058 - 062 Avalon

058

"Trì Trì, làm gì vậy?"

Không biết từ khi nào, Kỷ Kinh Chập đã đứng sau lưng Uất Trì, cũng không rõ đã nghe được bao nhiêu. Uất Trì lắc đầu, lúc này không thích hợp nói nhiều, lịch sự nói cảm ơn bà lão rồi đứng dậy đi theo Kỷ Kinh Chập, vừa đi vừa hỏi: "Thế nào rồi?"

Kỷ Kinh Chập: "Cửa lớn bị khóa, không thể dùng xe ngựa để xông vào. Có một cửa nhỏ bên cạnh đang mở, họ quyết định vào từ đó."

Uất Trì thấy không có vấn đề gì: "Được."

Cả nhóm người vào công viên giải trí, lúc đầu cũng không biết phải làm gì. Ai cũng chưa từng đến Happy Valley Paradise vào giờ này, bên trong vắng vẻ không có một bóng người. Bọn họ đứng trên con đường đón khách rộng lớn mà rợn cả người.

Uất Trì cảm thấy mình không nên biểu hiện quá nổi bật trong thế giới này, may mắn là Kỷ Kinh Chập cũng có cùng suy nghĩ với y, chỉ vào tấm bảng không xa: "Chúng ta đi xem bản đồ đi."

Toàn bộ khu vực đều được bày hết trên bản đồ với phong cách vẽ màu sắc tươi sáng dễ thương, các khu vui chơi được phác họa như các tòa lâu đài: "Vòng xoáy bão tố", "Rắn biển ẩn mình", "Vũ Điệu Của Rắn", "Quỹ Đạo Mặt Trời", "Quảng Trường Vạn Thần"...

Vương Bưu nói: "Giờ tên gọi mấy khu vui chơi này màu mè quá nhỉ. Thời chúng ta chỉ có mấy thứ như "Nhảy Ếch", "Đu Quay Lớn", "Đánh đu"... Giờ đọc tên thôi cũng không biết nó là cái gì."

Nguyên Kỳ chỉ vào một chỗ: "Có phải chỗ đó không?"

Chén Thánh Hạnh Phúc.

Uất Trì quan sát vị trí của "Chén Thánh Hạnh Phúc", đường ngắn nhất để tới đó là đi qua ba cây cầu và hai quảng trường, còn có một số trò chơi giải trí, y nói: "Vì lý do an toàn, tôi đề nghị chúng ta vẫn nên cố gắng tránh đi qua những khu trò chơi này."

Tô Đức Luân vốn là chủ tiệm escape room ngay dưới quán board game, hiểu biết rất rõ về quy trình trò chơi, đồng tình: "Đúng vậy, rất có thể sẽ kích hoạt các màn chơi phụ."

Cuối cùng, cả nhóm đi đường vòng, gần như đi hết ba phần tư vòng quanh Happy Valley. Đi qua ba khu rừng nhỏ, cuối cùng đến nơi gọi là "Chén Thánh Hạnh Phúc". Đó là một công trình hình cái cúp khổng lồ, bên trong quanh miệng cúp có ít nhất ba mươi chỗ ngồi, giống như phiên bản phóng to của "Cốc Xoay". Ở trung tâm cúp có một cái gai nhọn nhô lên, ít nhất cao bốn mét, gần bằng với miệng cúp, trên đỉnh gai nhọn đặt một chiếc "Chén Thánh" lấp lánh lộng lẫy.

Kỷ Kinh Chập nói: "Nhìn chất liệu và mức độ tinh xảo của cái Chén Thánh nhỏ đó... không giống như thiết bị vốn có của khu vui chơi này."

Nó giống như một tác phẩm nghệ thuật bằng vàng thật, đặt ở mũi gai nhọn mảnh như mũi châm, như thể đang nổi lơ lửng.

Nguyên Kỳ: "Làm sao để lấy được?"

Uất Trì đã quan sát quanh chiếc cúp một vòng: "Tôi đoán... một khi có người vào trong, trò chơi sẽ bắt đầu."

Kỷ Kinh Chập: "Và chắc chắn không phải là trò chơi bình thường."

Nguyên Kỳ: "Ý anh là gì?"

Kỷ Kinh Chập nhún vai: "Ví dụ như "tăng tốc gấp mười lần", tưởng tượng mình là một con mèo rơi vào máy giặt đứng, lực ly tâm khổng lồ sẽ ép cậu chặt vào thành cúp, có thể làm phẳng nội tạng của cậu như máy ép thịt, hoặc bị văng ra ngoài —— việc này tùy thuộc vào cậu có khép miệng chặt hay không."

Nguyên Kỳ sợ hãi ôm chặt cánh tay của Uất Trì.

"Tất cả chỉ là phỏng đoán mà thôi, có lẽ chỉ là trò chơi bình thường." Uất Trì nói, "Cởi hết quần áo ra làm dây thừng, buộc vào người, thấy tình hình không ổn thì lập tức kéo ra ngoài."

Mọi người làm theo lời, khi đang làm dây thừng, Thang Dần hỏi: "Ai sẽ đi?"

Uất Trì: "Chơi kéo búa bao? Công bằng hơn."

Tô Đức Luân nói: "Nhưng... tôi nghĩ có thể các cậu không kéo nổi tôi." Anh ta rất cao, cao hơn Kỷ Kinh Chập hai phân, là kiểu người cao to lực lưỡng, vừa mập vừa khỏe, anh ta nói, "Tôi nặng hơn hai trăm cân."

Nguyên Kỳ cũng ngập ngừng: "Tôi... tôi cũng không có khả năng trèo lên được cái gai nhọn đó..."

Vương Bưu có lý chẳng sợ: "Tôi cũng không trèo lên nổi."

Kỷ Kinh Chập nghe mà cười lớn, vỗ đầu Nguyên Kỳ: "Vậy thì khỏi nói gì nữa, để tôi đi chứ sao." Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt Uất Trì, ra hiệu "ngừng tranh luận", "Leo cột chắc chắn em giỏi hơn anh, đừng tranh với em."

Uất Trì thở dài, buộc chặt nút cuối cùng, kiểm tra lại lần nữa, rồi buộc vào eo Kỷ Kinh Chập: "Chú ý an toàn."

Kỷ Kinh Chập vuốt vuốt sau gáy y: "Được rồi."

Mọi người đứng lên chỗ phòng điều khiển khá cao, đây là nơi duy nhất thích hợp để kéo người lên, cách cái cúp lớn ít nhất bốn mét.

Thang Dần: "Nhìn từ dưới thì không xa thế này... sao mà qua được..."

Anh ta chưa kịp nói hết, Kỷ Kinh Chập đã trực tiếp nhảy lên miệng cúp. Khi người vừa tiếp xúc tới miệng cúp, cúp bắt đầu xoay, nhạc trò chơi cũng vang lên. Lời tiên đoán của Kỷ Kinh Chập đã thành sự thật —— cái cốc xoay cực nhanh! Cùng với đó, nhạc cũng tăng tốc, vốn là một bài đồng dao chậm rãi, khi phát nhanh lại trở nên vô cùng kỳ dị.

Kỷ Kinh Chập một tay nắm miệng cốc, chân đạp lên chỗ ngồi trong cúp, giữ vững cơ thể, thích nghi trong chốc lát, rồi nhảy về phía gai nhọn ở trung tâm —— Hắn vẽ một đường parabol trên không trung, đáp xuống giữa gai nhọn.

Bán kính vòng quay nhỏ hơn, như vậy chỉ làm tăng cảm giác chóng mặt. Lần này hắn không dừng lại, nhanh chóng leo lên đỉnh nhọn, linh hoạt như một con khỉ. Ngay một khắc khi cầm lấy Chén Thánh ——

Mọi người đều thấy, ngay khi chạm vào tay hắn, thứ vàng rực rỡ lộng lẫy đó hóa thành tro bụi.

Chén Thánh là giả?

Uất Trì hét lên: "Kéo nhanh!"

Mọi người cùng hợp sức kéo Kỷ Kinh Chập lên. Kỷ Kinh Chập rơi xuống ngã vào lòng Uất Trì, mồ hôi lạnh đẫm người, Uất Trì và Nguyên Kỳ đỡ hắn ra khỏi phòng điều khiển, vừa xuống đất hắn đã ói xanh mặt mày vào bồn cây bên cạnh.

Tô Đức Luân bên cạnh khen: "Anh bạn, giỏi quá, cậu làm nghề gì vậy?"

Kỷ Kinh Chập dù nôn mửa vẫn có thể nói bừa: "Phi công."

Tô Đức Luân: "Ồ, thảo nào." Hoàn toàn quên mất lúc giới thiệu bản thân người này tự nhận mình là một giáo viên danh dự.

Trở lại xe ngựa, Vua Arthur không làm khó dễ, chỉ vẫy tay bảo họ về.

Đường về vẫn không có một bóng người. Trên đường, Uất Trì nghe nhịp thở của Vua Arthur, cảm thấy yếu hơn nhiều so với lúc đến. Hơn nữa, càng đi càng yếu. Vừa lái xe, y vừa vô thức bị thu hút bởi nhịp thở ở phía sau, tiếng hít thở kia lúc liền lúc đứt, vô cùng khó khăn, như thể ông ta sẽ ngừng thở ngay một giây kế tiếp.

Có lúc, y không nghe thấy gì, như thể Vua Arthur đã thật sự tắt thở. Y tập trung lắng nghe, xe ngựa suýt lao vào bồn cây xanh phân cách tuyến giao thông.

"A a a a ——"

Bỗng có tiếng hét thảm thiết, vì quá thảm nên trong nhất thời khiến Uất Trì không phân biệt được là giọng của ai.

"A —— Ặc!"

Kèm theo là tiếng xương gãy giòn tan vang lên, tiếng kêu thảm thiết đột ngột dừng. Sau đó, tiếng nhai răng rắc và tiếng nuốt ừng ực vang lên, làm Uất Trì đổ đầy mồ hôi, y nhớ lại câu chuyện "nhai hạt đậu" nghe hồi nhỏ.

Y khó khăn gọi một tiếng, gọi ra mới phát hiện giọng mình đã khàn: "Kỷ Kinh Chập..."

Không chỉ khàn mà còn nhỏ, gần như chỉ còn tiếng thở.

Kỷ Kinh Chập vẫn nghe thấy, trả lời từ phía sau xe: "Em đây."

Lần này đến lượt Thang Dần răng va vào nhau lập cập hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Là Tô Đức Luân." Kỷ Kinh Chập nói, "Anh ta bị Vua Arthur bắt vào trong."

Uất Trì không ôm hy vọng hỏi: "Vậy anh ta..."

"Chết rồi." Kỷ Kinh Chập nói ngắn gọn, "Vua Arthur đang ăn ngón tay của Tô Đức Luân."

Nguyên Kỳ đứng ở bên còn lại "Oa" một tiếng bật khóc.

"Đừng nói nữa! Nhanh lên!" Đây là Vương Bưu, "Nhanh lên, trở về!"

Uất Trì luôn luôn chú ý đến động tĩnh phía sau, mặc dù sự cảnh giác này thực sự không có tác dụng gì khi rơi vào nguy hiểm, nhưng ít nhất trông không đến nỗi vô tâm.

Ngoài tiếng nhai răng rắc kéo dài suốt chặng đường, về sau không có sự cố nào khác phát sinh. Họ lái xe ngựa về dưới tòa nhà "Thành phố Ma", nơi họ khởi hành vào buổi sáng, sau đó trong nháy mắt, họ lại bước vào bóng tối vô tận.

Mặt nạ "Vô Diện Nam" đứng đợi phía trước, sau lưng là một hàng mặt nạ nữ.

"Chào mừng trở về, các hiệp sĩ." Mặt nạ không hỏi nhiều, hơi nghiêng đầu, "Bữa tối đã chuẩn bị xong, xin mời di chuyển đến phòng ăn."

Nhóm Uất Trì đi theo mặt nạ nữ đến phòng ăn, vẫn là chỗ hôm qua, thức ăn trên bàn dài vẫn ngon miệng như vậy. Những người khác đã ngồi vào chỗ, thấy họ trở về, đều thở phào nhẹ nhõm. Uất Trì và Uất Viễn nhìn nhau, rồi quét mắt nhìn mọi người, cảm thấy nhóm người còn lại không giảm số lượng.

Mặt nạ nữ thắp nến giúp họ rồi lặng lẽ lui ra, đèn pha lê tắt phụt, chỉ còn lại ánh nến. Uất Trì nhìn đồng hồ, giống hệt hôm qua, không chệch một giây. Không biết là vấn đề thời gian của thế giới này hay là vấn đề thiết lập, bữa ăn cuối cùng của Uất Trì vẫn là bữa tối hôm qua, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy hơi đói, thật giống như vừa đúng lúc nên ăn. Không biết cảm giác của những người khác thế nào, nhưng hôm nay hầu hết đều cầm dao dĩa ăn uống.

"Giờ chúng ta trao đổi một chút tình hình hôm nay trước." Uất Viễn nói, "Anh, nhóm các anh thở một chút đi, tình hình bên chúng em sẽ để ông chủ Tây báo cáo."

Tây Lương Hà ngạc nhiên: "Sao lại là tôi?"

Uất Viễn: "Anh nói hay nhất mà."

Tây Lương Hà nuốt thức ăn trong miệng: "Được rồi... hôm nay chúng tôi làm lao động khổ sai."

Vương Bưu: "Lao động khổ sai?"

Tây Lương Hà: "Theo họ nói, "Avalon" chỉ có Vua Arthur và những người trung thành của ông mới có thể vào, ngựa không vào được, vì vậy chúng tôi đang chuẩn bị "nhiên liệu" cho xe ngựa của nhà vua dùng lúc đó."

Vương Bưu: "Chuẩn bị thế nào?"

"Chơi trò chơi, vượt qua thử thách, nhận phần thưởng "nhiên liệu"." Tây Lương Hà nói, "Sau khi mọi người đi, bóng tối đột nhiên biến mất, chúng tôi như trở về thế giới thực, mặc dù sau đó tiếc nuối phát hiện ra... tòa nhà này có rất nhiều tiệm board game, game center, escape room... chúng tôi phải chơi mấy thứ đó."

Vương Bưu: "Thật vô lý..."

Uất Trì bất ngờ hỏi: "Nếu không vượt qua thì sao?"

Tây Lương Hà lắc đầu: "Không biết, tất cả chúng tôi đều vượt qua."

Một lúc lâu không ai nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng dao dĩa chạm nhau.

Không ai hỏi, Kỷ Kinh Chập đi thẳng vào vấn đề: "Tô Đức Luân đã chết."

Không khí ngưng đọng trong chớp mắt, một lát sau, Vu Kha hỏi: "Chết thế nào?"

Kỷ Kinh Chập tóm tắt những chuyện xảy ra hôm nay.

"Còn một chuyện nữa." Vương Bưu bổ sung, "Trước khi khởi hành, chúng tôi đã tổ chức "bỏ phiếu khởi hành", có năm phiếu xanh và một phiếu vô hiệu."

Tây Lương Hà đẩy kính: "Phiếu vô hiệu?"

Vương Bưu: "Đúng, giao diện bầu chọn chỉ có hai thẻ, hoặc đỏ hoặc xanh, sao lại có phiếu vô hiệu?"

Mọi người lại im lặng.

Vương Bưu nhìn quanh, cười: "Không ai muốn nói thì để tôi nói —— tôi nghĩ "Ghost" ở ngay trong sáu người chúng tôi."

059

Lại một trận im lặng nữa, Tây Lương Hà cân nhắc mở lời: "Thật ra lúc trước tôi nghi ngờ, Tô Đức Luân chính là Ghost."

Mọi người đều nhìn anh ta.

"Tôi nghĩ rằng Ghost cũng giống như chúng ta, lúc mới đến đây, cũng rất sợ hãi, đêm đầu tiên giết người đầu tiên, có lẽ sẽ giết người gần mình nhất là bạn cùng phòng, thế nên Sùng Châu mới chết." Tây Lương Hà phân tích.

Vương Bưu: "Dù sao thì anh ta cũng chết trong tay Vua Arthur, có phải Ghost hay không cũng đều có khả năng."

Diên Trạch Vinh nói: "Nếu không, ngày mai nhóm năm người các anh đi một lần nữa, xem có còn phiếu vô hiệu hay không?"

Uất Trì nhìn anh ta: "Tôi từ chối. Nếu Vua Arthur giết người ngẫu nhiên, thì người đó chắc chắn sẽ chết, không lý nào cứ để chúng tôi phải mạo hiểm."

Diên Trạch Vinh ngượng ngùng, nhưng lại lẩm bẩm một câu: "Dù sao cũng phải xác nhận Ghost có còn ở đây không mà."

Thành Thập nói: "Tôi nghĩ Ghost không phải vấn đề trọng tâm mà chúng ta cần giải quyết bây giờ."

Diên Trạch Vinh: "Anh ta có thể giết người mỗi đêm."

Thành Thập: "Khi chơi trò chơi, chúng ta luôn cần hiểu rõ cơ chế quan trọng nhất là gì. Có ai còn nhớ phần giới thiệu về Ghost không?"

Vu Kha bất ngờ nhớ lại chính xác từng chữ một: "Ghost là bóng đen lang thang trên lục địa Britannia, nhiệm vụ của nó là kéo toàn bộ nhân gian vào vực thẳm. Trong tình huống mình vẫn còn sống, mỗi đêm nó có thể săn giết một người. Sức mạnh của nó chỉ có thể thừa lúc thế giới loạn lạc mà trà trộn vào, vì vậy nó cần cân bằng tình hình nhân gian, nếu ánh sáng phục hưng hoặc bóng tối trỗi dậy, nó sẽ nhanh chóng bị siêu độ. Khi sức mạnh của nó cân bằng với ánh sáng và bóng tối, nhân gian sẽ rơi vào hỗn loạn."

Thành Thập: "Bỏ qua những lời vô nghĩa, trọng điểm là: ngoài việc mỗi đêm có thể giết một người, nó cần cân bằng thế trận, khi số lượng giữa nó, ánh sáng và bóng tối cân bằng —— cũng tức là trên sân chỉ còn ba người, mỗi phe đỏ xanh một người và thêm Ghost, nhiệm vụ của Ghost sẽ hoàn thành —— đó là điều kiện chiến thắng của nó."

Uất Trì nghe Nguyên Kỳ nhỏ giọng "ồ" một tiếng.

Thành Thập: "Tôi đoán rằng, Ghost không chiếm vị trí, tức là trước khi nó hoàn thành nhiệm vụ, phe đỏ xanh đã phân thắng bại, trò chơi kết thúc, thì nó với tư cách là phe thứ ba cũng không coi là chiến thắng. Vì vậy nó sẽ giết cả hai bên, số lượng người phe đỏ xanh sẽ giảm đồng thời, trước khi giảm đến một con số nhất định, sự tồn tại của Ghost sẽ không gây ảnh hưởng đặc biệt hoặc qusd lớn đến tình hình trên sân."

Thượng Nhã Thư nói: "Nhưng sẽ có người chết..."

Thành Thập: "Ngay cả như vậy, hình như những người khác cũng không có biện pháp nào để giết Ghost."

Diên Trạch Vinh: "Tôi vẫn nghĩ nên làm rõ Ghost là ai, ít nhất chết cũng hiểu rõ." Nói xong lại nhìn Uất Trì.

Uất Trì nói: "Ngày mai tôi tuyệt đối sẽ không lên xe, ai muốn lên thì lên."

Kỷ Kinh Chập tiếp lời: "Tôi cũng không lên."

Diên Trạch Vinh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Các anh thật ích kỷ."

Chưa đợi Uất Trì và Kỷ Kinh Chập mở miệng, Vương Bưu đã bùng nổ: "Còn mày chắc không ích kỷ à, thằng nhãi? Thế hệ chúng mày ai cũng như mày chắc? Mày phải hiểu cho rõ, hôm nay bọn tao đã lái xe thành công! Bọn tao là người có công! Ngày mai còn phải đi chết vì mày? Mơ đẹp quá nhỉ!"

Diên Trạch Vinh cũng hét lên: "Anh mới buồn cười đấy! Hôm nay các anh lái thành công thì ngày mai lái tiếp đi! Không biết chơi trò chơi à! Hơn nữa hôm nay chúng tôi "làm lao động khổ sai", cũng không phải không có khả năng chết!"

"Được rồi, được rồi, đừng cãi nữa." Tây Lương Hà nói, "Chuyện chọn người để tối rồi nói, bây giờ ăn cơm đã."

Vu Kha đột nhiên lên tiếng: "Ghost cũng không cần lên xe kiểm chứng, đợi lát nữa không phải sẽ biết sao?"

Lưu Truyền Khiết chưa kịp phản ứng, nhỏ giọng hỏi: "Ý chị là gì?"

Vu Kha nhún vai: "Xem còn có người chết nữa không là biết."

Buổi tối lại đến. Mọi người không ai nói gì thêm, lặng lẽ ăn xong bữa tối. Sau đó, họ theo mặt nạ nữ trở về "nhà trọ" ngày hôm qua.

Uất Trì trở về phòng mình, Thang Dần đã vào phòng tắm để rửa mặt trước. Y ngồi xuống giường của mình, suy nghĩ một lúc rồi định đi ra ngoài. Tay vừa đặt lên nắm đấm cửa chợt nghe có tiếng gõ cửa.

Trong lòng y run lên, sau đó nghe thấy Uất Viễn nhỏ giọng gọi: "Anh."

Y mở cửa, cùng Uất Viễn ra hành lang.

Phòng của Kỷ Kinh Chập ở cuối hành lang, Kỷ Kinh Chập và Nguyên Kỳ đều đứng ở cửa chờ. Bốn người đến đông đủ, thử bước vào bóng tối sâu hơn một chút, phát hiện hành lang kéo dài theo bước chân của họ, dường như có thể kéo dài vô hạn. Họ lại đi sâu thêm một chút, chắc chắn không ai có thể nghe thấy họ nói chuyện, Uất Viễn nói: "Anh, em là "Minion"."

Uất Trì nhìn cậu ta ba giây, gật đầu: "Tôi biết."

Uất Viễn: "Nhưng Nguyên Kỳ là "Royal", chúng ta không thể cùng thắng được... Anh có ý tưởng gì không?"

Uất Trì không nói gì, không khí trở nên im lặng.

Uất Viễn cười khổ một tiếng, nói: "Không nghĩ ra thì tạm thời đừng nghĩ nữa, nói chuyện khác đi. Tối qua em cũng đang chơi game, lần cuối cùng em thao tác trước khi ngủ là đúng tám giờ. Bây giờ... còn mười bảy phút, chúng ta nói nhanh..."

Kỷ Kinh Chập: "Vậy giải thích lại quy tắc của "Avalon" cho tôi đi, tôi vẫn chưa hiểu rõ."

Uất Viễn: "..."

Nguyên Kỳ: "Em cũng chưa hiểu rõ..."

Uất Trì: "Thật ra tôi cũng chưa từng chơi, nhưng đã hiểu đại khái, để tôi nói xem có đúng không, Uất Viễn nghe xem tôi nói có đúng không nhé?"

Uất Viễn: "... Được." Sao tự dưng cảm thấy mình phải giải thích cho ba người nhỉ...

Uất Trì: "Cơ chế bề nổi là "bỏ phiếu", "khởi động xe", nhưng bản chất thực sự là tìm Merlin. Đây là một trò chơi phe phái, tất cả các lời nói, hành vi, bỏ phiếu thực chất đều là để phân chia phe phái. Hai phe đỏ xanh đều tìm Merlin, phe đỏ muốn tìm Merlin và giết, phe xanh thì muốn bảo vệ và đi theo Merlin. Tóm lại, nếu Merlin chết, phe đỏ thắng. Đúng không?"

"Đúng vậy, không hổ là anh trai em, nhìn thấu bản chất ngay lập tức." Uất Viễn quay sang trách hai người kia, "Các cậu sao lại đần thế? Sao anh tôi có thể loại bỏ tất cả yếu tố gây nhiễu và nói ngay đúng bản chất được?"

Uất Trì: "Bởi vì tôi chính là Merlin."

Uất Viễn: "..."

Nguyên Kỳ nói: "Được rồi, bây giờ em hiểu rõ bản chất của trò chơi rồi... Vậy em nên làm gì?"

Uất Viễn: "Tìm được bản chất rồi thì không khó lắm. Phe đỏ của bên em là giết Merlin, phe xanh của các anh là bảo vệ Merlin, bản thân Merlin phải giấu mình đồng thời truyền thông tin ra ngoài..." Nói đến đây thì nhận ra thiếu một người, quay đầu hỏi Kỷ Kinh Chập: "Cậu là gì?"

Kỷ Kinh Chập: "Royal."

Uất Trì nhướng mày nhìn Kỷ Kinh Chập, Merlin trong đêm đầu tiên có thể nhìn thấy phe đỏ, rõ ràng y đã thấy Kỷ Kinh Chập được tỏa ánh sáng đỏ, không hiểu sao đến giờ Kỷ Kinh Chập vẫn không nói thật.

Nhưng mà, Kỷ Kinh Chập lại rất thản nhiên, biểu cảm không thay đổi chút nào.

Uất Viễn tiếp tục nói: "Cách để phe xanh bảo vệ Merlin không chỉ ngoài việc giả làm Merlin, giúp Merlin đỡ dao, mà còn phải làm thế nào để giả bộ giống đây? Tôi tổng kết lại, nói ít sai ít."

Nguyên Kỳ gật đầu, nhưng lại cau mày: "Nhưng anh là Minion, Minion chơi thế nào?"

"Minion thì nghĩ cách cố gắng lên xe, sau đó bỏ phiếu xấu, phá xe ba lần thì phe đỏ trực tiếp thắng, không cần tìm Merlin nữa... Bây giờ nói mấy chuyện này để làm gì?" Uất Viễn quay sang khóc lóc với Uất Trì, "Anh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Cuối cùng còn giả bộ lau nước mắt không có, "Xem ra, ba người các anh là phe xanh... Thực sự nếu không còn cách nào khác mà cần phải hy sinh em để cứu ba người, thì em đành làm kẻ phản bội của phe đỏ thôi..."

Uất Trì trong lòng rất lo lắng, đẩy đầu Uất Viễn một cái: "Trước đừng nghĩ đến chuyện đó."

Kỷ Kinh Chập bỗng lấy ra một chiếc lọ màu xanh lá từ túi rồi đưa cho Uất Trì: "Đây là thứ trong Chén Thánh mà em lấy hôm nay."

Uất Trì nhận lấy: "Lúc đó có thứ này sao?"

Kỷ Kinh Chập: "Chén Thánh đó vừa cầm trong tay liền biến thành tro, chỉ còn vật này trong lòng bàn tay em."

Uất Viễn: "Đây là cái gì?"

"Độc dược." Kỷ Kinh Chập nói, "Khi tôi vừa chạm vào nó, một giọng nói liền vang lên trong đầu tôi, nói rằng có thể dùng nó để đầu độc một người."

Uất Viễn: "Đây có phải là dấu hiệu... chúng ta có thể giết Ghost không?"

"Tôi không đồng ý việc chúng ta tự tay giết người." Kỷ Kinh Chập nhìn chiếc lọ màu xanh trong tay Uất Trì, rồi nhẹ nhàng ngước lên nhìn mặt Uất Trì, "Nhưng em cũng không dám giấu giếm, làm thế nào sử dụng nó, anh quyết định đi."

Uất Trì nhíu mày không nói gì.

"Anh, em đã suy nghĩ kỹ rồi, tại sao anh bảo chúng em "không nói gì" —— thế giới lần này khác với những lần trước mà chúng ta trải qua, trước đây chúng ta có thể chia sẻ kinh nghiệm với người khác, nhưng lần này thì không. Giống như trước đây là chế độ sinh tồn, lần này là chế độ đối kháng, cho nên tốt nhất là ngậm miệng lại, giả ngốc thích ứng, nếu không sẽ càng dễ bị người khác giết." Uất Viễn nói, "Nhưng chúng ta thực sự đã trải qua những thế giới như thế này, bao gồm vẫn còn những đặc điểm như "bảy giờ sáng và bảy giờ tối là thời gian then chốt", "ban ngày thế giới sẽ trở về hiện thực", vì vậy thế giới này có khả năng cao có cùng nguồn gốc với những thế giới trước đó, nên... kết cục có thể cũng giống như trước đây, sau khi chết thì chỉ mất trí nhớ trong hiện thực... Vì vậy, em đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu, nếu thực sự không có cách nào để tất cả chúng ta sống sót... Em có thể..."

Uất Trì nhìn đồng hồ, chưa đến năm phút nữa là tám giờ, y ngắt lời: "Không còn thời gian, tất cả nghe tôi nói: Thứ nhất, đừng nói với tôi về chuyện chết hay không chết, chúng ta tuyệt đối không được chết, ai cũng khôngđc ! Hậu quả của cái chết chắc chắn không chỉ là mất trí nhớ, thời gian gấp gáp, tôi không thể trình bày hay phân tích ở đây."

"Điểm thứ hai, chúng ta hiện đang ở trong các phe khác nhau, nhưng chúng ta đều phải sống sót ra ngoài, vì vậy thắng trò chơi không phải là mục tiêu, tìm được lối thoát mới là mục tiêu. Tôi tin rằng dù hình thức "trò chơi" có thay đổi, nhưng vẫn sẽ có một "lối thoát". Việc chúng ta phải làm bây giờ là không cản trở trò chơi tiếp diễn, đảm bảo không chết và tìm ra lối thoát. Vì vậy, chúng ta không thể tất cả cùng lên xe liên tục, cần có người dành thời gian tìm "lối thoát", thời gian này chỉ có thể từ ban ngày, ai ở lại thì phải nhanh chóng hoàn thành "công việc khổ sai" hàng ngày, sau đó tìm "lối thoát"."

"Điểm thứ ba, tôi là Merlin. Nếu tôi chết, trò chơi sẽ kết thúc ngay lập tức, vì vậy trước mặt người khác, tôi sẽ cố gắng nói ít hoặc nói sai. Khi cần thiết, mọi người cần giúp tôi che đậy."

"Điểm thứ tư, dựa vào lọ thuốc độc mà Kỷ Kinh Chập lấy được hôm nay, tôi suy đoán, nếu chúng ta khởi hành thành công, mỗi địa điểm có thể có một "Chén Thánh giả". Người đầu tiên chạm vào "Chén Thánh giả" sẽ nhận được những vật phẩm rơi ra ngẫu nhiên như thứ này, vì vậy nếu có thể, chúng ta vẫn nên cố gắng là người đầu tiên lấy Chén Thánh, để phòng ngừa người khác lấy được."

"Ngoài ra, còn một việc nữa, hôm nay tôi gặp một bà lão bày quán trước cổng công viên giải trí. Tôi nghĩ bà ta không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đó, tôi cảm thấy ở đó có thể có những thứ hữu ích cần dùng đến. Tôi nghĩ..." Y giơ cái lọ màu xanh lá trong tay lên, "chúng ta cũng sẽ không giết người, tôi muốn dùng cái lọ này để trao đổi với bà ta."

Kỷ Kinh Chập: "Em đồng ý."

Uất Viễn: "Em không có ý kiến."

Nguyên Kỳ: "Em cũng vậy."

"Vậy thì được." Uất Trì nói, "Bất kể tối nay ai quyết định lên xe, nếu có ai trong bốn người chúng ta, trước khi rời đi đều phải đến gặp tôi lấy nó. Nếu có thể gặp lại bà lão đó, hoặc những nhân vật NPC tương tự, thì tìm họ để trao đổi đồ. Đổi cái gì thì tự mình linh hoạt phán đoán."

Ba người còn lại đều đồng ý.

"Về trò chơi, vẫn phải tiếp tục chơi..." Uất Trì chuẩn bị thảo luận tiếp về vấn đề thân phận của mỗi người, bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, không thể ngăn lại được.

Nguyên Kỳ lệch sang bên cạnh một chút, sắp cắm đầu thẳng xuống đât.

Uất Viễn đỡ lấy Nguyên Kỳ, lắc đầu cố gắng tỉnh táo: "Đến giờ rồi, về thôi!"

060

Bốn người vội vã chạy về. Phòng của Kỷ Kinh Chập là phòng đến trước, nhưng hắn không nhìn vào mà kéo Uất Trì chạy thẳng qua.

Uất Trì giãy giụa: "Cậu làm gì vậy?"

Kỷ Kinh Chập: "Em đưa anh về trước!"

Cảm giác buồn ngủ gần như khiến người ta không thể chạy thẳng, Uất Trì cố gắng tỉnh táo, nhưng cũng không dám lãng phí thời gian, chỉ tăng tốc chạy về phòng: "Cậu không cần mạng nữa hả?"

Kỷ Kinh Chập kéo y đi trước, trông hắn có vẻ tỉnh táo hơn y một chút.

Cuối cùng cũng đến phòng số 2 của Uất Trì, Kỷ Kinh Chập mở cửa đẩy y vào trong, Uất Trì quay đầu nhìn qua khe cửa, thấy Kỷ Kinh Chập đang đóng cửa, liền thốt lên: "Kỷ Kinh Chập, không được chết."

Kỷ Kinh Chập cười với y.

Rồi cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại, Uất Trì rơi vào giấc ngủ sâu.

Khi Uất Trì mở mắt ra lần nữa, y vẫn đang nằm trên sàn nhà cạnh cửa phòng, chiếc mặt nạ nữ màu vàng lơ lửng trước mặt y.

Tang Dần đang ngồi dậy từ trên giường, hỏi: "Sao cậu lại ngủ dưới đất?"

Uất Trì không có tâm trạng để nói chuyện, đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài, vừa ra đến hành lang thì gặp ngay ánh mắt của Kỷ Kinh Chập đi ra ngoài, tim y đập mạnh một cái "thịch" rồi đi tới đấm vào bụng Kỷ Kinh Chập một cái.

"Ái da!" Kỷ Kinh Chập bị đánh cong lưng, trán tựa vào vai y, cọ cọ, không động đậy, "Anh trai nhỏ, sao anh lại đánh người ta vậy?"

Uất Trì tức giận chọc một cái vào rốn hắn, Kỷ Kinh Chập lại "ái da" một tiếng.

Tháp Na Hòa ở cùng phòng với Kỷ Kinh Chập vừa bước ra đã thấy cảnh này, cũng kêu lên "ái da".

Đầu của Kỷ Kinh Chập vẫn dựa vào vai Uất Trì, chỉ hơi quay lại, cợt nhã cười với cô. Uất Trì tức giận quay người đi.

Kỷ Kinh Chập đuổi theo: "Trì Trì, Trì Trì, đừng giận mà."

Uất Trì như bị một chú chó lông vàng khổng lồ chặn đường, không biết phải làm sao, liếc hắn một cái: "Lần sau còn dám không?"

Kỷ Kinh Chập vô tội nhìn y, làm như oan ức: "Vẫn dám."

Uất Trì: "..."

Lúc này, cửa phòng bên cạnh Kỷ Kinh Chập cũng mở ra, người bước ra là Thượng Nha Thư, cô có mối quan hệ rất tốt với Tháp Na Hòa và tính cách cũng vui vẻ thoải mái hơn nhiều. Tháp Na Hòa, cô gái nhỏ người Mông Cổ này luôn yên lặng, không gây chú ý, hầu hết thời gian của Thượng Nha Thư đều để bảo vệ cô ấy.

Uất Trì và Kỷ Kinh Chập đang tập trung cãi nhau, không chú ý đến Thượng Nha Thư, nhưng Tháp Na Hòa lập tức nhận ra tình trạng bất thường của bạn mình, hỏi: "Nhã Thư, cậu sao vậy?"

Lúc này Uất Trì và Kỷ Kinh Chập mới quay đầu nhìn cô, phát hiện sắc mặt cô hơi trắng. Môi cô khẽ run: "Vương Bưu chết rồi."

Dưới sự dẫn dắt của mặt nạ nữ, mọi người lại quay về phòng "Hội nghị Bàn tròn".

Chiếc mặt nạ "Vô Diện" lơ lửng trong không trung chờ họ, thấy mọi người đến, nó nói bằng giọng y hệt trước đó: "Chào mừng các hiệp sĩ đến tham gia Hội nghị Bàn tròn. Mời ngồi."

Mọi người im lặng ngồi xuống. Chỗ ngồi của số 9 Tô Đức Luân, số 10 Sùng Châu, số 15 Vương Bưu đều trống.

Mặt nạ nói: "Trăng máu lên cao, đã đến lúc thần lực đạt đỉnh dồi dào, mời nhắm mắt trước khi trời tối."

Tất cả mọi người nhắm mắt.

"Mời Lancelot mở mắt."

"Mời rút thẻ thân phận hôm nay."

"Mời Lancelot nhắm mắt."

"Mời số 17 Lady Of The Lake mở mắt."

"Mời chọn hiệp sĩ cần kiểm tra."

"Phe của người này là ——"

"Được rồi, mời tất cả hiệp sĩ mở mắt."

Hành động mở mắt của mọi người đều rất do dự, không ngờ trình tự tối nay lại ngắn như vậy.

"Hiệp sĩ số 17 đã kiểm tra hiệp sĩ số 16, bây giờ hiệp sĩ số 16 trở thành Lady Of The Lake hôm nay."

"Bây giờ các vị cần chọn ra bảy người hộ tống vua ngày mai." Mặt nạ không đợi người, bình tĩnh nói, "Một giờ thảo luận tự do."

"Bởi vì hiệp sĩ số 15 chết cuối cùng, đối diện là hiệp sĩ số 6 trở thành đội trưởng ngày mai, mời đội trưởng tổ chức phát biểu."

Nói xong, mặt nạ biến mất.

Hiệp sĩ số 6, Nguyên Kỳ, ngơ ngác chỉ vào mũi mình: "Là tôi sao?"

Nhận được câu trả lời từ ánh mắt của mọi người, Nguyên Kỳ mặt mày ủ dột: "Sao lại là tôi..."

Tây Lương Hà nói: "Đội trưởng xác định đội hình đi."

Nguyên Kỳ: "Nghĩa là sao?"

Tây Lương Hà: "... Là chọn người lên xe."

"Cái đó..." Nguyên Kỳ quay sang Uất Trì, nhưng đột nhiên nghĩ không nên khiến anh Trì quá nổi bật, liền quay sang Uất Viễn, "Anh Viễn..."

Uất Viễn cũng là người chơi board game lâu năm, trước đó còn định giả ngốc để bắt lừa, nhưng bây giờ không thích hợp, chỉ có thể gánh vác cả đội, nói: "Vậy thế này, chúng ta thảo luận các vấn đề khác trước, sau cùng mới xác định đội hình —— "

Nguyên Kỳ gật đầu liên tục.

"Bây giờ tôi có thể nghĩ đến hai vấn đề: Một là kiểm tra của ' Lady Of The Lake, hai là người chết tối nay Vương Bưu." Uất Viễn nói, "Bây giờ, tôi muốn nói chuyện với số 17, kết quả kiểm tra tối qua là gì?"

Tháp Na Hòa nói: "Kết quả kiểm tra là xanh. Nhã Thư là người tốt."

Uất Viễn: "Tại sao cô chọn kiểm tra số 16 Thượng Nhã Thư?"

Tháp Na Hòa: "Vì cô ấy là bạn tôi... tôi muốn biết thân phận của cô ấy..."

"Vậy tôi cũng có thể cho rằng, có khả năng vì để bảo vệ cô ấy nên cô đã che giấu thân phận của cô ấy không?" Uất Viễn, "Cô phải nghĩ kỹ đấy, đây không phải là trò chơi bình thường, rất có thể một khi các cô thuộc phe khác nhau, thắng thua sẽ quyết định sống chết."

Tháp Na Hòa nhìn cậu ta một lúc, rồi cúi đầu e ngại: "Tôi không nói dối, cô ấy thực sự là người tốt."

Uất Viễn dừng lại một chút, nói: "Được, vậy vấn đề tiếp theo —— Vương Bưu chết thế nào? Chắc hẳn vừa rồi cô đã hỏi bạn của mình rồi chứ?"

Tháp Na Hòa rõ ràng run lên: "Cô ấy nói là... không có đầu... đầu giường toàn máu..."

Giống như mô tả của Tô Đức Luân về Sùng Châu ngày hôm qua, không biết những thi thể đó sau này sẽ thế nào, tiếc rằng Tô Đức Luân đã chết, không ai dám bước vào phòng của anh ta và Sùng Châu nữa.

"Vương Bưu chắc chắn bị Ghost giết, vậy tại sao Ghost lại giết Vương Bưu?" Uất Viễn nói, "Phát biểu của tôi đến đây kết thúc, hy vọng các phát biểu sau sẽ chú ý đến những vấn đề này."

Hiệp sĩ số 8 Tây Lương Hà giơ tay xin phát biểu.

Tây Lương Hà: "Tôi chọn tự thuật —— tôi đã nói hôm qua, tôi là Percival, có thể kinh nghiệm cũng phong phú hơn mọi người, tôi có nghĩa vụ và khả năng dẫn dắt người tốt đến chiến thắng. Vừa rồi, mặc dù phát biểu của số 5 rất hữu ích, nhưng không có ý nghĩa gì nhiều trong việc quyết định người lên xe ngày mai, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên giải quyết vấn đề quan trọng nhất hiện tại, đó là vấn đề chọn người lên xe."

"Bây giờ tôi đề xuất một đội xe, gồm các người chơi số 3, 4, 6, 8, 16, 18, còn một chỗ trống. Vì đội xe hôm qua đã thành công, chúng ta giữ lại toàn bộ những người số 3, 4, 6, 18, thêm ba người mới, vì để đảm bảo thành công, chúng ta nên chọn người tuyệt đối an toàn, thêm tôi một thẻ Percival, thêm số 16 đã được kiểm tra, hiện tại là Lady Of The Lake, sáu thẻ này tuyệt đối an toàn, còn một chỗ trống tôi nghiêng về chọn trong các số 1, 2 hoặc 11, 12."

Thành Thập: "Anh thật giỏi tự biện minh, vứt bỏ tôi, người thực sự là Percival rồi à?"

Tây Lương Hà: "Anh đang nói chuyện với tôi sao?"

Thành Thập: "Không, tôi tự nói."

Tây Lương Hà ra hiệu "xin mời".

Thành Thập quét mắt một vòng, Uất Trì bị anh ta nhìn hơi khó chịu, cảm giác như anh ta dừng lại ở chỗ mình lâu hơn hai giây.

Thành Thập nói: "Tôi có thể nói rõ ràng —— tôi là Percival, tôi sẽ nói thẳng với Assasin rằng hai lá bài tôi thấy là số 8 Tây Lương Hà và số 4 Uất Trì, số 8 là đồng đội của các bạn, số 4 các bạn nên giết đi, kết thúc trò chơi nhanh chóng để ít người chết hơn."

Trái tim Uất Trì giật thót.

Tên bạo dân này từ đâu đến vậy hả, nếu y thật sự bị giết, trò chơi sẽ kết thúc.

Cả phòng im lặng.

"Không giết à? Không giết thì tôi tiếp tục nói nhé?" Thành Thập nở nụ cười, nói, "Vậy thì nghe lời số 4, số 4 nói ai lên xe thì người đó lên xe."

Lại là một khoảng im lặng kéo dài, Diên Trạch Vinh hỏi: "Giả sử anh nói đúng, vậy sao anh xác định được số 4 và số 8 ai là Merlin?"

"Để sự thật xác nhận —— chiếc xe trước do số 4 dẫn không nổ. Cậu đừng quên, 6 người trước đều là do cậu ta chỉ ra. Chỉ cần cậu ta dẫn xe suôn sẻ, tôi sẽ luôn tin tưởng cậu ta." Thành Thập tiếp tục quay đầu cười với mọi người, "Cũng hy vọng Assasin tin tôi một lần."

Diên Trạch Vinh lại quay sang hỏi Uất Trì: "Số 4, anh có phải là Merlin không?"

Uất Trì ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Cũng có thể là tôi."

Mọi người đều nhìn y.

Uất Trì nhún vai: "Nếu đã vậy, để tôi đề xuất đội hình lên xe —— số 2 Sử Mông, số 3 Thang Dần, số 5 Uất Viễn, số 12 Biên Đồng, số 14 Vu Kha, số 16 Thượng Nhã Thư, số 18 Kỷ Kinh Chập."

Y nói xong nhìn Thành Thập, thấy người này cười thản nhiên nhìn mình, trong lòng vẫn khó chịu nhưng ngoài mặt không để lộ chút gì: "Mặc dù Percival của chúng ta nói tôi không cần phải giải thích, nhưng tôi nghĩ vẫn cần nói một chút —— mọi người, chuyện đã đến lúc này, chúng ta phải thừa nhận, đây không phải trò chơi."

"Cách khởi hành của anh Tây Lương Hà chắc chắn sẽ không thực hiện được, vì đây không phải là một hành trình trò chơi, mà là một chuyến tàu tử thần, trong quá trình khởi hành rất có thể sẽ có một người chết dưới tay vua Arthur, vì vậy, tôi chắc chắn không thể chấp nhận phương án "giữ nguyên xe thêm người". Vì điều này có nghĩa là những người ban đầu trên xe sẽ luôn ở trên xe, rủi ro tử vong sẽ cao hơn rất nhiều, việc Tô Đức Luân và Vương Bưu đã chết là bằng chứng, tôi sẽ không lên chiếc xe đó."

Uất Trì nhìn thấy vài người muốn nói, y tăng âm lượng một chút, giành trước nói: "Tôi biết mọi người sẽ nói "tôi có lên xe hay không, tôi không quyết định được", thực tế cũng đúng như vậy. Tuy nhiên, tôi cũng phải nhấn mạnh một điều —— nổ xe ba lần trò chơi cũng sẽ kết thúc. Tôi tự đánh giá, nếu sau khi tôi phụ trách, tỷ lệ tử vong của tôi quá cao, tôi thà rằng mọi người cùng chết. Do đó, tôi yêu cầu sự công bằng."

Không ai nói gì.

Uất Trì tiếp tục nói: "Cho nên, chiếc xe tôi đề xuất là dựa trên nguyên tắc cố gắng công bằng —— mỗi đoàn thể nhỏ đều phải theo tỷ lệ đưa người lên xe, tất cả mọi người phải cùng gánh vác rủi ro tử vong . Số 1 Minh Hóa và số 2 Sử Mông chọn một người; số 4 tôi, số 5 Uất Viễn, số 6 Nguyên Kỳ, số 18 Kỷ Kinh Chập chọn hai người; số 11 Diên Trạch Vinh, số 12 Biên Đồng, số 16 Thượng Nhã Thư, số 17 Tháp Na Hòa chọn hai người. Còn về tiêu chuẩn chọn, tất nhiên là do tôi quyết định."

"Thêm nữa, tôi cũng muốn nhắc nhở ngài Ghost còn trên sàn, tôi có thể đảm bảo người lên xe không có người phe đỏ, vì vậy phiền ngài cân bằng tình hình, giết nhiều người phe đỏ hơn vào ban đêm. Cảm ơn."

Uất Trì nghe thấy Thành Thập ngồi đối diện cười một tiếng, đồng thời, Diên Trạch Vinh cũng hỏi: "Anh dựa vào cái gì mà dám mạnh miệng thế?"

"Chỉ cần tôi là Merlin, tôi biết làm thế nào để nổ xe." Y cũng cười, "Không làm tôi hài lòng, mọi người cùng chết."

061

Thang Dần đưa ra phản đối: "Vậy các cậu đều chia sẻ rủi ro với đồng đội, tôi vào đây một mình, rủi ro của tôi chẳng phải cao hơn các cậu sao? Tôi cũng không lên xe!"

"Việc lên xe hay không không phải do anh quyết định." Uất Trì liếc nhìn anh ta, với vẻ mặt tà ác, "Thiểu số phải phục tùng đa số."

Thang Dần: "Vừa nãy cậu không nói thế!"

Uất Trì: "Chị Vu Kha cũng vào đây một mình, anh xem chị ấy đâu có ý kiến gì."

Thang Dần quay sang Vu Kha: "Cô không có ý kiến gì hả?"

Vu Kha tỏ rõ hoàn toàn không có vấn đề: "Tôi không có ý kiến."

Số 2 Sử Mông giơ tay: "Tôi có ý kiến! Tôi không thân quen với số 1, tôi không muốn chia sẻ rủi ro với anh ta!"

Số 1 Minh Hóa: "Vậy hai chúng ta đổi đi."

Uất Trì: "Không được."

Sử Mông: "Tại sao?"

"Vì anh trông giống Royal hơn." Uất Trì nói, "Mặc dù đây không phải là trò chơi, nhưng cũng là trong trò chơi, hiểu không?"

Sử Mông: "Vậy tại sao cậu không lên xe?"

Uất Trì: "Vì nếu Merlin chết, trò chơi sẽ kết thúc ngay lập tức, hiểu không?"

"Cậu..." Sử Mông há miệng, không nói nên lời.

"2, 3, 5, 12, 14, 16, 18. Đó là đội hình." Uất Trì nói, "Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, đây không phải là trò chơi, mỗi người đều có nguy cơ tử vong. Người lên xe sẽ có xác suất tử vong là một phần bảy, đó cũng là dựa trên "nguyên tắc công bằng" mà tôi vừa trình bày, các vị đang chia sẻ rủi ro với đồng đội và bạn bè của mình. Còn những người không lên xe không có lý do gì để bỏ phiếu không đồng ý."

Nguyên Kỳ gật đầu thật mạnh tỏ vẻ đã hiểu, taycòn ra dấu "OK".

"Thay đổi duy nhất mà tôi cho phép là giữa số 16 và số 17." Uất Trì quay sang Thượng Nhã Thư và Tháp Na Hòa, "Hai người có thể thảo luận ai sẽ lên xe."

Thượng Nhã Thư: "Tôi sẽ lên."

Tháp Na Hòa nhíu mày kéo cô ấy, cô ấy đẩy tay Tháp Na Hòa ra, nhìn Uất Trì, nói lại: "Tôi sẽ lên."

Uất Trì gật đầu: "Được, vậy vẫn là số 16."

Sau đó, Uất Trì chuyển chủ đề: "Bây giờ chúng ta bàn về việc tối nay Ghost sẽ giết ai."

Tây Lương Hà nói: "Cậu quản trời quản đất, còn muốn quản cả việc Ghost giết ai?"

"Đề xuất thôi." Uất Trì nói, "Số 1, 7, 8, 9, 10, 12, 17 là những người không bỏ phiếu "đồng ý khởi hành" hôm qua, nhưng thực tế chứng minh xe của chúng tôi đã chạy thành công, nói cách khác, những số này không muốn chúng ta chạy xe thành công, cụ thể nên làm gì, vẫn là do Ghost tự quyết định."

"Đã đến giờ."

Mặt nạ xuất hiện, đối diện với Nguyên Kỳ: "Xin vui lòng xác định nhân viên lên xe."

Nguyên Kỳ: "2, 3, 5, 12, 14, 16, 18."

Mặt nạ: "Các hiệp sĩ còn lại có đồng ý chuyến xe này không, đồng ý thì nhấn nút xanh, không đồng ý thì nhấn nút đỏ, bỏ phiếu trắng thì không nhấn."

Kết quả cuối cùng: ngoại trừ số 2 Sử Mông, số 3 Thang Dần, số 8 Tây Lương Hà, số 17 Tháp Na Hòa, còn lại đều đồng ý khởi hành.

Mặt nạ: "Số người đồng ý vượt quá một nửa, có thể khởi hành lúc bình minh, số 2 Sử Mông, số 3 Thang Dần, số 5 Uất Viễn, số 12 Biên Đồng, số 14 Vu Kha, số 16 Thượng Nhã Thư, số 18 Kỷ Kinh Chập sẽ lên xe, hộ tống vua đến thánh địa."

Bây giờ là năm rưỡi, dựa trên kinh nghiệm ngày hôm qua, thời gian phát xe là sáu giờ, thật ra bọn họ còn nửa tiếng thảo luận. Nhưng hôm nay không ai có tâm trạng thảo luận. Có vài người đang thì thầm trong phạm vi nhỏ, thỉnh thoảng tức giận liếc nhìn Uất Trì.

Uất Viễn đứng bên cạnh, sống lưng cứng còng một lúc, biểu cảm có chút méo mó, tiến đến gần Uất Trì: "Anh... sao anh lại..."

Uất Trì quan sát Thành Thập qua bàn tròn, bị người đó để ý, còn nhận được một cái nháy mắt, y lập tức nhíu mày sâu hơn. Uất Trì dời ánh mắt, đưa cái chai nhỏ màu xanh lấy từ Chén Thánh cho Uất Viễn, dặn dò: "Cẩn thận."

Lưu Truyền Tiệp bên cạnh Nguyên Kỳ trườn qua ép người trên bàn, hỏi nhỏ: "Anh Trì, anh thật sự là Merlin sao?"

Uất Trì nhìn cô, ra hiệu "suỵt".

Nguyên Kỳ cũng lại gần: "Hôm nay mí mắt em không nhảy, anh Viễn và anh chắc chắn sẽ không sao."

Uất Viễn cười gượng: "Trông chờ vào phúc lành của cậu."

Uất Trì nhìn Uất Viễn: "Cậu kể lại chi tiết tình hình làm "khổ lực" hôm qua cho tôi nghe."

Uất Viễn: "Là phải vượt qua các trò chơi trong tòa nhà này, phòng ví dụ như escape room chẳng hạn, vượt qua thì sẽ nhận được một phần "nhiên liệu", mỗi người phải nộp một phần mỗi ngày, cho phép tổ đội. Nghĩa là, nếu anh tổ đội ba người, thì một ngày cần vượt qua ít nhất ba trò chơi."

Uất Trì: "Độ khó thế nào?"

"Hình như độ khó của trò chơi không khác thực tế là mấy, nói thế nào nhỉ... giống như... Chân thực hóa?" Uất Viễn miêu tả, "Ví dụ như chơi board game, escape room gì đó, sẽ có cảnh "rơi xuống vực chết", trong thực tế chỉ có thể rơi xuống tấm đệm hoặc dưới tủ, nhưng trong đó thật sự sẽ có vực thẳm."

Nguyên Kỳ sợ hãi: "Thật sự sẽ chết?"

"Có lẽ vậy." Uất Viễn nhìn quanh một vòng, tiếp tục nói, "Hôm qua sau khi mọi người đi thì còn lại 11 người, em dẫn Lưu Truyền Tiệp chơi hai lượt." Cậu ta lại gần Uất Trì hơn, "Theo quan sát của em, Tây Lương Hà, Thành Thập, Vu Kha rất mạnh. Số lượt họ đi xuống vượt cả quy định. Tây Lương Hà còn chịu dẫn người xuống, nhưng Thành Thập và Vu Kha lại dám đi một mình."

Uất Trì lại ngước nhìn Thành Thập, người đó hất hất cằm với y, như thể luôn nhìn về phía y.

"Đại ca." Kỷ Kinh Chập đột nhiên lên tiếng, giọng khá to, mọi người đều ngừng nói chuyện chuyển sang nhìn hắn, phải một lúc mới hiểu ra hắn đang gọi cái mặt nạ!

Mặt nạ không để ý đến hắn, hắn lại tự nhiên nói: "Có thể đi vệ sinh không?"

Mặt nạ vẫn không để ý.

Kỷ Kinh Chập như một tên lưu manh: "Chuyến xe này chạy cả ngày, tôi thật sự không chịu nổi!"

Nói rồi hắn tự nhiên như ruồi, mông rời khỏi ghế.

Mọi người đều kinh ngạc —— hình ảnh hai người bị nổ tung vì không có ghế ngồi ngày đầu vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ của bọn họ!

Mặt nạ vẫn không động đậy. Không có chuyện gì xảy ra. Hóa ra trong thời gian này có thể di chuyển vị trí.

Nhưng trong một vùng tối đen thế này, tìm nhà vệ sinh ở đâu?

Kỷ Kinh Chập không đi vệ sinh, mà đi thẳng đến bên cạnh Uất Trì. Vừa đến nơi lập tức quỳ một chân, ôm lấy cánh tay Uất Trì bằng cả hai tay: "Hức hức hức Trì Trì sao anh bỏ rơi em! Lên xe mà không có anh thì một mình em đi có ý nghĩa gì?"

Uất Viễn: "Gì mà một mình, không phải còn có tôi sao?"

Kỷ Kinh Chập: "Cút đi, ghê quá!"

Uất Trì vừa bị hành động rời ghế của hắn làm sợ hết hồn, cả khuôn mặt thối đến dọa người —— dĩ nhiên chỉ người quen mới nhận ra cái mặt này thối cỡ nào, có thể nói là mưa gió sắp đến: "Tự cậu không biết lý do à?"

Kỷ Kinh Chập rơi nước mắt: "Vì em quá yêu anh phải không?"

"Tôi cảnh báo cậu." Uất Trì nổi gân xanh, nhìn như sắp không kìm được tính tình bạo ngược, cuối cùng lời nói ra khỏi miệng lại là: "Không được chết."

Kỷ Kinh Chập cười, đột nhiên đứng dậy, hôn lên mặt Uất Trì.

Tai Uất Trì đỏ lên.

Thành Thập: "Không phải chứ, hai cậu vẫn còn trong sáng à."

"Thời gian đã hết."

Mặt nạ đột nhiên nói, sống lại từ trạng thái tạm dừng: "Mời các hiệp sĩ khởi hành đi theo tôi."

Bảy người được chọn đứng dậy, theo mặt nạ rời đi.

Uất Trì và những người còn lại ngồi trong bóng tối một lúc, đột nhiên, thế giới sáng lên, họ lại trở về quán board game ở hiện thực. Trên cái bàn trước mặt có một tờ giấy, trên đó viết đầy những câu chuyện huyền thoại, từ ngữ trau chuốt hoa mỹ nhưng vô dụng, thực ra chỉ nói về nhiên liệu và chuyện lao động khổ sai.

Hình như không có quy định phải chơi trò chơi gì, có lẽ là tự chọn. Uất Trì suy nghĩ một chút, mỗi quán board game đều có trò chơi dễ và khó, nhưng nếu vượt qua đều nhận được một "nhiên liệu", vậy dĩ nhiên mọi người sẽ chọn trò dễ, thế chẳng phải có lợi hơn sao?

Y đang nghĩ, không hề nhận ra Thành Thập đã đến bên cạnh mình, ở khoảng cách rất gần nói: "Chúng ta lập đội đi."

Y sợ hết hồn, nhưng sắc mặt không thay đổi, hỏi: "Tại sao?"

Thành Thập: "Trao đổi thông tin."

Uất Trì nhìn anh ta một lúc: "Nhưng tôi đã có đồng đội rồi." Y chỉ vào Nguyên Kỳ và Lưu Truyền Tiệp bên cạnh.

Thành Thập: "Hôm qua tôi đã tích trữ rất nhiều "nhiên liệu", chỉ cần cậu lập đội với tôi, tôi có thể cho họ trước hai khối."

Uất Trì: "Anh biết tôi từ trước?"

Thành Thập lắc đầu: "Chưa có duyên gặp."

Uất Trì: "Vậy tại sao lại làm thế với tôi?"

Thành Thập lại lắc đầu, còn cười một chút. Mặc dù vẻ ngoài anh ta bình thường, nhưng khi cười lên lại có một sự thu hút lạ kỳ: "Hình như cậu hơi thiếu nhận thức về sức hút của mình."

Uất Trì cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, nói: "Nói về thông tin của anh đi."

Thành Thập: "Vậy cậu đồng ý không?"

Uất Trì: "Anh nói trước đi."

Thành Thập: "Nào, đâu có chuyện cậu kiểm hàng trước rồi mới trả tiền chứ?"

Uất Trì quay người bước đi.

"Thật là bá đạo." Thành Thập lướt qua, chặn trước mặt y, vẫn là nụ cười cợt nhả đó, "Được rồi, tôi sẽ nói —— các trò chơi sau khi hoàn thành sẽ được làm mới ngay lập tức, nhưng sau đó sẽ không có "nhiên liệu" nữa."

Uất Trì giật mình.

Điều này có nghĩa là số lượng trò chơi đơn giản là có hạn.

"Nhận ra rồi chứ gì? Tiếc quá, những trò chơi "đơn giản" hôm qua đã bị chơi sạch gần hết rồi." Thành Thập nói, "Mặc dù những trò chơi "khó" đối với cậu có thể không quá khó, nhưng cậu có dám đảm bảo rằng mình đủ khả năng dẫn hai "cục tạ" qua không? Mỗi ngày phải vượt qua ba trò chơi đó."

Hai "cục tạ" bên cạnh nhìn với vẻ mặt vô tội.

Nguyên Kỳ giơ tay yếu ớt: "Anh Trì, em có thể đi cùng anh, cố gắng không kéo chân..."

Uất Trì đưa tay về phía Thành Thập: "Vậy thì lấy nhiên liệu ra đi."

Thành Thập: "Tôi sẽ đưa vào cuối ngày hôm nay."

"Không được." Uất Trì nói, "Nhỡ chúng tôi không ra ngoài được thì sao?"

"Cậu là kẻ cướp à?" Thành Thập vẫn cười lắc đầu, "Không thể được voi đòi tiên đâu nhé."

"Vậy thế này." Uất Trì nói, "Anh dẫn một người, tôi dẫn một người, chúng ta cùng đi tìm hai trò chơi đơn giản để nhanh chóng vượt qua, anh chứng minh thực lực với tôi, đồng thời để bọn họ tự kiếm nhiên liệu của mình."

Thành Thập: "Thỏa thuận."

Sau đó, Uất Trì dẫn Nguyên Kỳ, Thành Thập dẫn Lưu Truyền Tiệp, mỗi người chọn một cửa hàng để vào.

Uất Trì và Nguyên Kỳ vào một trò chơi giải đố toán học, độ khó 3,5 sao, nhưng đối với Uất Trì thì rất dễ, chỉ mất chưa đầy một tiếng đã hoàn thành.

Thậm chí y còn có thể vừa giải đố vừa trò chuyện với Nguyên Kỳ.

"Anh Trì... anh trực tiếp tự nhận là Merlin rồi, rốt cuộc bây giờ phải làm sao đây?"

Uất Trì: "Cứ như vậy thôi."

Nguyên Kỳ: "Tại sao Assassin không giết anh?"

"Assassin một khi giết nhầm, trò chơi sẽ kết thúc ngay lập tức, phe đỏ sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn." Uất Trì vừa điền xong một ô 9 số, lại nhận được một ô 16 số, "Hơn nữa, tôi cũng đã đặt người của phe đỏ lên xe, họ còn chưa dám xác nhận tôi là Merlin."

Nguyên Kỳ: "Anh nói là anh Viễn sao?"

Uất Trì: "Còn có người khác nữa."

Nguyên Kỳ: "Hả? Nhưng không phải xe sẽ nổ sao?"

Uất Trì: "Chắc là không."

Nguyên Kỳ: "Sao anh biết?"

Uất Trì: "Đoán thôi."

062

Nhóm Uất Trì hoàn thành trò chơi và nhận được một viên khoáng thạch màu tím có phủ phốt pho phát sáng trong bóng tối. Sau khi ra ngoài, Thành Thập đã dẫn Lưu Truyền Tiệp hoàn thành nhiệm vụ.

Khi họ bước ra, Thành Thập ngồi trên lan can nhìn xuống, cười cợt nhả: "Thế nào? Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Uất Trì chỉ vào một tấm biển ở tầng bảy: "Cái đó."

Đó là một quán trò chơi Murder Mystery Game, tên của trò đó là "Trận Chiến Chén Thánh". Độ khó tối đa.

Thành Thập: "Cậu chắc chứ?"

Uất Trì: "Anh không dám à?"

Thành Thập thở dài: "Chỉ có thể liều mình để đi cùng quân tử thôi."

Nguyên Kỳ lo lắng: "Anh Trì, cái này cũng quá..."

Uất Trì ngắt lời cậu ta: "Hai người ở ngoài đợi, chú ý an toàn."

Nguyên Kỳ: "Anh mới phải chú ý an toàn đấy..."

Uất Trì: "Ừ."

Dựa vào "trái tim" ở bệnh viện, "tháp chuông" ở trường học và "thang máy" ở thư viện, manh mối về lối ra có lẽ đã xuất hiện từ đầu, hơn nữa còn rất rõ ràng. Uất Trì suy đoán lối ra của thế giới này có thể liên quan đến "Chén Thánh" hoặc "Bàn Tròn".

Họ ở hai phe khác nhau, muốn cùng sống sót thoát ra ngoài chắc chắn không thể dựa vào chiến thắng của một phe duy nhất. Vậy nên cuộc mạo hiểm này đáng để thử, hơn nữa bắt buộc phải thử.

Thành Thập đã tìm được bản "Trận Chiến Chén Thánh" trên quầy, quay đầu hỏi: "Đi không?"

Uất Trì: "Đi."

Y thực sự muốn xem rốt cuộc Thành Thập đang bán loại thuốc gì trong hồ lô của mình.

Hai người cùng mở "Trận Chiến Chén Thánh", trước mắt hiện ra một khung lựa chọn, một đỏ một xanh, ở giữa có dòng chữ hoa:

"Có muốn bắt đầu "Trận Chiến Chén Thánh" ngay lập tức (độ khó ☆☆☆☆☆, số người 2-13) không?"

Uất Trì chọn khung xanh, lập tức cảm thấy một trận mất trọng lực mạnh mẽ. Trời đất quay cuồng không biết bao lâu, mới cảm nhận được mình đứng trên mặt đất.

Mở mắt ra, trước mặt Uất Trì là một con ma. Y giật mình lùi lại, ai ngờ bước hụt chân, trượt xuống một đoạn dài. Thì ra y đang đứng trên cầu thang, nếu không phải phía dưới chỉ còn vài bậc, nói không chừng cú trượt này đã lấy mạng y rồi.

Hiện giờ, một chân y đang đạp trên mặt đất, chân kia thì bước trên bảy tám bậc thang, đối diện với con "ma" kia trong tư thế kì lạ.

Nhìn kỹ lại, dường như không phải ma, mà là một đứa trẻ. Cậu bé tám chín tuổi, mặc bộ âu phục màu nâu đậm từ thời Trung cổ, tóc chải ba bảy được xử lý cẩn thận tỉ mỉ, ngay ngắn dán vào trán, làn da trắng bệch không chút màu máu, khuôn mặt gầy gò lõm xuống làm đôi mắt đen trở nên to một cách kinh dị.

Đôi mắt đó không chỉ to mà còn trống rỗng, chết lặng, không hề có một chút tình cảm. Hoàn toàn như một con xác sống nhỏ.

Vì đứa trẻ đứng trên bậc thang cao hơn nên tầm mắt ngang với Uất Trì, trông như đang lơ lửng. Trái tim đập cuồng loạn của Uất Trì từ từ bình tĩnh lại, nghe thấy nhóc xác sống nói: "Dì Tứ, cha bảo con gọi dì về ăn cơm."

Dì Tứ?

Uất Trì cúi đầu nhìn, đầu tiên nhìn thấy cổ áo khoét chữ V, tiếp đó là vùng da thịt phẳng lì. Y đang mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt đầy ren, có cả áo corset và khung váy.

Thảo nào, siết đến nỗi y thở cũng không thông!

Y không dám chống lại ý của NPC, gật đầu: "Đi thôi."

Y đi lên vài bậc, nhóc xác sống nắm tay y, bàn tay nhỏ bé lạnh và ẩm ướt, cảm giác rất đáng sợ.

Y quan sát xung quanh, cho rằng mình đang ở trong một trang viên, sương mù dày đặc, có thể thấy được thấp thoáng rừng cây và hàng rào xa xa. Trước mặt là cầu thang dẫn lên một căn biệt thự lớn, giống như lâu đài cổ châu Âu.

Y đi theo nhóc xác sống vào trong biệt thự, đến phòng ăn, trong đó đã có nhiều người ngồi, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt trắng bệch nghiêm nghị, trông như xác sống.

"Tứ tiểu thư, mời ngồi."

Uất Trì được quản gia mời ngồi, vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng "phì". Y nhìn theo âm thanh, thấy Thành Thập ngồi trong hàng xác sống đối diện. Anh ta mặc bộ âu phục, tóc chải bóng loáng, trông bảnh bao hơn nhiều so với lúc mặc áo thu ba lỗ.

Khi nhóc xác sống cũng ngồi xuống, người đàn ông đứng đầu bàn nói: "Mọi người đã đến đủ, dọn cơm lên đi."

Gia đình này ăn cơm mà không có chút tiếng động nào. Uất Trì giả vờ động đũa, không dám ăn.

Được một lúc, một người phụ nữ đột nhiên lên cơn điên đứng dậy, làm loạn mọi người và gạt bỏ chén dĩa dao nĩa xung quanh, sau đó ngã xuống đất, máu chảy từ mắt, mũi, miệng, tai, chết ngay tại chỗ.

Cuối cùng đám xác sống cũng có hành động, người khóc, người ngất, hỗn loạn cả lên.

Uất Trì lùi ra khỏi đám đông, còn Thành Thập không biết từ khi nào đã đứng cạnh y.

Uất Trì: "Chuyện gì thế này?"

"Chắc là kịch bản đấu đá trong nhà." Thành Thập nói, "Gia chủ mới chết, họ hàng vội về chịu tang, tôi là con rể trưởng của gia chủ, có lẽ cậu là em gái thứ tư của vợ gia chủ. Cậu bé đi cùng cậu là con của gia chủ, có vẻ mẹ nó đã chết khi sinh nó."

Uất Trì nhíu mày: "Ý gì? Bố của đứa bé đã chết?"

Thành Thập: "Đúng. Cậu không thấy vị trí gia chủ trống sao? Hơn nữa còn có những gợi ý về tang lễ xung quanh, nến trắng và thập giá."

"Nhưng cậu bé vừa nói với tôi "cha cậu ấy gọi tôi về ăn cơm." Cha cậu bé đã chết, vậy ai gọi tôi về ăn cơm?" Uất Trì nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí đầu bàn hô dọn cơm, "Vậy người đó là ai? Có khi nào người đứa bé gọi là cha chính là ông ta không?"

Thành Thập nói: "Tôi đến sớm hơn cậu, nghe cậu bé gọi ông ta là "chú Hai", có lẽ ông ta là em trai của gia chủ."

Uất Trì: "Vậy ông ta không thể là người gọi tôi về ăn cơm?"

Thành Thập lắc đầu: "Tôi nghĩ không thể, gợi ý đầu tiên mà cậu nhận được chắc chắn rất quan trọng, không thể là nhầm lẫn."

"Vậy giả sử là cha cậu bé gọi tôi trước khi chết...," Uất Trì phân tích, "Hoặc tôi là người rất quan trọng, hoặc tôi có thứ gì đó mà ông ta cần."

Thành Thập quan sát y từ trên xuống dưới, cười cười: "Trên người cậu có gì đặc biệt không?"

Uất Trì cúi đầu nhìn lại mình, hoàn toàn không biết một chút gì về chiếc váy lớn trên người, không biết chỗ nào có thể giấu đồ, do dự nói: "Tôi chưa kiểm tra."

Uất Trì nhìn thấy Thành Thập lại che miệng cười, y lập tức nổi nóng, hỏi ngược lại: "Người vừa chết thì sao?"

"Có vẻ là con gái lớn của gia chủ." Thành Thập nói, "Tức là vợ tôi."

Lúc này quản gia đi đến, xin lỗi rồi cúi chào hai người bọn họ: "Cậu rể cả, Tứ tiểu thư, xin lỗi đã làm hai vị hoảng sợ, hay hai vị về phòng cho khách nghỉ ngơi trước, tôi sẽ mời hai vị xuống sau."

Hai người không có ý kiến, dưới sự chỉ dẫn của người hầu, bọn họ trở về phòng cho khách. Uất Trì vừa kiểm tra phòng xong, ngồi trên giường chuẩn bị kiểm tra váy, thì phía sau đột nhiên có động tĩnh. Tiếng động rất nhỏ nhưng Uất Trì vẫn nghe thấy, cùng lúc đó y thấy bóng người phản chiếu trên cột giường kim loại, dáng người cao gầy, đang tiến lại gần.

Y trấn tĩnh một chút, thở ra một hơi, rồi cầm đèn ngủ đầu giường ném về phía người đó. Người đó giơ tay đỡ, chuôi đèn gỗ to bằng miệng bát bị gãy đôi. Ngay sau đó Uất Trì cảm thấy mình bị bịt miệng, thân pháp người đó rất kỳ quái, y hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Người đó áp sát phía sau y, hóa giải mọi sự kháng cự của y một cách dễ dàng như xách một con mèo.

"Ê ê là tôi là tôi." Giọng Thành Thập vang lên, "Cậu đừng giãy nữa."

Lúc này Uất Trì mới an tĩnh lại, gật đầu.

Thành Thập thả y ra, y làm như vô tình hung hăng đạp chân Thành Thập một cái, hờ hững nói một câu xin lỗi, hỏi: "Anh đến làm gì?"

Thành Thập nhảy tưng tưng vì đau: "Đến bàn bạc chứ sao! Cậu muốn chết ở đây hả?"

Uất Trì: "Anh qua đây bằng cách nào?"

Thành Thập bực mình: "Ban công."

Uất Trì nhìn dáng vẻ anh ta đau đến mắng người, bỗng thấy buồn cười: "Được rồi, anh muốn nói gì?"

Thành Thập: "Cậu nhận được gợi ý, tất nhiên tôi cũng nhận được gợi ý."

Uất Trì: "Ồ? Gì vậy?"

Thành Thập: "Vợ tôi nói "Tất cả sẽ kết thúc vào nửa đêm hôm nay" trước khi chết."

Uất Trì: "Nửa đêm?"

Thành Thập: "Vậy nên, nếu không có gì bất ngờ, chúng ta còn ba tiếng nữa."

Uất Trì nhìn đồng hồ bỏ túi, đã hơn chín giờ.

Uất Trì chỉ vào một cái rương ở chân giường: "Anh xem cái rương đó đi, có thể là đồ của "Tứ tiểu thư"."

Thành Thập: "Đồ của một tiểu thư tao nhã, sao tôi có thể tùy tiện lục được?" Nói thế nhưng anh ta vẫn đi qua lục lọi.

Uất Trì bắt đầu cởi chiếc váy chết tiệt trên người, nhưng loay hoay mãi ngay cả đai lưng cũng không mở được, đành dứt khoát dùng bạo lực phá hỏng. Cuối cùng y tìm thấy một sợi dây chuyền trong lớp váy, bên trong có một bức ảnh, là cậu nhóc xác sống.

Uất Trì: "Tại sao Tứ tiểu thư lại mang theo ảnh của nhóc xác sống... Cậu chủ nhỏ bên người?"

"Không cần nghĩ cũng biết, 90% là mẹ ruột của đứa bé kia rồi." Thành Thập lục xong đồ đứng dậy, vừa quay đầu lại, "Trời đất!"

Uất Trì vừa cởi váy, trần nửa thân trên, dưới mặc quần lót phồng màu vàng nhạt, cảnh tượng rất bổ mắt.

Uất Trì: "Sao vậy?"

Thành Thập: "Sao cậu lại trần truồng trước mặt đàn ông lạ vậy hả?"

Uất Trì: "Lúc này anh mới biết mình là đàn ông lạ?"

Thành Thập: "Cậu không thấy ngượng sao?"

Uất Trì: "Đều là đàn ông, tôi ngượng cái gì?"

Thành Thập: "Cậu không phải gay sao?"

Uất Trì: "Anh mới là gay."

Thành Thập: "Tôi đúng là thế đấy!"

"..."

Uất Trì tìm được một chiếc váy đen rộng rãi trong rương, mặc vào —— không còn cách nào khác, phụ nữ thời này chỉ có váy để mặc —— y không kiên nhẫn nói: "Được chưa?"

Thành Thập dời mắt đi: "... Không tốt lắm."

Uất Trì: "Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn muốn nói mấy thứ này hả?"

Cuối cùng hai người cũng quay lại vấn đề chính.

Uất Trì: "Tìm thấy gì?"

Thành Thập: "Ngoài quần áo, trang sức và đồ dùng sinh hoạt, còn có một chai rượu vang đỏ, một chiếc hoa tai."

Uất Trì: "Hoa tai không phải đồ trang sức sao?"

Thành Thập: "Tôi có chiếc còn lại."

Thành Thập lấy ra một chiếc hoa tai từ trong lòng ngực, rõ ràng là một đôi với chiếc của "Tứ tiểu thư".

Uất Trì: "Điều này có nghĩa gì?"

Thành Thập: "Rõ ràng là tôi và cậu có "quan hệ"." Nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Uất Trì, lại sửa lời, "... Tứ tiểu thư và cậu rể cả có "quan hệ"."

Uất Trì tổng kết thông tin: "Gia chủ chết rồi, rất có thể em gái thứ tư của phu nhân gia chủ là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ, cũng rất có thể có quan hệ với cậu rể cả, còn vợ của cậu rể cả... tức là con gái lớn của gia chủ vừa chết trên bàn ăn, cô ta nói "mọi thứ sẽ kết thúc vào nửa đêm hôm nay"."

Thành Thập: "Thật là một gia đình xuất sắc."

Uất Trì: "Nhưng những việc này liên quan gì đến "Trận Chiến Chén Thánh"?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro