Chương 4

Hình như Oner thực sự buồn ngủ thật, cả buổi chụp hình cứ rảnh ra là cậu tranh thủ dựa vào thành ghế chợp mắt. Nhưng có vẻ do tư thế ngồi không quá thoải mái, thi thoảng đầu cậu lại gật gù qua một bên

"Hyeonjun?" - Doran vừa trang điểm xong trở vào phòng nghỉ thì bắt gặp cảnh này. Anh thử gọi cậu nhưng người kia không hề có phản ứng. Nhắm thấy người cậu lại nghiêng qua một bên sắp ngã, anh ngồi xuống bên cạnh để cậu dựa đầu vào vai mình.

"Doransi...đến lượt em chụp rồi." - Nhân viên công tác đứng ở cửa gọi anh.

"Dạ được, em ra liền" - Doran gật đầu nói nhỏ, anh quay lại kiểm tra xem Oner có bị làm tỉnh không rồi mới để nhẹ đầu cậu lại ghế, nhanh chóng rời phòng ra ngoài.

"..." - Trong phòng nghỉ Oner cũng chậm chậm mở mắt nhìn theo.

---

"Guma này...mày quen ảnh bao lâu rồi?" - Lúc ngồi trên xe trở về đột nhiên Oner hỏi.

"Cũng 5,6 năm gì rồi...sao thế?" - Guma đang bấm điện thoại, nghe thấy thì dừng lại trả lời.

"À, tò mò thôi, chắc anh ấy có nhiều bạn gái lắm nhỉ?" - Oner thử dò hỏi.

"Hả...mày nói cái gì vậy, ổng ế từ trong trứng nước ấy... chưa thấy ổng nhắc về bạn gái bao giờ... nhưng mà người ta có bạch nguyệt quang đấy, xem ổng đang vui chưa kìa." - Guma hất mặt lên chỗ Doran với Faker, hai người họ đang ngồi chụm đầu xem điện thoại, cười đến không thấy trời đất đâu.

"Đúng rồi, giờ ổng thiếu điều muốn xin được gả cho anh Sanghyeok thôi." - Keria ngồi bên cạnh bỗng nhiên chen miệng vào.

"..." - Oner lại một lần nữa trong ngày trở nên đăm chiêu... Cái này... nếu là người kia thì cậu tranh sao nổi. Mắt cậu dán chặt vào hai người phía trước làm lưng Faker bỗng thấy rợn rợn.

---

Tuy miệng nói là không tranh sủng nổi nhưng Oner vẫn thấy không cam tâm, mấy buổi phát sóng trực tiếp đều nhắn tin qua tìm Doran.

[🐯: Hyeonjun hyong~, anh đang làm gì đó?]
[🐿: Hửm? Anh đang đợi ghép trận thôi.]
[🐯: Vào discord nói chuyện với em chút đi, em mãi không ghép được trận, chán quá đi à...] - Oner mè nheo một hồi Doran mới chịu vào.

"Hyong~, anh nghe thấy không?"

"Ừm... nghe rõ"

"Có muốn chơi game táo với nhau không, ai thua mua cà phê sáng nhé." - Oner gạ gẫm

"Ha..." - Bên này Doran nghe cậu nói xong thì không kìm được buồn cười, cái tính này của cậu vẫn giống như trong ký ức cũ, trước kia chẳng phải cứ như vậy nên hai người dần dần thân nhau ư.

"Không muốn" - Suy nghĩ chút Doran vẫn từ chối.

"Yể? Tại sao...hyong~ chơi đi mà, 3 ván thắng 2 thôi...nhé?" - Oner bắt đầu giở giọng mè nheo.

"Không được, tôi mới có trận rồi..."

"Vậy... anh chia sẻ màn hình được không? Em chỉ im lặng ngồi xem thôi, thật đấy." - Oner không từ bỏ.

"Ừm" - Doran biết tính cậu đã muốn là sẽ mè nheo không thôi nên mở chia sẻ qua cho cậu rồi tiếp tục trận đấu.

"Ồ, có Woo-chan huynh trong đội anh nữa nhỉ." - Oner thấy Cuzz đi rừng chung đội với Doran.

"Ừm... anh Woo-chan đi rừng hay quá đi" - Doran được anh gank liên tục nên bắt đầu khen anh.

"À... anh Woo-chan hay quá hả?"

"..." - Cái điệu điệu nói chuyện này...nữa rồi, sao anh lại quên mất chứ.

"Vậy anh qua chơi với anh Woo-chan luôn đi." - Oner đang coi anh đánh vui vẻ bỗng dưng lạnh mặt.

"..." - Biết ngay mà, cái văn này xưa Doran xài với Wangho làm sao, thì Oner giờ cũng y hệt.

Oner đúng là bực bội mà, con người này có quá nhiều mối nguy xung quanh.

"Hể, sao vậy được, Hyeonjunie vẫn là nhất chứ." - Không như đời trước không thèm để ý cậu, lần này được làm lại, Doran chỉ muốn cưng chiều cậu hết mức. Anh dỗ ngọt Oner.

"Hê..." - Được chiều quá mà sinh sợ hãi, vốn cậu đang chuẩn bị bài để dỗi anh tiếp, nhưng bị một câu này làm cho im bặt luôn.

-----

"Anh buông tha cậu ấy đi, chẳng lẽ anh không biết Hàn Quốc vẫn còn khắc nghiệt với mối quan hệ nam nam thế nào?" - Cô gái ngồi trước mặt Doran nói với khuôn mặt yếu đuối.

"Tôi nghĩ chuyện của chúng tôi không cần người khác lo thay." - Doran từ tốn đáp.

"Anh có chắc Oner thực sự yêu anh không? Một người từng có bạn gái tới hai năm sẽ đột nhiên chuyển qua yêu con trai? Cậu ấy chỉ đang nhầm lẫn tình cảm của mình thôi."

"Miho, tôi không hiểu cô đang muốn nói gì" - Doran có một chút bị lay động.

"Tôi vẫn còn yêu anh ấy. Anh có tò mò trước đây tại sao chúng tôi chia tay không?" - Miho đẩy một thứ lên bàn trước mặt.

Doran im lặng nhìn tấm hình siêu âm đen trắng không nói nên lời. Tất nhiên anh biết đây là gì.

"Trước đây do tôi sảy thai nên anh ấy mới giận tôi như vậy..." - Cô dừng lại một chút, nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt xinh đẹp - "Chắc anh không biết anh ấy thích trẻ em thế nào nhỉ? Xem như tôi xin anh, đừng làm anh ấy bối rối với thứ tình cảm lẫn lộn đó được không?"

Doran hoàn toàn chết lặng, cổ họng trở nên khô rát đến mức không bật ra nổi một âm thanh. Anh không còn nghe được sau đó Miho nói gì, cũng không biết mình đã ra về thế nào. Chỉ nhớ mình đã đi rất lâu sau đó được Wangho đón về nhà anh, mặc cho Oner có liên tục gọi điện hay nhắn tin anh đều không bắt máy, chỉ nằm ở phòng khóc đến ba ngày trời.

Cảnh vật xoay nhanh, anh lại thấy mình cùng Oner cãi nhau, chiếc nhẫn bị ném đi, và bóng lưng Oner xoay người bước đi.

"Đừng đi mà...Đừng đi Hyeon..." - Doran hét lên rồi giật mình tỉnh giấc, cơn ác mộng hằng đêm một lần nữa lặp lại.

"Hyong? Hyeonjun hyong?" - Doran thấy Oner đang ngồi cạnh giường lo lắng nhìn mình.

"Hyeonjun..." - Doran ôm chầm lấy cậu...may quá... Oner vẫn ở đây... tai nạn kia vẫn chưa lặp lại lần nữa.

"Hyong~ , không sao rồi, chỉ là ác mộng thôi, đã ổn rồi..." - Oner ban nãy đang ngủ thì nghe tiếng anh bên cạnh lẩm bẩm rên rỉ, mặc dù đang ngủ nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt anh. Cậu lo lắng cố lay anh dậy, xoa lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.

"Không sao rồi..." - Cậu liên tục trấn an anh. Không biết cơn ác mộng thế nào, ai đã đi mà lại khiến anh mất bình tĩnh đến như vậy.

"Hyong có sao không?" - Doran ngồi ôm cậu rất lâu mới có thể ổn định trở lại. Anh từ từ buông cậu ra, hốc mắt đỏ ửng.

"Ừm...tôi không sao, chỉ là mơ một giấc mơ thôi. Xin lỗi đã làm em tỉnh giấc" - Giọng anh hơi khàn, cúi mặt xuống chìm vào suy tư.

"Em không sao..."

"Hyong~..." - Oner chợt gọi anh.

"Hửm?" - Doran ngước mắt lên nhìn cậu.

"...Ừm...đêm nay anh muốn...ôm em ngủ không?" - Oner nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Doran hỏi - "Em đuổi ác mộng đi cho hyong nhé?"

Doran nhìn cậu chằm chằm, dạo này có lẽ do cuộc sống quá bình yên nên phút chốc anh đã quá tham lam... cứ nghĩ mình lại bên cậu lần nữa chắc sẽ không sao. Giấc mơ hôm nay như đánh vỡ ảo mộng của anh, nhắc nhở anh về kết cục dở dang của cuộc tình này. Anh hơi nghiêng mặt quay đi.

"Em ngủ tiếp đi. Tôi phải ra ngoài một chút." - Doran đứng dậy định rời đi.

"Hyong, giờ đang là hai giờ sáng. Anh muốn đi đâu?" - Oner giữ tay anh lại, anh muốn đi tìm người kia à.

"Oner...chúng ta chỉ là đồng nghiệp." - Anh nhắc nhở cậu và cũng nhắc nhở chính mình.

Bàn tay Oner khựng lại, ngón tay hơi buông lỏng. Doran gỡ tay cậu ra rồi bước nhanh ra ngoài.

Thực ra anh cũng không biết đi đâu, nhưng mà bây giờ anh không thể ở đó, anh sợ mình lại yếu lòng mà thèm muốn hơi ấm từ cậu. Doran cứ đi vô định trên đường đêm vắng vẻ rất lâu.

"Bán tôi một gói kia" - Doran dừng lại ở cửa hàng tiện lợi, anh mua một gói thuốc rồi đi ra. Trước đây anh không biết hút thuốc, nhưng hồi mới chia tay cậu anh đã tập hút, Doran cảm thấy mình cần một chút kích thích để đầu óc không quá tỉnh táo.

Doran đứng dựa vào cột đèn góc đường, châm cho mình một điếu thuốc, làn khói nhỏ được phả từ từ khỏi miệng anh.

"Hiện tại đã là tháng một rồi. Còn mười tháng nữa thôi" - là đến ngày đó...Doran không biết mình liệu có thay đổi được kết quả không, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Hyeonjun của anh...

Ở một góc xa, Oner nhìn đốm lửa nhỏ lập lòe trên tay Doran thì khá ngạc nhiên, anh đang đứng đó một mình dưới ánh đèn, làn khói mỏng quanh quẩn phủ lấy bóng hình đơn bạc. Không biết anh đang nghĩ gì mà chốc chốc lại nhìn lên bầu trời đêm, có cảm giác thế giới quanh anh là một không gian tách biệt mà không một ai có thể bước vào, cô đơn và đầy gai nhọn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro