Chap 7
Tteonajima tteonagajima nareul gaseume sangcheoman jugo...
Jiyeon quờ quạng quơ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường. Con bé tự hỏi giờ này mà ai gọi. Vào sáng sớm thế này chả ai dám đánh thức giấc ngủ ngàn vàng của nó ngoài mẹ và cái chuông báo thức đáng ghét. Ngay cả con bạn thân IU cũng không dám gọi nó vào buổi sáng, nếu không cả ngày sẽ bị nó ám đến mức ăn không ngon ngủ không yên
Thế mà, tên đáng nguyền rũa nào đã gọi nó vào lúc này chứ? Chuông báo thức còn chưa dám reo nữa mà...
- Alo, ai rãnh thế? Mới sáng sớm gọi rồi *giọng bực tức*
- Phải rãnh thì mới không trễ như hôm qua nữa. Dậy nhanh đi, tớ đang ớ trước cửa nhà cậu nè
- Eunjung? *tỉnh ngủ*
- Chứ còn ai vào đây nữa? Dậy nhanh nào!
- Ờ ờ, đợi tớ xíu
Jiyeon lập tức quăng cái điện thoại sang một bên và bay vào WC
Hôm nay mặt trời không mộc rồi
Còn cái con người đang đứng trước cửa nhà người ta tự dưng bị đóng băng, mắt nhìn đâm đâm vào chiếc iphone trên tay gần 5'
- Cậu ấy...bị chạm dây nào vậy? Mình chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nghe chửi rồi mà, cái điện thoại này...vẫn còn trong thời gian bảo hành, không trục trặc ở đâu chứ?
_____________
[Tầng 4]
Bà Park vẫn như mọi ngày. Biết rằng cái chuông báo thức chả đụng chạm gì đến cái giấc ngàn vàng của con mình nên tự nguyện làm chuông báo thức luôn, như thế hiệu quả hơn. Thế là vào phòng Jiyeon khi bữa sáng đã sắp làm xong
Vừa bước vào, bà Park định lát nữa sẽ đi đo mắt khi chứng kiến cảnh Jiyeon đang chỉnh sửa lại bộ đồ hàng hiệu và chuẩn bị mang balo vào
- Sao con...?-bà nhìn Jiyeon như thể con bé là sinh vật lạ
- Mẹ gói bữa sáng cho con đi, khẩu phần 2 người nhá!
- Không ăn ở nhà sao?
- Dạ không, Eunjung đang chờ con dưới nhà
- Sao con bé không vào?
- Con không biết. Mẹ, nhanh lên! Con xong rồi này
- Ờ, mẹ làm liền
__________
Theo như ước lượng của Eunjung thì kể từ lúc gọi điện đến lúc Jiyeon bước ra khỏi nhà chắc khoảng hơn 30' chưa kể ăn sáng. Thế nên Eunjung tìm cái gốc cây gần đó (=))), ngồi xuống và lấy earphone ra nghe nhạc
Nhưng khi chỉ mới nghe được có 2 bài, chưa đầy 10' thì cái earphone bỗng dưng bị giật ra khỏi tai. Ngước nhìn thủ phạm, Eunjung suýt nữa bại liệt
- Cậu...sao nhanh thế?
- Không nhanh để cậu phải chờ
- Hả?* từ từ đứng dậy*
- Àh tại hôm nay tớ...tớ không muốn đi muộn
- Sợ quỳ nữa àh?
- Không...àh àh có, có chứ <quỳ với cậu thì có gì phải sợ?> Àh...cậu ăn sáng chưa?
- Tớ ăn rồi
- Ăn rồi sao? <làm sao đây? Tớ có mang cả phần cậu nữa>
- Ờ, thế nên tớ mới không vào nhà cậu. Lỡ mẹ cậu mời ăn, cậu lại cho thêm cái everest nữa chắc ói mửa luôn. Cậu ăn chưa?
- Hả? Ăn...ăn rồi
- Ăn gì nhanh vậy?
- Siêu nhân, tớ là siên nhân mà. Thôi đi đi, trễ xe bây giờ
- Giờ vẫn còn sớm mà, không cần vội đâu
- Hôm nay chắc không đông như hôm qua nhở?
- Chắc là đỡ hơn. Yên tâm đi, có tớ ở đây thì không ai dám làm gì cậu đâu-Eunjung nói với giọng đầy tự tin
- Tớ tin cậu-Jiyeon bẽn lẽn nhìn Eunjung rồi nhanh chống quay sang chỗ khác
- <sao hôm nay dễ thương dữ vậy? Mới sáng sớm đừng làm tớ mất kiểm soát chứ>
[5' sau-Trạm xe buýt]
Ra đến trạm chờ, Eunjung thở phào nhẹ nhõm khi ở đó chỉ có vài người, thế này thì khỏi phải chen lấn lúc lên xe rồi, hi vọng là còn chỗ ngồi
- Xe chưa tới sao Eunjung?-Jiyeon nhướn người nhìn ra đường kiếm xe buýt
- Đừng nhìn thế, nguy hiểm lắm-Eunjung với nắm lấy cánh tay còn bé và lôi vào trong, ấn ngồi xuống băng ghế-5' phút sẽ có chuyến đi qua, chờ chút đi
- Cậu đứng làm gì đó? Ngồi xuống đây nè!-Jiyeon giật giật tay áo Eunjung khi thấy Eunjung không ngồi mà đứng cạnh mình
- Ờ...tớ sợ cậu không thích-Eunjung bẽn lẽn ngồi xuống
- Ai nói tớ không thích?
- Hả?
- Àh ý tớ là tớ không ghét đâu
- <sao hôm nay dễ thương dữ vậy>
Im lặng. Xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi trên đường. Ji-Jung thì mải mê chìm đắm trong mớ cảm xúc hồi hộp khó tả đang hoành hành trong người. Mãi đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt và mọi người đã nhỏm người dậy thì Eunjung mới chợt tỉnh, Jiyeon vẫn còn mê =))
- Nè, xe đến rồi, làm gì cười mỉm mỉm thế?
- Àh không...
Vừa nói vừa kéo nhau lên xe
Không như cái ngày chết tiệt hôm qua, sáng nay xe không quá đông, vừa đủ dứng, àh không, có được một chỗ ngồi. Lí do chỉ còn một chỗ là do hai bạn cứ mải mê suy nghĩ rồi cười tủm tỉm gì gì đó mà người ta lên xe ngồi hết mình mới lon ton chạy lên, thế là chỉ còn 1 chỗ sát lối đi, cạnh một người chú kha đứng tuổi, ăn mặc rất lịch sử
- Cậu ngồi đi!-Eunjung đấy nhẹ Jiyeon xuống chiếc ghế đó
- Sao? Cậu đứng àh?-Jiyeon hơi nhướn người, nó sợ để Eunjung đứng một mình
- Có 1 chỗ làm sao hai đứa ngồi được? Chả lẽ ngồi lên đùi nhau àh? Cậu ngồi đi, tớ đứng được mà
- <ngồi lên đùi cũng được mà.> để tớ đứng với cậu-Jiyeon nhỏm người dậy
- Ngồi yên đi công chúa, osin thì phải hy sinh cho cô chủ chứ, tớ bảo là tớ đứng được mà-Eunjung lại đây còn bé ngồi xuống.<hôm nay là quá sức tưởng tượng rồi>
Nãy giờ hai bạn lo trò chuyện cãi vã mà không biết rằng ông chú ngồi cạnh Jiyeon đang tủm tỉm cười
- Thôi cháu ngồi chỗ chú nè, chú cũng sắp xuống trạm rồi-bỗng dưng ông chú lên tiếng, nói với Eunjung đồng thờ hơi nhỏm người dậy
- Dạ thôi cháu cảm ơn ạh, cháu đứng được rồi ạh, chú cứ ngồi đi, còn lâu mới tới trạm mà
- Dù gì thì chú cũng sắp xuống rồi. Với lại...người yêu của nhau mà không ngồi chung khó chịu lắm-chú ấy nói rồi nhìn sang Jiyeon cười
- Không không phải ạh...
Jiyeon nó cũng không hiểu sao mình lại phản bác không cần suy nghĩ như thế, àh hén, tại nó không suy nghĩ nên mới như thế, tiêu rồi, nó thích Eunjung mà, Eunjung cũng thích nó mà, nói thế này chả phải dói lòng sao? Mà còn làm Eunjung buồn nữa
Nó thấy hối hận vô cùng khi tự dưng tuông ra câu đó ra trước khi não bộ hoạt động
- Bác thấy hết rồi, thôi cháu vào trong ngồi này
Ông chú nhanh chóng luồn người bước ra ngoài. Eunjung vẫn còn buồn vì câu nói của Jiyeon, mặc dù đã biết trước sẽ như vậy nhưng vẫn không khỏi buồn. Nó nhìn Jiyeon rồi lại nhìn cái ghế trống kế bên
Như hiểu được nỗi buồn trong đôi mắt Eunjung, Jiyeon muốn chuộc lỗi nên nhanh chóng xích vào trong, ngồi cạnh cửa sổ và đập đập tay mình xuống ý bảo Eunjung ngồi cạnh
Eunjung thấy thế thì vội quay đầu đi, như tìm kiếm gì đó, làm tim Jiyeon thắt lại
- <câu ấy giận sao>
Nhưng ngay lập tức ý nghĩ đó bay biến khi Eunjung cúi đầu cảm ơn ông chú lúc nãy và ngồi xuống ghế-cạnh Jiyeon
- <ra là kiếm chú ấy để cảm ơn, còn tưởng giận mình, hết hồn>
Lúc ngồi cạnh nhau sao tim cũng đập nhanh vậy? Lúc nãy ở trạm chờ cũng vậy, giờ này cũng vậy? Chắc hai đứa chưa đến tuổi 30 thì bị chúng tăng huyết áp rồi
- Khoảng bao lâu mới tới trường?-Jiyeon cố che đi vẻ hồi hộp của mình, lên tiếng hỏi nhưng không dám ngước mặt lên
- Àh khoảng 20'
- <nhanh vậy>
- Hôm nay sao cậu hiền quá vậy Jiyeon?-Eunjung hơi ngại khi hỏi như vậy nên cũng không dám nhìn thẳng Jiyeon mà chị liếc liếc qua
- Ừ....hả? Tớ...tớ vẫn bình tường mà, như mọi khi thôi
- Nếu như mọi khi thì chắc tớ không phải khổ thế này đâu
- Ý cậu là sao?
- Nghĩa là nếu từ trước đến giờ cậu đều hiền như hôm nay thì tớ chắc không ghét cậu như lúc trước và giữa chúng ta cũngười không xảy ra chuyện osin
- Ghét như lúc trước, là sao?
- <chết chửa, sao lỡ miệng vậy? Ah, lỡ mất rồi, chết rồi sao giờ?> àh...ý tớ là...là...
- Là giờ cậu không ghét tớ như trước nữa?-Jiyeon thích thú xoay mặt Eunjung đối diện mặt mình vừa hỏi vừa tủm tỉm cười
- ...ờ...-Eunjung ngại quá nên chỉ biết cúi đầu nhìn xuống chân
- Tớ cũng vậy
- Hả? Vậy là sao?-lập tức ngước mặt lên nhìn Jiyeon
- Vậy nghĩa là tớ cũng không ghét cậu như trước nữa
Câu trả lời chân thật kèm theo nụ cười ngây ngô chết người làm tim Eunjung không còn hoạt động được nữa
Ánh mắt đóng băng trên đôi môi đang nở nụ cười xinh nhất thế giới của Jiyeon
Jiyeon nhận thấy được sự im lặng bất thường từ Eunjung nên cũng thôi không cười nữa, mà chăm chú nhìn con người trước mặt-lúc này đang nhìn chằm chằm vào đôi môi mình
- <câu ấy...định hôn mình sao?>
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu thì lập tức câu trả lời đã xuất hiện
Đứng vậy. Vì giờ Eunjung đang chủ động rút ngắn khoảng cách của hai đôi môi lại và mí mắt bắt đầu hạ xuống
- <chết, lỡ hôn xong câu ấy lại hỏi sao mình không chống cự thì trả lời thế nào?chả lẽ nói vì mình cũng thích cậu ấy? Không không, mình là con gái mà, không thể tỏ tình trước được, ngại lắm>
Đang phân vân không biết có nên chống cự hay không thì tự dưng cả thân người Jiyeon bị ngã về phía trước, đầu đập vào chiếc ghế trước mặt
Eunjung cũng thế
- <lỡ mất nụ hôn, mà thôi thà thế này còn hơn đẩy cậu ấy ra, mình không muốn>
- <chết tiệc, tên tài xế chết bầm này>-Eunjung nhăn nhó xoa xoa đầu mình và nhìn về phía buồng lái
Lập tức nhớ ra người sắp bị mình chạm môi đang ngồi cạnh thì quay sang hỏi han
- Cậu có sao không?
- Không, tớ không sao. Còn cậu?
- Tớ cũng không sao, hì
Ngại quá ngại quá. Trước đó Eunjung còn định làm gì thế không biết. Lại muốn hôn người ta nữa, mặc dù biết là người ta không còn ghét mình như lúc trước, nhưng có ai nói là thích mình đâu mà sao cứ muốn tấn công môi người ta hoài thế?
Tự dưng thấy có lỗi
- Tớ...Jiyeon này...chuyện lúc nãy, tớ...
- Àh không sao đâu, đây đâu phải là lần đầu tiên
- Lần đầu...tại sao...cậu không chống trả?
- <Lại nữaaaaaaa!!!!!!!!! Cái nút xoá bộ nhớ của cậu rốt cuộc là ở đâu hả?Muốn bấm một phát cho mất trí ghê áh. Cứ hỏi hoài àh. Chả lẽ giờ nói ra là do tớ thích cậu?>
- Trả lời tớ đi...
- *ọt ọt*
- Tiếng gì thế?-Eunjung lập tức quên béng cái câu hỏi của mình, chuyển ngay sang chủ đề mới
Sau khi xác định được đó là âm thanh phát ra từ bụng mình thì Jiyeon lập tức lấy hai tay đặt lên bụng
- Là từ bụng cậu sao?
- Tớ...tớ....<xấu hổ quá bố mẹ ơi, sao mày lại kêu to thế hả bụng?>
- Cậu chưa ăn sáng sao?
- Tớ...ờ...chưa ăn
- Sao lại nói với tớ là cậu ăn rồi?
- Tớ sợ cậu chờ lâu, nên không ăn ở nhà, mà gói đồ theo, có cả...phần của cậu nữa, mà cậu lại ăn rồi nên...
- Ngốc ơi! Thế cũng phải nói chứ! Cậu định nhịn đói luôn sao? Lỡ ngất nữa thì làm thế nào đây?
- Thì cậu bé tớ vào phòng y tế
- Hôm nay cậu lạ lắm Jiyeon àh
- Tớ sao
- Ờ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy?
- Tớ bình tường mà
- *ọt ọt*
- Đói lắm rồi đúng không?
- Cũng không đến nỗi nào
- Thức ăn đâu, lấy ra ăn đi!
- Đng trên xe buýt mà. Cũng sắp đến giờ vào tiết rồi, ăn không kịp đâu
- Ăn được nhiêu hay nhiêu, nếu không lại ngất nữa đấy
- Cậu không muốn bế tớ vào phòng y tế sao???
- Cậu như trở thành người khác ấy Jiyeon, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
- Tớ ...tớ....<tớ thích cậu>
- Rốt cuộc có chịu ăn không?
- Không. Tớ...muốn ăn với cậu
- Ăn với tớ?
- Vì dù gì tớ cũng gói hai phần rồi, không ăn phí lắm!
- Vậy thì bây giờ ăn, lấy ra đi!
- Sắp đến trường rồi, lại sắp vào tiết, ăn thế không ngon. Giải lao ăn nha!
- Cậu định nhịn đói ba tiết sao?
- Ừ, không sao đâu
- Lỡ...
- Tớ không ngất đâu mà
Jiyeon thích thú để lại một Ham Eunjung đang lo sợ ngồi cạnh, mắt nhìn vào hai hộp cơm trong balo, lòng hạnh phúc vẽ ra bữa sáng muộn của hai dưới căn tin
Còn Eunjung thì chỉ biết im lặng nhìn con người vừa khó hiểu vừa cúng đầu kế bên, lòng lại tràn ngập thêm hàng đống thắc mắc
Tiết đầu là tiết kĩ năng của ông thầy khá đẹp trai. Bình tường Jiyeon rất chăm chú trong tiết này, một là nó khá thú vị, hai là tiện thể ngắm luôn ông thầy. Nhưng hôm nay vẻ như sắc đẹp của trai trên bảng không bằng sự chậm chạp của mấy cái kim đồng hồ. Vì Jiyeon thay vì nhìn thầy thì chỉ đưa tay lên nhìn đồng hồ
- <còn lâu quá, muốn ra chơi nhanh có>
Vật vã một hồi, tiết kĩ năng cũng trôi qua
Hai tiết tiếp theo lại là...triết học
Nhà trường xếp thời khoá biểu cứ như để trêu đùa sinh viên
Tiết đầu cho vui chơi thoải mái thì hai tiết sau là địa ngục trần gian. Thế này gọi là vừa đấm vừa xoa nè
Mà thôi mặc kệ. Bây giờ mà có người vào lớp ngâm thơ đi nữa thì cũng không ru ngủ được Jiyeon và...cái con người đang ngồi phía sau lớp kia
(Eunjung va Jiyeon cùng dãy bàn)
Từ đầu tiết tới giờ, đúng hơn là từ lúc xuống trạm cho tới giờ, Eunjung không hè rời mắt khỏi Jiyeon. Và điều đó đồng nghĩa là thần ngủ hôm nay không ngủ nữa, mà tập trung vào thú vui khác, đó là nhìn Jiyeon
Eunjung nhìn cứ như chỉ có nhìn mới lôi ra được câu trả lời cho các thắc mắc của mình từ sáng tới giờ và từ sau nụ hôn hôm qua
Nhưng nhìn mãi, gần 2h rồi mà chả thấy câu trả lời đâu hết
Bó tay
Nhưng vẫn nhìn tiếp, vì người ta dễ thương quá, càng nhìn càng muốn sấn tới mà...hôn người ta, càng nhìn lại càng muốn lôi cổ người ta ra căn tin cho ăn
Eunjung nhìn đồng hồ
- <vẫn còn 1 tiết nữa, cậu không được ngất đấy Jiyeon àh.>
Cuối cùng thì một tiết cũng trôi qua.
Tiếng chuông vừa reo lên, Eunjung chưa kịp đứng dậy thì cái người kia đã xách hai hộp cơm xuống và nắm lấy tay mình kéo đi
Đúng là siêu nhân
- Câu đói lắm rồi sao?
- Ờ, đói đến mức muốn ăn thịt người ấy
- So sánh cái khác được không? Tởm quá đi
- Hì, tớ muốn ăn thịt cậu
- Thịt tớ không ngon đâu
- Tớ nghĩ là ngon, dù không bằng thịt bò coba nhưng cũng phải ở mức thượng hạng
Jiyeon chọn một cái bàn khuất, khá yên tĩnh, nằm hơi xa so với cái đám kiến đang bu nghẹt quầy thức ăn
Sau khi Jiyeon ngồi xuống, Eunjung đi vòng qua và ngồi đối diện
Những ngay lập tức cái con người kì lạ kia lại đứng dậy, kéo ghế qua ngồi cạnh Eunjung
- Sao lại ngồi ở đây?
- Nếu ngồi đối diện nhau, chỉ có mình tớ ở bên kia, vậy thì đám dê sòm kinh tởm lại đến chọc ghẹo tớ, ăn không ngon .,.<..ha hả lí do cũng được quá đấy chứ>
- thôi ăn nhanh đi nè..<..ngồi sát thế này làm sao mà ăn, Park Jiyeon cậu làm tim tớ sắp lọt ra ngoài rồi này>
Bây giờ ở một góc nào đó của căn tin có thể thấy một cặp đôi vẫn chưa chính thức nói thích nhau, mà lại lãng mạn như những cặp đời đã quên nhau từ lâu rồi
Vì hiện tại thì Jiyeon đang làm Eunjung sướng điên lên khi cứ gấp hết thứ này đến thứ kia đưa trước miệng Eunjung
- Cái này ngon lắm nè Eunjung, cậu ăn thử đi
Eunjung vẫn chưa thích nghi được nên chỉ biết phản ứng theo bản năng, há mồm ra chờ Jiyeon đút vào
- Ngon không
- *gật gật*
- Haha mặt cậu ngố quá!
Thời gian cứ thế trôi đi, Eunjung thì chỉ biết ngồi đó chờ Jiyeon đút, còn hồn cứ phiêu lạc nơi nào ý, còn Jiyeon thì cứ vô tư đút đút người ta, người ta ăn một miếng, mình lại tự đút cho mình một miếng
Cảnh tượng chả khác nào mẹ đút con, nhưng đối với Jiyeon đó là vk chăm sóc ck
Vừa kết thúc xong bữa ăn thì tiếng chuông hết giờ giải lao cũng vang lên
Tưởng rằni ăn no nê rồi, Jiyeon sẽ lại làm những việc tào lao như thường ngày trong những tiết học nhàm chán chẳng hạn vẽ chân dung mọi người, nghe nhạc lén, lấy điện thoại chơi game.
..nhưng hôm nay nó lại xuất hiệh một hiện tượng lạ, có lẽ không thể gọi là chơi được, vì cái này thuộc về mặt tâm lí, đó là...cười một mình
Rõ ràng là suốt từ lúc kết thúc bữa ăn lãng mạn dưới căn tin cho đến giờ, Jiyeon chỉ có ngoác miệng ra cười thôi chứ chả biết làm gì
Còn cái con người kia mặc dù lòng thì đang rất hạnh phúc nhưng nét mặt thì lại rất thảm. Khi mắt dán chặt vào người ngồi phía trước, đâm chiêu suy nghĩ, nghĩ xem có loại thuốc hay thức ăn nào làm con người ta thay đổi tính cách chỉ trong một thời gian ngắn như thế không. Thật khó hiểu cái người tên Park Jiyeon đó, đã làm người ta muốn chết vì muốn cắn mà không cắn được rồi, giờ này còn làm người ta muốn chết vì cảm xúc dâng trào ngày một nhiều, tâm tư rối loạn, không tập trung vào chuyên môn chính hàng ngày là ngủ nữa. Ham Eunjung chết mất!!!
__________________
Đến trưa hôm đó, sau khi tiếng chuông vang lên, Eunjung dẹp cái suy nghĩ về cái người ở phía trước sang một bên và thu dọn sách vở. Nói dọn cho nó oai chứ có cái gì nhiều đâu mà phải dùng từ dọn, chỉ có cuốn vở trắng với cây bút thôi àh, cả ngày học hành gì được với cái người tên Park Jiyeon đó.
Nhưng khổ nổi, cái ý nghĩ về người ta vừa được cất sang một bên chưa được 1', thì lại phải lấy ra suy nghĩ tiếp khi người ta tự dưng chạy xuống bàn mình, cười cười nói nói
- Eunjung, về nhà thay đồ đi rồi qua nhà tớ sớm nha!
- Tớ còn tưởng cậu bắt tớ sang đó luơn không cho thay đồ chứ
- Định là vậy nhưng.....đối với hoàn cảnh chiều nay thì cậu nên thay đồ đi, nếu không thì khó chịu lắm
- Đi đâu vậy?
- Chiều rồi sẽ biết. Nhanh nha!
- Ờ, tớ biết rồi
- Vậy thôi tớ về, bye bye
- Bye bye
Eunjung chỉ biết giơ tay bye lại cho phải lẽ, chứ chả biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Sao hôm nay hồ ly lại biến thành thiên thân thế không biết. Bình tường thì bọ dàng thiên thần nhưng tâm can là họ ly mà, hôm nay thật sự là thiên thần đội lốt người rồi. Eunjung chết mất
Eunjung, không về con đứng đó, người ta ra gần hết rồi kìa-Hwayoung nói lớn để đem con người tên Ham Eunjung kia trở về hiện tại khi cả lớp giờ chỉ còn vài người, mà Eunjung thì cứ đứng ngơ ra
- Ờ ờ tớ biết rồi
Khoá balo lại, Eunjung đi ra khỏi lớp với tốc độ ánh sáng, làm Hwayoung vốn định bảo Eunjung về cùng cũng không theo kịp, đành ngậm ngùi về một mình
______________
[Nhà So-Jung]
- Ham Eun Jung, trưa nay unnie trổ tài nấu nướng, toàn món em thích thôi-Soyeon nói lớn khi Eunjung chỉ vừa mới buớc vào nhà
- <Mới về mà cũng không tha cho cái lỗ tai mình> Hôm nay không hú hí với Ri cưng nữa hả?-Eunjung bỏ balo xuống và ngồi vào bàn ăn
- Lát đi
- Tưởng hôm nay tu
- Sr nha, ngày nào cũng bỏ em ở nhà một mình
- Không cần sr đâu, em cũng đâu ở nhà được
- Àh ha, phải đi làm osin mà. Thôi osin ăn cho no rồi hầu hạ người ta chăm chỉ nha
- Con osin xin cảm ơn ạh!!!-Eunjung gằn từng chữ, mặt mài không thể nào khó coi
hơn được<bà chị này vứt đi cho rồi, chị gì như thế này đây???!!!>
________________
[Biệt thự nhà họ Park]
- Lâu thế?-Jiyeon ngồi thấp thỏm trên sofa, lâu lâu lại nhìn đồng hồ rồi lẩm bẩm
- Jiyeon, sao giờ này chưa đi?
- Con đợi Eunjung
- Eunjung cũng đi nữa àh?
- Vâng ạh! Con đi một mình chán lắm!
- Bình tường ghét lắm mà, sao nay lại rủ thêm người ta? Đừng nói là đi ra đó rồi
kiếm chuyện phá người ta nữa, ở đó không an toàn cho những trò nghịch ngượm của con
đâu
- Con không ghét Eunjung như lúc trước nữa, cũng không nghịch nữa mà, chỉ là dẫn
cậu ấy đi theo cho vui thôi
- Đi sẵn tiện cầm cái này ra cho bố
- Trái cây hả mẹ?
- Ờ, đừng có ăn hết đấy!
- Con đâu phải mèo ăn vụng đâu
Jiyeon cầm hộp nhựa trên tay bĩu môi, bà Park chỉ biết cười nhìn con gái, thầm nghĩ sao mình lại có thể sinh ra một đứa con đáng yêu như thế
Bà Park thì lo cười vì nghĩ thiên thần của mình thật đúng là thiên thần, thì ngồi đây "thiên thần" lại phun ra những lời thật chả giống thiên thần chút nào
- Tên Ham Eun Jung chết bầm này! Lâu quá! Đến đi rồi biết tay tớ!-Jiyeon vừa trách vừa đập tay vào hộp nhựa
- Tớ...không phải là cái hộp... đừng đánh nó...tội.. hộc hộc
- Sao cậu đến lâu thế?-Jiyeon giật mình ngước mặt lên
- Tớ chạy... muốn bán mạng luôn...không bắt xe buýt kịp... nên chạy bộ từ nhà
tới...-Eunjung chống hai tay lên gối mà thở dốc
- Sao không bắt taxi tới?-Jiyeon bỏ hộp nhựa xuống,lo lắng chạy đến bên Eunjung
- Không có taxi, tài xế nghỉ trưa hết rồi
- Mồ hôi đầy người rồi nè!
Jiyeon nhìn qua nhìn lại, bỗng dưng quay người chạy vào trong. Chưa đầy 30s sau, con bé chạy ra với hộp khăn giấy trên tay
Nó kéo Eunjung ngồi xuống sofa rồi rút khăn giấy ra...lau mồ hôi cho Eunjung
- Cậu...-Eunjung không tin vào mắt mình, nó không dám tin đây là hiện thực
- Tớ? Sao?-Jiyeon vô tư hỏi lại
- Àh..không...không sao
- Nghỉ mệt một chút rồi đi nha
- Thôi, không sao đâu, tớ khoẻ mà, đi bây giờ cũng được
- Xem này, mồ hôi đầy người mà còn la khỏe àh?
Jiyeon nói trong khi dần dần dịch sát vào người Eunjung, quàng tay qua cổ và lau lau phía gáy người ta
- Tớ...tớ tự lau được rồi...
Eunjung sợ rằng mình không kìm chế được mà sẽ tấn công con người đang làm dâng trào cảm xúc trong nó, nên vội vàng gỡ tay ai kia ra thật nhẹ
- Không thích tớ giúp àh?-Jiyeon bĩu môi
- Không không, y tớ là do tớ...tớ có thể làm được mà, không cần phải phiền cậu
- Không phiền chút nào hết, tớ tự nguyện mà
Jiyeon kết thúc câu nói mình thì lại chồm người đến lau tiếp cho Eunjung
Eunjung sợ lắm. Sợ rằng khoảng cách quá gần đó sẽ làm nó mất kiểm soát, sợ rằng sẽ phát sinh hành động tương tự như lúc ở phòng y tế, mà thậm chí có thể hơn nữa ấy chứ. Thế nên vì tương lai con cháu sau này, Eunjung đành ngậm ngùi nuốt nước mắt từ chối người đẹp mà lùi người lại
Khổ. Nếu Ham Eun Jung đây biết trước hậu quả của cái việc lùi người lại nghiêm trọng đến thế thì thà để tìm mình nhảy hip hop trong lòng ngực còn hơn
Vì khi vừa lùi ra sau thì tự dưng người ở phía trước lại mất thăng bằng mà ngã nhào đến nằm đè lên mình.
Hên một điều...môi vẫn chưa chạm nhau
Hên gì mà hên??? Hên thì hên thiệt nhưng Ham Eun Jung lại đem cái hên đó đổ sông đổ biển khi mà...cái khoảng cách gần đó...lại y chang lần trong phòng y tế...mà thậm chí ở đây còn có thể cảm nhận đuợc hơi ấm và nhịp tim của nhau...thế là mạnh bạo...luồn tay ra sau gáy người ta...rồi kéo đầu người ta xuống...cho môi người ta đè lên môi mình
Mềm mại
Vẫn cái vị ngọt đó
Say đắm
Cả thân người như tan chảy
Jiyeon nó thích lắm. Được hôn thế này, thích chết đi được. Nó muốn kéo dài mãi
Nhưng khi nghĩ đến sự kiện sẽ xảy ra sau nụ hôn này thì nó không dám đáp trả lại, để mặc Eunjung mút mát môi mình, nó nằm yên tận hưởng
Mà khoan! Tận hưởng cái gì? Không phải chỉ cần không đáp trả là người ta không tra khảo, mà ngay cả việc không chống cự người ta cũng tò mò hỏi cơ mà. Không được. Không thể tự mình nói ra cái lí do được. Jiyeon phải chống trả thôi, nó không muốn bị tra khảo nữa đâu
Thế là nó dùng hết sức mình chống mạnh tay xuống sofa và guợng người dậy, thoát khỏi vòng tay của Eunjung
Nó ngồi thẳng người, giả bộ ngại ngùng (thật sự là nó cũng đang ngại, mặt đỏ bừng, nhưng thích thú thì lại chiếm nhiều phần hơn)
- Tớ tớ...tớ đi gọi bác tài xế đây, tụi mình đi thôi, lau hết mồ hôi rồi, cậu...cậu ra nhanh nha!
Jiyeon cầm lấy hộp nhựa rồi hớt hải chạy ra ngoài để lại Eunjung vẫn còn thẫn thờ chưa hiểu mình vừa làm cái gì
Ngơ ngác một hồi, Eunjung tự cốc vào đầu mình một cái rõ to
- Ham Eun Jung... Ham Eun Jung... Ham Eun Jung...mày điên rồi, mày điên thiệt rồi, mày làm cái gì vậy hả, mày điên rồi Eunjung àh, người ta có thích mày đâu
- Cháu sao thế Eunjung? Ai không thích cháu?-bà Park không biết từ đâu ló người ra hỏi Eunjung
- D...dạ..dạ cháu không sao, cháu đi đây ạh
______________
[Trước cổng]
Jiyeon đã yên vị trên chiếc ghế sau của chiếc Audi 4 chỗ, mặt vẫn còn nóng ran do sự đụng chạm lúc nãy
- <Mình phải bình tĩnh, thật bình tĩnh vào, cứ như chưa có gì xảy ra, bình tĩnh nào!!!>
- Cô bé kia đâu rồi Ji?-bác Lee quay người hỏi Jiyeon
- Dạ chắc là đang ra ạh!
- Phải cô bé đó không?- bác Lee chỉ tay về hướng cô gái tóc ngắn đang loay hoay
tìm gì đó trong sân
- Phải ạh
- Này cô bé!!!- bác Lee mở cửa và nói vọng vào sân, lập tức người ta chạy lại-lên xe
đi!
Eunjung thoảng thấy Jiyeon đang ngồi phía sau, không biết mình nên ngồi ghế phụ hay ra sau ngồi, vì ngại lắm rồi.
- <Có nên ngôi kế người ta không?>
- Vào đây nè!
Bỗng dưng Jiyeon mở cửa, nói lớn nhưng không dám nhìn Eunjung, đồng thời con bé dịch người sang ghế bên kia
Eunjung chần chừ rồi cũng bước vào
Không khí trong xe có lẽ hơi ngột ngạt vì xe lăn bánh được một đoạn rồi mà không hề có tiếng nói của bất kì người nào. Đứa nào đứa nấy ngồi sát cửa kính, lâu lâu mới liếc liếc nhìn sang người bên cạnh một cái.
- Hai cháu có muốn nghe nhạc không?- nhận thấy bầu không khí không được tươi tốt nên bác Lee định đem chút âm thanh làm mòi nổ
- Thôi ạh!
Hai đứa ko hẹn mà cũng thốt lên.
Sau đó như một phản xạ tự nhiên, chúng quay lại nhìn nhau
Đóng băng!
*Thình thịch thình thịch~~~*
Nhận thấy nếu cứ cái đà này chắc từ nay không nói chuyện luôn, thế nên Jiyeon chủ động nở nụ cười thật tươi, cười cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, rồi kiếm chuyện nói với Eunjung
- Cậu...có biết tớ định cho cậu đi đâu không?
- Đ... đi đâu?- Eunjung chợt thấy nhẹ lòng khi Jiyeon chủ động nói chuyện vui vẻ với
mình
- Đến chỗ bố tớ làm
- Chỗ bố cậu? Công trường hả?
- Ờ, bố tớ đang nhận dự án lớn lắm, hình như xây cái plaza ở gần trung tâm ấy
- Nhưng sao lại dẫn tớ ra đó?
- Ở nhà hoài chán lắm, với lại tớ cũng muốn biết bố làm việc như thế nào
- Jiyeon àh, cậu biết quan tâm đến người khác rồi
- Thế không tốt sao?
- Tốt, đương nhiên là tốt rồi
- Hì~~~
- Tới rồi-bác Lee nói rồi cho xe dừng lại trước một cái ảông khá lớn ở khu vực gần
trung tâm Seoul
Cứ gỡ rằng sẽ tiếp tục im lặng sau cái điệu cười cho qua chuyện của Jiyeon, ai ngờ vừa nói xong thì cũng đến được công trường, may thật, không phải im lặng nghe tim đập thình thịch nữa rồi
________________
- Bố~~~
Jiyeon vừa xuống xe đã chạy băng vào trong.
Eunjung lại lủi thủi theo sau
- Ơ con gái đến thăm bố đó àh?- ông Park mừng rỡ xoa đầu Jiyeon
- Vâng ạh, ở nhà chán lắm, nên con lôi cả Eunjung ra đây
- Vất vả cho cháu rồi!- ông Park nhìn sang cười với Eunjung
- Không có gì đâu bác ạh!
- Bố nói thể là có ý gì áh?- Jiyeon ra vẻ nghiêm nghị, liếc nhìn ông Park
- Ui ta không biết, ai kia làm gì thì người đó tự biết, ta đi đây, có việc rồi-ông bác ra
vẻ chẻ thèm quan tâm, quay lưng bước đi
- Bố- Jiyeon chạy tới và dúi vào tay ông cái hợp nhựa- ăn đi, mẹ đưa đó, con đi đây!
Jiyeon nói như hờn rồi quay lại lôi Eunjung đi
Eunjung chỉ kịp gật đầu chàu ông Park trước khi bị điều khiển hoàn toàn bởi Jiyeon
- Cậu dẫn tớ đi đâu đó?
- Đi chơi, lên trên đó thử xem, cái plaza này lớn thật, tớ muốn là người khám phá nó đầu tiên
- Thế những người công nhân ở đây thì sao? Họ là đầu tiên rồi
- Họ không tính. Vì họ là người xây nó mà, không tính không tính.
- Bắt đầu tính là tớ cơ
- Không cãi lại cậu được- Eunjung lắc đầu nhìn con người đang túm chặt lấy cổ tay
mình mà lơi xềnh xệch lên lầu
______________
- Eunjung àh, khi nào nó được xây xong chúng ta phải đến đó
- Ờ, nhưng cậu thanh toán hoá đơn nha!
- OK
Jiyeon kết thúc câu nói trong sự ngơ ngác của Eunjung rồi chạy thật nhanh lên phía trước, nhìn ra toàn bộ khu vực trung tâm Seoul từ tầng 20 của plaza
- Hú, mát quá~~~~~~~~~~~~~
- Park Ji Yeon!!!
Eunjung có vẻ như không chịu nổi nữa, nó muốn nói cái gì đó
Nó chầm chậm bước đến bên Jiyeon, nhìn con bé bằng ánh mắt cực kì nghiêm túc, không hề có thứ cảm xúc nào khác
Rất nghiêm túc
- Cậu...nhất định phải trả lời tớ ngay hôm nay
- T...t...tr.. trả lời cái cái gì cơ???
- Tại sao... dạo này cậu lạ thế? Tại sao, cậu quan tâm đến tớ hơn lúc trước? Tại
sao cậu đối xử tốt với tớ đến mức có mơ tớ cũng không dám? Tại sao...tại sao lại không từ
chối nụ hôn của tớ?
- Tớ.....
- Nói đi! Tớ thật sự rất muốn biết
- Tớ....
- Cậu nói đi!
Không không được, tuyệt đối không được
Jiyeon ko thể là ng tỏ tình trước được.
Nó không muốn
Nó muốn Eunjung tỏ tình trước cơ
Nó không muốn chủ động
Vì dù gì thì con người kia cũng là người thích nó trước mà. Hơn nữa, nó là một cô công chúa, đường đường là cành vàng lá ngọc của dòn họ Park, tại sao phải chủ động tỏ tình trước chứ?
Nó muốn Eunjung nói trước cơ
Thế nên, vận dụng hết chất xám có trong đầu, nó lật ngược tình thế, thử xem người đó rốt cuộc có chịu nói không
- Thế tại sao cậu lại hôn tớ? Không phải một lần.mà là hai lầ, thêm lần định trên xe buýt nữa, tại sao? Tớ phải là người hỏi cậu trước mới đúng. Sao lại hôn tớ?
Eunjung biết chứ, nó biết tại sao nó lại hôn Jiyeon.
Vì đơn giản là nó thích người ta, nên nó mới làm vậy.
Nhưng mà...người ta có thích nó đâu, có thứ cảm giác như của nó đối với người ta đâu, nên nó ợơ, nó sợ khi nói ra rồi, người ta sẽ tống cổ nó đi, không cho nó ở cạnh như một con osin nữa, như thế nó chết mất.
Nó thà không có còn hơn là mất tất cả.
Đúng, thế nên nó mới không nói
Cơ mà giờ lại bị hỏi ngược, làm sao đây? Nói luôn àh?
Eunjung chần chừ
Cổ họng nó phát không ra tiếng
Não bộ không tìm ra được bất kì câu nào để phóng ra ngoài
Nín thin
Bối rối
Nó nhìn Jiyeon đầy lo sợ, nó sợ...sợ sẽ mất con bé nếu nó nói ra
Cuối cùng, nó cũng đưa ra quyết định, quyết định... nói ra tất cả...vì không còn đường lui nữa rồi
- Vì...tớ...thích...cậu
- ...
- Tớ thích cậu, Park Ji Yeon!
- <há há, cuối cùng cũng nói rồi>
- Tớ biết, cậu không thích tớ, chỉ có tớ đơn phương thôi, thế nên tổ không dám nói, tớ sợ sẽ bị từ chối, và còn không được ở cạnh cậu như thế này nữa, nên áơ đã chọn cách im lặng. Nhưng khi ở cùng cậu, cảm xúc trong tớ tăng cao một cách đột ngột, nhất là lúc gần sát cậu như thế, tớ không kiềm được cảm xúc nên mới...tớ xin lỗi
Được tỏ tình, đối với Jiyeon đây không phải là lần đầu tiên, là lần thứ n nào đó nó không xác định được.
Nhưng nó không biết nó bị ám thế nào mà lại hồi hộp như thế, hồi hộp đến mức không biết làm gì ngoài việc đứng đờ người ra đó
Bình thường nó chỉ cần cười nhẹ một cái, thế là xong, nghĩa là đồng ý rồi đó, đồng ý cho vui thôi, chứ nó có thích người ta thật sự đâu.
Cơ mà lần này là thích thật sự, nên nó không biết phản ứng thế nào nữa
- <Làm sao đây?>
Jiyeon có một tật xấu đó là khi quýnh lên nó sẽ có những hành động mà sau khi sự việc xảy ra rồi, cái kết quả nhân được lúc nào cũng làm nó hối hận
Chuyện là đang trong tình thế không biết phản ứng thế nào cho tình huống lần đầu mới gặp này, tự dưng trong đầu con bé hiện ra một cách giải quyết hết sức không chấp nhận được, đó là...từ chối
Theo như Jiyeon nghĩ thì nó là con gái, xinh đẹp, dễ thương, con nhà giàu, thế nên cái giá của nó đâu có rẻ, đâu thể dễ dàng gật đầu nói " Tớ cũng thích cậu" như thế được, phải làm giá xíu chứ.
Hơn nữa nó cũng muốn thử xem Eunjung thích nó đến mức nào
Nghĩ thế nên nó ngay lập tức đổi nét mặt, ánh mắt nguy hiểm toát lên vẻ khinh bỉ hướng thẳng về Eunjung
- Hứ, cậu tưởng cậu là ai mà đi tỏ tình với tôi chứ? Đừng có mơ! Tôi chỉ mới nói là không ghét cậu như trước chứ có nói là thích cậu đâu, định trèo cao hả? Trông cậu có vẻ chân thành nhưng rất tiếc là tôi không thích cậu. Tôi không ghét là may rồi đó, ở đó mà còn thích. Nghĩ sao một tiểu thư danh giá như tôi lại đi chấp nhận lời tỏ tình rẻ tiền của một người tầm thường như cậu được chứ? Hảo huyền. Haizz, định đến đây chơi mà thế này đây!!! Mất hết vui!
Kết thúc màn kịch của mình, Jiyeon quay mặt đi không luyến tiếc, lòng thầm hỏi liệu cảm giác của Eunjung bây giờ ra sao? Có phải muốn nhảy lầu không? Cơ mà nếu nhảy từ đây thì có nước đem chôn liền chứ không cần tới cấp cứu đâu
Eunjung chắc không dại như thế
Jiyeon nghĩ có lẽ sẽ như mấy lần trước, đúng ngơ ra đó.
Nhưng nó đã lầm, khi đột nhiên nó bị ai đó nếu giữ cánh tay lại.
- Cậu phiền thật đấy?- không quay mặtt lại, Jiyeon cáu gắt nói
- Cậu thật sự...kinh tởm tình cảm của tớ... đến thể sao?
- Ừ, lời lẽ như thế chưa đủ biểu hiện sự khinh bỉ hay sao?
- Được rồi, tớ sẽ không làm cậu thấy khó chịu nữa
Eunjung buông tay Jiyeon ra.
Con bé ngay lập tức bước về phía trước.
Nhưng đi chưa được 10 bước thì bỗng dưng nó bị ai đó đẩy mạnh sang một bên, rất mạnh, đến mức nó té nhào xuống đất.
Vẫn chưa xác định được chuạên gì vừa xảy ra thì cảnh tượng trước mắt làm nó bị ám ảnh, có lẽ là đến suốt cuộc đời này, nó không bao giờ có thể quên được khi thấy Eunjung nằm đó, ngay tại nơi nó vừa đứng cách đây mấy giây, với một vũng máu đỏ tươi chảy ra từ chân và một thùng sắt to đè lên đó.
Đau đớn
Hoảng loạn
Jiyeon như điện đại trước cảnh tượng đó
Có phải? Nó tự hỏi, có phải, điều đó là do nó gây ra không?
Có phải? Nó tự hỏi, có phải, người đang nằm đó là Eunjung không?
Có phải? Nó tự hỏi, có phải, nó vừa làm người nó thích bị thương không?
Có phải? Nó tự hỏi, có phải, trò đùa của nó đã quá rồi không?
Nó tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra?
Jiyeon run rẫy
Toàn thân nó tê cứng, tay chân không có bộ phần nào có thể hoạt động được nữa
Vì thật sự lí trí nó đã ngưng hoạt động rồi
Nó chỉ biết ngồi im ở đó, gào thét tên Eunjung
Một phần mong người đó tỉnh lại, để nó chắc rằng người nó thích vẫn còn đang ở đó với nó
Một phần để gọi người đến giúp
- Eunjung, Ham Eun Jung...
Như thế, nó cứ ngồi đó, gào thét tên Eunjung trong khi hai hàng nước mắt tuông trao như nước vỡ bờ
Nó biết...nó sai rồi...sai hoàn toàn...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro