Chương 14 : Kẻ phản bội đang ở giữa chúng ta

Chương 14 : Kẻ phản bội đang ở giữa chúng ta

Bản tóm tắt:

Spoilers nhưng tôi không cung cấp cho bạn ngữ cảnh:

Thatch: Anh vừa nói gì vậy?

Marco(đã mất ngủ trong nhiều ngày và không còn gì để cho): Tao đã gọi mày là con điếm nông cạn

Ace: "Chết vì cười"

Văn bản chương

Ace đang cảnh giác, và chỉ Marco và Thatch có thể nhìn thấy.

Giống như Ace đang kiểm tra các góc và bóng tối với sự hung dữ mà họ chỉ thấy trong những ngày làm sát thủ của anh ấy. Anh ta hiếm khi rời khỏi Luffy, gần như bảo vệ anh ta quá mức so với trước đây, nếu điều đó có thể tin được.

Marco đã tổ chức một cuộc can thiệp, đảm bảo rằng Luffy đang ngủ an toàn trong cabin của Ace trước khi anh ấy bắt đầu vì cướp Ace khỏi Luffy là công thức số một để chọc giận Ace. Ace cảm thấy bị phản bội kể từ khi anh ấy dàn dựng một sự can thiệp cho Marco gần đây.

Ace bị nhốt trong phòng với một vài Chỉ huy, tất cả đều nhìn anh với vẻ lo lắng. Ace muốn biến thành ngọn lửa để chạy trốn, nhưng biết rằng điều đó sẽ không hiệu quả. Viên đá biển mà Izou đang nghịch ngợm một cách đe dọa là bằng chứng cho điều đó.

Ace thở dài và ngồi trên ghế, khoanh tay và chân, đặt chân lên bàn. Họ đang ở trong một phòng họp nhỏ không có đồ trang trí gì ngoài một chiếc bàn, vài chiếc ghế và thậm chí không có một tấm bản đồ nào trên tường để tô điểm cho nó.

Chuyện này là sao vậy, các bạn?

Marco nhướn mày, và Ace gần như khom người lại, rời mắt khỏi Marco. Nhưng anh không làm thế và giữ im lặng. Marco thở dài, ngồi xuống chiếc bàn trước mặt anh, gục đầu vào một nắm tay.

Anh biết tại sao-yoi.

Ace mím môi, gõ ngón tay lên cánh tay. Anh nhìn quanh phòng và cân nhắc về vấn đề này. Anh ấy đã trải qua những ưu và nhược điểm và đưa ra quyết định của mình. Anh biết giữ bí mật này sẽ chỉ làm hại họ trong tương lai, nhưng điều đó thật khó nói. Rằng ai đó trên Moby có đủ ác ý với Luffy để khiến Ace cảm thấy đó là điều không ai muốn nghe. Đó là một trong số họ cảm thấy như họ có thể giết Luffy. Ace lắc đầu, biết rằng anh có thể tin tưởng họ và anh không nên nghi ngờ ý định của họ.

Ace nhìn vào khuôn mặt của các Chỉ huy, thấy Thatch, Marco, Izou, Vista và Namur. Họ không thể mang theo tất cả mọi người, vì vậy họ phải quyết định ai là người có cơ hội tốt nhất để khiến Ace nói chuyện.

Một ngày nọ, trên boong tàu, khi tôi và Luffy ở cùng với Kotatsu, tôi đã cảm thấy một điều gì đó.

Thatch mở miệng định nói, nhưng Ace ngắt lời anh ta bằng một cái lắc đầu thật mạnh.

Marco, hẳn anh phải nghĩ về cách chúng ta lớn lên như thế nào.

Marco do dự nhưng gật đầu, không bào chữa. Ace thở dài nhưng vẫn tiếp tục. Đó chỉ là một điều chắc chắn vì Marco là người tinh ý, và bất cứ ai nhìn vào tình huống của họ đều sẽ thắc mắc. Nơi đó không phải là nơi tốt để giữ an toàn cho lũ trẻ, và Ace đã nhìn thấy nhiều xác chết hơn một đứa trẻ ở độ tuổi của cậu nên thấy. Nó không có ảnh hưởng tốt đến tâm lý của anh ấy.

Tôi đã nghĩ, nhưng bạn phải thấy rằng nếu chúng tôi không mạnh mẽ, chúng tôi sẽ không thể sống sót. Dù sao đi nữa, qua nhiều năm, tôi gần như có thể có giác quan thứ sáu cho Luffy nếu chúng tôi ở gần nhau. Tôi có thể biết liệu Luffy có gặp nguy hiểm hay không vì cậu ấy là nam châm hút rắc rối. Và một ngày nọ, tôi cảm thấy một cái gì đó."

Ace lại thở dài và nhấc chiếc mũ ra khỏi tay để vuốt mái tóc đen của mình. Ace nhìn vào mắt Marco, cứng rắn và bướng bỉnh.

Tôi cảm thấy ác ý. Cảm giác như ai đó đang nhìn Luffy với ý định giết chóc. Đừng phán xét tôi vì đã bảo vệ anh trai mình.

Marco cau có, và Izou đang bóp nát viên đá biển trong tay. Những ngón tay của Thatch giật giật, hướng về thanh kiếm của mình. Bộ ria mép của Vista giật giật, nhưng nó không che giấu được vẻ uy nghiêm của anh ta. Namur uốn cong bàn tay có màng của mình, trông gần như bình tĩnh nếu không có những giọt nước đang hình thành trong tay. Khi biết rằng một trong số họ có khả năng nhắm đến cuộc sống của Luffy, cậu bé mà tất cả họ đều yêu mến và ngưỡng mộ như con ruột của họ, là một viên đá khó nuốt trôi. Họ không nghi ngờ gì về Ace, và Ace cảm thấy nhẹ nhõm thấu xương. Anh ấy rất vui vì phi hành đoàn của anh ấy đã tin tưởng anh ấy như thế này.

Marco nhìn Ace, nhìn thấy mọi thứ mặc dù Ace nghĩ rằng anh ấy đã che giấu nó rất tốt.

Chúng tôi không. Nếu những gì bạn nói là sự thật Chúng ta có thể có một kẻ phản bội trong tay.

Ace gần như nao núng trước cách Marco diễn đạt nó. Từ kẻ phản bội với Râu Trắng là sự xúc phạm lớn nhất mà bất cứ ai có thể nói với họ. Phản bội phi hành đoàn của họ, Pops, là điều tồi tệ nhất họ có thể làm. Phá gia đình là tội lỗi không ai dám mắc phải. Pops đã cứu tất cả bọn họ, vì vậy đâm sau lưng anh ta chính là đâm sau lưng mọi người trong đoàn. Đó là tội lỗi nghiêm trọng như thế nào.

Marco rên rỉ, day day thái dương, tay ôm mặt. Anh cúi gằm mặt xuống, tay vẫn đặt trên mặt.

Nếu chúng ta có một kẻ phản bội, điều đó cũng có lý. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy nó thôi-yoi.

Ace liếc nhìn Marco, người đang thở ra nặng nề. Marco xoa mặt và trông già hơn mười tuổi so với một phút trước. Marco đưa tay lên che miệng, lông mày nhíu lại gần như đau đớn. Izou khoanh chân, cau mày.

"Bạn không muốn thấy gì?"

Marco liếc nhìn Izou nhưng lại nhìn xuống đất suy nghĩ.

Vấn đề lãnh thổ của chúng ta. Không hiểu sao chúng tôi lại không biết chuyện gì đang xảy ra. Và các Dấu hiệu Râu Trắng chính thức mà chúng tôi tìm thấy, không thể nào có nhiều dấu ấn bị mất mà không có hồi chuông báo động-yoi. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó tiết lộ chúng, cho phép các tổ chức xâm nhập vào lãnh thổ của chúng ta mà không gây hậu quả gì?

Marco luồn tay vào tóc, trông có vẻ mệt mỏi. Ace nhận ra rằng họ có thể vừa phát hiện ra điều gì đó, và điều đó không tốt chút nào.

"Nó sẽ là một thảm họa."

Marco gật đầu trước lời nói của Thatch.

Tôi không muốn đi đến kết luận khi xem xét nó, nhưng bây giờ tôi không thể phớt lờ nó được nữa.

Marco lắc đầu, tiến về phía cửa, nhưng do dự trước khi mở nó ra. Anh nhìn lại họ.

Tôi sẽ nói với Pops. Tôi không chắc nó sẽ diễn ra tốt đẹp như thế nào-yoi.

Ace giật mình, xụ mặt xuống. Anh ấy biết Pops sẽ phản ứng thế nào với điều này. Pops yêu tất cả các con trai của mình, vì vậy để nghe những điều như thế này, thì ... đó là một cách để gây ra động đất. Marco là người giỏi nhất để báo tin. Nhưng nó vẫn sẽ tồi tệ.

Và Ace, chúng ta sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với Luffy.

Ace nhìn lên, mắt mở to. Marco cười khẩy và rời khỏi phòng, và sự im lặng kéo theo sau đó. Ace cắn môi và cúi đầu xuống.

Anh không nên sợ phản ứng của họ. Lẽ ra anh nên biết họ sẽ hiểu.

Họ ở trong phòng vài phút, không ai muốn phá vỡ sự im lặng khi cảm thấy chấn động. Nó làm rung chuyển chiếc Moby Dick, và Ace có thể nghe thấy tiếng sóng từ bên ngoài mặc dù anh không thể nhìn thấy chúng. Ace có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của Pops từ đây, và tóc gáy anh dựng thẳng lên. Khuôn mặt của Ace trở nên lo lắng, và có vẻ như đó là phản ứng của mọi người.

Ace đã dành cho Marco những lời động viên không lời.

XXXXXXXX

Marco quay trở lại cabin của mình, cau có trên khuôn mặt.

Cuộc thảo luận với Pops diễn ra tốt đẹp, nhưng không tốt như lẽ ra nó có thể diễn ra. Marco đã giải thích mọi chuyện, nhưng Pops vẫn tức giận trước lời buộc tội. Phải mất vài phút để giải thích tất cả các bằng chứng, nhưng ngay cả khi đó Pops vẫn còn hoài nghi. Marco hiểu tại sao vì anh ấy biết anh ấy quý trọng các con trai của mình đến mức nào, và khi nghe những gì Marco cố giải thích, anh ấy không muốn nghe. Hay tin đi. Đó không phải là điều Marco có thể nói mà không có hậu quả. Nghi ngờ phi hành đoàn của họ là khởi đầu của cái chết và sự hủy diệt. Có nhiều tài khoản về các băng cướp biển đã kích động lẫn nhau vì những điều đơn giản và Pops không muốn điều đó xảy ra với họ. Marco cũng không muốn điều đó nên đã mất rất nhiều công sức để đưa nó lên Pops.

Phi hành đoàn này là mạng sống của hắn, cho nên dám nói có người muốn hại người của mình, khiến cho trong lòng hắn như đinh đóng cột.

Marco giải thích với cha mình rằng đó chỉ là giả thuyết, nhưng nó có cơ sở để trở thành sự thật. Pops đã bình tĩnh lại, nhưng anh ấy vẫn không hài lòng về điều đó. Bằng chứng là những vết nứt trong bầu khí quyển phía trên chúng. Pops bảo anh ta thu thập thêm bằng chứng, và Marco đã không chống lại điều đó. Anh ấy cũng cần thu thập thêm. Nếu anh ta tìm thấy thêm bằng chứng để chỉ ra thủ phạm của các sự kiện, Marco sẽ không ngần ngại, bất kể là ai. Bởi vì nếu ai đó sẵn sàng phản bội họ vì những mục tiêu ích kỷ, thì ngay từ đầu họ đã không bao giờ là gia đình.

Thêm vào đó, khi Ace nói rằng có cảm giác như ai đó đang nhắm vào Luffy, cậu bé mà họ đã thề sẽ bảo vệ ngay khi cậu ấy lên tàu, Marco đã rất tức giận. Luffy trở thành gia đình ngay khi Pops nói rằng cậu ấy có thể ở lại vì điều đó có thể chỉ là tạm thời đối với người ngoài cuộc, nhưng với họ, điều đó nói lên rằng họ sẽ luôn bảo vệ Luffy vì cậu ấy giờ đã là một phần của băng, bất kể là gì. Những gì bất cứ ai nói. Bất cứ ai ăn cùng bàn với họ và cười với họ đều là một phần của gia đình họ. Hành động của Pops là đủ bằng chứng.

Khi Marco nói Ace cảm thấy ai đó có ý định xấu với Paramecia trẻ tuổi đó là lúc Pops nghiêm túc về những gì Marco mang đến cho anh ấy. Pops anh ấy luôn muốn có một gia đình, như Marco đã đề cập trước đây, nhưng không có nhiều lần khi một người trẻ tuổi như vậy lên tàu. Luffy là người trẻ nhất và Marco sẽ không nói là yếu nhất, nhưng cậu ấy dễ bị tổn thương hơn phần lớn các thành viên trong nhóm. Anh ta có nguy cơ bị săn lùng mỗi khi rời tàu và có nhiều kẻ quyền lực săn đuổi anh ta chỉ vì giọt máu của anh ta.

Pops coi Luffy giống như một đứa con trai cần được quan tâm nhiều hơn những đứa con trai khác của ông. Anh ấy đủ trẻ để vẫn chiều chuộng mà không phàn nàn nhưng đủ lớn để tự bảo vệ mình. Phần lớn con trai của Pops vốn đã là những tên cướp biển cứng rắn và thô bạo, sống qua những khó khăn nhưng đến với Pops để cảm thấy như ở nhà. Pops quan tâm đến những người lạc lối và bị ruồng bỏ và yêu thương tất cả họ vì chính con người họ. Nhưng Pops luôn muốn nuôi nấng những đứa con trai của mình, chứng kiến ​​những năm tháng tuổi trẻ của chúng và chứng kiến ​​chúng lớn lên thành những người đàn ông mạnh mẽ. Pops chỉ có điều đó ở Marco, người mới mười ba tuổi khi gặp Pops, nhưng giờ đây Luffy đã ở đây để lớn lên dưới ánh mắt yêu thương của anh ấy.

Vì vậy, để tìm ra ai đó có thể làm hại Luffy trên chính con tàu của anh ấy đã khiến vấn đề trở nên quan trọng. Có điều gì đó khiến Pops tức giận hơn là ý nghĩ về một kẻ phản bội. Đó là ý nghĩ rằng một kẻ phản bội sẽ làm hại một trong những đứa con trai quý giá của mình.

Pops bảo anh ấy hãy xem xét mọi thứ, và Marco sẽ làm điều đó. Anh không muốn làm Pops thất vọng.

Marco đang cau mày một cách tinh tế, gần như đã về đến cabin của mình thì một bóng mờ màu đỏ chạy trước mặt anh với chiếc mũ rơm trên đầu. Marco lau đi vẻ cau có trên khuôn mặt, khẽ cười khi thấy Luffy bước vào. Luffy dừng lại và mỉm cười khi nhìn thấy Marco. Anh trượt trước mặt cậu, cười rạng rỡ.

Những con sóng đó thật tuyệt! Họ đã rất lớn! Nhưng cái rung động kỳ lạ đó là gì vậy?

Marco mỉm cười và chỉ vào nơi anh ấy đến, Đó là một trận động đất. Pops gây ra nó-yoi.

Luffy trông kinh ngạc, ngày càng phấn khích.

Lão già mạnh như vậy?!

Marco cười gượng và chỉ vào cabin của cha mình.

Ừ, nhưng cậu có thể đi hỏi anh ấy.

Marco cúi xuống và kề miệng như thể đang thì thầm một điều bí mật.

Anh ấy cũng có thể kể cho bạn nghe về Trái ác quỷ của mình và những câu chuyện về thời điểm anh ấy sử dụng nó.

Luffy rạng rỡ, gật đầu với Marco và chạy đi, hào hứng vì được nghe thêm nhiều câu chuyện. Marco mỉm cười và quay đi về cabin của mình. Pops cần một sự phân tâm, vì vậy cơn khát truyện dễ bị kích động của Luffy có thể sẽ hoạt động khá tốt.

Marco bắt đầu bước đi trở lại, suy nghĩ. Anh ấy tranh luận về việc kể cho Luffy mọi chuyện, nhưng vì Ace không nói gì với Luffy nên Marco nghĩ đó không phải là chỗ của anh ấy. Và nó không thay đổi bất cứ điều gì, thực sự. Họ sẽ bảo vệ Luffy như họ đã thề, và không gì có thể thay đổi được sự thật đó.

Con tàu này là một nơi an toàn cho anh ta, và có chúa, Marco sẽ đảm bảo rằng đó là sự thật.

XXXXXXXX

Ace đang ăn ở Mess Hall, như thường lệ, thì Luffy chạy vào với một đám hải tặc đang đuổi theo anh.

Ace cau mày nhưng sau đó lắng nghe những gì họ đang la hét, và cười khúc khích.

Quay lại đây, đồ khốn kiếp! Anh đã lấy hết đồ ăn nhẹ của chúng tôi rồi!!

Làm thế nào mà anh ấy có thể ăn hết tất cả chúng?! Chúng tôi chỉ nhìn đi chỗ khác trong vài giây!!

Tôi không biết, Daves! Hãy tự hỏi chính mình!"

Anh ấy đang chạy trốn!!

Ồ không, anh ấy sẽ không đâu. Bắt lấy anh ta!!"

Luffy đang cười to, tung tăng khắp nơi như một con khỉ, và không ai có thể bắt được cậu ấy. Luffy chạy ra khỏi tầm nhìn, người tích trữ theo sau cậu, nhưng Ace vẫn có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng la hét khó chịu từ xa. ( lu: thật ra mình cũng không chắc về câu này mình co dịch đúng hay không, bởi vì " the hoarder" dịch ra thì đúng là người tích trữ và " the hoard" có nghĩ là tích trữ, bạn nào có biết nghĩa khác thì góp ý giúp mình nha, mình sẽ sửa lại)

Ace nhếch mép cười, và Marco chỉ nhìn anh, gần như nhìn thấu Ace.

Hai người giống nhau đến phát sợ-yoi.

Thatch đến ngồi bên cạnh Ace, đang ăn chiếc bánh sandwich mà có lẽ anh ấy đã tự làm cho mình. Thatch nuốt nước bọt, dựa vào phía sau Ace để xem nơi Luffy rời khỏi hiện trường.

Tôi nhớ khi Ace làm điều đó chỉ vài tháng trước. Ôi, thời thế đã thay đổi biết bao.

Ace nhướn mày trước điều đó, và Thatch đang nhếch mép cười.

Điều gì đã thay đổi?

Thatch nhún vai, nhưng nụ cười tự mãn vẫn hiện trên khuôn mặt anh ta.

Ồ, thực tế là tôi thậm chí không thể tin rằng chúng ta sẽ có một chiếc Át chủ bài 2.0 ở giữa chúng ta và không tự phát nổ.

Ace ậm ừ nhưng nghiêng đầu suy nghĩ.

Tôi không nghĩ Luffy giống tôi đến thế.

Thatch rõ ràng là không tin Ace, giơ một tay lên và đặt một ngón tay xuống cho mọi thứ anh ta đếm được.

Chúng ta hãy đi qua điều này. Cả hai bạn ăn đủ cho năm mươi người cộng lại. Cả hai bạn đều hành động giống nhau. Cả hai bạn đều có sức mạnh kỳ dị như nhau. Cả hai bạn đều là những kẻ gây rối, và khi không có rắc rối, bạn sẽ làm được. Nếu bạn không thể nhìn thấy những điểm tương đồng, bạn là một thằng ngốc.

Ace cảm thấy khó chịu trước lời nói bóng gió đó.

"Tôi không phải là kẻ ngốc."

Phải, và Thatch sẽ không bị hói ở tuổi năm mươi.

Thatch thở hổn hển như thể đang bị đau đớn về thể xác, kinh hãi nhìn Marco. Ace và Thatch nhìn chằm chằm vào Marco, người vừa nhấm nháp cà phê của mình, thậm chí không thèm nhìn họ. Ace quên mất lời nhận xét ngu ngốc đó, giờ Marco đã bị sốc khi nói điều đó. Marco chớp mắt, và Ace giờ nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh. Anh ấy trông như đã không ngủ trong nhiều ngày. Thatch đặt một tay lên ngực, trông hoàn toàn bị phản bội .

Marco, tại sao lại nói thế với tôi?

Marco nhìn Thatch đang uống cà phê, và vâng, có một chút niềm vui tàn bạo mà Ace nghĩ rằng tâm trí anh đã quyết định về ngày đó vài tuần trước. Ace đã tự thề với bản thân rằng sẽ không bao giờ làm điều xấu cho Marco khi anh ấy bị thiếu ngủ.

Cái gì, giống như tôi sai vậy-yoi?

Thatch giật nảy mình như bị bắn, hai tay ôm lấy tóc như thể nó sẽ che chắn cho anh. Ace đảo mắt giữa hai người, gần như choáng váng không biết chuyện này sẽ diễn ra như thế nào. Anh ta cần một chút giải trí, hãy kiện anh ta. Thatch chỉ vào anh ta một cách tuyệt vọng, cố gắng chống lại lời tuyên bố.

Tóc của tôi hoàn toàn tốt và khỏe mạnh!!

Với tất cả những gell tóc đó? Nó giống như bạn đang bù đắp cho một cái gì đó."

Pfft!

Ace che miệng, cố gắng che giấu tiếng cười của mình, niềm vui thoáng qua trong mắt anh. Thatch thậm chí còn không thèm liếc nhìn anh ta, anh ta chỉ tập trung vào Marco đang thiếu ngủ, người chỉ nhướn mày, hình ảnh của sự thờ ơ. Hai người nhìn nhau chằm chằm, và Ace gần như mất bình tĩnh khi Marco nhấp một ngụm cà phê khác, bắt gặp ánh mắt của Thatch.

Thatch im lặng thêm một lúc nữa cho đến khi anh ta đập tay xuống bàn, khiến cả Sảnh đường im lặng.

Đánh với tôi đi, Marco!! Anh đã xúc phạm danh dự của tôi!!

Marco ngước nhìn Thatch, không hề tỏ ra thân mật chút nào. Marco đặt cốc cà phê xuống, và Ace vui vẻ nhìn theo.

Tóc của bạn có phải là vinh dự của bạn không? Lẽ ra phải biết nó hời hợt như vậy-yoi.

Ồ ồ~

Tất cả những tên cướp biển trong Mess Hall nhìn với nụ cười nhếch mép, biết rằng Thatch trân trọng mái tóc của mình đến nhường nào. Ace không biết ai đã bắt đầu, nhưng một tên cướp biển bắt đầu niệm chú, và những người còn lại làm theo, và Ace không thể cưỡng lại chính mình.

"Trận đánh! Trận đánh! Trận đánh! Trận đánh! Trận đánh! Trận đánh!"

Ace làm theo, thấy Thatch đang trở nên tức giận hơn. Đó chỉ là vấn đề thời gian, và đúng như Ace nghĩ, Thatch đã ném chiếc găng tay tục ngữ xuống.

Đi nào, Marco. Bạn có gà như đôi cánh của bạn cho thấy bạn là không?"

Ace thấy mắt Marco giật giật, và Ace biết chắc chắn rằng anh ấy sẽ không bỏ qua chuyện này. Gọi Marco là gà là một trong những cách khiến anh ấy nổi giận, dù chỉ một chút. Nhiều năm qua, Marco có rất nhiều trò đùa về loài chim, nhưng Gà là một trong những trò không ai nói ra trừ khi họ muốn làm nhiều việc vặt hơn.

Marco đứng dậy, chiếc ghế kêu cọt kẹt trên sàn khi nó lùi lại. Marco nhướng mày, sự tự tin tỏa ra từ anh.

Tôi vào game-yoi.

Thatch mỉm cười đen tối và nhích dần về phía thanh kiếm của mình, và toàn bộ Mess Hall reo hò. Có vẻ như họ đã tham gia vào một cuộc tập trận nào đó tối nay.

Ace nhìn Marco và Thatch nhìn chằm chằm vào nhau giữa vòng tròn mosh pit của những tên cướp biển tràn đầy năng lượng. Các vụ cá cược diễn ra khắp nơi và các quả mọng được chuyền đi khắp nơi. Họ đang ở trên boong, bầu trời đêm phía trên họ và những ngọn đèn soi sáng boong. Pops đang ngồi trên ghế, tay cầm chai rượu, trong khi anh ấy cười toe toét quan sát.

Ace cảm thấy một số tên cướp biển tiến lại gần mình, và khi quay lại, anh thấy Luffy chen lấn qua các xác người, nhìn thấy Ace và đến bên cạnh anh. Anh tò mò nhìn Thatch và Marco đang chuẩn bị. Thatch đang duỗi tay, hai thanh kiếm trong tay, trong khi Marco đang nhịp chân xuống đất, hai tay đút túi.

Có chuyện gì vậy?

Ace nhếch mép và giải thích.

Đó là một cuộc đấu tay đôi. Đó là cuộc chiến giữa các thành viên phi hành đoàn khi một người cho rằng người kia coi thường người kia.

Ace nhìn thấy Izou đi qua biển xác, và anh ấy dừng lại. Anh nói với Luffy, thì thầm vào tai cậu.

"Hãy nghe Izou, anh ấy sẽ giải thích các quy tắc."

Luffy gật đầu, nhưng đôi mắt của cậu ấy đã tập trung vào việc quan sát. Ace nhếch mép cười khi thấy Izou bước vào giữa vòng tròn. Anh ta giơ một tay lên, và có một tiếng ồn ào, và Izou quay một vòng, giơ một chiếc khăn tay màu trắng.

Hãy để tôi nhắc lại các quy tắc cho tất cả những ai chưa từng thấy điều này trước đây. Mọi thứ diễn ra ngoại trừ những vết thương vĩnh viễn và những trận đòn chí tử. Nếu bạn nghĩ rằng đối thủ của mình sẽ bị gãy nhiều hơn một vài chiếc xương sườn, hãy coi đó là một nước đi khiến bạn thua cuộc. Nó tiếp tục cho đến khi một người đầu hàng hoặc bị đánh gục.

Izou giơ chiếc khăn tay lên, nhưng trước khi anh ấy có thể, Ace đã nảy ra một ý tưởng. Anh ấy đi về phía trước vì anh ấy ở trong hàng khán giả đầu tiên. Mọi người nhìn anh với vẻ bối rối, nhưng anh chỉ nhếch mép cười. Ace giơ hai tay lên trời, ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Anh ta thả ngọn lửa của mình, nhưng anh ta điều khiển nó để tạo ra một vòng lửa trên đầu họ, tạo ra những hình dạng ánh sáng kỳ lạ ở mọi nơi nó chạm tới.

Ace thả tay xuống nhưng điều khiển ngọn lửa tiếp tục di chuyển, đứng yên trong không trung. Anh nghiêng mũ về phía Izou, một nụ cười nở trên môi.

Chỉ cần tạo ra bầu không khí phù hợp.

Izou gật đầu nhưng nhếch mép đáp lại. Anh lách ra khỏi trung tâm, ném tấm vải trắng xuống và hét lên.

"Bắt đầu!!"

Thatch và Marco lao về phía trước, và Ace đứng nhìn trong khi anh quay trở lại bên cạnh Luffy. Luffy đang đung đưa bên cạnh, phấn khích và nghiêng người về phía trước. Anh ấy nở nụ cười tươi nhất trên khuôn mặt, và Ace rạng rỡ trước biểu cảm đó. Anh ấy trông hạnh phúc. Ace quay sang cuộc chiến, thấy Thatch chặn móng vuốt của Marco bằng kiếm của mình.

Thatch trượt về phía sau nhưng đã đẩy lùi móng vuốt của Marco và ngay lập tức phản công. Thatch tấn công nơi mà Marco đã từng ở, Marco vỗ cánh và bay phía trên những thanh kiếm, và đá vào Thatch trong không trung. Thatch vừa cúi xuống vừa vung kiếm vào cánh của Marco. Thanh kiếm đâm xuyên qua đôi cánh, chỉ với ngọn lửa xanh bập bùng là bằng chứng cho thấy Marco thậm chí đã chạm vào.

Điều này diễn ra trong một thời gian vì cả hai đều không thể sử dụng các chiêu thức sát thủ của mình. Ngoài ra, Marco không thể đạt được nhiều động lực như vậy vì có một luật bất thành văn là không ai được rời khỏi vòng tròn, ngay cả khi nó đang bay phía trên nó. Chắc chắn rằng họ đã sử dụng một số chiêu thức ấn tượng, chẳng hạn như kiếm thuật của Thatch sử dụng hai thanh kiếm được bao phủ bởi haki vũ trang của anh ấy, nhưng thật khó để chiến đấu chống lại Marco, người chỉ mới hồi phục vết thương.

Marco cuối cùng đã bắt được Thatch khi anh ấy khiến mọi người ngạc nhiên khi lặn xuống, và vào giây cuối cùng, biến thành hình dạng con người của mình và xử lý Thatch, khiến anh ta bất ngờ. Thatch tiếp theo biết điều đó, anh ta bị siết cổ, Marco giữ anh ta bằng một cánh tay quanh cổ và cả hai chân trên tay anh ta, thách thức anh ta thử. Marco đang ngồi trên lưng Thatch, dùng sức nặng của anh để giữ chặt lấy anh. Thatch thở dài và xòe ngón tay vì anh ta thậm chí không thể giơ tay lên.

"Được rồi được rồi. Tôi đầu hàng."

Marco cười khẩy và xuống khỏi Thatch trong khi mọi người reo hò. Nhiều tiền hơn đã được chuyển đi khắp nơi, và có một số tiếng rên rỉ thất bại và tiếng reo hò của những tên cướp biển giờ đã giàu có hơn. Ace vỗ tay cho Marco vì đã tận hưởng trận chiến.

Luffy lên tiếng bên cạnh, giọng nói đầy sợ hãi.

Cả hai đều rất mạnh .

Ace nhìn anh trai mình, rồi quay lại với hai người, Marco vỗ vào lưng Thatch, có lẽ đang nói rằng đây là một trận chiến hay. Thatch chế giễu và cố tỏ ra khó chịu, nhưng mọi người đều nhìn thấy nụ cười đó. Ace mỉm cười và đáp lại anh trai mình.

Ừ Ừ, đúng là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro