20H. Tại sao không phải là bây giờ?

Sau lần đầu tiên kịch liệt ấy, Ling Ling Kwong phải nghỉ học mấy ngày vì nhọc người. Orm Kornnaphat, đương nhiên, sổ sách tài liệu vứt ra sau đầu, chuyên tâm chăm sóc người yêu làm nũng nằm dí trên giường không muốn dậy kia.

"Chị vẫn còn đau sao Ling?"

"Do ai?"

"..."

Rõ ràng người đòi là chị...

Nhưng có cho vàng Orm Kornnaphat cũng không dám nói ra, chỉ có thể cun cút đi mua tỉ ti thứ đồ ăn chị thích, dịu dàng dỗ dành, nhẹ nhàng thoa thuốc cho chị.

"Orm qua phòng khác ngủ đi, không cho ngủ gần chị."

"... nhưng đây là phòng Orm mà."

Chị tròn mắt nhìn chằm chằm.

Phòng Ling Ling Kwong không có hơi em nên chị không có ngủ được.

Được rồi.

Thế là phải cắn răng đi ngủ bên phòng chị. Cái này có được tính là sướng trước khổ sau không, chứ sao mà cái thân Orm Kornnaphat khổ quá vậy nè. Em thề em không có nổi cái gì thú tính hết, thương chị mà, chị đau em chịu không thấu thì làm sao giở trò xấu xa với chị được.

Nói thế thôi chứ trằn trọc cả đêm không ngủ được. Vừa nhắm mắt đã nhớ lại cảnh hôm qua cuồng loạn đến độ nào, chị ở dưới thân mình khóc lóc xin tha nhưng ngay sau đó lại đòi làm tiếp.

"Ling Ling Kwong, chị khỏe rồi nhất định Orm nhai chị không nhả xương!"

Tự thề với lòng mình, sau đó mới miễn cưỡng ôm gối đi ngủ.

Chết tiệt, có người yêu mà giờ phải ngủ một mình.

"Ling..."

Orm Kornnaphat trước giờ đi ngủ vẫn ôm gối nán lại, dí sát mặt chị, cố để chị thấy hai cái quầng thâm như con gấu trúc vì hai đêm không ngủ được của mình. Có biết thiếu chị giấc ngủ không ngon đến độ nào không, mà chị còn hắt hủi em.

Cái này là quất ngựa truy phong đúng không?

Chị độc ác.

"Được rồi, tối nay Orm ngủ với chị đi."

Chưa bao giờ thấy Orm Kornnaphat cười tươi đến vậy.

...

Orm Kornnaphat thở hắt, không nhịn được, bàn tay hư hỏng lần mò xuống bên dưới trống không không mặc gì của Ling Ling Kwong. Mấy ngày nay khi thoa thuốc cho chị luôn phải cắn răng chịu đựng. Thỉnh thoảng Ling sẽ rên lên một tiếng vì thoải mái do lành lạnh của thuốc mỡ mang đến, mà Orm Kornnaphat cũng vì thế bị kích thích cứng cả người.

Có vẻ người ta nói đúng, mấy cái chuyện này làm một lần sẽ nghiện, rồi làm hoài. Càng làm càng nghiện.

Đùi non tách ra, em dùng cả bàn tay ôm lấy nơi ấm nóng kia, đầu ngón tay luồn lách giữa các nếp thịt, nhẹ nhàng cọ xát.

Ling Ling Kwong ưm một tiếng, theo thói quen ngủ choàng tay ôm lấy cổ, chân gác lên đùi người kia, vô tình tách nơi nhạy cảm rộng thêm cho Orm Kornnaphat dễ bề hành động. Lờ mờ nhận ra bên dưới có chút ngứa ngáy, nhưng cơn buồn ngủ vẫn đang áp đảo thần tính nên thôi, ngủ đã.

"Ling, ngủ rồi sao?"

Có thể... không ngủ được không?

Orm Kornnaphat cắn môi, ngón tay xoa đều kích thích âm hạch hẵng còn trốn chưa chịu ló ra kia, ấn một cái, Ling Ling Kwong giật mình.

"..."

Chị nghiến răng, trừng mắt nhìn em, trống ngực đập bình bịch vì chỗ nhạy cảm kia bị người ta lợi dụng sờ soạng đến không còn gì. Muốn mắng người nhưng khoái cảm lần ướt át dần dần kéo đến, Ling Ling Kwong nhớ lại đêm hôm kia, mặt từ từ đỏ lên.

"Orm làm cái gì?"

"Orm đang yêu chị."

Orm Kornnaphat tiến tới hôn lấy môi nhỏ đang cong cớn, khéo léo mở khuôn miệng xinh xắn của chị, cuốn chị vào một nụ hôn nóng bỏng. Lưỡi tìm đến lưỡi vần đảo, Ling Ling Kwong nằm phía dưới ôm lấy vai em, thở dốc không ngừng.

Bây giờ không có ngủ nghê gì hết, mấy ngày nay làm giá đủ rồi, mất liêm sỉ một hôm vậy.

Hơn nữa Orm Kornnaphat quyến rũ chết đi được, mấy lần chị nhìn trộm nơi cứ gồ lên vì Orm Kornnaphat mặc quần đùi bó, sau đó xấu hổ trùm chăn nuốt khan, bên dưới ẩn ẩn đau nhức rất khó chịu. Lại nghĩ đến cảnh Orm Kornnaphat miệt mài đưa đẩy trên người mình, hai chân xoắn xuýt hết vào nhau.

"A..."

Hai ngón tay từ từ cắm ngập vào bên trong, ướt đẫm, lối đi dần mở rộng, Ling Ling Kwong bị kích động rất nhanh, chưa gì đã đem chỗ đang được âu yếm biến thành một vũng lầy lội.

Mà Orm nhỏ dường như cũng không chịu nổi nữa, cương cứng nóng rực chạm vào đùi chị.

"Orm... ưm..."

"Chị muốn Orm."

"Tưởng chị chê."

Orm nhỏ lập tức bị đập một cái.

...

Ling Ling Kwong cởi phăng áo ngủ, đem ngón tay tách môi Orm Kornnaphat ra, đầu lưỡi tinh nghịch mang theo lửa của người kia chạm một cái, động nhỏ bên dưới lập tức thít chặt lại.

"Hưm..."

Chị run run rướn người lên, đem bầu ngực tròn đủ đang thiếu thốn chăm sóc nhét vào miệng Orm Kornnaphat. Đầu ngực bị hút vào trong mút mát, đôi lúc lại bị em dùng răng cắn nhẹ một cái. Ling Ling Kwong ứa nước mắt, cả hai nơi đều được chăm sóc, không khỏi cảm thấy choáng váng đầu óc.

Hông nhỏ liên tục di chuyển lên xuống cắn nuốt lấy côn thịt đang dựng đứng. Ling Ling Kwong càng dập mông càng mờ mịt, nỉ non khóc lóc không ngừng. Từng đường gân dài cọ vào thành vách khiến chị chìm trong khoái lạc, đầu rùa đâm sâu tận cùng, mỗi lần nhún xuống đều giống như bị đoạt mạng.

"Orm... A! Sâu quá!"

Dịch tình trào ra không ngừng, dính ướt lên đùi, lên mông trắng, phủ lên côn thịt ngày càng trướng to.

Cảm giác khít khao ôm chặt làm Orm Kornnaphat nhanh muốn bắn, da thịt áp lấy da thịt, một tay bóp lấy bầu ngực còn lại, tay kia mân mê âm hạch của chị. Lúc nãy dùng lưỡi đánh thức nó một chút, bây giờ đã trở nên đỏ sẫm lộ ra ngoài.

"Ừ, nhanh một chút. Ling!"

Ling Ling Kwong rên khóc, điên cuồng động hông. Hang động ngậm chặt lấy côn thịt không rời, thành vách đẫm nước bên trong bị đâm rút đến hỗn loạn, chị rùng mình, á lên một tiếng lớn.

"Chị... chị đến! Orm!!!"

Dịch thủy trào ra ào ạt, Ling Ling Kwong cả người đổ sập ôm chặt lấy Orm Kornnaphat, sung sướng đến nức nở, đầu óc mờ mịt trắng xoá.

"Ha..."

Lỗ nhỏ khép mở không ngừng, từ từ buông côn thịt vẫn chưa ra lần nào kia. Orm Kornnaphat bĩu môi, muốn đâm trở lại đã bị chị lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình.

"Chị!"

Ling Ling Kwong cười cười, lui người ra một chút, một tay vạch nhẹ, một tay đem áo thun của Orm Kornnaphat lau qua lỗ nhỏ vẫn còn chảy nước. Orm Kornnaphat nuốt khan, côn thịt nhói đau gấp bội vì cảnh trước mặt.

Sau đó chị mới điềm nhiên vứt áo, giúp đồ biến thái nửa đêm dựng đầu mình dậy làm chuyện tầm bậy kia cởi bao cao su ra, cả bàn tay ôm lấy Orm nhỏ, tuốt lên tuốt xuống.

"Orm ra mau lên cho chị còn đi ngủ!"

Orm Kornnaphat thở gấp, còn chưa kịp ú ớ lời nào đã bị chị đớp lấy môi. Tay Ling Ling Kwong lướt từ gốc đến đầu côn thịt, trở ngược trở lại mân mê hai quả cầu săn chắc. Đầu khấc rỉ rả tinh dịch bị chị đem gõ gõ lên vùng cao đầy đặn của mình, cạ xuống âm hạch.

"Bé hư!"

Orm Kornnaphat gầm lên một tiếng, không chịu thua, đem tay trở lại nơi huyệt động quen thuộc kia trêu đùa, chà xát hai mép thịt bên ngoài, rồi lại đút cả ngón tay giữa vào trong lỗ nhỏ mà ngoáy.

Chẳng ai nhường ai, tốc độ tay ngày càng nhanh đi kèm với tiếng rên rỉ, lâu sau Orm Kornnaphat không chịu được, phụt trào tinh dịch nóng hổi lên tay, lên bụng dưới của Ling Ling Kwong. Mà chị cũng bị ngoáy móc ác liệt, rất nhanh lên đỉnh lần nữa.

"Chờ chị khỏe hơn một chút, sẽ đem tất cả bắn vào trong chị!"

Orm Kornnaphat nghiến răng, nhéo lấy cái má phính của Ling Ling Kwong, đồ em bé hư hỏng suốt ngày chỉ biết hành hạ em, sau này phải bắt chị đền bù cho xứng đáng.

Ling Ling Kwong chớp mắt, chọt chọt Orm nhỏ vừa xìu xuống một nửa, tinh ranh đáp lại một câu khiến Orm Kornnaphat câm nín.

"Tại sao không phải là bây giờ?"

"Ling!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro