050 - 052 Thư viện thành phố (Kết thúc)
050
Uất Trì bị Kỷ Kinh Chập kéo đi, kinh hồn bạt vía đi xa hơn ba mươi mét mới dám quay đầu nhìn. May mà người lao công không truy cứu bọn họ, tự nhiên bắt đầu lau sàn.
Hai người họ đi đến nửa kia của phòng đọc thì thấy Phương Thanh Đế đang dựa vào giá sách, quay qua quay lại trong một phạm vi rất nhỏ, cúi đầu tìm cái gì đó.
Kỷ Kinh Chập khẽ nói: "Chẳng lẽ ông già này đang bày trận không?"
Uất Trì quan sát một chút, cảm thấy không giống, cẩn thận tiến lại gọi: "Ông Phương."
Phương Thanh Đế ngẩng đầu nhìn y, khóe mắt có chút lấp lánh: "Tiểu Đường... cô gái kia, không còn gì sót lại?"
Mọi người đều im lặng một lúc.
"Không biết, chúng ta không biết phía bên kia của cái chết là gì." Uất Trì nói xong mới nhận ra người trước mắt là một lão đạo sĩ, có lẽ ông ta có suy nghĩ của riêng mình đối với câu hỏi "phía bên kia của cái chết là gì", y cũng không biết phải tiếp tục như thế nào.
Phương Thanh Đế gật đầu, dừng một chút, hít một hơi. Khi nói tiếp, khuôn mặt ông ta đã trở lại bình thường, vẻ thương hại trước đó biến mất: "Đêm qua người "quản lý" đó thuận tay trái, việc này có vấn đề gì không?"
Uất Trì nhíu mày: "Ý ông là gì?"
"Hôm qua người "quản lý" đó cách tôi rất gần, tôi nhìn rõ, sau khi "lão" thiêu Tiểu Đường... rồi lấy sách từ giá sách và lật sách, đều bằng tay trái. Trước đó tôi và Tiểu Đường đi tìm tài liệu, tra được một chút đời tư của lão, phát hiện quản lý đó từng đi du học, học đàn violin." Phương Thanh Đế nói, "Học violin có thể dùng tay trái không?"
Uất Trì suy nghĩ một lát, bỗng nhiên lao ra khỏi phòng đọc.
Kỷ Kinh Chập và Phương Thanh Đế chạy theo, nhìn thấy bóng lưng Uất Trì đang nằm bò trên lan can.
Phương Thanh Đế tiến lại gần, hỏi: " Tiểu Uất, phát hiện cái gì sao?"
Kỷ Kinh Chập vỗ vai ông già: "Suỵt, đừng làm phiền anh ấy."
Uất Trì đang nhìn bức tranh của quản lý treo ở trung tâm sảnh —— một người đàn ông trung niên nhân hậu, đeo kính tròn, nụ cười hiền hòa —— trong đầu lại hiện lên hình ảnh ma quái đêm qua, từng chút từng chút quay người lại.
Y quay đầu lại nói với hai người: "Nốt ruồi của ông ta nằm sai vị trí." Y làm dấu trên mặt mình, "Tôi cho rằng bình thường quản lý thuận tay phải, nhưng thứ đêm qua là "Ảnh gương"."
Phương Thanh Đế không hiểu: ""Ảnh gương" là gì?"
Kỷ Kinh Chập giải thích: "Tức là hình ảnh bị lật ngược lại."
Uất Trì tiếp tục: "Hôm qua trên xe đẩy của ông ta dán một hình tròn có chữ "E" viết hoa, nếu phản chiếu thì sẽ là số "3" Ả Rập. Tôi nghĩ đây là một gợi ý —— mỗi tầng đều có, con người có thể tiếp xúc được, được đánh số thứ tự là 3."
Ba người suy nghĩ một lúc, Kỷ Kinh Chập đề xuất: "Kệ sách số 3?"
Bọn họ liền đi kiểm tra kệ sách số 3, kiểm tra kỹ các góc cạnh, thậm chí cả sàn và trần nhà cũng không buông tha, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
"Có khi nào là một quyển sách nào đó không?" Phương Thanh Đế nói, "Một quyển sách nào đó ở kệ sách số 3 của mỗi tầng?"
Uất Trì nói: "Tôi thấy không khả thi. Thư viện này phân loại theo ngành học, chẳng hạn phòng đọc khu Đông tầng 4 chúng ta đang ở chủ yếu là sách nghệ thuật, triết học và tôn giáo. Tầng 2 là sách địa lý và lịch sử. Tầng 1 là sách tham khảo, lịch sử Đảng, khu vực đọc cho trẻ em... Trong tình huống này, tôi không nghĩ kệ sách số 3 của mỗi tầng lại có cùng một quyển sách."
Phương Thanh Đế lại nói: "Vậy có thể là những quyển sách khác nhau... trang thứ ba của quyển sách thứ ba hàng thứ ba chẳng hạn?"
Uất Trì suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Tôi nghĩ không phải, điều này hoàn toàn tự thêm điều kiện... Thế giới trước đây không có tiền lệ như vậy, tôi nghĩ không phải hướng này."
Đầu y đau nhói, lòng cũng hoảng hốt, luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ một điểm quan trọng.
Hôm nay đã là Chủ nhật rồi, thư viện đóng cửa vào thứ Hai, nếu còn không ra được... y không muốn biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Kỷ Kinh Chập bỗng nhiên nói: "Cái đó thì sao?"
Uất Trì nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy một máy tính ở cuối giá sách, đó là máy tính dùng để tra cứu thông tin sách và vị trí sách trong thư viện.
Kỷ Kinh Chập hỏi Phương Thanh Đế: "Lão Phương, trong "Phòng lưu trữ sách quý" ở tầng sáu có máy tính không?"
Suy đoán "nhà vệ sinh và phòng uống nước" trước đây đã bị phá vỡ bởi trường hợp đặc biệt của "Phòng lưu trữ sách quý" tầng sáu.
"Để tôi nghĩ một chút..." Phương Thanh Đế nhíu mày bắt đầu nhớ lại, nghĩ một lúc thì phấn khích nói, "Có! Có! Trước đây tôi đi tra cứu một đạo pháp ít được biết đến, không biết gõ máy, nhờ thủ thư tra giúp, là ở tầng sáu!"
"Nói không chừng chính là nó!" Kỷ Kinh Chập nói, "Lát nữa chúng ta bật máy tính lên, theo đường dây mạng để ra ngoài!"
"Cái cậu nói là trong phim "Ma trận"." Uất Trì đi về phía máy tính, "Đi xem thử."
Kỷ Kinh Chập rất tự tin với suy luận của mình: "Chắc chắn là nó!"
Kết quả là tầng bốn không có máy tính số 3.
Có lẽ máy tính không đánh số theo vị trí như giá sách, mà mỗi cái có số cố định, máy tính ở tầng bốn là từ 25-28 ở khu Đông, 29-32 ở khu Tây.
Kỷ Kinh Chập "ồ" một tiếng, nói: "Tôi hiểu rồi, mỗi tầng có tám cái, khu Đông và Tây mỗi bên bốn cái, đến tầng bốn của chúng ta là từ 25-32!"
Phương Thanh Đế: "Thì ra là vậy!"
Uất Trì: "Vậy thì sao?"
Lại thất bại rồi.
Đầu y càng đau.
Kỷ Kinh Chập nhìn y một lúc: "Trì Trì, sắc mặt anh xấu quá."
Uất Trì ngay lập tức nổi giận: "Bây giờ là lúc để nói chuyện này sao?"
Kỷ Kinh Chập như ảo thuật lại lấy ra vài túi đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ, cười nói: "Chúng ta ăn chút gì trước đi!"
"Được, được." Phương Thanh Đế nhiệt tình, "Lão phu thực sự đói lắm rồi."
Kỷ Kinh Chập đưa đồ ăn cho ông chọn: "Ông chọn một vị."
"Vị tôm hùm đi, ăn chút hải sản." Phương Thanh Đế chọn một túi bắt đầu ăn, không quên khen Kỷ Kinh Chập, "Tiểu Kỷ được đó, lại lấy đâu ra vậy?"
Kỷ Kinh Chập nói: "Hôm qua ăn không hết."
Phương Thanh Đế: "Không thấy cậu giấu ở đâu."
Kỷ Kinh Chập: "Hì hì."
Uất Trì bực bội: "Các người có biết muộn nhất là ngày mai, chúng ta đều sẽ chết ở đây không!"
Cơn giận của y làm hai người sững sờ, một lúc sau Phương Thanh Đế mới ngượng ngùng hắng giọng, cẩn thận nói: "Ôi Tiểu Uất, tức giận à?"
Kỷ Kinh Chập rũ hai cái tai chó, oan ức tủi thân: "Không phải... vẫn còn thời gian mà."
Có thời gian, thật sự có thời gian, bây giờ còn chưa đến mười giờ sáng, vẫn còn thời gian. Nhưng bản thân Uất Trì cảm thấy khó chịu, thời gian này không phải để giải toán, cho y vài giờ chắc chắn sẽ có kết quả. Mà giống như đang chờ linh cảm, chờ một linh cảm có lẽ đang ở rất gần hoặc thậm chí đã bỏ lỡ để phá giải câu đố —— linh cảm này cần thời gian cũng rất huyền bí, có thể là giây tiếp theo, có thể là cả đời cũng không chạm đến.
Nhưng vì linh cảm mãi chưa đến, có lẽ cái giá phải trả quá cao khiến y không chịu nổi.
Y biết cơn giận của mình vô lý, nhưng trong lòng thực sự như có cái gai nghẹn trong cổ họng... thậm chí y có trực giác mình đã bỏ lỡ linh cảm đó.
"Xin lỗi." Y nhắm mắt, điều chỉnh lại mình, "Tôi quá lo lắng."
Y hoàn toàn không có chút cảm giác đói, chuẩn bị đi về phía nhà vệ sinh. Vừa đi đến cửa thì bị một lực mạnh mẽ nắm lấy cổ tay, Kỷ Kinh Chập dẫn y đi một đoạn rồi ép y vào tường ở một góc khuất.
Y vùng vẫy nhưng không lay động được, giọng nói có chút mềm yếu: "Cậu làm gì?"
Ánh mắt của Kỷ Kinh Chập âm trầm còn đè ép, nhìn y một lúc lâu, nói: "Uất Trì, còn chưa đến bước cuối cùng, anh đừng căng thẳng như thế."
Uất Trì cười một tiếng: "Đến đâu mới là bước cuối cùng?"
Kỷ Kinh Chập: "Chưa đến bước cuối cùng, vẫn còn hy vọng, anh nói với chính mình, anh làm được."
Uất Trì đột nhiên bị đổ một bát "canh gà độc", một cảm giác chán ghét dâng lên từ sâu trong lòng.
Từ nhỏ y đã là một thiên chi kiêu tử, trong học tập và thi đua đều xuất sắc, mỗi lần thi hay trước khi tranh tài đều có vô số người nói với y "cậu làm được". Y thực sự đã làm được. Nhưng sâu thẳm trong linh hồn y luôn có một thanh gươm Damocles "nhỡ không làm được" treo bên trên, mỗi lần thành công, thanh gươm đó càng nặng hơn, trong sự kỳ vọng lại sinh ra nỗi sợ hãi —— con người không phải lúc nào cũng "làm được", đúng không? Khi thời điểm "không làm được" đến, cái giá phải trả là gì?
Y không ngờ lại nghe những lời này từ Kỷ Kinh Chập, y càng cảm thấy đau đớn gấp bội.
Cổ họng y nghẹn lại, buột miệng nói: "Nếu tôi không làm được thì sao? Sao cậu biết tôi làm được? Nhỡ không làm được thì cậu sẽ chết... Uất Viễn cũng sẽ chết..."
Nhìn đi, đó là cái giá y thất bại.
"Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, cũng không phải lỗi của anh." Kỷ Kinh Chập nắm chặt vai y, sáp đến gần, buộc y đối mặt với mình, "Thất bại không chỉ mỗi anh thất bại, là em, là Uất Viễn, là Phương Thanh Đế. Chúng ta không thể cứu mình, cũng không thể cứu đồng đội, đó là cái giá chúng ta tự phải trả."
Uất Trì nhìn vào mắt Kỷ Kinh Chập, cảm thấy sự thanh thản trong đôi mắt nâu nhạt ấy.
Kỷ Kinh Chập tiếp tục nói: "Chưa đến một khắc cuối cùng, anh nói với mình "Anh làm được", em cũng sẽ nói với mình "Em làm được"."
Nhưng Uất Trì không thể chấp nhận, y vẫn mắc kẹt trong bóng đen của thanh gươm khổng lồ kia: "Nếu không làm được thì sao?"
"Nếu không làm được..." Kỷ Kinh Chập nói, "Thì chấp nhận."
Khoảnh khắc đó, Uất Trì cảm thấy ánh mắt của Kỷ Kinh Chập thay đổi. Lại đến nữa, ánh mắt này, ánh mắt bi thương mà y từng thấy... Trong giây phút ấy, y lại dâng lên khao khát muốn tra hỏi, muốn hỏi Kỷ Kinh Chập năm năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà có thể khiến hắn lộ vẻ mặt như vậy?
Chưa đợi đến lúc y kịp hỏi, Kỷ Kinh Chập lại nói: "Uất Trì, nếu không làm được, thì chấp nhận."
Hai người vẫn đối mặt, trong một khoảnh khắc nào đó, một nỗi sợ khác trên cả trực giác bỗng dâng lên trong lòng Uất Trì, toàn thân y nổi da gà.
Dưới lầu bỗng vang lên tiếng gào của Uất Viễn, vô cùng rõ ràng còn vang vọng, có thể tưởng tượng được âm lượng lớn cỡ nào.
"Anh! Là thang máy! Là thang máy!"
Uất Trì lập tức sáng tỏ.
Y nói với Kỷ Kinh Chập: "Tôi biết rồi!"
Kỷ Kinh Chập nở nụ cười, không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng đắc ý "Anh thấy chưa".
Uất Trì đẩy Kỷ Kinh Chập ra, nhoài người ra lan can vẫy tay ra hiệu với Uất Viễn mình đã nghe thấy.
Cùng lúc đó, nỗi sợ trên cả trực giác vừa rồi không biến mất, y biết Kỷ Kinh Chập đang nhìn bóng lưng của mình. Y cảm thấy vừa rồi mình có lời chưa nói hết, Kỷ Kinh Chập cũng có lời chưa nói hết. Nhưng không hiểu sao, y không dám nghe.
051
Là thang máy!
Mọi thứ liên kết lại rồi.
Uất Trì vẫn luôn tìm kiếm mối liên hệ giữa nơi này và hai thế giới trước đó nhưng chưa từng thành công, bởi vì y hoàn toàn đi sai hướng.
Y đã xếp ngang hàng sự cố "Tai nạn thang máy" lần này với "cuộc thảm sát" ở bệnh viện số hai và "nhà ăn sụp đổ" ở trường học, điều này thực sự gây ra vấn đề lớn —— y coi ba sự kiện này là một "tai nạn lớn", nhưng vị trí của chúng trong toàn bộ câu chuyện lại khác nhau.
"Cuộc thảm sát" —— các nhân viên y tế có khuôn mặt xanh xám giết người bằng cách đâm thẳng vào tim, cung cấp manh mối quan trọng đầu tiên: trái tim.
"Nhà ăn sụp đổ" lại để chuẩn bị cho một nhóm "Dương Khả" thực hiện cuộc tàn sát vào buổi tối, không liên quan trực tiếp đến lối ra cuối cùng —— vì thực ra y nghĩ sai chỗ này, "Nhà ăn sụp đổ" không phải là khởi đầu của thế giới đó, khởi đầu thực sự là tiếng chuông lúc 7 giờ sáng, cung cấp manh mối quan trọng thực sự: tháp chuông và thời gian.
Mà "Tai nạn thang máy" lần này vừa là sự cố vừa là khởi đầu, cung cấp một manh mối rõ ràng nhất: thang máy.
Lúc trước, y luôn coi thang máy rơi là nhà ăn đổ nát, nhưng lại không nghĩ rằng nó cũng đồng thời là "tháp chuông".
Đây không phải lần đầu y trải qua thế giới như thế này, nhưng y vẫn không thể phát hiện ra manh mối sáng tỏ nhất ngay lập tức.
Khó mà nói không phải do thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Còn sự xuất hiện của nguồn linh cảm mang tính quyết định này ngay lập tức làm sáng tỏ mọi logic.
Y tức khắc nhớ lại màn hình khóa mà y vừa xem —— màu nền đỏ tươi, người lính đứng thẳng cầm cờ Đảng, bóng ảo của Vạn Lý Trường Thành hiện lên như ẩn như hiện dưới lá cờ, bên cạnh có hai dòng chữ viết kiểu thư pháp, nét bút mạnh mẽ:
Thư hải vô nhai, học vô chỉ cảnh.
Hướng thượng phàn đăng, dũng vu đăng đỉnh.
*Nôm na là học không có điểm dừng, càng đọc nhiều càng lên đến đỉnh cao.
Thang máy —— Ảnh gương số 3 —— màn hình khóa của máy tính trên mỗi tầng đều có thể tìm thấy —— cách rời khỏi đây.
Đã tìm thấy lối đi, chỉ cần yên lặng chờ màn đêm buông xuống nữa là được.
Uất Trì ném tình hình xuống cho Uất Viễn, bị nhân viên vệ sinh đi qua cảnh cáo đừng xả rác từ trên cao, Kỷ Kinh Chập nói chêm chọc cười một câu để lấp liếm qua chuyện.
Chiều hôm đó, Phương Thanh Đế phát huy lợi thế nhiều năm trốn trong thư viện, tìm thấy vài quyển truyện tranh về sửa chữa thang máy trên kệ sách ở một góc khuất tầng 4 —— dù sao thì tầng 4 cũng không có sách kỹ thuật, chỉ có thể cố gắng chữa ngựa chết thành ngựa sống, may mắn là những họa sĩ truyện tranh đời trước khá chú trọng đến tham khảo sao cho chính xác, mặc dù là truyện tranh hài hước vớ vẩn, nhưng cấu trúc thang máy được vẽ khá chi tiết, còn kèm theo một số kiến thức khoa học nhỏ.
Bảy giờ tối, thế giới đột nhiên thay đổi —— thế giới bình thường hóa thành bọt nước trong một khoảnh khắc, tất cả những nơi ban ngày đông người qua lại đều trở nên im ắng chết chóc, toàn bộ thang máy hoạt động bình thường ban ngày cũng đều xuất hiện ở tầng một. Bầu trời trở thành màu xám nhạt, toàn bộ thư viện như một ngôi mộ bằng bê tông.
Tám giờ rưỡi. Đến giờ đóng cửa.
Một đội bảo vệ im lặng đi bộ trong đại sảnh, nếu có ai nhìn kỹ thì sẽ thấy nhịp bước và góc cúi đầu của mười mấy người này giống hệt nhau, hoặc có thể nói không xê dịch một li nào, như một đội xác chết vội vã.
Bọn họ đang đi trong đại sảnh tầng một, chuẩn bị bắt đầu cuộc tuần tra tối nay.
Đột nhiên, trong đêm tối tĩnh mịch phát ra một tiếng cạo kim loại bén nhọn, đội trưởng bảo vệ có thính giác nhạy bén lập tức bắt được.
Gã nhìn theo hướng âm thanh, ở khu vực cao tầng phía đông.
Gã đang định ra lệnh cho cả đội lên tầng kiểm tra thì đột nhiên, một tiếng động lớn hơn bất ngờ vang lên —— âm thanh lớn đến mức không cần thính giác nhạy bén cũng có thể nghe thấy, mặt đất cũng rung chuyển theo, ngay tại tầng một.
"Ai đó!"
Đội trưởng bảo vệ dẫn đám người đi tàn sát chạy sang khu vực phía đông phòng đọc tuần tra một vòng, không phát hiện gì. Bây giờ một nhóm người đứng giữa khu vực thang máy phía đông, nhìn xung quanh mọi thứ đều bình thường, không có gì xảy ra.
Đội trưởng đang suy nghĩ, đột nhiên, lại có một tiếng động lớn giống như trước, nhưng lần này ở khu vực phía tây.
Cả đám bảo vệ lại đổ xô sang khu vực phía tây.
Vẫn không có phát hiện gì.
Phía đông lại có tiếng động.
Lại chạy qua.
Phía tây lại có tiếng động.
Khu vực phía đông và phía tây cách nhau một đại sảnh, khoảng cách thẳng đi một đường khoảng năm mươi mét, một nhóm bảo vệ tay không xé xác con người bị lừa chạy qua chạy lại.
Sau hai lần như vậy, đội trưởng bảo vệ cuối cùng cũng thể hiện một chút sự khác biệt với xác chết di chuyển, bắt đầu suy nghĩ.
"Chúng ta không chạy nữa." Gã tức giận nói, "Cứ ở đây mà đợi."
Đám cấp dưới đều đồng ý sâu sắc.
Kết quả là lần này, kẻ dắt chó như biết bọn họ đợi ở khu vực phía đông, không còn làm gì ở khu vực phía tây nữa.
Lại một tiếng động lớn vang lên.
Một cấp dưới phát hiện ra ngọn nguồn: "Ở trong thang máy!"
Đội trưởng ra lệnh: "Cạy ra!"
Cạy thang máy, phát hiện thang máy vốn dừng ở tầng một đều đi lên tầng hai, hệ thống phanh thang máy bị phá hủy hoàn toàn.
Sắc mặt đội trưởng bảo vệ tối sầm lại, liếc lên tầng trên, nói: "Xếp hàng!"
Đám cấp dưới xếp thành một hàng, tổng cộng mười người kể cả đội trưởng.
"Hai người một nhóm, từ tầng hai bắt đầu, lục soát cho tôi!"
Thư viện tỉnh có 8 thang máy, đông tây mỗi bên 4 cái, 1-4 ở khu vực phía đông, số còn lại ở khu vực phía tây.
Kỷ Kinh Chập và Uất Trì mở cửa thang máy tầng bốn trước —— nói là cạy ra cùng nhau, thực ra Uất Trì hầu như không dùng sức, Kỷ Kinh Chập trong những năm gần đây không biết ăn gì mà sức khỏe kinh người.
Buổi chiều bọn họ học cách phá hủy hệ thống phanh thang máy trong truyện tranh, học đi đôi với hành, Kỷ Kinh Chập lại biểu diễn một màn "sức mạnh kỳ tích", rất dễ dàng làm buồng thang máy treo lơ lửng rơi xuống tầng một.
Thực ra chỉ mình họ thì không cần tạo ra chiến trận lớn thế này, nhưng ai bảo Uất Viễn bị mắc kẹt ở tầng một, dù có mở cửa thang máy thì cũng là thang máy người chết, làm anh trai tất nhiên phải nghĩ cho em trai.
Nhân lúc bảo vệ bị dẫn sang khu vực phía tây, Uất Trì nhảy vào thang máy số 3, cõng Phương Thanh Đế, theo dây cáp thép trèo lên đến đỉnh. Phương Thanh Đế vươn tay chạm vào trần của hệ thống thang máy, trần thang máy liền biến thành một cổng ánh sáng.
Ông lão rất kinh ngạc: "Thật sự là vậy."
Uất Trì cõng một ông già nặng hơn sáu mươi cân trèo hơn mười mét, cẳng tay có chút run rẩy: "Ông lên trước đi, ông Phương."
Phương Thanh Đế: "Được được được."
Sau khi đưa Phương Thanh Đế lên, Uất Trì đá ba cái vào vách thang máy, đây là ám hiệu y và Kỷ Kinh Chập đã thỏa thuận, cho biết ở đây có thể thoát ra.
Âm thanh trong ống thông gió rất dễ lan truyền, Kỷ Kinh Chập nhanh chóng đáp lại y ba cái, y liền chui lên, đi vào cánh cửa ánh sáng đó.
Giây tiếp theo, Uất Trì trở lại trong phòng đọc sách. Bây giờ là buổi chiều, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Y ngồi trên mặt đất, tay còn cầm cuốn "Nghệ thuật nấu rượu" chưa khép lại.
Y đứng dậy, đặt sách trở lại kệ, đang chuẩn bị ra ngoài tìm Kỷ Kinh Chập, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Oa" rất lớn không xa.
Y nhìn sang, tiếng kêu là của Phương Thanh Đế phát ra. Ông già ngồi trong khu vực đọc sách, đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, hét lên một tiếng. Có lẽ chứa đựng các loại cảm xúc "thoát chết sau cơn nguy hiểm", "trải nghiệm kỳ ảo", "trời không bỏ rơi ta", nhưng vì làm ồn trong phòng đọc sách nên bị mọi người xung quanh coi thường lườm đến cháy cả mắt.
Uất Trì liền đi về phía ông.
Phương Thanh Đế từ xa đã nhìn thấy Uất Trì, bỏ lại một bàn đầy sách chạy đến chỗ y, hai má đỏ bừng, mắt sáng long lanh, có lẽ quá vui mừng: "Tiểu Uất à!"
Hai người đến gần, Phương Thanh Đế kích động nắm lấy tay y: "Tiểu Uất à!"
Thủ thư ngồi sau quầy làm việc hắng giọng, nói: "Xin đừng làm ồn."
Uất Trì nhìn cô, là cô gái đã đâm chết kiến trúc sư bằng một nhát dao, y cười xin lỗi: "Xin lỗi nhé." Rồi quay đầu nói với Phương Thanh Đế, "Ông Phương, chúng ta ra ngoài nói."
Phương Thanh Đế hạ giọng nhưng rõ ràng vẫn rất phấn khích: "Được được được..."
Trước khi ra ngoài, Uất Trì nhìn qua một lượt, thấy Đường Mộc Hoa ngồi bên cửa sổ đang cắm đầu làm việc, còn có người kiến trúc sư đã bị đâm chết.
Thời gian quả thật đã quay lại ngày đó, mọi cảnh tượng đều trùng khớp với lúc đó.
Bọn họ vừa ra khỏi phòng đọc sách, đúng lúc gặp Uất Viễn và Kỷ Kinh Chập chạy lên từ cầu thang thoát hiểm. Sau khi hội họp, cả nhóm cùng ra khỏi thư viện, tìm một quán ăn, vừa lấp đầy dạ dày vừa bàn luận.
Uất Viễn kể lại tình hình của mình khi ra ngoài —— thực ra cũng không có gì, bảo vệ bị dẫn lên tầng trên, cậu ta dễ dàng lẻn vào khu vực thang máy —— thậm chí bảo vệ còn giúp cậu ta cạy cửa thang máy số 3.
"Mấy người thì hay rồi, trèo lên từ tầng bốn, chỉ có hai tầng." Cậu ta than thở, "Tôi phải trèo đến sáu tầng! Mệt chết tôi rồi!"
Uất Trì nói: "Thật ra tôi sợ cậu bị bắt ở tầng bốn."
Uất Viễn: "Sao cơ?"
Uất Trì: "Mặc dù ban đầu bọn họ không biết chúng ta đang làm trò gì ở tầng mấy, nhưng chỉ cần đi lên nhìn sẽ phát hiện chỉ có thang máy tầng bốn bị cạy mở. Dù sao bọn họ chạy chắc chắn nhanh hơn cậu trèo."
Uất Viễn nói: "Nghe vậy thì đúg là có chút nguy hiểm, khi em trèo lên tầng bốn thì nghe thấy có người đang cạy cửa."
Uất Trì: "Cửa gì?"
Uất Viễn: "Cửa thang máy đó."
Uất Trì: "Chúng tôi đã cạy mở cửa thang máy tầng bốn rồi mà, nếu không làm sao chúng tôi vào được?"
Kỷ Kinh Chập miệng nhét nửa quả trứng bắc thảo, vừa giơ tay quơ quơ vừa nói mơ hồ không rõ: "Tôi đóng."
Uất Viễn: "Cậu nói gì đấy, ăn xong rồi hãy nói chuyện được không."
Uất Trì lại hiểu: "Cậu đóng lại? Cậu đóng thế nào?" Một người treo trên dây cáp thang máy, không nhấn được nút bên ngoài, làm sao có thể đóng cửa thang máy?
Kỷ Kinh Chập nuốt trứng bắc thảo xuống, bên mép còn dính chút xì dầu, rất tự hào nói: "Sức mạnh tạo kỳ tích."
Uất Viễn: "Kinh thật đấy vợ lùn!"
Kỷ Kinh Chập: "Cậu dám nói thêm một câu như thế nữa tôi sẽ nhờ anh cậu đấm cậu đấy!"
Uất Viễn: "Cậu nhờ đi, cậu nhờ đi~ xem anh tôi có để ý đến cậu không~"
Phương Thanh Đế từ đầu vẫn không nói gì, vì đang ăn ngấu nghiến —— dù về mặt sinh lý không hề đói, nhưng với tâm lý hai ngày chỉ ăn chút đồ ăn vặt, đối với người già là chuyện rất nghiêm trọng —— kết quả là bị nghẹn, Uất Trì phải rót nước giúp ông thông khí. Ông lão vất vả lắm mới hồi phục, ngược lại giơ ngón cái lên với hai kẻ trẻ con kia: "Tốt! Quan hệ giữa các cậu tốt là tốt!"
Sau đó Uất Trì và Phương Thanh Đế thêm WeChat, ông già quyết định đi lục lại sách cổ, xem thử trong các truyện quái lạ dã sử có ghi chép gì về việc kỳ quái thế này không.
Ăn xong mỗi người về nhà. Phương Thanh Đế tự đi tàu điện ngầm về, Uất Trì và hai người còn lại nhà không xa, đi cùng hướng, trên đường còn phải đi ngang qua thư viện, phát hiện có xe cứu thương đỗ trước cửa thư viện.
Dù vừa mới ra khỏi đó, ba người đều có chút quan tâm, Uất Viễn hỏi một người đứng xem: "Anh bạn, có chuyện gì thế?"
Người xem nói: "Không biết, hình như có kẻ điên đột nhiên phát bệnh."
Lại đứng trong đám đông chờ thêm một lúc, họ thấy Trương Thành Công được khiêng ra. Nghe nói Trương Thành Công đột nhiên phát điên cuộn tròn dưới mặt bàn với một tư thế rất kỳ lạ —— cụ thể kỳ lạ ra sao, Uất Viễn có quyền phát ngôn lớn nhất.
"Ông ta cùng ra ngoài với em." Uất Viễn thở dài, "Nói không chừng, quên lại là điều tốt đối với ông ta."
Uất Viễn nói vậy, Uất Trì lại chìm vào suy nghĩ.
Dường như lại là nghịch lý mà y từng nghĩ đến —— dù chết trong đó thê thảm thế nào, người ra ngoài ngoại trừ mất trí nhớ thì không có bất kỳ tổn hại nào.
Vậy "thế giới" này thực sự muốn làm gì?
Việc tìm cách sống sót thực sự có ý nghĩa không?
052
[Gặp chuyện kỳ lạ]
Tuần trước khi xem phim ở Vạn Đạt, có một người ngồi cạnh cứ nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi tôi có phải từng học lớp mầm ở Trường Tiểu học Sư Đại không, còn gọi tôi là Từ Từ. Tôi nói đúng, cô ấy bảo cô ấy là XZY, là bạn học tiểu học của tôi, nhưng tôi hoàn toàn không nhớ ra cô ấy là ai.
Sau đó, chúng tôi kết bạn trên WeChat, cô ấy liên tục nhắc về những chuyện hồi tiểu học, nói rằng hai chúng tôi từng là "Thư hùng song sát" của lớp mầm non vì tôi tên là csc (Từ*), còn cô ấy họ Hùng. Tôi hoàn toàn không nhớ chuyện này.
*Thư/雌/cí đọc giống Từ/慈/cí
Tiếp đó, tối hôm qua, khi tôi đi họp lớp cấp ba, có một người bạn học cũng học Trường Tiểu học Sư Đại, tôi hỏi cậu ta có nhớ Hùng ZY không, cậu ta nói nhớ, đó là cô gái chuyển trường học lớp năm.
Tôi hoàn toàn bối rối, bởi vì sau khi bị chấn thương do nhảy cao năm lớp bốn, tôi đã nghỉ học một tháng, rồi không còn học ở lớp mầm non nữa...
[Cập nhật 7.10]
Tôi nhờ mẹ tìm lại danh sách liên lạc gia đình của lớp tiểu học, trong lớp mầm non năm đó chỉ có tôi tên có chữ "Từ"...
[Nhờ giúp đỡ: Thói quen cá nhân của một người đột ngột thay đổi có ý nghĩa gì?]
Năm nay chủ thớt chuẩn bị thi, luôn cùng bạn cùng phòng đi thư viện. Bạn cùng phòng thuận tay trái, chủ thớt thuận tay phải, vì vậy cậu ấy luôn ngồi bên trái và chủ thớt ngồi bên phải để tránh va chạm khuỷu tay. Đây là bối cảnh.
Vì bạn cùng phòng học thể thao, vóc dáng rất đẹp, chủ thớt thường thích nhìn cậu ấy mỗi khi mệt mỏi vì đọc sách, rồi chủ thớt phát hiện ra!
Bé chim của cậu ấy đổi hướng!
Trước đây cậu ấy luôn để bên trái, nhưng gần đây! Đột nhiên đổi hướng! Sang bên phải, đối diện với tôi!
Xin hỏi điều này có nghĩa gì? Cậu ấy có đang thích tôi không?
[Phản hồi]
2L - Quào, tôi phải thốt lên, quàooooo!
3L - ...Trước khi nhấn vào không ngờ lại riêng tư thế này.
4L - Bạn cùng phòng có thích chủ thớt hay không thì tôi không biết, nhưng rõ ràng chủ thớt có thú "tính" với người ta.
5L - Quá dữ, bé ơi.
6L - Các chàng trai đi học cần bảo vệ mình... hentai (biến thái) nhiều lắm!
7L - Cố gắng phân tích nghiêm túc, có thể đã cắt bao quy đầu.
8L - Nói nhảm, chủ thớt và bạn cùng phòng sống cùng nhau, cắt hay không cắt bao quy đầu chẳng lẽ không biết à.
---
Tìm kiếm từ khóa "Đột nhiên"
[Không phải XX đã chết từ lâu rồi sao, sao hôm nay đột nhiên lên hotsearch]
[Các anh có cảm giác, mèo của mình đột nhiên không còn là mèo của mình không]
[Đột nhiên muốn có bạn gái, xin hỏi nên làm thế nào]
...
[Thật sự không ai thấy thế giới đột nhiên có vấn đề sao?]
Hôm nay tôi chơi xúc xắc thâu đêm với bạn cùng phòng! Tôi nhìn vào xúc xắc của mình trước rồi mới hô! Rõ ràng là ba con năm, hai con một, chắc chắn là báo (1)! Cược hết tiền vào làm vệ sinh phòng trong một tháng rồi! Kết quả mở ra là một con một, hai con hai, một con ba, một con bốn, một con sáu (2)! Phá nát bấy luôn (3)!
(1) Trong trò xúc xắc 5 con, "báo" có nghĩa là tất cả các viên xúc xắc ra cùng một số.
(2) Trò đổ xúc xắc, đổ ra theo số thứ tự là "sảnh", ví dụ 12345 hoặc 23456.
(3) Nguyên là 同花顺/Thùng phá sảnh (poker), người này chơi chữ ở chữ "phá" (花)
2L - Tối nay uống nhiều không?
3L - Đá bàn à?
4L - Tôi nghĩ người có vấn đề là bạn đấy, cưng ơi.
---
Ngày đăng bài: 31 tháng 3
Ngày Nhà Ăn Sập Xuống
Tìm kiếm 331
[Sáng 331, những kẻ khốn nạn thay đổi số liệu vào lúc sáng sớm ở tòa nhà 6, chết không yên!]
Tối thứ Sáu tuần trước, tôi làm thí nghiệm ở tòa nhà 6, ghi chép số liệu khá muộn nên tôi gục xuống bàn ngủ 15 phút. Tôi biết cấm ngủ trong phòng thí nghiệm một mình, nhưng lúc đó đã gần 6 giờ sáng, tôi thật sự không chịu nổi nữa, mà tôi chỉ ngủ 15 phút thôi! Chỉ 15 phút! Tỉnh dậy thì phát hiện, ĐM có ai đó đã thay đổi Random Seed (1) trong mô hình của tôi, hơn nữa ĐM tôi không nhớ số trước đó là gì! ĐMN mất toi thành quả một ngày một đêm làm việc.
(1) Hình như một hàm thuật toán, tui không học ngành này nên chịu .-.
Đuỵt con mịa mày, chỉ 15 phút thôi, là ai làm, tao mà bắt được đừng bảo sao đấm chết mày!
Đi đường buổi tối coi chừng tao!
-----------------
4.1 cập nhật
Sở dĩ tôi phát hiện số bị thay đổi là do tên khốn đã đổi số thành 710, mẹ bà trùng hợp lại là sinh nhật bạn trai cũ của tôi. Bà đây điên rồi nhá! Dùng sinh nhật của tên cặn bã làm số random, xúi quẩy tức chết.
Ngày mai tôi sẽ kiểm tra camera hành lang! Thằng chó, đợi đấy!
-----------------
4.2 cập nhật
Cố vấn xem camera nói không có ai lên cả, buồn cười, thế chẳng lẽ là tiên nữ ốc sên động vào dữ liệu của tôi à?
------------------
4.15 cập nhật
Bạn cùng phòng nói tối đó lớp trưởng cũng làm thí nghiệm ở tòa nhà 6.
Cuối cùng thì tôi đã hiểu, thảo nào cố vấn có chết cũng không chịu nói ra.
Người ta là học sinh ba tốt yêu quý của hiệu trưởng mà.
Chuyện này chưa xong đâu!
-------------------
4.17 cập nhật
Đã đánh lớp trưởng một trận.
-------------------
710 cập nhật
Giải tán thôi, chiều nay gặp bạn trai cũ ở quán net, tôi xông lên chế giễu cậu ta cô đơn vào ngày sinh nhật, chỉ có thể đến quán net. Cậu ta nói hôm nay không phải sinh nhật cậu ta.
Về nhà tính lại số liệu đã ghi, seed đúng là 710.
Tôi chắc chắn hôm đó đã ngủ đến bất tỉnh.
-------------------
Đừng cười nữa, xin mọi người đừng cười nữa, để bài này chìm đi, tôi đang tự kiểm điểm rồi, để lại chút mặt mũi cho cô gái trẻ này đi.
Đang chọn quà xin lỗi lớp trưởng.
---
[Ai lấy nhầm giỏ tắm ở nhà tắm ký túc xá số 13 tối qua vậy!]
Tôi mang về mới phát hiện không phải giỏ của tôi.
[Hình ảnh]
Giỏ của tôi giống hệt cái này, sữa tắm là Lux Magical Spell.
1L - Đẩy lên nào.
2L - A a a a a là của tôi, là của tôi, giỏ của bạn ở chỗ tôi, hôm qua lần đầu đi nhà tắm tòa số 9, không biết rõ nên đã cầm nhầm.
[Hình ảnh]
3L - Sao hai bạn lại có thể cầm nhầm giỏ tắm ở hai nhà tắm khác nhau nhỉ...
---
Ánh sáng từ máy tính phản chiếu lên kính chống ánh sáng xanh của Uất Trì, mọi người trên diễn đàn vẫn đang đùa giỡn, nhưng y lại cảm thấy một cơn lạnh lẽo không dứt ra được.
Y nhớ lại cuộc thử nghiệm của mình.
Cuộc thử nghiệm thứ 84 thành công trong thế giới đáng sợ đó...
Bỗng có tiếng người vang lên bên tai: "Đang xem gì đấy?"
Uất Trì giật mình, quay đầu thấy gương mặt của Kỷ Kinh Chập.
Y đấm vào ngực Kỷ Kinh Chập một cái: "Má, sao cậu bước đi mà không có tiếng vậy hả?"
"Sao lại không có tiếng? Em còn mới chào dì đây mà, do anh tập trung quá thôi." Kỷ Kinh Chập đảo mắt, đến gần cúi người nhìn vào máy tính của Uất Trì, "Anh đang xem gì... Diễn đàn trường à?"
Uất Trì nói: "Tôi có một suy đoán."
Đã một tuần trôi qua kể từ khi họ rời "Thế giới thư viện", cuộc sống đã trở lại bình thường, mùa hè tuyệt vời của sinh viên và nhân viên nhà trường —— mà cũng không hẳn tuyệt vời, tình hình dịch bệnh trên toàn cầu, lũ lụt ở miền Nam, thành phố C bọn họ sống còn khá yên bình, nhưng nhiệt độ thật sự rất cao, dữ liệu thời tiết từ 36-38℃ nhưng cảm giác như 43℃, con người không thể ngồi thừ ở ngoài trời mà chỉ có thể nương náu trong căn phòng nhỏ hẹp bật máy điều hòa để kéo dài hơi tàn. Theo lời của Uất Viễn, "Ngay cả khi không có những sự kiện kinh hoàng từ bọn BUG đó, thế giới thực này cũng sắp tàn rồi."
Kỷ Kinh Chập theo phản xạ hỏi: "Suy đoán gì?"
Uất Trì đưa cho Kỷ Kinh Chập xem những chuyện chủ thớt gặp phải trên diễn đàn, Kỷ Kinh Chập xem mãi vẫn ngơ ngơ ngáo ngáo, Uất Trì phải giải thích lại bằng ngôn ngữ thông thường, rồi nói thêm về cuộc thử nghiệm thứ 84 của mình, sau đó lật đến người anh em phải làm vệ sinh phòng ký túc một tháng vì thua trò xúc xắc. Nói xong y hỏi: "Điều này chứng tỏ điều gì?"
Kỷ Kinh Chập: "Chứng tỏ điều gì?"
Uất Trì mặt đầy bất lực: "Cậu không có ý tưởng gì sao?"
"Trời ạ, em không hiểu. Anh nói nhiều thế chỉ làm em chóng mặt thôi." Kỷ Kinh Chập mất hứng, nằm bò lên giường của Uất Trì, "Em ngủ một lát được không?"
Uất Trì cảm giác như mình đấm vào bị bông, chuyện lớn liên quan đến sống còn mà tên này không quan tâm tí nào? Giận quá, y đấm thêm một cái vào đùi Kỷ Kinh Chập, con heo chết kia lăn sang chỗ y không thể đánh tới rồi ngủ tiếp.
Lúc này mới 10 giờ rưỡi sáng, theo lý mà nói là thời gian mọi người mới dậy không lâu, nhưng Uất Trì vẫn để ý đến quầng thâm dưới mắt Kỷ Kinh Chập, hỏi: "Tối qua cậu làm gì thế?"
Kỷ Kinh Chập đã phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Uất Trì quay lại, khẽ chửi một câu "đồ con lợn", rồi tiếp tục đọc bài viết.
Hơn nửa giờ sau, y nghe thấy Chu Nghênh Xuân thức dậy. Tối qua bà lại trực đêm, theo lý không nên dậy sớm thế này.
Một lúc sau, cửa bị gõ. Uất Trì nghe thấy Chu Nghênh Xuân đi mở cửa, y cũng định lấy nước nên mở cửa ra, vừa đi vừa hỏi: "Mẹ, ai thế?"
Chu Nghênh Xuân đáp: "Chú Từ của con."
"Ồ." Nói rồi Uất Trì đã ra đến phòng khách, chào hỏi, "Chào chú Từ."
"Chào cháu Tiểu Trì." Chú Từ mang theo bọc lớn bọc nhỏ. Là bạn trai ổn định của Chu Nghênh Xuân trong ba năm qua, số lần chú Từ đến nhà cũng nhiều, đã không còn mang "quà" đến nữa, hôm nay không biết làm sao. Chú Từ đưa vài túi cho Chu Nghênh Xuân, thân thiết nói, "Em rửa những thứ này rồi để bọn trẻ ăn nhé, anh mang mấy cái này đi cất vào tủ lạnh."
Chu Nghênh Xuân: "Không phải có Tiểu Trì ở đây sao? Để thằng bé đi cất đi."
Chú Từ cười, cầm túi đi vào bếp: "Không cần, không cần." Chu Nghênh Xuân cũng cầm hoa quả đi theo.
Nhà có khách, Uất Trì không thể tiếp tục vào phòng đóng cửa, y ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại. Không đến hai phút, Kỷ Kinh Chập cũng dụi mắt bước ra, ngồi xuống cạnh y: "Nhà có người à?"
Uất Trì gật đầu: "Bạn trai của mẹ tôi, họ Từ." Tiện tay chỉnh lại mái tóc bị vểnh lên sau khi ngủ dậy của Kỷ Kinh Chập.
Đúng lúc này chú Từ bước ra từ trong bếp, Kỷ Kinh Chập ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào chú Từ."
Chú Từ ngỡ ngàng một chút, có chút lúng túng, nói "Chào cháu", rồi quay sang nhìn Uất Trì: "Cậu ấy là... bạn trai của Tiểu Trì à?"
Chu Nghênh Xuân bưng đĩa trái cây bước ra từ phía sau, đá vào chân chú Từ: "Anh nói vớ vẩn gì thế?"
Uất Trì cũng ngượng ngùng, cười gượng "Là bạn thôi, ở nhà bên cạnh." Rồi liếc nhìn Kỷ Kinh Chập, sao con hàng này lại cười vui vẻ thế nhở.
Chu Nghênh Xuân tức giận đá thêm một cái vào chân còn lại của chú Từ: "Là người lớn hết rồi, chớ nói càn."
Sau đó Chu Nghênh Xuân bắt đầu thu dọn hành lý. Lúc này Uất Trì mới biết, hai người họ xin nghỉ dài ngày, chuẩn bị ra nước ngoài đi du lịch. Chu Nghênh Xuân vừa thu dọn vừa dặn dò Uất Trì, chú Từ đã mua rất nhiều đồ chất đầy trong tủ lạnh, nhớ trông nhà cẩn thận.
"Được được, con không tự làm mình chết đói đâu." Uất Trì ăn cherry vừa được rửa sạch, "Chúc hai người đi chơi vui vẻ."
Kỷ Kinh Chập hỏi chú Từ đang ngồi trên ghế sofa nhỏ: "Chú Từ, hai người định đi đâu thế?"
"Đi một vòng châu Âu." Chú Từ là người đàn ông trung niên hiền lành, hơi mập, gương mặt hồng hào, "Đi xem Địa Trung Hải, xem cực quang ở Iceland."
"Ồ, tuyệt quá." Uất Trì lao tới lấy đồ của Chu Nghênh Xuân ra nghịch, "Tuyệt thế mà sao chú không dẫn cháu đi với?"
Chu Nghênh Xuân: "Con còn chưa có visa, đi đâu mà đi?"
Kỷ Kinh Chập vẫn đang trò chuyện với chú Từ: "Cháu rành Châu Âu lắm, nhỡ gặp chuyện gì bên đó, chú có thể gọi điện cho cháui."
Chú Từ: "Được được được."
Kỷ Kinh Chập: "Nhưng bây giờ vẫn còn dịch bệnh, chú nhớ cẩn thận nhé."
Chú Từ: "Chắc chắn rồi, nhưng nói thế nào thì, chú với dì vẫn có lợi thế hơn người khác trong việc phòng dịch mà."
Kỷ Kinh Chập: "Dạ đúng dạ đúng."
Chu Nghênh Xuân thu dọn đồ đạc rất nhanh, có lẽ trước đó đã thu dọn một số rồi, chưa đến một giờ, bà đẩy hai cái vali ra, vẫy tay với Uất Trì: "Mẹ đi nhé."
Kỷ Kinh Chập: "Gấp vậy ạ?"
Chu Nghênh Xuân: "Đúng vậy, đêm qua trực, dì chưa kịp nói với Tiểu Trì."
Chú Từ vẫn cười tươi: "Chú với dì sẽ lên máy bay lúc hai giờ chiều."
"Vậy..." Kỷ Kinh Chập nhìn Uất Trì, "Cháu tiễn hai người nhé?"
Chú Từ: "Không cần, không cần, chú đã gọi xe sẵn rồi." Lại chào Uất Trì, "Tiểu Trì, tạm biệt."
Uất Trì cười: "Tạm biệt."
Chu Nghênh Xuân đứng ở cửa hai giây, rồi quay lại, ôm lấy mặt Uất Trì, hôn lên trán y: "Uất Tiểu Trư, tạm biệt."
Uất Trì nhìn bà, im lặng một lát, rồi ôm lại, nói: "Tạm biệt."
Kỷ Kinh Chập vẫn giúp Chu Nghênh Xuân mang hành lý ra xe, Khi trở lại thấy Uất Trì vẫn đứng trước cửa nhà, người ngây ngẩn như một cái vỏ trống rỗng không có linh hồn.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai Uất Trì: "Trì Trì, sao thế?"
Uất Trì nói: "Hình như... đó không phải mẹ tôi."
Kỷ Kinh Chập: "Sao lại nói thế?"
Uất Trì ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt trống rỗng còn kinh hoàng: "Tôi có visa, khi tôi 18 tuổi, tôi đã đến Anh tìm cậu. Bà không cho tôi đi, còn cãi nhau với tôi, tôi còn lấy trộm giấy chứng nhận nhà đất để làm thủ tục, sau đó, mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, tôi đều đến Anh một lần... Bà ấy không thể quên được."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro