3. Cơ hội

Đêm xuống yên ả như một bản nhạc không lời. Trong căn phòng nằm ở tầng cao của khu biệt thự ven sông, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê hắt nhẹ xuống sàn gỗ bóng loáng. Orm đang nằm dài trên chiếc ghế bành, mắt đăm đăm nhìn vào tủ kính nơi những mô hình pha lê được xếp ngay ngắn.

Một tay xoay xoay viên pha lê hình lăng trụ, ánh sáng phản chiếu trên mặt nó loé lên từng tia cầu vồng lấp lánh. Nhưng trong mắt Orm lúc này, tất cả chỉ là những vệt sáng mờ nhòe — bởi tâm trí  chẳng còn để vào đâu được nữa.

Orm nghĩ đến Ling.

Một tuần trôi qua kể từ hôm đó. Cái hôm mà Orm nhìn thấy Ling ôm một đứa bé trong tay, ánh mắt dịu dàng, nụ cười thanh thản, rồi tiếng gọi "mẹ" vang lên trong không gian tưởng chừng tĩnh lặng.

Đối với Orm, đó không phải chỉ là một thông tin bất ngờ. Đó là một cánh cửa bất ngờ mở ra, dẫn tới một thế giới mà Orm chưa từng dám nghĩ mình sẽ bước vào — thế giới của một người phụ nữ từng trải, đã làm mẹ, với những ưu tiên, trách nhiệm và quá khứ riêng biệt.

Orm đã luôn được chọn lựa. Từ trường học, ngành nghề, cả người yêu — có những cô gái vây quanh vì vẻ ngoài, vì danh tiếng...v.v. Nhưng Ling thì khác, cô không cần gì ở Orm. Mỗi cái nhìn của cô đều bình lặng, không mong đợi, không hối thúc.

Và cũng chính vì thế, Orm lại càng bị hút vào.

Orm thở ra một hơi dài, chống khuỷu tay lên đầu gối, lẩm bẩm:

" Mình có đủ lớn để bước vào thế giới của chị ấy không...?

" Cả chị ấy... và con bé kia nữa..."

Orm chưa từng chăm sóc ai, chưa từng thức đêm vì tiếng khóc trẻ con, chưa từng nấu một bữa cơm vì trách nhiệm. Nhưng hình ảnh Ling ôm đứa bé trong lòng cứ bám lấy tâm trí như một ám ảnh dịu dàng. Không phải vì bé con kia là một rào cản... mà là vì Orm sợ, sợ mình không đủ tốt để được chấp nhận.

________

Còn ở phía bên kia thành phố, trong một căn hộ thuê ấm áp, Ling đang ngồi dưới ánh đèn bếp, tay cầm chén cháo nhỏ, đút cho con gái từng muỗng một. Cô bé hôm nay khó ăn hơn mọi khi, cứ lắc đầu rồi quay mặt đi, đôi môi chúm chím phụng phịu.

" Ngoan nào, ăn xong mẹ cho chơi búp bê nha"

" Một muỗng nữa thôi"

Ling vẫn sống một cuộc sống bình thường.

Ling không nghĩ gì về Orm. Một người nhà giàu, trẻ tuổi, lịch sự và dễ thương, nhưng cũng giống như nhiều người khác từng xuất hiện trong cuộc đời cô rồi lại lặng lẽ rời đi sau khi biết cô có con.

Họ đều mang trong mắt một chút thương hại, một chút tiếc nuối, nhưng chưa ai đủ dũng cảm để đối diện với thực tế: rằng yêu một người phụ nữ từng trải không chỉ là yêu nụ cười hay mái tóc dài của cô, mà là chấp nhận những vết sẹo trong tim, chấp nhận rằng trong cuộc đời cô đã có một người chồng...

" Mẹ..." bé con kéo tay Ling, đôi mắt chớp chớp.

Ling mỉm cười, lau miệng cho con, hôn nhẹ lên trán bé rồi ôm bé vào lòng.

Trong khoảnh khắc ấy, cô bình yên. Không cần ai đến, cũng chẳng mong ai sẽ quay lại.

Nhưng ở tầng cao của tòa nhà ven sông, Orm lúc này đang đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nhìn ra dòng sông đêm trôi lặng lẽ. Tay siết nhẹ viên pha lê, lòng đầy quyết tâm.

" Mình không thể cứ ngồi đây mãi. Nếu thật sự yêu chị ấy... thì phải để chị ấy biết."

" Và để con bé ấy biết rằng... mình sẽ học cách để thương cả hai người."

_________

Nắng chiều rót vàng cả góc phố.

Orm bước chậm rãi trên vỉa hè, tay ôm chặt hộp quà nhỏ — một con búp bê được chọn kỹ lưỡng. Orm mỉm cười một mình, tim khẽ đập nhanh hơn bình thường. Hôm nay sẽ là lần đầu tiên Orm chính thức ngỏ lời mời hai mẹ con của Ling đi ăn. Không phải một cuộc hẹn hò, mà là một lời thừa nhận âm thầm:

"Em muốn làm một phần nào đó trong thế giới của hai mẹ con"

Orm không biết rằng, giấc mơ nhỏ bé ấy sắp bị xé toạc bởi một cơn giông dữ dội.

Khi Orm vừa đẩy cửa bước vào, cảnh tượng hỗn loạn ập vào mắt khiến Orm sững người.

Ling đang ẵm con gái trên tay, bé con khóc nức nở, gương mặt đỏ ao vì sợ hãi. Một tay Ling giữ chặt con, tay còn lại giằng co kịch liệt với một người ăn mặc xộc xệch, gầy nhom với gương mặt hằn học, ánh mắt loạn cuồng.

" Trả lại túi cho tôi! Đừng làm con tôi sợ!" giọng Ling run nhưng dứt khoát.

" Mày giấu tiền ở đâu hả????"

" Đừng tưởng mày bỏ đi rồi là xong! Tao nói là mày đưa tiền cho tao!!"  người kia gào lên, giật mạnh túi xách.

Không nghĩ ngợi, Orm quăng hộp quà xuống ghế gần đó, lao tới.

*Bốp*

Cú đấm của Orm giáng thẳng vào má người xấu tính kia. Gã không ngờ bị tấn công nên loạng choạng ngã ra sàn, đập vào kệ trưng bày, vài món đồ rơi lách cách. Orm bước tới, chắn ngay trước Ling, hai mắt tóe lửa.

" Đừng chạm vào chị ấy!!!" giọng Orm lạnh đến đáng sợ, từng từ sắc như dao.

Ira ngẩng lên, mắt long sòng sọc, ôm má:

" Mày là con chó nào mà dám xen vào chuyện của vợ chồng tao???"

Orm sững lại, liếc nhìn về phía Ling. Ling nhìn xuống đất, môi run lên, hai tay ôm con chặt hơn. Đứa bé vùi mặt vào cổ mẹ, vẫn còn nấc nghẹn.

Ling bước lên. Gương mặt trắng bệch nhưng giọng cô dứt khoát như một nhát dao cắt đứt dây xích:

" Tôi đã ly hôn với chị hai năm rồi, Ira."

" Đừng gọi tôi là vợ, và đừng bao giờ bước vào cuộc sống của tôi nữa."

Ira cười khẩy, ngồi dậy, khạc ra một ngụm nước miếng máu:

" À ha..."

" Giờ thì tao hiểu rồi"

" Mày không cho tao tiền là vì mày đem hết tiền đi nuôi tình trẻ hả, Ling?"

" Mày kiếm được đứa đẹp đẽ, nhà giàu, nên nghĩ mày cao giá lắm à?"

Ling trợn mắt, toàn thân đông cứng. Lời Ira như cú đấm khác không phải vào mặt, mà vào tim.

" Tao nói rồi, mẹ đơn thân như mày có tốt lành gì đâu"

" Giả bộ đoan trang để người ta tưởng mày thanh cao"

" Nhưng tao biết mày rõ lắm... chẳng qua cũng chỉ muốn có người khác thay tao nuôi con thôi"

Những lời ấy như chất độc tràn ra giữa không khí ngột ngạt. Ling bàng hoàng, hai mắt đỏ hoe. Gương mặt vốn mạnh mẽ giờ co rúm lại như bị bóp nghẹt. 

Ling bật khóc, hét lớn:

" CÚT ĐI!!! ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT HAI MẸ CON TÔI NỮA!"

Ira vẫn đứng trơ trẽn, không chút xấu hổ, chỉ vào mặt Ling, giọng đay nghiến:

" Tao sẽ quay lại"

" Mày nghĩ mày trốn được mãi à?"

" Lần sau không có tiền thì đừng trách tao động tay!"

Vừa quay lưng bước đi, Ira còn chưa kịp mở cửa thì Orm đã bước tới, túm chặt cổ áo, kéo giật ra sau.

" Lần sau mà mày quay lại đây, tao không để mày còn nguyên vẹn đâu" Orm nghiến răng, tay siết lại, ánh mắt như có lửa.

Ira vùng vẫy, nhưng hoàn toàn lép vế trước vóc dáng cao lớn và sức trẻ của Orm.

Ngay lúc cú đấm thứ hai sắp nổ ra, một bàn tay nhỏ, lạnh buốt chạm vào tay Orm.

" Orm... đừng" giọng Ling thều thào, nức nở.

Orm quay lại. Ling đang nhìn mình, đôi mắt đẫm nước nhưng ánh lên sự mệt mỏi và thấu hiểu.  

Orm buông tay, Ira ngã bật ra, loạng choạng mở cửa chạy thẳng, không dám quay đầu.

Cánh cửa khép lại. Im lặng đến đau lòng.

Ling đứng đó, ôm con vào lòng. Đứa bé đã thôi khóc, chỉ rúc vào mẹ như tìm một chốn an toàn. Orm đứng bên, nhìn Ling, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại. Cuối cùng, Orm cúi nhặt hộp quà lên, đặt lên bàn.

" Em... chỉ định mang con búp bê này tới tặng con bé. Không ngờ lại... xảy ra chuyện này"

Ling ngước lên nhìn Orm, ánh mắt đẫm lệ.

Orm nói thêm:

" Chị..."

" Em muốn nói với chị rằng... em không sợ quá khứ của chị..."

" Và em muốn được là người ở bên cạnh chị, bảo vệ chị... không bao giờ khiến chị phải khóc như thế này nữa."

Ling khẽ quay mặt đi, giấu ánh mắt đang chực trào thêm một lần nữa. Cả không gian như lặng lại sau cơn bão, chỉ còn tiếng thở dài và những đợt gió lùa khe khẽ từ ô cửa hé mở.

Ling siết chặt tay quanh con gái nhỏ đang ngủ lịm vì mệt mỏi, đôi má vẫn còn vệt nước mắt. Ling không biết nên nói gì. Những lời Orm vừa nói khiến trái tim cô dao động — không phải vì ngọt ngào, mà vì thật. Thật đến nỗi làm Ling sợ. Cô đã từng tin, từng yêu, và từng vỡ vụn. Niềm tin là thứ mong manh nhất, đặc biệt khi phải gánh nó bằng cả sinh mệnh của một đứa trẻ.

" Chị...chị không biết phải nói gì bây giờ..." giọng Ling khàn khàn, hơi nghẹn, như thể từng từ đều phải đấu tranh để thốt ra. 

" Chuyện hôm nay quá nhiều. Chị cần... thời gian..."

Orm không nói gì, chỉ nhẹ bước đến gần, chậm rãi đưa tay lên, chạm vào mái tóc của Ling, nhẹ nhàng vuốt xuống như an ủi một vết thương chưa lành.

" Chị cứ suy nghĩ. Bao lâu cũng được. Em sẽ đợi"

Tay Ling khẽ run dưới cái chạm dịu dàng ấy. Ling vẫn không dám nhìn vào mắt Orm — đôi mắt ấy chứa quá nhiều chân thành, khiến cô sợ nếu nhìn vào sẽ yếu lòng mà gục ngã.

Một lúc sau, Ling khẽ gật đầu, như thể cũng không đủ sức nói ra lời cảm ơn.

Orm lùi lại, giữ khoảng cách. Orm đưa mắt nhìn bé con trong vòng tay Ling, rồi ngước lên hỏi:

" Em có thể đưa hai mẹ con về không?"

Ling ngập ngừng một chút. Ling chưa từng để ai bước sâu vào thế giới riêng từ sau khi ly hôn, nhưng hôm nay, Orm không chỉ chứng kiến mà còn đứng chắn trước cô — như một bức tường vững chãi giữa cô và quá khứ độc hại.

" Ừm... nếu không phiền em..."

Orm cười nhẹ, gật đầu:

" Không phiền chút nào"

Orm mở cửa, cúi người ra hiệu:

" Mình đi thôi"

Ling khẽ mím môi, ôm con sát vào lòng, bước ra khỏi tiệm cùng Orm.

Nắng chiều ngoài phố đã dịu, chỉ còn lại vệt ánh sáng trải dài như con đường đang đón chờ một điều gì đó — dù nhỏ thôi, nhưng là khởi đầu của một hành trình khác.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro