Part 2

Minhyung vốn dĩ đã quen với việc mỗi ngày đều bị chủ tịch Mun Hyeonjun chiếm đoạt đến mức tê dại cả người, nhưng chưa bao giờ em nghĩ sẽ phải chịu đựng sự ghê tởm khi một kẻ khác dám chạm vào mình.

Những ngày gần đây, tập đoàn Mun Group liên tục tiếp đón một đối tác mới. Gã ta bề ngoài thì bóng bẩy, luôn khúm núm trước mặt Hyeonjun, lời lẽ khéo léo, quà cáp không thiếu, ra sức thuyết phục Hyeonjun ký hợp đồng, nào là “đôi bên cùng có lợi” nào là “sự phát triển lâu dài”… mong sao có thể ký được hợp đồng vàng.

Nhưng cái bản mặt bóng bẩy kia không che nổi bản chất. Minhyung đã nhanh chóng phát hiện ánh mắt dơ bẩn của gã ta.

Mỗi lần Minhyung bưng cà phê, mỗi lần em nhẹ nhàng đặt tài liệu lên bàn, hoặc chỉ đơn giản là đi vòng qua kiểm tra sổ sách – ánh mắt đó lại bám lấy từng bước chân, từng cử động, liếm láp cơ thể em như muốn nuốt trọn, không che giấu nổi ham muốn tởm lợm. Đã thế, hắn còn tìm đủ cách tiếp cận, ban đầu chỉ là lời gạ gẫm bóng gió, rồi dần dà trở nên lộ liễu hơn.

Thậm chí có lần Hyeonjun rời bàn họp đi nghe điện thoại, Minhyung thì đứng kiểm tra tài liệu. Gã đối tác khẽ bước đến gần trắng trợn giả vờ hỏi về tài liệu, rồi phun ra những lời lẽ gạ gẫm hạ tiện.

“Cậu Lee, làm thư ký cho Chủ tịch Mun chắc vất vả lắm nhỉ? Một người như cậu… đáng ra xứng đáng hơn thế…”

Minhyung bình thản, không thèm đáp. Nhưng khi em định quay đi thì bất ngờ một bàn tay trơ tráo cầm lấy tay em đặt ngay lên hạ bộ cứng ngắc của gã qua lớp vải.

Khoảnh khắc đó Minhyung tái mặt, em cứng người. Dù chỉ chạm qua lớp vải nhưng cảm giác nhơ nhớp, kinh tởm ấy khiến toàn thân em nổi da gà. Em lập tức giật tay về, lao như tên bắn ra ngoài chạy ngay vào phòng vệ sinh mà điên cuồng rửa tay. Dù có chà xát bằng xà phòng đến đỏ cả da, em vẫn cảm thấy bẩn, ghê tởm đến buồn nôn. Em thấy như bàn tay vàng ngọc của mình đã bị ô uế chỉ vì chạm phải cái thứ nhục dục hạ tiện kia, Minhyung chỉ muốn cắt phăng bàn tay mình cho xong...

So với Hyeonjun… thật ghê tởm. Không đáng để so sánh. Một góc của chủ tịch cũng không bằng.

Đỉnh điểm là việc xảy ra vào một buổi chiều khác. Sau một buổi đàm phán với Hyeonjun, gã ta bước ra cửa như bình thường. Ai ngờ gã lại lén lút đứng ở một góc khuất của hành lang, hai mắt láo liên, chờ đợi.

Chỉ vài phút sau, Minhyung từ trong văn phòng bước ra, trên tay là chồng hồ sơ cần đem photo. Em vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp, thẳng lưng, mắt nhìn xuống tập tài liệu.

Bất ngờ – một lực mạnh từ phía sau ập đến.

“Áh—!?” Minhyung giật mình kêu khẽ.

Gã đối tác đã vồ lấy em, một tay ôm chặt eo, tay còn lại không ngần ngại trượt thẳng xuống bóp chặt lấy mông Minhyung. Ngón tay thô bỉ đó thậm chí còn cố tình cọ qua khe mông ướt át, nơi vốn chỉ có Hyeonjun mới được chạm đến.

“Buông ra—!”

Em giãy dụa, nhưng gã lại cười hèn hạ, hơi thở hôi rình phả vào cổ em. “Cậu Lee… ngoan nào… đến với tôi đi… Chủ tịch Mun có gì hơn tôi chứ? Tôi có thể cho cậu nhiều hơn…”

Cơn ghê tởm bùng nổ. Toàn thân Minhyung run lên vì phẫn nộ. Ngay giây tiếp theo, không hề do dự.

"Chát!"

Em tặng ngay cho gã ta một cái tát như trời giáng, dấu bàn tay còn in đỏ lên mặt hắn.

"BỐP!"

Rồi ngay sau đó là một cú lên gối thẳng vào hạ bộ. Lần trước em bỏ qua là vì không muốn gây rắc rối cho Hyeonjun thôi, thế mà gã còn được nước làm tới. Tên chó chết này tưởng em hiền lắm chắc, hừ!

“ÁHHHH—!!!” Gã gập người rú lên, ôm chặt lấy háng, ngã quỵ xuống rên ư ử như con chó bệnh.

Minhyung nghiến răng gằn giọng, mắt long lên vì tức, môi xinh thốt ra từng chữ đầy khinh bỉ:
“Hừ! Cặc thì nhỏ như trái ớt mà cũng bày đặt gạ gẫm tao à? cặc mày còn không bằng một góc của chủ tịch nhà tao nữa. Biến đi cho khuất mắt tao!”

Trước khi quay người rời đi, em còn đá tên biến thái kia thêm vài cái, chưa bõ tức em còn nhổ cả nước bọt lên người hắn. Xong việc em chỉnh lại áo sơ mi rồi không buồn nhìn thêm, sải bước đi thẳng vào phòng chủ tịch đóng cửa cái "Rầm!"

Hyeonjun ngồi trên ghế, vẫn dán mắt vào màn hình máy tính. Nghe tiếng động mạnh, hắn ngước lên. Chỉ cần nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập của Minhyung, hắn đã nhận ra có chuyện không ổn.

“Có chuyện gì vậy, bé cưng?” Giọng hắn trầm thấp, đầy chiều chuộng.

Minhyung run run bước lại gần, đặt tài liệu qua loa trên bàn rồi nhào tới ôm chầm lấy hắn, rấm rứt kể lại toàn bộ sự việc. Giọng em lạc đi vì vừa kinh tởm vừa tức tưởi.

“Tên khốn đó... hắn… hắn dám chạm vào người em… ôm eo em… còn… còn bóp mông nữa... em thấy bẩn lắm hức... huhu—”

Một thoáng im lặng chết chóc bao trùm căn phòng.

“Thằng nào?” Giọng hắn trầm hẳn, lạnh đến rợn người.

“Đối tác… cái gã vẫn đến mấy hôm nay…” Minhyung cắn môi, nghẹn ngào.

Hyeonjun nghe mà nghiến răng ken két. Ngay từ câu “hắn ta dám bóp mông em” Đôi mắt Hyeonjun đã đỏ rực như thú săn mồi. Thứ sát khí lạnh lẽo bùng lên trong đáy mắt, khiến cả căn phòng như bị đông cứng.

“Thằng chó đó…” Hắn gầm gừ, tay ôm siết eo em chặt đến mức gần như có thể bẻ gãy cả xương.

“Ưhh! Junnie... đau em... hức—”

“Xin lỗi em, Hyeongie có đau lắm không?” Hắn từ từ nới lỏng cái ôm, hôn nhẹ lên mi mắt em dỗ dành.

“Không đau nữa, nhưng người em bẩn cả rồi... huhu” em thút thít cọ cọ cái má bư của mình vào má của hắn ấm ức nũng nịu, rồi lại dụi đầu vào hõm cổ hắn mà hít hà mùi hương quen thuộc, ở bên hắn em luôn có cảm giác rất an toàn.

“Được rồi, em ngồi yên nhé. Tôi sử lý chút chuyện... rồi sẽ rửa sạch giúp em”

Cơn giận của Hyeonjun đâu dễ gì nguôi ngoai. Chỉ cần tưởng tượng có kẻ dám đặt tay lên cơ thể em, dám động vào người của hắn? Động đến thư ký Lee của hắn? Không, không phải thư ký gì hết mà là người hắn yêu, cục cưng hắn luôn nâng niu trong lòng bàn tay. Vậy mà...

Hyeonjun không nói nhiều, hắn nhấc điện thoại, giọng gằn từng chữ mà ra lệnh cho bộ phận pháp lý cùng truyền thông. “Tôi không cần biết hắn có bao nhiêu cổ phần. Đè giá cổ phiếu công ty thằng khốn đó xuống bằng mọi cách. Cắt hết hợp đồng, rút toàn bộ vốn. Tôi muốn trong vòng một ngày công ty đó phải phá sản

Chỉ trong vài tiếng, công ty gã kia đã bị đưa lên báo chí với hàng loạt bê bối, tài khoản bị phong tỏa, cổ phiếu rớt giá thê thảm. Chưa hết, một lúc sau cánh cửa văn phòng Chủ tịch bật mở. Hai tên vệ sĩ lực lưỡng kéo lê một thân hình bê bết máu vào trong. Gã đối tác vốn ngày nào cũng bóng bẩy, ăn nói hoa mỹ, giờ đây đã biến thành một kẻ thê thảm: quần áo rách nát, mặt mày sưng húp, bầm dập, vết máu rịn xuống từ khóe miệng.

Chúng ném gã quỳ xuống giữa sàn, ngay trước bàn làm việc.

“Chủ tịch, chúng tôi đã đưa hắn đến” Một vệ sĩ cúi đầu báo cáo.

Hyeonjun ngồi sừng sững sau bàn, chân vắt chéo, đôi mắt tối sầm lại, ánh nhìn như một con thú dữ đang ngắm nghía con mồi. Hắn khẽ gật đầu, phất tay ra hiệu cho đám vệ sĩ lui ra ngoài, đóng cửa. Văn phòng chìm vào không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Minhyung đứng bên cạnh bàn, cả người hơi run, tay bấu vào mép bàn. Em không ngờ Hyeonjun lại tàn nhẫn đến vậy – nhưng cũng chính sự tàn nhẫn đó khiến em cảm thấy an toàn, như thể không ai trên đời này dám chạm đến em nữa.

Gã đối tác khụy gối, ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc. “Tôi… tôi chỉ là nhất thời hồ đồ… Chủ tịch Mun, xin ngài… tha cho tôi lần này. Tôi sẽ rút lui khỏi dự án, sẽ—”

Câm” Giọng Hyeonjun lạnh băng, ngắt ngang lời cầu xin.

Ánh mắt hắn nhìn xuống gã như đang nhìn rác rưởi. “Mày nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi là xong? Khi mà mày vừa đặt cái tay dơ bẩn của mày lên người của tao?”

Gã toát mồ hôi lạnh, cố cười gượng.
“C-Chủ tịch… chẳng qua chỉ là… một thằng thư ký nhỏ nhoi thôi mà… Đừng quá khắt khe, anh cũng biết… đàn ông với nhau… Hahaha—”

Tiếng cười gượng gạo vụt tắt khi Hyeonjun đứng dậy khỏi ghế, bước chậm rãi đến gần. Bóng dáng cao lớn của hắn phủ trùm lên gã, hơi thở tỏa ra lạnh lẽo.

Hắn cúi xuống, giọng trầm thấp nhưng rợn người. “Báo cho mày một tin vui đây, công ty của mày tiêu đời rồi. Nhưng mà nói thật nhé, cái công ty rách nát của mày vô dụng vãi ra, tao chỉ mới gọi một cuộc điện thoại thôi đã phá sản mất rồi... chả vui gì cả~”

“Haha! Thế nào? Thấy tuyệt vọng không? Mày nên biết cái giá của việc chạm vào thứ không thuộc về mày”

“Mày nên biết phân biệt đồ nào ănđồ nào cúng. Không phải cái gì nhét được vào mồm thì cũng nuốt trôi được đâu con chó ạ!” Vừa nói hắn vừa vỗ nhẹ vào mặt gã đối tác.

Gã run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Định mở miệng biện minh, nhưng cổ họng đã nghẹn ứ.

Bàn tay rắn chắc của Hyeonjun túm lấy cằm gã, bóp mạnh, bắt gã ngẩng mặt lên. Hắn nghiến răng, nhả từng chữ. “Tay nào của mày chạm vào người em ấy?

Căn phòng im bặt. Gã run run, ánh mắt đảo loạn, mồ hôi vã ra như tắm.

Mồm để làm cảnh à?” Giọng hắn trầm, sát khí bùng lên.

“T… tôi…” Gã lắp bắp, chưa kịp nói tròn câu.

Rắc! – tiếng xương gãy vang lên rợn người. Cánh tay phải của gã bị Hyeonjun bẻ ngược lại, gãy gập đến mức biến dạng. Gã gào thét chói tai, đau đớn quằn quại, nhưng tiếng kêu ấy tan biến trong bốn bức tường cách âm.

Ồ! Không phải tay này à?” Hyeonjun nở một nụ cười quái dị, rồi rắc! – tay còn lại cũng bị bẻ gãy.

Tiếng hét lần nữa vang lên, kinh hoàng và tuyệt vọng.

Minhyung nghe mà rùng mình, tim đập thình thịch. Em luôn biết rằng hắn rất bảo vệ em, nhưng không ngờ hắn lại máu lạnh đến thế. Thấy em ngơ ngác, hắn quay sang xoa nhẹ đôi gò má hây hây ửng hồng của em, giọng dịu xuống. “Ngoan. Hyeongie à, em là của tôi. Chỉ của riêng một mình Mun Hyeonjun này! Cả cái thế giới này có thể chạm vào em bằng mắt, nhưng chỉ có tôi mới được quyền chạm vào người em. Kẻ nào dám…vượt qua ranh giới đó—tao sẽ nghiền nát kẻ đó!

Chưa hết, sau khi bẻ tay gã xong Hyeonjun cho đám vệ sĩ vào lôi cái thứ rác rưởi ồn ào kia tống ra ngoài, hắn còn thản nhiên gọi cho đám “người quen” trong giới ngầm, lạnh nhạt ra lệnh. “Khử nó. Tao không muốn thấy thằng chó đó thở nữa

Chưa kịp để em hoàn hồn, hắn đã kéo em vào phòng nghỉ bên cạnh văn phòng chính. Trong đó có một phòng tắm riêng biệt, sang trọng mà kín đáo. Hắn khóa chặt cửa, quay người ép em dựa vào tường gạch men lạnh lẽo. Ánh mắt hắn lúc này không còn bình tĩnh nữa mà là hỗn hợp giữa ghen tuông, chiếm hữu và ham muốn.

“Minhyungie, em thấy bẩn lắm đúng không?”

“Vâng… tay em… cả người em… chỗ nào cũng bẩn hết... hức—”

“Được, tôi rửa sạch cho em. Sạch đến mức em chỉ còn lại mùi của tôi thôi”

Nói rồi hắn mở vòi sen, dòng nước ấm nóng trút xuống. Làm mái tóc mềm mại của em ướt sũng, chiếc sơ mi trắng tinh em đang mặc cũng dính ướt, lớp vải mỏng bết chặt vào da thịt mềm mại khiến từng đường cong, từng điểm nhạy cảm hiện ra rõ mồn một. Hai đầu nhũ hồng hào nổi bật dưới lớp vải ướt sũng, run lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở dồn dập.

Hyeonjun tóm cằm em, áp môi mình xuống môi em một cách thô bạo. Nụ hôn sâu ướt át, đầu lưỡi hắn xâm chiếm, cuốn lấy em đến nghẹt thở.

“Ưm— Hyeonjun….” Minhyung rên khẽ, hai tay run lẩy bẩy cố bấu vào vai hắn tìm điểm tựa.

Hắn không trả lời, chỉ để đầu lưỡi trượt dọc xuống cổ em, mút mát gậm cắn như muốn khắc từng vết dấu trên da thịt trắng mịn. Những vệt đỏ sẫm loang lổ trên cần cổ, trên xương quai xanh, trên bả vai – tất cả đều là bằng chứng em thuộc về hắn.

Chẳng kiên nhẫn thêm nữa, Hyeonjun giật phăng chiếc áo sơ-mi ướt nhẹp, quăng xuống nền gạch lạnh lẽo, quần em cũng đã bị hắn cởi ra quẳng vào một góc nào đó. Thân thể Minhyung phơi bày hoàn toàn, ngực em căng mẩy, từng hạt nước lăn dài trên làn da bóng mịn

Hyeonjun rút chai sữa tắm, bóp đầy tay rồi bắt đầu kỳ cọ khắp người em. Bàn tay to thô bạo lướt trên làn da mềm mịn, trượt qua từng ngóc ngách, chà kỹ ở cổ, vai, rồi lại miết mạnh xuống ngực. Ngón cái và ngón trỏ của hắn véo mạnh hai đầu nhũ hồng, vừa xoa vừa vặn đến đỏ bừng, khiến em rên ư ử.

“Anh… nhẹ thôi… ưm~…”

Bọt xà phòng mịn màng nhanh chóng phủ kín từng đường cong trên cơ thể em, từ bờ vai trơn nhẵn, qua thắt lưng đầy đặn cho đến mông tròn căng mọng. Ngón tay thô ráp bất ngờ lướt xuống khe mông, miết mạnh, rồi không báo trước mà ấn thẳng vào lỗ dâm đã mấp máy từ nãy giờ.

“Ưhm—” Minhyung giật mình, cả cơ thể rung lên khi đầu ngón tay hắn trượt qua nơi nhạy. Lỗ dâm mềm rụt co thắt liên hồi như thể chính nó đang khẩn cầu được lấp đầy.

“Cái lỗ này của em… lúc nào cũng háo cặc thế hả, Hyeongie? ” Hắn ghé môi thì thầm, thọc thêm một ngón tay trơn nhớp xà phòng vào lỗ nhỏ rồi xoáy sâu, móc liên tục cho tới khi nước dâm của em chảy ra hòa lẫn với bọt xà phòng chảy thành vệt trắng trôi dọc đùi. Minhyung thở gấp, ngửa cổ rên rỉ, chân run không đứng nổi, chỉ còn biết bám chặt lấy cổ hắn.

“Ưhmm... không… không phải vậy mà~” Em vội lắc đầu, nhưng giọng run run, chẳng có chút sức nặng nào càng khiến hắn bật cười khoái trá.

Hyeonjun bất ngờ trượt tay ra phía trước, nắm lấy dương vật nhỏ xinh của em. Hắn vuốt ve, bóp nắn, vừa trêu đùa vừa kì cọ cùng bọt xà phòng. Em giãy nhẹ, môi xinh rên rỉ không thôi, đầu óc mờ mịt như bị nhấn chìm trong khoái cảm.

“Cái này cũng sướng hả? Nhìn em nứng mà đáng thương chưa kìa, tôi chỉ mới chạm vào là em lại chảy nước rồi~”

Em thút thít, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng  những giọt nước mắt long lanh lại càng khiến em thêm dâm đãng. “Đừng… đừng nghịch chỗ đó… em chịu không nổi…”

“Chịu không nổi thì kệ em chứ, tôi cứ thích nghịch đấy thì em làm gì được tôi?” Hắn ghì sát em vào vách tường, để cơ thể của mình ép chặt lấy thân thể bồng bềnh mềm mại kia. Hắn vừa vò nắn dương vật em, vừa dùng tay đâm sâu hơn vào trong lỗ nhỏ, chuẩn bị cho màn xâm lược tiếp theo.

Không chờ lâu, hắn túm eo em, xoay người ép em chống tay vào bức tường lạnh lẽo. Cặp mông tròn ướt nước lập tức phơi bày trước mắt. Hyeonjun nhếch môi, dùng chính bọt xà phòng còn sót lại làm chất trơn, rồi hắn rút ngón tay ra, thay vào đó là dương vật đang cương cứng của hắn, cái thứ to lớn và nóng hổi. Hắn ấn mạnh một phát, toàn bộ thân cặc đã dễ dàng lút sâu vào trong lỗ dâm của em. Minhyung hét lên nghẹn ngào, móng mèo cào vào tường tìm chỗ bám víu.

“Aaaa… to quá… hức… từ từ thôi Junnie…”

“Không đâu, nếu tôi chậm lại thì sao có thể làm em sướng được chứ~?”

Hắn bắt đầu dập liên tục, âm thanh dâm mĩ hòa cùng tiếng nước bắn tung tóe. Cặc hắn ra vào kịch liệt, bọt trắng từ dâm dịch và sữa tắm trào ngược ra ngoài thành vệt dài. Minhyung chỉ biết rên khóc, mắt trợn ngược, nước dãi tràn ra mép miệng.

Hắn cúi xuống cắn vào cổ em, mút đến khi để lại những dấu hôn, dấu cắn đỏ thẫm. Mỗi cú thúc vào đều mạnh bạo, sâu tới tận cùng. Người em mềm nhũn, đôi chân dài run rẩy, nếu không được hắn ôm lại thì đã ngã khuỵu từ lâu.

“Em có còn thấy mình bẩn nữa không, Minhyungie?”

“Hức… không… không bẩn nữa… ưhm hức… Aaaa… anh mạnh quá—!”

Hắn gầm gừ thỏa mãn, dập càng nhanh, càng mạnh, đến mức nước bắn tung lên gạch tường, lỗ nhỏ của em đỏ bừng bị chơi đến nhoe nhoét. Em vừa khóc vừa rên, thân thể run lên theo từng cú nện.

Đến khi cả hai cùng lên đỉnh, Hyeonjun mới từ từ rút ra để dịch tràn ra ngoài. Hắn dùng vòi sen để làm sạch lại giúp em, hắn không muốn ngày mai bảo bối của hắn bị đau bụng đâu.

“Đấy! Sạch rồi, bây giờ thì em chỉ còn mùi và dấu vết của tôi thôi. Ai nào dám chạm vào em nữa, tao giết

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro