Oner - Em đang gặp gỡ ai à, Junnie?
(Năm ngày sau)
16:00 PM - Tôi ngán ngẩm lái xe vào bãi đỗ của phòng gym. Ngay lối vào, PT của tôi đang đứng chờ với dáng vẻ quen thuộc – hai tay khoanh trước ngực cùng với một nụ cười như báo hiệu một buổi tập đầy "tra tấn" sắp tới.
"Điện thoại." Anh ấy giơ tay ra ngay khi tôi vừa bước đến, trông chẳng khác gì một phụ huynh nghiêm khắc.
"Yể? Nhưng mà—" Tôi ấp úng, lùi lại vài bước.
"Không nhưng nhị gì cả. Lần trước em dành nửa thời gian nhắn tin thay vì tập trung. Đưa điện thoại đây." Ánh mắt lạnh lùng và cương quyết của người trước mặt như không chấp nhận bất cứ lời phản đối nào.
Và dường như anh ấy hiểu rõ - người mà tôi đã luôn nhắn tin trong suốt những buổi tập vừa qua là ai.
Tôi thở dài, miễn cưỡng đưa điện thoại cho anh PT. Trước khi người trước mặt kịp cho máy vào túi, tôi thoáng thấy tin nhắn từ anh Doran vừa hiện lên.
Tuyệt thật, quá là tuyệt luôn.
Giờ thì tôi sẽ phải đợi đến hết buổi tập mới biết anh nhắn gì.
"Nào, vì em đang chuẩn bị cho buổi chụp hình, hôm nay chúng ta sẽ tập trung vào việc làm nổi cơ." Giọng anh PT mang một vẻ hớn hở đáng sợ. "Bắt đầu với supersets nhé..."
(Ba tiếng sau)
Cuối cùng, buổi tập khắc nghiệt này cũng kết thúc. Với đôi tay mỏi nhừ, tôi lấy chiếc điện thoại trong tủ đồ - thứ đã bị tịch thu từ đầu giờ. Dù toàn thân rã rời, nhưng điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi vẫn là tin nhắn của anh lúc nãy.
Màn hình điện thoại sáng lên với một loạt thông báo. Tim tôi loạn nhịp khi lướt qua tin nhắn anh gửi trong suốt hai giờ qua.
17:30 PM
Doran: Junnie, mấy giờ em về nhà thế?
17:50 PM
Doran: Lát nữa em có muốn ăn gì không?
18:30 PM
Doran: Vẫn còn bận à..?
Tôi nhìn giờ - 19:10 PM.
Chết tiệt.
Ngón tay tôi run rẩy, ngập ngừng trên bàn phím, mỗi chữ đều cần nhiều sự tập trung hơn bình thường khi cảm giác có lỗi dâng lên trong lòng.
Tôi: Xin lỗi, hyung. Em vừa xong.
Tôi: Đợi em 30 phút nhé?
Tôi: Em ăn gì cũng được, anh chọn đi.
Tin nhắn của anh hiện lên ngay lập tức, nhanh đến mức như thể anh vẫn đang ngồi đợi bên kia màn hình.
Doran: Cuối cùng em cũng xong. Tưởng em bị lạc rồi ㅠㅠ
Doran: Mình đi ăn quán gần nhà nhé?
Tôi: Vâng, hyung.
Doran: Vậy, anh đợi em ở quán. Lái xe cẩn thận nha, Junnie.
_________
(Hai mươi ba phút sau)
Trên xe, tay tôi vẫn còn run nhẹ khi nắm lấy vô lăng khi cơ bắp của bản thân phản ứng với mọi cử động nhỏ.
Những cột đèn đỏ dường như kéo dài vô tận, và tôi không thể ngừng nhìn đồng hồ, từng giây trôi qua một cách chậm chạp đến nghẹt thở. Nghĩ đến hình ảnh anh Doran đang ngồi đợi một mình nơi nhà hàng khiến nỗi cảm giác tội lỗi trong lòng càng thêm dằn vặt.
Anh đã đợi quá lâu rồi...
Tôi ghét cảm giác phải giấu giếm anh bất cứ điều gì, nhất là khi chúng tôi đã trở nên thân thiết đến thế, khi anh đã dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Nhưng làm sao tôi có thể giải thích những buổi tập gym này mà không tiết lộ về buổi chụp hình?
Nó phải là một bất ngờ - tôi đã hứa với Agency và T1 là không được nói với bất kỳ ai cho đến khi mọi thứ được đăng lên vào mấy tháng sau.
Những con phố quen thuộc gần nhà hàng dần hiện ra trước mắt. Qua kính xe, tôi nhìn thấy anh ngồi ở gần cửa chính, như thể muốn tôi tìm được anh ngay khi đến.
Ngay cả từ khoảng cách này, tôi có thể nhìn được dáng vẻ của người bên trong đang mải mê lướt điện thoại, có lẽ đang đọc những bình luận trên kênh youtube của mình, khuôn mặt ánh lên vẻ dịu dàng dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà hàng.
Tôi bước vào nhà hàng, di chuyển thật tự nhiên, không muốn để anh nhận ra điều gì bất thường trong từng cử động của mình. "Hyung..." Tiếng gọi khẽ thoát ra từ môi tôi.
Anh ngước lên, nụ cười rạng rỡ ấy lan tỏa trên gương mặt khiến tất cả cơn đau mỏi đều biến mất. "Em mệt không? Anh đợi em đến, nên vẫn chưa gọi đồ ăn." Anh vừa nói vừa đẩy nhẹ chiếc ghế đối diện về phía tôi, một cử chỉ quan tâm đơn giản nhưng đầy ấm áp.
"Xin lỗi vì để anh đợi lâu." Tôi vừa nói vừa cẩn thận hạ người xuống ghế.
"Hôm nay em quay gì à?" Anh hỏi, mắt vẫn dõi theo trang menu nhưng giọng không giấu được sự tò mò. "Bình thường em trả lời tin nhắn nhanh lắm mà."
Chết rồi..
Nếu nói quay thì là quay gì?
Tôi uống một ngụm nước, cố tình kéo dài thời gian để nghĩ ra một lý do đủ thuyết phục. "Không, em... em chỉ hơi bận chút thôi, nên không thấy tin nhắn của anh."
"Em có vẻ lạ lạ..." Anh lúng túng nói, nghiêng đầu sang một bên như muốn bắt lấy ánh mắt của tôi.
"Anh cũng lạ mà." Tôi vô thức phản bác, giọng cứng rắn hơn dư định. "Anh luôn khoá cửa phòng của mình trong khi lúc nào cũng tuỳ ý vào phòng em, không phải sao?"
Những lời này vừa thốt ra, tôi đã hối hận ngay. Câu nói như những viên đá được ném vào mặt nước yên ả, phá tan bầu không khí ấm áp vốn dĩ đang bao trùm lấy chúng tôi.
Lỡ lời rồi...
Anh ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt thoáng chút bối rối và tổn thương. "À... Anh xin lỗi." Anh ngừng một thoáng rồi nói tiếp, giọng nhỏ đi. "Chỉ là anh muốn biết nếu có chuyện quan trọng xảy ra trong cuộc sống của em thì em có thể chia sẻ với anh."
"Em xin lỗi vì đã nặng lời, hyung...em không có ý đó." Tôi thở dài, cảm thấy bị giằng xé giữa mong muốn trấn an anh và việc phải giữ bí mật về buổi chụp hình. "Anh đang nghĩ gì vậy, hyung?"
"Em đang gặp gỡ ai à, Junnie?" Anh khẽ hỏi, giọng nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy, như thể anh sợ phải nghe câu trả lời mình sẽ nhận được.
Bất ngờ trước câu hỏi bất ngờ của đối phương, tôi nhìn thẳng vào anh. "Sao?"
"Thì..." Anh cố tình tránh né ánh mắt của tôi, những ngón tay bồn chồn nghịch đôi đũa trên bàn. "Anh tự hỏi..."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ biết nhìn người trước mặt, cố gắng hiểu những điều anh chưa nói ra. "Em không có hẹn hò với ai cả." Tôi khẳng định một cách chắc chắn, hy vọng có thể xua tan đi những lo lắng vô cớ của anh.
Tôi đã bắt được - một chút dịu đi quanh đôi mắt, một chút căng thẳng tan biến ở đôi vai. Những chi tiết nhỏ nhặt mà có lẽ tôi đã không để ý nếu không dành quá nhiều thời gian quan sát anh trong những ngày qua.
Lo lắng vì chuyện này sao?
"Ồ." Anh cố tạo vẻ thờ ơ, nhưng giọng nói đã phản bội anh, mang theo một sự nhẹ nhõm không thể che giấu. "Anh chỉ nghĩ là... vì dạo này em hay đi ra ngoài rồi..."
"Là vì..." Tôi ngập ngừng, cảm thấy bực bội với chính mình. Có quá nhiều điều tôi muốn nói với anh - về buổi chụp hình, về lý do của những bận rộn gần đây, về việc người duy nhất chiếm giữ tâm trí tôi đang ngồi ngay đối diện, vẫn đang lơ đãng nghịch đôi đũa kia. Nhưng tôi không thể. Chưa phải lúc này.
"Thật sự không phải như anh nghĩ đâu, hyung. Tin em đi." Cuối cùng tôi cũng thốt lên được, hy vọng những lời này đủ để trấn an anh.
Tin em đi, hyung...
Sao em có thể làm những chuyện như vậy chứ?
Anh cuối cùng cũng ngước lên nhìn tôi, và nụ cười ấm áp quen thuộc ấy lại quay về trên gương mặt ấy. Nụ cười mà tôi luôn thấy an tâm mỗi khi nhìn thấy.
Cuộc trò chuyện sau đó chuyển sang một chủ đề khác, anh bắt đầu kể về một tin nhắn donate hài hước anh nhận được trong lúc stream, còn tôi ngồi đấy cố gắng tập trung vào câu chuyện của anh.
Tôi để mắt mình lang thang theo từng chi tiết nhỏ trên gương mặt anh - cách đôi mắt cong lại, hay cách đôi má bánh bao cùng với răng thỏ dễ thương ấy lộ ra mỗi khi anh cười. Nhưng tâm trí tôi cứ không ngừng quay về câu hỏi ban nãy của anh.
Anh thực sự nghĩ là tôi đang gặp gỡ ai sao?
Ý nghĩ đó gần như khiến tôi bật cười vì sự phi lý của nó.
Làm sao có thể như vậy được chứ?
Khi mà từng phút từng giây trong tâm trí tôi đều là hình bóng của anh.
(Ba ngày sau)
10:00 AM - Âm thanh thông báo đánh thức tôi dậy trước cả tiếng báo thức. "Ngày chụp BODY PROFILE!" dòng tin nhắn của Agency hiện lên trên màn hình khiến tim tôi đập nhanh hơn một nhịp. Một cảm giác kỳ lạ - vừa nhẹ nhõm vì không phải giấu giếm nữa, vừa hồi hộp về những gì sắp tới. Cuối cùng, sau hai ba tuần giữ kín như bưng, ngày quan trọng cũng đã đến.
Tôi lăn người với lấy điện thoại, ngón tay vội vã gõ tin nhắn vào nhóm chat "Trio02":
Tôi: @Gumayusi Này, hôm nay mày chở anh Doran được không? Hôm nay là "ngày đó" rồi.
Màn hình sáng lên gần như ngay lập tức với những dòng tin nhắn trả lời:
Gumayusi: Ồ phảiii rồi. Sao tao có thể quên được.
Keria: Đừng lo quá.
Tất nhiên là hai cậu ấy biết về buổi chụp hình rồi.
Làm sao quên được cái ngày Minhyung tình cờ bắt gặp tôi ở phòng gym, và rồi cả hai đã trở thành một liên minh bất ngờ nhưng vô cùng ăn ý.
(Nửa tiếng sau)
Tôi lái xe vào bãi đỗ của Studio và may mắn tìm được một chỗ trống. Dù đã được dặn không cần chuẩn bị gì nhiều, tôi vẫn vô thức đưa tay vuốt lại mái tóc.
Sắp kết thúc rồi.
Mình sắp được cùng anh về nhà mỗi ngày rồi.
Điện thoại bỗng rung lên liên tục, khiến tôi vội mở ra xem:
Gumayusi: Anh Hyeonjoon hỏi nhiều câu hỏi quá!!!
Keria: Nhớ dỗ anh ấy sau nhé, trông khá là buồn đấy.
Tôi: Cảm ơn tụi mày. Tao nợ cả hai.
Gumayusi: Phải cho tụi tao xem ảnh trước đó!
Keria: ^^ Cố lên Junnie Junnie.
Bước vào bên trong, tôi được chào đón bởi một sảnh studio sang trọng và hiện đại với không gian gần như được bao phủ bởi kính.
Nhân viên lễ tân ngước lên khi nghe tiếng cửa mở và cô nở một nụ cười nhỏ. "Moon Hyeonjoon-ssi? Đội ngũ đang đợi anh ở tầng ba, Studio B."
Tôi lịch sự cúi đầu chào, rồi đi về phía thang máy.
Tiếng "ding" vang lên, và cánh cửa thang máy mở ra, đưa tôi đến với không khí nhộn nhịp của studio.
"Ah, Hyeonjoon-ssi! Đến đúng giờ luôn này!" Nhiếp ảnh gia Park vẫy tay gọi tôi. "Chúng ta sẽ trang điểm và làm tóc trước, rồi mới bắt đầu chụp nhé."
Ngay lập tức, hai chuyên viên tạo mẫu dẫn tôi đến một góc. Trong khi họ bắt đầu công việc, tôi có thể nghe thấy những đoạn trò chuyện hào hứng của nhân viên xung quanh.
"Concept của những bức ảnh này...."
"Fan sẽ phát cuồng lên mất..."
Điện thoại tôi lại rung lên không ngừng làm tôi không khỏi tò mò mà mở lên xem:
Gumayusi: Anh ấy vẫn hỏi không ngừng..
Keria: "Sao dạo này em ấy hành xử lạ thế nhỉ?"
Keria: "Em ấy đã bảo là không có gặp gỡ ai mà"
Gumayusi: Tụi tao có nên nói là mày đang chụp hình cưới không? 😂
Tôi: Này! Đừng có mà dám!
Keria: 🤣🤣🤣
Khoảng 20 phút sau, khi chuyên viên trang điểm đang hoàn thiện những nét cuối cùng trên cơ bụng của tôi, điện thoại lại rung lên. Lần này là tin nhắn từ Minhyung:
Gumayusi: À, chẳng phải tốt hơn nếu anh ấy có thể nhìn thấy body mày ngay bây giờ sao?
Tôi: ?
Tôi còn chưa kịp hiểu ý nghĩa câu hỏi đó thì đã nghe thấy những giọng nói quen thuộc vọng lại từ hành lang.
"Anh ấy ở đây này, hyung!" Giọng Minseok vang lên, cố tình to trong khi chỉ về phía tôi.
Cái gì vậy?
Tôi đứng chết lặng tại chỗ, như thể ai đó vừa ấn nút tạm dừng mọi chuyện xung quanh.
Giọng Minhyung vang lên đầy tinh nghịch phía sau Minseok, "ồ, Junnie của chúng ta đang chuẩn bị cho buổi chụp hình kìa! Sao anh không vào chào cậu ấy đi, hyung?"
"Chụp hình gì cơ? Chụp hình cưới á? Sao em ấy không nói với anh—" Giọng anh Doran đến gần hơn rồi bỗng im bặt. Tôi từ từ quay lại, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng khi đang đứng đây với mỗi chiếc quần jeans trên người.
Anh đứng đó, đông cứng tại chỗ, với đôi môi hé mở để lộ hàm răng thỏ đặc trưng. Mắt anh mở to nhưng rõ ràng không tập trung nhìn vào mặt tôi.
Mắt em trên này mà, hyung?
Phía sau, Minhyung và Minseok đang nở những nụ cười đắc ý nhất mà tôi từng thấy.
Đúng là một cặp hóng hớt số một..
"Hyung, em..." Tôi lắp bắp, không giấu nổi sự xấu hổ. "Đáng lẽ cái này..."
Phải là một bất ngờ.
Phải là bất cứ điều gì ngoại trừ tình huống ngượng ngùng này.
"Bất ngờ chưa?!" Minseok reo lên đầy phấn khích từ phía sau anh Doran, vẻ mặt tràn đầy tự mãn.
"Em đã...tập gym à?" Cuối cùng anh cũng lên tiếng, ánh mắt cứ liếc xuống phần cơ bụng, sau đó đưa mắt nhìn bắp tay tôi. "Ý anh là anh nhận ra em trông khác đi, theo một cách nào đó..."
Minhyung cười khúc khích và nói: "Hyung, cậu ấy đã rất nỗ lực đấy, vì-"
"NÀY! Lee Minhyung!" Tôi vội vàng chộp lấy chiếc áo choàng gần nhất để che người.
Đúng lúc đó, nhiếp ảnh gia cất tiếng gọi: "Hyeonjoon-ssi! Chúng ta có thể bắt đầu chụp rồi!"
Xấu hổ quá...
"Hyung..." Tôi càng siết chặt áo choàng quanh người.
"Đừng ngại, Hyeonjoon-ssi!" Nhiếp ảnh gia lại lên tiếng động viên.
Minseok nhanh chóng nói nhỏ: "Hyung, sao anh không ở lại xem? Bọn em cùng anh có thể góp ý cho cậu ấy mà, phải không?"
"Đúng vậy, ba người tụi tao đều là những nhà phê bình chuyên nghiệp hết đó, Junnie." Minhyung tiếp lời với nụ cười giả vờ ngây thơ.
Hai đứa này là đang giúp hay phá đám đây?
Cuối cùng anh cũng nhìn thẳng vào mắt tôi. Có điều gì đó trong ánh mắt ấy khiến hơi thở tôi nghẹn lại.
Là sự thích thú?
Hay là một điều gì đó khiến nhịp tim tôi đập ngày càng nhanh hơn?
Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì vậy, hyung?
"Anh...có lẽ nên đi..." Anh nói khẽ, nhưng người vẫn đứng yên tại chỗ.
"Không được!" Nhiếp ảnh gia vội vàng vẫy tay. "Studio chúng tôi luôn hoan nghênh sự ủng hộ từ người nhà. Mọi người hãy ở lại cùng cậu ấy đi!"
"Chúng tôi không..." Tôi định phản đối nhưng rồi im bặt, không biết phải giải thích thế nào về việc không muốn anh ở đây lúc này.
"Junnie ơi," giọng anh trở nên dịu dàng, có chút ngượng ngùng. "Nếu em thấy không thoải mái... anh có thể về mà..."
Là đang muốn tôi đuổi về hay muốn năn nỉ đang ở lại đây?
Phía sau anh, Minhyung và Minseok lén lút đập tay ăn mừng.
Mệt thật đấy...
Tôi miễn cưỡng để chiếc áo choàng trượt xuống, cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp dù vẫn cảm nhận rõ ánh mắt anh Doran đang dõi theo từng cử động của mình.
Nhân viên đưa tôi đến trước phông nền trắng, liên tục đưa ra chỉ dẫn.
Sau đó...
Tôi hầu như chẳng nhớ được gì, ngoại trừ tiếng máy ảnh vang lên - tất cả sự tập trung của tôi đều đổ dồn vào sự hiện diện của anh, vào cách đôi mắt ấy dõi theo từng cử động của tôi. Màu ửng hồng nhẹ trên má anh càng khiến gương mặt tôi nóng bừng lên.
Moon Hyeonjoon, bất kì phản ứng gì ngay lúc này cũng đủ để mày hối hận đến cuối đời đó...
Tập trung đi!
"Ngẩng cằm lên một chút..."
Tách!
"Đúng, như vậy đấy."
Tách!
"Giờ đưa tay vuốt tóc nào."
Tách!
"Cậu ngồi xuống, chống tay ra sau đi, Hyeonjoon-ssi"
Tách!
Hít thở nào.
Bình tĩnh.
"Đúng rồi. Hoàn hảo!"
Tách!
Cho anh ấy nhìn một chút thôi, căng thẳng gì chứ?
"Nào, cho một nụ cười nhẹ... Đúng rồi! Giữ nguyên như thế!"
Tách!
"Tuyệt lắm. Một tấm cuối nữa thôi là xong."
Và rồi tôi đã mắc sai lầm khi liếc nhìn về phía anh – người đang dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, với một ánh mắt tôi chưa từng thấy - một sự pha trộn giữa khao khát, chiếm hữu và thích thú.
Tiếng máy ảnh nhòa dần thành tiếng ồn xa xăm khi ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Chết tiệt.
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Tấm này đẹp đấy!" Giọng nhiếp ảnh gia đột ngột cắt đứt khoảnh khắc ấy. "Chúng ta đã xong rồi!"
Tốt.
Bây giờ giải quyết vấn đề nào.
"Tấm này đẹp đấy!" Giọng nhiếp ảnh gia đột ngột cắt ngang. "Chúng ta đã xong rồi!"
Tôi vội vàng cầm lấy áo choàng khoác lên người, vội vàng chạy thẳng vào phòng tắm dành riêng cho khách chụp Body Profile.
Dù gì với tình trạng bây giờ, cũng có hơi nguy hiểm, nên tôi quyết định tắm nhanh rồi mới đi.
Vài phút sau, vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi liền thấy anh Doran đang tiến về phía mình với ánh mắt lo lắng.
"Junnie à, không sao chứ?" Anh hỏi khẽ, gò má lẫn đôi tai anh đỏ ửng đến mức khiến tôi thậm chí còn lo ngại về khả năng kiềm chế của bản thân.
Nhưng chưa kịp trả lời câu hỏi của anh, Minseok đã nhanh chóng lên tiếng: "Trời ơi, nhìn giờ kìa! Tụi mình trễ rồi...Phải đi ngay. Bây giờ luôn. Hẹn gặp lại sau nhé, hyung!"
Cả hai gần như chạy biến ra ngoài, để mặc tôi ở lại một mình với anh. "Em nghĩ mình nên đi thôi," tôi nói, giọng khàn đi đôi chút.
"Ừm..." Anh khẽ đáp, dường như cảm nhận được sự khác lạ của tôi.
Chuyến xe trở về là một cực hình.
Mỗi lần xe dừng đèn đỏ, tôi lại thấy mình đang chiến đấu với chính bản thân. Tôi bất giác nắm chặt vô lăng đến trắng bệch cả khớp tay khi cố xua đi hình ảnh anh đang tựa người vào bức tường, với ánh mắt đầy ham muốn ấy.
Mùi hương đặc trưng của người bên cạnh len lỏi trong không gian chật hẹp của xe, khiến tâm trí tôi chỉ còn biết xoay quanh một mình anh.
"Em không sao chứ?"
"Anh đoán xem, hyung?"
End chap 8
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro