Nhịp Tim 6

Sun thật lòng cảm thấy mấy ngày qua thật sự may mắn đến không thể tin nổi. Hôm qua vừa mới phàn nàn xong về việc không được nghỉ ngơi, hôm nay đã không phải tập luyện, thực sự là được chơi game rồi.

Hơn nữa còn thắng trong trận đấu với Ongsa, điều này thật sự là quá may mắn, không ngờ rằng vận động viên bơi lội này lại dễ dàng bị đánh bại như vậy.

"Ongsa, cậu thực sự là vận động viên cấp một sao?"

"Tất... tất nhiên rồi."

Trước sự tiếp cận đột ngột của Sun, Ongsa có chút cứng nhắc, nói chuyện cũng có phần lắp bắp. Sun tự nhiên ngồi bên cạnh cô.

"Cảm ơn cậu Ongsa, vì đã dạy mình bơi lội."

"Không có gì."

Bề ngoài Ongsa tỏ ra bình thản, nhưng thực tế trong lòng đang cực kỳ vui sướng, nhìn người bên cạnh đang đung đưa đôi chân, cô không thể ngăn được khóe miệng nhếch lên.

"Sun."

"Hả? Sao thế?"

"Ngày mai các cậu bắt đầu tập huấn khép kín rồi sao?"

"Đúng vậy, mấy ngày nữa sẽ thi đấu, những ngày này cần tăng cường tập thêm, lần này có nhiều đối thủ mạnh lắm."

"Mình tin cậu có thể làm được."

"Cảm ơn nhé."

Sun cười rất vui vẻ, cô rất thích được người khác khen ngợi. Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, rồi Sun đứng dậy chào tạm biệt Ongsa, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Ting~

Nghe thấy tiếng tin nhắn, Ongsa theo phản xạ nhìn về phía Sun đang đi xa, chỉ thấy cậu ấy ngẩng đầu lên, dừng bước.

"Trời! Chết tiệt!!"

Ongsa quên không tắt tiếng điện thoại, hoảng hốt ném luôn điện thoại vào nước. Khi Sun quay đầu lại, cậu ấy lại cười nhìn Ongsa như bình thường.

"Có chuyện gì thế Sun?"

"Không có gì."

Sun vẫy tay chào tạm biệt Ongsa. Nhìn Sun đi xa, Ongsa lập tức nhảy xuống nước vớt điện thoại lên, nhìn màn hình đen thui của điện thoại, Ongsa chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho nó kiếp sau đừng gặp phải mình nữa.

"Xong rồi."

Mặc xong quần áo, Ongsa tranh thủ giờ nghỉ trưa tìm đến phòng hội học sinh và gặp chị Alpha, vừa thấy chị Alpha Ongsa liền ôm chầm lấy cô ấy.

"Chị Alpha, xong rồi, điện thoại của em rơi xuống nước rồi."

"Ủa? Ongsa, em tốt nhất đưa ra cho chị một lý do hợp lý, sao nó lại rơi vào nước?"

Ongsa đáng thương bịa chuyện lung tung, cuối cùng cũng làm Alpha tin rằng cô không cố ý. Nhưng tin thì tin, Alpha cũng không thể biến ra một cái điện thoại mới cho Ongsa được.

"Đành gọi điện cho mẹ thôi, xem mẹ xử lý thế nào."

Cúp điện thoại, Ongsa thở dài ngồi trên ghế. Mẹ nói mấy ngày nữa mới có thể mua điện thoại mới cho cô, và ở nhà cũng không có cái điện thoại cũ nào khác.

"Xong rồi, lần này thực sự là xong rồi."

Ongsa ngửa mặt lên trời thở dài, bị một cái tát ngăn lại.

"Nếu em còn gào thét nữa, chị đảm bảo sẽ cho em và điện thoại cùng nhau ra đi."

"Được rồi, được rồi."

Ongsa nở nụ cười ngoan ngoãn, cô rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, chuyện bị đánh cô không dám làm nữa.

Không có điện thoại, Ongsa không thể trả lời tin nhắn của Sun, cũng không có cách nào nói rõ sự tình với cậu ấy. Ongsa cảm thấy mình sắp phát điên.

Ở bên kia, Sun cũng có chút chán nản. Mấy ngày nay gửi tin nhắn cho Earth mà không nhận được phản hồi, ngay cả tin nhắn gửi cho Ongsa cũng không được trả lời. Nếu không phải có người khác trả lời tin nhắn, cô đã nghi ngờ điện thoại của mình có vấn đề rồi.

Trong lúc tập luyện, Sun có chút không tập trung, dẫn đến các động tác hơi sai lệch. Huấn luyện viên nhận thấy trạng thái của Sun không ổn, liền gợi ý cô nghỉ ngơi một chút.

Sun lắc đầu, sắp thi đấu rồi, cô không muốn lãng phí thời gian. Cô điều chỉnh tâm lý, để chuyện của Earth sang một bên và tiếp tục tập luyện.

Charoen nhận thấy Ongsa có điều bất thường, bởi không ai ngồi trên ghế cả buổi sáng mà không động đậy, không lên tiếng. Nếu không phải cậu ấy vẫn còn thở, Charoen đã nghĩ Ongsa đã qua đời rồi.

"Ongsa..."

"Ongsa?"

"Ongsa!!!"

"Hửm?"

Ongsa chán nản quay đầu nhìn Charoen, mấy ngày không có điện thoại khiến cô đã sắp phát điên rồi. Không gặp được Sun, không thể trò chuyện với cậu ấy, điều này thực sự là cực hình.

"Cậu bị sao thế?"

"Điện thoại của mình, không có nó thế giới của mình trở nên tối om."

『Điện thoại: Đáng đời cậu, dám ném tôi ( ;`Д´)』

Charoen vỗ vai đồng cảm. Trong xã hội này, không có điện thoại thực sự rất buồn chán. Ongsa nhìn đồng hồ hình người ngoài hành tinh trên tay.

Đây là đồng hồ Aylin cho Ongsa mượn để xem giờ sau khi biết điện thoại của cô bị hỏng. Mỗi khi đến giờ tròn, nó lại phát ra ánh sáng xanh, đôi khi nửa đêm Ongsa thức dậy cảm giác như mình đang vào địa phủ. 😇👽

"Thôi... mình đi tập luyện đây."

Charoen nhìn dáng vẻ như xác sống của Ongsa, thở dài thông cảm, cậu ấy quá đen đủi rồi, chắc mình phải đi xin bùa cho cậu ấy thôi.

Các bạn mấy ngày nay luôn cảm thấy Sun có chút u ám. Cô luôn xem điện thoại mỗi khi có thời gian rảnh, nhưng mỗi lần xem xong mặt chỉ càng đen hơn.

"Thật là kỳ lạ."

"Mình cũng nghĩ vậy, hay là hỏi thử xem?"

"Cậu đi đi?"

"Không không không."

Dù Sun nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng hiện tại với vẻ mặt lạnh lùng thật sự là đừng nên lại gần. Ba người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Sun bực bội ném điện thoại sang một bên. Cô không hiểu vì sao Earth chỉ không trả lời tin nhắn mà lại khiến cô khó chịu đến vậy, còn Ongsa đã hứa sẽ gửi ảnh, nhưng mấy ngày rồi không thấy tăm hơi.

"Ahhh, phiền quá, hai kẻ phiền phức!"

Nếu nói một con mèo với khuôn mặt lạnh lùng thì đáng sợ, thì một con mèo xù lông còn đáng sợ đến bùng nổ hơn. Trong lúc tập luyện, Ongsa luôn hắt xì, hít hít mũi.

"Kỳ lạ? Mình bị cảm cúm à?"
















----------



Ai mún nhuộm tóc hông 🤩

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro