P24
Bước sang tháng Giêng, thời tiết dần ấm lên, không còn cái lạnh giá rét của mùa đông nữa.
Thoắt cái đã sắp đến Tết, trên đường phố tấp nập người qua lại, tiếng cười nói rôm rả khắp một vùng trời.
Dưới toà cao ốc chọc trời tại trung tâm thành phố, một thanh niên mặc chiếc áo khoác màu nhạt tay cầm túi đồ ăn nóng hổi không ngừng đi qua đi lại trước cửa chính.
Trái ngược với cậu thanh niên, nhân viên bảo vệ thân vận vest đen hình như đang bực mình, hắn đi lên đứng trước mặt cậu :
"Tôi nói cậu quanh quẩn ở đây cả ngày trời rồi, rốt cuộc là muốn tìm ai ?"
Giọng điệu càng lúc càng lớn :
"Không có việc gì thì đi mau, đây còn lâu mới tan làm."
Park Jihoon nhăn mặt, cậu chỉ biết anh làm việc ở toà nhà này, nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không biết anh đang ở tầng mấy.
Suy đi tính lại, hỏi han một chút còn hơn là đứng chờ như thằng ngốc.
"Tôi tìm Ong Seong Woo, anh có thể gọi anh ấy ra đây được không ?"
Nhân viên bảo vệ đoán chừng cũng mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, mới nhìn cũng biết là người luyện võ.
"Cậu tìm Ong tổng ? Có hẹn trước không ?"
Không ngờ muốn gặp một người lại phiền phức như vậy, sớm biết như thế có cho tiền cậu cũng sẽ không đến.
"Tôi không biết cần phải hẹn, tôi bây giờ liền gọi cho anh ấy."
Nói xong, Park Jihoon liền rút điện thoại ra, mở khoá màn hình bèn thấy bức ảnh hai người đang hôn nhau. Bảo vệ bên cạnh lập tức hiểu chuyện, vội vàng ngăn cậu lại, nói :
"Mau vào đi, tầng 41, không phải gọi nữa !!" :))))
Bức ảnh này có lợi vậy sao ? Biết thế ngay từ đầu đã lấy ra rồi.
...
20 phút sau, Park Jihoon mới lên đến tầng 41, cậu thở hổn hển, cảm thấy cả người sắp bị tụt đường huyết rồi.
Từ nhỏ cậu đã không thích đi thang máy, còn nhớ rất rõ bản thân đã từng bị nhốt trong căn phòng tối nhỏ hẹp cả một đêm.
Cảm giác đó thật khiến người ta nghẹt thở.
Còn chưa kịp định thần, toàn thân đã nằm gọn trong vòng tay quen thuộc ấm áp.
"Không phải đã bảo không cần đến sao ?"
Thanh âm quen thuộc vang vọng bên tai.
"Anh đang chuẩn vị về nhà."
Tiếp đó trên trán liền có cảm giác mát lạnh, Park Jihoon đỏ mặt, vội vàng đẩy nam nhân ra, khẽ mắng :
"Đây là công ty."
Ngữ khí không có tí uy hiếp, ngược lại càng giống như đang làm nũng.
Ong Seong Woo không hề cảm thấy hành vi này có gì không tốt, anh chỉ biết bản thân nhớ tiểu bảo bối đến phát điên. Nhắm vào bờ môi hồng phấn của cậu hôn một cái :
"Ai bảo Hoonie của anh quá câu dẫn chi !"
Park Jihoon thở hắt ra :
"Ăn cơm đi, còn nóng đấy."
Ong Seong Woo nheo nheo mắt, tay siết chặt thêm vài phần, anh một hơi bế cậu lên đi thẳng vào phòng làm việc, sau liền đặt cậu lên chiếc bàn dài sang trọng.
Cả bờ mông Park Jihoon đều ngồi hẳn lên bàn làm việc, hai chân lơ lửng trên không, chiếc túi trong tay cũng theo đó rơi xuống, thức ăn rải đầy khắp sàn.
"Anh làm cái gì vậy?!"
Cậu bỗng nhiên nổi nóng lên, vùng vẫy muốn đứng dậy.
"Thức ăn mất rồi, làm sao bây giờ?"
Ong Seong Woo hoàn toàn không có ý định thả người, còn bày ra bộ dáng hối tiếc vô cùng, tiếp đó ranh mãnh áp sát vào người cậu:
"Hay là ăn em được rồi."
"Anh.....ưm...."
Lời còn chưa dứt, môi đã bị người chặn lại. Đầu lưỡi linh hoạt nhân lúc cậu đang phân tâm liền tiến vào trong, cả khoang miệng đều ngập trong mùi thuốc lá nhè nhẹ, cậu bất giác chau mày.
Áo khoác ngoài đã bị anh cởi bỏ, để lại chiếc áo sơ mi bên trong.
Cậu phối hợp nhịp nhàng đáp trả hành động của người phía trên, cánh tay cũng vòng qua ôm lấy cổ anh, đáy mắt nhanh chóng lấp đầy mùi tình dục.
Từng cút áo trên người cậu bị Ong Seong Woo cởi ra, lộ ra vòng ngực trắng nõn, tiếp đó liền có cảm giác dị dạng trước ngực. Nụ hồng bên trái bị bao bọc trong khoang miệng ấm nóng.
"Ah....ha..."
Cả người Park Jihoon run lên, cảm thấy nụ hồng không ngừng bị nam nhân cắn xé, giống như muốn kéo đứt ra vậy, mặt khẽ nhăn lại, không phân biệt được là do quá đau hay do khoái cảm.
"Nhẹ....nhẹ một chút, sắp hỏng mất..."
Ong Seong Woo bỗng nhiên cắn mạnh một cái, sủng nịnh nói :
"Sao lại nỡ làm nó hỏng chứ."
Nói xong liền cẩn thận ngậm lấy quả anh đào của cậu, mút nhẹ nhàng như đứa bé đang bú sữa mẹ vậy.
"Ong Seong Woo.....A ~~ Seong Woo..."
Khoái cảm lập tức chiếm trọn cơ thể, Park Jihoon ưỡn ngực ra phía trước, tạo thuận lợi cho người bên trên mút mát.
Hai tay chống lên bàn, chân lại vòng chặt lấy tấm lưng rắn chắc của anh.
"Tiểu tao hoá~~"
Bày tay linh hoạt kéo quần cậu xuống, cùng lúc với chiếc quần lót xuống tận cổ chân, xong liền vứt sang một bên.
Anh mân mê bàn tay lên phần mông trơn truột của cậu rồi vỗ mạnh một cái.
"Chân...banh ra!" (Tét đít nhẹ thôi, đau quá mặc quần hơm nổi :)))))
Toàn thân Park Jihoon triệt để nằm trên chiếc bàn rộng lớn, trên mông có thể rõ ràng nhìn thấy nguyên dấu tay đỏ ửng.
Hai người làm với nhau nhiều lần như vậy, lại là lần đầu tiên bị tét mông. (Xẻo trym ổng :))))
Park Jihoon xấu hổ đến đỏ mặt, chậm chạp dạng hai chân ra.
Ong Seong Woo tức khắc không thể kìm chế, chỉ cảm thấy bên dưới trướng đến phát đau, nhưng do tiểu bảo bối sợ đau, chỉ đành nhịn xuống, bắt đầu làm công việc khai phá.
Bờ môi ma xui quỷ khiến thế nào lại phủ lên huyệt động đang khẽ nhúc nhích, cảm thấy vẫn chưa đủ, anh bèn đưa lưỡi ra liếm mút.
"Áhh....."
Park Jihoon đương nhiên không chịu được kích thích như vậy, đôi chân bất giác khép chặt lại, thế nhưng làm vậy càng tiện cho động tác của Ong Seong Woo.
"Đừng liếm nữa~~ bẩn... ahh!"
Cả người cậu dựng thẳng lên, ngoài miệng nói từ chối, nhưng cơ thể làm ra những hành động hoàn toàn trái ngược.
Đợi đến khi hoàn thành xong phần dạo đầu, Ong Seong Woo mới cẩn thận rút phân thân đã cứng cương của mình ra, không nói một lời liền đâm mạnh vào trong. Đôi tay vịn lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, hỏi :
"Thích không?"
Xong lại vỗ mạnh vào bờ mông tròn trịa ấy. (Anh Ong kì :))))
Park Jihoon ngẩng cao đầu, gương mặt lấm tấm mồ hôi.
"Thích....rất thích, chỉ cần là của Seong Woo....đều thích.."
Toàn thân cậu đều ửng hồng, khiến người không thể dời mắt.
"Có yêu anh không ?"
Ong Seong Woo dường như vẫn chưa thấy thoả mãn, hung hăng đâm sâu thêm vài cái, trên gương mặt điển trai khẽ lộ ý cười.
"Yêu....yêu chết anh...Ah~~"
Nếu là thường ngày có bao giờ nghe được Park Jihoon nói những lời này, cũng chỉ là trong những trường hợp như vậy mới có thể đùa giỡn với cậu. (Dơ :)))
Hắc~ Tiểu bảo bối đúng là càng lúc càng khiến người ta yêu thích mà
Không ai thích OngWink nhỉ?! Buồn ghê~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro