"Ánh nhìn không chạm"
Buổi chụp hình đầu tiên diễn ra ở ngoại ô Bangkok, trong một biệt thự được thuê trọn làm bối cảnh cho chiến dịch quảng bá dòng thời trang xuân–hè của một thương hiệu lớn. Đội ngũ sản xuất đã có mặt từ sớm, setup ánh sáng, kiểm tra concept, layout tạo hình. Gawin đến đúng giờ như thường lệ, mặc áo thun xám nhạt, đội nón lưỡi trai, tai nghe bluetooth treo hờ trên cổ. Ánh mắt cậu lướt một vòng, im lặng, nhưng không hoàn toàn vô cảm.
Khi bước vào khu vực nghỉ, cậu thấy Joss đã có mặt. Anh ngồi gần cửa sổ, tay lật xem quyển lookbook, ánh sáng xiên qua vai khiến đường nét trên gương mặt càng sắc nét hơn, và cái đồng tiền bên má trái hiện rõ mỗi khi anh mỉm cười. Joss liếc qua khi Gawin bước vào, khẽ gật đầu:
"Chào buổi sáng."
Gawin gật nhẹ, bước tới chiếc ghế trống gần đó. "Anh cũng tới sớm."
"Có cuộc trao đổi với stylist và nhiếp ảnh gia. Muốn làm rõ một vài chi tiết về mood & tone của bộ ảnh," Joss trả lời, mắt vẫn dán vào trang giấy.
Gawin ngồi xuống sofa đối diện, vắt chân, mở tập mô tả concept của mình. "Vậy là tôi tới vừa lúc để bị quan sát rồi."
Lần này Joss ngẩng lên. Anh cười, chậm rãi, như thể không có gì cần giấu. "Không phải quan sát. Chỉ là muốn hiểu rõ hơn về cách cậu làm việc."
Gawin không nói gì. Cậu chỉ lật sang trang khác, ánh mắt vẫn dừng lại trên chữ nhưng khoé môi khẽ cong lên.
Bộ ảnh đầu tiên bắt đầu với concept "distance intimacy" – gần gũi nhưng vẫn giữ ranh giới. Gawin là người mẫu chính, tạo dáng bên những món đồ mang tính biểu tượng của bộ sưu tập: áo sơ mi trắng oversized, blazer mỏng, và ánh nhìn không chạm vào ống kính. Mọi thứ thiên về cảm giác, một sự kết nối chưa trọn vẹn.
Joss đứng cạnh đạo diễn nghệ thuật, theo dõi từ phía monitor. Anh không phải stylist, cũng không phải đạo diễn hình ảnh, nhưng rõ ràng có vai trò đặc biệt trong buổi chụp, người nghĩ ra ý tưởng, và cũng là người đích thân mời Gawin tham gia chiến dịch này.
"Frame ổn, nhưng ánh mắt cần hơi khác," Joss nói, giọng vừa đủ nghe. "Không phải trống rỗng, mà là ngập ngừng. Như thể cậu đang cân nhắc một điều gì đó, nhưng không nói ra."
Nhiếp ảnh gia gật đầu, rồi chuyển lời cho Gawin. "Thử lại ánh mắt nhé, Gawin."
Gawin không phản ứng nhiều. Cậu chỉ khẽ gật, rồi quay trở lại vị trí, mắt nhìn xa xăm đúng như yêu cầu. Lần chụp tiếp theo, ánh sáng thay đổi nhẹ, và khi Gawin xoay mặt đúng góc, Joss khẽ nhích người về phía trước, như để nhìn kỹ hơn.
"Lần này tốt hơn," anh nói, gần như chỉ nói với chính mình.
Suốt buổi chụp, Joss không can thiệp quá nhiều, nhưng mỗi khi lên tiếng, đều khiến Gawin phải dừng lại và suy nghĩ. Không phải vì lời góp ý quá sâu sắc, mà vì cách Joss nhìn cậu, vừa có sự chú ý chuyên môn, vừa như thể đang thử thách.
"Thử một lần nữa được không?" Joss lại lên tiếng trong một phân cảnh Gawin đứng một mình dưới ánh nắng lọc qua rèm. "Lần này, ánh mắt không chỉ là giấu kín, mà là không chắc chắn. Như thể nhân vật của cậu không rõ mình đang đứng ở đâu, trong khung hình này, hay trong lòng người khác."
Gawin hít một hơi sâu, mắt khẽ nhắm lại rồi mở ra. Cậu không hỏi thêm, chỉ diễn lại đúng như những gì mình cảm nhận được, không hoàn toàn vì Joss yêu cầu, mà vì cậu muốn hiểu tại sao ánh mắt ấy lại quan trọng đến vậy.
Buổi chụp kết thúc trễ. Gawin về phòng thay đồ, tháo phụ kiện, cởi áo khoác, vươn vai mệt mỏi. Cậu cảm thấy mình đã dốc hết năng lượng cho những khung hình tưởng như tĩnh lặng mà lại đầy áp lực ấy. Khi cậu ngồi xuống nghỉ, điện thoại rung lên: một thông báo story mới từ Joss.
Chỉ là một đoạn video ngắn quay bầu trời qua cửa sổ xe hơi, nắng nhẹ, cây xanh lướt qua. Không có caption rành mạch, chỉ một dòng chữ nhỏ hiện lên rồi mờ dần:
"Sometimes distance says more than closeness."
Gawin nhìn video vài giây, rồi tắt màn hình. Lại một câu không rõ là dành cho ai, hay chỉ đơn giản là phong cách nghệ sĩ quen thuộc. Nhưng cậu biết, Joss không làm điều gì một cách ngẫu nhiên.
Khi rời khỏi biệt thự, Gawin tình cờ gặp Joss đứng ở hành lang ngoài. Anh đang nhìn điện thoại, nhưng khi Gawin xuất hiện, ánh mắt họ gặp nhau.
"Ngày mai sẽ chụp những concept có tương tác gần hơn. Chuẩn bị kỹ nhé," Joss nói, không bước tới gần, không nở nụ cười quen thuộc.
Gawin chỉ khẽ gật đầu.
Không phải là anh muốn gì, Gawin không chắc. Nhưng cậu biết, nếu đây là một cuộc chơi, thì mình sẽ không để bị dẫn dắt quá dễ dàng.
Gió chiều thổi nhẹ qua hành lang, mang theo mùi nắng và hơi ẩm từ khu vườn phía sau biệt thự. Gawin nhìn theo bóng Joss quay đi, lặng lẽ mà dứt khoát. Không một lời thừa, không một cử chỉ rõ ràng. Anh vẫn luôn như thế, đủ gần để khiến người khác chú ý, nhưng chưa bao giờ đủ gần để chạm vào.
Gawin bước tiếp ra xe, ánh nắng cuối ngày hắt qua kính chắn gió làm mọi thứ trở nên nhòe nhẹ. Cậu tựa đầu vào lưng ghế, tay mở điện thoại thêm lần nữa. Story của Joss vẫn còn đó, lặp lại một lần trước khi biến mất:
"Sometimes distance says more than closeness."
Gawin nhìn dòng chữ lần nữa rồi để điện thoại rơi xuống, màn hình dần tối. Cậu không chắc Joss viết điều đó cho ai, nhưng vẫn không thể phủ nhận: nó đã khiến tim mình dao động.
Ngoài cửa xe, trời chiều sắp tắt. Ánh nắng lùi dần về sau tán cây, để lại màu hoàng hôn loang loáng như dư vị của một điều chưa kịp nói. Trong đầu Gawin, hình ảnh Joss đứng ở hành lang vẫn còn rõ: bình thản, kiểm soát, và giữ một khoảng cách an toàn đến mức gần như lạnh lùng.
"Ngày mai sẽ chụp những concept có tương tác gần hơn," Joss đã nói vậy.
Nhưng Gawin biết, sự gần gũi không chỉ là chạm vào cùng một đạo cụ, đứng trong cùng một khung hình, hay đối mặt nhau dưới ánh sáng đẹp nhất. Đôi khi, nó là việc dám để người kia thấy rõ mình, không qua layout, không qua concept, mà là chính con người thật, không che giấu.
Cậu ngả đầu vào ghế, khẽ nhắm mắt. Một nhịp thở dài, không phải mệt, mà là để trấn tĩnh. Cậu không định để mình bị kéo theo những ám chỉ mơ hồ thêm nữa. Nếu ngày mai là lúc mọi thứ tiến gần hơn, thì cậu sẽ đón nhận. Không tránh né, cũng không để bị dẫn dắt.
Bởi vì nếu đây là một trò chơi, thì Gawin không phải quân cờ, và nếu Joss thật sự muốn đi xa hơn, thì đã đến lúc anh phải bước khỏi vị trí của người chỉ đạo.
Xe lăn bánh, rời khỏi biệt thự. Gió chiều vẫn mang theo mùi nắng, và một điều gì đó rất giống... khởi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro