④ Hioisa

[Kiểm soát ngọt ngào]

Căn phòng tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ của TV, tiếng nhạc nền vang lên liên tục báo hiệu một chiến thắng áp đảo.

"Cái quái gì vậy chứ! Tớ thua mấy trận liên tiếp rồi!"

Isagi gục đầu vào ghế, lòng bàn tay siết chặt tay cầm điều khiển. Cậu vừa bị nghiền nát không chút thương tiếc bởi Hiori, người vẫn thản nhiên ngồi cạnh, không chút dấu hiệu nương tay.

Hiori nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Isagi. Trong thoáng chốc, khóe môi cậu cong lên thành một nụ cười nửa miệng, nhưng nhanh chóng bị che giấu bởi vẻ ngoài quen thuộc.

"Cậu thua nhiều đến mức chán rồi à?"

Isagi hừ nhẹ, trừng mắt nhìn Hiori như muốn phản bác, nhưng rồi lại im lặng.

Bất ngờ, Hiori đưa tay chạm nhẹ vào vai Isagi, cái chạm thoáng qua nhưng để lại cảm giác rõ rệt. Cậu ta nghiêng người sát lại gần hơn mức cần thiết, hơi thở phả nhẹ vào làn da Isagi.

"Cậu có chắc muốn tiếp tục không? Tớ không muốn làm cậu đau đâu."

Isagi giật mình, trái tim bất giác đập nhanh hơn. Cậu cố gắng gạt đi sự bối rối của mình, nhưng đôi mắt xanh sắc sảo của Hiori vẫn dõi theo từng phản ứng nhỏ nhặt ấy.

"Tớ không yếu đuối đến mức đó đâu." Isagi quay mặt đi, cố lờ đi cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Hiori cười khẽ, xoay chiếc điều khiển trong tay. "Nếu cậu thua nữa, tớ sẽ phải phạt cậu đấy."

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng Isagi không tài nào xác định được ý nghĩa thực sự đằng sau nó. Cậu liếc nhìn Hiori, nhưng người kia vẫn điềm nhiên như thể câu vừa rồi chẳng có gì đặc biệt.

Isagi cắn môi, quay lại tập trung vào màn hình.

Một trận đấu khác bắt đầu.

Nhưng kết quả chẳng khác gì lúc trước.

Cậu lại thua.

Hiori đặt tay lên đầu Isagi, vỗ nhẹ như an ủi. "Đừng bực mà, cậu chơi cũng giỏi lắm đấy chứ. Chỉ là tớ quen game này hơn thôi."

Cảm giác này… mềm mại đến bất ngờ. Isagi không quen với việc bị ai đó xoa đầu thế này, nhưng lại không thể phủ nhận rằng nó mang đến một sự dễ chịu kỳ lạ.

Hiori nhìn cậu phản ứng chậm chạp, chỉ cười nhẹ, bàn tay không rời đi ngay mà trượt xuống gáy một chút.

Isagi chớp mắt, bối rối nhận ra cậu đang… để yên cho Hiori chạm vào mình.

"Bây giờ đến hình phạt của cậu."

Giọng Hiori vẫn dịu dàng, nhưng mang theo một chút trêu chọc. "Nhắm mắt lại đi, tin tớ chứ?"

Isagi ngập ngừng, nhưng vẫn làm theo. Cậu nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp đập của trái tim mình.

Có thứ gì đó tiến gần…

Nhưng rồi, chẳng có gì xảy ra.

Cảm giác mong chờ bất giác dâng lên, nhưng khi Isagi hé mắt, cậu chỉ thấy Hiori đang mỉm cười đầy ẩn ý.

"Cậu đoán xem tớ định làm gì?"

Isagi thoáng sững người, trái tim như lỡ mất một nhịp.

Cậu không nhận ra sự kiểm soát ngầm của Hiori.

Nhưng Hiori thì có.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro