13

Làm cái nghề tốn chất xám này nội mỗi việc cạn ý tưởng cũng đã khiến Lee Sanghyeok cáu gắt không thôi, lòng vòng cả ngày trời không vẽ được gì nên hồn, Sanghyeok thả rơi chiếc cọ trên tay xuống sàn, mặc kệ nó lăn đi đâu thì lăn, buồn bực rút bật lửa tự châm cho mình một điếu thuốc.

Có một điều khá hiếm người biết về Lee Sanghyeok, đó là anh không thể vẽ tranh phong cảnh. Đúng vậy, anh thật sự vẽ phong cảnh rất tệ, không chỉ là cảnh vật, cây cối, con người, chỉ cần là một sự vật nào không phải là nhà thì Sanghyeok vẽ cực kì tệ. Đương nhiên anh đã rất cố gắng luyện tập nhưng cũng chẳng đâu vào đâu, ban đầu định theo họa sĩ nhưng với khả năng của anh đành phải rẽ qua kiến trúc, việc mình thích và việc bản thân có thể làm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Sanghyeok tâm trạng không tốt liền có chút cáu bẩn, vẻ mặt không mấy vui vẻ, ngón tay miết nhẹ lên chiếc bút bạc đang lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Anh nhớ Moon Hyeonjoon quá.

Ngồi nhàn nhã cả ngày dài khiến Lee Sanghyeok không khỏi buồn chán. Tụi nhỏ đều lên trường, người yêu của anh cũng phải tập luyện cho hội thao, chỉ còn mỗi Sanghyeok cùng mèo béo ở nhà chơi với nhau. Nằm trên giường lăn qua lăn lại vài vòng đến khi anh tưởng bị bức đến điên thì tiếng chuông điện thoại vang lên, thành công kéo được sự chú ý của Sanghyeok.

[ Sanghyeok ah, anh về Hàn rồi, đi uống không?]

" Bae Seongwoong?"

[ Kính ngữ đâu cái thằng nhóc này?]

" Bất ngờ đó, anh về khi nào đấy?"

[ Được hai, ba hôm rồi, nào không lòng vòng nữa, đi uống.]

Lee Sanghyeok thoáng chần chừ, đã lâu anh không đụng vào rượu bia, chẳng nhớ nổi lần cuối uống là từ bao giờ. Phía đầu dây bên kia liên tục hối thúc khiến Sanghyeok có chút khẩn trương, ngẫm lại cũng bẵng một thời gian không gặp đối phương, Bae Seongwoong là đàn anh khóa trên của Lee Sanghyeok thời đại học, sau khi tốt nghiệp cả hai vẫn giữ liên lạc, quan hệ rất tốt, lúc vừa ra trường vẫn còn mông lung, khi đó Seongwoon cũng đã giúp anh rất nhiều, bản thân cũng rất quý đàn anh, xem Bae Seongwoong như người nhà mà hết lòng đối xử. Vả lại Sanghyeok giờ cũng chẳng có gì làm, cứ nằm lăn mãi cũng chẳng đẻ ra được ý tưởng gì, chi bằng đổi gió đi uống một chút vậy, anh cũng muốn ôn lại vài chuyện xưa.

Bae Seongwoong hẹn anh ra một quán ăn cuối phố, không gian không quá rộng bù lại khá gọn gàng và ấm cúng. Vừa đến đã thấy Seongwoong một thân áo phao lớn ngồi ở bàn đang nướng thịt, nét mặt so với thời gian trước có chút già dặn hơn, nhưng chung quy cũng không khác mấy, nhìn phát nhận ra ngay.

" Anh Seongwoong."

Đối phương nghe thấy có người gọi tên liền ngẩng mặt lên, bắt gặp là Lee Sanghyeok khoác chiếc áo dạ dài, cổ quấn khăn len kín mít. Seongwoong giơ tay đáp lại lời chào, miệng không ngừng hối Sanghyeok lại ngồi.

" Làm gì mà quấn khăn dày thế? Lại ốm à?"

" Dạo này sức khỏe em hơi yếu, mặc ấm chút tiết kiệm được ít tiền khám bệnh."

Bae Seongwoong một mặt khinh bỉ nhìn người con trai trước mặt, thằng nhóc này mà đòi nói chuyện sức khỏe à? Nhớ ngày trước cả tháng tuyết rơi phải năn nỉ gãy lưỡi mới thấy được một hôm Sanghyeok chịu quàng khăn len, đeo tất ấm đầy đủ đi học, mà giờ đã quá nửa mùa xuân, thời tiết ôn hòa hơn mà vẫn còn mặc kín vậy, Bae Seongwoong nghĩ thầm nhóc con này xem ra cũng biết sợ rồi.

" Anh sao lại tự dưng về Hàn? Công việc có vấn đề à?" Lee Sanghyeok miệng hỏi nhưng mắt không rời vỉ nướng, chăm chăm nhìn vào miếng thịt bò tảng đang chín dần.

" Chẳng việc gì cả, định về Hàn mở phòng tranh." Bae Sweongwoong cắt nhỏ miếng thịt nướng rồi gắp vào bát cho Sanghyeok, nhìn đối phương hai mắt mở to, miệng nhỏ không ngừng chóp chép có chút buồn cười.

" Cho em vô làm đi, anh biết mà, em muốn vẽ tranh." Lee Sanghyeok gần như bật cả người dậy may là phanh lại kịp, hai má độn đầy một miệng thịt phồng lên khiến anh suýt nghẹn.

Khác với Sanghyeok, Bae Seongwoong là họa sĩ chính hiệu, cũng là người truyền cảm hứng cho Lee Sanghyeok theo hướng nghệ thuật. Không phải Sanghyeok ghét công việc hiện tại của mình, làm kiến trúc sư rất tốt, anh yêu những căn nhà mình vẽ lên, yêu từng chi tiết bản thân tâm huyết đặt vào trong mỗi nét vẽ, chỉ là anh muốn nhiều hơn thế, muốn vượt qua giới hạn của chính mình. Không chỉ dừng lại ở những căn nhà nhỏ, Lee Sanghyeok muốn vẽ cả thế giới to lớn ngoài kia.

" Được rồi, được rồi, anh không cho thì em vẫn vác xác qua thôi, hỏi làm gì. Nào đưa ly đây, lâu lắm không nạp cồn rồi."

Hai người vui vẻ chén chú chén anh, rôm rả nói chuyện đến quên thời gian  cứ thế mà uống rượu từ trưa đến tận chập tối. Lee Sanghyeok mặt mũi đỏ lựng nằm bất động cả người lên bàn ăn, vốn dĩ có tửu lượng không quá tệ nhưng có lẽ do đã rất lâu không đụng vào rượu bia nên giờ có phần chịu không nổi. Mắt anh nhắm nghiền, miệng mèo chúm chím đưa lưỡi liếm chút rượu còn sót ở khóe môi, Lee Sanghyeok nếm được hơi cồn liền thích thú cười khì khì, nhỏ giọng lèm bèm hối thúc người kia mau rót rượu cho anh.

Bae Seongwoong nhìn đối phương say khướt một đống ở phía đối diện rồi day chán, nếu như không nhầm thì nhóc con Sanghyeok làm gì dễ say đến vậy, ngày trước còn nhậu được cả ngày mà, thần cồn khoa Kiến trúc lụt nghề à?

" Yah, Sanghyeok, dậy đi, anh đưa em về, này này, dậy đi."

Lee Sanghyeok mơ màng ngẩng đầu dậy, anh với lấy chai soju ở trước mặt rồi ôm vào lòng, thân nhiệt nóng áp vào vỏ chai thủy tinh lành lạnh khiến Sanghyeok thoải mái thiếp đi, mặc kệ Bae Seongwoong khản cổ ra sức lay anh dậy.

" Sanghyeok dậy đi, điện thoại rung nãy giờ kìa, nghe anh nói gì không? Lee Sanghyeok!!! Anh nghe máy đấy nhá."

Nhìn em mình nằm bất động không nhúc nhích, Bae Seongwoong không còn cách nào khác phải bắt máy nhưng chưa kịp bấm nghe thì phía bên kia đã tắt. Không quá 3 giây sau màn hình điện thoại bỗng lại sáng lên một lần nữa, hiển thị cuộc gọi tới đến từ " Moon Hyeonjoon tầng 3". Seongwoong vừa bấm nút nghe còn chưa kịp mở lời đã bị một giọng nói gấp gáp cắt ngang.

[ Lee Sanghyeok, sao bây giờ mới bắt máy, anh đang ở đâu?]

" Sanghyeok ngủ mất rồi, em ấy uống say."

[ Say? Anh là ai? Lee Sanghyeok đâu rồi? ]

" Này bình tĩnh, tôi là đàn anh của Sanghyeok, có hẹn em ấy đi uống rượu."

[ Hai người đang ở đâu? Tôi đến đón anh ấy về.]

" Không sao đâu, tôi đưa Sanghyeok về là được, làm phiền cậu rồi. "

" Tôi là người yêu của Lee Sanghyeok, đến đón anh ấy, không phiền."

Bae Seongwoong á khẩu, quai hàm không ngậm lại được, cái gì cơ, bên kia vừa nói là người yêu của Sanghyeok, của thằng nhóc Sanghyeok á? Mặc kệ cuộc gọi vẫn còn hiển thị, kệ luôn người ở đầu dây bên kia đang không ngừng hỏi này hỏi kia, chẳng chần chừ thêm nửa giây, Seongwoon dùng hết sức bình sinh lay nhóc con đang lăn lóc trên bàn dậy làm rõ chuyện.

Lee Sanghyeok bị tiếng ồn bên cạnh làm cho tỉnh giấc, anh khó chịu nhìn xung quanh tìm thủ phạm quấy phá giấc ngủ của mình. Hơi men vẫn còn dai dẳng trên đại não khiến Sanghyeok hơi chếnh choáng, đổ cả nửa người lên Bae Seongwoong đang hóa đá ngồi bên cạnh, miệng làu bàu mắng sao mà ồn quá.

" Này nhóc con, nói thật cho anh biết, người yêu mày đây à, Moon Hyeonjoon tầng 3?". Seongwoon dí sát màn hình điện thoại còn sáng vào Lee Sanghyeok, hai tay không ngừng lay lắc con sâu rượu trước mặt.

" Hửm...Hyeonjoonie...của em mà." Lee Sanghyeok mắt nhắm mắt mở chộp lấy điện thoại, ôm khư khư lấy trong lòng. Hai hốc mắt không tự chủ được liền ậng nước, anh thút thít ghé vào điện thoại gọi tên người yêu.

Phía bên này Moon Hyeonjoon đang sốt hết cả ruột, chỉ nghe qua điện thoại tiếng sột soạt đinh tai bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Cậu như dẫm phải ổ kiến lửa liền bật dậy, tâm trạng vừa lo vừa xen lẫn bực bội, giọng nói cố nén tức giận mà trầm đục hơn bình thường trả lời mèo con say xỉn bên kia.

[ Lee Sanghyeok, là em đây.]

" Hức...Joonie.. mau đón anh...hức..."

[ Ngoan, mau đưa lại máy cho bạn anh, rồi em đến đón anh.]

" Joonie...k-không muốn nói...hức.. chuyện với anh à?"

Tiếng nỉ non của mèo con say xỉn như đang làm nũng khiến tim Moon Hyeonjoon như tan thành bãi nước, hầu như trước giờ cậu chưa từng thấy Lee Sanghyeok say đến như vậy. Giọng mũi nghẹn ngào, bị rượu làm cho ngoan ngoãn , say mèm nhưng vẫn nhớ đến Hyeonjoon, đợi người yêu đến đón.

" Cục cưng, ngoan nào, không khóc nữa, em yêu anh mà, mau đưa máy cho bạn anh đi, em sẽ đến đưa anh về, nhé?"

" Dạ..."

Lee Sanghyeok sụt sịt đưa máy cho đàn anh đang đứng hình bên cạnh, trong lúc quay cuồng có vẻ Sanghyeok đã bấm phải nút loa ngoài thành ra cả cuộc nói chuyện vừa rồi đều lọt hết vào tai Bae Seongwoon. Nhắm mắt, hít thở sâu vài hơi rồi nhận điện thoại từ Lee Sanghyeok, đúng rồi, cậu Moon gì đó mau đến hốt con ma men này dùm đi, nhanh lên, thằng nhóc họ Lee này làm nhiều cái không muốn nói đâu.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro