Chương 2


Chương 2

"Này!" Nghe giọng nói này, không cần nghĩ cũng biết đó là ai.

"Anh muốn gì?" Quay đầu lại, quả nhiên là tên đầu gấu nổi tiếng của trường Ok TaecYeon

"Em trai, cho anh mượn ít tiền đi!"

"Không cho" liếc mắt nhìn đồng hồ, bất giác mỉm cười.

"Mày cười cái gì, muốn chết sao?"

"Ha ha ha ha" nhìn anh ta giơ nắm đấm tức giận, tôi thậm chí còn cười lớn hơn.

"Mày! ! A! ! ! ! ! ! Đau quá! ! ! !"

Quả nhiên, anh xuất hiện

"Mày là đứa nào, cút ngay cho tao, buông tay ra" Ok Taecyeon dùng sức đẩy anh, anh vẫn không hề suy chuyển.

"Mời anh thu tay lại" nghe được anh cúi đầu nói câu đó, tôi buồn cười anh có cần phải lễ phép vậy không

"Chết đi!" Tôi thấy Ok TaecYeon vẫn ngoan cố đánh xuống, tôi chỉ nhắm mắt chờ hắn chịu trận

"A! ! ! ! ! ! !"

Từ sau lưng anh, tôi nhìn thấy nắm tay hắn chảy máu, có khi nào gãy luôn cả xương

"Thật xin lỗi" anh kích động ngồi xuống xem xét Ok TaecYeon

"Onew! Sao phải xin lỗi, là hắn gây sự trước, cứ để kệ hắn!"

"Anh ta bị thương rồi" anhvẫn như cũ quay lưng về phía tôi, kéo tay TaecYeon lên kiểm tra.

"Người lần trước bị thương còn nghiêm trọng hơn mà!"

". . ."

Kỳ thật nói xong tôi liền hối hận, tôi biết anh mỗi lần gây hại dù cho một con kiến trong lòng đều áy náy, cho nên những lời này càng khiến anh khổ sở.

"Tôi mặc kệ, tôi muốn về nhà!" Hung hăng kéo cánh tay của anh, chính là anh đẩy tay tôi ra.

". . ."

"Onew! !"

"Anh có đau không? Rất đau phải không? Tôi đưa anh đến bệnh viện được không?"

"Ô ô ô. . ."

"Thật sự thật xin lỗi. . ."

Đây là lần đầu tiên anh không nghe lời tôi, đến nỗi sau đó anh có nói gì đó, nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy.

Chỉ nhớ rõ khi về đến nhà, Cha vẫn như cũ ở phòng nghiên cứu không về ăn cơm, tôi ăn bữa tối một mình, chờ đến 12 giờ đêm vẫn không thấy anh, tôi ngồi trên salon phòng khách khóc rất lâu.

Nhớ lúc trước mới đi học, tôi cùng bạn học đánh nhau một trận.

Tuy rằng Cha nói con trai đánh nhau là chuyện thường tình, nhưng cha vẫn không yên lòng để tôi một mình nên khi chế tạo anh đã khiến anh có ý thức rằng chỉ cần khi tôi gặp nguy hiểm, tim đập khẩn trương thì sẽ cảm nhận được và phải lập tức xuất hiện bảo vệ tôi.

Điểm ấy làm cho tôi cảm thấy rất thú vị, cho nên thường đi khích bác khơi mào, sau đó làm cho đối phương tìm tôi gây sự, sau đó anh sẽ xuất hiện làm chỗ dựa vững chắc

Tôi ý thức được, người khác ở trên người anh đánh xuống, thì người đó mới chính là người bị thương, nếu không gãy xương thì cũng đau đớn mấy phần, không sao tránh khỏi.

Nhưng cũng vì thế mới có những tình huống rất buồn cười, có lần cô bạn cùng lớp muốn hôn tôi, tim tôi cũng khẩn trương, anh liền xuất hiện, đem cô bé kia đẩy ra, biểu tình chân thành của anh làm tôi giở khóc giở cười.

Mặc kệ tôi giải thích loại khẩn trương này khác với loại khẩn trương kia, anh vẫn không chịu hiểu, khăng khăng che chắn bảo vệ tôi.

Cũng chính vì chuyện này, Lee TaeYeon không chơi với tôi nữa, cô ấy nói đã thổ lộ với anh, nhưng anh từ chối.

Anh nói anh là của cậu chủ Kim KiBum

Đêm đó tôi nghĩ lại rất nhiều kỉ niệm lúc xưa, nhớ đến anh dùng ngữ khí kiên quyết nói ra những lời ngốc ngếch mà không khỏi mỉm cười.

Onew, tôi rất cô đơn, anh mau quay về.

"Cậu chủ, ngủ ở ngoài này sẽ bị cảm lạnh đó"

Khóc đến sưng mắt không mở ra được, lại cảm thấy mình đang vùi mặt trong ngực anh, không có hơi ấm, nhưng chính là thân thể được ôm nhấc bổng lên cảm giác thật sự thực hạnh phúc, giống như đứa trẻ nằm trong nôi, thực an ổn, được anh đưa về giường, lấy chăn đắp, còn hôn trán tôi.

Tôi biết anh không hiểu những hành động này có ý nghĩa gì, anh chỉ là bắt chước hành động của cha. Nhưng số lần cha chăm sóc tôi như vậy còn ít hơn so với anh.

"Vì sao để tôi phải ăn tối một mình?"

"Thực xin lỗi" anh đã đi ra đến cửa nghe thấy tôi nói lại quay về bên giường

"Anh đã đi đâu? Vì sao không để ý đến tôi? Còn để mặc tôi ăn tối một mình. Rõ ràng Ok Taec Yeon gây sự trước" Tôi đem chăn trùm lên mặt vì tôi khóc nhất định rất xấu xí.

"Huhu . . Lần này tôi thật không có khiêu khích người ta trước. . ."

"Tôi tin tưởng Cậu chủ, chính là tôi làm anh ta bị thương "

". . ." Kỳ thật anh làm bị thương rất nhiều người, nhưng nhớ tới buổi sáng lỡ miệng, tôi không dám nói ra những lời này khiến anh bị tổn thương

"Cậu chủ, cho tôi nhìn cậu được không? OnLew muốn nhìn cậu chủ "

"Không cho. . Huhu "

"Thực xin lỗi, người kia bởi vì OnLew mà bị thương, giáo sư Kim nói không được làm kẻ vô trách nhiệm"

". . ."

"OnLew cam đoan, không có lần sau, Cậu chủ có thể mắng tôi, có thể lấy đồ chọi tôi, chính là. . . không nên đánh tôi, tay cậu chủ sẽ đau "

"Hic. . ." Anh nhẹ nhàng đem chăn xốc lên

"Cậu chủ, đừng khóc "

"Tôi khóc, tôi vì đau lòng mới khóc, anh biết không?"

"Tôi cũng thực đau lòng, cho nên Cậu chủ đừng khóc "

Không biết anh được cha định nghĩa cho đau lòng nghĩa là gì.

Chỉ là cho dù anh đau lòng, cảm giác đau lòng của người máy nhất định không giống của con người.

"Ngủ cùng tôi "

"Được"

"Hát cho tôi nghe "

"Được"

Giang hai tay, gắt gao ôm cổ anh, trên người anh có mùi bệnh viện.

Lúc vào trung học, tôi từng nói sẽ không cho anh ngủ cùng, hai người con trai nằm chung một giường cảm giác rất kỳ quái, dù sao anh cũng rất giống người thật. Nhưng chính vào ngày đó, tôi rất muốn như lúc nhỏ, ghé vào trong lòng anh mà ngủ, khi tỉnh lại, trong lồng ngực anh nhờ hơi ấm của tôi cũng trở nên ấm áp. Tôi biết anh không cần ngủ, chỉ vờ nhắm mắt hát khẽ bên tai tôi, ru tôi ngủ, chờ đến lúc tôi tỉnh ngủ thì mở to hai mắt.

Tôi luôn tò mò khi nhắm mắt không ngủ cả đêm anh có suy nghĩ gì, dùng loại tâm tình gì ôm tôi ngủ, cảm giác có tôi trong lồng ngực là như thế nào.

Chính là hết thảy những điều này mãi không có đáp án, đến tận bây giờ tôi vẫn không thể trả lời.

– TBC –

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #onkey