04
Chỉ cho đến khi nghe thấy tiếng kêu la của nhóc con nhà mình, Minhyung mới bừng tỉnh mà chạy đến bên, ôm chầm lấy nó. Tae như cảm nhận được rằng mẹ nó đang không vui, nên nó cứ dùng tay quờ quạng mặt cậu mãi.
"Nhóc con, đang an ủi ta sao?"
Minhyung hôn phớt lên đôi bàn tay bé nhỏ của nó, hít một hơi thật sâu như để tự trấn an bản thân mình. Cậu cầm điện thoại lên gửi một đoạn tin nhắn thoại cho Hyeonjun, nhưng còn chưa kịp nhấn nút gửi đi, Minhyung đã thu hồi lại. Cậu không dám hỏi trực tiếp anh ta, cậu sợ phải nghe câu trả lời.Có nực cười không khi người từng chẳng sợ bất cứ thứ gì trên đời như cậu, giờ lại trăn trở mãi trước màn hình một chiếc điện thoại vô tri. Minhyung cho Tae ăn rồi dỗ nó ngủ, xong lại nằm thẩn thờ mãi trên giường một lúc lâu.
Minhyung ngồi bật dậy, mở chiếc tủ ở đầu giường lấy ra một hộp nhẫn mới tinh. Cậu vẫn nhớ rất rõ lúc anh ta cầu hôn mình còn đặt nhầm size nhẫn, ngón tay cậu có phần hơi thô mà nhẫn thì lại là size cho nữ giới, bởi thế mà Minhyung chỉ giữ nó bên cạnh chứ chẳng đeo bao giờ. Hiện tại chiếc nhẫn lại lọt thỏm khi đeo vào, trông có phần rộng rãi hơn so với ngón áp út đã từng không thể vừa vặn với nó.
Cậu giơ bàn tay lên không trung, ngắm nhìn viên đá nho nhỏ đính trên mặt nhẫn lấp lánh riêng một mình nó trong màn đêm. Phải công nhận là mắt thẩm mỹ của anh ta khéo thật đấy, sao từng ấy thời gian qua, cậu lại không phát hiện ra rằng chiếc nhẫn cưới này đẹp đến thế nhỉ?
Minhyung đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên nó, như thể thông qua món quà này, có thể nhìn thấy được bóng hình của người tặng vậy.
"Hyeonjun à."
Cậu thiếp đi từ lúc nào không hay biết, đến tận lúc rạng sáng, Minhyung mới bất ngờ tỉnh giấc vì cảm giác được bàn tay ai đó đang ôm lấy cậu từ phía sau.
"Hyeonjun?"
"Làm mày thức giấc hả?"
"Ngủ đi, tao chỉ ghé qua một chút thôi."
Hyeonjun thì thầm vào tai cậu thật nhỏ, âm thanh dịu dàng và mỏng manh đến mức, Minhyung còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, và người đang ôm lấy cậu chỉ là ảo giác mà thôi.
"Mày sang nhìn con chưa?"
Minhyung đưa tay mình lên chạm vào gò má lạnh ngắt của anh.
"Tao không muốn."
"Tao chỉ trở về để gặp mày."
Hyeonjun bắt lấy bàn tay đang muốn chạm vào mình của cậu, anh lồng tay mình vào tay Minhyung, ôm xiết cậu vào lòng mình.
"Minhyungie."
"?"
Hyeonjun hôn vào vành tai cậu.
"Ngủ đi."
"Ừ."
Lần thứ hai khi cậu mở mắt, Hyeonjun đã đi mất rồi.
Minhyung ngồi dậy định sẽ đi rửa mặt rồi sang đánh thức Tae, bất chợt cậu nhìn lại bàn tay mình, trống trơn. Cả hộp nhẫn cũng biến mất. Minhyung cứ ngỡ vì mình ngủ xấu nên đã lỡ tay gạt mấy cái hộp xuống gầm giường, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chúng ở đâu.
Mò mẫm khắp cả phòng cũng không thấy, cùng lúc đó Tae lại khóc đòi cậu, Minhyung đành gác chuyện tìm kiếm sang một bên.
Người giúp việc thường sẽ đến sau mười giờ sáng, nên Minhyung có thói quen lo cho nhóc con nhà mình ăn trước. Tae không quấy phá hay biếng ăn bao giờ, nên chuyện dỗ cu cậu chẳng tốn bao nhiêu công sức. Đợi xong xuôi việc buổi sáng. Minhyung mới có thời gian rãnh rỗi để gọi cho Hyeonjun, cậu muốn hỏi xem đêm qua anh có thấy chiếc nhẫn cưới của cậu đặt ở đâu không, nhưng rốt cuộc lại chỉ có huấn luyện viên nhận máy
Ông ấy nói rằng Hyeonjun đang luyện tập cho trận đấu chiều nay không tiện nghe máy, nên khi nào xong sẽ kêu ảnh gọi lại cho cậu. Minhyung không ý kiến gì, với cả cậu cũng không muốn phiền anh nên đành ậm ừ trả lời cho qua.
Bẵng đi mấy ngày trời, Minhyung cuối cùng cũng bỏ cuộc trong việc tìm kiếm chiếc nhẫn. Cậu đã lục tung cả căn nhà lên rồi nhưng vẫn chẳng thấy gì. Hyeonjun không gọi lại cho cậu, nên Minhyung nghĩ chiếc nhẫn hẳn không ở chỗ anh ta đâu.
"Đến cả vật định tình duy nhất cũng biến mất. Chúng ta không hợp nhau đến thế sao?" Một ngày cuối tuần của tháng tám, Hyejin mang một bọc quà lớn ghé thăm cậu và Tae. Cô ôm Tae vào lòng và suýt xoa rằng nhóc con càng lớn càng trông giống bố, Minhyung hoàn toàn đồng ý với điều đó.
"Tae như một phiên bản thu nhỏ của Hyeonjun vậy."
Hyejin cười khúc khích, nhưng khi nhìn đến sắc mặt có phần hơi tái của Minhyung. Cô liền thu lại nét vui vẻ mà giao nhóc con cho người giúp việc, tiến tới ngồi cạnh Hyeonjun nhỏ giọng an ủi.
"Minhyung, chị nghĩ mình có việc cần nói với em."
"Vâng?"
Hyejin lưỡng lự một hồi, rồi như hạ quyết tâm, lời cô gấp gáp đến nỗi có phần hơi khó nghe.
"Tối hôm trước, lúc chị đi mua quà cho hai người các em, chị chị... chị bắt gặp Hyeonjun đang... đi cùng một người con gái khác."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro