Giây Phút Kinh Hoàng
Hôm nay là ngày họ cùng tham gia 1 sự kiện sang trọng chỉ toàn giới kinh doanh đây là cơ hội mở ra những cơ hồi hợp tác nhưng lại có 1 sự cố xảy ra.....
Chương 30: "Giây Phút Kinh Hoàng và Cứu Vớt Cuối Cùng"
Trong bữa tiệc sự kiện sang trọng, nơi ánh đèn mờ ảo và âm nhạc ngân vang, Sun hoàn toàn không nhận thức được sự nguy hiểm đang đến gần. Cô bị chuốc thuốc mà không hay biết, và khi cơn mê từ từ chiếm lấy cơ thể, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là van xin, nhưng không một lời đáp lại từ tên đàn ông đang tiếp cận mình.
Lúc này, trong phòng VIP, tên Song đã kéo Sun vào phòng, cởi đi ba nút áo sơ mi của cô mà không hề cảm thấy áy náy. Sun, trong trạng thái mê man do thuốc, không thể phản kháng, chỉ còn lại những lời van xin yếu ớt: “Làm ơn… đừng...” Giọng cô không đủ mạnh để khiến tên Song dừng lại. Hắn ta chỉ cười khẩy, càng làm Sun cảm thấy tuyệt vọng hơn.
“Im đi, đừng làm tôi khó chịu nữa,” tên Song nói, đôi mắt hắn đầy thèm muốn. Hắn càng đẩy mạnh tay, càng hành động hung hãn. “Cô van xin tôi, sao? Càng làm thế tôi lại càng thích đó.”
Sun, dù trong đầu vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng cơ thể không thể cử động theo ý muốn. Cô chỉ biết vặn vẹo người và cầu xin hắn dừng lại, nhưng càng nói, hắn càng tỏ ra khoái chí. “Cô có biết mình đang làm gì không?” hắn ta lại gần, áp mặt vào cổ Sun, đôi môi lướt qua làn da cô trong sự hài lòng.
Trong khi đó, Ongsa và Aylin đã phát hiện ra điều gì đó không ổn. Aylin nhìn thấy Sun không còn ở chỗ cũ, lòng cô dâng lên một cảm giác lo lắng khó tả. “Ongsa, Sun đâu rồi? Mình phải đi tìm cô ấy ngay!” Aylin hối hả nói.
Cả hai vội vã tìm kiếm khắp nơi cho đến khi nghe thấy tiếng động lạ từ phía sau cánh cửa VIP. Ongsa cảm thấy có gì đó không ổn, trái tim cô thắt lại. Cô biết ngay là có chuyện gì đó xấu đang xảy ra.
“Ongsa, không được đâu, đừng làm vậy!” Aylin kêu lên, nhưng không kịp ngăn Ongsa.
Ongsa không thể kiềm chế nữa. Cô lao về phía cửa phòng, đạp mạnh một cú vào nó. Cửa vỡ toang, khiến tên bảo vệ đứng canh bên ngoài phải quay lại nhìn. Cả hai lao vào phòng, nơi tên Song đang lộng hành với Sun.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, Ongsa hoàn toàn mất bình tĩnh. Cô xông thẳng đến, không cần nghĩ ngợi, và bắt đầu đấm tới tấp vào mặt tên Song, mỗi cú đấm đều mang theo sự căm phẫn tột độ. Tên Song bị đánh choáng váng, không kịp phản kháng.“Cái đồ khốn nạn!” Ongsa hét lên, không ngừng ra đòn. Cô không để tên đó có cơ hội đứng lên. Cảnh tượng trước mắt khiến cô như muốn mất hết lý trí.
Sun, dù vẫn còn yếu ớt, bắt đầu cảm nhận được sự hiện diện của Ongsa. Cô cố gắng mở mắt, hơi thở gấp gáp. “Ongsa… đừng…” Sun thì thào, nhưng lời nói ấy không đủ mạnh để ngăn Ongsa dừng lại. Lúc này, cả hai tên bảo vệ đứng ngoài đã không kịp trở tay, một trong số đó định xông vào can ngăn, nhưng Aylin và Luna đã nhanh chóng ngăn lại.
Cuối cùng, khi tên Song chỉ còn biết quỳ gối trước mặt Ongsa, hắn ta gần như kiệt sức, khuôn mặt đầy vết máu. “Mày… mày làm cái quái gì thế?” hắn ta hỏi với giọng yếu ớt, nhưng không dám tỏ ra tức giận.
Ongsa đứng thở hổn hển, mắt đỏ ngầu, nhưng cô vẫn lạnh lùng nhìn hắn ta. “Cút đi, đừng bao giờ dám đụng đến Sun nữa. Nếu không, lần sau không chỉ là đánh đấm như thế này đâu.”
Chỉ một câu nói đủ khiến tên Song run rẩy, không dám phản kháng. Hắn lê bước đi, miệng không ngừng lẩm bẩm nhưng chẳng dám làm gì thêm.
Aylin vội vã đưa Sun về, cùng Luna hỗ trợ để cô không bị ngã. Ongsa đi sau, đôi mắt không rời khỏi Sun, thể hiện sự lo lắng và căng thẳng trong lòng.
"Em ổn không?" Ongsa hỏi, giọng đầy ân cần khi đỡ Sun dậy.
Sun yếu ớt gật đầu, cố mỉm cười dù vẫn còn hoảng loạn. “Em… em ổn rồi. Nhưng… cảm ơn chị.”
Ongsa chỉ im lặng, nhẹ nhàng ôm lấy Sun. Trong lúc này, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là bảo vệ Sun, che chở cho cô. Và dù có phải đánh đổi bao nhiêu thứ, cô cũng không ngần ngại.
Ongsa lo lắng ngồi bên ngoài cửa phòng tắm, ánh mắt không rời khỏi nó, tim cô thắt lại từng nhịp. Sau khi đưa Sun về, cô đã cố gắng an ủi, hỏi han nhưng Sun chỉ lặng im, không nói một lời. Cô không thể hiểu được Sun đang nghĩ gì, nhưng những dấu hiệu rõ ràng nhất là sự im lặng đáng sợ và cách Sun né tránh ánh mắt của cô.
Cửa phòng tắm đóng kín. Sun đã vào trong từ khi về đến nhà, không một lần ra ngoài. Ongsa nghe thấy tiếng nước chảy, một âm thanh lạnh lẽo vang lên suốt. Cô chỉ biết đứng đó, thở dài, lo lắng không nguôi. Cô cảm nhận được sự hoảng loạn trong lòng Sun, những gì cô ấy phải chịu đựng không thể nào diễn tả hết bằng lời. Nhưng Ongsa biết, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi Sun sẵn sàng.
Thời gian trôi qua, hai giờ đồng hồ dài như vô tận. Ongsa không thể ngồi yên thêm nữa, quyết định đứng dậy, gõ cửa phòng tắm một cách nhẹ nhàng. "Sun... em ổn chứ? Em có muốn nói gì không?"
Không có câu trả lời.
Ongsa cúi đầu, cảm thấy tuyệt vọng khi chỉ nghe thấy tiếng nước chảy đều đặn. Cô biết, Sun đang làm một điều gì đó để gột rửa bản thân khỏi những gì đã xảy ra, nhưng cô cũng cảm nhận được sự giày vò trong lòng Sun, khi cô ấy cảm thấy mình không còn sạch sẽ như trước nữa.
Cuối cùng, cửa phòng tắm mở ra, và Sun bước ra với khuôn mặt tái nhợt. Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt mờ mịt, như đang lạc lối trong chính tâm trí mình. Mái tóc ướt sũng, quần áo lấm tấm nước, và đôi tay cô siết chặt lấy chiếc khăn tắm quanh người. Mọi thứ xung quanh Sun đều mờ nhạt, và những vết đỏ trên da cô từ những nơi tên Song chạm vào càng làm Sun cảm thấy ghê tởm hơn bao giờ hết.
Sun không nhìn Ongsa, chỉ đứng đó, môi khô nứt, cắn chặt răng. Cô cảm thấy mình không xứng đáng với sự quan tâm của Ongsa, như thể cô đã bị bôi bẩn bởi cái tên đáng ghê tởm đó. Trong lòng cô, một cơn sóng dữ dội trỗi dậy, nhưng cô không thể thốt lên lời nào.
Ongsa, không thể đứng nhìn Sun như vậy thêm nữa, vội vàng tiến đến gần và ôm chầm lấy cô. Sun chỉ biết đứng bất động trong vòng tay Ongsa, đôi vai khẽ run lên. Ongsa ôm chặt, nhẹ nhàng vỗ về. “Sun, đừng nghĩ như vậy. Em không có lỗi. Đừng tự trách mình. Anh sẽ luôn ở đây, anh sẽ bảo vệ em.”Sun khẽ thở dài, nhưng không cử động. Cô chỉ cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Ongsa, sự hiện diện của cô ấy trong lúc này là tất cả những gì Sun cần. Một lúc lâu sau, Sun mới cất tiếng, giọng cô khẽ như thì thầm: “Em cảm thấy… em thật ghê tởm, Ongsa. Em không còn trong sạch như trước nữa. Em không đáng được yêu.”
Ongsa cảm nhận sự đau đớn trong từng lời nói của Sun, cô không trả lời ngay mà chỉ ôm chặt cô hơn nữa, rồi nhỏ giọng: “Em không phải là một món đồ để được 'sạch' hay không sạch. Em là chính em, Sun. Và em không có lỗi.”
Dù Sun không thể nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận được sự kiên định trong giọng nói của Ongsa. Nó giống như một chiếc lá mềm mại đỡ lấy cơn bão trong lòng cô. Ongsa không rời xa, không buông tay. Sun không còn cảm thấy mình cô đơn trong bóng tối nữa. Trong vòng tay Ongsa, cô dần cảm thấy an yên, dù những vết thương chưa lành, nhưng ít nhất, có Ongsa bên cạnh, cô sẽ không phải đối mặt với tất cả một mình.
Hai người đứng đó trong im lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng vỡ ra giữa không gian tĩnh mịch, nơi mà chỉ có tình yêu và sự che chở mới có thể xoa dịu được những vết thương sâu trong trái tim
Sau khi trải qua những cơn sóng dữ trong lòng, Sun cảm thấy mình dần yên tĩnh lại trong vòng tay Ongsa. Cô không nói gì, chỉ tựa vào người Ongsa, đôi mắt nặng trĩu và hơi thở đều đặn. Cảm giác an toàn, như thể có Ongsa bên cạnh, những cơn đau đớn về thể xác và tâm hồn dần dịu đi. Sun thiếp đi lúc nào không hay, đôi mi khép lại, và trong giấc ngủ ngắn ngủi ấy, cô dường như tìm lại được chút bình yên mà trước đó đã bị cướp mất.
Ongsa nhìn Sun một lúc lâu, thấy đôi vai Sun vẫn còn hơi run nhẹ, nhưng làn da ấm áp cho thấy cô ấy đã dần ngủ say. Cô nhẹ nhàng thở ra, không dám làm động tác mạnh mẽ nào để đánh thức Sun. Một lúc lâu sau, khi xác nhận Sun đã ngủ yên, Ongsa nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi vòng tay của Sun, rồi lấy điện thoại ra.
Tay cô run rẩy một chút khi nhấn vào số của trợ lý. "Lật đổ ông Song. Đưa ông ta vào tù. Tất cả những gì ông ta đã làm cần phải trả giá." Ongsa nói một cách kiên quyết, không để bất kỳ sự lưỡng lự nào lọt qua lời nói của mình. Cô không muốn để tên đó tiếp tục đe dọa Sun, không muốn để hắn tồn tại một cách tự do trong xã hội này nữa. Hắn cần phải trả giá cho những gì đã làm với Sun, và Ongsa sẽ không ngừng cho đến khi mọi chuyện kết thúc.
Sau khi gửi đi tin nhắn yêu cầu, Ongsa quay lại nhìn Sun lần nữa. Cô không thể rời mắt khỏi người con gái mà cô yêu thương nhất, dù mọi thứ xung quanh vẫn đang trong cơn bão tố, nhưng với Ongsa, Sun là tất cả.
Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi qua cửa sổ, Sun thức dậy. Cô cảm thấy một sự thiếu vắng, như thể có điều gì đó không ổn, rồi cô nhận ra rằng không có Ongsa bên cạnh. Cô khẽ ngồi dậy, cảm thấy đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, nhưng sức khỏe đã khá hơn. Cô vươn vai, rồi nghe thấy một âm thanh quen thuộc từ dưới bếp.
Tiếng dao nĩa va vào nhau, âm thanh của một buổi sáng bình yên. Sun chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi phòng, và tiến về phía bếp. Khi bước xuống cầu thang, cô thấy Ongsa đang đứng đó, tay cầm chiếc chảo, đang nấu đồ ăn sáng.
Ongsa mỉm cười khi nhìn thấy Sun, nụ cười nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự ấm áp. "Em thức rồi à? Anh đã chuẩn bị một chút đồ ăn sáng cho em. Em có đói không?" Giọng nói của Ongsa nhẹ nhàng, và ánh mắt không hề có chút lo lắng nào. Dường như, trong khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ đều ổn.Sun đứng nhìn, cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ bóng dáng Ongsa. Cô vẫn chưa quen với cảm giác yên bình này, nhưng không thể phủ nhận, nó khiến trái tim cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Chị thật sự... rất tốt với em." Sun thì thầm, mắt cô chạm vào đôi tay của Ongsa, nơi những ngón tay đang nhanh nhẹn làm công việc nấu ăn. Cô bước lại gần, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, và nhìn người con gái mình yêu đang chăm chút cho mình. Cảm giác thật lạ lẫm, nhưng cũng thật ấm áp.
Ongsa quay lại, nụ cười vẫn nở trên môi, ánh mắt dịu dàng nhìn Sun. "Đó là điều anh luôn muốn làm, Sun. Chị chỉ muốn em cảm thấy an toàn và hạnh phúc."
Sun khẽ gật đầu, đôi mắt lấp lánh, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút bối rối. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ tìm lại được sự bình yên này, nhưng giờ đây, đứng trước Ongsa, cô biết rằng tất cả những gì cô cần làm là tin tưởng vào tình yêu này, vào chính bản thân mình, và vào Ongsa.
Trong không gian tĩnh lặng, giữa những âm thanh nhỏ nhẹ của bữa sáng đang được chuẩn bị, tình yêu giữa họ lại một lần nữa được tái xác nhận
Sau khi bữa sáng kết thúc, không khí trong căn nhà trở nên ấm áp, như một buổi sáng bình yên hiếm hoi mà Sun không nghĩ mình sẽ có được. Ongsa dọn dẹp xong bát đĩa, còn Sun ngồi xuống ghế sofa, lướt qua những tin tức trên điện thoại. Đột nhiên, mắt cô dừng lại ở một tiêu đề lớn: "Ông Song bị bắt giam vì tội lạm dụng quyền lực và hành vi phạm tội."
Cảm giác như có một cú điện giật chạy qua cơ thể cô. Sun trừng mắt nhìn màn hình, không thể tin vào mắt mình. "Không thể nào..." Cô thì thầm, đôi tay run rẩy khi lướt xuống bài báo.
Cô vội vã đứng dậy, lao xuống bếp, mắt vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại. "Ongsa!" Sun gọi lớn, như thể không thể chờ đợi thêm nữa.
Ongsa đang lau tay, chuẩn bị dọn dẹp những món đồ dùng trong bếp. Khi nghe thấy tiếng gọi, cô quay lại nhìn Sun, nở một nụ cười nhẹ. Nhưng nụ cười ấy dường như ẩn chứa sự hiểu biết sâu sắc, như thể đã biết trước Sun sẽ hỏi điều gì.
Sun lao đến trước mặt Ongsa, ánh mắt đan xen giữa sự lo lắng và nghi ngờ. "Là chị đúng không? Là chị đã làm chuyện này phải không?" Cô hỏi, giọng nói khẽ run, như thể trong lòng đang bị xáo trộn bởi một cảm xúc hỗn độn.
Ongsa nhìn Sun một lúc lâu, ánh mắt đầy sự bình tĩnh và kiên định. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh không hề có chút gì áy náy. "Gieo nhân nào gặp quả đó." Câu nói ngắn gọn, nhưng lại chứa đựng một thông điệp rõ ràng.
Sun đứng đó, ngơ ngác trong giây lát, như thể chưa kịp hiểu hết những gì đang xảy ra. Nhưng trong lòng cô, những gì Ongsa nói có lẽ là sự thật. Cô đã biết rằng người đàn ông tên Song ấy phải trả giá cho hành động của mình, và người mang lại công lý này chính là Ongsa.
"Em.. em không biết nên cảm thấy thế nào." Sun thì thầm, đôi tay cô siết chặt lại. "Em... em có nên cảm ơn chị không?"
Ongsa bước đến gần Sun, đặt một tay lên vai cô. "Không cần phải cảm ơn. Anh ta đã làm quá nhiều điều sai trái. Đó là chuyện đương nhiên thôi." Giọng Ongsa nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết.
Sun cảm nhận được sự vững chãi từ bàn tay của Ongsa, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mình đã tìm được đúng người. Người mà cô có thể tin tưởng, người luôn đứng bên cạnh cô, dù cho có bất kỳ sóng gió nào.Cô thở dài, nhìn thẳng vào mắt Ongsa, đôi mắt vẫn còn chút ngỡ ngàng. "Chị thật sự là người mạnh mẽ nhất mà em từng gặp." Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười thật sự, không còn là nụ cười yếu ớt của cô gái vừa phải đối mặt với quá nhiều nỗi sợ hãi.
Ongsa chỉ cười nhẹ, không đáp lại, nhưng trong ánh mắt đó, có một sự bảo vệ vững chắc, như thể tất cả những gì Sun phải làm là nghỉ ngơi, sống thật hạnh phúc. Vì Ongsa sẽ luôn ở đó, bảo vệ cô, bất kể chuyện gì xảy ra.
Và như vậy, qua bao sóng gió, tình yêu giữa họ lại một lần nữa khẳng định sự vững bền.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro