29. sự dịu dàng của Orter
Lần này mình sẽ để Lance có chút yếu đuối xíu nha, kỉu dễ lo lắng và dễ tổn thương í
Có OOC nhưng không đáng kể lắm
____________________________
Orter Mald vốn là công chức nhà nước, là kẻ rất hà khắc, nghiêm túc với luật. Sống cả đời mình với thứ gọi là luật lệ. hắn cảm thấy nếu không tuân thủ theo luật thì sẽ bị kết án phạt tù.
Hắn là con người cực kì gia trưởng, hắn là người có tiếng nói rất lớn trong bộ đến độ Ryoh nhận xét không ai dám bật lại hắn được, kể cả Mash dù có sức mạnh rất lớn nhưng vẫn dè chừng trước tiếng nói của hắn.
Bởi vậy người đời sẽ có người rất ghét hắn và cho là hắn lạm quyền, ỷ mình chức vụ cao nên khó chịu nhưng hắn mảy may không quan tâm lắm. Hắn có tiền thì có quyền thôi.
Chả làm sao cả, không ảnh hưởng gì lắm
Đó là trước đấy rồi
Từ sau khi gặp được Lance Crown, người con trai có tính cách dịu dàng, rất thích chăm sóc người khác. Em có một nụ cười xinh đẹp khiến ai cũng mê mẩn kể cả hắn cũng không ngoại lệ.
Orter với con người mang trái tim sắt đá không sợ gì, không rung động cái gì. Ấy vậy mà lại gục ngã trước ánh mắt và nụ cười của em.
Họ vô tình gặp nhau khi cả hai là thầy trò với nhau, hắn cảm nhận người mình nó như thế nào, cảm nhận được thế nào là tình yêu sét đánh.
Nói thật thì hắn cảm thấy có hơi sến súa nếu bày tỏ tình cảm mà hắn dành cho em nhưng hắn không đùa đâu, hắn rất nghiêm túc là đằng khác.
Có khi hắn thầm lặng quan sát và để ý em như thế nào, suy cho cùng tuy em có hơi yếu đuối nhưng em lại nghĩ tới người khác nhiều hơn bản thân mình. Cụ thể là Dot với Mash có quậy phá hay làm gì sai, em đều lo lắng cho cả hai người họ.
Điều này đã tăng thêm vài điểm cộng trong mắt Orter. Hắn cảm thấy mình nên che chở, bảo vệ người như em rồi
Hắn theo đuổi em trong im lặng, hắn hay lấy cớ và lý do mình là thầy giáo để quan tâm và chăm sóc em. Ấy vậy người dễ tổn thương như em có thể nhận ra được sự khác thường của thầy giáo mình.
Hắn bảo vệ em dù là chuyện nhỏ nhặt, hay mỗi khi em và Dot cãi nhau hắn đều bênh vực em không cần lý do đến đọ cha nội Dot cũng nhìn ra hai người có tình ý với nhau chứ nhỉ.
Nhưng Orter cảm thấy rất bực mình khi có những kẻ khác dám bảo Lance là một kẻ yếu đuối, bất tài và vô dụng chỉ vì em dễ khóc và dễ suy nghĩ nhiều.
Lance đâu có muốn đâu, chả là em cũng cố gắng chịu đựng rất nhiều thứ, em đã áp lực rất nhiều từ khi còn rất nhỏ. Từ sau cái chết của em gái, em đã rơi vào Trầm cảm nặng đến mức em chỉ muốn chết đi cho xong chuyện, đỡ phải chật đất.
Thật may cho em, người cứu em khỏi vũng lầy tiêu cực này là Orter Mald. Em cũng nghe qua tiếng tăm của hắn như thế nào nên em rất sợ hãi khi hắn làm thầy giáo của em và Dot. Ấy vậy không hiểu sao lúc đó chạm mắt nhau em lại có chút nhịp đập của con tim, em sờ vào lòng ngực cảm nhận được nó đập mạnh thế nào. Em đã biết thế nào là tình yêu như em gái em đã nói rồi.
Nhưng em không đủ can đảm cũng cảm thấy bản thân mình chưa hề xứng đáng khi đi bên cạnh hắn, cảm thấy tự ti cực kì khi những lời chê bai của mọi người dành cho em.
Bảo em là đồ bất tài, vô dụng chả xứng với người tài năng như hắn.
Nhưng lúc đầu em rất sợ và cúi gầm mặt tự ti, đi với hắn thì lại cách xa khoảng 10m tới nỗi hắn thấy khó hiểu và bắt em đi sát cùng hắn.
Em là người dễ bị thương, xem ra em phải cần một người bảo vệ em cả đời.
Orter Mald là người mà em xem người thần hộ mệnh
____________________________
Em hơi vụng về đôi khi làm việc có hơi hậu Đậu tí nhưng không tới nỗi phá đồ.
"Lại bị làm sao đấy Lance?"
"À em nấu ăn không may cắt thịt trúng tay chảy máu, hì"
"Để anh lấy băng cá nhân cho, lần sau cẩn thận tí đi"
"Khoan đã, em tự làm được mà. Vết thương nhỏ thôi không đáng để anh làm vậy"
"Im đi, hậu đậu như thế này lỡ bị thương tiếp thì sao, nói thì phải nghe đi"
"Vâng ạ"
"Em bị làm sao vậy, sao nhịn khóc thế"
"Em không sao cả, chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi"
"Ngoan nào, bọn họ lại bắt nạt em đúng không?"
Lance gật đầu cúi gầm mặt không dám khóc to trước mặt hắn, hắn thở dài dịu dàng ôm em vào lòng vỗ về. Quá sức chịu đựng nên em òa khóc nức nở làm ướt áo sơ mi của hắn.
"Ổn hơn rồi chứ, nếu muốn khóc cứ khóc đi đừng nhịn quá không có tốt đâu"
"Hức....em xin lỗi ạ...hức"
"Không có lỗi thì đừng xin lỗi chi"
.
.
.
.
"Hửm sao đi như người khuyết tật đấy"
"À thì té cầu thang thôi"
"Chắc chắn chứ?"
"Vâng chắc ạ"
..........
"Orter Mald, sao anh phạt nặng bọn họ thế, anh có thể dọa hay gì cũng được mà?"
"Hửm, ai biết đâu. Mà làm vậy bọn ngu đó mới không đụng chạm tới em nữa"
"Nhưng mà anh không cần phải làm dị, em tự xử lí được mà"
"Bằng cách nào. Nhẫn nhịn với vết thương đầy người à, nghe chả thuyết phục lắm"
Lance giật mình không ngờ Orter lạnh lùng vậy mà bảo vệ em trong thầm lặng, điều đó khiến em càng vui vẻ và có thêm niềm tin hơn trong xã hội.
Tự nhiên thấy hắn cũng dễ thương thật, hắn chưa bao giờ giận dỗi hay cau có với em cả, dù em có hậu đậu hay lỡ làm phật ý hắn, hắn cũng dịu dàng xoa đầu em và hôn má em để an ủi.
Em mà không gục ngã bởi sự dịu dàng là xạo chó rồi.
"Orter Mald anh làm gì vậy. Bỏ em xuống đi mà!!!"
"Cấm cựa quậy, vết thương trên người thì cần đi chữa trị nếu không để lại di chứng thì khổ lắm"
"Nhưng mà-"
"Câm mồm"
Lance hơi sợ trước sự uy nghiêm của hắn nên ngoan ngoãn không dám quậy phá hắn luôn.
"Orter em đau bụng quá hic"
"Lại ăn gì bậy bạ à?"
"Dạ...."
"Ra kia nghỉ ngơi đi, để anh pha tí trà gừng mật ong cho uống"
"Em cảm ơn anh"
"Muốn đút hay tự uống đây"
"Dạ tự uống ạ"
"Ừm cẩn thận tí vào"
Lance thoải mái thưởng thức trà gừng mật ong mà hắn pha cho.
"Lance này"
"Dạ sao ạ?"
"Làm người của anh cả đời đi, em sẽ không lo bị bắt nạt nữa"
"Em....em xin lỗi ạ"
"Tại sao?"
"Em cảm thấy bản thân mình chưa xứng đáng với anh, bọn họ sẽ đánh giá và chỉ trích em rồi anh lại bị liên lụy nữa sao..."
"Em thấy mình không xứng đáng làm người yêu anh"
"Câm miệng đi"
Rồi Orter nhẹ nhàng ôm em vào lòng mặc kệ em có đẩy hắn ra hay giãy giụa, hắn càng ôm chặt em hơn
"Lance Crown, em đừng nói gì hết cả"
"Em...."
"Em không cần lo lắng đâu, có anh ở đây em sẽ không phải chịu cảnh bắt nạt cả đời được"
"Đối với anh, em chưa bao giờ là vô dụng hay bất tài cả, em càng như vậy thì càng làm anh chỉ muốn bảo vệ cả đời thôi"
"Em cảm ơn anh vì đã chọn em làm bạn đời của anh...hức"
"Ngoan nào, không khóc nữa khóc làm em xấu hơn đó"
Làm sao em có thể ngừng khóc được chứ, em khóc rất nhiều vì quá đỗi hạnh phúc, chưa bao giờ em lại được đối xử nhẹ nhàng như thế này cả.
Có lẽ em là kẻ may mắn trong số người như thế này. Có người mình thương mình thì sao không cảm động cho được chứ.
Bảo vệ người mình thương chính là trách nhiệm của một bạn trai nên làm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro