06
Hyeonjun!
Hyeonjun giật mình tỉnh giấc vào giữa đêm. Anh nhìn sang chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường chỉ vừa dịch đầu kim ngắn sang số ba. Biết chắc không thể ngủ lại lần nữa, anh dứt khoát bước vội xuống giường, cầm lấy chiếc măng tô nặng trịch và điện thoại, một mình lái xe trở về khu nhà cũ.
Đã vài năm trôi qua kể từ khi cậu rời khỏi đây, và đó cũng là từng ấy năm anh không yên giấc nổi. Đôi lần, lại bất chợt nghe thấy âm thanh lành lạnh kia vang lên bên tai, có những lúc là từ trong cơn mơ. Chân thật đến mức khiến Hyeonjun nghĩ rằng, chỉ cần mở mắt hay xoay người lại là có thể tìm thấy bóng dáng quen thuộc ngày nào. Nhưng hết lần này đến lần, khác thực tế đã đánh gãy suy nghĩ viễn vông đó của anh. Và rồi anh lại lần nữa buộc phải chấp nhận rằng, Minhyungie vốn đã rời đi thật rồi.
Dừng chân trước cánh cửa đóng chặt của căn hộ xưa cũ, anh đã mua lại nó từ lúc cậu đi và giữ nguyên mọi thứ cho đến tận bây giờ. Thỉnh thoảng, anh sẽ trở về để dọn dẹp và đặt vào phòng cậu vài món đồ chơi cho trẻ con, những thứ mà anh đã luôn muốn tặng cho Tae nhà mình nhưng chưa có cơ hội.
Căn phòng lạnh lẽo tối mịt càng làm tâm trạng anh trở nên tệ hơn. Hyeonjun không bật đèn mà chỉ mở điều hoà để xua đi cái lạnh bám víu trên người mình. Anh muốn bước vào phòng ngủ của họ, nhưng lo ngại mùi thuốc lá ám trên cơ thể gây ảnh hưởng đến hương vị nhàn nhạt còn sót lại bên trong.
Nhìn đến chiếc bàn trống trơn đã bắt đầu bám bụi dần, bên trên nó chỉ để vỏn vẹn một khung ảnh và chiếc phong bì dày cộm. Có vẻ đến tận lúc cuối cùng, Bakugou cũng không muốn lưu lại chút kỉ niệm gì cho anh về cả hai người họ. Cậu đã thẳng tay đập vỡ tất cả mọi thứ trong căn nhà này, đốt cháy đi nửa tấm hình chụp chung duy nhất của ba người, ném lại tờ đơn li hôn rồi rời đi. Thậm chí một lời giải thích cũng chẳng có.
Hyeonjun lần mò đến chỗ ghế sofa ngồi xuống, đốt một điếu thuốc. Anh đã có thói quen xấu này từ bao giờ không biết nữa, chỉ là thuốc lá đôi khi giúp anh tỉnh táo lại, không còn đắm chìm trong nỗi nhớ về người kia nữa.
Minhyungie và anh quen biết từ thời cao trung, nhưng mãi đến tận khi được vô cùng một đội thì mối quan hệ giữa họ mới hoà hoãn được đôi chút. Chủ yếu là do Minhyungie không ưa anh, Hyeonjun luôn chắc chắn với suy nghĩ này của mình, và anh cũng không thích cậu.
Cầu nối cho cả hai có lẽ là Sanghyeok. Hyeonjun đã luôn ước rằng mình sẽ kết đôi cùng một omega dịu dàng như người đó, bởi lẽ Sanghyeok là alpha và Hyeonjun hiểu được họ sẽ không có cơ hội nào để trở thành bạn đời cả. Vậy nên anh đã buông bỏ tình cảm đầu đời của mình, để tập trung trên con đường trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Còn về Minhyung, anh luôn không rõ cảm xúc của mình dành cho cậu thật ra là gì.
Ừ thì nhiều lúc, Hyeonjun nghĩ rằng mình không thích cậu. Ngoại trừ những việc cậu từng làm với Sanghyeok trước đó, Hyeonjun còn phát hiện thêm cuốn sổ tay của người trong lòng anh tràn ngập hình ảnh cậu trai kia. Lúc đó cảm giác của anh thế nào nhỉ? Có đau lòng, có đố kỵ, lại càng muốn hai người họ mãi mãi cũng không đến được với nhau.
Vì cớ đó, sự tình uống say làm bậy của anh và Minhyung mới phát sinh.
Thật chất đêm hôm ấy, anh không say đến độ mất đi lí trí như Minhyung vẫn tưởng. Hyeonjun là người đã chủ động chuốc rượu cậu, nhìn Minhyung ngày thường bương bỉnh là thế nhưng khi phát tình lại mềm nhũn và ngoan ngoãn như mèo con. Từng ngón tay thon dài của cậu khi cố sờ lên vùng cổ bị gặm cắn đến đáng thương, như cào một phát vào tim anh, khiến Hyeonjun rung động đến mãi về sau. Anh không rõ vì sao lúc ấy mình lại điên cuồng đến thế. Nhìn Minhyung đau đến mức nước mắt đầm đìa dưới thân anh, điều đó làm Hyeonjun thấy tội lỗi. Vốn định dừng lại một chút thì cậu đã vội vã ôm chặt vai anh như muốn lấy lòng, giọng thều thào thật nhỏ sau cả đêm dài bị tra trấn.
"Là mày thì không sao hết..."
Hyeonjun tròn mắt nhìn cái người nửa tỉnh nửa mê kia. Chẳng rõ điều cậu nói là gì.
Thích tôi à?
Muốn được tôi đánh dấu tới vậy sao?
Buổi sáng hôm tiếp theo, Minhyung không la ầm lên khi tỉnh dậy như Hyeonjun đã tưởng tượng ra. Cậu chỉ sờ lên vết cắn ngay gáy một hồi, sau đó im lặng nhặt quần áo lên mặc lại vào người rồi vội vã đi khỏi. Chẳng để lại một lời dư thừa nào.
Tiếp đó nữa là khoảng thời gian Hyeonjun cố tình đến làm phiền, năm lần bảy lượt ngỏ ý muốn kết đôi cùng Minhyung. Mãi về sau, cậu mới thở dài đồng ý để anh đeo chiếc nhẫn không mấy vừa vặn đó lên tay mình.
"Sao lại nhìn tao ra anh Sanghyeok thế này."
Hyeonjun ngỡ ngàng, cứ tưởng mình đã che giấu rất tốt rồi, kể cả Minseok và Hyejin, hai người thân thiết nhất của anh cũng chẳng thể biết được, vậy tại sao Minhyung lại..
"Cả hai nguo ưbây đều ngốc như nhau hết."
Ngày kết hôn, cả hai đứng trên lễ đường đọc ra những lời thề thốt thật máy móc, Hyeonjun không gửi thông báo đến bất kì ai, bởi đây vốn chẳng phải một điều tốt lành cần nhận được sự chúc phúc từ họ.
Nhưng ngoại trừ việc anh không yêu Minhyung, thì các hành động khác của anh đều đáp ứng đầy đủ trách nhiệm của một người làm chồng. Và anh hi vọng những điều đấy phần nào giúp anh chuộc lại tội lỗi này.
Anh và cậu sau đó dọn ra ngoài sống cùng nhau ở một căn hộ cao cấp đầy đủ tiện nghi. Minhyung trông không vui lắm khi chuyển đến đây, nhưng cậu vẫn chấp nhận điều đó bởi cao tầng yêu cầu phải giữ bí mật về quan hệ của cả hai.
Hyeonjun nhớ cái cảm giác khi anh được ôm lấy cậu từ phía sau, cả hai đứng tựa người bên chiếc lan can, ngắm nhìn ánh hoàng hôn dần buông xuống.
Bởi vì anh cao hơn Minhyung một chút, nên từ vị trí của anh liếc mắt nhìn xuống, có thể dễ dàng thấy được sắc đỏ ửng hiện trên gương mặt xinh đẹp của cậu. Minhyung mím môi không lên tiếng, Hyeonjun cũng im lặng, khung cảnh yên bình đến mức khiến anh nghĩ rằng đấy chỉ là mơ.
Lần đầu tiên và cũng là cuối cùng trong cuộc đời anh.
Vài tuần ở cùng nhau như một cặp vợ chồng son khiến Hyeonjun dần cảm thấy không ổn, nhất là khi anh cứ nghĩ mãi về Minhyung kể cả đang trong giờ làm việc. Sau vài lần ngần ngơ lúc giải quyết tội phạm để dẫn đến việc bị thương, Hyeonjun quyết định sẽ ít trở về hơn một chút để không phải nhìn thấy cậu nhiều nữa, anh ghét việc mình cứ ghi nhớ mãi khuôn mặt ngượng ngùng của cậu, anh không mong nảy sinh bất cứ cảm xúc gì với Minhyung, bởi dù có thế nào, anh cũng muốn giữ nguyên vẹn cảm giác của mình đối với Sanghyeok.
Hôm nay có về không?
Không.
Được rồi.
Những tin nhắn hỏi han chỉ duy trì được đôi ba lần, sau đó Minhyung không nhắn tới nữa. Hyeonjun cũng vì bận rộn với công việc của mình mà bỏ qua chuyện này. Và rồi từ đấy chẳng buồn trở về nữa.
Todoroki gặp lại Hyukkyu vào một ngày không mấy đẹp trời, sau vài năm cắt đứt liên lạc.
Cả hai hẹn nhau đến một quán nhỏ rồi ngồi ôn lại kỉ niệm cũ.
Hyukkyu vẫn như trước, chỉ là giờ đây giọng hắn trầm lặng hẳn, đôi mắt hẳn trông thành thục và tối tăm hơn, như thể đang có nhiều chuyện buồn phiền vậy.
"Anh có vấn đề gì à?"
"Không," Hyukkyu cười cười "Chỉ là tớ không thể gọi được cho Minhyungie. Gia đình em ấy chuyển đi và bọn anh mất liên lạc đã được vài năm rồi."
Hyeonjun giật mình nhìn hắn. Cảm giác mất mát lần nữa trỗi dậy theo từng câu từng chữ của Hyukkyu.
"Còn em, Hyeonjun?"
"Em đã đăng ký kết hôn rồi."
Hyukkyu nhíu mày: "Ai vậy?"
Hyeonjun không trả lời.
"Dù sao cũng chúc phúc cho em."
Hyeonjun nghiến răng. Trong lòng anh giờ đây cảm thấy vô cùng bức bối vì những câu hỏi từ Hyukkyu, hoặc cũng có thể do bản thân anh vô dụng đến mức không thể tìm nổi cho mình một đáp án về vị trí của hai người họ trong lòng mình.
Hyeonjun cứ uống mãi uống mãi, cho đến khi bản thân hoàn toàn say khướt. Hyukkyu nhắc nhở anh vài lần nhưng Hyeonjun tảng lờ hắn mà dốc rượu như một gã điên.
Anh không nhớ bằng cách nào mà mình lại tìm được đường trở về căn hộ nhỏ của họ. Hyeonjun đạp tung cánh cửa phòng của Minhyung khiến cậu choàng tỉnh. Nhận ra rằng anh đang say, cậu lo lắng muốn tìm thứ gì đó để giúp Hyeonjun giải rượu, nhưng còn chưa kịp đứng lên, Minhyung đã bị anh ôm trở lại, ghìm chặt dưới thân mình mà trút hết nỗi giận dữ.
"Anh không biết điều mình đang làm là đúng hay sai nữa Minhyungie."
"Đây là trả thù sao?"
"Vì Sanghyeok?"
"Phải-"
Hyeonjun đánh một giấc thật dài đến tận sáng sớm ngày hôm sau. Đầu anh đau nhói, thân thể nhớp nháp khó chịu, anh nhìn sang nửa bên phải của chiếc giường đôi rộng lớn, là Minhyung đang cuộn chặt bản thân bên trong lớp chăn bông dày cộm. Thoạt đầu, Hyeonjun còn chẳng nghĩ ra được điều gì, cho đến khi nhìn qua đống quần áo vứt bừa bãi trên sàn nhà, anh mới nhận ra rằng tối qua họ lại làm chuyện đó.
Anh vội vã mặc quần áo vào muốn rời đi ngay lập tức, nhưng khi nhìn sang cục bông đang cuộn tròn bên giường, tim anh như mềm nhũn ra. Nhón từng bước thật nhẹ đến trước mặt Minhyung, Hyeonjun lưỡng lự mãi không biết rằng anh có thể hôn cậu được không. Cả hai chưa bao giờ có một nụ hôn chính thức cả, Minhyung không yêu cầu anh phải làm vậy, Hyeonjun cũng không có hứng thú, vậy nên trước giờ họ đều kết thúc bằng một nụ hôn vào trán chẳng mang lại chút ý nghĩa đặc biệt nào.
Hyeonjun sờ môi cậu. Nó mềm mại hơn anh tưởng tượng. Hyeonjun muốn đặt ngay lên đó một nụ hôn nhẹ để thay lời chào buổi sáng, nhưng rồi anh vẫn không làm được. Chỉ đành hôn vào trán cậu như thường lệ rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
"Anh đi đây."
_____
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro