14. Khó dỗ dành

Sau cuộc cãi vã, tới tận khuya, khi Orm đã ngà say, mới chịu đi tắm rồi mò vào phòng. 

Orm mở cửa đi vào. Orm không ngờ là Ling còn thức.

Ling nằm ngiêng sang một bên mà khóc thút thít, bờ vai nhỏ run lên bần bật. Orm lúc này thấy có lỗi....

Orm đi đến, nằm lên giường, Orm khẽ chạm tay lên bờ vai trần nhỏ nhắn đó thì:

" Đừng chạm vào người chị"

Orm buông tay ra, nhỏ giọng nói:

" Em xin lỗi chị...em sai rồi..."  giọng Orm lạc đi, nặng như kéo theo hơi men còn đọng lại nơi cuống họng.

Ling không đáp. 

"....."

Orm muốn xem mặt Ling. Orm lại chạm vào người muốn xoay người Ling lại, nhưng Ling lần này hét lớn hơn:

" Chị nói là đừng chạm vào người chị!!"

Orm giật mình buông tay ra, ngồi bật dậy, không phải đi ra khỏi phòng, mà là để sang đầu gường bên kia, Orm quỳ xuống gạch, để được nhìn thấy mặt Ling. 

Ling khóc đến hai mắt sưng húp, mũi đỏ au. Ling thấy Orm liền quay mặt lại sang bên kia. 

Orm lại leo hẳn lên giường, ôm Ling cứng ngắt, Ling vừa vùng vẫy, vừa hét:

" Buông ra, đừng ôm tôi, tôi ghét em"  Ling cắn vào vai Orm một cái thật mạnh

Orm đau nhưng không nói gì chỉ hít hà.

" Em xin lỗi....khi nãy em nói vậy là không đúng..."

Ling bây giờ không thèm nghe mấy lời vô nghĩa này, chỉ đang cảm thấy rất tổn thương và tức giận.

" Em đi ra khỏi phòng cho tôi"

" Tôi ghét em!" 

Orm không cam tâm. Orm liền giữ chặt cằm rồi hôn môi Ling, Ling có vùng vẫy cỡ nào Orm cũng không buông ra. Ling lại quá nhỏ bé và yếu ớt so với Orm, nên đã bị Orm giữ chặt trong lòng không thể nào thoát ra được.

" Ưmm..."

Ling bị Orm cậy mở hàm, Ling tức giận cắn môi Orm đến chảy máu. Orm lúc này vì đau mới chịu rời môi chị, Orm nhíu mày lấy ngón tay quệt lên môi xem thử...là máu.

Ling nhìn Orm bằng ánh mắt đẫm lệ, quát lớn:

" Tôi nói là em buông tôi ra!!!"

Orm càng siết chặt Ling trong lòng hơn, hơi thở rượu pha lẫn hơi ấm từ người Orm quyện lấy không khí. Orm cụng trán mình vào trán của Ling.

Orm nhìn Ling bằng ánh mắt tràn trề dục vọng. Orm thò tay vào trong váy ngủ của Ling, lần mò tìm quần lót tuột xuống đến đầu gối, động tác ngày càng gấp càng nhanh.

Ling vừa khóc vừa giữ chặt quần mình. Orm đã không còn tôn trọng Ling nữa, Ling rất ghét kiểu như vậy.

Ling đã kìm nén quá lâu, đã chịu đựng đủ rồi. Cô nhìn thẳng vào Orm, ánh mắt không còn ướt nữa, mà rực lên giận dữ. Và rồi...một cái tát vang lên, mạnh và dứt khoát làm khuôn mặt Orm nghiêng đi theo lực bàn tay ấy

*CHÁT*

" Em biến khỏi mắt tôi !!!"

Orm đưa tay ôm má, mắt mở to nhìn Ling sững sờ. Orm không nghĩ Ling sẽ làm vậy....

Ling nhìn Orm, giọng run vì tức:

" Đi ra khỏi phòng. Ngay!!!"

Orm ngồi bất động vài giây. Rồi đứng dậy, bước chân nặng nề đạp lên sàn gỗ lạnh như tiếng trống dội vào lòng Ling.

Cánh cửa đóng sầm lại, khô khốc và dứt khoát. 

Và rồi...Ling lại khóc.

________

Căn hộ chìm vào tĩnh lặng sau tiếng đóng cửa khô khốc như một vết cắt rạch ngang đêm.

Orm loạng choạng bước ra phòng khách, thân hình to lớn đổ vật xuống sofa như thể không còn gì níu giữ. Cơn say lúc ấy tràn lên đầu như sóng tràn bờ, cuốn theo mọi cảm xúc lộn xộn còn sót lại. Chỉ chưa đầy vài phút sau, Orm đã chìm vào giấc ngủ mê mệt, trên má vẫn hằn dấu bàn tay Ling, ửng đỏ nhưng nguội lạnh, như dư âm cuối cùng của một đêm chệch nhịp giữa hai tâm hồn.

Orm ngủ, thở đều, thỉnh thoảng khẽ cau mày, nhưng Orm không biết rằng chỉ cách một cánh cửa khép hờ thôi, là một người đang thao thức với hàng trăm sợi suy nghĩ giằng xé.

.....

Trong phòng ngủ.

Ling ngồi co ro ở một góc giường, quấn chặt lấy mình trong tấm chăn mỏng, như muốn tự tạo cho bản thân một cái vỏ bọc nào đó để không phải đối mặt với cái cảm giác nghẹn thở trong lồng ngực. Đôi mắt của Ling đỏ au, sưng húp vì đã khóc quá nhiều.

.....

Sự đối lập ấy, trong đêm tối, trơ trọi mà rõ ràng đến cay đắng. 

Một người đang say ngủ, không còn biết trời trăng gì, nằm xoài như chưa từng có vết nứt nào giữa hai kẻ yêu nhau. 

Một người còn thức, trằn trọc với những nghĩ suy đan xen....

_________

Ánh nắng buổi sáng rọi xuyên qua lớp rèm mỏng, soi nghiêng xuống nền nhà sáng bóng.

Ling vẫn làm mọi thứ như thường lệ, không bỏ sót bất kỳ công việc nào. Dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng, tắm rửa cho Charsyn, rồi gom đồ giặt, xếp đồ, mở máy giặt, dọn dẹp nhà cửa... 

Mọi thứ đều gọn gàng, chỉn chu như chưa từng có một đêm đầy nước mắt trôi qua. Chỉ có điều, từ đầu đến cuối, Ling không một lần ngoái nhìn về phía sofa, nơi mà Orm đang nằm co quắp, ngủ say như thể chưa từng có lỗi gì với ai trên đời.

Orm vẫn ngủ, miệng hé nhẹ, tay vắt lên trán, tóc rối bời. Cho đến tận gần mười giờ, khi Charsyn lon ton chạy trong nhà, tay cầm con gấu bông, miệng ríu rít như chim non, bé bất chợt dừng lại trước sofa, đưa tay vỗ vỗ bụng Orm:

" Orm-Orm dậy đi!"

" Dậy đi nè! Sao Orm ngủ hoài vậy?"

Giọng trẻ thơ trong trẻo kéo Orm ra khỏi cơn ngủ vùi. Orm nhăn mặt, tay che trán, đầu nhức như búa bổ. 

Phải mất vài giây, Orm mới lờ mờ nhớ lại chuyện tối qua. Cái tát. Cánh cửa đóng rầm. Và ánh mắt sưng đỏ của Ling. 

Orm ngồi bật dậy, dụi mắt, nhìn quanh, không thấy Ling liền lo lắng hỏi Charsyn.

" Mẹ con đâu rồi?" Orm hỏi khẽ.

Charsyn đáp nhanh:

" Mẹ phơi đồ á"

Orm rón rén bước ra ban công.

Ánh nắng hắt lên làm mọi thứ sáng rõ. Ling đang đứng đó, mặt quay về phía sân, mái tóc buộc cao lòa xòa vài lọn, tay cầm chiếc quần nhỏ của Charsyn, gấp nếp treo lên móc. Động tác đều đặn, lạnh nhạt, nhưng cũng chỉn chu.

Orm không dám nói gì. Orm quay vào, gom đồ đi tắm. Lúc bước ra khỏi phòng tắm, Orm đã chải tóc gọn, mặc đồ tử tế, nước hoa thoảng nhẹ. Orm thấy Ling, trong lòng cảm thấy áy náy...

Ling đang ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ gọt trái cây. Gương mặt cô không tỏ vẻ giận, nhưng cũng chẳng có sự mềm lòng nào. 

Đó là sự lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần. Dao chạm vào vỏ táo từng nhát mỏng đều, chuẩn xác, không một lần lệch lưỡi. Orm bước lại gần, dở nắp nồi, thấy bò kho thơm lừng.

Orm lên tiếng, nhẹ giọng hơn bao giờ hết:

" Chị ăn chưa? Để em dọn ra mình ăn chung ha..."

Ling không ngước lên, cũng không dừng tay, chỉ buông một chữ gọn lỏn:

" Rồi"

Chỉ một chữ thôi, nhưng rơi xuống giữa căn bếp như viên sỏi ném xuống mặt hồ, làm mọi cố gắng của Orm khựng lại. 

Orm chưng hửng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên. Orm lấy tô, múc một phần bò kho, thêm vài lát bánh mì nướng, rồi ngồi xuống đối diện với Ling. Orm ăn chậm, từng muỗng dè dặt như đang nghe ngóng từng chuyển động trên gương mặt của Ling.

Mỗi lần đưa muỗng lên miệng, Orm lại liếc nhìn Ling một cái. Nhưng Ling chẳng để tâm. Cô vẫn cắt từng lát táo, xếp vào đĩa, rồi cầm tăm, chấm vào muối ớt, ăn như thể Orm là không khí. 

Thái độ đó khiến Orm càng lúc càng rén. Cái bản tính quen được cưng chiều, quen được tha thứ của Orm như bị chặn lại trước sự im lặng sắt đá ấy. Không phải kiểu giận nũng nịu nữa. Lần này Ling giận thật. Và Orm biết, lần này khó mà làm lành...

________

Orm hôm nay uể oải trong người, đêm qua lại vừa cãi nhau với người yêu, nên cũng chẳng có tâm đạng đến công ty.

Buổi trưa, cái nắng oi ả ngoài trời hắt xuống sàn nhà thành từng mảng sáng lốm đốm.

Orm vẫn cởi trần, chiếc quần đùi lưng thấp như trễ xuống dưới xương hông. Orm bước ra từ phòng của Charsyn, vừa đi vừa lấy tay gãi bụng lơ đãng, đầu óc vẫn còn vương dư âm từ giấc ngủ ngắn bên con gái nhỏ Charsyn. Bước chân lười nhác dẫn về phía phòng ngủ mình và Ling.

*Cạch*

Vừa đẩy cửa phòng, Orm lập tức khựng lại, như thể bị một lực vô hình giữ chặt. 

Trước mắt Orm, Ling đang từ phòng tắm bước ra, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trắng ôm sát lấy cơ thể. Mái tóc còn ướt, nước nhỏ giọt xuống xương quai xanh rồi chảy dọc sống lưng, khiến làn da cô như sáng lên dưới ánh sáng. Cổ tay thon gạt nhẹ vài lọn tóc dính trên trán, bộ ngực đầy đặn ẩn hiện dưới lớp vải mỏng, bờ eo lộ ra một phần vì khăn buộc vội, để lộ vùng da mịn màng đến khiến người ta không thể không nhìn. 

Ling sải bước ra ngoài, dáng đi thẳng thắn, dứt khoát, mà vẫn vô cùng nữ tính — chẳng cần cố gắng, vẫn gợi cảm đến mê hoặc.

Orm như bị hút chặt ánh mắt vào từng chuyển động của Ling. Orm nhìn không chớp mắt. Đến độ miệng khô khốc mà chẳng nhớ khép lại. Một thoáng ngỡ ngàng, một phần say mê — nhưng phần lớn là nhớ...

Ling chẳng thèm nhìn Orm lấy một cái. Cô bước tới giường, định lấy đồ để thay, thì ngước mắt lên thấy Orm vẫn đứng đó. Không kiên nhẫn thêm, cô buông gọn:

" Ra ngoài. Tôi thay đồ"

Orm nhăn mặt, mày cau nhẹ lại.

" Ơ...sao chị không thay trong nhà tắm luôn? Tự nhiên đi ra đây rồi đuổi em?"

Nói rồi, Orm nhích lại gần một bước, vẫn với kiểu cười trêu quen thuộc, môi nhếch nhẹ, tay đưa ra định chạm nhẹ vào bắp tay trần của Ling. Nhưng Ling ngay lập tức né đi, như tránh một tia điện giật.

" Dù gì em cũng thấy hết rồi mà, chị thay đi... Em đứng đây, không nhìn đâu..." giọng Orm mang cả sự đùa cợt lẫn nũng nịu, cái kiểu nhây nhây thường khiến Ling mềm lòng. 

Nhưng hôm nay, Orm đã sai lầm. 

Rất nhanh sau đó.

Ling quay sang, ánh mắt sắc như cắt thẳng vào Orm.

" Em có lỗ tai không?"

Chỉ bốn từ, nhưng lạnh buốt. Lạnh hơn cả nước đá dưới vòi sen.

Orm cứng họng. Môi mấp máy một chút, rồi gãi đầu, cười trừ:

" Dạ có... Em xin lỗi..."

" Em ra ngay..."

Không dám dây dưa thêm, Orm quay người đi ra khỏi phòng, lon ton như con chú cún con bị chủ đuổi. 

Vừa ra đến phòng khách, Orm thở dài đánh phịch xuống ghế. Tay chống cằm, mắt nhìn vu vơ lên trần nhà, miệng thì lẩm bẩm:

" Haizzzz....làm sao đây..."

_________

Orm nằm dài trên sofa, một tay gác trán, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà như thể trên đó có đáp án cho những câu hỏi đang rối tung trong đầu. 

" Phải làm sao đây?" Orm tự hỏi mình, miệng lầm bầm nhỏ đến mức không ai nghe thấy

" Đồ ngu ngốc"

" Ghen mà không biết lựa lời nói...nói cái khùng điên gì đâu không, làm tổn thương người ta...Để bây giờ bị giận, không cho ôm, không cho hôn..."

" Bây giờ dỗ chị ấy bằng cách nào?"

" Mua quà? Mua hoa???" Orm chau mày, càng nghĩ càng thấy bế tắc.

Rồi hình ảnh ánh mắt thất vọng của Ling nhìn Orm tối qua, tiếng chị khóc nấc, gào thét, dẫy dụa trong vòng tay Orm...rồi đến sắc lạnh của Ling hôm nay lại hiện lên trong đầu. Cái liếc sắc bén đó khiến Orm rén đến tận tim. Bình thường Ling hay mắng, nhưng chưa bao giờ  thấy cô lạnh đến vậy...

Orm thở dài, lấy gối đập nhẹ vào trán mình.

" Mày tệ quá..."

Đang tự trách bản thân, thì điện thoại reo. Orm lười nhấc lên, nhưng khi thấy chữ 'Mẹ Koy' hiện trên màn hình, lòng Orm chùng xuống thêm một bậc.

" Tối về nhà ăn cơm. Có Sophia từ Nga mới về."

" Có cả mẹ của Sophia nữa, đừng để mẹ mất mặt"

" Nói ít hiểu nhiều"

" Dạ..."

Orm cụp mắt, cổ họng nghẹn lại. Vừa nhức đầu vì chuyện Ling, giờ lại thêm áp lực từ gia đình. Orm buông một tiếng chửi thầm, rồi ném điện thoại xuống đệm, bàn tay siết nhẹ tóc mai. 

Một lúc sau, không biết vì bản năng hay linh cảm, Orm chợt nảy ra một ý nghĩ đơn giản mà rồ dại: nấu ăn.

" Chắc... nếu mình nấu ăn, chân thành một chút, chị sẽ hiểu lòng mình."

" Dù gì bụng đói thì tim cũng dễ mềm mà..."

Orm bật dậy như có ai sai khiến, chạy ào ra bếp mở tủ lạnh xem còn gì. Mắt lia nhanh: bò còn, cá hồi có, rau củ không thiếu. 

Thế là mở điện thoại, gõ "bò lúc lắc dễ làm", rồi "cá hồi áp chảo không tanh". Tay vừa kéo màn hình vừa nhìn nguyên liệu, chả biết bắt đầu từ đâu.

Orm – 22 tuổi, lần đầu tiên trong đời thật sự đứng bếp vì một người phụ nữ, không phải để sống sót, mà là để chuộc lỗi. 

Orm loay hoay mãi, gọt được củ cà rốt cũng như chặt ngón tay mình. 

" Ui daaa" máu rịn ra, Orm rên khe khẽ, nhưng vẫn không bỏ cuộc. 

Dầu nóng lên, Orm chưa kịp thả cá vào đã bị bắn một giọt to lên ngực. Orm nhăn nhó, ôm lấy ngực, suýt xoa như con nít bị phỏng. 

Căn bếp trở thành một bãi chiến trường. 

Thớt lệch, dao đầy vết cắt lộn xộn. Sàn nhà có mấy giọt máu lẫn nước cá. Nhưng sau gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng, mọi thứ cũng tạm gọi là xong. Bò lúc lắc thơm ngậy, cá hồi vàng ruộm, salad xanh mướt — trông không đẹp như trên mạng, nhưng tất cả đều là tấm lòng của Orm đang muốn sửa sai.

Orm đang lúi húi lau sàn thì bất cẩn làm rơi cái chảo. Âm thanh *booang!* vang lên đanh gọn, vọng cả xuống hành lang. Chưa kịp cúi xuống nhặt, Orm đã thấy Ling bước ra khỏi phòng.

Ling vẫn với dáng điềm tĩnh ấy, tóc cột gọn, mặc chiếc áo thun rộng và quần short. Ánh mắt không tỏ thái độ gì, nhưng Orm như bị tia X-quang soi thấu. Orm vẫn còn đang quỳ lụm chảo, ngước lên nhìn cô, nhe răng cười khờ.

" Ờ... chị..."

" Em nấu đồ ăn... tối em phải về nhà, nên em làm để chị với con ăn. Cá hồi, bò... và... salad nữa..."

Giọng Orm nhỏ dần như bốc hơi. Nhìn Orm lúc đó thật hèn. Nhưng hèn theo cái cách đáng thương, không phải hèn vì thấp kém — mà vì Orm đang cố gắng. Cố gắng để chuộc lỗi bằng một phương pháp quê mùa nhất: tự tay làm ra thứ gì đó.

Ling không nói gì. Chỉ lặng lẽ đi đến kệ, rót cho mình ly nước. Nhưng khi quay lưng đi, mắt cô đã kịp liếc thấy vết đỏ trên ngực Orm và ngón tay cái được quấn qua loa bằng băng keo cá nhân.

Orm là người bướng, nhưng lại yêu bằng cách rất non nớt. 

Nói thương, mà chính lời nói lại làm tổn thương người mình yêu. 

Ghen, nhưng ghen vụng. 

Yêu sâu, nhưng lúng túng trong cách thể hiện. 

Tất cả chỉ vì Orm vẫn còn trẻ, mà Ling lại đã trưởng thành.

Ling nhìn thấy vết thương, lòng có xót, nhưng môi vẫn mím chặt. Cô quay lưng bước vào phòng, không để lộ cảm xúc nào. Nhưng sau cánh cửa khép lại, trái tim cô cũng không còn yên tĩnh như bề ngoài. 

Ling biết, Orm không xấu — chỉ hơi khờ, nhưng khờ không thể là cái cớ để người ta vô tâm mãi.

Nếu thương, phải học cách trưởng thành.

Và nếu muốn giữ được tình yêu này, Orm phải học từng chút một.

________

Tối đó.

Đúng giờ, Orm cũng lê xác về nhà theo như lệnh triệu tập của mẹ Koy. Chiếc xe đậu trước cổng lúc 20 giờ 05 phút. 

Đèn trong nhà sáng trưng, tiếng nói cười vọng ra tận ngoài sân. Orm bước vào, khuôn mặt giữ nụ cười xã giao đúng kiểu con ngoan trò giỏi, nhưng chỉ ai thân mới thấy ánh mắt của Orm lúc đó nhạt như nước ốc.

Trong phòng khách, mẹ Koy ngồi ghế chính, tiếp là bà Amelia, bên cạnh là Sophia – con gái của cô bạn thân mẹ từ Nga về chơi. Cô gái ấy xinh, rạng rỡ, tóc vàng mắt nâu, gương mặt như búp bê. 

Nhưng Orm chỉ chào xã giao một câu:

" Con chào bác"

Bà Amelia gật đầu cười, đáp:

" Uhm con, lâu rồi không gặp. Orm đã lớn thế này rồi à"

Orm cười cười:

" Dạ"

" Hi Sophia, welcome back"

Sophia cười duyên đáp:

" Hi Orm"

Sau đó Orm ngồi xuống bàn ăn, để mặc mọi người xung quanh hồ hởi nói cười, còn mình thì chỉ nhìn chén cơm trước mặt, lòng thì như đang ở đâu xa tít.

Chén cơm đầu tiên ăn chưa được ba miếng, mẹ gắp cho một miếng cá, bảo Orm ăn nhiều vào. Sora nghiêng đầu cười;

" Orm dạo này làm gì, có đi chơi không"

Orm cười nhạt:

" Dạo này tớ bận công việc, cũng ít đi đâu" 

Nói rồi Orm lặng lẽ nhấp một ly rượu đỏ. 

Từng lời nói, từng hình ảnh về Ling cứ lởn vởn. Cảnh Ling lặng lẽ quay đi trong bếp chiều nay, ly nước trên tay, ánh mắt vẫn điềm tĩnh nhưng lặng lẽ đau lòng...

Cảnh đó như dán chặt trong đầu Orm, khiến mọi lời Sophia nói chỉ như tiếng ong vo ve bên tai.

" Chị ấy có ăn không ta?" Orm cứ thế hỏi trong đầu. 

Miếng cơm trong miệng nhai không ra vị. Tâm trí hoàn toàn không thuộc về căn nhà này.

Sau khoảng hơn 30 phút.

Orm lấy lý do có việc đột xuất cần xử lý, Orm đứng dậy xin phép. Mẹ Koy nhíu mày, định nói gì đó nhưng rồi thôi. Còn Sophia thì thoáng hụt hẫng, nhưng Orm cũng chẳng để ý. Orm rời khỏi nhà trong tiếng dép lẹp xẹp và sự thở phào nhẹ nhõm khi thoát được một buổi tiệc chán ngắt.

Cánh cửa xe đóng lại, không khí yên tĩnh trở về. Trên đường lái xe về, Orm hạ cửa kính xuống, để gió táp vào mặt. Không hiểu vì gió lạnh hay vì gì đó sâu trong lòng, mắt của Orm cay cay. 

Orm lẩm bẩm: 

" Em nhớ chị Ling quá...em xin lỗi...chị đừng giận Orm nữa mà..."

_________

Cánh cửa vừa khép lại sau lưng Orm, tiếng động cơ xe còn chưa tắt hẳn ngoài sân, thì trong phòng khách đã vang lên tiếng kéo ghế nhẹ nhàng. Mẹ Koy quay sang, rót thêm trà cho người bạn lâu năm – bà Amelia, mẹ của Sophia – bằng sự hài lòng thấy rõ trong ánh mắt. Không phải ai cũng được tiếp đón ở biệt thự nhà họ Korn bằng sự ân cần đến thế.

" Orm vẫn vậy, cao lớn bên ngoài nhưng bên trong vẫn còn non nớt lắm" bà mỉm cười, nhấp ngụm trà.

" Phải chi nó có người kéo lại một chút, biết đường, lớn rồi mà đi đúng hướng thì đỡ cho tôi lo"

Bà Amelia cười nhẹ, ánh mắt cũng ánh lên sự đồng tình.

" Sophia nhà tôi... nó vẫn hay nhắc tới Orm đấy."

" Hồi trước con bé có người yêu, mà y đúc Orm, tính cách cũng hơi bất cần, làm nó khóc hoài."

" Nhưng giờ thì khác rồi, Sophia bảo Orm là người có phong độ, có khí chất, lại chững chạc hơn."

Mẹ Koy gật gù, mắt lấp lánh ánh tinh ranh của một người đàn bà từng trải.

" Chị đừng nói tôi nghe mừng quá đấy nhé."

" Orm gần đây cũng bảo đang... tính chuyện nghiêm túc."

" Nhưng mà tôi nhìn nó, thấy còn lơ mơ lắm."

" Orm đẹp đẽ, giàu có mà không có người phụ nữ bên cạnh giữ thì nguy to"

" Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

" Sophia giờ trưởng thành lắm, lại biết cách chăm sóc người khác, sống bên đó bao năm cũng tự lập đủ điều."

" Tôi nói với nó, người như Orm, phải dịu mà cứng, phải yêu mà giữ. Nó cười, ngại lắm, nhưng tôi biết con bé mến Orm thật"

Cả hai cùng bật cười, tiếng cười nhỏ nhưng đầy ẩn ý. 

Trong khoảnh khắc, họ không còn là hai người bạn lâu năm đang hàn huyên, mà là hai bà mẹ đang ngồi sắp đặt cuộc đời cho con cái, với ánh mắt như nhìn thấy sẵn một đám cưới hoành tráng, hoa trắng đầy lối, chú rể trong bộ tuxedo và cô dâu tóc vàng ánh lên giữa lễ đường.

" Chị tưởng tượng đi" mẹ Koy ghé sát, nói khẽ như kể bí mật

" Orm đứng cạnh Sophia thì khỏi chê"

Bà Amelia bật cười:

" Vậy thì mình... hợp tác thôi chị nhỉ?"

Hai người phụ nữ cụng nhẹ tách trà thay cho một bản thỏa thuận không thành văn. 

Trong ánh sáng dịu của buổi tối, giữa căn phòng đầy mùi trầm hương và hoa lan, họ không hề hay biết rằng ngoài kia, Orm đang trên đường về, lòng đầy trăn trở về người phụ nữ khác – một người phụ nữ không hề có mặt trong cuộc bàn tính vừa rồi. Một người phụ nữ tên là Ling.

Còn Orm lại chẳng hề biết rằng phía sau lưng mình, có cả một kịch bản đã được âm thầm dàn dựng. Và lần này, Orm chẳng còn là người quyết định đường đi của mình nữa.

_______

Orm mở cửa căn hộ nhẹ đến mức không phát ra một tiếng động nào, như sợ làm vỡ không khí mỏng manh đang phủ lấy nơi này.

Ling đang ngồi trước bàn trang điểm, lưng thẳng, mái tóc dài rũ xuống một bên vai, làn da phản chiếu qua gương căng mịn dưới ánh đèn, đôi mắt cụp xuống chuyên chú thoa lớp dưỡng chất cuối cùng.

Orm đứng ở ngưỡng cửa, hít một hơi, rồi khẽ cất tiếng:

" Em mới từ nhà mẹ về..."

" Có ăn một chút, uống hai ly rượu. Chỉ ngồi một lát...rồi đi liền."

Không có phản hồi. Không một ánh mắt, không một cái gật đầu.

Orm thở dài, lặng lẽ mở tủ lấy đồ rồi đi vào phòng tắm. 

Khi trở ra, mái tóc còn ẩm rũ xuống trán, áo chưa mặc, chỉ khoác khăn trên vai. Ánh đèn trong phòng lúc này dịu đi, Ling đã rời bàn trang điểm, ngồi trên giường, chăm chú thoa lớp kem dưỡng cuối cùng ở tay.

Orm bước chậm lại gần, ngồi xuống mép giường, giọng nhỏ nhẹ như sợ khuấy động không khí căng thẳng:

" Để em bôi giúp chị nha...?"

" Xong rồi"

Hai chữ lạnh tanh. Không cảm xúc. Nhưng lại như một nhát dao cắt vào sự cố gắng bé nhỏ vừa nhen nhóm trong lòng Orm. Orm không dám nói thêm, chỉ cúi đầu, đứng dậy đi sấy tóc.

Tiếng máy sấy đều đều vang lên, như kéo dài khoảng cách giữa hai người trong cùng một căn phòng. 

Sau khi sấy xong, Orm lên giường. Cái gối ôm vẫn nằm đó, chia đôi không gian. Một bên là Ling, im lặng, quay lưng. Một bên là Orm, ngồi dựa vào đầu giường, hai tay đan lại, ngón cái xoay xoay một cách bồn chồn.

" Chị Ling..."

"......"

" Em xin lỗi..." giọng Orm nghèn nghẹn, nhưng vẫn cố nói tiếp

" Xin lỗi vì thái độ và vì cái câu nói đêm hôm qua...."

" Em không cố ý, thật sự không cố ý. Em ghen... nhưng em lại không biết cách bày tỏ sao cho đúng..."

" Trong lúc nóng giận lại nói ra câu từ không hay...làm tổn thương chị..."

Ling vẫn im lặng.

" Lúc đó... em nói như thể nghi ngờ chị...như thể xem thường chị...."

" Em xin lỗi vì điều đó..."

" Nhưng em thề, em thật sự, chưa bao giờ dám nghĩ xấu về chị cả..."

Giọng Orm khàn đi, từng chữ thốt ra không trơn tru, như thể trái tim đang tự trầy xước theo từng lời.

" Em hứa sẽ trưởng thành hơn."

" Em sẽ không dùng sức mạnh để đánh nhau, mà để bảo vệ chị và con."

" Em sẽ học cách im lặng khi cần. Không phải lúc nào chị giận cũng giỡn được..."

" Chị tha lỗi cho em nha..."

Vẫn là im lặng. Không một ánh mắt, không một cái chạm nhẹ nào được trao lại.

Orm nhìn sang bên kia gối ôm, nơi chỉ có bờ vai nhỏ đang quay đi. Không trách móc, không phản kháng, nhưng chính sự lặng im đó mới là bản án nặng nề nhất. Không phải vì không tha thứ. Mà vì Ling đang chờ xem Orm có đủ bản lĩnh để sửa sai, chứ không phải chỉ biết nói vài lời hối lỗi trong một đêm rồi lặp lại lỗi lầm vào ngày mai.

Orm lặng người. 

Orm muốn cúi xuống, muốn ôm lấy bờ vai đó, nhưng tay không nhúc nhích. Orm biết, lần này, phải kiên nhẫn. Không phải để được tha thứ, mà để xứng đáng. 

_______














Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro