Nghênh Xuân nghĩ một lúc, nói: "Vậy để mẹ gọi điện xin nghỉ." Điện thoại của bà nằm trong túi, miệng túi bị Uất Trì đè lên.
Uất Trì củng nhẹ vào người bà, lau sạch nước mắt nước mũi, ngẩng đầu lên, cười với bà: "Đừng, mẹ đi họp đi."
Chu Nghênh Xuân nghiêng đầu quan sát y một chút: "Con không sao chứ?"
"Con không sao."
"Thật sự không sao?"
"Thật mà." Uất Trì đứng dậy, kéo theo Chu Nghênh Xuân đứng lên, "Mẹ đi nhanh đi."
Chu Nghênh Xuân lại dặn dò: "Có chuyện gì thì phải nói với mẹ nhé."
Uất Trì: "Con biết rồi mẹ."
Chu Nghênh Xuân chào Kỷ Kinh Chập một tiếng rồi rời đi.
Sau khi Chu Nghênh Xuân rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, nhất thời không ai nói gì.
Bụi bay lơ lửng trong ánh nắng, không biết bầu không khí là tĩnh lặng hay lúng túng.
Một tràn tiếng bước chân rầm rập đột nhiên vang lên ngoài cửa, sau đó cửa phòng khám bị đẩy mạnh, Uất Viễn loạng choạng xông vào, la lên: "Anh!"
Uất Trì và cậu ta hai mắt nhìn nhau, y lập tức hiểu ra: "Cậu còn nhớ?"
"Tất nhiên là nhớ! Làm em sợ muốn chết! Mịa nó! Lúc em nhảy ra khỏi nhà xác, suýt nữa bị con quái vật đó —— á đù má, vợ lùn?" Sự chú ý của Uất Viễn rất dễ bị dời đi, cậu ta chú ý đến Kỷ Kinh Chập, lập tức chuyển chủ đề, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt khó tin, "Cậu còn dám quay lại?!"
"Trì Trì..." Kỷ Kinh Chập không thèm để ý đến cậu ta, quay đầu tố cáo với Uất Trì, "Cậu ta gọi em là vợ lùn!"
Uất Trì nhìn hắn như nhìn thằng điên.
Uất Viễn cười phá lên: "Ha! Cậu nghĩ anh tôi vẫn còn bảo vệ cậu sao? Mơ đê! Anh tôi chưa bóp chết cậu là may rồi!"
Kỷ Kinh Chập đáng thương nhìn Uất Trì, nhưng Uất Trì đã quay lưng lại. Rốt cuộc nhận ra mình đang nằm vị trí nào, Kỷ Kinh Chập chuyển sang Uất Viễn, nhìn xuống bằng nửa con mắt từ chiều cao 189 cm, nói: "Tôi là vợ lùn, thế cậu là gì? Chuột chũi?"
Uất Viễn khó khăn lắm mới cao vừa đủ 1m80: "..."
Nhân lúc hai người kia cãi nhau, Uất Trì bắt đầu quan sát con rùa nhỏ trên ban công. Vừa rồi Chu Nghênh Xuân gọi nhũ danh của y, khiến y nhớ đến chuyện thử nghiệm.
Đầu đuôi và bốn chân của con rùa nhỏ mềm oặt, thò hết ra ngoài, đã chết.
Rốt cuộc là...
Uất Trì đang thất thần suy nghĩ, Uất Viễn gọi mấy lần mà y không trả lời, bèn lại gần vỗ vai y: "Anh, Nguyên Kỳ thế nào rồi?"
Uất Trì nhớ Nguyên Kỳ nói lúc 1:49 hôm đó cậu ta đang ở phòng phát thuốc tầng hai lấy thuốc cho bạn gái, y liền quay người đi ra ngoài: "Đi xem sao."
Lúc ba người đến phòng phát thuốc tầng hai thì vừa đúng hai giờ, chẳng mấy chốc đã hỏi rõ được tình hình —— cách đây mấy phút có một thiếu niên ngất xỉu bên ngoài phòng phát thuốc, đã được đưa đến phòng cấp cứu.
Ba người lại chạy đến phòng cấp cứu, thấy trong phòng đúng là Nguyên Kỳ. Lúc bác sĩ đi ra bọn họ liền hỏi thăm tình hình, nói là ngừng tim đột ngột. Cũng may sự việc xảy ra ngay tại bệnh viện, nếu không hậu quả khó mà lường được. Bây giờ cậu ta chưa tỉnh nhưng đã qua cơn nguy kịch.
Uất Viễn đi theo bác sĩ làm thủ tục, ứng trước chi phí thuốc men. Uất Trì và Kỷ Kinh Chập ngồi ngoài phòng bệnh chờ người nhà Nguyên Kỳ.
Ngồi một lúc, Uất Trì cảm giác Kỷ Kinh Chập nắm lấy tay mình. Y muốn rút tay ra nhưng Kỷ Kinh Chập nắm rất chặt, y cúi đầu nhìn, phát hiện tay mình đang run.
Kỷ Kinh Chập hỏi: "Uất Trì, rốt cuộc anh sao vậy?"
Uất Trì im lặng một lúc, quay đầu nhìn Kỷ Kinh Chập, lại nhìn hắn một lát, nói: "Tôi tưởng cậu biết."
Kỷ Kinh Chập: "Biết gì?"
Uất Trì hỏi: "Tại sao vừa nãy cậu ôm tôi chặt thế?"
"Em, em..." Kỷ Kinh Chập đảo mắt mấy vòng, là thói quen khi hắn bịa chuyện, "Em biết anh tha thứ cho em rồi, em vui lắm!"
Phản ứng lúc đó của hắn rõ ràng không phải vui mừng, Uất Trì rất chắc chắn về điều này: "Tôi tha thứ cho cậu hồi nào?"
Kỷ Kinh Chập móc điện thoại ra dí sát vào mặt Uất Trì, "Anh đã viết rõ ràng trên nền trắng chữ đen, nói tha thứ cho em! Nếu anh không nhận, em sẽ in mấy đoạn chat này ra, dán khắp phố lớn ngõ nhỏ, thông báo cho cả thiên hạ!"
Uất Trì bị hắn nói ầm ĩ mà nhức cả đầu, đồng thời cảm thấy bất lực, không hiểu tại sao Kỷ Kinh Chập bắt đầu nói dối y. Uất Trì quay mặt đi, không muốn nói chuyện với Kỷ Kinh Chập nữa.
Kỷ Kinh Chập vẫn nắm tay y không buông, một lúc sau, hắn nói nhỏ: "Được rồi... là bởi vì nhìn anh khi đó... rất sợ."
Uất Trì quay lại nhìn hắn.
Hắn tiếp tục nói: "Em rất sợ... Như thể, anh sắp bay đi mất."
Hắn nói vậy, Uất Trì lại nhớ đến ngày mưa bên ngoài nhà tang lễ, Kỷ Kinh Chập mười lăm tuổi... cũng trông như sắp bay đi mất... y lại mềm lòng.
Uất Trì thở dài trong lòng, nghĩ, dù Kỷ Kinh Chập đối xử với mình thế nào, ít nhất y vẫn sẵn lòng nói thật toàn bộ với Kỷ Kinh Chập, chỉ cần hắn tin tưởng.
Giữa bọn họ vốn không có bí mật.
Vì vậy Uất Trì nói: "Thật ra... đúng là tôi đã gặp phải một số chuyện, vô cùng kỳ lạ, nói ra có lẽ cậu sẽ nghĩ tôi là thằng điên."
"Không đâu." Kỷ Kinh Chập nhìn y, đôi mắt màu nhạt hiện rõ sự ngây thơ và chân thành, ""Bất cứ chuyện gì anh nói, em đều tin."
Uất Trì nhìn hắn, nói: "Tôi cũng vậy."
Đôi mắt Kỷ Kinh Chập tối lại, không đáp.
Uất Trì dừng lại một giây, sau đó bắt đầu cố gắng hồi tưởng, kể hết những gì xảy ra trong một giây ở thế giới khác, bao gồm những việc mình lập kế hoạch giết bác sĩ nhưng lại tình cờ gặp Chu Nghênh Xuân; Lâm Phú Quốc và Hứa Bạch Thi chết thảm trước mặt mình; cũng nhắc đến Lưu Cầm, Trương Vũ Phàm, Lí Hạ và Hồ Khải; còn có việc y tự tay giết công nhân vệ sinh...
Càng kể, Uất Trì càng cảm thấy lạnh, cơ thể không tự chủ mà hơi rục lại, Kỷ Kinh Chập vẫn luôn nắm chặt tay y.
Sau khi kể xong, Uất Trì thở dài nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy những chuyện vừa rồi trở nên xa xôi, không còn chân thực nữa. Có lẽ đó chỉ là một chút ảo giác giữa nắng trưa gay gắt, hoặc có thể là một liên kết ngắn ngủi với một không gian song song khác... Nhưng thế giới hiện tại mới là thật, sự an toàn và yên bình hiện tại mới là thật, hơi ấm truyền từ tay Kỷ Kinh Chập mới là thật.
Uất Trì vừa định hỏi Kỷ Kinh Chập có tin không, nhưng lại không muốn hỏi nữa.
Kỷ Kinh Chập ôm y một lần nữa, nói: "Đừng sợ."
Đúng lúc này, Uất Viễn quay trở lại, kinh ngạc la lên: "Vợ lùn! Cậu không biết xấu hổ hả! Mau buông anh tôi ra!"
Không lâu sau, người nhà của Nguyên Kỳ cũng đến, là ông nội của Nguyên Kỳ. Ông lão ăn mặc giản dị, sắc mặt hốt hoảng, để tìm đến phòng cấp cứu này ông đã tốn không ít công sức, ông lão gần như muốn khóc nhào đến cửa kính phòng cấp cứu.
Bác sĩ nói tình hình cho ông nhưng ông nghe không rõ, Uất Viễn liền xung phong nhận nhiệm vụ chăm sóc ông và Nguyên Kỳ, đuổi anh trai về nghỉ ngơi.
Uất Trì thật sự rất mệt, huyệt thái dương đau từ nãy đến giờ vẫn chưa hết, thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống của Uất Viễn, y cũng không từ chối, chào tạm biệt ông cụ rồi nhắn tin cho Chu Nghênh Xuân, sau đó cùng Kỷ Kinh Chập rời khỏi bệnh viện.
Dĩ nhiên họ không còn tâm trạng đi ăn lẩu nữa, hai người đi thẳng về nhà.
Dưới sự quấy rầy vòi vĩnh của Kỷ Kinh Chập, Uất Trì vào nhà hắn. Thật ra, bây giờ y cũng không muốn ở một mình.
Ngón tay cái của Kỷ Kinh Chập vẫn còn quấn băng gạc như cái bánh chưng, vụng về nấu hai bát mì ăn liền, thêm hai quả trứng chiên hơi cháy. Uất Trì giải quyết bát mì của mình chỉ trong năm phút, rồi ăn thêm nửa bát của hắn.
Sau khi ăn xong, Uất Trì muốn về nhà tắm rửa, nhưng Kỷ Kinh Chập sợ y đi rồi sẽ không quay lại nên vẫn luôn đi theo y.
Tắm xong, Uất Trì lại bị Kỷ Kinh Chập nài nỉ quay lại nhà mình, y cũng không phản đối, vừa ngã ra giường của Kỷ Kinh Chập đã ngủ ngay.
Tất nhiên Uất Trì lại nằm mơ, mơ thấy bị Chu Nghênh Xuân biến thành quỷ đuổi theo, Uất Viễn ở bên cạnh y. Bọn họ chạy trối chết, vất vả lắm mới bỏ xa Chu Nghênh Xuân, nhưng một giây kế tiếp y và Uất Viễn lại bị nhốt vào tủ sắt, y dựa sát vào cánh tủ nhìn ra ngoài thông qua lỗ nhỏ, Uất Viễn đứng sau lưng đột nhiên nắm vai y.
Uất Trì quay đầu, đối diện với nụ cười ngoác đến mang tai của Uất Viễn.
Ngay khoảnh khắc Uất Viễn đâm dao vào tim y, hai chân y đạp một cái, tỉnh giấc.
Đập vào mắt Uất Trì là ánh đèn vàng nhạt ấm áp, có người ngồi bên cạnh giường nắm tay y, còn sờ trán y.
"Suỵt, suỵt, không sao đâu." Giọng người đó trầm thấp mà dịu dàng, "Trì Trì, không sao đâu, đừng sợ."
Uất Trì thở hổn hển nặng nề, trong giọng nói và cái chạm ấm áp, y dần bình tĩnh lại.
Hai căn nhà của họ là kiểu nhà gạch cũ, là viện gia đình của trường Y, phong cách trang trí từ thế kỷ trước vẫn không thay đổi —— tường sơn trắng, rèm cửa hoa nhí, đồ nội thất bằng gỗ lim, chụp đèn tinh xảo của đèn bàn tỏa ra ánh sáng ấm áp êm dịu. Nhà của bọn họ là hai căn liền kề, cấu trúc nhà giống nhau. Bọn họ thường ngủ cùng nhau, nhiều khi ngủ dậy không phân biệt được đang ở nhà ai.
Trong ánh sáng ấm áp như xuyên qua thời gian, Uất Trì nhìn đường nét mơ hồ của người đó dưới ánh sáng ngược, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác xúc động và tủi thân, y bật thốt lên: "Kỷ Kinh Chập, năm năm qua, rốt cuộc cậu đã làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro