Chap 10: Trò Chơi Nguy Hiểm

---

Faker bước vào phòng họp đội với vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt lướt qua Doran và Oner, như cố gắng cân nhắc điều gì đó. Không khí trong phòng đặc quánh, sự im lặng kéo dài đến mức Gumayusi, vốn thích đùa cợt, cũng cảm thấy không thoải mái.

Faker cuối cùng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy trọng lượng:
"Chúng ta cần nói chuyện."

Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh, bao gồm cả Oner và Doran. Faker nhìn thẳng vào họ, không chút do dự:

"Doran, Oner, hai cậu có chuyện gì giấu đội không?"

Doran khẽ khựng lại, nhưng Oner nhanh chóng lên tiếng:

"Không có gì ảnh hưởng đến đội cả. Chúng em vẫn sẵn sàng thi đấu."

"Đừng đánh giá thấp tôi,"

Faker nói, ánh mắt sắc như dao.

"Tôi đã thấy tin nhắn đó, Doran. Ai đó đang đe dọa cậu, đúng không?"

Không gian như ngừng lại. Doran không trả lời, nhưng vẻ lúng túng của anh đủ để xác nhận.

Faker thở dài, đứng dậy khỏi ghế:

"Nếu cậu không nói, chúng ta không thể giải quyết chuyện này. Cậu có nghĩ chuyện này chỉ ảnh hưởng đến cậu không? Nếu mọi thứ lộ ra, cả đội sẽ bị kéo vào."

Doran nhìn xuống, giọng nói nhỏ như thì thầm:

"Em không muốn mọi người phải gánh hậu quả vì em."

"Cậu thật ngốc," Faker cười nhạt.

"Chúng ta là một đội. Nếu một người gặp rắc rối, chúng ta sẽ cùng giải quyết. Nhưng cậu phải tin tưởng chúng tôi."

---

Sau buổi họp, Oner lặng lẽ kéo Doran ra ngoài. Cậu nhìn anh, ánh mắt đầy sự cương quyết:

"Anh, em không thể để chuyện này tiếp tục. Chúng ta phải tìm ra kẻ đứng sau."

Doran lắc đầu, định phản đối, nhưng đúng lúc ấy, Keria xuất hiện từ góc hành lang, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Tôi biết một chút về chuyện này," Keria nói, giọng trầm.

Cả Doran và Oner đều bất ngờ. Keria tiếp tục:

"Mấy ngày trước, tôi thấy có ai đó lảng vảng gần khu vực phòng tập. Khi đến gần, người đó bỏ chạy. Nhưng tôi nhận ra kẻ đó từng làm việc trong một đội tuyển đối thủ."

Doran nhíu mày:

"Ý em là... họ cố ý phá hoại?"

Keria gật đầu:

"Có khả năng. Nếu muốn, em có thể giúp anh tìm hiểu thêm."

Doran cuối cùng cũng đồng ý với kế hoạch của Oner và Keria. Họ quyết định thử phản ứng của kẻ đứng sau bằng cách tạo một cái bẫy: giả vờ để lộ thông tin về chiến thuật sắp tới trong một đoạn chat.

Trong khi đó, Faker, người luôn quan sát mọi chuyện, lặng lẽ liên hệ với quản lý đội để tăng cường an ninh. Anh không nói gì với cả đội, nhưng trong lòng đã xác định sẽ không để bất kỳ ai làm tổn hại đến thành viên của mình.

---
Ngày hôm sau, Doran nhận được một tin nhắn khác:

> "Cậu đang chơi trò gì vậy? Tôi biết các người đang cố gắng điều tra."

Doran tái mặt, đưa tin nhắn cho Oner và Keria xem. Keria nhíu mày, trong khi Oner siết chặt nắm tay:

"Rõ ràng là kẻ này không chỉ đơn thuần là người ngoài. Có thể họ đã cài người trong đội ngũ."

---

Khi đội tập trung lần nữa, Faker thẳng thừng đưa ra một câu hỏi:

"Trong số chúng ta, ai đã nói chuyện với người ngoài về chiến thuật gần đây?"

Không ai trả lời, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Faker làm mọi người cảm thấy áp lực. Cuối cùng, Gumayusi, người thường vô tư nhất đội, lại bất ngờ lên tiếng:

"Em... không chắc, nhưng gần đây có một nhân viên mới ở hậu trường hay hỏi chuyện. Có khi nào..."

Cả phòng rơi vào im lặng. Faker gật đầu:

"Tốt. Tôi sẽ tự xử lý chuyện này. Còn các cậu, hãy tập trung vào thi đấu."

Trong khi trận đấu diễn ra, Faker âm thầm theo dõi hành vi của nhân viên mới mà Gumayusi nhắc đến. Khi trận đấu kết thúc với chiến thắng vang dội của đội, anh ngay lập tức triệu tập quản lý và đưa ra bằng chứng thu thập được.

Tuy nhiên, kẻ đó chỉ là một con tốt thí. Trước khi bị bắt giữ, người này để lại một lời cảnh báo lạnh lùng:

"Các người không biết mình đang đối đầu với ai đâu."

---

Đêm khuya - Khu vực phòng tập

Doran ngồi một mình trong căn phòng tối, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt anh. Dòng tin nhắn đầy khiêu khích của kẻ bí ẩn vẫn hiện rõ trên màn hình điện thoại:

> "Đừng quá tin tưởng đồng đội. Người phản bội cậu có thể là người gần nhất."

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến Doran giật mình. Cửa mở ra, và Faker bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Chúng ta cần nói chuyện," Faker cất giọng, kéo ghế ngồi đối diện Doran.

"Anh có tìm ra gì chưa?" Doran hỏi, cố gắng che giấu sự căng thẳng trong giọng nói.

Faker không trả lời ngay. Anh nhìn Doran, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng có chút lo lắng:

"Kẻ gửi tin nhắn cho cậu không chỉ muốn gây áp lực tâm lý. Họ muốn phá hủy đội từ bên trong."

Doran nhíu mày, định nói gì đó nhưng Faker giơ tay ngăn lại:

"Cậu không phải người duy nhất bị nhắm tới. Oner cũng đã nhận được một tin nhắn tương tự."

---

Câu chuyện của Oner

Oner, sau buổi luyện tập, trở về phòng với tâm trạng nặng nề. Cậu lôi điện thoại ra, đọc lại tin nhắn đã nhận được:

> "Cậu nghĩ mình đủ sức bảo vệ anh ta sao? Cậu chỉ là một gánh nặng thôi."

Những lời lẽ độc địa ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Oner. Cậu luôn muốn chứng minh mình đủ mạnh mẽ để trở thành chỗ dựa cho Doran, nhưng giờ đây, sự hoài nghi bắt đầu len lỏi.

Trong khi đang trầm ngâm, Keria bước vào phòng, nhìn Oner với vẻ tò mò:

"Sao trông cậu như vừa thua một trận vậy?"

Oner cười gượng, lắc đầu:

"Không có gì. Chỉ là mệt thôi."

Keria nheo mắt:

"Đừng nghĩ tôi không nhận ra. Nếu cậu có vấn đề, cứ nói. Tôi không phải Faker, nhưng ít nhất tôi có thể lắng nghe."

Sau một thoáng do dự, Oner đưa tin nhắn cho Keria xem. Keria đọc xong, đôi mắt ánh lên sự giận dữ:

"Kẻ này rõ ràng biết cách tấn công vào điểm yếu tâm lý. Nhưng mà này,"

Keria vỗ vai Oner, giọng điệu nghiêm túc nhưng không kém phần động viên,

"nếu cậu để những lời này ảnh hưởng, chẳng phải cậu đang chơi đúng vào tay chúng sao?"

---

Faker triệu tập Doran, Oner và Keria vào một cuộc họp kín. Anh đưa ra kế hoạch chi tiết:

"Chúng ta sẽ khiến kẻ đó nghĩ rằng họ đã thành công. Tôi cần các cậu phối hợp hoàn hảo."

Keria nhanh chóng hiểu ý:

"Ý anh là tạo ra một màn kịch nội bộ bất hòa?"

Faker gật đầu:

"Chính xác. Nhưng nhớ, mọi thứ phải tự nhiên. Chỉ cần một chút lộ liễu, kẻ đó sẽ nghi ngờ."

Doran do dự:

"Nhưng nếu kế hoạch thất bại, điều đó có thể làm tổn thương cả đội."

Faker nhìn anh, ánh mắt chắc chắn:

"Nếu không làm gì, đội sẽ bị hủy hoại từ bên trong. Đây là cách duy nhất để bảo vệ mọi người."

---

Trong buổi luyện tập hôm sau, Oner bất ngờ lớn tiếng với Doran sau một tình huống giao tranh thất bại.

"Tại sao anh luôn làm mọi thứ theo ý mình? Anh có nghĩ đến cảm giác của người khác không?"

Cả đội im lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Gumayusi và Keria liếc nhau, vẻ mặt như muốn hỏi:

"Chuyện quái gì đang xảy ra?"

Doran không trả lời, chỉ cúi đầu, đôi vai khẽ run. Cảnh tượng ấy khiến Oner thoáng dao động, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục vai diễn của mình:

"Có lẽ... tôi đã sai khi nghĩ rằng chúng ta có thể phối hợp tốt."

Faker đứng một góc, quan sát tất cả. Anh thầm nhủ:

"Nếu kẻ đó thực sự theo dõi, chắc chắn họ sẽ lộ diện."

---

Kế hoạch tưởng như suôn sẻ, nhưng đến tối, Doran nhận được một tin nhắn mới:

> "Cậu nghĩ trò lừa gạt này sẽ qua mặt được tôi sao? Cẩn thận, Doran. Một khi tôi ra tay, không ai trong đội của cậu có thể an toàn."

Doran tái mặt, đưa tin nhắn cho Faker xem. Faker đọc xong, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết:

"Chúng ta không chỉ đối đầu với một kẻ đơn thuần. Đây là một trò chơi nguy hiểm hơn tôi tưởng."

Trong khi đó, Oner, đang trên đường trở về phòng, nhận ra có người bám theo mình. Cậu cố giữ bình tĩnh, giả vờ như không nhận ra, nhưng trong lòng đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ tình huống nào.

Vừa bước qua một hành lang tối, một bàn tay bất ngờ kéo cậu lại.

"Oner,"

giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng lại đầy sự đe dọa,

"cậu không nên quá tò mò."

---
End chap 10
---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro