035 - 039 Đại học Tam Thanh (Kết thúc)
035
Lúc Uất Trì nhảy xuống, đi kèm với tiếng thét của hai cô gái, Kỷ Kinh Chập cũng không chút do dự nhảy theo.
Mấy người khác cũng nhoài người ra lan can nhìn xuống nhưng không thấy xác dưới đất, trong khi Cao Cầu Tác khẳng định mình thấy một chút vệt đuôi màu vàng óng.
Cố Giai Giai: "...Vậy chúng ta thì sao?"
Cao Cầu Tác: "Tôi nghĩ tình hình còn cần phải..."
"Nhảy thôi." Bành Tuệ nói, "Giai Giai, chúng ta nhảy thôi."
Cố Giai Giai và Bành Tuệ nhìn nhau, rồi gật đầu: "Được."
Sau đó hai cô gái nắm tay nhau nhảy xuống.
Lần này, Cao Cầu Tác và Tôn Vĩnh có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra cực kỳ rõ ràng —— họ nhảy vào một cánh cửa vàng lơ lửng giữa không trung, sau đó biến mất.
Cao Cầu Tác và Tôn Vĩnh nhìn nhau, động viên lẫn nhau không nằm trong từ điển của học sinh xuất sắc AI. Cao Cầu Tác dừng lại một chút, rồi cũng tự mình trèo lên lan can. Vì không linh hoạt nên chưa trèo lên được, Tôn Vĩnh giúp anh ta một tay.
Cao Cầu Tác cũng biến mất.
Đến lượt Tôn Vĩnh.
Anh ta nắm chặt lan can, hít một hơi thật sâu, đưa một chân lên lan can rồi nhìn xuống.
Tháp đồng hồ cao hơn bốn mươi mét, nhìn từ độ cao này khiến anh ta choáng váng.
... Thật sự có thể làm thế sao?
... Quá thần kỳ rồi.
... Trên đời này thực sự có chuyện như vậy sao?
... Các cuộc điều tra cho thấy chỉ số đau đớn khi nhảy lầu mà chết rất cao...
... Xương, nội tạng và não bộ đều sẽ bị va đập nát bấy... Xương gãy sẽ đâm vào lá lách hoặc phổi... Người nhảy lầu không chết ngay lập tức mà có khả năng còn phải chịu hành hạ từ vài giây đến vài phút...
—— Mày đang làm gì thế Tôn Vĩnh! Họ đều đã nhảy xuống rồi! Mày tận mắt thấy mà! Còn có thể giả được sao?
Anh ta quyết tâm, tiếp tục trèo lên, rồi đột nhiên phát hiện, tuy tay và chân mình vẫn bám vào lan can nhưng cả cơ thể lại nặng nề lung lay, run rẩy không dừng, không thể tiến thêm một phân nào.
Duy trì tư thế kỳ lạ đó một lúc lâu. Cuối cùng, anh ta buông lan can, ngồi phịch xuống, cuộn tròn trong góc tháp đồng hồ.
Anh ta không làm được.
===
Uất Trì mở mắt, nhìn thấy trước mắt là trần nhà màu xanh đậm.
Y đang nằm trên giường ký túc xá, ánh nắng ban mai mờ ảo.
Y theo bản năng mò điện thoại dưới gối, nhìn vào màn hình, 6 giờ 38 phút.
Đối diện giường vang lên một tràn tiếng két két cạch cjahc, sau đó là tiếng người bước xuống giường, rồi lại trèo lên giường, Ngay sau đó, Uất Trì cảm thấy một bóng đen bao phủ lên người mình.
Trong ánh sáng xanh trắng của nắng ban mai, khuôn mặt của Kỷ Kinh Chập hiện lên vẻ đẹp lạnh lùng khác thường, nhưng con người lại không hề mang vẻ lạnh lùng cao ngạo, đôi mắt ướt nhẹp, khuôn mặt phồng lên vì tức giận, trông như một chú chó đắt tiền bị bỏ rơi
.
Hắn cắn răng nghiến lợi mắng: "Uất Trì! Anh là đồ khốn kiếp!"
Uất Trì xoa đầu chó của hắn: "Cậu không phải đồ khốn à?"
Sau khi hai người nhìn nhau hồi lâu, không biết nên nói là đối đầu hay là giao tiếp tình cảm, Kỷ Kinh Chập đột nhiên ôm lấy eo Uất Trì, hai ngón tay cái vừa khéo ấn vào chỗ nhột của y, phản xạ có điều kiện khiến y giật bắn, Kỷ Kinh Chập lại vùi mặt vào cổ y.
Uất Trì đẩy đầu của Kỷ Kinh Chập nhưng không đẩy nổi, tức quá hóa cười: "Không được khóc."
Kỷ Kinh Chập tiếp tục nói: " Anh là đồ khốn kiếp."
Uất Trì lại xoa đầu chó của hắn, không nói gì.
Một lát sau, Kỷ Kinh Chập lại mắng: "Đồ khốn kiếp."
Uất Trì: " Có phải cậu vừa lau nước mũi lên áo tôi không?"
Lúc này, Tôn Vĩnh thức dậy, anh ta và Uất Trì nằm chân đối chân, vừa ngồi dậy liền đối diện với giường Uất Trì. Thấy hai người trong tư thế này, hoảng hốt đến nỗi vẹo cả cổ: "Đù má! Các cậu làm gì vậy?"
Kỷ Kinh Chập: " Việc của chúng tôi, liên quan gì đến cậu?"
Uất Trì lại tinh ý phát hiện có gì đó không ổn —— Tôn Vĩnh đã quen trêu chọc mối quan hệ của hai người họ, sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?
Y hỏi Tôn Vĩnh: "Cậu không nhớ?"
"Tôi nhớ gì?" Tôn Vĩnh toàn thân không ổn, "Chẳng lẽ hai cậu định làm gì đó trên giường?"
Uất Trì: "Chuyện nhà ăn sập, cậu không nhớ?"
Tôn Vĩnh: "Nhà ăn nào? Chỗ nào sập?"
Uất Trì: "Nhảy lầu thì sao?"
"Nhảy lầu?!" Tôn Vĩnh nhìn điện thoại, "Ngày mai mới là Cá tháng Tư, cậu nhớ nhầm ngày rồi hả Uất Trì?"
Kỷ Kinh Chập ngẩng đầu lên khỏi người Uất Trì lên, quay đầu nhìn Tôn Vĩnh như đang nhìn một sinh vật quý hiếm: "Cậu sao vậy? Cơm đưa đến tận miệng mà không biết ăn?"
Lúc này Cao Cầu Tác cũng vò tóc ngồi dậy.
Kỷ Kinh Chập thuận thế quay đầu hỏi Cao Cầu Tác: "Cậu ăn chưa?"
Cao Cầu Tác không để ý, tự mình nói: "A! Hóa ra là mơ!"
"Không phải mơ." Kỷ Kinh Chập nói, "Tháp đồng hồ, ánh đèn, một giờ sáng phải không? Không phải mơ."
Cao Cầu Tác quay mặt nhìn Kỷ Kinh Chập, ánh mắt đờ đẫn: "Sao cậu biết giấc mơ của tôi?"
Uất Trì: "Không phải mơ."
Tôn Vĩnh: "Các cậu đang nói cái quái gì vậy?"
Kỷ Kinh Chập vẫn nhìn Tôn Vĩnh như vậy, một lát sau, tặc lưỡi nói: "Không nhìn ra đấy, một tên nhóc thân cao bắp bự, chậc chậc chậc."
Tôn Vĩnh bị y nhìn chằm chằm mà nổi da gà, cố nâng giọng tỏ ra mạnh mẽ: "Vậy quả nhiên là trò Cá tháng Tư đúng không? Các cậu tự xem đi, hôm nay mới là 31!"
Cao Cầu Tác cũng lấy điện thoại ra: "Trời đất! Chúng ta trở về sáng hôm đó rồi?"
Uất Trì đá Kỷ Kinh Chập ra, tự mình xuống giường rửa mặt.
Lúc này Cao Cầu Tác nói: "Wow! Nếu chuyện xảy ra mấy ngày qua thật sự chỉ trong một khoảnh khắc... Vậy nếu có thể tận dụng thời gian này, chẳng phải một ngày có thể đọc được nửa số sách trong thư viện sao?" Cuối cùng lại tự gật đầu, "Ừm, nếu có thể tận dụng mỗi một giây, thì cuộc đời của một người gần như có thể nói là kéo dài vô hạn... chẳng phải có thể... trở thành người uyên bác nhất thế giới!"
Uất Trì và Kỷ Kinh Chập cùng nhìn anh ta, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Tôn Vĩnh vẫn còn lẩm bẩm: "Còn diễn? Còn diễn? Diễn xuất không tệ đâu!"
Uất Trì tiếp tục đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm như thường lệ, cố gắng tái hiện lại những thao tác mà mình làm lần trước —— cũng chính là những gì mình đã làm ở thế giới kinh dị đó. 48 tiếng sau, y chỉ cần kiểm tra kết quả và xác nhận hoàn thành công việc là được. Sau đó Uất Trì nhận được cuộc gọi từ Chu Nghênh Xuân, xác nhận lịch trình đi ngắm hoa đào.
Y nói mọi thứ vẫn diễn ra theo kế hoạch, buổi chiều y cùng Kỷ Kinh Chập đi mua đồ rồi về nhà.
Buổi sáng, Kỷ Kinh Chập vẫn đi đến tòa nhà giảng dạy ngành oenology để làm thủ tục, buổi trưa thì đến tìm Uất Trì ăn cơm. Cả hai cùng đến nhà ăn phía bắc đúng giờ để xem tình hình nhà ăn, không ngờ gặp được Dương Khả.
Nếu nhớ không nhầm, Dương Khả vẫn mở lời giống hệt hôm đó: "Này, Uất Trì!"
Uất Trì và Kỷ Kinh Chập quay đầu lại nhìn, Dương Khả vẫn là Dương Khả hôm đó, áo thun vàng nhạt, túi Gucci, tóc nâu hạt dẻ dài đến vai, quần soóc ngắn ngang mông, đôi chân dài đã thẳng tắp còn trắng nõn, đứng đó có thể gọi là duyên dáng yêu kiều.
Uất Trì nghe tiếng Dương Khả mà có chút hoảng hốt, gượng gạo gật đầu: "Dương Khả."
Dương Khả nhìn Kỷ Kinh Chập đứng phía sau y, rồi nháy mắt với hắn: "Bạn cậu đẹp trai thật đấy."
Uất Trì lịch sự đáp: "Cảm ơn."
Dương Khả để lại một câu: "Lát nữa đi chơi cùng nhé." rồi đi, trước khi đi còn ném cho Kỷ Kinh Chập một cái liếc mắt đưa tình.
Uất Trì nhìn Kỷ Kinh Chập, Kỷ Kinh Chập giơ hai tay đầu hàng: "Lần này em không nhìn cậu ta đâu nhé!"
Bây giờ muốn vào nhà ăn này thực sự cần chút can đảm.
Uất Trì đứng ở cửa nhìn vào, vừa lúc thấy Lưu Tri Viễn và nhóm của anh ta đang mua cơm, không thấy Cố Giai Giai. Uất Trì suy nghĩ một rồi, rồi quay người đi ra ngoài trường.
Kỷ Kinh Chập đi theo: "Anh đi đâu thế?"
Uất Trì: "Đi ăn lẩu."
Buổi chiều hai người đi siêu thị Carrefour mua một đống đồ cần dùng cho chuyến dã ngoại, rồi lái chung một chiếc xe về nhà.
Chu Nghênh Xuân đã chuẩn bị xong bữa tối chờ họ.
Kỷ Kinh Chập ngoan ngoãn chào: "Cháu chào dì!" Nhưng Uất Trì nhận thấy đôi lúc ánh mắt Chu Nghênh Xuân nhìn Kỷ Kinh Chập có chút không tự nhiên —— điều này tất nhiên, không phải ai cũng có thể giống Kỷ Kinh Chập, xa cách năm năm mà vẫn như không có chuyện gì xảy ra.
Sau bữa tối, Kỷ Kinh Chập quấn lấy Uất Trì chơi game một lúc, trong khi chờ hồi sinh, hắn hỏi Uất Trì ba lần có cần mình ngủ cùng không, sau đó bị Uất Trì đá về nhà bên cạnh.
Tiếp đó, Kỷ Kinh Chập bắt đầu dội bom tin nhắn WeChat, để có chút yên tĩnh, Uất Trì đành phải nhượng bộ trả lời tin nhắn [Chúc ngủ ngon chụt chụt] bằng biểu tượng cảm xúc: "Ngủ sớm đi."
Kỷ Kinh Chập: "Không có chụt chụt không ngủ được."
Uất Trì: [Mèo đen hôn hôn]
Kỷ Kinh Chập: "Mai gặp nhé honey ~"
Uất Trì: "Mai gặp."
Đến lúc Kỷ Kinh Chập cuối cùng cũng im lặng, Uất Trì mở laptop, tạo một ổ đĩa được mã hóa rồi ghi lại tất cả những tình huống và suy nghĩ liên quan đến thế giới kỳ lạ đó, sau đó bắt đầu tìm kiếm thông tin.
Ngay lúc Uất Trì không tìm được manh mối gì, Chu Nghênh Xuân vào phòng mang nước hoa quả cho y. Chu Nghênh Xuân bề bộn nhiều việc, thường xuyên ở lại trực, nhưng hễ ở nhà là bà sẽ cắt một đĩa hoa quả hoặc làm nước ép cho y.
Uất Trì đã quá quen với sự chăm sóc của mẹ, nhắm mắt cũng có thể tìm được chiếc cốc bà để sẵn. Y cầm ly nước ép lên uống một ngụm, rồi tiếp tục nhập thêm một loạt từ khóa mới để tìm kiếm thông tin.
Đột nhiên, Uất Trì cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc từ xương cụt lên đến đỉnh đầu.
Y nhìn vào ly nước ép.
Đó là một ly nước ép xoài.
Từ nhỏ, Uất Trì là một đứa trẻ khá nhạt nhẽo, không có sở thích hay ghét bỏ cái gì đặc biệt. Với thức ăn cũng vậy, không dị ứng, không kén chọn, cũng không thèm thuồng. Xoài đối với y chỉ là một loại trái cây bình thường trong số rất nhiều loại khác.
Nhưng Kỷ Kinh Chập thì khác, hắn là một người cực kỳ thích xoài, mỗi khi đến mùa xoài, ngày nào hắn cũng đòi ăn. Sau khi cha mẹ Kỷ Kinh Chập gặp chuyện, hắn không còn ai để đòi nữa, cũng không đòi nữa.
Từ đó trở đi, nhà Uất Trì lúc nào cũng có xoài dự trữ, hễ Kỷ Kinh Chập đến, Chu Nghênh Xuân sẽ làm nước ép xoài cho hai cậu nhóc, nếu bà không ở nhà, Uất Trì sẽ làm.
Dần dần, Uất Trì cũng bắt đầu hơi hơi thích xoài.
Nhưng rồi đến lúc Kỷ Kinh Chập đột ngột bỏ đi, Uất Trì phát điên suốt một tháng, trong một đêm mất ngủ, y thức trắng đập hết tất cả xoài trong nhà —— là những trái xoài được dự trữ cho Kỷ Kinh Chập, từ xanh trở nên chín, có vài quả đã thối.
Chu Nghênh Xuân nghe thấy tiếng động, tưởng nhà có trộm, bà cầm cây phơi quần áo rón rén vào bếp thì thấy Uất Trì ngồi gục giữa đống xác xoài, co lại thành một cục nho nhỏ, không khóc thành tiếng.
Từ đó, Uất Trì không còn ăn xoài, Chu Nghênh Xuân cũng không mua nữa.
Chu Nghênh Xuân biết y không còn uống nước ép xoài nữa.
... Vậy người không biết điều này là ai?
Y cố gắng hết sức, giả vờ vô ý hỏi: "Mẹ, sao hôm nay lại làm nước ép xoài?"
Chu Nghênh Xuân đang ngồi trong phòng khách đọc sách, từ góc của Uất Trì có thể thấy tay bà đang lật sách, y thấy tay bà khựng lại một chút, rồi nghe giọng của Chu Nghênh Xuân bình thản như thể không có gì xảy ra: "Sao thế? Chẳng phải ngày nào con cũng uống sao?"
"Không phải con đã..." Uất Trì cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống thái dương, "Không uống suốt năm năm rồi sao?"
Phòng khách rơi vào sự im lặng chết chóc.
Qua một lúc lâu, mà trong cảm nhận của Uất Trì thì như một thế kỷ trôi qua, Chu Nghênh Xuân mới lên tiếng: "Còn không phải vì Tiểu Kỷ đã trở về rồi sao."
Trái tim đập loạn của Uất Trì cuối cùng cũng trở lại lồng ngực, nhưng vẫn mang theo cảm giác trống rỗng không trọng lượng: "Dạ, cũng phải."
036
Ngày hôm sau, vì Chu Nghênh Xuân trang điểm nên hơi lâu một chút, khi Uất Trì đẩy cửa đi ra ngoài thì thấy Kỷ Kinh Chập đang ngồi trên bậc thềm bên cạnh cửa. Một người thân cao bắp bự như vậy mà khi ngồi trên bậc thềm lại trông nhỏ bé, làm cho Uất Trì bay hết cơn cáu kỉnh buổi sáng. Y không nhịn được, thuận tay xoa đầu chó shiba của Kỷ Kinh Chập.
Kỷ Kinh Chập ngẩng mặt lên nhìn y, cười đến híp cả mắt, thật giống một chú chó lớn: "Chào buổi sáng."
Uất Trì cũng cười: "Chào buổi sáng."
Kỷ Kinh Chập lại nói: "Đêm qua em mơ thấy anh đó."
Thật là không cần mặt mũi, Uất Trì đẩy cái đầu chó lông lá ấy ra.
Chu Nghênh Xuân đi ra ngay sau đó, hôm nay bà ăn vận rất lộng lẫy —— mặc một chiếc váy đỏ thẫm, môi cũng thoa son đỏ đậm, cả người nổi bật rực rỡ, đứng dưới ánh sáng mùa xuân trông như trở về tuổi đôi mươi, ba mươi.
"Ồ, Chu phu nhân," Uất Trì nhận lấy túi của Chu Nghênh Xuân, "Hôm nay phu nhân đẹp quá. Có phải đi hẹn hò không?"
Chu Nghênh Xuân cười, khoác tay y, ngập ngừng một chút rồi cũng khoác tay Kỷ Kinh Chập: "Đi hẹn hò với hai đứa con trai của tôi!"
Lái xe ba tiếng mới đến nơi, hoa đào tháng tư nở rộ, phủ kín cả núi đồi. Vì là ngày làm việc nên không có nhiều du khách, ba người dễ dàng tìm được một chỗ cắm trại lý tưởng, trải khăn ra, bắt đầu một ngày nghỉ ngơi.
Buổi trưa, Uất Trì và Kỷ Kinh Chập nằm ngủ trưa trên khăn picnic, trong lòng Uất Trì vẫn còn nhiều suy nghĩ, mơ mơ màng màng không biết có ngủ hay không. Vừa mở mắt ra, y thấy ngay ống kính đen ngòm của điện thoại Chu Nghênh Xuân —— thiết kế điện thoại ngày nay càng ngày càng kỳ quặc, ống kính ngày càng nhiều, chiếm diện tích cũng ngày càng lớn, nhìn chằng chịt một đống như mắt nhện.
Y giật mình, ngồi dậy hỏi: "Mẹ đang chụp gì thế?"
Chu Nghênh Xuân đưa điện thoại cho y xem: "Con nhìn này, trông con giống như con lợn con ấy."
Bức ảnh chụp lại gương mặt lúc ngủ của Uất Trì và Kỷ Kinh Chập. Tất nhiên, chủ yếu là gương mặt của Uất Trì, còn Kỷ Kinh Chập chỉ chiếm một góc nhỏ nhưng có thể thấy hắn ngủ rất thoải mái, tay chân dang rộng. Uất Trì thì nằm nghiêng bên cạnh, hơi co lại. Không biết có phải do tâm lý không, y cảm thấy gương mặt mình nhìn rất u ám, như bị phủ bởi một lớp sương mù, vậy mà không hiểu sao Chu Nghênh Xuân lại nhìn y giống "lợn con" được.
Chu Nghênh Xuân nói: "Chụp vài tấm cho mẹ đi."
Uất Trì thuận tay cầm lấy điện thoại của Chu Nghênh Xuân, nhưng bà lấy lại ngay: "Dùng điện thoại của con mà chụp."
Uất Trì: "Sao lại thế?"
Chu Nghênh Xuân: "Điện thoại của con chụp đẹp hơn."
"Nào có, điện thoại của con còn kém xa của mẹ đấy." Uất Trì lẩm bẩm nhưng vẫn đứng dậy dùng điện thoại của mình chụp cho Chu Nghênh Xuân.
Chụp được vài tấm, quả nhiên Chu Nghênh Xuân không hài lòng, bảo y chụp xấu quá, rồi tự mình cầm điện thoại selfie.
Trời ấm gió mát, những cánh hoa màu hồng phấn rơi trên tấm khăn picnic kẻ đỏ trắng, nhẹ nhàng lay động. Bên cạnh là Kỷ Kinh Chập đang nằm ngủ, ngáy khe khẽ. Cách đó không xa, mẹ y đang đứng trên sườn đồi chụp hình selfie, trông xinh xắn như một thiếu nữ. Uất Trì ngồi đó, trong giây lát sinh ra cảm giác năm tháng bình yên, mong muốn có thể sống mãi như thế này.
Lúc này, điện thoại của Kỷ Kinh Chập bỗng đổ chuông. Mãi một lúc hắn che tai xoay người ngủ tiếp, đến khi bị Uất Trì vỗ vào bụng mới ngồi dậy, bực mình bắt máy: "A lô, cái gì?"
"Đi với ai?"
"Không đi."
"Đang ở ngoài với Trì... với Uất Trì! Không đi!"
"Thế nhé, bye."
Chờ hắn cúp máy, Uất Trì hỏi: "Ai vậy?"
"Tôn Vĩnh. Hẹn em đánh bài." Kỷ Kinh Chập nói, "Cùng Đặng Hoan."
Sự bình yên vừa rồi bỗng chốc tan biến, Uất Trì và Kỷ Kinh Chập nhìn nhau, trong mắt đều lộ rõ vẻ nghiêm túc và suy tư.
Từ khi rời khỏi thế giới bệnh viện thành phố số hai, Uất Trì chưa từng quay lại bệnh viện nên không biết những ngày sau đó diễn ra thế nào. Nhưng lần này, mọi thứ đều chỉ ra rằng, thực tại sẽ lặp lại diễn biến của thế giới đó.
—— ngày mùng một tháng tư chính là ngày Đặng Hoan hẹn Tôn Vĩnh lên sân thượng đánh bài.
Uất Trì đang mải suy nghĩ bỗng cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ lên vai mình, là Chu Nghênh Xuân trở lại.
Chu Nghênh Xuân đưa điện thoại cho Kỷ Kinh Chập: "Tiểu Kỷ, chụp cho mẹ con dì một tấm nhé."
Lúc selfie trên sườn đồi, bà nhìn thấy một cây đào lớn, ba người đi đến đó mất khá nhiều thời gian.
Hai mẹ con đứng dưới gốc cây, đúng lúc có cơn gió thổi qua, cả biển hoa trên cây xào xạc rơi xuống, như một trận tuyết màu hồng.
Ống kính đã ghi lại khoảnh khắc ấy, Chu Nghênh Xuân ôm eo Uất Trì, Uất Trì vòng tay qua vai mẹ, cả hai đầu đều nghiêng về phía đối phương, hai khuôn mặt cười rạng rỡ đến mức gần như thay đổi.
Buổi tối tiếp tục đi ăn cá nướng, về đến nhà đã gần mười giờ, ngay cả Kỷ Kinh Chập cũng không đùa giỡn nữa, ngoan ngoãn về nhà bên cạnh đi ngủ.
Uất Trì đi tắm trước, tắm xong bước ra thấy Chu Nghênh Xuân đang ngồi trên ghế sofa quay lưng về phía y, không biết đang xem gì, xem đến mức mê mải, ngay cả khi y đến gần cũng không phát hiện.
Y nhìn thấy màn hình điện thoại, phát hiện đó là một bức ảnh chụp chung của y và Chu Nghênh Xuân từ hai, ba năm trước, không có gì đặc biệt, thậm chí y còn không nhớ rõ.
Uất Trì cố ý tạo ra chút tiếng động, dùng khăn vội vàng lau tóc, che đi khuôn mặt, giả vờ như không thấy gì: "Mẹ, mẹ đi tắm đi."
Chu Nghênh Xuân như con thỏ bị giật mình, run lên một chút, quay lại nhìn y, rồi hoang mang vội vàng đứng lên, cầm đồ đi tắm.
Nhưng ngay khi nhìn ánh mắt bà, Uất Trì vẫn thấy được hốc mắt đỏ hoe.
Bà vừa khóc sao?
Lúc Chu Nghênh Xuân bước ra, Uất Trì đang lục tung mọi thứ để tìm đồ. Nghe tiếng bà mở cửa, y không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Mẹ, giấy chứng nhận giải nhất môn toán của con lúc tám tuổi đâu rồi?"
Tóc của Chu Nghênh Xuân vẫn còn nhỏ nước, nghe vậy thì thấy lạ: "Con tìm cái đó làm gì?"
Uất Trì: "Trường cần thu thập tư liệu, phải điền những thành tích đã đạt được."
Chu Nghênh Xuân: "Con đợi chút, để mẹ sấy tóc đã."
Khi đang sấy tóc, Chu Nghênh Xuân vẫn nói chuyện, nhưng máy sấy quá ồn, Uất Trì không nghe rõ chữ nào.
Đợi mẹ sấy xong, Uất Trì mới hỏi: "Mẹ vừa nói gì với con vậy?"
Chu Nghênh Xuân: "Mẹ bảo cuối tuần con đi ăn cơm với Chu Oánh đi."
Uất Trì: "Ăn cơm gì?"
"Con bé đã hỏi con bao nhiêu lần rồi? Con đi ăn một bữa với người ta thì có sao?" Chu Nghênh Xuân nói, "Một cô gái tốt như vậy, giúp mẹ không ít việc..."
Uất Trì nghĩ lại, đúng lúc có thể hỏi Chu Oánh tình hình bệnh viện số hai trong mấy ngày qua, tiện thể nói rõ với cô ấy là mình không có ý định bước vào mối quan hệ tình cảm trong thời gian này, để không làm mất thời gian của cô ấy, nên đồng ý: "Được."
Mười mấy phút sau, Chu Nghênh Xuân tìm được giấy chứng nhận giải nhất môn toán từ kệ sách ngoài ban công, bà đặt xuống trước mặt y, không quên trêu chọc: "Con giỏi ghê, đến thành tích lúc tám tuổi cũng viết vào."
Uất Trì ôm lấy mẹ, nũng nịu: "Cảm ơn mẹ!"
"Đồ lợn con." Chu Nghênh Xuân vỗ đầu y, "Buông ra, mẹ muốn đi ngủ, mai còn phải trực."
Uất Trì nhìn theo mẹ ra ngoài, đóng cửa lại, rồi quay đầu nhìn giấy chứng nhận trên bàn, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.
Ngay cả thứ này mẹ cũng tìm được, ngoài mẹ y ra thì còn ai nữa? Thật là, nghĩ nhiều quá rồi.
Có lẽ Chu Nghênh Xuân thực sự nghĩ rằng nếu Kỷ Kinh Chập đã trở về, vậy y cũng đã ổn, dù sao y vốn cũng không ghét ăn xoài.
Thế hệ của các bà mẹ là vậy, bản thân thiếu sự quan tâm đến thế giới tâm hồn. Đến thế hệ này thì nghĩ rằng nếu đã tìm ra căn nguyên, thì mọi vết thương đều có thể chữa lành.
Nhưng liệu những vết thương đó có thể xem như chưa từng tồn tại hay không?
Sáng hôm sau, Uất Trì và Kỷ Kinh Chập cùng quay về trường học, tiện đường đưa Chu Nghênh Xuân đến bệnh viện.
Uất Trì trở về phòng thí nghiệm, ngồi xuống trước bàn thí nghiệm, chờ đợi kết quả phản ứng của các đĩa nuôi cấy.
Kỷ Kinh Chập đi vào phòng hành chính xử lý một số việc liên quan đến ngành oenology, sau đó mang bữa trưa đến cho Uất Trì. Bây giờ đã hơn một giờ trưa, hắn đang ngồi bên cạnh Uất Trì gọt xoài.
Uất Trì hiện không nói được mình có tâm trạng gì đối với trái xoài, chỉ có thể tránh né mắt không thấy tâm không phiền, làm ngơ.
Nhưng Kỷ Kinh Chập lại cố ý giơ quả xoài ngay trước mặt y, chỉ cách mũi Uất Trì gần 3cm, hỏi y: "Trì Trì, anh không ăn à?"
Uất Trì nhìn trái cây vàng óng ánh trước mắt, ngửi hương thơm ngọt ngào của nó, vô thức muốn tránh né nhưng y không thích những hành động vượt ra ngoài lý trí —— dù sao bản thân trái xoài cũng không chọc ghẹo gì y —— cuối cùng Uất Trì vẫn cúi xuống, cắn một miếng trong tay Kỷ Kinh Chập.
Kỷ Kinh Chập mừng đến mức híp mắt không thấy mặt trời: "Ngon không anh?"
Lúc này, Đỗ Tiệm Hành, đàn em của Uất Trì ở phía bên kia lớp học, lại tiến tới chào hỏi: "Anh, chào buổi sáng."
Uất Trì nói: "Chào cậu."
Ở thế giới kia, vào thời điểm này, y đang tức giận với Kỷ Kinh Chập, Đỗ Tiệm Hành cũng tiến tới hỏi thăm tình hình. Nhưng bây giờ Uất Trì và Kỷ Kinh Chập chưa có cãi nhau, nhưng Đỗ Tiệm Hành vẫn tiến tới.
"Chào buổi sáng cái gì?" Kỷ Kinh Chập tiếp lời, "Giờ này đã quá trưa rồi."
Thái độ của Kỷ Kinh Chập rõ ràng là khinh thường, Đỗ Tiệm Hành mở cặp mắt tròn vo ướt át, lí nhí hỏi Uất Trì: "Anh ơi... người đó là ai thế?"
Uất Trì định thử, nói câu đã từng nói trong thế giới đó để xem câu chuyện tiếp theo sẽ đi về đâu: "Người lạ."
"Tại sao lại là "người lạ" nữa?" Kỷ Kinh Chập hoảng hốt, ôm lấy cánh tay Uất Trì không chịu buông, "Anh ơi, anh ơi... em lại làm sai chỗ nào, anh nói cho em biết đi ——"
Đỗ Tiệm Hành đứng bên cạnh nhìn thấy, tay chân luống cuống không biết làm sao: "Ơ này..."
Đúng lúc này, một tiếng "bùm" nặng nề ngột ngạt vang lên từ phía bên kia lớp học.
Có người hét lên: "Đỗ Tiệm Hành, ống nghiệm của cậu nổ rồi!"
Đỗ Tiệm Hành nhảy lên: "Chuyện gì vậy?" rồi vội vã chạy về, sau đó cuộc đối thoại chỉ nghe lờ mờ: "Cậu bật thông gió mức mấy?" "%¥#" "Nhiệt độ thì sao?" "......%¥" "Móa, cậu không lấy nắp ra à ——"
Đỗ Tiệm Hành kêu lên: "Trời ơi —— sao mình lại quên lấy nắp ra chứ —— giết tôi đi!"
Mọi người trong phòng thí nghiệm bị chọc cười.
Kỷ Kinh Chập vẫn đang đùa giỡn, liên tục lắc tay y: "Anh ơi anh ơi, anh cho người ta một chút gợi ý đi mà, em đần lắm ——"
Uất Trì thực sự muốn đánh hắn, đang chuẩn bị hành động thì đĩa nuôi cấy bỗng bắt đầu thay đổi.
Uất Trì: "Suỵt."
Kỷ Kinh Chập lập tức im lặng.
Mẫu thí nghiệm chuyển sang màu tím nhạt.
Ngay cả Kỷ Kinh Chập, không biết một chút gì về sinh học, cũng có thể thấy rằng có vấn đề: "Ấy, màu lần này khác với lần trước nhỉ......"
Uất Trì kiểm tra kỹ các giá trị trên đĩa nuôi cấy, lặp đi lặp lại mấy lần.
Không thành công.
Đây là một thí nghiệm với kết quả phản ứng hoàn toàn ngẫu nhiên. Lần này, không thành công.
037
Không thành công.
Điều đó có nghĩa là gì?
Não của Uất Trì đang vận hành với tốc độ cực nhanh. Chợt, Kỷ Kinh Chập ngồi bên cạnh đứng dậy, đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, hắn thay đổi một cách rõ rệt. Mới một giây trước hắn còn đang cà ưỡn cà ẹo với y, nhưng khi đứng lên, hắn như biến thành một tên La Sát, toàn thân như bị bao phủ trong sát khí.
Uất Trì theo phản xạ đưa tay ra kéo hắn lại: "Cậu định làm gì vậy?"
Kỷ Kinh Chập nhẹ nhàng gạt tay y ra, rất ôn tồn nói: "Anh chờ em một chút." Rồi hắn bước ra ngoài.
Chưa đầy ba giây, tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên bên ngoài, còn có tiếng la hét thảm thiết.
Uất Trì lập tức lao ra.
Chỉ thấy cách đó bảy tám mét, Tào Sênh đang nằm trên đất với khuôn mặt bầm dập, bị Kỷ Kinh Chập nắm cổ áo xách lên cao.
Kỷ Kinh Chập vẫn cười: "Không nhớ? Được lắm."
Một bên mắt của Tào Sênh không mở được, khóe miệng sưng tấy, khuôn mặt thảm không nỡ nhìn. Gã gửi ánh mắt cầu cứu rõ ràng về phía đám đông, nhưng khi thấy không ai động lòng, đã vậy còn thờ ơ, gã đành một mình đối mặt với Kỷ Kinh Chập, ngoài mạnh trong yếu nói: "Rốt cuộc mày là ai?"
Vừa dứt lời lại bị Kỷ Kinh Chập cho ăn thêm đấm nữa, Kỷ Kinh Chập không thèm đếm xỉa đến số lượng người xem ngày càng đông, ngông cuồng nói: "Tao thích đánh mày thì đánh đấy, quan tâm tao là ai làm gì?"
Trong đám đông bất ngờ bộc phát một tràn tiếng khen ngợi.
Uất Trì thấy Kỷ Kinh Chập đánh cũng đã rồi bèn chen qua đám đông, nắm cổ tay Kỷ Kinh Chập kéo đi.
Kỷ Kinh Chập vừa đi vừa quay đầu lại, nói từng từ một với Tào Sênh: "Mày nhớ đấy, sau này tao gặp mày lần nào đánh mày lần đó."
Tào Sênh ôm mặt ngồi dậy: "Mày điên à?"
Đám đông giải tán khá chậm, trong lúc đó diễn ra một loạt cuộc đối thoại tương tự:
"Chuyện gì vậy? Sao lại đánh nhau?"
"Người bị đánh là ai?"
"Tào Sênh á."
"Cậu ta là Tào Sênh?"
"Bảo sao."
"Đáng đời."
"Cái anh đẹp trai kia đánh? Hình như chưa gặp bao giờ..."
"Đẹp trai thật."
"Bị cướp bạn gái à?"
"Đời nào có chuyện đó? Dù có mù cũng biết chọn ai chứ."
Trong tiếng xì xào của mọi người, Tào Sênh tự mình đứng dậy, ưỡn thẳng sống lưng —— chỗ đó bị Kỷ Kinh Chập đá, đứng dậy hơi đau nhưng vẫn cố giữ thẳng —— chỉnh lại cổ áo, ngẩng cao đầu, rời đi. Gã đã quen với những lời xì xào như vậy.
Nhiều người đứng xem thế này cũng khó quay lại phòng làm việc, Uất Trì cũng đang muốn tìm Cao Cầu Tác, bèn kéo Kỷ Kinh Chập về ký túc xá.
Trên đường đi, Kỷ Kinh Chập tỏ vẻ tội nghiệp hỏi y: "Trì Trì, anh có giận không?"
Uất Trì: "Tôi giận chuyện gì?"
Kỷ Kinh Chập: "Cậu ta không nhớ mà em còn đánh cậu ta."
"Hạng người như nó, có chết cũng không được yên thân." Uất Trì nhìn hắn, "Cậu cười cái gì mà cười."
Kỷ Kinh Chập đột nhiên ôm y từ phía sau: "Trì Trì, em thích anh lắm lắm."
Uất Trì xoa đầu chó của hắn, rồi đẩy ra: "Tránh ra."
Về đến ký túc xá, kết quả là Cao Cầu Tác không có ở đó, nhưng Tôn Vĩnh và Đặng Hoan thì có. Cả hai đang ngồi ngoài ban công hút thuốc, khi Uất Trì và Kỷ Kinh Chập vừa vào thì Đặng Hoan cũng vừa hút xong bước vào.
"Chào." Đặng Hoan chào Uất Trì, rồi nhìn Kỷ Kinh Chập, "Kỷ Kinh Chập phải không? Hân hạnh hân hạnh. Tôn Vĩnh nói với chúng tôi cậu rất tốt, hôm qua hẹn cậu đánh bài mà cậu không rảnh."
Kỷ Kinh Chập cụng tay với anh ta: "Hân hạnh."
Uất Trì nghe xong cảm thấy không đúng, hỏi Đặng Hoan: "Cậu không quen cậu ta?"
Đặng Hoan nhướng mày, hơi chế giễu nhìn y: "Sao vậy? Mặc dù bồ... bạn của cậu đúng là rất đẹp trai, nhưng cậu cũng phải cho phép trên đời này có người không quen biết cậu ta chứ?"
"Không phải..." Uất Trì nhất thời hơi hỗn loạn, "Cậu... không nhớ cả đám..."
Y muốn hỏi cậu không nhớ cả đám đã đánh bài sao? Nhưng nói đến đây, y nhận ra có điều không đúng —— ở đây có một nghịch lý:
Nếu nói, người chết trong thế giới kia không nhớ bất cứ chuyện gì về thế giới kia, vậy hiển nhiên Đặng Hoan sẽ không nhớ tại sao mình chết. Còn ban ngày, nếu anh ta nhớ mình đã chơi bài với Kỷ Kinh Chập như lời mình nói, anh ta sẽ nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm qua trong thế giới kia —— Là cái ngày họ chơi bài trên sân thượng, còn ăn mì gói của Dương Khả —— nhưng hôm qua trong thế giới thực, Kỷ Kinh Chập và Uất Trì đi ngắm hoa đào, không phải chơi bài, vì vậy Đặng Hoan không quen Kỷ Kinh Chập.
Cảm giác của Uất Trì về việc Đặng Hoan nhất định quen biết Kỷ Kinh Chập... xuất phát từ một việc khác —— Tương tự như nhóm Hứa Bạch Thi nhớ y.
Ngày hôm sau, sau khi rời khỏi thế giới của bệnh viện số hai, Uất Trì theo giáo viên hướng dẫn đến trường trung học của Hứa Bạch Thi để thuyết giảng thì gặp được Hồ Thiên Kỳ, Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm. Bọn họ nhớ việc họ không xin được WeChat của y, rồi xin lại lần nữa.
Có thể vấn đề xuất hiện ngay lúc ấy, tại sao trước đó y lại không nhận ra chứ?
Trong thế giới của bệnh viện số hai, Uất Trì gặp ba người đến lấy kết quả xét nghiệm vào buổi sáng ngày thứ hai sau vụ thảm sát... Nhưng trong thực tế, ngày thứ hai sau vụ thảm sát, ba người đó không đến bệnh viện mà gặp Uất Trì ở trường.
... Vậy họ nhớ việc không xin được WeChat xảy ra vào lúc nào?
"Uất Trì? Uất Trì?"
Uất Trì nhận ra có người đang gọi mình, quay lại thì thấy Đặng Hoan nói: "Hồn bay đi đâu đấy? Định thành tiên à?"
Uất Trì miễn cưỡng cười: "Xin lỗi."
"Có gì đâu mà xin lỗi." Đặng Hoan vỗ vai y, rồi vỗ vai Kỷ Kinh Chập, "Tôi đi trước đây, lần sau có dịp chơi cùng nhé."
Khi Đặng Hoan đi rồi, Kỷ Kinh Chập hỏi: "Uất Trì, có chuyện gì vậy?"
"Có chút vấn đề..." Uất Trì ấn huyệt thái dương, "Cậu đừng làm phiền, để tôi suy nghĩ một chút."
Kết quả của việc suy nghĩ là —— y phải gặp Chu Oánh càng sớm càng tốt.
Y gọi điện cho Chu Nghênh Xuân: "Mẹ, hôm nay Chu Oánh có đi làm không?"
Chu Nghênh Xuân: "Con bé có ở đây."
Uất Trì: "Mấy giờ cô ấy tan làm?"
"Hình như cô ấy trực ca đêm..." Đầu dây bên kia trở nên ồn ào hơn một chút, có lẽ là Chu Nghênh Xuân đi ra khỏi phòng làm việc, Uất Trì nghe thấy bà nói chuyện với Chu Oánh đúng hai câu rồi quay lại nói với y, "Ba giờ."
Uất Trì: "Mẹ nói với cô ấy, sau khi tan làm đừng đi đâu, con sẽ đến gặp cô ấy."
Chu Nghênh Xuân lại nói chuyện với Chu Oánh mấy câu, tiếng ồn biến mất, có lẽ bà đã quay lại phòng làm việc: "Chà, sao tự nhiên con lại chủ động thế? Nhận ra con gái nhà người ta tốt rồi à? Mẹ thấy con bé rất tốt, năm trăm năm trước mẹ với cô ấy còn là người nhà..."
"Gì mà chủ động chứ? Mẹ đừng có nói linh tinh với cô ấy." Uất Trì nói, "Con có việc muốn hỏi cô ấy."
Xong rồi Uất Trì bỏ điện thoại vào túi, cầm balo lên định đi, Kỷ Kinh Chập vội "ấy ấy ấy" hỏi y đi đâu, y không hiểu sao hơi cảm thấy lúng túng, làm mặt dữ nói với Kỷ Kinh Chập: "Liên quan gì đến cậu?"
Kỷ Kinh Chập nghẹn họng, nhất thời không kiểm soát được biểu cảm, trông giống như một chú chó lớn vừa kinh ngạc vừa tủi thân.
Uất Trì bị đôi mắt đó nhìn khiến y không thể chịu được, nghi ngờ mình bị thao túng tâm lý mà không biết. Nhưng nghĩ lại, mình đang đi làm việc nghiêm túc mà, sao lại chột dạ? Không đúng, dù mình không đi làm việc nghiêm túc thì liên quan gì đến Kỷ Kinh Chập chứ?
Vì thế y quyết tâm, quay đầu đi.
Ba giờ mười lăm phút, Uất Trì và Chu Oánh ngồi đối diện nhau trong quán cà phê bên cạnh bệnh viện.
Uất Trì: "Xin lỗi, cô vừa trực đêm mà tôi lại gọi cô ra đây."
Chu Oánh uyển chuyển nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu ạ."
Uất Trì đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đến tìm cô chủ yếu là muốn hỏi, khoảng hơn bảy giờ sáng ngày tôi đến gặp mẹ tôi, hình như tôi để quên một thứ ở bệnh viện. Hôm đó cô cũng đang trực, cô có thấy không?"
Chu Oánh suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Anh nói anh đến lúc bảy giờ sao? Anh đến ngày nào thế? Xin lỗi, em không nhớ."
Uất Trì: "Chỉ mới tuần trước thôi."
Chu Oánh rất chắc chắn: "Tuần trước em không có thấy anh."
Không nói đến việc Chu Oánh có chút cảm tình với y, y đến phụ khoa tìm Chu Nghênh Xuân vào bảy giờ sáng hai ngày liên tiếp, thậm chí việc này chỉ mới xảy ra tuần trước, Chu Oánh không thể quên được.
Cô ấy cũng không nhớ.
Cô ấy không nhớ, Chu Nghênh Xuân không nhớ, Đặng Hoan và Tôn Vĩnh cũng không nhớ.
Nhưng Hồ Thiên Kỳ, Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm lại nhớ.
Có sự khác biệt gì giữa bọn họ?
Chu Oánh gọi Uất Trì mấy lần không được, đành phải đưa tay vỗ vỗ cánh tay y: "Uất Trì, anh sao vậy?"
Uất Trì mới nhận ra mình vừa mất tập trung: "Xin lỗi."
Chu Oánh rất lo lắng hỏi: "Đồ bị mất là gì... có quan trọng không?"
Uất Trì phản ứng vài giây mới nhớ lại lời mình vừa bịa: "À, không có gì, cũng có thể rơi ở chỗ khác, tôi sẽ tìm sau."
"Vậy... nếu anh có việc..." Chu Oánh vén tóc ra sau tai, "Em đi trước nhé."
"À." Uất Trì muốn nói không sao, mở miệng rồi, lại cảm thấy bộ dạng mình mất tập trung thực sự khá bất lịch sự, bèn nói, "Vậy được rồi, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa."
Chu Oánh đứng lên, do dự một lát như đang băn khoăn điều gì đó, cuối cùng cắn môi, quyết định nói: "Uất Trì, hay là..."
"Cốp!"
Bọn họ ngồi ở tầng một, vị trí đối diện đường phố, vừa quay ra nhìn hướng phát ra tiếng động thì nhìn thấy Kỷ Kinh Chập áp sát vào cửa kính, tức giận nhìn Uất Trì. Ngay khi vừa bắt gặp ánh mắt của Uất Trì, miệng làm khẩu hình "chờ em." Ba mươi giây sau, hắn đã chạy tới chỗ bàn: "Hay lắm Uất Trì! Đi gặp chị gái xinh đẹp mà không dẫn em theo!"
Uất Trì sợ đến mức tóc dựng đứng: "Sao cậu lại tới đây?"
"Chỉ mình anh được gặp chị gái xinh đẹp thôi hả? Có còn là anh em không?" Kỷ Kinh Chập nói xong vươn tay vuốt thẳng cọng tóc vểnh ngược trên đỉnh đầu Uất Trì, rồi nghênh ngang không coi ai ra gì ngồi xuống bên cạnh y, đưa tay ra với Chu Oánh, nở nụ cười đúng chuẩn mặt người dạ thú: "Chào cô, tôi là Kỷ Kinh Chập."
Chu Oánh ngẩn ngơ bắt tay hắn: "Chào... tôi là Chu Oánh."
"Cái tên đẹp quá! Trong chốc lát, vẻ đẹp nảy nở; rực rỡ như hoa, óng ánh như ngọc. Chỉ cần nghe cái tên đã biết là một mỹ nhân!" Kỷ Kinh Chập vừa há miệng là một tràng khen ngợi, không ngờ sau năm năm biến mất hắn lại trở nên văn vở như vậy, khiến Uất Trì cũng bị sốc.
Có thể suy ra, nếu một người đàn ông trung niên bụng phệ nói những lời này sẽ trông nhơ nhớp đến cỡ nào. May là Kỷ Kinh Chập có một khuôn mặt điển trai dễ dàng hớp hồn người ta, nên mới khiến Chu Oánh được khen đến mặt đỏ rần.
Nửa tiếng sau, Uất Trì mãi không chen được một câu nào. Kỷ Kinh Chập tán gẫu từ trên trời xuống dưới đất, từ con chim đến con cá, khiến Chu Oánh cười khúc khích, cuối cùng khi rời đi bước chân cũng hơi loạng choạng.
Khi Kỷ Kinh Chập tiễn Chu Oánh đi xong, quay lại ngồi xuống. Lúc này, rốt cuộc Uất Trì cũng có thể nói một câu: "Kỷ Kinh Chập, cậu bị điên à?"
Không ngờ Kỷ Kinh Chập lần này không bị dọa, ngược lại còn rất đanh thép, có lý chẳng sợ, nói: "Anh đi hẹn hò với người khác sau lưng em mà anh còn mắng em!"
Uất Trì: "Tôi không hẹn hò!"
Kỷ Kinh Chập: "Cô nam quả nữ, không phải hẹn hò thì là gì?"
Uất Trì: "Vậy tôi hẹn hò thì liên quan gì đến cậu?"
"..." Kỷ Kinh Chập lại bị nghẹn, vẻ hùng hổ tan biến rõ rệt, ánh mắt hắn dao động một lúc rồi đột nhiên lại ưỡn ngực: "Vậy lần sau em cũng muốn đi ăn với chị đẹp!"
Uất Trì cười lạnh: "Ăn thì ăn đi, ai quan tâm cậu?"
Đúng lúc đó, một giọng nói khác xen vào: "Ồ, Tiểu Kỷ, đang nói chuyện sao?"
Uất Trì ngẩng lên nhìn, thấy một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh, đeo kính gọng tròn, tóc râu bạc trắng đứng đối diện bàn.
"Thầy." Kỷ Kinh Chập đứng dậy kéo ghế mời ông ngồi, đồng thời giới thiệu với Uất Trì, "Đây là trưởng khoa của bọn em —— cũng là cấp trên của em —— giáo sư Bạch Việt Quang."
Giáo sư Bạch cười hiền từ: "Cậu là Tiểu Trì à, đã nghe danh từ lâu."
038
Ông lão là một người rất thú vị—vừa hài hước vừa nhã nhặn. Sau khi ngồi xuống, ông và Kỷ Kinh Chập bắt đầu đối đáp qua lại, lúc thì nói về ánh nắng hôm qua, lúc thì nói về tiên nữ trên trời.
Cuối cùng, Uất Trì xem như cũng biết Kỷ Kinh Chập học những lời nói văn vở đó từ ai.
"Giáo sư Bạch," Uất Trì xen vào một câu, "Ngài và Kỷ Kinh Chập biết nhau bao lâu rồi?"
Bạch Việt Quang suy nghĩ một lúc, rồi nhìn sang Kỷ Kinh Chập, thử thăm dò: "... Ba tháng?"
Sao lại là một câu hỏi?
Uất Trì biết ngay hai người này lại đang bịa chuyện, người tên Bạch Việt Quang này chắc hẳn có liên quan đến khoảng thời gian năm năm Kỷ Kinh Chập biến mất.
Y để ý thấy Bạch Việt Quang mang theo một chiếc túi rất lớn, lộ ra góc của vài túi tài liệu, có lẽ là có rất nhiều tư liệu nhưng Bạch Việt Quang hoàn toàn không có ý định lấy ra, hoặc là vội vàng đến đây không có chỗ để, hoặc là ngại y là người ngoài.
Y cảm thấy không còn hứng thú, đứng lên muốn đi: "Vậy hai người trò chuyện đi, em xin phép đi trước."
Kỷ Kinh Chập nắm lấy cổ tay y kéo trở lại ghế: "Anh đi đâu?"
Thấy vậy, Uất Trì cũng không tiện đi nữa, áy náy nhìn Bạch Việt Quang: "Tôi sợ hai thầy trò có chuyện công việc cần nói."
Kỷ Kinh Chập: "Có công việc thì chỉ nói một chút thôi, anh đi là thế nào?"
Bạch Việt Quang: "Nào có công việc gì đâu? Tôi chỉ đến trò chuyện với Tiểu Kỷ thôi."
Làm gì có ai vội vàng đi đường xa thế này, còn mang theo một cái túi lớn, chỉ để nói chuyện tiên nữ chứ?
Nhưng Bạch Việt Quang đã nói vậy, Uất Trì chỉ có thể ngồi lại: "Được."
Lần này họ không nói huyên thuyên chuyện trên trời dưới đất nữa, Bạch Việt Quang đẩy đẩy kính, ánh mắt thông thái mà hiền hòa chuyển sang Uất Trì: "Tiểu Trì, cậu sinh năm nào?"
Uất Trì: "Em sinh sớm hơn Kỷ Kinh Chập một năm."
Kỷ Kinh Chập bổ sung: "Anh ấy sinh vào mùa đông, em sinh vào tiết Kinh Trập, hai tụi em liền kề nhau."
Bạch Việt Quang: "Ồ... tuổi Sửu. Tốt, tốt." Dừng một lúc, lại hỏi, "Cung hoàng đạo nào?"
Uất Trì nhướn mày, xác định ông lão này không phải đang đùa cợt, nói: "Em không rõ lắm, em không biết nhiều về lĩnh vực này."
Kỷ Kinh Chập giơ tay: "Anh ấy cung Thiên Yết."
"Ồ, ồ." Bạch Việt Quang suy nghĩ một lúc, nói với Kỷ Kinh Chập, "Thế thì rất hợp với cung Song Ngư của cậu nhỉ?"
Kỷ Kinh Chập: "Cực kỳ xứng đôi luôn đấy ạ."
Bạch Việt Quang: "Cụ thể xứng đôi như thế nào?"
Kỷ Kinh Chập: "Anh ấy thích hành hạ em, em thích bị anh ấy hành hạ."
Uất Trì: "..."
Bạch Việt Quang cười lớn: "Tôi và người yêu cũng là Thiên Yết và Song Ngư, cậu nói rất chuẩn đấy!"
=========
Trên tàu điện ngầm trở về trường, Uất Trì nhắn tin cho Hồ Thiên Kỳ: Chúng ta gặp nhau ở bệnh viện hôm thứ mấy?
Cùng lúc đó, y thấy một yêu cầu kết bạn, là Cố Giai Giai.
Sau khi chấp nhận, Cố Giai Giai lập tức gửi cho y một liên kết, là một bài viết trên trang nào đó đến từ một nhóm siêu nhiên. Uất Trì nhấn mở, thấy tiêu đề đầy đủ: Khẩn cấp! Chỉ có mình tôi cảm thấy thế giới trở nên không bình thường sao?
Chủ bài viết tên là "Sói Rừng" miêu tả rằng cả nhà mình đều làm trong ngành y, không biết vì sao, gần đây luôn cảm thấy đồng nghiệp, bạn bè, thậm chí là cha mẹ trở nên hơi kỳ lạ, nghi ngờ mình bị thứ gì đó nhập vào, hoặc bị cuốn vào một chương trình thực tế.
Lúc này tin nhắn của Hồ Thiên Kỳ tới: Chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện sao?
Uất Trì: Lúc cậu thêm tôi vào WeChat ở trường, Lưu Cầm có nhắc đến "lần trước" không thêm được, tôi muốn hỏi "lần trước" là lần nào?
Hồ Thiên Kỳ: Anh hỏi vậy
Hồ Thiên Kỳ: Em nhớ không rõ lắm
Hồ Thiên Kỳ: Hình như là ở sảnh bệnh viện...
Hồ Thiên Kỳ: Trần nhà rất cao
Hồ Thiên Kỳ: Em đi vào từ cửa chính
Hồ Thiên Kỳ: Hứa Bạch Thi và Lưu Cầm đi bên cạnh em...
Hồ Thiên Kỳ: Sau đó em thấy anh
Hồ Thiên Kỳ: Em nhớ không rõ nữa
Hồ Thiên Kỳ: Anh có nhớ không?
Kỷ Kinh Chập đứng bên cạnh hỏi: "Anh sao vậy? Nhíu mày như gặp phải chuyện gì ấy."
Uất Trì vừa trả lời Hồ Thiên Kỳ một câu cảm ơn, vừa kể lại sự việc cho Kỷ Kinh Chập.
"Hai nhóm người họ có gì khác nhau? Dẫn đến ký ức xuất hiện sai lệch?" Uất Trì vừa nghĩ vừa nói, "Hoặc là... có lẽ mỗi người đều sẽ xuất hiện loại "cảm giác đã trải qua" này, chỉ là thời gian khác nhau, sau đó sẽ dần dần nhớ ra?"
Kỷ Kinh Chập: "Em thì thường có cảm giác quen thuộc như "à cảnh này mình đã thấy rồi", kiểu thế."
Hai người thảo luận vài câu, vẫn không có đầu mối gì.
Khi Uất Trì quay lại website vừa rồi, tải lại, bài viết đó hiển thị không tồn tại.
Y lại dựa vào trí nhớ tìm ID của chủ bài viết, hiển thị người dùng đã bị gạch nick.
Lúc này Cố Giai Giai gửi tin nhắn: Chúng ta gặp mặt nhé?
Uất Trì: Được.
Uất Trì gọi cả Cao Cầu Tác đến, hẹn mọi người ở quán nước ngoài trường học.
Khi hai người Uất Trì đến nơi, Cao Cầu Tác đã ở đó, anh ta đang cầm một quyển sách dày cộp, Uất Trì vô tình thấy tựa sách trên gáy là "Hướng Dẫn Yêu Đương", nhất thời cảm thấy nên tự đâm mù mắt.
Hiển nhiên Kỷ Kinh Chập cũng thấy, cười lớn không hề che giấu: "Ha, học sinh xuất sắc Cao biết yêu rồi à? Hỏi tôi này! Sao lại tin bọn tác giả bịp bợm đó?"
Cao Cầu Tác: "Hai người thuộc loại một người muốn đánh một người chịu bị đánh, không có tính phổ biến, giá trị tham khảo không cao."
"Hây dà ~." Kỷ Kinh Chập làm bộ thở dài, thật ra miệng cười đến sắp toét tới nơi, "Không hổ là học sinh xuất sắc, nhìn vấn đề rất thấu đáo."
Uất Trì không muốn nói thêm.
Cố Giai Giai và Bành Tuệ đến hơi muộn một chút, trong lúc chờ họ, Uất Trì và Kỷ Kinh Chập đã nghe Cao Cầu Tác kể lại những gì xảy ra sau khi họ nhảy xuống. Cố Giai Giai và Bành Tuệ cũng dũng cảm nhảy theo ngay lập tức.
Cố Giai Giai mang theo một chiếc laptop và một chồng tài liệu, vừa ngồi xuống liền vào thẳng vấn đề: "Vì trước đó Uất Trì đã gặp phải chuyện này ở bệnh viện thành phố số hai, còn chúng ta chỉ trải qua một lần, để phòng ngừa, tôi cho rằng chúng ta nên sắp xếp lại thông tin và tin tức."
Uất Trì rất tán thành: "Có lý."
Điện thoại của mọi người rung lên cùng lúc, Bành Tuệ lắc điện thoại của mình, nói: "Tôi lập một nhóm."
Tên nhóm rất đơn giản, chỉ là "Nhóm Điều Tra."
Cố Giai Giai nói: "Tôi sẽ gửi tất cả tài liệu đã thu thập được vào nhóm, nếu mọi người có ý tưởng gì, cũng có thể nói."
Uất Trì tìm lại liên kết mà Cố Giai Giai đã gửi cho y trên tàu điện ngầm, mở ra, quả nhiên là không tồn tại: "Bài viết cô gửi cho tôi trên tàu điện ngầm đã bị xóa, nick người dùng cũng đã gạch."
"Thật sao?" Cố Giai Giai rất ngạc nhiên, "Thật kỳ lạ...một topic nhỏ xíu không ai chú ý, lúc tôi xem thì lượt view chỉ có hai chữ số."
Cao Cầu Tác: "Có những người khác cũng đang chú ý chuyện này?"
Bất kể thế nào, Uất Trì vẫn có một linh cảm mạnh mẽ —— chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Hôm đó bọn họ thảo luận đến tám giờ tối tại quán nước, cơm cũng chẳng buồn ăn. Về sau, "Nhóm Điều Tra" này rất sôi nổi, mỗi ngày có hàng chục liên kết không biết nguồn từ đâu được gửi đến, có từ phương Đông, có từ phương Tây, có Phật giáo Đạo giáo có Thiên Chúa giáo, có triết học có khoa học viễn tưởng cũng có blogger công nghệ...
Nhưng "lần tiếp theo" mà mọi người đều căng thẳng chờ đợi lại không xảy ra.
Một tháng sau, Cố Giai Giai nhắn hẹn gặp mặt trong nhóm.
Vẫn là quán nước lần trước.
Vẫn là Uất Trì, Kỷ Kinh Chập và Cao Cầu Tác đến trước một chút.
Sau đó, Cố Giai Giai và Bành Tuệ cùng đến, cả hai đều trang điểm nhẹ, nhưng sắc mặt của Cố Giai Giai trông vẫn không tốt lắm.
Sau khi hai cô gái ngồi xuống, mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.
Bầu không khí có chút nặng nề, sau một lúc lâu, Uất Trì hỏi hai cô gái: "Thời gian qua thế nào?"
Bành Tuệ nhìn Cố Giai Giai bên cạnh, nói: "Tôi vẫn ổn, chỉ là tuần đầu tiên liên tục gặp ác mộng, sau đó thì tốt hơn nhiều."
"Ừm." Uất Trì lại hỏi Cố Giai Giai, "Còn cô?"
Cố Giai Giai: "Tôi cũng ổn..." Cô ngồi hơi nghiêng về trước, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu, trông có vẻ bình thường nhưng sắc mặt lại hơi tái nhợt.
Kỷ Kinh Chập nói thẳng: "Trông cô không hề ổn chút nào."
Cố Giai Giai cúi đầu, giọng rất nhỏ: "Ừm..."
"Có liên quan đến Lưu Tri Viễn?" Từ sự run rẩy nho nhỏ của Cố Giai Giai, Uất Trì có được câu trả lời, y hỏi, "Cậu ta thế nào rồi?"
"Anh ấy rất ổn. Rất bình thường." Cố Giai Giai lại run lên, im lặng càng lâu hơn, sau đó nói, "Chỉ là tôi không nhận ra anh ấy nữa."
Hội chứng Capgras.
Uất Trì nhập từ khóa này vào ô tìm kiếm.
Đây là kết quả chẩn đoán mà Cố Giai Giai vừa nhận được.
Cố Giai Giai nói: "Có lẽ đây chính là sự thật."
Kết quả tìm kiếm: Hội chứng Capgras, còn được gọi là hội chứng người giả mạo, được bác sĩ tâm thần người Pháp Joseph Capgras mô tả lần đầu tiên vào năm 1923. Hội chứng này thường xuất hiện do đường truyền thông tin thị giác từ hồi viền đến hạch hạnh nhân và hệ viền bị tổn thương. Biểu hiện chính là bệnh nhân cho rằng một người thật (thường là người thân) bị một người khác mạo danh hoặc thay thế, hai người này cùng tồn tại, và cả hai đều có ngoại hình và đặc điểm giống hệt nhau. Đáng chú ý là, thông qua liên lạc điện thoại, bệnh nhân vẫn có thể nhận ra người thân (vì đường truyền tín hiệu thính giác đến hệ viền không bị tổn thương). Hội chứng này khá hiếm trong lâm sàng, thường được giải thích là một dạng của tâm thần phân liệt.
Sau khi xuất hiện triệu chứng này, bệnh nhân có cảm giác bất an cao độ, tỷ lệ cao bệnh nhân có xu hướng bạo lực.
"Bác sĩ của tôi đã kể một trường hợp." Cố Giai Giai nói, "Một cô gái, 26 tuổi, học nghiên cứu sinh, trong kỳ nghỉ đông về nhà cảm thấy cha mẹ bị người khác có ngoại hình giống hệt thay thế, cả ngôi nhà và mọi đồ vật cũng bị thay thế. Sau đó, phát hiện những người thân đến thăm cũng bị thay thế. Cô ấy đi thăm họ hàng, đến đâu cũng thấy mọi thứ đã bị thay thế, như thể đặt mình vào một "quê hương thứ hai" với diện mạo được mô phỏng và thiết kế riêng cho cô ấy. Cô ấy kiên quyết yêu cầu bạn trai đi cùng để tìm "ngôi nhà mất tích". Trên tàu hỏa, cô ấy vào nhà vệ sinh, lúc trở lại phát hiện bạn trai cũng bị thay thế, và cả những hành khách xung quanh chỗ ngồi vừa rồi cũng bị thay thế. Vì vậy cô ấy hoảng sợ báo cảnh sát. Tại phòng khám, cô ấy nhiều lần hỏi bác sĩ: "Bây giờ y học đã phát triển đến mức có thể sao chép một người mà không để lại dấu vết sao?""
Cố Giai Giai nói tiếp: "Tôi bây giờ cũng có cảm giác giống như cô ấy."
Uất Trì: "Cô nghĩ rằng Lưu Tri Viễn bị thay thế?"
Trong khoảnh khắc nào đó, Uất Trì cũng cảm thấy một làn sóng lạnh lẽo lan tràn khắp cả người. "Cảm giác đó" mà Cố Giai Giai nói ít nhất đã thoáng qua y... Y nghĩ đến Chu Nghênh Xuân.
Cố Giai Giai nói: "Tôi không biết." Cô ấy dụi mắt, "Tôi không biết."
Lại một lúc im lặng nữa, cô ấy nói: "Bác sĩ nói tôi không phải là người duy nhất có cảm giác này, bảo tôi đừng sợ, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Kỷ Kinh Chập hỏi: "Vậy bây giờ cô tin rằng mình bệnh rồi?"
"Tôi chỉ có thể tin như vậy." Cố Giai Giai cúi đầu, lại im lặng một lúc, rồi cảm xúc đột nhiên kích động, ngẩng mặt lên, đôi mắt lóe lên hai điểm sáng như mắt sói, "Nếu không thì sao? Tin rằng anh ấy đã chết?"
Cao Cầu Tác nói: "Nhưng cô biết người có vấn đề không phải là cô, chúng tôi cũng..."
Cố Giai Giai nói: "Có khi nào, chúng ta đều mắc bệnh không?"
039
Quán nước nằm ngay trước cổng Đại học Tam Thanh, giá cả hợp lý, điều hòa mát mẻ, ngày nào cũng đông nghẹt. Bên trong quán người đến người đi, phần lớn là sinh viên, ồn ào náo nhiệt. Trên đường phố, đủ loại xe hơi lao đi dưới ánh nắng xuân, bến xe buýt có hơn mười người già trẻ lớn bé đứng chờ.
Nhưng có một bàn trong góc lại im lặng đến đáng sợ. Sự im lặng ấy như hoàn toàn tách biệt với mọi thứ xung quanh.
"Vậy... những người cố gắng sống sót cuối cùng trở thành bệnh nhân tâm thần?" Cao Cầu Tác khó khăn mở lời, "Logic của cô kiểu gì thế?"
Cố Giai Giai: "Không phải chúng ta có vấn đề thì chính là tất cả những người khác có vấn đề, cậu nghĩ khả năng nào lớn hơn?"
Cao Cầu Tác rất quả quyết: "Tất nhiên là không phải tôi có vấn đề!"
Cố Giai Giai: "Cậu tự kiêu vừa thôi!"
"Đủ rồi." Uất Trì ngắt lời, rất bình tĩnh hỏi Cố Giai Giai, "Vậy bây giờ cô định làm gì?"
"Tôi dự định bắt đầu điều trị tâm lý." Cố Giai Giai nói, "Giao tiếp, ám thị, khi cần thiết sẽ chấp nhận thôi miên."
Đến đây, Uất Trì nghĩ không còn gì để nói thêm.
Thực ra cho đến bây giờ Cố Giai Giai vẫn tin vào bản thân, nếu không cô ấy sẽ không nói đến việc "chấp nhận thôi miên". Cô ấy bây giờ không tiếc thôi miên bản thân để làm chuyện cần làm, có lẽ đối với cô ấy còn quan trọng hơn cả việc tìm ra sự thật.
"Giai Giai, đừng vì chuyện này mà cảm thấy gánh nặng, cô không làm sai gì cả." Kỷ Kinh Chập đột nhiên nói, "Cuộc sống, cuộc sống mới là điều quan trọng nhất."
"Cảm ơn." Cố Giai Giai lại dụi dụi mắt, dừng lại một lúc, run rẩy nhoẻn miệng cười, "Tôi và Tri Viễn... đã vượt qua biết bao năm rồi, tôi nhất định phải cố gắng chứ?"
Kỷ Kinh Chập: "Cô tự nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Cố Giai Giai đứng lên, cúi chào mọi người: "Hôm nay tôi đến để cảm ơn mọi người, cũng để nói lời xin lỗi. Chúng ta đã từng cùng nhau đi qua một chặng đường, bây giờ tôi phải rời đi. Xin lỗi." Cuối cùng cô lại cười nhạt, nhỏ giọng nói, "Rõ ràng nhóm này là do tôi tập hợp lại mà."
Mọi người đứng lên tiễn cô, Uất Trì tiễn cô đến cửa, cuối cùng vỗ vai cô nói: "Bảo trọng."
Bành Tuệ muốn đi cùng cô, nhưng cô lắc đầu từ chối: "Cậu ở lại trò chuyện với mọi người đi."
Mọi người quay lại chỗ ngồi, bầu không khí còn nặng nề hơn lúc trước. Kỷ Kinh Chập quay đầu nhìn thấy cọng tóc ngố của Uất Trì lại dựng lên, liền đưa tay vuốt xuống.
Lúc này, Bành Tuệ nói: "Mọi người đừng trách cô ấy."
Uất Trì gạt tay của Kỷ Kinh Chập ra, nói: "Không ai trách cô ấy cả."
"Thời gian này cô ấy đã rất cố gắng rồi." Bành Tuệ nói, "Ban đầu cô ấy vẫn có thể chung sống bình thường với Lưu Tri Viễn. Khi tôi chơi chung với cả hai, cô ấy vẫn rất bình thường... Cho đến một lần tôi thấy cô ấy rửa tay điên cuồng trong phòng vệ sinh, rửa đến mức kẽ tay chảy máu. Sau đó, cô ấy bắt đầu sợ Lưu Tri Viễn, không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, tránh mặt cậu ấy. Lưu Tri Viễn sao có thể chấp nhận được? Mối quan hệ của bọn họ... thân mật hơn so với các cặp đôi bình thường. Lưu Tri Viễn nhất định muốn gặp cô ấy, gặp xong cô ấy lại suy sụp... Thật sự không còn cách nào khác, cô ấy mới nghĩ đến việc đi khám bác sĩ."
Bành Tuệ nói xong, đôi mắt dần đỏ lên: "Chuyện này không thể giấu được Lưu Tri Viễn, khi biết chuyện cậu ấy đã hứa sẽ tuân thủ lời khuyên của bác sĩ, dốc hết sức phối hợp điều trị với Giai Giai, trước mặt Giai Giai tỏ ra rất ôn hòa, lịch sự, giữ khoảng cách. Trước mặt chúng tôi và bác sĩ, cậu ấy luôn lạc quan... Nhưng chủ nhật tuần trước tôi thấy cậu ấy ngồi xổm trong góc sân tập khóc... ôm lấy mình, gào khóc nức nở... Thật lòng mà nói, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân... vì thật khó mà tin rằng Lưu Tri Viễn này đã bị thay thế."
Lại một khoảng im lặng kéo dài.
Bành Tuệ hút hết đồ uống, phát ra âm thanh "rột rột", cuối cùng cô khuấy những viên đá còn lại, âm thanh leng keng như một dấu chấm hết nhẹ nhàng. Cô cầm lấy túi xách, cười nhẹ: "Thế thì tôi đi trước nhé."
Ba người đồng thanh nói: "Tạm biệt."
Ngồi thêm một lúc, Cao Cầu Tác nói mình cần đến thư viện, rồi cũng đi. Chỉ còn lại Uất Trì và Kỷ Kinh Chập. Dù không ai nói ra nhưng cả hai đều biết, nhóm "điều tra" tồn tại được một tháng, có lẽ sẽ im lặng từ đây.
Kỷ Kinh Chập uống hết ngụm nước dưa hấu cuối cùng: "Chúng ta cũng đi chứ?"
Uất Trì gật đầu: "Đi thôi."
Họ bước vào ánh nắng xuân cuối cùng của năm nay, gió xuân mát rượi thổi tới, mang theo mùi hương hoa nồng nàn. Uất Trì cảm thấy trong lòng khó chịu, quay đầu vào quầy báo bên cạnh mua một gói thuốc và một cái bật lửa, đứng trong gió phải châm đến lần thứ ba mới cháy.
Kỷ Kinh Chập ngạc nhiên: "Anh hút thuốc?"
Uất Trì hít một hơi thật sâu vào phổi, cảm giác được các đầu dây thần kinh trong cơ thể tạm thời tê liệt, rồi từ từ thở ra: "Thỉnh thoảng."
Kỷ Kinh Chập im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp: "Trước đây anh không hút thuốc."
Uất Trì liếc nhìn hắn, còn cười một tiếng: "Giờ thì hút rồi."
Làn da của Uất Trì rất trắng, dưới ánh nắng xuân gần như có cảm giác bán trong suốt, giống như loại ngọc ấm áp nào đó. Đôi mắt phượng xếch lên, mí mắt mỏng còn nhẹ, khi liếc nhìn người khác có cảm giác cám dỗ, khiến Kỷ Kinh Chập cảm thấy nửa người mình bị tê liệt bởi ánh mắt đó.
Anh cười cái gì? Anh muốn nói gì? Nói về cuộc sống những năm qua? Hay nói về việc em đột ngột bỏ đi?
Cuối cùng, Uất Trì không nói gì cả.
Kỷ Kinh Chập ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng nói ra một câu: "...Hút thuốc có hại cho sức khỏe."
Uất Trì lại cười.
Kỷ Kinh Chập cảm thấy tai mình nóng rát khi kề gần Uất Trì, hắn cảm nhận được một sự kích động đã lâu rồi mới có. Nó đang chảy, đấu tranh, gào thét trong cơ thể, xương tủy, mạch máu của hắn.
Hắn muốn hôn y.
"Cậu nghĩ sao?" Uất Trì không để ý, lại hút một hơi, khi thở ra y khẽ nheo mắt, hỏi Kỷ Kinh Chập, "Ý của cậu là: Nếu là cậu, cậu có chấp nhận thôi miên không?"
Kỷ Kinh Chập nghiêng đầu nhìn y, trong ánh sáng, đồng tử màu vàng nhạt long lanh, hắn hỏi ngược lại: "Anh nói là anh bị thay thế sao?"
Uất Trì: "Không nhất định là tôi... là cậu phát hiện, những thứ quan trọng, thế giới sống của cậu có vẻ như có vấn đề, cậu sẽ làm gì? Có chấp nhận thôi miên không?"
"Không." Kỷ Kinh Chập quả quyết, "Em sẽ mang anh trở về."
"Đã nói là không nhất định là tôi..."
"Anh thì sao?"
"Hửm?"
Kỷ Kinh Chập cụp mắt, Uất Trì cảm thấy hắn nhìn lướt qua môi mình, rồi lại nhìn thẳng vào mắt mình. Sự thay đổi góc độ này khiến đôi mắt xinh đẹp của hắn càng ẩn sâu hơn trong hốc mắt, bị lông mi che phủ khỏi ánh mặt trời, khi nhìn người khác có một cảm giác chứa đựng tình cảm sâu đậm.
Hắn lại hỏi một lần: "Anh thì sao?"
Uất Trì cảm thấy, khoảnh khắc này, ánh mắt hắn rất nghiêm túc, câu hỏi cũng rất nghiêm túc, nên vô thức nghĩ rằng câu trả lời của mình cũng phải nghiêm túc.
Vì vậy y bắt đầu tìm kiếm sự nghiêm túc, những gì y muốn hỏi Kỷ Kinh Chập cũng là điều hắn muốn hỏi y sao? Cậu hỏi tôi là nếu những thứ quan trọng, thế giới sống có vấn đề, tôi có tìm lại chúng không? Hay là nếu cậu mất tích, tôi có mang cậu trở về không?
Uất Trì cố gắng hình dung một chút, cuối cùng thở dài cam chịu số phận, vì dù là cái nào, câu trả lời cũng là chắc chắn: "Tôi cũng sẽ tìm."
Sau khi trải nghiệm sự kỳ lạ ở hai thế giới đó, người ta sẽ cảm thấy cuộc sống yên bình hàng ngày hiện tại thực sự rất khó để có được.
Có một khoảng thời gian, thần kinh của Uất Trì trở nên nhạy cảm —— có rất nhiều khoảnh khắc y cảm thấy mình đã bước vào thế giới đó, thường xuyên nhìn vào điện thoại, kiểm tra internet, một chút xíu thay đổi xung quanh cũng phát hiện ra ngay, cỏ cây đều trở thành binh lính —— dĩ nhiên cuối cùng tất cả đều bị chứng minh là giả.
Rồi y mắc bệnh.
Sáng hôm đó, khi y vừa ngồi dậy thì trời đất quay cuồng, lại ngã "phịch" xuống giường.
Sắc trời khi ấy cũng xấu, rất u ám, y không kéo rèm, căn phòng lạnh lẽo còn tối tăm. Y nằm trên giường, cảm thấy toàn thân lạnh toát, rất chắc chắn rằng mình đã vào một thế giới kinh dị bao quanh ngôi nhà của mình.
Có thể vì quá lạnh, y sợ, rất sợ, khàn khàn gọi vài tiếng "mẹ" nhưng không ai trả lời y. Y rất khó chịu, muốn nôn, lại lạnh, mơ màng, cảm giác có người chạm vào mặt mình, y cố gắng hết sức mở mắt ra, đó là Kỷ Kinh Chập.
Kỷ Kinh Chập nhíu mày, sờ vào mặt y rồi chạm vào trán y, sau đó cầm tay y để lại vào trong chăn, nói: "Uất Trì, anh cứ tiếp tục thế này không được đâu."
Thì ra là y bị sốt, Chu Nghênh Xuân phải đi làm, sợ không ai chăm sóc y nên đã gọi Kỷ Kinh Chập ở sát vách đến.
Lạnh quá, lạnh quá, Uất Trì sốt đến mơ hồ —— nếu không mơ hồ, y chắc chắn không làm ra chuyện này —— y ôm lấy eo Kỷ Kinh Chập, cố gắng thu mình lại thành một cục nhét vào lòng Kỷ Kinh Chập, giọng rất khàn xen lẫn âm mũi nói: "Tôi sợ."
Y cảm thấy Kỷ Kinh Chập chạm môi vào tóc mai và má y, điều đó khiến y cảm thấy rất dễ chịu, nên y càng ôm chặt hơn một chút. Y nghe thấy Kỷ Kinh Chập nói khẽ bên tai: "Đừng sợ mà cục cưng, sợ cũng không ích gì đâu. Đừng sợ, bất kể đi đâu em cũng sẽ đi cùng anh, đừng sợ."
Sau khi y hết sốt, y tuyệt đối không còn thừa nhận chuyện này. Không thừa nhận mình đã chủ động ôm Kỷ Kinh Chập, đã vậy còn nói "Tôi sợ". Y cười nhạo Kỷ Kinh Chập suy nghĩ viển vông, xuất hiện ảo giác.
Nhưng thực ra y nhớ Kỷ Kinh Chập đã nói sẽ đi cùng y.
Hơn nữa, y nhớ Kỷ Kinh Chập từng nói với Cố Giai Giai: "Cuộc sống là quan trọng nhất."
Lúc đó y ngồi bên cạnh Kỷ Kinh Chập, nhìn góc nghiêng của Kỷ Kinh Chập. Khi nghe thấy câu nói này, y liền nghĩ đến rất nhiều đoạn ký ức, những mảnh vụn quá khứ, chìm vào suy tư.
Còn bây giờ, Kỷ Kinh Chập thực sự đang sống đúng theo câu nói đó —— không e sợ số phận chưa biết và chưa đến, thay vào đó tập trung vào cuộc sống hiện tại. Hắn thích pha trà, thích thưởng rượu, thích dành cả buổi chiều đi dạo quanh những khu chợ đồ cũ lặt vặt mà Uất Trì trước đây cảm thấy vô dụng... Những điều này trong mắt Uất Trì trước đây đều nhàm chán vô vị, nhưng trong thời gian này —— chính y cũng thừa nhận, mình dường như thực sự trở nên mềm yếu và "dính người" —— chỉ cần Kỷ Kinh Chập dính lấy y, nói mình muốn đi đâu, làm gì, y thường sẽ không từ chối.
Họ cùng nhau đi dạo khắp thành phố nơi mà họ lớn lên cùng nhau, Uất Trì cảm thấy mình tìm lại được sự yên bình dài lâu bên cạnh Kỷ Kinh Chập —— sự yên bình thuộc về quê hương trong ký ức, thành phố xưa, cây ngô đồng, mùa hè, và nước giải khát vị cam.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro