Chương 3 tìm thấy đảo
"Tới đảo người chết rồi, quả nhiên nó giống như mội nghi thức. Mong rằng chúng ta sẽ sống sót!"
"Oh ho ho ho."
"Robin, cô không thể bình thường một chút được sao. Còn cả ông nửa Brook, đừng có hùa theo cô ấy như vậy!" Usopp nói.
Trước mặt mọi người là mấy trăm cái bộ xương khô với quần áo rách tung toé treo cổ trên những nhánh cây khô, ngâm trong nước biển, một hòn đảo trong u ám.
Mọi người dùng một lớp bong bóng bao bọc cả người lại, bước ra khỏi thuyền, chia làm thành nhiều nhóm nhỏ.
Koala nhìn Sabo tự đứng thành một hàng cùng nhóm mũ rơm, hét lên: "Cậu nghĩ mình thuộc phe nào hả?"
Sabo nhìn Koala lại Luffy một hồi, nói: "Luffy chúng ta đi thôi."
"Được." Luffy hào hứng nói.
"Chúng tôi cũng xin phép." Nhóm mũ rơm thành viên còn lại cũng đuổi theo phía sau.
"Chờ đã."
"Được rồi Koala, mặc kệ nhóc Sabo đi, trên đường đi có mấy con thuyền theo sau chúng ta, cho nên chúng ta vẫn là nhanh lên." Mắt thấy Koala muốn đuổi theo Sabo, Hack một tay đặt lên vai nàng, trầm giọng nói.
"Thật là." Koala thở dài, đối với chuyện của Luffy, Sabo bỏ mặc hết nguyên tắc và lập trường, vẫn là không nhớ lại tốt hơn.
"Vào thôi." Dragon nói.
.
.
"Nè các cậu, chỗ này lạnh quá." Usopp hai mắt đảo qua đảo lại.
"Tất nhiên phải lạnh rồi, vì chúng ta đang ở độ sâu hơn 10000m." Nami nói.
Người chết treo rải rác khắp nơi, trong đó còn có cả một đứa bé, theo như lời Chopper, đứa nhỏ này có vẻ như mới sinh ra không bao lâu. Càng nhìn càng lạnh sống lưng, dù cho bây giờ nó chỉ là một bộ xương khô, nhưng quỷ dị ở chỗ, khuôn mặt nhìn thẳng ra biển, dây thừng trên cổ quấn rất nhiều lớp, để đảm bảo cổ không bị cúi xuống.
Luffy cười to nói: "Nè Brook, ông có nghĩ đây là đồng loại của ông không?"
"Oh ho ho ho rất có thể, không biết họ có thể nói chuyện không, cũng không biết có bộ xương khô nữ nào muốn cùng tôi kết hôn không?" Brook.
Sabo cười lớn: "Brook ông cũng thú vị quá đấy!"
"Vậy sao chúng ta không làm hôn lễ cho ông ấy ngay tại đây?" Robin nói.
"Nè!!!!" Usopp hét lên: "Mấy người đang suy nghĩ cái gì? Một mình ông ta đã đáng sợ, lại thêm mấy trăm bộ xương biết nói, không phải càng thêm đáng sợ!" Ngón tay chỉ thẳng vào Brook, người đang cố cùng những bộ xương khác giao lưu, nhưng không có kết quả.
Zoro rút kiếm ra: "Muốn biết mấy cái bộ xương này nói chuyện được không, chém một nhát là được."
Dứt lời, anh chàng kiếm sĩ nhảy lên chém vào một bộ xương trước mặt, bộ xương rơi xuống đất. Luffy thất vọng ra mặt: "Thật đáng tiếc, tôi nghĩ trên con thuyền Sunny chúng ta sẽ có thêm thành viên mới."
Nami nói: "Luffy, cậu không thể không mời chào mấy thứ kỳ quái này được à?"
Luffy: "Tớ cảm thấy thú vị, có nó thuyền Sunny chúng ta sẽ trở nên nhộn nhịp hơn nhiều."
Cả đám người vừa đi vừa nói chuyện, có mấy lần Zoro tách ra khỏi mọi người. Đều bị Robin kéo trở về, càng đi sâu vào bên trong, bầu không khí càng thêm u ám.
Mắt thấy Zoro lại bước ra khỏi đội ngũ, Robin chưa kịp vươn tay kéo hắn quay lại, một nữ nhân rơi xuống mặt đất, thanh kiếm giơ lên, nói:
"Đứng lại!"
Tashighi khoác trên người áo khoác hải quân, khuôn mặt không biểu cảm nhìn bọn họ: "Roronoa, ta thật thất vọng về ngươi, ta cho rằng ngươi nghe lời khuyên của ta, rời khỏi nhóm mũ rơm, đầu quân cho hải quân, ta sẽ buông tha ngươi. Bây giờ, ta cho thêm một lần để lựa chọn, ngươi đi theo ta vẫn là bọn họ."
Nami nghi hoặc "Cô ta từ đâu ra tự tin, sao bao nhiêu lần bị Zoro đánh bị thương?"
Robin điềm đạm "Có thể cô ấy thích Zoro, bởi vì mỗi lần gặp mặt đều là cùng Zoro đánh nhau. Hiện tại lại muốn Zoro cùng mình đi, chỉ cho Zoro cơ hội làm lại, người khác thì không."
Usopp: "Cô nói giống như chúng ta ác lắm không bằng!"
"Đừng có mà nói bậy, ai thèm thích hắn. Ta chỉ không muốn một nhân tài đi lầm đường lạc lối." Tashighi quát lên.
Zoro không quay đầu lại, hỏi: "Cô nghĩ cái quái gì vậy hả?"
"Tôi sẽ không để ai cướp đi Zoro."
Luffy giơ cánh tay lên, đang muốn đánh bay Tashighi đi, thì giọng Zoro vang lên, cười nói:
"Đừng lo, tớ sẽ không đi đâu hết! Thuyền trưởng, cậu cứ đứng đó nhìn xem. Tớ sẽ đuổi cô ta đi ngay lập tức!"
Sanji lắc lư: "Quý cô Robin, tiểu thư Nami hai người có muốn ăn chút gì đó, trong khi chờ tên đầu tảo đánh nhau không?"
Luffy giơ lên một cánh tay lên: "Tớ cũng muốn."
Robin và Nami mỉm cười: "Cảm ơn cậu Sanji."
Một tấm thảm được trải ra, một đám người vừa ngồi ăn bánh, uống trà, vừa xem Zoro và Tashighi chém nhau.
Luffy hào hứng: "Zoro, cố lên! Đánh bay cô ấy đi!"
Tashighi tức giận: "Đừng xem thường người khác như vậy."
Zoro chém xuống một kiếm, Tashighi tuy đã nhanh chóng duy chuyển bước chân, nhưng vẫn là bị đánh trúng, máu chảy dài từ cánh tay xuống mặt đất! Tashigi mặt nhăn lại vì đau.
Chopper thấy vậy lo lắng, là một bác sĩ, cậu muốn băng bó cho Tashigi, nhưng là một người bạn, cậu không thể, bởi vì Tashigi luôn cố chấp đuổi theo băng hải tặc của cậu. Chopper hai mắt nhắm lại, tự nhủ mắt không thấy tâm không phiền.
"Cậu không cần lo lắng Chopper, việc Tashighi có mặt ở đây, thì hải quân cũng chỉ ở quanh đây, thậm chí chính phủ. Có thể đánh nhau với Zoro là vì kéo dài thời gian tập trung lực lượng lại bắt chúng ta."
Robin thong thả nhấp ngụm trà, nhìn Zoro gọi tên chiêu thức đánh văng Tashighi ra một khoảng cách, nhưng cô nàng hải quân vẫn kiên cường đứng lên, lau đi vết máu ở miệng, giữ chặt thanh kiếm trong tay, chạy nhanh về phía Zoro chém mạnh xuống.
"Cái gì???"
Mọi người hoảng hốt, đối với Zoro nói to: "Zoro nhanh giải quyết cô ta, cô ta là đang kéo dài thời gian chờ người tới!"
Zoro mắt nhìn Tashighi cũng bén hơn. Mấy năm cũng đủ để hắn nhận rõ Kunia và Tashigi là hai người khác nhau. Hắn sẽ không để quá khứ ảnh hưởng đến bản thân và đồng đội, nhất là khi Tashigi muốn tổn thương những người bạn hắn yêu quý.
"Nhị kiếm phái!"
Tashigi bị đánh bay ra, nằm bất tỉnh trên mặt đất. Zoro cất kiếm vào vỏ: "Chúng ta đi thôi."
"Thật lạnh lùng với một cô nàng xinh đẹp." Sanji.
"Nếu ngươi muốn có thể ở lại cùng cô ta." Zoro.
Thấy hai người lại muốn đánh nhau, Nami lên tiếng ngăn lại: "Hai cái tên kia, đây không phải là lúc cãi nhau."
.
.
"Đây là đâu?"
Zoro thấy trước mặt là một cái hang động, bên cạnh không có người. Hắn nghi hoặc không thôi, mấy người này đi đâu không biết. Zoro quay đầu muốn đi tìm đồng đội, thì thấy tất cả đứng ở phía sau, nhìn hắn cười.
"Mấy người ra sau từ khi nào vậy? Chẳng phải các người luôn ở đằng trước sao?"
Chopper nói: "Bởi vì anh nhiều lần tách ra khỏi nhóm, nên Luffy đề nghị theo sau anh."
Sanji nói: "Tên mù đường!"
Robin bước lại gần hang động, nhìn vách đá giống một loại ký hiệu lại không giống. Robin suy tư nhìn, một cái có lẽ là trùng hợp nhưng nhiều cái thì lại không phải.
"Robin, cô đang xem cái gì?"
Nami thấy Robin cứ nhìn chằm chằm hang động, nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Sabo lỗ tai giật giật: "Có người đến."
Robin: "Vào hang động thôi. Mọi người theo sau tôi."
Mọi người nhanh chân chạy vào hang động, Robin chạy một lúc thấy vân đá mũi tên không còn nửa, thì dừng lại. Mọi người chạy theo sau dừng lại không kịp, theo quán tính ngã về trước.
"Nè Robin cô đang làm gì vậy, sao lại dừng lại." Usopp xoa xoa mũi dài, gắt giọng nói.
Robin không trả lời, mà quan sát một lúc hang động, đưa tay đẩy đẩy mõm đá bên cạnh mũi tên, sau mấy lần đẩy mạnh, một cánh cửa mở ra trước sự kinh ngạc của mọi người. Robin đi vào bên trong, mọi người cũng chạy theo vào. Luffy kéo tay dài ra, nắm lấy Zoro đang chuẩn bị đi thẳng thay vì đi theo mọi người, tất cả vừa đi vào, thì cánh cửa cũng khép lại.
Chạy được một lúc, lại dừng lại. Robin suy tư nhìn cấu tạo đá giống giành cho người leo núi, ngước mắt lên phía trên cũng thấy được mõm đá hình tròn. Nàng khép hai tay lại trước ngực, miệng lẩm bẩm, phía trên mõm đá xuất hiện bàn tay của nàng, đẩy mạnh một lúc, lại lộ ra một đường đi phía trên.
"Chuyện này là sao đây?" Nami lẩm bẩm.
Robin nói: "Tôi cũng không hiểu lắm, cứ đi theo chỉ dẫn của hang động xem thế nào."
Dứt lời, Robin dựa theo các hòn đá nhỏ, trèo lên phía trên, mọi người theo sát phía sau.
Chạy năm sáu lần như vậy, mọi người đến phía trên cùng của hang động, chỗ này quan sát được toàn cảnh bên dưới.
"Thật tuyệt!"
Franky nói: "Mọi người mau nhìn kìa."
Bên dưới đông nghịt người, chém giết lẫn nhau. Luffy thấy quân cách mạng, vui vẻ giơ cánh tay lên muốn gọi người, thì bị Nami bịt mồm kéo về phía sau: "Cậu nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả?"
Robin thì đang nghiên cứu phiến đá, chữ của nó nàng hiểu lại không hiểu, đây không phải Poneglyphs, sẽ phải mất thời gian giải đọc toàn bộ.
Sabo nói: "Mọi người, không ngại tôi gọi quân cách mạng đến đây chứ?"
"Em đồng ý." Luffy đáng ứng.
Nami thở dài, lại là như vậy. Nàng bước lại chỗ Robin: "Robin, sao rồi, cô giải được không?"
"Tôi có thể hiểu một chút, muốn giải toàn bộ, cần thêm chút thời gian."
.
.
Mấy ngày sau, Robin ngước mắt nhìn xác chết khắp nơi, Robin nhớ lại quê hương của mình. Ohara một hòn đảo xinh đẹp, có nhiều nghiên cứu trọng đại. Mọi người khát cầu được sống, dốc hết lòng nghiên cứu lịch sử, đến cuối cùng có một kết cục đáng buồn.
Ngày trước nàng xem thường mạng sống của bản thân, tự hỏi tại sao nàng lại có mặt trên cõi đời này. Nhưng chính những người đồng đội, đã cho nàng hiểu được tình thân, tình bạn. Có những người bạn có thể vì nàng bỏ mạng, đối đầu với chính phủ thế giới, vì thế nàng càng thêm khát vọng được sống, được cùng mọi người đồng hành, truy tìm mộng của bản thân.
Nhưng còn Tomomi thì thì thế nào? Anh ta thật sự đáng thương sao? Người đáng thương là gia tộc anh ấy và công chúa Masa, còn Tomomi chỉ là một kẻ ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro