Tác giả: Tương Tử BốiĐộ dài: 92 chương + 3 PNTình trạng: Đã hoànNhân vật chính: Trần Cảnh Thâm x Dụ PhồnThể loại: vườn trường, yêu sâu sắc, gương vỡ lại lành, HEBản chuyển ngữ không mang bất cứ mục đích thương mại nào, chưa có sự cho phép của tác giả.…
Tác giả: Cốt Sinh MễTên gốc: Tội thần chi thêSố chương: 194 chương (183 + 11 PN)Tình trạng edit: Đã hoàn thànhNguồn convert: wikidth.com/truyen/toi-than-chi-the-Xj6XMFS4CFCADl0b-Văn án-Khương Đào xuyên thành một cô gái nhà nông mỹ mạo nhưng khó gả.Mắt thấy tuổi đã lớn, Khương Đào tự mình làm chủ, gả cho một tráng hán làm khổ dịch ở phụ cận.Tráng hán là nhân sĩ kinh thành, thời trẻ không biết chọc vào chuyện gì mà bị sung quân tới đây.Khương Đào nghĩ sẽ cùng hắn chịu khổ một phen.Không nghĩ tới tráng hán làm việc vô cùng tốt, những mặt khác cũng là....Thành hôn mấy năm, ngày tháng cũng hạnh phúc mà vững vàng, Khương Đào cảm thấy vô cùng viên mãn.Kỳ vọng lớn nhất chính là Thái Tử sớm chút đăng cơ, đại xá thiên hạ, để cho nam nhân nhà mình sớm giải thoát khỏi cảnh khổ dịch.Lại không ngờ được rằng, Thái Tử đăng cơ chưa được mấy ngày , một chiếc xe ngựa hoa lệ đột nhiên dừng trước cửa nhà nàng.Một thiếu niên khí phách hiên ngang bước xuống từ xe ngựa, thấy phu quân nàng liền khóc lóc nói: "Cữu cữu, trẫm tới đón ngài"........Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpat, với mục đích phi lợi nhuận,đừng bưng đi đâu khi chưa ngỏ ý nhé.…
Tất cả các sự kiện và trang phục của bản Việt. Nếu ai có thắc mắc cần mình chỉ gì thì comment phiá dưới.Những bài viết đều được mình lấy trên Page facebook có tên là My Miracle Nikki.…
Tên gốc: 卿本包袱 Tác giả: Nhĩ Nghiên Edit: Zinny Thể loại: Cổ đại, hài. Câu chuyện về một đứa con bị bỏ rơi cùng một sát thủ máu lạnh lưu lạc. Thẩm Thế Liên lớn lên tại một vùng vịnh hẻo lánh, cả đời không gặp được mấy nam nhân. Ngày gặp Phượng Thất Thiềm, hắn cầm quỷ kiếm, đứng ở đầu dốc, máu đỏ tươi nhuộm đầy đất vịnh, hờ hững nói một câu "Trốn nhiều năm như vậy, sống cũng đủ rồi." khiến lòng nàng lạnh toát. Kỳ thật nàng muốn nói, "Tiên sinh, ta chỉ đi ngang qua thôi mà."…