Chap 3

Moon Hyeonjoon không thể kiềm chế được một nụ cười nhẹ khi thấy sự ngạc nhiên và dễ thương trong ánh mắt của Choi Hyeonjoon. Cậu không ngờ rằng một tình huống đầy căng thẳng lại có thể kết thúc bằng một sự thoải mái đến thế. Đó là một sự bất ngờ, như thể cả hai đã bước vào một thế giới khác biệt hoàn toàn so với những gì họ từng nghĩ.

"Nhưng mà anh ơi, mình sẽ đi đâu bây giờ hả anh?"

"À thì..."

Trước câu hỏi ngây ngô của Choi Hyeonjoon, cậu Moon thật sự không biết phải trả lời như thế nào. Trước đó, cậu chỉ muốn đưa Choi Hyeonjoon ra khỏi cái trụ sở tồi tệ đó thật nhanh mà chẳng nghĩ tới việc phải đi đâu tiếp theo. Bất chợt, cậu nghĩ đến nhà mình, nhưng ngay lập tức ý nghĩ đó bị gạt bỏ, vì không phải nhà cậu vẫn còn một Moon Hyeonjoon 17 tuổi đang sống ở đó sao?

Moon Hyeonjoon cũng không quay sang hỏi Choi Hyeonjoon về nhà cậu ấy ở đâu. Cậu biết nếu nhà Choi Hyeonjoon gần đây, chắc chắn cậu ấy đã về từ lâu rồi. 

Moon Hyeonjoon nhíu mày một chút, cố gắng tìm ra phương án nào hợp lý, nhưng mọi thứ đều có vẻ bế tắc. Một phần cậu không muốn để Choi Hyeonjoon phải lo lắng thêm, phần còn lại thì không thể nghĩ ra được nơi nào tốt hơn lúc này.

Choi Hyeonjoon vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn ngây thơ như vậy, đôi mắt sáng lên khi chờ đợi câu trả lời, như thể chỉ cần cậu Moon đưa ra một quyết định, mọi thứ sẽ ổn thôi. Cảm giác ấy làm cho Moon Hyeonjoon cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.

" Mình đến khách sạn nhé" Cậu cuối cùng cũng quyết định, giọng có vẻ hơi đắn đo.

" a h-hả ý anh là khách sạn thật ạ ?"

 Moon Hyeonjoon cảm thấy mình hơi lúng túng khi nghe câu hỏi của Choi Hyeonjoon. Cậu không nghĩ câu trả lời của mình lại gây ra phản ứng bất ngờ cho Choi Hyeonjoon như vậy. Thực ra, cậu chỉ muốn tìm một nơi nào đó gần và an toàn để có thể tạm nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Choi Hyeonjoon, cậu lại cảm thấy như mình vừa nói gì đó quá đột ngột.

"Ừ... nhưng mà chỉ là khách sạn bình thường thôi, không phải kiểu... thế đâu. Với lại chúng ta là đàn ông mà, anh thoải mái lắm." Moon Hyeonjoon vội vàng giải thích, không muốn làm cậu ấy hiểu lầm.

Choi Hyeonjoon vẫn đứng yên một chút, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi vẻ ngạc nhiên. Cậu cứ nhìn Moon Hyeonjoon, dường như đang cố gắng hiểu rõ hơn về quyết định này. Sau một lúc, cậu ấy chớp mắt, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

"À... em hiểu rồi." Choi Hyeonjoon nói, giọng có chút e dè nhưng cũng có vẻ chấp nhận.

Moon Hyeonjoon thấy cậu ấy hơi rụt rè, nhưng cũng cảm nhận được sự tin tưởng trong ánh mắt đó. Dù sao đi nữa, họ đang ở trong một tình huống không mấy thoải mái, và ít nhất, việc tìm một nơi nghỉ ngơi tạm thời có vẻ là lựa chọn tốt nhất lúc này.

"Chúng ta đi thôi." Moon Hyeonjoon nói, một lần nữa mỉm cười nhẹ nhàng.

"Aa, cái áo của anh, em trả lại cho anh. Em cảm ơn vì đã quan tâm em..."

Choi Hyeonjoon chợt nhận ra mình vẫn đang khoác chiếc áo lớn của Moon Hyeonjoon, vội vàng cởi ra để trả lại. Khi thấy Moon Hyeonjoon chỉ mặc một chiếc hoodie mỏng màu đen, cậu bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng và lúng túng.

"À, mặc đi, anh vẫn ổn mà. Anh mày còn khỏe hơn chú em đấy. Nhìn em nhỏ thế này, chắc chắn không chịu nổi cái lạnh đâu." Moon Hyeonjoon nhếch môi cười, chiếc răng nanh ló ra, trông cậu như một con hổ đang trêu chọc một con thỏ non.

Choi Hyeonjoon liếc nhanh lên trời, như thể muốn tránh né sự trêu ghẹo của "con hổ trắng" kia. "Không sao đâu, e-em quen rồi." Cậu đáp, mặc dù sau khi cởi áo, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy, nhưng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Moon Hyeonjoon chỉ nhẹ lắc đầu, không nói thêm gì nữa, mà lại siết chặt tay cậu hơn, như một cách để bảo vệ và che chở người đang đi bên cạnh mình. Cảm giác thật lạ lẫm khi cậu có thể ở gần một người mà trước đây chỉ coi như đối thủ. Nhưng lúc này, tất cả những gì cậu thấy chỉ là một chàng trai trẻ cần được che chở và bảo vệ.

Moon Hyeonjoon không thể ngừng cảm thấy sự lạ lẫm trong lòng. Cảm giác này thật khó diễn tả, giữa việc phải giúp đỡ và những suy nghĩ hỗn độn trong đầu cậu.

Choi Hyeonjoon vẫn giữ chiếc áo của Moon Hyeonjoon, tuy không mặc nhưng nó vẫn được gấp gọn trong tay, như một món quà vô hình của sự quan tâm. Cậu cảm nhận rõ cái lạnh, nhưng cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Moon Hyeonjoon. Thực sự, những gì anh ấy làm cho mình... chỉ khiến trái tim Choi Hyeonjoon dậy lên những cảm xúc lạ lẫm, cảm giác được che chở mà chưa bao giờ cậu có.

Khi họ bước vào khách sạn, không gian ấm áp làm cho không khí giữa họ dường như trở nên dễ thở hơn. Choi Hyeonjoon cảm thấy hơi ngượng khi bước vào một nơi mà mình chưa từng đặt chân đến, nhưng Moon Hyeonjoon đã nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, hỏi lễ tân và dắt cậu đi thẳng lên phòng. Thật may rằng tiền tài khoản trong điện thoại cậu không biến mất, nếu không chắc chắn đêm nay cả 2 sẽ phải ngủ bên ngoài trời tuyết lạnh rồi.

Choi Hyeonjoon ngồi xuống giường một cách chậm rãi, đôi mắt vẫn đượm buồn, nhưng ít nhất lúc này cậu không cảm thấy đơn độc. Cảm giác ấm áp từ chiếc giường mềm mại và không gian yên tĩnh khiến cho tâm trí cậu bớt xao động.

Choi Hyeonjoon liếc nhìn Moon Hyeonjoon chăm chú trong khi cậu Moon đang lướt điện thoại. Cậu có quá nhiều câu hỏi trong đầu. Tại sao anh ấy lại giúp mình? Câu trả lời mà anh đưa ra trước đó chẳng hợp lý chút nào. Anh ấy là ai? Cậu không biết. Anh ấy có phải là thành viên của đội tuyển SKT1 không? Nhưng rõ ràng đội hình chính và phụ của SKT1 mà cậu biết, không có tên anh ấy. Vậy tại sao áo khoác của Moon Hyeonjoon lại có logo giống giốngcủa SKT1 như vậy?

"Em... không biết phải nói gì..." Choi Hyeonjoon thừa nhận, ánh mắt lảng tránh, nhìn xuống sàn nhà.

"Chỉ là, mọi thứ hôm nay... quá lạ lẫm."

Moon Hyeonjoon hiểu rõ cảm xúc của Choi Hyeonjoon lúc này. Cậu cũng không khá hơn. Đang yên ổn tự dưng bị cuốn vào một đống chuyện phi logic, như thể mình vừa xuyên không vào một thế giới khác. Đã vậy, lại còn phải giúp đỡ người mà trước đây mình từng cảm thấy khó chịu trên sân đấu.Haiz, dù sao, khi nhìn thấy cậu ấy bị đẩy vào một hoàn cảnh không thể thoát ra, có một điều gì đó trong cậu không thể đứng yên. Chỉ đơn giản là thế, Moon Hyeonjoon cậu cũng là người tốt mà.

"Anh hiểu mà," Moon Hyeonjoon nói, giọng cậu bình thản nhưng vẫn có sự quan tâm. 

"Đúng là mọi thứ khá kỳ lạ, nhất là khi chúng ta không phải là bạn bè, mà chỉ là... đối thủ trên sân."Cậu nói một cách dễ dàng, nhưng thực tế, trong lòng lại đang có vô vàn câu hỏi không lời đáp.

" Aa h-hả à vâng..." 

Moon Hyeonjoon dừng một chút, rồi tiếp tục "Thật ra, anh không phải là người trong đội tuyển SKT1 mà em nghĩ đâu."

Choi Hyeonjoon quay lại nhìn cậu, đôi mắt có chút ngạc nhiên. "Hả?" cậu thốt lên, khó khăn để nắm bắt điều gì đó trong câu nói ấy. Sao mà anh ấy lại biết điều cậu đang nghĩ ?

Moon Hyeonjoon lại cười, lần này có vẻ có chút tinh nghịch. "Anh là một người đang tham gia vào một đội khác, nó không nổi tiếng đến mức nhiều người biết đâu." 

Quả thực là như lời cặp đôi botlane của T1 trước đã nói với Moon Hyeonjoon : Tài bốc phét của Oner không ai sánh ngang được

Câu trả lời của Moon Hyeonjoon khiến Choi Hyeonjoon cảm thấy bối rối hơn nữa. Đội khác? Nhưng tại sao lại cái áo khoác có logo giống với của SKT1? Tất cả những thứ này thực sự khó hiểu, nhưng cậu không thể hỏi thêm lúc này. Cậu đành im lặng, cố gắng hiểu thêm chút ít về người đang ngồi cạnh mình.

Moon Hyeonjoon, nhận thấy sự thắc mắc trong ánh mắt của Choi Hyeonjoon, tiếp tục với một giọng trấn an hơn. "Anh không có ý làm em bối rối. Chỉ là... mọi thứ thay đổi nhanh quá, và anh cũng không chắc những gì đang xảy ra nữa."

Choi Hyeonjoon gật đầu, dù không hoàn toàn hiểu, nhưng cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Moon Hyeonjoon. Cảm giác an toàn và sự tin tưởng nhỏ bé trong lòng cậu từ khi cậu ấy giúp đỡ mình vẫn vẹn nguyên.

"Vậy... bây giờ mình sẽ làm gì?" Choi Hyeonjoon hỏi, tuy đã tìm thấy chút sự an ủi trong không gian này, nhưng cậu vẫn không thể bỏ qua câu hỏi lớn về những gì sẽ đến tiếp theo.

Moon Hyeonjoon nhìn cậu, đôi mắt cậu sâu thẳm như đang suy nghĩ về tương lai. "Chúng ta sẽ đợi một chút đã. Nghỉ ngơi, rồi tính tiếp. Không cần phải lo lắng quá."

Một cảm giác yên bình bao trùm căn phòng. Choi Hyeonjoon không nói gì thêm, nhưng cậu cảm nhận được sự ấm áp và sự nhẹ nhõm trong lời nói của Moon Hyeonjoon. Dù không biết ngày mai sẽ ra sao, ít nhất hiện tại, cậu không còn cô đơn trong cái thế giới mơ hồ này. Cả hai, dù họ không phải bạn bè, nhưng lại đang chia sẻ một khoảnh khắc yên tĩnh, đầy sự quan tâm.

"Vậy thôi, ngủ đi. Em cần nghỉ ngơi nếu không sẽ ốm mất tuyển thủ Doran, mai chúng ta sẽ nói chuyện sau." Moon Hyeonjoon nói, đứng dậy đi ra cửa sổ, mắt cậu nhìn ra ngoài.

Choi Hyeonjoon chỉ ngồi im, cảm nhận không gian ấm áp vây quanh. Cậu không thể không cảm thấy một phần nào đó trong lòng mình mở ra. Thế giới vẫn tiếp tục xoay, nhưng ít nhất giờ đây, cậu không còn phải đơn độc đối mặt với nó.

End Chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro