Mắt Biếc

Moon Hyeonjoon đã qua đêm cùng một người. Nhưng gã không thể nhớ nổi đó là ai. Vì khi ấy gã đã quá xay xỉn để nhận diện khuôn mặt của người nọ. Điều duy nhất mà gã có thể nhớ chính là đôi mắt xanh biếc xinh đẹp mờ ảo dưới ánh trăng cùng sườn mặt gọn gàng. Và trên tất cả, chính là sự thăng hoa mà gã có thể đạt được một cách dễ dàng khi giao hoan cùng cô ấy.

Vì sao gã đã đã xay đến không nhìn rõ mặt người ta mà vẫn biết người nọ là "cô ấy" ư. Bởi vì em có một cô bé ướt át giữa chân. Xúc cảm ấm nóng hoàn hảo ấy khiến gã gần như phát điên vì khát cầu. Cứ tưởng rằng lần vui vẻ này sẽ như bao lần gã tìm gái làng chơi. Dùng một lần rồi bỏ đi, nhưng gã đã lầm. Cảm giác của em hoàn toàn khác xa những con điếm mà gã đã từng hưởng qua.

Em hoàn toàn trong trắng. Trên vai gã vẫn còn nguyên vết răng cắn để chống cự của em. Gã chính là kẻ đã cướp đi sự thuần khiết của thiên thần ấy. Cơ thể em thơm mùi da thịt non nớt của một đứa trẻ mới trưởng thành. Không nồng nặc mùi nước hoa và tình dục như những gái bán hoa thường ngày gã chọn bừa để qua đêm.

Bởi vì là một ông trùm xã hội đen, nên Moon Hyeonjoon thường không đưa kẻ lạ về nhà riêng. Nhưng gã đã cùng em hoan ái trong phòng ngủ của gã. Trong căn biệt phủ rộng lớn này chỉ có vệ sĩ, đàn em và người hầu của gã được phép ra vào tự do. Đàn em và vệ sĩ là hoàn toàn không có khả năng. Còn đám người hầu thì lại chẳng có hầu gái nào có mắt xanh cả.

"Mẹ kiếp!"

Gã chửi thề một câu, rồi bắn đầy lên tường phòng tắm lát đá trơn nhẵn. Đây đã là lần thứ sáu trong tuần gã tưởng tượng về cái đêm vui thú ấy. Gã đã bắn lên mặt, lên người, bắn vào trong em không biết bao nhiêu lần. Tiếng kêu khóc của em rất dễ thương và gợi dục. Gã nghiến răng, bực bội vì sự bất lực của bản thân.

Em rốt cuộc là ai? Và em đang ở đâu? Tại sao gã lại không tìm được em? Với nguồn nhân lực cùng quyền lực tuyệt đối của gã. Lẽ ra tìm một cô gái chẳng phải là vấn đề gì gì to tát. Nhưng em như bốc hơi khỏi thế giới vậy. Chỉ một sợi tóc cũng không để lại cho gã.

Hyeonjoon dập tắt điếu thuốc trên tay rồi ném vào thùng rác. Nhưng một thứ trong đó đã thu hút sự chú ý của gã. Chẳng ngại bẩn thỉu, gã thò tay nhặt thứ đó lên. Là một khay đựng kính áp tròng màu nâu mới được bóc ra. Và tất cả mọi thứ như được sâu chuỗi lại một cách liền mạch.

Ha! Thì ra! Thì ra không có ai mắt xanh là vì nó đã bị dấu dưới một lớp kính áp tròng nâu. Em cố ý giấu diếm gã. Là vì sợ hay là vì không muốn làm người của gã đây? Gã tự hỏi.

Moon Hyeonjoon tự biết người ngoài nói gã như thế nào. Một tay chơi khét tiếng. Một ông trùm máu lạnh. Hay là... một tên sát nhân, tay nhuốm đầy máu tươi. Một con quỷ đội lốt người. Và em, tựa như một thiên thần nhỏ lạc giữa chốn địa ngục trần gian. Chẳng may bị quỷ dữ nhúng chàm, mãi mãi chẳng thể quay về thiên đàng trên cao được nữa.

Đúng vậy! Gã tự biết gã là một con quỷ khát máu. Em đã trở thành người của gã thì đừng mong có ngày chạy thoát được.

Gã triệu tập toàn bộ người trong biệt phủ của gã về đại sảnh rộng lớn, nơi thường tổ chức tiệc rượu. Có sức chứa lên tới cả trăm người. Khi đã ổn định đám người hầu thành từng hàng. Gã từ từ bước qua từng người, lướt qua từng khuôn mặt có lạ có quen. Tất cả mọi hầu gái đều có mặt ở đây. Nhưng tuyệt nhiên, chẳng có một ai đeo kính áp tròng hay có mắt màu sáng cả. Ai cũng như ai, đều có một đôi mắt sậm màu cà phê.

Đương lúc bực dọc vì không tìm ra người mà mình muốn tìm. Bỗng từ đâu đó trong hàng người mà gã chỉ vừa lướt qua, một âm thanh thở ra rất khẽ vang lên. Người bình thường có thể không chú ý tới. Nhưng bản thân gã là một sát thủ xuất sắc. Chỉ một chi tiết nhỏ thôi, gã đã có thể xác định được ngay vị trí của con mồi một cách chính xác.

Từng bước chân khiến đế giày da cao cấp gõ trên sàn đá. Lần nữa tỉ mỉ nhìn lại từng người một trong tầm mắt. Đối tượng thế mà lại là một thiếu niên nhỏ nhắn chứ không phải một cô gái như gã tưởng. Nếu suy ngẫm lại một chút, thì việc một người con trai có âm hộ lại không phải là chuyện gì quá khó tin. Tuy nó hiếm nhưng không phải là không có.

Moon Hyeonjoon từ tốn đi tới và dừng lại trước một cậu trai có vóc dáng vô cùng nhỏ con. Đầu cúi thấp, không dám để lộ ra đôi mắt của chính mình. Đôi vai gầy có chút run rẩy trông rất đáng thương. Dường như bé con đã nhận ra gã đang đứng trước mặt em. Nên cả cơ thể nhỏ bé ấy càng run mạnh như cành liễu trước gió. Nỗi sợ của con mồi, là niềm vui của kẻ đi săn. Gã thích thú hơi cúi người. Để mặt mình ngang tầm mắt em.

"Chào đằng ấy nhé?"

Giọng nói của gã tuy trầm thấp nhưng lại mang đầy âm điệu thích thú quen thuộc. Lọt vào tai của em lại như một hồi chuông báo tử. Hiển nhiên, gã đã nhận ra em là ai. Trong giây phút đó, trái tim em như nhảy lên tận cổ họng. khiến nơi ấy nghẹn ứ, chẳng thốt lên được lời nào. Em chỉ thầm cầu nguyện cho đôi chân em có thêm sức lực để nâng cơ thể nặng như chì vì căng thẳng của em mà rời khỏi đây ngay lập tức. Rời khỏi gã. Nhưng Chúa nào có ở đây để cứu rỗi em.

"Ô-Ông chủ... Chào ngài."

Giọng nói ấy cũng thật quen thuộc. Giống hệt như chất giọng lanh lảnh bên tai gã đêm ấy liên tục cầu xin, kêu khóc như một bản nhạc du dương vậy. Thấy em vẫn cúi gằm. Gã chẳng thương tiếc gì mà đưa tay bóp lấy má em nâng lên để nhìn thật kĩ. Một đôi đồng tử màu nâu. Nhưng viền đồng tử thì lại vô cùng sắc cạnh. Không gì khác chính là viền của kính áp tròng.

Gã ta chẳng nói chẳng rằng, dùng hai ngón tay trực tiếp tháo kính áp trong trước sự kinh hãi của em. Ngay sau đó, ánh xanh mà ông chủ lớn của nhà họ Moon ngày đêm mơ về hiện ra. Đúng là em rồi, người tình bé nhỏ xinh đẹp trong đêm trăng của gã.

Em hoảng sợ đánh liều vùng mình, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng đã bị phản xạ tự nhiên của gã một tay tóm được. Ôm lấy thân hình gầy nhỏ của em vào lòng. Mặc em ra sức giãy giụa, la hét cầu cứu.

Tất cả những người xung quanh vẫn đứng im như những pho tượng vô tri. Tuy họ không biết em đã làm gì để ông chủ truy cùng diệt tận. Nhưng cảnh tượng bị triệu tập và bắt giữ thế này đã quá quen thuộc với họ. Dù nguyên nhân là gì, kết quả ra sao. Bản thân họ chỉ cần làm tốt công việc của mình, nghe lệnh ông chủ Moon thì mọi thứ sẽ quay trở lại quỹ đạo ban đầu. Mặc kệ người bị mang đi là ai đi chăng nữa.

"Ông chủ... xin ngài! Hức! Tha cho em! Tha cho em! Không!"

"Chậc! Ngoan nào bé con, nếu không tôi sẽ mạnh tay đấy."

"Em sai rồi... hức! Thả em ra! Không muốn! Không muốn... Ah!"

Khi em cảm nhận được cơn đau từ gáy, mọi thứ trong tầm mắt em đã chìm vào bóng tối chỉ vài giây sau đó. Cả cơ thể nhỏ bé của em lả đi trong vòng tay ông chủ lớn. Sau đó được gã bế bổng lên như một công chúa nhỏ.

"Giải tán. Có vấn đề gì thì gọi cho tổng giám đốc Lee mà giải quyết. Đừng làm phiền tao hành sự."

"Vâng, ông chủ!"

Moon Hyeonjoon đã gấp không đợi được nữa. Gã đã bị bỏ đói quá lâu. Thèm khát hương vị ngọt ngào của em như một thằng nghiện ma tuý nặng mà chẳng có thuốc. Ôm cơ thể mềm mại trong tay, phóng thẳng về phòng ngủ chính. Xé rách quần áo, ném em lên giường như một con búp bê vải. Gã sốt sắng đè cả thân mình cao lớn trên người em.

Hai bàn tay xấu xa liên tục sờ soạng da thịt non mịn dưới thân. Môi dán trên ngực em, ra sức hôn mút như một đứa trẻ khát sữa. Hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng trắng mà chính tay em đã chăm sóc ngoài vườn. Ve vãn lấy khứu giác nhạy bén của gã. Mời gọi gã tới mà xâu xé cơ thể em như một con thú hoang.

Gã muốn em, muốn em đến điên cuồng. Những cô nàng tay vịn trước kia gã thường qua lại, giờ chỉ như những thứ rác rưởi công cộng bẩn thỉu mà gã chẳng buồn đụng tới. Vì gã đã vô tình nếm được sự thuần khiết ngọt ngào trên người em.

Đầu lưỡi nóng bỏng, kéo rê từ đầu ngực em xuống đến giữa đùi. Nơi mà gã ngày đêm mong cầu. Hai cánh hoa e ấp dường như vẫn còn sưng đỏ vì sự dày vò của gã từ đêm ấy. Hương thơm nồng đượm của tình dục tràn ngập trong mũi khiến gã nhắm mắt lại mà hít một hơi thật sâu.

"Đ*t mẹ!"

Gã gầm nhẹ một tiếng. Tay bóp chặt đùi em. Miệng ngoạm lấy âm hộ ướt át mà bú liếm như thể nó là một thứ mĩ vị nhân gian. Lưỡi dài ra sức uốn lượn, luồn lách vào tận bên trong tường thịt nóng ẩm. Ra sức càn quét dâm dịch từ bên trong tiết ra.

Em bị cái lưỡi của gã đụ đến tỉnh lại. Tầm nhìn chưa kịp hồi phục thì cảm giác ướt át, dâm dục giữa chân đã truyền đến, đánh cho em tỉnh khỏi cơn mê mang. Hai bên đùi em đã bị tay gã siết đến hằn đỏ, ngăn không cho em cử độ. Môi áp trên cô bé đáng thương của em mà liếm lộng khiến cho cả cơ thể em bị kích nóng đến run lên bần bật.

Ký ức về cái đêm trăng kinh hoàng đó ùa về. Em chỉ định uống chút nước buổi đêm thì bị ông chủ của mình kéo vào phòng riêng trong cơn say. Từ trên giường vào phòng tắm. Từ phòng tắm ra ban công. Từ ban công đến sàn nhà, trên tường, trên bàn. Tất cả mọi nơi có thể trong phòng.

Em bị kẻ lớn hơn nhục nhã, hành hạ một cách không thương tiếc. Gã tưới ướt thân thể em bằng thứ hạt giống tội lỗi của gã. Vấy bẩn trinh tiết em như một vật mà gã nắm trong tay. Một thứ đồ chơi, một con búp bê xinh đẹp mà đáng thương. Em đã khóc rất nhiều, cố gắng tắm rửa chà sát làn da mình đến đỏ hết lên. Muốn xoá sạch dấu vết của gã trên người em nhưng không thể.

Em chỉ là đứa con của một gia đình nợ tiền vay nặng lãi từ tổ chức của gã. Nên nếu em rời bỏ vị trí người hầu của biệt phủ. Nơi duy nhất em có thể đi mà không bị chèn ép đến mức không thể xin được công việc nào tử tế. Chính là nhà thổ của tổ chức. Nơi mà những con nợ như em bị đem ra mua bán, truyền qua đổi lại như một món hàng rẻ mạt. Vì vậy em buộc phải lựa chọn, mạo hiểm ở lại. Liều mạng che dấu thân phận của chính mình.

Giờ đây, dù em đã cố gắng che đậy bản thân thật kỹ. Nhưng vẫn bị ác quỷ tìm được dấu vết. Em không muốn trải qua thứ khoái cảm mất kiểm soát đó lần nữa. Em không muốn đánh mất chính mình trong thứ dục vọng đen đúa ấy. Em không muốn.

"Không! Thả tôi ra. Đồ khốn nạn... Ahh! Ah! Không muốn! Hức! Không muốn đâu!!"

Nghe thấy tiếng của em, lúc này gã mới ngước đôi mắt sắc lạnh của mình lên. Miệng nhả âm hộ vẫn còn ướt nước. Để lại một sợi chỉ bạc nối từ âm vật tới đầu lưỡi của gã mà em có thể thấy được rõ ràng. Gã liếm môi, nở nụ cười đểu cáng.

"Còn biết chửi."

Gã luồn tay rút thắt lưng da đen. Trước khi em kịp giãy thoát đã túm được hai cổ tay em, trói chặt sau lưng. Lật em nằm úp sấp trên giường. Mông bị ép nâng lên cao. Đầu bị tay gã ấn xuống gối.

"Thả ra! Không được! Hức hức!"

Em vẫn cố gắng giãy giụa, uốn éo muốn thoát khỏi tay gã. Thế là bị gã tát mạnh một cái vào mông khiến nơi ấy hằn đỏ. Cảm giác nóng rát khiến em lần nữa bật khóc nức nở đầy tuyệt vọng. Nhưng tiếng thút thít trong trẻo của em rơi vào tai chỉ càng khiến gã thêm hứng tình hơn.

Gã dùng ngón giữa cùng ngón áp út của mình, xoa nhẹ cửa mình của em một chút. Sau đó nhét chúng vào bên trong mép thịt hồng như cái cách gã dùng lưỡi làm em. Đầu ngón tay cắm sâu đến mép thịt chạm cả vào khớp nối nắm đấm gã. Ra sức moi móc lấy mật dịch bên trong. Lộng em đến cao trào mà bắn nước, ướt hết cả bàn tay to lớn của gã.

Nhìn em nằm nghiêng trên giường. Tay bị trói sau lưng. Khuôn mặt ửng đỏ với viền mắt sưng hồng, ướt nước. Môi nhỏ hơi hé, nặng nề thở từng nhịp hổn hển. Cơ thể trắng hồng bị gã hôn cắn chi chít những dấu vết đỏ tím. Đùi trong mập mạp lấp lánh ánh nước sau khi mới bắn xong. Xinh đẹp một cách mong manh tựa thiên thần gãy cánh.

Moon Hyeonjoon rút điện thoại ra chụp mấy tấm để sau này nếu có việc phải xa bé cưng, còn có cái để thủ dâm. Xong xuôi rồi, gã ném điện thoại sang một bên. Tự lột quần áo trên người mình. Túm tóc em lôi dậy khiến em đau đớn hét lên.

"Há miệng ra nào cún con~"

Gã một tay cầm gậy thịt to lớn của mình. Một nắm tóc ấn mặt em sát vào nó. Nhưng em bướng bỉnh, quyết không hé miệng. Làm cho đầu nấm rỉ dịch áp vào môi em. Kẻ lớn hơn tặc lưỡi, trầm giọng đe doạ.

"Em không nghe lời, tôi đem em ném cho bọn đàn em của tôi chơi đấy. Muốn bị đụ tập thể không?"

"K-Không muố-n... Ức!! Ọc!"

Em vừa sợ hãi mở miệng. Dương vật kia đã chọc sâu vào tận cổ họng khiến em bị nghẹn. Gã bật cười, thúc hông vào khuôn miệng nhỏ bé của em. Chơi miệng em như một cô bé thứ hai không thương tiếc. Đôi mắt xanh biếc yêu kiều, lã chã nước mắt ngước lên nhìn gã đầy ai oán như một con cún nhỏ bị bắt nạt khiến máu gã sôi sục ham muốn huỷ hoại em.

"Mẹ kiếp! Cái miệng bé cưng cũng thật sướng. Ha~!"

Gã đẩy đầu nấm đâm sâu xuống cổ họng em. Trong khoảnh khắc khiến em ngạt thở, quên mất phải hô hấp bằng mũi. Gã ngửa cổ, rên rỉ sung sướng. Hông liên tục đẩy đưa, đâm thọc trong miệng em một cách thô bạo. Cho đến khi cơ hàm của em đã gần như rệu rã, gã mới đâm thật sâu vào họng em. Bắn đầy miệng em thứ mầm mống đen tối của gã.

"Nuốt hết vào, đúng rồi. Ngoan~"

"Hức! Đồ khốn!"

"Hử? Vẫn còn sức đấy nhỉ?"

Thế rồi em lần nữa bị lật ngửa. Tay lúc này đã được cởi trói. Nhưng chỉ ngay sau đó đã bị xích trên đầu giường. Đùi em bị ấn sát lên ngực. Hoàn toàn gập đôi người em khiến lỗ nhỏ bị ép tách mở trước con mắt đen đặc, trần trụi của gã.

Moon Hyeonjoon cúi người, dùng môi mình bịt kín tiếng hét từ môi em. Dương vật khổng lồ đâm một phát lút cán. Nhồi đầy bụng dưới em bằng toàn bộ chiều dài quá khổ của gã. Cơn sóng tình dữ dội khiến cho đồng tử em trôi ngược lên trên. Miệng không khép lại được làm cho nước bọt rỉ ra bên khoé môi em.

"Ha! Nhìn xem, bị thằng em tôi đâm đến sướng chết đi được đúng không? Điếm nhỏ~"

"K-Không... hức! Không phải...! Hức hức!"

"Còn chối? Tôi chịch chết em, cún con hư hỏng!"

Trong khoảnh khắc, gã hoàn toàn mất kiểm soát. Điên cuồng dội xuống cơ thể mong manh dưới thân. Mép thịt hồng bị cự vật to lớn mạnh mẽ chà sát đến sưng tấy. Thân gậy quá khổ liên tục kéo giãn hết những nếp nhăn bên trong hang luồn yếu ớt của em. Độ cong chính xác cùng góc độ làm cho gã thuận lợi đâm chọc điểm ngọt ngào bên trong khiến mọi thớ cơ trên người em căng cứng vì khoái cảm vô biên.

"Đừng... hức! Sẽ hỏng mất!Hỏng mất... ! Làm ơn! Tha cho em! Xin ngài! Hức hức!"

Gã chống một tay bên đầu em. Tay còn lại lần nữa bóp mặt em đến phát đau. Hông vẫn đều đặn đưa đẩy. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng mắt lại nhắm nghiền. Gã hơi rít lên.

"Mở mắt ra. Nhìn xem ai là kẻ đang chơi em."

Em chưa kịp phản ứng mà chậm chạp không mở mắt. Gã liền hung hăng thúc mạnh một cái vào tận tử cung khiến em kêu toáng lên. Mắt cố gắng mở ra nhưng chỉ có thể nhìn được hình ảnh mờ nhoè vì nước mắt. Thấy được đôi đồng tử xanh như đá sapphire ngơ ngác nhìn lên. Gã không kìm được mà cúi xuống hôn lên nốt ruồi lệ dưới khoé mắt em.

"Biết sai chưa?"

"Hức! B-Biết sai rồi."

"Còn dám trốn nữa không?"

"Không dám... hức nữa! Hức hức!"

"Ngoan~ Gọi Hyeonjoon!"

"H-Hyeonjoon~ hic! Tha cho em đi mà... ah~ hức!"

"Ngoan nào, một chút nữa thôi."

Hyeonjoon tháo còng tay cho em. Để hai cánh tay em vòng qua ôm lấy cổ gã. Lồng ngực ép sát vào nhau. Cơ thể khăng khít đến gần như không có kẽ hở. Và rồi gã bắt đầu chạy nước rút. Điên cuồng xỏ xiên bên trong em. Tay luồn qua bụng nhỏ xoa mạnh viên ngọc nhạy cảm nằm ngay trên mép môi nơi giao thoa giữa cả hai người.

Em bất lực, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ gã như một cái phao cứu sinh giữa lòng biển khơi, dập dềnh sóng tình vô cùng dữ dội. Cho đến khi cảm giác nhộn nhạo quen thuộc nơi bụng dưới hình thành. Một quả bom hẹn giờ đã được kích hoạt. Em kêu lên thảm thiết cùng với tiếng gầm đầy thoả mãn của kẻ lớn hơn. Cùng gã xối ướt hết tấm ga giường dưới thân cả hai.

"Nhớ lấy Minseokie~ Em là của tôi. Để một mình tôi chơi. Nghe rõ chưa?"

~~~~~

MieMie

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro